Về đến phòng mình, Húc Họa nhìn thấy trên bệ cửa có một tấm thiệp mời ngưng tụ bằng pháp thuật, là thiệp mời tập hợp các đệ tử ngoại môn, thời gian là tối nay, địa điểm là ở bên hồ Phi Kính.

Húc Họa không buồn để ý, chuyện khẩn cấp hiện giờ là phải mau khôi phục linh lực và rèn luyện thân thể cho thon thả lại. Thiên Cù Tử đẩy nàng ra ngoại môn, nhưng nàng vẫn thấy cảm kích, dẫu gì ở lại Tiên tông Cửu Uyên vẫn an toàn hơn vất vưởng bên ngoài nhiều.

Cho dù không thoải mái như mình muốn, song ít ra là nơi ẩn thân tốt.

Nàng tiện tay đặt hai con cá lên bàn, rửa mặt xong liền bắt đầu ngồi xếp bằng tĩnh tu. Núi Dung Thiên tràn đầy linh khí có lợi cho nàng không ít, chẳng qua rèn luyện thân thể chẳng phải là chuyện một sớm một chiều, không thể nóng vội.

Thiên Cù Tử thông qua Thần Ma Chi Tức nhìn thấy nàng luyện công cũng không quấy rầy nàng, quay sang nói với Liên Hành: “Báo với nhà ăn của Trai Tâm Nham, chi phí ăn uống của nàng…”

Ba chữ ‘không cần thu’ còn chưa ra khỏi miệng chàng, Thần Ma Chi Tức bỗng rên to một tiếng: “Thời cơ tốt thế cơ mà, ngươi đừng vậy nữa được không!”

Thiên Cù Tử khó hiểu hỏi nó: “Ngươi có ý gì?”

Thần Ma Chi Tức dẫn dắt chàng từng bước, “Ngươi không muốn ngày nào cũng được dùng cơm với Khôi thủ à? Không muốn có cơ hội vào phòng nàng? Không muốn hễ nàng đói thì vào Khổ Trúc Lâm bắt cá nướng sao?”

Thiên Cù Tử trầm ngâm trong khoảnh khắc rồi vẫy cho Liên Hành lui.

Chàng muốn.

Cũng không phải Thần Ma Chi Tức có ý định bán đứng Khôi thủ nhà nó, chỉ là vừa rồi khi Húc Họa đưa cá cho Thiên Cù Tử, đầu óc không quá sáng láng của nó bỗng thông minh bất chợt.

… Nếu Húc Họa và Thiên Cù Tử thế này thế nọ, kết thành đạo lữ gì gì đó, vậy đồ của Thiên Cù Tử đều thành đồ của Húc Họa rồi đúng không? Vậy chuyện nó lập khế ước với Thiên Cù Tử đâu bị coi là hành động phản bội đúng không? Không đúng, nó vốn chẳng phải là phản đồ gì hết, nó là nội ứng!

Ừ, là nội ứng!

Hôm sau, quản sự Trai Tâm Nham bắt đầu lên lớp như bình thường.

Lần này không có đệ tự nội môn dự thính nữa, Húc Họa đi tới dãy bàn đầu, vừa định ngồi xuống thì nam tu gần đó liền nói: “Ê! Chỗ này có người ngồi rồi!”

Có vụ giữ chỗ giùm nữa à? Húc Họa cũng lười đôi co, đi thẳng xuống dãy thứ tư ngồi. Đệ tử trong giảng đường tám chuyện vô cùng hăng say, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy mấy câu tranh luận xem vị chưởng viện nào mới là người lợi hại nhất.

Nhưng chỉ chốc lát sau, một bóng dáng yểu điệu bước vào, âm lượng trong giảng đường đột ngột giảm hẳn đi.

Húc Họa ngẩng đầu lên, phát hiện là người quen… tiểu công chúa Doãn Như Bình của Tảo Tuyết Trai.

Nàng ta bây giờ là đệ tử dưới trướng đại đệ tử Yến Trần Âm của Yến Hồi Lương, có thể xem là đệ tử nội môn chính thức. Nhưng mấy bài học quy môn và kiến thức vỡ lòng này nàng ta vẫn cần học, cho nên vẫn phải đến Trai Tâm Nham nghe giảng.

Năm nay chỉ có mình tiểu công chúa Tảo Tuyết Trai được Âm Dương viện thu nhận làm đệ tử nội môn, chưa kể nàng ta lại sở hữu khuôn mặt không tầm thường. Người như thế ở giữa số đệ tử ngoại môn, được xưng tụng là phượng hoàng hay khổng tước giữa bầy gà cũng không ngoa.

Quả nhiên, nàng ta vừa bước vào, lập tức có nam tu nhiệt tình mời chào: “Sư tỷ, ở đây có chỗ trống này, ở đây này.”

Doãn Như Bình không thèm để ý tới đám nam tu, đi thẳng tới chỗ gần bục giảng nhất ngồi xuống. Nam tu bên cạnh nhanh nhảu đưa cho nàng ta một ly Linh Ẩm ướp lạnh. Linh Ẩm là loại thức uống dùng pháp thuật hệ thủy ngưng tụ linh khí thành, uống vào có tác dụng giúp thân thể khỏe mạnh.

Húc Họa vẫn còn mang phàm thể, liếc mắt một cái đã biết thứ đồ uống kia không tệ, nhưng khỏi cần suy nghĩ cũng biết mình mua không nổi. Nhà ăn bán một ly như vậy giá một cục linh thạch hạ phẩm đấy. Mẹ nó, Tiên tông Cửu Uyên thật biết làm ăn mà.

Tại Khổ Trúc Lâm, Thiên Cù Tử đang phải chia đôi tâm trí, vừa theo dõi Yến Hồi Lương so chiêu với Yến Trần Âm vừa xem xét hình ảnh Thần Ma Chi Tức truyền tới mà chỉ chàng thấy được. Vật Húc Họa mới liếc mắt nhìn kia chính là thức uống ướp lạnh bán ở nhà ăn Trai Tâm Nham, do dùng linh lực làm thành nên có màu xanh mơn mởn tựa mầm cây vừa mọc, hình như nhị đệ tử Vân Thanh rất thích thứ này, uống từ nhỏ đến lớn.

Tạo ra thứ này đơn giản thôi. Hề chưởng viện cầm một cái cốc nhỏ bằng lưu ly, ngưng ít linh khí, tạo băng làm lạnh rồi bỏ thêm ít mật hoa… Thần Ma Chi Tức vừa liếc nhìn liền cảm động muốn khóc…. Mười mấy năm, vị này rốt cuộc cũng làm được một chuyện tử tế…

_________oOo_________

Húc Họa khó khăn vô cùng mới qua được buổi học hôm nay, vị quản sự này quả có tài thôi miên, suốt buổi nàng phải cấu mình tận hai lần mới không ngủ gật.

Tiểu công chúa Doãn Như Bình đương nhiên đã được ở nhà dạy mấy thứ thuật pháp cơ bản này rồi, cho nên không hề chú tâm lắng nghe, cũng cạn dần kiên nhẫn với đám nam tu liên tục nịnh bợ mình.

Còn Húc Họa, mặc dù nàng là Ma khôi, nhưng thể chất đặc biệt của Ma khôi cũng chẳng nổi tiếng gì với đám đệ tử ngoại môn. Chỗ quý của Ma khôi là khả năng truyền thừa căn cốt của đời trước cho đời sau. Tư chất của đệ tử ngoại môn vốn đã chẳng nên hồn, truyền thừa căn cốt để làm quái gì? Muốn con cháu tệ hại đời đời kiếp kiếp luôn à? Cho nên tính ra Húc Họa ở đây lại được yên bình, chưa kể với thân hình hiện tại, chẳng ai buồn quấy rối nàng cả. Mấy thứ kiến thức vỡ lòng này chẳng thu hút được sự chú ý của nàng, thời gian lại quý giá, thế là nàng nhân dịp quản sự giảng bài say sưa, nhắm mắt lại tiếp tục dẫn linh khí đúc thể luôn.

Ai ngờ mới tập trung tu luyện được một giây, không khí trên đầu nàng bỗng ngưng tụ thành quả cầu nước rơi *bụp* xuống, khiến đầu tóc nàng thoáng cái ướt nhẹp.

Húc Họa: “…” Có cần phải làm vậy không!

Trên bục giảng, ngay từ đầu quản sự đã phát hiện hôm nay đám đệ tử không chuyên tâm nghe giảng. Đương nhiên rồi, hôm qua Thiên Cù Tử đích thân đến giảng bài, so sánh giữa hai ngày, hôm nay đám đệ tử vẫn còn mơ màng vẫn là chuyện dễ hiểu, nhưng thẳng thừng nhắm mắt ngủ luôn thì thật sự quá phận rồi!

Lòng tự tôn của quản sự tiên sinh bị đả kích, Húc Họa liền thành nơi trút giận.

Trên bục giảng, quản sự tức giận đến rung râu, “Kỷ Họa! Đang trên lớp mà dám ngủ gật, còn ra thể thống gì nữa hả?!

Quản sự nổi giận, giảng đường xôn xao hẳn lên, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, tất cả đệ tử đều ngồi thẳng người lên. Quản sự chuẩn bị giết gà dọa khỉ, đệ tử nhập môn bây giờ càng lúc càng không ra gì!!

Ông ta vừa gõ thước vừa nghiêm nghị quát: “Lên đây! Thuật lại bài giảng về phép thủy cơ bản ta vừa nói, sai bao nhiêu chỗ thì tự ra ngoài cửa đứng bấy nhiêu canh giờ!”

Húc Họa không tham gia mấy đợt tụ tập của các đệ tử ngoại môn, chẳng quen biết ai, cho nên bây giờ tất cả mọi người đều mang tâm trạng cười trên nỗi đau của nàng.

Nàng bấc đắc dĩ đứng dậy bước lên bục giảng. Quản sự hơi lùi lại nhường chỗ để nàng đứng giữa bục giảng, âm u quát: “Thuật lại từng điều một!”

Bà đây đường đường là một Trận tu mà bị một bài phép thủy vỡ lòng làm khó à? Húc Họa đứng đối mặt với cả giảng đường đầy đệ tử ngoại môn, hắng giọng: “Phép thủy cơ bản…” Nàng hơi chau mày, quản sự hừ lạnh, chuẩn bị đuổi nàng ra ngoài cửa chịu phạt.

Húc Họa vắt óc nhớ lại, mấy thứ vỡ lòng này nàng đâu thường dùng, nhất thời không nhớ cũng là chuyện bình thường. Lục lọi trí nhớ xong, nàng thuận miệng nói luôn một tràng: “Phép thủy cơ bản, bao gồm Vô Phi Nhập Nhị Trường Sinh, Tứ Đại Cứu Bần, Bát Sát Hoàng Tuyền, Thất Tinh Tá Kiếp…”

Nàng đảo mắt, trông thấy chén trà của quản sự trên bàn, khẽ động năm ngón tay, nước trà trong chén liền ngưng tụ thành một sợi nước lóng lánh lơ lửng trong không trung. Tiếng giễu cợt của đám đệ tử ngoại môn liền tắt ngúm.

Húc Họa ngồi xuống ghế của quản sự, sợi nước trà kia liền vây quanh nàng, nhẹ nhàng nhảy nhót, uyển chuyển tựa tơ, óng ánh như ánh sáng. Giọng Húc Họa rất nhẹ nhưng rõ ràng từng chữ một, “Nước có muôn hình muôn trạng, là biện pháp công thủ chặt chẽ nhất.” Nàng khẽ động năm ngón tay, sợi nước quanh người cứng lại, hóa hàn băng rồi bỗng tách ra thành nghìn vạn ngọn châm, bắn về phía đám đệ tử ngồi bên dưới.

Lúc cả đám hốt hoảng muốn trốn thì số châm kia chợt khựng lại, đột ngột biến thành vô vàn hạt châu trong suốt, một giọt nước mảnh luồn qua chúng tạo thành một chuỗi ngọc bay trở về quấn quanh cánh tay phải của Húc Họa, tỏa ra hào quang lóa mắt. Cả giảng đường trầm trồ thán phục, mới rồi bọn họ còn thấy khô khan vô vị, trong nháy mắt liền lên tinh thần hơn hẳn. Húc Họa viết pháp quyết vừa rồi lên bảng đen, nét bút của nàng vừa đẹp vừa mạnh mẽ.

Quản sự há hốc miệng, biến hóa phức tạp như vậy, cả công lẫn thủ mà pháp quyết chỉ có bốn câu?

Ông ta nghiêm mặt, hỏi: “Pháp quyết này là ai truyền dạy cho ngươi?”

Húc Họa thản nhiên đáp: “Do ta tự nghĩ ra trong một hôm nghịch nước.”

Tự nghĩ ra!!?! Sự chấn kinh in rõ trên mặt quản sự, thấy toàn bộ học sinh trong giảng đường đều lúi húi ghi chép, ông ta cũng lặng lẽ cúi đầu, ghi pháp quyết lại.

Húc Họa đều giọng nói tiếp: “Phép thủy hơn nhau ở chỗ tập luyện nhiều, khống chế sức mạnh và tốc độ là quan trọng nhất. Phải biết rằng cao thủ quyết đấu với nhau, bất kỳ khoảnh khắc do dự hay sai lầm nào đều là lằn ranh giữa sống và chết.”

Dưới giảng đường có người lên tiếng hỏi: “Tiên sinh, phép thủy của ngài đã luyện thuần thục rồi sao?” Chẳng rõ vì sao nhưng tên đệ tử kia gọi hai chữ ‘tiên sinh’ vô cùng thuận miệng.

Húc Họa đáp: “Không biết. Có rảnh ta sẽ tìm Điển Xuân Y thử một lần.”

Điển Xuân Y chính là chưởng viện Trận tông đấy!!! Dưới giảng đường cười rộ lên, quản sự nghe vậy vội vàng nói: “Chớ nói bậy.” Răn dạy mà không có chút uy nào, cũng may phía dưới lại có đệ tử đặt một câu hỏi khác: “Tiên sinh, luyện phép thủy thuần thục nhất có thể đạt tới cảnh giới gì? Giống như ngài vậy sao?”

Vấn đề này dễ trả lời thôi, Húc Họa gật gù, “Còn phải xem thiên phú, nếu đủ công lực thì đẩy sông dời biển cũng làm được.”

Đẩy sông dời biển!!!

Giảng đường bùng nổ bởi tiếng xôn xao phấn khích, quản sự xám mặt, cầm thước gõ gõ bàn ổn định tình hình. Đẩy sông dời biển… ngươi tưởng ngươi là thần tiên hả?

Ông ta muốn đuổi Húc Họa xuống bục giảng, nhưng thấy Húc Họa ngước lên định nói tiếp thì nuốt ngược lời trở vào. Không rõ vì sao, ông ta vẫn muốn nghe tiếp con nhóc này giảng giải tiếp về phép thủy.

Húc Họa đều giọng tiếp lời: “Lúc trước trấn Hoàng Đài đứng trước nguy cơ bị dòng chảy của sông Lưu Thạch nhấn chìm, bờ đê cũ kỹ không có khả năng chống đỡ. Hồi ấy ta và tri huyện vùng đó có chút cơ duyên, cho nên từng giúp ông ta dời lũ một lần.” Nàng tiện tay vẽ địa đồ sông Lưu Thạch vắt ngang trấn Hoàng Đài lên bảng đen rồi đánh ký hiệu ở một đoạn cách trấn không xa, “Dời lòng sông về phía đông hai mươi dặm, lũ lụt liền lách qua trấn Hoàng Đài, tự đổ về cửa sông nhập vào nhánh chính của sông Hoàng Hà.”

Nàng lại viết khẩu quyết dời lòng sông lên bảng, nói: “Có điều đây không phải là chiêu vỡ lòng, ngược lại còn hơi khó, có công lực chưa chắc đã thi triển được, hơn nữa đẩy sông dời biển, liên quan đến địa thế, rất dễ gây ra thiên biến. Uy lực của lôi kiếp cũng không phải là thứ tùy tiện muốn nếm là nếm.”

Mẹ nó, chuyện liên quan tới thiên kiếp thần tiên mà nói đơn giản cứ như là người lớn dạy trẻ con đừng đùa với lửa vậy!?!

Nhưng quản sự không rảnh đếm xỉa tới nàng… quản sự còn đang bận ghi lại khẩu quyết đấy!

Húc Họa nhìn thoáng qua khẩu quyết mình mới viết xong, hơi nhíu mày tựa như không hài lòng lắm. Đây là khẩu quyết nàng tạo ra hai trăm năm trước, rất ít khi dùng đến cho nên không có cơ hội tinh chỉnh, thành ra giờ nhìn lại liền thấy hơi dài dòng.

Nàng nhấc bút chỉnh tới chỉnh lui mấy lần, cuối cùng nói: “Vẫn còn phức tạp, nhưng tạm thời thế này đi!”

Quản sự quả thật muốn hộc máu… phức tạp con khỉ khô á! Chú ngữ dời miệng giếng của người ta còn phức tạp hơn chú ngữ này của ngươi đó biết không vậy?! Ngươi chỉ dùng mấy câu đơn giản này mà đã đẩy dòng chảy của sông Lưu Thạch tận hai mươi dặm…

Trong lòng gào thét nhưng ông ta không hề nói gì. Những chú ngữ này là pháp quyết thật sao? Thật sự là con nhóc này tự nghĩ ra? Nếu quả thật không phải là lời nói ngoa, vậy con nhóc này là thần thánh phương nào thế?!

Húc Họa giơ tay phải lên, dây chuỗi nước óng ánh vờn quanh tay nàng, tựa như một con vật cưng ngoan ngoãn vô hại nhất. Tim quản sự đập *thình thịch*, nói với chất giọng đầy hoang mang vô lực: “Được rồi, ngươi xuống dưới đi.”

Húc Họa lấy làm lạ, lúc trở lại chỗ ngồi, nàng rốt cuộc không nhịn được hỏi nam tu ngồi cạnh mình: “Ta đáp sai à?”

Nam tu mù mờ không rõ, “Không… không biết nữa. Quản sự chưa từng dạy về mấy thứ này.”

Húc Họa nhíu mày, “Vậy ông ta dạy cái gì?” Phép thủy cơ bản, không dạy mấy thứ này thì dạy gì ta? Dạy mọi người uống nước à?

Nam tu đã đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Dạy… dạy nước có quan hệ và ảnh hưởng ra sao đối với âm dương hành thổ của nơi ở…”

Húc Họa: “…” Mẹ nó, hóa ra đang đào tạo thầy phong thủy!!?

Nàng không hề biết đệ tử ngoại môn chỉ được dạy mấy môn dùng được ở thế gian thôi. Nhưng chẳng phải sơn mạch với thế nước có liên quan với đời sống dân chúng sao? Húc Họa vò đầu, xong đời… lỡ miệng nói quá nhiều rồi!

Hết giờ học, Húc Họa đang định trở về thì sau lưng bỗng có người gọi nàng: “Kỷ… Kỷ tiên sinh.”

Húc Họa quay đầu lại, nhìn thấy người gọi mình là một nam tu thì hơi ngớ ra… Nam tu kia hơi đỏ mặt, như đang đấu tranh tư tưởng dữ lắm.

Hắn ấp úng hỏi: “Ta… có thể cùng cô ăn một bữa cơm không?”

Mời cái khác Húc Họa còn có thể từ chối, nhưng mời cái này lại nghe hơi hấp dẫn… Huyền môn hay Ma tộc đều như nhau thôi, rỗng túi thì còn sĩ diện cái gì nữa. Nàng hỏi ngược lại: “Ngươi mời à?”

Mặt nam tu càng đỏ hơn, “Kỷ tiên sinh… mời… mời…”

Mời cái đầu ngươi ấy! Húc Họa lạnh mặt nói: “Ta không có tiền.”

Nam tu thật sự hận không thể đào lỗ cắm đầu xuống đất, “Không không, ta muốn… muốn nói, là ta mời, ta mời.”

Như thế còn tạm được. Thế là Húc Họa theo hắn ra ngoài.

Nam tu này tên Hướng Mang, là nhị công tử của của Hướng gia bảo, cha hắn Hướng Tiêu Qua là đại sư đúc kiếm nổi tiếng của Huyền môn. Đối phương là kẻ có tiền, Húc Họa cũng không buồn tiết kiệm giùm người ta, gọi luôn hai ly Linh Ẩm.

Không ngờ lúc Linh Ẩm được mang ra tới, người của nhà ăn lại nói: “Kỷ tiên sinh, tiền hai ly này đã có người trả thay cô rồi.”

Húc Họa nhìn theo ngón tay hắn chỉ thì thấy một đám nam tu ngồi ở bàn khác đang nở nụ cười cực kỳ khiêm tốn với nàng. Trưởng tộc Ma khôi không phải là người thích ưỡn ẹo làm duyên làm dáng, nàng vẫy tay một cái, đám nam tu kia lập tức rào rào đứng dậy, chạy tới vây quanh bàn nàng ngồi.

Thật khéo, Húc Họa nhận ra một tên trong đám này, nàng chỉ vào tên nam tu kia, “Lúc ta mới tới, ngươi là cái gã đã gọi ta là ‘heo’ phải không?”

Nam tu nọ tên Đường Khác, nghe vậy liền đỏ bừng mặt, ấp úng: “Ta… ta…” Hắn thật sự không biết nói gì, thế là rướn cao cổ, “Chẳng phải chỉ gọi một tiếng ‘heo’ thôi sao?” Hắn cầm ly Linh Ẩm uống một hơi cạn sạch như củng cố quyết tâm, sau đó cúi người chống tay xuống đất, “Gâu, gâu gâu gâu gâu…”

… Không những bắt chước chó sủa mà còn sủa rất giống… Kỷ tiên sinh lòng dạ quảng đại, không câu nệ tiểu tiết, cho nên thoải mái phất tay, tha cho hắn.

Sau đó Trai Tâm Nham tiếp tục lên lớp buổi chiều.

Lần này chín vị quản sự đều tới, đám đệ tử hơi giật mình, còn tưởng rằng lại có đại nhân vật nào đến giảng bài thì nghe thấy một trong chín người nghiêm túc nói: “Kỷ Họa, lên bục giảng, tiếp tục nói về phép thủy.” Sau đó cả chín người đi xuống dãy bàn cuối cùng, ngồi xuống, móc ra sổ nhỏ mang theo bên người, chuẩn bị ghi chép.

… Húc Họa ngẩn tò te, “Nói cái gì?!”

Quản sự xụ mặt, “Tùy ngươi.”

Mẹ nó!! Tên Thiên Cù Tử kia muốn bắt bà đây khổ lao à?!

Thật ra dạy học không phải là chuyện lạ lẫm gì với nàng, mà nàng cũng vui vẻ làm thầy người khác, không ngại truyền đạo giải thích thắc mắc gì đó… Nhưng một ly trà cũng không có?! Ăn cơm còn phải tự bỏ tiền túi?!

Đãi ngộ kiểu này, ai vui vẻ chấp nhận nổi mới lạ!

Nàng đang muốn phát tác thì bên ngoài đột nhiên có tiếng chân người đến gần. Giảng đường im phăng phắc, Thần Ma Chi Tức đậu trên vai nàng phấn chấn hẳn lên… Nào nào, tới lượt ngươi biểu diễn rồi đó!!

Cửa giảng đường bị đẩy ra, một nhóm đệ tử đẩy xe cũi nhỏ tiến vào, “Phát Linh Ẩm đây, mỗi người một bình, không được phép lấy thêm.”

Ớ… Một vị quản sự không nhịn được, dè dặt lên tiếng hỏi: “Ai phát Linh Ẩm?”

Một đệ tử đáp: “Bẩm chưởng sự, bên trên không nói rõ. Nhưng hình như là chưởng viện dùng Linh Ẩm thử nghiệm một loại thuật pháp mới, chắc do thất bại hơi nhiều lần nên bị thừa kha khá Linh Ẩm…”

Húc Họa không thắc mắc nhiều như vậy, vui vẻ tiến lên cầm một lấy một bình. Vừa thấy nàng thích, đám Hướng Mang và Đường Khác đều lập tức tới lấy phần mình rồi tiện tay ‘bàn giao’ sang trên bàn nàng.

Có Linh Ẩm uống, Húc Họa không còn chướng mắt với chuyện giảng bài nữa, thoải mái ngồi xuống bục giảng lần nữa.

Chỉ có Thần Ma Chi Tức nghẹn lời nhìn số Linh Ẩm trong tay nàng… Làm. quá. tay. rồi.

Thiên Cù Tử đồ dở hơi kia, ngươi thắng rồi, thật đó, ngươi thắng rồi.

Không làm cho riêng nàng mà làm đại trà cho cả phòng. Trời ơi là trời, sao ngươi không bắt ông đây hòa vào Linh Ẩm rồi phát luôn đi!!

Tác giả có lời muốn nói: Trưởng tộc Ma khôi nhận được món quà đầu tiên từ chưởng viện, nếu trên hộp quà có tấm thiệp nhỏ ghi lời nhắn nhủ, hẳn sẽ viết: mỗi người một bình, không được phép lấy thêm!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện