Lúc Trần Chiêu đi tới, Trần Minh Nguyệt thu hết cảm xúc trên mặt lại.

Cô tỏ vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt như lúc làm việc ngày thường, “Anh đi ra sau tấm rèm cởi q/uần áo ra đi, em kiểm tra vết thương trên người cho anh.”

Trần Chiêu nhướng mày, nghe theo lời cô, anh đi ra sau tấm rèm, ngồi xuống giường, ngón tay thon dài đủng đỉnh cởi cúc áo.

Lúc Trần Minh Nguyệt cầm hòm thuốc đi vào trong cũng là lúc Trần Chiêu để tay lên đường nhân ngư (*), anh ung dung thong thả cởi th/ắt lưng ra.

(*) Đường nhân ngư: hay còn gọi là nhân ngư tuyến là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V, chỉ vẻ đẹp và gợi cảm của đàn ông.

Trần Minh Nguyệt nhìn vết sẹo nhìn chữ thập trên ngực anh mấy giây, hàng lông mi run lên: “Anh đừng cởi ra hẳn, quay lưng về phía em đi.”

Yết hầu Trần Chiêu khẽ động đậy, xoay người sang chỗ khác.

Nhìn những vết thương cũ chằng chịt trên lưng và cánh tay anh, Trần Minh Nguyệt cảm thấy dường như có con dao cùn đâm vào trái tim mình mấy phát, càng lúc càng đau, đôi mắt cô lại đỏ lên.

Cô mím môi, cố gắng kiềm chế lại, khom lưng cúi đầu nhẹ nhàng sát trùng vết thương.

Sau khi sát trùng xong, cô nhỏ giọng nói: “Xong rồi, anh quay sang đây đi.”

Trần Chiêu quay đầu lại, nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, anh thở dài: “Không đau đâu, anh quen rồi.”

Trần Minh Nguyệt cố nén nước mắt lại, nhưng câu này của anh lại phá vỡ cảm xúc nghẹn ngào của cô, Trần Minh Nguyệt cúi đầu, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, bả vai cũng run rẩy lên theo.

Đôi mắt hẹp dài của Trần Chiêu ánh lên chút bất lực, anh đứng dậy, giơ tay xoa đầu cô, khom lưng ôm Trần Minh Nguyệt, giọng anh dịu dàng trầm thấp: “Lớn ngần này rồi mà vẫn phải để anh trai dỗ.”

Trần Minh Nguyệt vùi đầu vào cổ anh, một lúc lâu sau cô mới nghẹn ngào đáp: “Hay là anh từ chức đi, mai sau em sẽ nuôi anh.”

Trần Chiêu cười: “Được, ngày mai anh xin từ chức luôn, sau này 24/24 sẽ bám theo em, em đi đâu anh theo đấy.”

Trần Minh Nguyệt há miệng, cắn v/ào cổ anh: “Anh đứng đắn chút đi, em đang nghiêm túc đấy.”

Hơi thở ấm áp của Trần Minh Nguyệt phả vào làn da, ngứa ngáy tê dại, Trần Chiêu khẽ hừ một tiếng.

Trần Minh Nguyệt vội vàng nói: “Em làm anh đau à?”

Trần Chiêu đang định đáp thì bên ngoài truyền tới giọng nói của bác sĩ bệnh viện thị trấn: “Bác sĩ Trần, cô ở trong đó hả?”

Trần Minh Nguyệt ngồi dậy, giọng cô hơi căng thẳng: “Tôi ở đây, sao thế?”

“Công việc của chúng tôi cũng xong hết rồi, mọi người đều đang thu dọn về bệnh viện, tôi tới xem cô có cần giúp đỡ gì không.”

Trần Minh Nguyệt dịu dàng đáp: “Tôi còn một bệnh nhân nữa, xong ngay đây, chỗ tôi cũng không có nhiều đồ lắm, tôi tự dọn cũng được.”

“Thế cũng được, nếu có gì cần giúp thì cứ gọi tôi nhé.”

Trần Minh Nguyệt, “Được, cảm ơn anh nhé.”

Người đàn ông bên ngoài còn chưa rời đi thì bỗng nhiên Trần Chiêu lên tiếng, “Cục cưng, em ra kia thu dọn đồ đi, phần còn lại cứ để anh lo.”

Mắt Trần Minh Nguyệt trợn tròn, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng bên ngoài, tai cô đỏ lên, lườm Trần Chiêu một cái, hớt hải chạy ra ngoài.

Trần Chiêu xử lý nốt vết thương chỗ khác rồi mới mặc quần áo chỉnh tề, cầm hòm thuốc bước ra ngoài, đang định giúp cục cưng nhà mình thì không biết mấy thành viên trẻ trong đội chạy từ đâu tới.

“Đội trưởng Trần, anh tự xử lý vết thương hả? Sao không nhờ chị dâu làm cho?”

“Đúng đó, đội trưởng Trần, có phải anh làm chị dâu tức giận rồi không?”

Trần Chiêu thờ ơ liếc bọn họ: “Thu dọn lều trại đi.”

Đám cảnh sát bị dọa sợ, lập tức im miệng, bắt đầu dỡ lều ra.

Mãi Trần Chiêu mới nhận ra, chắc chắn Trương Tụng kể thì mấy cậu cảnh sát mới biết cô gái nhỏ nhà anh ở đây.

Thảo nào vừa nãy cả đám chạy tới từ đằng lều đối diện.

Trần Minh Nguyệt đi theo đoàn xe cảnh sát của Trần Chiêu về thành phố, sau khi tới Cục cảnh sát, lúc đầu cô định về nhà với Trần Chiêu, nhưng vừa xuống nghe thì nhận được cuộc gọi từ bác sĩ trực ban.

“Bác sĩ Trần, cô từ thị trấn Nam Sơn về đây chưa?”

Trần Minh Nguyệt gật đầu: “Tôi về thành phố rồi.”

“Vậy là tốt rồi, bệnh tình của bệnh nhân giường số 3 phòng 801 đột nhiên chuyển biến xấu, phải làm phẫu thuật lần hai.”

“Được, tôi tới ngay đây.”

Trần Minh Nguyệt nhìn Trần Chiêu, “Em phải về…”

Trần Chiêu gật đầu, “Anh đưa em đi.”

Độ khó của lần phẫu thuật thứ 2 khó hơn nhiều so với lần 1, mãi tới 1 giờ sáng mới xong, bệnh nhân được đưa vào phòng ICU để quan sát thêm, thấy không có hiện tượng xuất huyết thì các bác sĩ mới được thở phào một hơi.

Trần Minh Nguyệt mệt nhoài, cô thay quần áo rồi về nhà, đi qua khu làm việc của y tá, y tá trưởng trực ban gọi cô lại: “Bác sĩ Trần, bạn trai cô đưa đồ ăn tới, chắc chưa nguội đâu, còn nóng đấy, cô mau ăn đi.”

Trần Minh Nguyệt nhận túi giữ nhiệt từ tay y tá trưởng, cô chớp mắt, thấy không mệt mỏi như vừa nãy nữa.

Lúc về văn phòng, cô mở túi ra xem, bên trong là bánh nướng vàng mà cô thích nhất hồi cấp 2, có cả sữa đậu nành còn nóng.

Trần Minh Nguyệt cong môi cười, cô ăn một miếng bánh, vị ngọt vương lại trong khoang miệng, hòa vào lòng cô.

Ăn uống xong xuôi, Trần Minh Nguyệt xuống bãi đỗ xe dưới lầu.

Qua khóe mắt, cô thấy chiếc ô tô quen thuộc vẫn còn sáng đèn đỗ cạnh bồn hoa, ánh sáng chiếu lên dáng người cao ráo ngồi ở ghế lái.

Trần Minh Nguyệt chạy tới, cô nghiêm túc nhìn qua, hình như Trần Chiêu ngủ rồi, cô ngồi lên ghế phụ lái.

Cô nhẹ nhàng mở cửa xe ra, sợ làm anh thức giấc, cô cẩn thận bước lên xe, khẽ khàng đóng cửa lại.

Trần Minh Nguyệt nhìn gương mặt tuấn tú đang ngủ say của người đàn ông ngồi cạnh, vô thức nuốt nước bọt.

Anh nghiêng người ngồi đối diện cô, hàng lông mi vừa đen vừa dài chúc xuống dưới tựa như hai cánh quạt nhỏ, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng, xương quai hàm và chiếc cổ thon dài.

Trần Chiêu thay bộ cảnh phục ra, mặc áo thun ngắn tay và quần thể thao, chỉ nhìn qua thôi cũng thấy tràn đầy hơi thở thiếu niên.

Trần Minh Nguyệt nhìn một lát, cô tắt đèn xe đi, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Một đêm không ngủ mơ, Trần Minh Nguyệt thức dậy, đập vào mắt cô là góc nghiêng tuấn tú, đầu óc cô vẫn còn mơ màng, vẫn chưa nhận ra đây là nơi nào.

Rèm cửa đóng kín, ánh sáng lờ mờ, mười mấy giây sau cô mới nhận ra đây là phòng Trần Chiêu, thấy anh vẫn đang ngủ say, cô muốn bỏ cánh tay để trên hông mình xuống.

Nhưng mà cô mới gỡ tay anh ra còn chưa được ba giây thì anh lại để tay xuống, còn véo mông cô một cái.

Trần Minh Nguyệt: “…”

Hành động lưu manh này làm Trần Minh Nguyệt nhận ra ngay anh đang giả vờ ngủ, cô dừng một chút, thò tay vào áo anh, khẽ gãi vài cái.

Trần Chiêu bị nhột, anh nhích lại gần cô, ôm cô chặt thêm một chút, cọ cằm trên vai Trần Minh Nguyệt, giọng nói vừa trầm vừa khàn như đang dỗ cô: “Ngoan nào, em đừng làm loạn nữa, ngủ thêm một lát đi.”

Trần Minh Nguyệt bị mê hoặc, cô nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở to mắt ra, nghiến răng nghiến lợi gọi: “Trần Chiêu.”

Giọng anh vẫn lười nhác, làm như vẫn chưa tỉnh ngủ: “Hả?”

Trần Minh Nguyệt hít một hơi, cô nhỏ giọng nói chuyện như mãi mới thốt nên lời: “Anh không khó chịu à? Không cần giải quyết ư?”

Trần Chiêu khẽ cười: “Gì cơ?”

Cảm nhận được anh cố ý sát lại gần mình, Trần Minh Nguyệt thấy người cô nóng bừng như sắp cháy, cô giơ tay muốn đẩy Trần Chiêu ra nhưng người anh cứng như sắt đá, đẩy mãi mà không xê dịch chút nào.

Cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận, cuối cùng Trần Chiêu cũng buông cánh tay đang ôm cô ra.

Trần Minh Nguyệt vội vàng trở mình, nhanh chóng xuống giường, cô đứng bên giường, giận dữ lườm người nào đó nhưng lại va phải đôi mắt đen nhánh ngả ngớn của đối phương.

Trần Chiêu khẽ cười, lười nhác nói: “Không phải hồi cấp 3 điểm mấy môn tự nhiên của em đều được gần tối đa ư, không biết phản ứng bình thường là thế nào hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện