Khuôn viên trường Văn Họa rất lớn, đi từ lớp học ra tới cổng trường cũng phải mất mười phút.
Hai người một trước một sau bước đi, Dung Kiến nghĩ miên man, nếu gọi xe taxi thì có thể Minh Dã sẽ không để mình trả tiền, nên cậu bước nhanh hơn ra cổng trường, nhanh chóng nói: “Chúng ta ngồi xe buýt về đi.”
Thời kỳ trung học của nam chính là một bể khổ, Dung Kiến nghĩ có thể tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cậu quá hiểu nghèo khó sẽ xảy ra chuyện gì.
Minh Dã nói ngắn gọn: “Có lẽ sẽ phải đợi xe buýt một lúc.”
Dung Kiến chạy tới trạm xe buýt gần đó, ngẩng đầu nhìn số trạm, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt kính, mơ hồ đáp: “Không sao, không vội.”
Minh Dã gật đầu.
Bình thường xe buýt sẽ thường xuyên dừng lại ở trạm trường học. Nhưng trường Văn Họa thì khác, bởi vì diện tích quá lớn nên phải xây dựng ở vùng hẻo lánh thay vì trung tâm thành phố, mà học sinh trong trường chủ yếu là con nhà giàu, sẽ không thừa hơi ngồi xe buýt nên rất ít chuyến xe đi qua.
Dung Kiến đứng một lúc rồi ngồi xuống hàng ghế đợi của trạm. Cậu thực sự mệt mỏi, di chứng sau khi hành sự khá nghiêm trọng, cả người chỗ nào cũng uể oải, thực sự không đứng nổi nữa.
Bốn phía rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có người đi đường qua lại.
Dung Kiến liếc nhìn Minh Dã đang đứng trên vỉa hè, đèn đường kéo dài bóng dáng hắn phủ lên người cậu. Cậu cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu, rồi dựa vào cây cột, dần dần thiếp đi.
Minh Dã nghiêng đầu, chăm chú nhìn Dung Kiến.
Cậu đang ngủ. Đèn đường mờ vàng chiếu lên cơ thể cậu, hàng lông mi đen dài phủ bóng trên khuôn mặt, sắc môi rất nhạt, có lẽ là không tô son. Cậu mặc bộ đồng phục rất rộng, váy đồng phục cốn lên để lộ ra cẳng chân và đầu gối, khung xương nhỏ hơn nam sinh bình thường, lớp da thịt cũng không đầy đặn, làn da cũng quá trắng, cổ chân được đôi tất trắng che chở cũng rất gầy.
Có lẽ tư thế ngủ không quá thoải mái, Dung Kiến nhíu mày dịch đầu thấp xuống đè cả lên tóc, đầu cũng bị cụng nhưng không tỉnh lại, vẫn nhắm mắt ngủ say như trước.
Quá ngốc, Minh Dã bình tĩnh đánh giá Dung Kiến theo tiêu chuẩn của mình. Là một người ngoại lai, cậu ta đã gây ra quá nhiều sai lầm mỗi ngày. Cậu ta đáng ra không nên tham dự vào chuyện này, không nên làm chứng cứ giả, không nên động tay động chân, cũng không nên mất cảnh giác khi đối diện với mình.
Chuyện đánh nhau này xảy ra vì Minh Dã muốn thăm dò cậu, còn Dung Kiến tham dự vào ngay từ ban đầu chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Dù rơi vào trường hợp nào thì Dung Kiến cũng sẽ phát hiện ra vụ đánh nhau, cũng sẽ biết nguyên nhân đánh nhau mà Minh Dã cố ý cho cậu biết, rồi hắn sẽ hỏi ra vấn đề mà Dung Kiến khó có thể trả lời đó.
Ngày hôm nay đã thăm dò đủ, động vật nhỏ tuy ngốc nhưng vẫn biết cảnh giác theo bản năng. Minh Dã cũng phát hiện ra một điều mới: Dung Kiến ngốc nghếch nhưng vẫn có móng vuốt, và móng vuốt của cậu cũng rất sắc bén. Nhưng cặp móng này vẫn quá yếu ớt, mới dùng một lần đã vỡ tan, muốn dùng lần nữa phải hồi phục rất lâu.
Nhưng rất thú vị, niềm vui bất ngờ.
Minh Dã lặng lẽ định nghĩa Dung Kiến trong lòng, đang định quay đi thì một trận gió từ đầu thổi tới làm vạt váy của Dung Kiến bay lên.
Hắn nhíu mày, ngốc tới nỗi không biết giữ váy, không sợ người khác phát hiện sao.
Gió không ngừng thổi.
Minh Dã lại liếc Dung Kiến, cởi áo khoác mỏng trên người đặt lên đùi cậu.
Dung Kiến không biết mình đã mơ màng suốt bao lâu, mãi sau mới bị tiếng động nào đó đánh thức, vội vàng đứng bật dậy, một vật gì đó rơi khỏi người cậu.
Minh Dã khom lưng nhặt áo khoác lên, vắt ở khủy tay, coi như không có chuyện gì nói: “Xe taxi tới rồi, lên đi.”
Dung Kiến dụi mắt, khó khăn “ồ” một tiếng, im lặng bước lên xe.
Sau đó cậu mới hiểu ra, có lẽ là đợi xe buýt quá lâu nên Minh Dã mới gọi taxi. Xe cũng tới rồi, cậu cũng không thể hủy chuyến được.
Hai người ngồi ở ghế sau, tài xế taxi là một ông chú trung niên lắm lời. Vừa thấy hai người đều mặc đồng phục học sinh liền thong dong bắt chuyện, nói đôi ba câu chuyện của trường Văn Họa.
Dù sao cũng là vùng hẻo lánh, việc xây dựng đường xá không quá trú trọng, đi một lúc thôi mà chiếc xe lắc lư liên hồi, Dung Kiến tưởng như mình đang bị ru ngủ.
Ông chú tài xế thao thao bất tuyệt một hồi rồi đổi đề tài, đoạn hỏi: “Hai đứa là đôi tình nhân nhỏ trốn tiết tự học buổi tối đúng không?”
Hai người còn chưa kịp hó hé gì ông đã nói tiếp: “Mấy đứa trẻ như hai đứa chú thấy nhiều lắm rồi, toàn trốn học đi hẹn hò. Cũng không thể nói mấy đứa yêu đương là xấu được, dù gì hai đứa có thể bảo nhau đồng thời tiến bộ, nhưng cũng không thể đi chơi…”
Dung Kiến giật mình, con sâu ngủ còn sót lại cũng bị dọa cho chạy té khói, cậu sợ đến nỗi quên cả dùng giọng giả, lắp ba lắp bắp thanh minh: “Không không không…”
Cậu thực sự không hiểu tại sao người ta lại nghĩ cậu và nam chính là một đôi.
Xin lỗi, Dung Kiến biết mình là một đứa con trai giả gái, nhưng giả gái cũng có sĩ diện chứ! Cảm phiền không tùy tiện ghép cặp cậu với người khác giùm.
Nếu là ngày thường thì Dung Kiến có thể liến thoắng cho ông chú tài xế phải á khẩu, nhưng hiện giờ giọng giả của cậu quá nát, chắc chắn không chơi lại người ta được, chỉ đành kéo kéo tay áo Minh Dã để hắn đi giải thích.
Minh Dã ung dung biện minh: “Bọn cháu không phải người yêu, cô ấy không khỏe nên cháu đưa cô ấy về.”
Nam chính vẫn kiệm lời như trước, nhưng sự nghiêm túc này rất có sức thuyết phục. Tài xế ngạc nhiên, “Vậy chú nhìn nhầm rồi, oan cho hai đứa quá. Nếu cô gái nhỏ không khỏe thì để chú lái nhanh hơn, cho cháu về nhà sớm.”
Dung Kiến thở phào, cậu dựa đầu vào cửa sổ xe, thấy hơi buồn ngủ.
Đoạn đường không dài lắm, tuy lúc xuống xe rất muốn trả tiền nhưng Dung Kiến chỉ có thể chăm chú nhìn nam chính thanh toán.
Minh Dã một tay cầm áo khoác một tay cầm cặp đi sau Dung Kiến. Trên đường về nhà đúng lúc đụng phải một khuôn mặt xa lạ.
“Cô chủ về muộn vậy.”
Chủ nhân của giọng nói đã già, Dung Kiến nhìn một ông cụ còng lưng bước ra từ góc tối, ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra là ông Tôn, cũng chính là người làm vườn đã nhận nuôi Minh Dã.
Ông Tôn cố gắng kiềm chế ý cười, vỗ vai Minh Dã, “Về cùng đại tiểu thư à, Minh Dã, phải chăm sóc đại tiểu thư cẩn thận đấy.”
Dung Kiến gật đầu với ông rồi đi thẳng về phía trước, lúc đứng trước cửa chính thì vẫy tay với Minh Dã hai cái chẳng ra hơi. Cậu nghiêng đầu, dịu dàng cười, trong thanh âm chứa giọng mũi ngái ngủ, “Ngủ ngon.”
Minh Dã cũng nói ngủ ngon.
Hắn quay đầu, gặp lại ông Tôn ở chỗ vừa rồi.
Ông Tôn đè cổ họng nói: “Gần đây đại tiểu thư không tìm cậu làm ta còn lo hai đứa cắt đứt quan hệ rồi, giờ mới biết hai đứa vẫn ổn. Cậu vốn điển trai, lại còn là bạn học của Dung đại tiểu thư thì leo lên con bé có gì khó? Như thế ta cũng được hưởng thụ cảm giác làm chủ nhân nhà họ Dung.”
Minh Dã không quan tâm đến ông, trực tiếp về phòng.
Còn Dung Kiến vừa vào phòng đã tắm rửa gọn lẹ rồi lăn quay lên giường bất tỉnh.
Hôm sau là thứ bảy, cậu ngủ thẳng tới khi mặt trời đứng bóng, cả người yếu ớt không có sức, mãi sau vẫn phải để dì Hàn kéo cậu đi đo nhiệt độ.
Sốt.
Dung Kiến không ngờ cơ thể này lại giòn như thế, mới động đậy chút thôi đã bệnh luôn rồi.
Tuy hôm qua đánh người cũng đã tay thật đấy, nhưng đống di chứng này lại làm cậu bật khóc.
Hai người một trước một sau bước đi, Dung Kiến nghĩ miên man, nếu gọi xe taxi thì có thể Minh Dã sẽ không để mình trả tiền, nên cậu bước nhanh hơn ra cổng trường, nhanh chóng nói: “Chúng ta ngồi xe buýt về đi.”
Thời kỳ trung học của nam chính là một bể khổ, Dung Kiến nghĩ có thể tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cậu quá hiểu nghèo khó sẽ xảy ra chuyện gì.
Minh Dã nói ngắn gọn: “Có lẽ sẽ phải đợi xe buýt một lúc.”
Dung Kiến chạy tới trạm xe buýt gần đó, ngẩng đầu nhìn số trạm, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt kính, mơ hồ đáp: “Không sao, không vội.”
Minh Dã gật đầu.
Bình thường xe buýt sẽ thường xuyên dừng lại ở trạm trường học. Nhưng trường Văn Họa thì khác, bởi vì diện tích quá lớn nên phải xây dựng ở vùng hẻo lánh thay vì trung tâm thành phố, mà học sinh trong trường chủ yếu là con nhà giàu, sẽ không thừa hơi ngồi xe buýt nên rất ít chuyến xe đi qua.
Dung Kiến đứng một lúc rồi ngồi xuống hàng ghế đợi của trạm. Cậu thực sự mệt mỏi, di chứng sau khi hành sự khá nghiêm trọng, cả người chỗ nào cũng uể oải, thực sự không đứng nổi nữa.
Bốn phía rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có người đi đường qua lại.
Dung Kiến liếc nhìn Minh Dã đang đứng trên vỉa hè, đèn đường kéo dài bóng dáng hắn phủ lên người cậu. Cậu cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu, rồi dựa vào cây cột, dần dần thiếp đi.
Minh Dã nghiêng đầu, chăm chú nhìn Dung Kiến.
Cậu đang ngủ. Đèn đường mờ vàng chiếu lên cơ thể cậu, hàng lông mi đen dài phủ bóng trên khuôn mặt, sắc môi rất nhạt, có lẽ là không tô son. Cậu mặc bộ đồng phục rất rộng, váy đồng phục cốn lên để lộ ra cẳng chân và đầu gối, khung xương nhỏ hơn nam sinh bình thường, lớp da thịt cũng không đầy đặn, làn da cũng quá trắng, cổ chân được đôi tất trắng che chở cũng rất gầy.
Có lẽ tư thế ngủ không quá thoải mái, Dung Kiến nhíu mày dịch đầu thấp xuống đè cả lên tóc, đầu cũng bị cụng nhưng không tỉnh lại, vẫn nhắm mắt ngủ say như trước.
Quá ngốc, Minh Dã bình tĩnh đánh giá Dung Kiến theo tiêu chuẩn của mình. Là một người ngoại lai, cậu ta đã gây ra quá nhiều sai lầm mỗi ngày. Cậu ta đáng ra không nên tham dự vào chuyện này, không nên làm chứng cứ giả, không nên động tay động chân, cũng không nên mất cảnh giác khi đối diện với mình.
Chuyện đánh nhau này xảy ra vì Minh Dã muốn thăm dò cậu, còn Dung Kiến tham dự vào ngay từ ban đầu chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Dù rơi vào trường hợp nào thì Dung Kiến cũng sẽ phát hiện ra vụ đánh nhau, cũng sẽ biết nguyên nhân đánh nhau mà Minh Dã cố ý cho cậu biết, rồi hắn sẽ hỏi ra vấn đề mà Dung Kiến khó có thể trả lời đó.
Ngày hôm nay đã thăm dò đủ, động vật nhỏ tuy ngốc nhưng vẫn biết cảnh giác theo bản năng. Minh Dã cũng phát hiện ra một điều mới: Dung Kiến ngốc nghếch nhưng vẫn có móng vuốt, và móng vuốt của cậu cũng rất sắc bén. Nhưng cặp móng này vẫn quá yếu ớt, mới dùng một lần đã vỡ tan, muốn dùng lần nữa phải hồi phục rất lâu.
Nhưng rất thú vị, niềm vui bất ngờ.
Minh Dã lặng lẽ định nghĩa Dung Kiến trong lòng, đang định quay đi thì một trận gió từ đầu thổi tới làm vạt váy của Dung Kiến bay lên.
Hắn nhíu mày, ngốc tới nỗi không biết giữ váy, không sợ người khác phát hiện sao.
Gió không ngừng thổi.
Minh Dã lại liếc Dung Kiến, cởi áo khoác mỏng trên người đặt lên đùi cậu.
Dung Kiến không biết mình đã mơ màng suốt bao lâu, mãi sau mới bị tiếng động nào đó đánh thức, vội vàng đứng bật dậy, một vật gì đó rơi khỏi người cậu.
Minh Dã khom lưng nhặt áo khoác lên, vắt ở khủy tay, coi như không có chuyện gì nói: “Xe taxi tới rồi, lên đi.”
Dung Kiến dụi mắt, khó khăn “ồ” một tiếng, im lặng bước lên xe.
Sau đó cậu mới hiểu ra, có lẽ là đợi xe buýt quá lâu nên Minh Dã mới gọi taxi. Xe cũng tới rồi, cậu cũng không thể hủy chuyến được.
Hai người ngồi ở ghế sau, tài xế taxi là một ông chú trung niên lắm lời. Vừa thấy hai người đều mặc đồng phục học sinh liền thong dong bắt chuyện, nói đôi ba câu chuyện của trường Văn Họa.
Dù sao cũng là vùng hẻo lánh, việc xây dựng đường xá không quá trú trọng, đi một lúc thôi mà chiếc xe lắc lư liên hồi, Dung Kiến tưởng như mình đang bị ru ngủ.
Ông chú tài xế thao thao bất tuyệt một hồi rồi đổi đề tài, đoạn hỏi: “Hai đứa là đôi tình nhân nhỏ trốn tiết tự học buổi tối đúng không?”
Hai người còn chưa kịp hó hé gì ông đã nói tiếp: “Mấy đứa trẻ như hai đứa chú thấy nhiều lắm rồi, toàn trốn học đi hẹn hò. Cũng không thể nói mấy đứa yêu đương là xấu được, dù gì hai đứa có thể bảo nhau đồng thời tiến bộ, nhưng cũng không thể đi chơi…”
Dung Kiến giật mình, con sâu ngủ còn sót lại cũng bị dọa cho chạy té khói, cậu sợ đến nỗi quên cả dùng giọng giả, lắp ba lắp bắp thanh minh: “Không không không…”
Cậu thực sự không hiểu tại sao người ta lại nghĩ cậu và nam chính là một đôi.
Xin lỗi, Dung Kiến biết mình là một đứa con trai giả gái, nhưng giả gái cũng có sĩ diện chứ! Cảm phiền không tùy tiện ghép cặp cậu với người khác giùm.
Nếu là ngày thường thì Dung Kiến có thể liến thoắng cho ông chú tài xế phải á khẩu, nhưng hiện giờ giọng giả của cậu quá nát, chắc chắn không chơi lại người ta được, chỉ đành kéo kéo tay áo Minh Dã để hắn đi giải thích.
Minh Dã ung dung biện minh: “Bọn cháu không phải người yêu, cô ấy không khỏe nên cháu đưa cô ấy về.”
Nam chính vẫn kiệm lời như trước, nhưng sự nghiêm túc này rất có sức thuyết phục. Tài xế ngạc nhiên, “Vậy chú nhìn nhầm rồi, oan cho hai đứa quá. Nếu cô gái nhỏ không khỏe thì để chú lái nhanh hơn, cho cháu về nhà sớm.”
Dung Kiến thở phào, cậu dựa đầu vào cửa sổ xe, thấy hơi buồn ngủ.
Đoạn đường không dài lắm, tuy lúc xuống xe rất muốn trả tiền nhưng Dung Kiến chỉ có thể chăm chú nhìn nam chính thanh toán.
Minh Dã một tay cầm áo khoác một tay cầm cặp đi sau Dung Kiến. Trên đường về nhà đúng lúc đụng phải một khuôn mặt xa lạ.
“Cô chủ về muộn vậy.”
Chủ nhân của giọng nói đã già, Dung Kiến nhìn một ông cụ còng lưng bước ra từ góc tối, ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra là ông Tôn, cũng chính là người làm vườn đã nhận nuôi Minh Dã.
Ông Tôn cố gắng kiềm chế ý cười, vỗ vai Minh Dã, “Về cùng đại tiểu thư à, Minh Dã, phải chăm sóc đại tiểu thư cẩn thận đấy.”
Dung Kiến gật đầu với ông rồi đi thẳng về phía trước, lúc đứng trước cửa chính thì vẫy tay với Minh Dã hai cái chẳng ra hơi. Cậu nghiêng đầu, dịu dàng cười, trong thanh âm chứa giọng mũi ngái ngủ, “Ngủ ngon.”
Minh Dã cũng nói ngủ ngon.
Hắn quay đầu, gặp lại ông Tôn ở chỗ vừa rồi.
Ông Tôn đè cổ họng nói: “Gần đây đại tiểu thư không tìm cậu làm ta còn lo hai đứa cắt đứt quan hệ rồi, giờ mới biết hai đứa vẫn ổn. Cậu vốn điển trai, lại còn là bạn học của Dung đại tiểu thư thì leo lên con bé có gì khó? Như thế ta cũng được hưởng thụ cảm giác làm chủ nhân nhà họ Dung.”
Minh Dã không quan tâm đến ông, trực tiếp về phòng.
Còn Dung Kiến vừa vào phòng đã tắm rửa gọn lẹ rồi lăn quay lên giường bất tỉnh.
Hôm sau là thứ bảy, cậu ngủ thẳng tới khi mặt trời đứng bóng, cả người yếu ớt không có sức, mãi sau vẫn phải để dì Hàn kéo cậu đi đo nhiệt độ.
Sốt.
Dung Kiến không ngờ cơ thể này lại giòn như thế, mới động đậy chút thôi đã bệnh luôn rồi.
Tuy hôm qua đánh người cũng đã tay thật đấy, nhưng đống di chứng này lại làm cậu bật khóc.
Danh sách chương