Ở hồ Phi Kính, Húc Họa dễ dàng dùng pháp trận tạo ra một thủy vực nhỏ để nghịch nước thuận tiện hơn.

Pháp trận trên núi Dung Thiên đương nhiên phát hiện, nhưng cả đám đều không ngoại lệ nín thinh không lên tiếng. Vì sao à… Ha ha, sớm muộn gì cũng cùng tông chủ ký khế ước, trêu chọc nàng ta làm gì, không sợ nàng ta thổi gió bên gối tông chủ, giật dây khiến tông chủ xử đẹp bọn chúng à?

Lúc Thiên Cù Tử tìm đến, chỉ thấy Húc Họa đang vui vẻ vẫy vùng trong nước. Tiểu ác ma còn đỡ, mấy ngày qua được dạy lễ giáo không uổng phí, giờ chỉ đang nghiên cứu pháp trận do Húc Họa dựng lên, nhân tiện trông chừng không cho người khác vào đây.

Nhìn thấy Thiên Cù Tử, nó lập tức nghiêm chỉnh đứng thẳng người, “Phụ thân.”

Thằng nhóc này từ nhỏ đã thông minh hơn người, khi không có người khác nó luôn gọi Thiên Cù Tử là ‘phụ thân’, gọi Húc Họa là ‘mẫu thân’; nhưng ở trước mặt người ngoài thì luôn dùng xưng hô ‘chưởng viện’ và ‘sư tôn’.

Thấy nó biết giữ phép tắc như vậy, thái độ của Thiên Cù Tử rốt cuộc cũng hòa nhã trở lại, “Ngươi về trước, giúp Vân Thanh sư tỷ chuẩn bị cơm canh đi.”

Tiểu ác ma vâng dạ đáp lại, biết không còn việc của mình nữa nên quay đầu trở về Khổ Trúc Lâm.

Thiên Cù Tử chờ tiểu ác ma đi xa rồi mới rảo bước xuống nước. Trong làn nước váy lụa mỏng của mỹ nhân chập chờn, mái tóc dài uốn lượn như tảo. Thiên Cù Tử tiến lên mấy bước nắm lấy dây lưng đã lỏng ra từ bao giờ của nàng, hơi dùng lực kéo nàng về phía mình.

Húc Họa đương nhiên đã biết Thiên Cù Tử tới ngay từ đầu, tay ngọc nhanh chóng vòng qua eo chàng, áp mặt vào ngực chàng, “Sao lại trở về giờ này?”

Thiên Cù Tử nói: “Tranh thủ thời gian về xem Khôi thủ thế nào.” Thật tình thì là do lúc đi không có chào hỏi, sợ nàng giận thôi.

Húc Họa cứ thế dựa vào lòng chàng, kỳ lạ là lại thấy lòng bình yên khó tả.

Cùng lúc đó, tại nơi ở của Hề Vân Giai, Tái Sương Quy vốn tới đưa đan dược, chẳng thấy bóng dáng Thiên Cù Tử đâu thì tức muốn nổ phổi.

Ông hỏi thăm Liên Hành, biết được chàng đang ở hồ Phi Kính bèn hùng hổ chạy tới. Chẳng qua tu vi ông không cao, cho nên một trận pháp Húc Họa tiện tay dựng lên cũng quá sức với ông.

Thế là ông chỉ có thể đứng bên ngoài pháp trận, gầm rú: “Hề tông chủ đâu?!”

Thiên Cù Tử đương nhiên nghe thấy, sư tôn đã tìm tới tận nơi rồi, chàng không thể không gặp. Chàng đành ôm Húc Họa lên bờ, cùng nàng dở bỏ pháp trận.

Tái Sương Quy đã sớm đoán được là có dính dáng tới Húc Họa, cho nên vừa nhìn thấy liền giận không chỗ ph4t tiết. Không tiện mắng Húc Họa, ông bèn thừa dịp bốn bề vắng lặng chỉ thẳng vào mũi Thiên Cù Tử, “Ngươi… đúng là đồ vô liêm sỉ!” Lần này Tái Sương Quy giận thật sự, nhiều năm qua, kể từ khi Thiên Cù Tử kế nhiệm vị trí chưởng viện Âm Dương viện, cho dù tức giận ông vẫn luôn giữ mặt mũi cho chàng.

Nhưng bây giờ ông lại không chút khách khí mắng chàng ầm ĩ: “Chẳng lẽ ngươi không biết đại đệ tử của mình đang trong giai đoạn mấu chốt? Vậy mà còn ở đây chơi đùa với kẻ nhàn rỗi?! Thiên Cù Tử, ngươi rốt cuộc có biết mình đang gánh trọng trách gì không? Nếu như chí hướng ngươi thật sự chỉ ở nữ nhi tình trường, vậy lúc đó còn tiếp nhận chức tông chủ làm gì để rồi bây giờ khinh nhờn tông môn?!”

Mắng thế này hơi nghiêm trọng quá mức! Thiên Cù Tử sờ sờ mũi, Húc Họa cười hì hì. Sư tôn chân truyền giống như cha ruột, có mắng trắng nặng nề tới đâu thì cũng đều xuất phát từ tình thương và sự quan tâm cả.

Húc Họa cười tủm tỉm, “Chậc chậc chậc, có cần thực dụng vậy không, lúc đó các ngươi yêu cầu bổn tọa trấn giữ Nhược Thủy, đại trưởng lão đâu có xéo sắc thế này. Bây giờ vấn đề vừa được giải quyết xong, bổn tọa vậy mà thành kẻ nhàn rỗi ngay.”

Tái Sương Quy chuyển sang chỉ vào mũi nàng, tức suýt hộc máu, “Ngươi còn mặt mũi nói hả?! Biết rõ hắn càn rỡ nhưng chẳng những không khuyên giải, mà còn ở đây cùng hắn ôm ôm ấp ấp trước mặt bàn dân thiên hạ, ra thể thống gì nữa?! Bây giờ cả tam giới đều đang mỏi mắt ngóng trông, chờ đợi Họa Thành được luyện hóa thành công. Ngươi rõ ràng đã tỉnh lại, việc đầu tiên không đi báo bình an mà lại chạy đến núi Dung Thiên tằng tịu với người khác! Quả thật là…” Ông nhất thời không tìm được tính từ nào để hình dung.

Húc Họa nói: “Bổn tọa không thích nghe lời này của ngươi. Bọn họ chờ đợi muốn thấy bổn tọa bình an chỉ đơn giản là vì mong mỏi Nhược Thủy không xảy ra chuyện gì. Bổn tọa cứu vãn thế nhân, đã không bắt bọn họ quỳ xuống tạ ơn thì thôi chớ, khi nào lại đảo ngược thành ra bổn tọa sai vậy?”

Tái Sương Quy tức giận đến mức râu tóc run run, Thiên Cù Tử bấy giờ mới lên tiếng: “Sư tôn, tình hình của Vân Giai thế nào, trong lòng ta biết rõ. Khôi thủ chính là khách quý của đệ tử, nàng nể mặt đến đây, đệ tử chú tâm tiếp đãi cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Hôm nay lời sư tôn răn dạy đều có lý, đệ tử nhận lỗi; nhưng xin sư tôn đừng so đo với khách mà đánh mất phong độ.”

Tái Sương Quy quay lại chỉ vào mũi chàng, run rẩy hồi lâu mới mở miệng được: “Thiên Cù Tử ơi Thiên Cù Tử, ngươi bây giờ là chồng gặp phải vợ không hiền với con bất hiếu đó, mà ngươi còn nói lời như vậy?”

Húc Họa che miệng, không nhịn được cười trộm một tiếng. Thiên Cù Tử quay đầu nhìn nàng, quả nhiên một thoáng kinh hồng đập vào mắt, đẹp không nói nên lời.

*Một thoáng kinh hồng = ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.

Chàng nhẹ nắm lấy tay nàng, nói: “Nhắc tới thì, Thiên Cù Tử bây giờ… còn chưa đón dâu, Khôi thủ cũng là vân anh chưa gả…”

*Vân anh = áng mây đẹp đẽ tinh khôi, thường dùng để chỉ người con gái trong trắng

Chàng đỏ mặt, ngập ngừng: “Hay là… hay là…” Trước đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn mình của Húc Họa, tâm trí củ Thiên Cù Tử bắt đầu loạn, làm thế nào cũng không nói ra được nửa câu còn lại.

Húc Họa đưa tay sửa sang tóc mai hơi rối cho chàng, nói: “Hay là chàng và ta kết làm đạo lữ, nhé?”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, vậy mà mặt nàng cũng hơi ửng hồng, phong thái khuynh tình tuyệt thế thoáng chốc được phô bày hoàn toàn, khiến trí óc Thiên Cù Tử chấn động.

Tái Sương Quy quả thực hết muốn nói rồi, bây giờ mà xua Thiên Cù Tử đi giúp Hề Vân Giai hấp thu đan dược tăng công lực, e rằng chẳng khác gì chê Hề Vân Giai sống hơi lâu cả.

Heo nhà mình xem như mất không cho cải trắng nhà người rồi… Ông chẳng nói nổi câu nào nữa, quay đầu bỏ đi.

Thiên Cù Tử và Húc Họa đều xấu hổ, nhìn nhau không nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy nhân gian này sao đẹp như vậy? Từng tia nắng, từng ngọn gió đều là mỹ cảnh ngắm mãi chưa đủ. Người trước mắt chàng, đến đôi tay cũng đủ khiến người khác si mê, không muốn buông tay.

Trong Khổ Trúc Lâm, tiểu ác ma, nhóc gai tôm với Hề Vân Thanh đều đã dùng bữa trưa xong mà vẫn chưa thấy bóng dáng hai người kia đâu.

Tiểu ác ma lắc đầu thở dài, “Hy vọng trước lúc đi mẫu thân còn nhớ nơi này có hai đứa con trai đang chờ.”

Trên thực tế, Húc Họa đương nhiên quên mất rồi.

Thiên Cù Tử cầm tay nàng, dịu dàng nói: “Gần đây tông môn bề bộn nhiều chuyện, e rằng Thiên Cù Tử đã sơ sót với Khôi thủ nhiều. Chuyện ký khế ước, có thể chờ thêm mấy ngày nữa, cũng để ta chuẩn bị thật tốt không?”

Húc Họa gật đầu, “Bổn tọa cũng cần bàn bạc với Họa Thành. Vậy đi, một tháng nữa bổn tọa và Hề tông chủ lại bàn chi tiết nhé.”

Thiên Cù Tử nói: “Ừm, để Thiên Cù Tử đưa Khôi thủ xuống núi.”

Húc Họa khoát tay, “Không cần, Hề tông chủ cứ đi làm việc, chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, bổn tọa có thể tự đi được.”

Thiên Cù Tử lấy lòng như được ủ mật, dõi mắt nhìn theo tận khi nàng rời khỏi hồ Phi Kính, sau đó mới trở về nơi ở của Hề Vân Giai.

Hề Vân Giai quả thật đang trong giai đoạn quan trọng của đột phá cảnh giới. Thiên Cù Tử tiến vào mật thấp, tập trung tinh thần làm hộ pháp cho cậu. Song chỉ chốc lát sau, mật thất lại có thêm người vào là Thủy Không Tú. Hiển nhiên là vì Tái Sương Quy sợ đồ tôn mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hồn vía Thiên Cù Tử lại đang lâng lâng trên mây, cho nên ông chỉ còn cách đi mời vị thái thượng hoàng của Tiên tông Cửu Uyên này tới một chuyến.

Hai người liếc nhau, sau đó ngồi xuống đối diện nhau.

Thủy Không Tú vừa lưu ý theo dõi tình hình của Hề Vân Giai, vừa dùng bí thuật truyền âm nói: “Đại trượng phu vấn vương nhu tình vốn không phải là chuyện gì xấu, nhưng nếu sa đà đến mức chẳng thể phân biệt được nặng nhẹ thì sẽ trở thành đáng xem thường.”

Thiên Cù Tử cũng dùng truyền âm đáp lại: “Sư thúc dạy rất đúng.” Nếu dùng thân phận Hướng Nam, theo vai vế chàng quả thật phải gọi Thủy Không Tú là ‘sư thúc’.

Thủy Không Tú hỏi: “Quyết định ký khế ước với nàng ta rồi?”

Thiên Cù Tử *ừ* một tiếng, trên mặt lộ rõ sự vui mừng. Thủy Không Tú nhẹ gật đầu, “Cũng tốt.” Vừa dứt lời, y dường như nghĩ đến cái gì đó, trở nên hơi thất thần.

Thiên Cù Tử mở miệng: “Nghe nói lần trước Họa Họa vô ý hủy mất di thể của Đàm Yên đại trưởng lão, xin sư thúc thứ tội.”

Chàng biết vì sao Thủy Không Tú lại thất thần, nói cho cùng khúc mắc chất chứa trong lòng đã nhiều năm, một sớm một chiều khó mà hóa giải được.

Thủy Không Tú lắc đầu, “Một bộ da mà thôi. Thoạt nhìn trông như di vật tưởng nhớ, nhưng nói trắng ra thì chẳng là cái gì cả. Năm trăm năm ở trong Nhược Thủy, ta ngược lại nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.”

Người như y rất hiếm khi bày tỏ tâm sự ở trước mặt vãn bối, nhưng hôm nay Thiên Cù Tử lấy thân phận Hướng Nam ngồi đối diện với y, đã vậy y cũng có thể tháo gỡ lá chắn phòng ngự quanh tâm tư mình.

Thiên Cù Tử gật đầu, “Có được lời ấy của sư thúc, Thiên Cù Tử yên tâm rồi.”

Thủy Không Tú nhìn chàng chăm chú, thật lâu sau mới nói: “Đời này ta làm sai rất nhiều chuyện, bây giờ quay đầu nhìn lại cũng chỉ có thể phí công cảm khái. Thiên Cù Tử, hy vọng ngươi có thể dùng tình phá vỡ mọi định kiến ràng buộc, về sau không cô đơn trên đạo đồ của mình.”

Thiên Cù Tử khom mình thật thấp hành lễ với y, “Thiên Cù Tử đã nhớ kỹ lời dạy bảo của sư thúc.”

Có hai người cùng hộ pháp, tu vi của Hề Vân Giai thăng cấp vô cùng thuận lợi. Thấy nhà mình lại có thêm một cao thủ, trên dưới Tiên tông Cửu Uyên đều hết sức hân hoan. Nhưng chưa được mấy ngày lại có tin tức báo về rằng… Khôi thủ Húc Họa vậy mà đích thân đến Ma tộc chữa bệnh cho Ma tôn Doanh Trì.

Lúc trước Ma tôn Doanh Trì bị đao khí khi thí thân của Mộc Cuồng Dương đả thương, đến này vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn.

Hướng gia bảo đồng ý cứu chữa, nhưng lại đưa điều kiện; và bất luận thế nào Doanh Trì cũng khăng khăng không chịu chấp nhận.

Điều kiện đó rốt cuộc là gì mà khiến Ma tộc có thể không màng đến thân thể mình, ngay cả Tiên tông Cửu Uyên cũng chẳng biết.

Trước tình hình quan hệ giữa Họa Thành và Tiên tông Cửu Uyên càng lúc càng gần gũi, tất cả đều cho rằng Họa Thành đã nghiêng về phía Huyền môn rồi. Đùng một cái Húc Họa lại đích thân chạy đến thánh điện Thiên Ma; không chỉ thế mà sau đó nàng còn công khai đưa Ma tôn Doanh Trì về Họa Thành luôn.

Thiên Cù Tử hộ pháp cho đệ tử mấy ngày, rốt cuộc cũng không chịu nổi dư chấn của hàng loạt tin tức này nã về phía mình. Trên dưới Tiên tông Cửu Uyên đều hầm hầm bất mãn trước tin này. Tái Sương Quy càng khỏi nói, chạy ngay tới tìm Thiên Cù Tử hỏi thẳng: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng phải ngươi và nàng ta chuẩn bị ký khế ước ư? Tại sao bây giờ nàng ta lại phô trương tương trợ Ma tộc như vậy?”

Thiên Cù Tử nói: “Sư tôn à, ta và nàng ký khế ước là tư tình cá nhân, không liên quan đến lập trường của hai bên. Tới bây giờ mà người chưa rõ ư? Nàng sẽ không quy thuận bất kỳ ai, trợ giúp Ma tộc đương nhiên là vì không muốn Tiên tông Cửu Uyên hùng cứ một phương.”

Tái Sương Quy trợn tròn cả hai mắt, “Đạo lý quỷ quái gì vậy!!? Tức là nàng ta vẫn giữ ý định tiếp tục qua lại giữa Huyền môn và Ma tộc?!”

Thiên Cù Tử bất đắc dĩ nói: “Sư tôn ơi, nàng là chúa tể một phương, vốn không bao giờ có chuyện quy phục một ai.”

Tam quan của Tái Sương Quy quả thực nát bét rồi, “Đồ vô liêm sỉ! Nói cách khác, về sau chúng ta và Họa Thành vẫn trong cảnh địch bạn khó phân?”

Thiên Cù Tử nín cười, “E là vậy.”

Tái Sương Quy tức xỉu.

_________oOo_________

Họa Thành.

Húc Họa quả thật đã đưa Doanh Trì về Họa Thành.

Vì sao à? Đương nhiên là bởi vì Ma tộc đưa ra điều kiện hời lắm nha!

Vừa tiến vào Họa Thành, Doanh Trì lập tức cảm giác được sự khác biệt của thành trì. Nơi này tựa như hơi thở của Húc Họa vậy, là một thể với nàng. Mặc dù là Ma tôn, hắn cũng không khỏi cảm khái: “Sự huyền diệu của thuật pháp trên thế gian thật sự khiến người khác phải cảm thán.”

Húc Họa nói: “Mấy luồng đao khí trong người Ma tôn bá đạo đến mức đó, động một cái là thương thế sẽ càng nặng, nhưng ngươi vẫn còn có thể vui vẻ nói chuyện, đáng khiến người khác cảm thán hơn chứ?”

Doanh Trì mỉm cười, “Thế nên chẳng phải bọn ta đã cầu xin Khôi thủ giúp đỡ rồi ư?”

Húc Họa nói: “Đáng lẽ ngươi nên đồng ý điều kiện của Hướng lão, cố chấp như vậy chỉ có hại chứ chẳng có ích lợi gì.”

Doanh Trì nhỏ giọng hỏi: “Ma tộc vốn dĩ luôn cố chấp hơn người khác. Nếu như lúc trước… bổn tôn không phạm phải lỗi lầm, có phải bây giờ hầu ở bên cạnh Khôi thủ vẫn là ta không?”

Húc Họa rót khí tức của Họa Thành vào thân thể Doanh Trì, dùng thần lực loại bỏ đao khí trong người hắn. Chốc lát sau, một lưỡi đao vô hình phá thịt mà ra, bắn *phập* vào vách tường bằng đá. Doanh Trì không khỏi kêu lên đau đớn, nhưng vết thương khép lại cực kỳ nhanh, gần như không kịp chảy giọt máu nào.

Xong việc Húc Họa mới nói: “Đã là ‘nếu như’ thì tại sao bổn tọa phải bận tâm suy nghĩ? Ma tôn chỉ cần biết là sau khi lấy đao khí ra, ngươi cần phải ở lại Họa Thành dưỡng thương ba ngày mới có thể đi lại.”

Dứt lời nàng phất phất tay, ra hiệu cho Nộ và Si tiến vào, khiêng Doanh Trì đến phòng dành cho khách của Tinh Thần Hải.

Doanh Trì nói: “Chỉ nguyện thương thế vĩnh viễn không lành, để bổn tôn có thể ở lại Tinh Thần Hải lâu hơn.”

Nộ và Si bất giác mạnh tay hơn, vết thương của Doanh Trì lập tức tứa máu, nhưng hắn lại không hề cảm thấy gì. Húc Họa hờ hững hỏi: “Ở lại Tinh Thần Hải lâu hơn để làm gì? Làm trắc quân của Khôi thủ?”

Doanh Trì im lặng, đương nhiên không thể. Đường đường nam tử hán, làm sao có thể phụng dưỡng trước giường của nữ giới chứ?

Húc Họa cười khẽ, “Thiên Cù Tử có thể đấy.”

Doanh Trì không cho là vậy, “Y chỉ vờ thuận theo thôi, tiền thân của nàng là thánh kiếm, khó trách khỏi ngây thơ không hiểu sự gian trá của thế gian. Nàng cho rằng với tu vi cao nhường ấy, y thật sự có thể cứ thể từ bỏ đạo đồ chỉ vì tình yêu sao?”

Sự dịu dàng trong mắt Húc Họa tràn ra theo nụ cười trên môi, “Bổn tọa cũng từng nghĩ thế, cho nên mới có chuyện bổn tọa chỉ vừa hạ quyết tâm, chàng ấy đã đi trấn giữ Nhược Thủy rồi.”

Doanh Trì im lặng. Tới tận hôm nay hắn vẫn còn khó hiểu về hành động của Thiên Cù Tử. Làm sao có thể có người sở hữu tu vi như thế, đi đến được cảnh giới đó rồi mà còn cam nguyện từ bỏ tất cả chứ?

Lúc ấy trên Thập Vạn Đại Sơn, đứng trước pháp trận của Thiên Hà Nhược Thủy, y rốt cuộc làm sao có thể không chút do dự, một mình tiến vào trận pháp vậy?

Doanh Trì khẽ hỏi: “Bổn tôn sai rồi có phải không?”

Húc Họa phất phất tay, vừa ra hiệu bảo Nộ và Si đỡ hắn lui xuống vừa nói: “Ma tôn thường xuyên làm sai, thứ bổn tọa yêu cầu lại quá nhiều, chúng ta vốn dĩ vô duyên vô phận.”

Ma tôn cứ thế ngụ lại Họa Thành ba ngày, trên dưới Huyền môn đều căng mắt ra quan sát hướng gió. Lúc Họa Thành dời ra khỏi thánh vực Thiên Ma, Huyền môn mừng lời nào tả xiết. Không còn bị Cửu Sát Thiên Võng hạn chế, người Huyền môn đương nhiên có nhiều cơ hội làm thân với Ma khôi hơn. Đồng thời quan hệ giữa Húc Họa với Thiên Cù Tử cũng luôn là chủ đề tất cả mọi người say sưa bàn tán.

Bây giờ nàng và Thiên Cù Tử mà ký khế ước thành đạo lữ, chứng tỏ về sau tộc Ma khôi sẽ do Tiên tông Cửu Uyên bảo kê đúng không? Nếu thật sự được như thế, vậy Họa Thành xem như thành một tông phái của Huyền môn rồi còn gì? Thậm chí còn có thể nói, bị xáp nhập cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Nhưng bây giờ, Họa Thành chứa chấp Ma tôn là sao?

Cứ thế liên tục có tông phái bắn thư tới Tiên tông Cửu Uyên hỏi thăm tình hình.

Thiên Cù Tử phiền não không thôi, chàng đâu quan tâm đến lập trường của Họa hành… bởi vì ngay từ đầu chàng đã biết lập trường của họ là gì rồi. Húc Họa là một cô nàng vô tình vô nghĩa, giỏi nhất ở khoản trục lợi cho phe mình. Những kẻ cho rằng ký khế ước với nàng chẳng khác nào thu nhận Họa Thành quả thực nực cười.

Gạt chuyện lập trường sang một bên, Hề tông chủ vẫn hết sức không vui… mấy ngày qua Doanh Trì ở Họa Thành, đã làm những gì vậy?!

Cùng lúc đó ở Họa Thành, Húc Họa chẳng buồn quan tâm tới động tĩnh bên ngoài, lần đầu tiên đến thần điện tế ti thượng lượng chuyện ký khế ước.

Nàng đưa ra chuyện muốn ký khế ước với Thiên Cù Tử, với trên dưới thần điện tế ti mà nói thì thực ra cũng không phải chuyện gì ngoài dự đoán, con dân của Họa Thành càng chẳng mảy may ‘ớ á’… Nếu phải so sánh thì, lúc Hề tông chủ còn Họa Thành liếc mắt đưa tình với Khôi thủ nhà họ, mấy lời lẽ buồn nôn muốn chết kia mới khiến bọn họ kinh hãi hơn.

Ý của Húc Họa rất rõ ràng, “Bổn tọa quyết định kết làm đạo lữ với Hề tông chủ. Đương nhiên, hành động này hoàn toàn không liên quan đến lập trường. Mặc dù Họa Thành rời khỏi Cửu Sát Thiên Võng, nhưng các tông phái trong Huyền môn đều nung nấu dụng ý khó dò như Ma tộc. So với việc dựa dẫm vào uy tín của người khác, bổn tọa vẫn luôn thích tự thân vận động hơn. Cho nên, để bảo đảm bình yên bền vững, tộc ta vẫn phải nắm chắc vũ khí trong tay, không nhân nhượng giết chóc khi cần.

Chúng tế ti đồng thời quỳ lạy xưng phải, Thái Sử Trường Lệnh nói: “Tình cảm giữa Khôi thủ và Hề tông chủ thâm hậu thế nào, chúng ta đều đã biết. Mặc dù theo lệ Khôi thủ Ma khôi không được lấy người ngoại tộc, nhưng chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng không dám làm trái ý Khôi thủ. Chẳng qua, xưa nay Khôi thủ Họa Thành cần phải duy trì sự tinh khiết của huyết mạch Ma khôi; Hề tông chủ tuy sở hữu tu vi thâm hậu, nhưng vẫn không phải là thân Ma khôi.”

Đây cũng là chỗ mấu chốt của vấn đề, Húc Họa hỏi: “Ngươi có đề nghị gì?”

Thái Sử Trường Lệnh nói tiếp: “Bây giờ tứ quân Ma khôi còn lai Niệm, Nộ và Si. Khôi thủ muốn ký khế ước với Hề tông chủ, chúng ta không dám trái ý; nhưng mời Khôi thủ cũng đồng thời nạp cả tam quân, hoặc một trong ba, kéo dài huyết mạch cho tộc ta.”

Hơ… Khôi thủ thấy hơi đau đầu.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện