Dụ Thần đợi ở Vân Nam nửa tháng, dò hỏi hết các mối quan hệ hắn có từ quân khu Thành phố đến doanh trại phía Tây, đáp án nhận được đều là — “Hạ Hứa thực sự đã hy sinh rồi.”

Nhưng hắn không muốn tin. Hắn không thể tin được.

Vương Việt cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng Hạ Hứa đã hy sinh. Hai người dùng hết năng lực của mình để truy tìm, cuối cùng nhận được tin tức từ nội bộ đội đặc chủng rằng – Hạ Hứa hy sinh vì bị đạn bắn trong khi vượt biên truy bắt tội phạm. Viên đạn găm vào giữa tim, vì tình huống đặc thù của nhiệm vụ lần đó nên đồng đội không thể mang di thể anh về.

Còn các chi tiết khác thì họ không hỏi được.

Đại đội đặc chủng chiêu mộ Hạ Hứa lần này không phải là bộ đội bình thường, mà là đội quân chịu trách nhiệm truy quét ma túy ở Tây Nam và phòng chống khủng bố ở Tây Bắc, nên mức độ bảo mật cực kỳ cao, được Tổng bộ Đặc chủng trực tiếp lãnh đạo. Dù là con ông cháu cha như Dụ Thần hay Vương Việt cũng không thể muốn gì đòi nấy ở đây được.

Vương Việt rất đỗi hối hận, y đấm rầm rầm vào tường, cười khổ: “Mày nói xem, có phải tao đã hại nó không? Nếu lúc trước tao không chõ mũi vào việc của người khác, cứ mặc Thường Phi giữ nó ở thành phố, thì nhất định giờ này nó vẫn không sao. An phận làm một công an gác đồn thì có gì không tốt? Tao biết thừa ở đó nguy hiểm, nhưng cứ đẩy nó vào hố lửa là sao?! Lập công lên chức cái đ*o gì, mạng còn không có, lên phó lên tổng làm gì cơ chứ?”

Đã mấy ngày Dụ Thần chưa chợp mắt, lúc này, mắt hắn đã đỏ ngầu lên. Ngón tay cầm điếu thuốc của hắn run rẩy không thể kiềm chế, giọng khàn khàn như thú dữ bị nhốt lâu ngày: “Là tao đã đẩy em ấy đến đây, là tự tay tao đã…”

Một giọt nước mắt rơi xuống, im lặng đập vào mu bàn tay hắn. Hắn giơ tay lên che mặt, khói thuốc và nước mắt đồng thời chảy ra.

Là hắn đã bức anh đến bước đường này. Là hắn đã đẩy anh vào chỗ chết.

Mấy tháng trước, hắn cứ ngỡ mình đã thỏa hiệp với Thường Phi để giúp anh một lần cuối cùng, sau này trời Nam đất Bắc, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.

Đến giờ thì… đó thật sự là lần cuối cùng mất rồi.

Kết cục như thế… sao mà đau lòng quá.

Dù tất cả mọi người đều nói với hắn là Hạ Hứa đã chết, dù ngay cả Vương Việt cũng đã tin vào chuyện này, thì Dụ Thần vẫn không thể tin được.

Vì nếu đến cả hắn cũng tin… thì anh sẽ thực sự biến mất.



Việc Dụ Thần đột nhiên rời đi làm hai nhà Thường – Dụ rơi vào hoảng loạn. Thường Phi chắc nịch rằng hắn đi Vân Nam chuyến này là để tìm “kẻ thứ ba” kia, liền nén lửa giận xuống để đến nhà họ Dụ bàn hướng giải quyết. Dụ Quốc Kiều cực kỳ bối rối, suýt nữa đã tự mình đến Vân Nam bắt người, may là bị con trai trưởng Dụ Kình cản lại.

Trong tất cả “người nhà” của Dụ Thần, thế mà người bình tĩnh nhất lại là Thường Niệm – người từng ồn ào muốn tự sát vì “kẻ thứ ba” nọ.

Hôm ấy sau khi từ trường về, Thường Niệm đã biết — tòa thành bọt biển mà cậu vun đắp mấy năm nay đã hoàn toàn sụp đổ rồi, lần này cậu có níu kéo cỡ nào, thì Dụ Thần cũng không trở về nữa.

Thuốc thang nhiều năm làm chức năng gan thận của cậu suy yếu trầm trọng, lượng bạch huyết trong máu đã giảm đến mức báo động. Bác sĩ nói, có khả năng cậu chỉ còn sống được ba tháng nữa thôi.

Dường như con người cứ phải đến lúc sắp chết, thì mới nhìn thấu tất thảy được. Cậu không buồn không vui, hình như chẳng có chuyện gì làm cậu nổi lên cảm xúc gì được.

Cậu nghe nói – Hạ Hứa đã hy sinh rồi, còn Dụ Thần đang “hồ đồ” ở Vân Nam.

Cậu chẳng có cảm giác gì khi nghe tin hắn đang ngẩn ngơ ở đó, nhưng khi biết tin Hạ Hứa đã chết, trái tim cậu chợt run nhẹ lên,

Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Thực ra cậu không hận Hạ Hứa, thậm chí hồi đó cậu còn hơi hơi mến anh. Hạ Hứa là người như thế đấy – tựa như trời sinh anh đã có một sức hấp dẫn, xuất sắc đủ để người khác ngưỡng mộ và yêu thích, nhưng lại không làm ai phải đố kị.

Nhưng sau khi mất đi tất cả, Dụ Thần đã trở thành mảnh gỗ nổi duy nhất mà cậu tìm thấy giữa đại dương mênh mông. Cậu liều mình trèo lên mảnh gỗ đó, đẩy người vốn đang ở trên đó vào sóng biển cuộn trào.

Người đó chính là Hạ Hứa.

Cậu có hối hận không? Chắc là có áy náy một chút; nếu không thì sao khi nghe tin anh đã hy sinh, cậu lại thấy hơi hơi đau lòng?

Nhưng hối hận hay không, thì đã không còn quan trọng nữa. Cậu đã là người sắp chết; không biết bệnh tật và cái chết sắp giáng xuống người cậu đây có phải là báo ứng của ông trời lên cậu không?

Kể ra cũng thật nực cười. Nửa tháng “người yêu” của cậu rời đi này, lại là quãng thời gian thanh thản nhất của cậu từ khi tỉnh lại sau sự cố trị liệu nọ. Cậu không phải dốc hết tâm sức để vẽ ra những lời nói dối, không phải khổ sở chờ đợi thời khắc sự dối trá bị vạch trần, cũng không phải sợ “người yêu” mình sẽ rời xa.

Mà vốn, đó đâu phải là “người yêu” của cậu.

Sự bình tĩnh đến bất thường của cậu làm người lớn hai nhà cực kỳ lo lắng. Dụ Quốc Kiều lại chuẩn bị đến Vân Nam bắt người lần nữa, đồng thời cam đoạn với cậu – nhất định ông sẽ dạy dỗ lại Dụ Thần thật tốt.

Thường Niệm nhoẻn miệng cười, lạnh lùng nhìn họ: “Mọi người đã từng “dạy dỗ thật tốt” con và anh Thần một lần rồi, chẳng lẽ còn định làm lại một lần nữa sao?”

Lời cậu nói làm tất cả đương sự rất đỗi hổ thẹn. Thường Niệm thở dài: “Mọi người và con, chúng ta đều không có tư cách để “dạy dỗ” anh Thần. Con cũng giống mọi người, đều có lỗi với anh ấy; đứng trước anh ấy, chúng ta đều là kẻ có tội.”

Hôm ấy, Thường Niệm bình thản kể lại chuyện xưa của mình, Dụ Thần và Hạ Hứa cho người lớn hai nhà nghe; giọng điệu bình tĩnh như đang thuật lại chuyện của người khác. Sau khi cậu nói xong, cả phòng bệnh lặng ngắt như tờ.

Dụ Quốc Kiều và Thường Phi khó mà tin nổi, hai người mẹ mặt mũi trắng bệnh, Dụ Tiêu hối hận rơi nước mắt. Năm ấy cô vội vã chạy về từ quân khu, mới hỏi thăm đại khái tình hình đã ôm lấy Dụ Thần – người vừa tỉnh lại, một lòng muốn bảo vệ hắn mà nói:

“Em đừng sợ! Chị với anh cả đã về rồi, ba mẹ sẽ không ngăn cản em với Tiểu Niệm nữa đâu! Chị mãi mãi đứng về phía em!”

Có lẽ, mầm móng của sai lầm… đã do cô tự tay chôn xuống.

Thường Niệm đảo mắt nhìn qua mỗi người, nhìn Dụ Quốc Kiều, lại nhìn sang Thường Phi: “Mọi người đừng ép anh Thần nữa. Anh ấy đã 30 tuổi, không còn là thiếu niên vô lực phản kháng mà mọi người thích làm gì thì làm. Vì tội nghiệt của con mà người anh ấy thích nhất đã hy sinh, sao anh ấy có thể về gặp con được? Mà con…”

Nói đến đây, cậu cúi đầu xuống, giọng nhỏ hẳn đi: “Con cũng không còn mặt mũi nào để gặp anh ấy nữa.”

— Nhưng Dụ Thần vẫn về gặp Thường Niệm lần cuối.

Khi ấy, cậu đã yếu lắm rồi. Người cậu gầy đến lồi cả xương lên, hai tay quắt queo, đôi mắt trống rỗng, phải cố hết sức mới nói được.

Hắn đứng bên giường, không thể tha thứ cho cậu, nhưng cũng không thể nói lời độc ác.

Cuộc đời Thường Niệm là một chuỗi bi kịch, nhưng đời hắn thì có khác gì đâu.

Cậu bình tĩnh nhìn hắn, khó nhọc mở miệng, nói thật chậm thật chậm: “Anh Thần, em muốn xin lỗi anh, nhưng chắc là… Nhất định anh sẽ không cần. Chuyện đã đến nước này, lời nói vô nghĩa nhất chính là “xin lỗi”. Chuyện em làm mười năm nay cũng giống như chuyện họ làm với chúng ta năm đó, đều không đáng để được tha thứ.”

Dụ Thần không nói gì, chỉ là ánh mắt càng lúc càng nặng nề.

“Nhưng em có một chuyện, mà chắc chắn anh sẽ muốn nghe.” Thường Niệm cụp mắt xuống, thở không ra hơi: “Lần trước em gặp Hạ Hứa, là em cố ý nói cho cậu ấy biết chuyện em không thể làm tình. Cậu ấy không nhục nhã gì em, mọi thứ đều là do em sắp đặt, ngay cả tự sát cũng là diễn trò. Hôm đó…”

Cậu ho khan vài tiếng, nói tiếp: “Hôm đó, em biết lúc nào bác sĩ sẽ đến; em muốn dùng cách thức tự sát này để làm anh áy náy, rồi rời khỏi Hạ Hứa. Em đã thành công.”

Mười ngón tay Dụ Thần siết chặt lại, trái tim co thắt đau đớn.

Cậu thở dài một hơi: “Nhưng việc chèn ép cậu ấy sau này không phải là ý tưởng của em, mà là của cha em. Anh Thần, em đã nói rõ ràng với họ rồi, chị anh cũng có ở đó, sau này họ sẽ không làm gì anh với Hạ…”

Cậu đột nhiên khựng lại, ánh mắt càng ảm đạm hơn: “Là em hồ đồ rồi. Hạ Hứa đã rời đi, dù họ có muốn gây sự nữa thì cũng chẳng biết tìm ai mà làm.”

“Không.” Cuối cùng Dụ Thần cũng mở miệng, trong mắt hắn ngập tràn sự kiên định mà cậu đã từng nhìn thấy: “Em ấy không hề rời đi. Em ấy vẫn còn sống.”

Thường Niệm ngẩn ra, rồi từ từ quay đi chỗ khác, không nói gì nữa. Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cậu mới thì thào lẩm bẩm:

“Hạ Hứa vẫn còn sống ư? Thế cũng tốt, thế cũng tốt. Người nên rời đi từ lâu, phải là em mới phải.”



Lời tác giả (Biên tập viên rất đồng ý với điều này):

Mấy chương gần đây, Thường Niệm được miêu tả rất là “có lý”, có người nói tôi đang muốn tẩy trắng cậu ta, nhưng tôi thấy người đó nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ tạo nên nhân vật đó dựa trên quá trình phát triển của kịch bản, viết ra những thay đổi của cậu ta qua thời gian, chứ có nói cậu ta làm vậy là đúng đâu? Mãi đến chương bây giờ, cậu ta vẫn luôn là người sai, còn sai đến mức không thể tha thứ (theo lời chính cậu ta nói).

Có người còn bảo “đọc văn là thấy được tam quan của tác giả” (ý bảo tôi tam quan vặn vẹo hả?), thật xin lỗi, tôi không thấy điều đó đúng.

Câu chuyện này không phải là kiểu “không phải trắng thì tức là đen”. Lúc viết áng văn này, tôi rất nhấn mạnh vấn đề: sự đấu tranh nhiều lần giữa “tình cảm khó có thể kiềm chế” và “trách nhiệm đạo đức”.

Rất hoan nghênh mọi người bàn luận về tình tiết truyện, nhưng đừng có lôi tam quan của tôi vào. Cái gì mà “tẩy trắng tiểu tam” hay “tẩy trắng bạch liên hoa” gì đó, tôi sẽ không tiếp thu đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện