Càng là người bình thường thì càng chịu được sự vùi dập của cuộc sống; vì trừ việc chấp nhận ra, họ không còn lựa chọn nào khác.

Ngày đầu tiên làm việc ở đồn công an, Hạ Hứa ngồi im một chỗ, nhìn đồng nghiệp cố gắng hòa giải cho một đôi vợ chồng đang gây gổ, hệt như bác gái ở tổ dân phố vậy. Đồng nghiệp nói đến khô cả họng mà đương sự không hề cảm kích, một người khóc lớn một người quát to, ầm ĩ cả cái đồn.

Anh càng nghe càng thấy phiền. Một đồng nghiệp khác biết anh là người “từ bên trên phái xuống”, nhất thời chưa quen với mấy việc nhỏ nhặt này; liền rót cho anh cốc nước rồi nói: “Tiểu Hạ à, sau này em không phải làm mấy vụ tranh cãi này đâu, để bọn anh làm là được. Nếu xảy ra vụ gì lớn lớn thì em hãy ra tay, để anh em mở mắt một phen nhé.”

Anh cười cười lắc đầu: “Anh Lưu đừng nói thế. Ở đây thì làm gì có vụ to chứ, khu này nổi tiếng là bình yên mà. Em vừa mới đến, còn nhiều chuyện chưa hiểu lắm, sau này có gì phiền anh chỉ bảo nhé.”

Trong lòng anh hiểu rất rõ — nơi phố nhỏ yên bình này hầu như không thể xảy ra vụ án nào lớn. Làm người không nên đứng núi này trông núi nọ; anh không nên ngồi ở đồn công an này mà mơ về những việc đao to búa lớn. Như thế là không thực tế, là vô nghĩa, có nghĩ nữa cũng chỉ tổ rước thêm phiền não vào người.

Giống như chuyện với Dụ Thần vậy.

Nếu anh cứ cố không nhớ về hắn nữa, thì chờ thời gian trôi qua, có lẽ sẽ có ngày anh có thể thực sự đặt tình cảm này xuống được thật. Có khi anh còn gặp được một người khác, rồi cùng nhau sống một cuộc đời bình yên đến chết.

Cuộc đời là một vòng luẩn quẩn, còn Dụ Thần là một cái gông thật lớn, xiềng xích anh tại chỗ, không thể đi đâu được. Cái gì gọi là “tình cảm khó nén”, chắc cũng chỉ thế này mà thôi.

May là Dụ Thần chỉ là tình yêu duy nhất của anh, chứ không phải là lẽ sống duy nhất của anh. Anh còn phải làm việc, anh còn có ông nội để chăm sóc.

Tuy càng ngày thời gian của ông nội càng bị rút ngắn, tuy công việc của anh hoàn toàn nát bét, nỗ lực bao năm đã đổ hết ra sông ra biển…. Nhưng chỉ cần anh còn sống, thì vẫn còn đường lui.

Anh phải đi cùng ông nội qua hết đoạn đường cuối cùng, chăm sóc ông thật tốt trước lúc ông lâm chung. Còn sự nghiệp thì… năm nay anh đã 30 tuổi, tuy không còn nhỏ nữa, nhưng cũng không muộn để bắt đầu lại từ đầu.

Con người không dễ bị đánh gục như thế, ít nhất là Hạ Hứa — anh không cho phép mình được ngã xuống bây giờ.

Một tháng ngắn ngủi sau đó, từ cảnh phiền muộn khi gặp tranh chấp, Hạ Hứa đã có thể xử lý rất thành thạo. Đồn Công an khác với Cục Cảnh sát, dân thường có thể vào đồn công an rất dễ dàng. Khi ở Cục anh đã hay bị trêu là “hoa khôi” – nghĩa là vẻ ngoài của anh rất xuất chúng – đến đồn công an rồi thì lại càng là một anh chàng đẹp trai. Cộng với tính tình hòa nhã dễ chịu, anh chỉ cần ngồi trước bàn, cười cười vài cái là đôi bên đang cãi cọ liền hạ hỏa hơn nửa.

Dạo này, ai từng đến Đồn rồi cũng nói là Tiểu Hạ mới tới vừa đẹp trai vừa hiền lành, có mấy bác gái còn rất nhiệt tình mai mối cho anh, Đương nhiên là anh chỉ lịch sự từ chối, làm các bác chỉ biết thở dài liên tục.

Anh khổ không nói nổi – anh tự biết mình là GAY, sao có thể đi lừa dối tình cảm của phái nữ được.

Mà nói đi cũng phải nói lại — vị trí này ở đồn công an cũng có lợi cho anh. Nếu anh vẫn ở Đội đặc công của Cục Cảnh sát, thì anh không thể xếp ra nhiều thời gian để chăm sóc ông nội như thế được. Nếu có ngày ông phải cô đơn rời đi… thì nửa đời sau anh sẽ chết chìm trong cắn rứt lương tâm mất.

Bây giờ, nếu buổi tối không có nhiệm vụ thì anh sẽ đến viện ở cùng ông nội. Vì tác dụng phụ của thuốc nên giờ ông đã gầy lắm rồi, hai tay quắt queo như cành cây héo vậy. Phần lớn thời gian ông không nói gì, nhưng chỉ cần thấy anh đến, là mắt ông sẽ sáng hơn một chút. Lúc nào khỏe hơn, ông còn run rẩy cầm tay anh, cố hết sức gọi tên hồi nhỏ của anh:

“Nhóc Hứa à, nhóc Hứa…”

Anh quỳ gối bên giường bệnh, cố nén nước mắt, nức nở đáp: “Vâng ông ơi, cháu đây…”

Sự đau đớn của ung thư thời kỳ cuối làm người bệnh khó mà ngủ được. Nhưng dù Hạ Hứa phải nhìn ông đau đến run rẩy rất nhiều đêm, thì anh cũng không muốn ông đi như thế.

Sao mà anh cam lòng được? Anh rút hết tiền tiết kiệm bao nhiêu năm nay ra, muốn ông được dùng những loại thuốc tốt nhất, “ích kỷ” mà níu kéo ông lại thêm một thời gian.

Trải qua tử biệt mới biết sinh ly chưa là gì cả. Gần đây, dù không cố gắng quên thì số lần Hạ Hứa nhớ về Dụ Thần cũng chẳng còn mấy.

Anh nghĩ — có khi chẳng bao lâu nữa, anh sẽ quên hẳn hắn được thôi.

Một ngày nào đó, một đám choai choai đánh nhau bị lôi đến đồn công an. Hạ Hứa lần lượt phê bình chúng rồi gọi người lớn trong nhà đến đón. Nửa giờ sau, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở cửa.

Người đến cũng giật mình khi thấy anh, hơi cau mày nói: “Hạ Hứa? Sao em lại ở đây?”

—- Là người thầy giáo mà anh đã chia tay ba năm trước.

Anh hơi xấu hổ, liếc sang đám nhóc chưa được đón về kia, hỏi: “Anh Kiều… Anh là người nhà của chúng hả?”

Thầy giáo tên là Kiều Khu Văn, lớn hơn Hạ Hứa vài tuổi. Lúc hai người hẹn hò, anh vẫn một mực gọi anh ta là “anh”.

Kiều Khu Văn chỉ vào đứa cao nhất trong đám: “Anh là cậu của nó. Thằng nhóc này đến thành phố An học, tạm thời ở nhà anh. Còn em…”

Hạ Hứa nhìn xuống đất, khó xử đáp: “Anh Kiều, giờ em vẫn còn vài chuyện phải xử lý.”

Kiều Khu Văn hiểu ý, không hỏi thêm nữa, dẫn thằng cháu trai nổi loạn về, chờ Hạ Hứa tan làm rồi thì mới xuất hiện lại.

Có thể vì lúc ở bên nhau cả hai đều rất thành thật, nên dù tách ra đã lâu và không hề liên lạc lại sau đó, thì hai người vẫn có cảm giác rất thân thiết với đối phương. Hạ Hứa biết Kiều Khu Văn có chuyện muốn hỏi mình, nên cũng không giấu diếm, quơ quơ túi đồ trong tay, nói là phải đến bệnh viện chăm ông nội.

Cả hai cùng nhau đến bệnh viện, trên đường đi, Hạ Hứa kể lại lý do vì sao mình lại lưu lạc đến đồn công an. Kiều Khu Văn yên lặng nghe, đợi anh nói xong mới bảo: “Em đã đi nhờ vả bạn bè chưa?”

Hạ Hứa gật đầu: “Sếp và Cục phó của em đã đi nói đỡ cho em rồi, nhưng vô dụng hết. Theo luật, đúng là em nên chịu trách nhiệm thật.”

“Không, anh đang nói đến người họ Dụ kia cơ.”

“Hả?”

“Hơn hai năm trước, người đó đã tìm đến anh. Anh không nhớ rõ tên, chỉ nhớ là người đó họ Dụ, có vẻ là người có quyền thế lắm. Anh cứ nghĩ hai người là bạn bè?”

Hạ Hứa im lặng vài giây rồi gượng cười: “Không, em với người đó không phải là bạn bè.”

Kiều Khu Văn hơi bất ngờ, nhưng thấy Hạ Hứa không muốn nói thêm nữa, liền đổi đề tài: “Tiểu Hạ này, em đã quen ở đây chưa? Có tính gì cho tương lai không?”

“Tương lai à…” Hạ Hứa thở dài: “Ông nội em không sống được bao lâu nữa. Sau khi đi hết quãng đường cuối cùng với ông rồi, thì em định rời khỏi đây.”

“Đi đâu?”

“Vân Nam.”

Kiều Khu Văn nhìn anh, không hiểu gì cả: “Em đến đó làm gì?”

“Thành phố vừa hạ lệnh chiêu binh, muốn tuyển chọn cảnh sát thích hợp trong toàn thành phố để đến Vân Nam trợ giúp truy quét ma túy.” Hạ Hứa nói: “Em thấy em rất thích hợp với vị trí đó.”

Kiều Khu Văn hơi căng thẳng: “Nhưng sẽ rất nguy hiểm.”

“Nên em mới thích hợp chứ.”

“Tiểu Hạ!”

“Anh cứ nghĩ xem, hầu như cảnh sát nào cũng có già trẻ lớn bé trong nhà, họ có ràng buộc, nên không tốt chút nào. Nếu thân phận của họ bị bại lộ, thì tội phạm ma túy có thể trả thù lên người nhà của họ.” Giọng Hạ Hứa rất thản nhiên, nhưng lại ẩn chứa sự kiên định không thể lay chuyển: “Nhưng sau khi ông em đi rồi, thì em sẽ không còn người thân nào nữa, nên em đi là thích hợp. Hơn nữa, em đã ở bộ đội mấy năm rồi, giờ hợp tác với bên quân sự sẽ rất thuận lợi.

Ích kỷ mà nói… thì em đang cần một cơ hội. Nếu có thể lập công ở Vân Nam, thì không chừng em sẽ không phải ở đồn công an nữa. Quan hệ thì em không có, nhưng em rất tự tin với năng lực của mình.”

Kiều Khu Văn im lặng rất lâu: “Em đã nghĩ rằng… chuyến đi này có thể là một đi không trở về chưa?”

Hạ Hứa cười nói: “Vậy coi như em lấy thân đền ơn nước là được.”

Yên lặng hồi lâu, Kiều Khu Văn đột nhiên nói: “Vậy còn người trong lòng em thì sao?”

Hạ Hứa giật mình, ngạc nhiên nhìn Kiều Khu Văn.

Kiều Khu Văn bất đắc dĩ thở dài: “Trong lòng em luôn có một người. Trước đây khi còn ở với em, anh đã nhìn ra rồi.”

“Em…”

“Em không cần phải giải thích với anh. Em không có lỗi gì với anh cả, chúng ta vốn chỉ là bạn giường, không nói chuyện yêu đương.” Ánh mắt Kiều Khu Văn ẩn chứa một vẻ dịu dàng của anh trai: “Tiểu Hạ à, anh rất lo cho em. Em là một người rất tốt rất ưu tú, em xứng đáng có được một nơi tốt đẹp để trở về.”

Hạ Hứa rũ mắt xuống, lát sau mới ngước lên: “Anh cứ yên tâm. Em sẽ cố gắng trên con đường mình đã chọn. Còn người mà anh vừa nói… Đã qua rồi thì cứ để qua đi.”

Kiều Khu Văn mím môi, muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại tự thấy mình không có tư cách gì để nói, nghĩ thêm một hồi thì bảo: “À, hôm qua anh đi ngang qua trường cấp 3 của em thì thấy cổng trường treo nhiều poster lắm, bảo là sắp làm lễ kỷ niệm thành lập trường đấy.”

Hạ Hứa mỉm cười: “Anh vẫn nhớ cấp 3 em học trường nào hả?”

“Đương nhiên. Trung học Số Một là trường cấp 3 tốt nhất trong thành phố này mà, hồi đó em vừa bảo là anh đã ấn tượng. Bạn trai nhỏ bây giờ của anh cũng từng học ở đó đấy.”

Hạ Hứa cười cười gật đầu: “Ừ, lễ kỷ niệm thành lập trường chính thức sẽ diễn ra vào tháng 9.”

“Em có đến không?”

“Nếu em được chọn thì chắc lúc đó em đang ở Vân Nam rồi.” Hạ Hứa đáp: “Nhưng dù có không được chọn thì em cũng không đến đâu. Người về đó đều là cựu học sinh đã thành đạt cả.”

“Nói cũng phải.” Hai người đã đến cửa bệnh viện. Kiều Khu Văn thoáng do dự, rồi quyết định không xen vào thời gian riêng tư của ông cháu Hạ Hứa. Trước khi rời đi, anh nghiêm túc nhìn Hạ Hứa, dặn dò: “Tiểu Hạ, sau này em phải tự chăm sóc mình thật tốt đấy.”

Hạ Hứa rất cảm ơn anh: “Em biết rồi, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện