Húc Họa phủi phủi áo rồi đường hoàng bước ra khỏi lùm cây, Hướng Mang bên ngoài chạy tới đón trước tiên, lo lắng hỏi: “Cô đi đâu mà không báo trước tiếng nào hết vậy?”

Đường Khác theo sát đằng sau, “Ta lo lắng chết đi được, cứ tưởng cô bị yêu vật quấy nhiễu.”

Húc Họa cười khẽ, “Chỉ tới đây đánh một giấc ngắn mà phiền các ngươi lo lắng rồi, với ta yêu vật tiểu tốt không đáng ngại. Các ngươi tìm được manh mối gì chưa?”

Hề chưởng viện lọt thỏm trong khe nước đọng, trên người dính đầy bùn đất và cỏ mục tích tụ không biết bao nhiêu năm song tai vẫn dỏng lên lắng nghe chất giọng ấm áp trong vang của nàng.

Chàng biết giọng nam vừa lên tiếng là ai… Hướng công tử của Hướng gia bảo và Đường tiểu công tử của Bách Xảo đường. Mới quen biết không bao lâu mà hai tên này đã có thể không kiêng kỵ tỏ ra quan tâm nàng như vậy rồi.

Có phải chỉ khi đối diện với chàng, nàng mới khách khí trái một câu ‘làm phiền chưởng viện’, phải một câu ‘bổn tọa thất lễ’ không? Bên ngoài Hướng Mang trả lời Húc Họa: “Vẫn chưa tìm thấy gì, mà cô phải cẩn thận, đại quản sự giận lắm đấy.”

Húc Họa khẽ gật đầu, thật ra không cần hắn nói, nàng đã thấy Tịnh Vô Nê đang đùng đùng đi tới từ phía đối diện rồi. Tịnh Vô Nê tìm nàng cả buổi, trong lòng đã sớm bốc hỏa ngùn ngụt, nhìn thấy nàng liền giận dữ quát: “Kỷ Họa! Ta đã dặn cái gì? Ngươi đơn độc hành động như vậy, có từng cân nhắc tới các đồng môn khác không? Vì ngươi mà mọi người mất thời gian vô ích, ngươi giải thích thế nào?”

Húc Họa nào để bụng mấy vấn đề này, chỉ đơn giản giải thích bằng một câu: “Hề chưởng viện bảo ta tới đây xem xét, nhưng chưa kịp xin chỉ thị của ngài là ta sai.”

Tịnh Vô Nê lập tức biến thành kẻ câm điếc. Thiên Cù Tử đã ra lệnh, đương nhiên không cần hỏi ý kiến ông ta nữa.

Ở dưới khe, Thiên Cù Tử bất giác kiên nhẫn hơn hẳn, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ việc được Húc Họa lấy ra làm bia đỡ.

Mặt Tịnh Vô Nê hết trắng rồi lại đỏ, cả buổi sau ông ta mới nghẹn ra được một câu: “Vậy ngươi có phát hiện gì không?”

Húc Họa chủ động tiến về phía trước, dẫu gì cũng không thể để Hề chưởng viện ngồi xổm trong khe quá lâu… Nàng hỏi: “Các ngươi tra được gì rồi?”

Hướng Mang nhanh nhảu đáp: “Bọn ta đã đến miếu sơn thần xem thử, tượng thần kia trông vô cùng bình thường…”

Nhóm người vừa đi vừa nói, đến khi xung quanh không còn tiếng động nào, Thiên Cù Tử mới lặng lẽ nhảy ra khỏi khe nước đọng, phủi sạch xác lá cỏ mục, lau chùi các vết bẩn trên quần áo.

Không ai hỏi thăm chàng đâu, dù sao chưởng viện muốn đi đâu làm gì đều chẳng cần báo cáo với người khác.

Dân trong thôn nghe nói có các tiên trưởng đến giúp bọn họ ‘hàng yêu’, đều rối rít chạy tới quan sát. Tịnh Vô Nê là quản sự, theo lý chỉ ra tay vào lúc nguy cấp, còn lại đều đứng ngoài theo dõi. Nhưng số đệ tử ngoại môn dẫn theo lần này chưa lên lớp được mấy buổi, ông ta thật sự không hiểu nổi vì sao chưởng viện lại sắp xếp cho bọn họ ra ngoài thực hành, vì vậy đành gửi gắm trách nhiệm đối mặt với dân làng lên người Húc Họa.

Trông thấy ánh mắt cầu cứu của Tịnh Vô Nê, Húc Họa đành đứng ra tập hợp các đệ tử đi thu thập lời khai của dân làng.

Sau khi đối chiếu, nàng nói: “Dân làng khai rằng người bị hại đều từng cầu nguyện ở miếu sơn thần, hơn nữa toàn bộ đều được thỏa mãn nguyện vọng. Các sư huynh đệ đi kiểm tra thi thể cũng chứng thực nguyên nhân chết đúng là do treo cổ. Các sư huynh đệ đến miếu sơn thần xem xét cũng không tìm thấy điểm khác thường nào. Mọi người có suy nghĩ gì không?”

Cả bọn đều đang tự hỏi thì Đường Khác lên tiếng: “Rất đơn giản mà, chỉ cần một trong chúng ta đến đó cầu ước gì đó rồi chờ yêu vật tìm đến, như thế chẳng phải sẽ rõ ngọn nguồn ngay sao?”

Tịnh Vô Nê còn chưa mở miệng, Húc Họa đã thoải mái khen: “Biện pháp không tệ, cũng rất táo bạo, nhưng có hai vấn đề. Thứ nhất, chỉ sợ số người cầu nguyện còn lại không thể chờ đến lúc đó; thứ hai, nếu đối phương sử dụng Kế Ước Thần Ma, nội dung giao dịch ngươi đưa ra nhất định sẽ có hiệu lực, mức độ nguy hiểm quá cao. Về sau gặp án tương tự thì nhất định không được sử dụng cách này.”

Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khế Ước Thần Ma là cái gì? Cửu Uyên chúng ta cao nhân nhiều như mây mà không phá được một khế ước vặt vãnh sao?”

Húc Họa nghe vậy cũng không tỏ ra khó chịu, trái lại còn kiên nhẫn giải thích: “Khi giao dịch bằng Khế Ước Thần Ma, giao dịch có hiệu lực ngay ở lúc cầu nguyện, không thể vãn hồi.”

Người nọ thấy nàng không phật ý thì không nhịn được thắc mắc tiếp: “Nhưng mấy người này đâu có chết ngay lúc cầu nguyện.”

Húc Họa hỏi ngược lại: “Ngươi căn cứ vào đâu mà cho là vậy?”

Nói vớ vẩn gì thế? Về sau bọn họ còn phát tài mà… Tên đệ tử nọ ngớ người trước câu hỏi của nàng.

Húc Họa lại nói: “Không nên tùy tiện loại trừ bất kỳ khả năng nào. Hơn trăm năm trước, ở Đương Dương từng xảy ra một vụ án, có người đã chết mấy tháng rồi mà vẫn sinh hoạt bình thường như lúc còn sống.”

Một tên đệ tử khác buột miệng hỏi: “Kỷ tiên sinh, bây giờ cô cảm thấy nên làm thế nào mới phải?”

Húc Họa biết nhóm đệ tử này chỉ vừa nhập môn, cho nên cũng không yêu cầu quá cao, phân tích giúp bọn họ: “Án này bắt nguồn ở núi Giao Chỉ, yêu vật có lẽ sẽ không ở đâu xa, nhưng chưa hẳn ở miếu sơn thần. Huống chi ngộ nhỡ yêu vật có thiết lập mai phục thì sẽ rất bất lợi cho người mới vào Huyền môn như các ngươi, cho nên phải lên núi xem xét toàn cảnh trước.”

Thiên Cù Tử từ tốn đi tới, đám đệ tử định hành lễ lại bị chàng giơ tay ngăn lại.

Húc Họa đưa lưng về phía chàng, giảng giải bằng chất giọng ôn tồn, vô cùng có phong thái của người làm thầy, “Phải xem khí tức trước, khí tức có mười màu, linh khí màu xanh nhạt, còn ma khí màu tím đen…” Nàng kiên nhẫn dẫn dắt: “Vừa rồi ta đi một vòng trên núi Giao Chỉ, phát hiện ở phía tây miếu sơn thần có một luồng oán khí lẩn quẩn, luồng oán khí kia màu đen nhưng khá mỏng, có lẽ là phàm nhân chết oan nên oán khí không tiêu tan được.”

Đám đệ tử ngoại môn đều có pháp bảo, nghe vậy đều lập tức phấn chấn vô cùng, “Kỷ tiên sinh, chúng ta tới đó xem thử thế nào đi!”

Húc Họa gật đầu, lại dặn dò: “Nhớ phòng ngự dọn đường chạy trốn trước rồi mới bày trận, Cửu Uyên hẳn có dạy các ngươi về điều này rồi. Tuy ta không tán thành y theo sách vở mà làm việc, nhưng tư chất không cao thì tuân thủ lý thuyết cũng là cách để sống lâu hơn.”

Nghe nàng nói vậy, đám đệ tử đều cười khúc khích. Cả nhóm đi tới dưới tàng cây hòe trong lời Húc Họa, Tịnh Vô Nê tiến lên bày trận, đám đệ tử cầm sẵn kính Tố Nguyên* trong tay, chỉ chốc lát sau liền có người kêu lên: “Dưới gốc cây có chôn một xác nữ!”

*Tố nguyên = truy về ngọn nguồn

Lần này không cần Húc Họa nói gì thêm, Tịnh Vô Nê lại bày trận, cả đám vội vàng đào thi thể lên.

Trong số dân làng vây xem lập tức có mấy kẻ rời khỏi hiện trường, Tịnh Vô Nê hỏi tên dân làng cầu cứu mình lúc đầu: “Thế này là thế nào?”

Tên nọ luôn miệng kêu oan: “Tiên trưởng, đây là nàng dâu của Lý Nhị sống ở phía đông thôn…”

Tịnh Vô Nê gặng hỏi: “Nàng ta bị ai giết chết, và do ai chôn ở đây?”

Tên nọ ấp úng không nói, Tịnh Vô Nê bắt đầu lên giọng: “Ngươi nghe đây, chuyện này không hề đơn giản, nếu ngươi không nói rõ ngọn nguồn, bọn ta sẽ không cách nào tương trợ.”

Tên nọ nghe vậy, đành phải nói: “Tiên trưởng, có trời đất chứng giám, nàng ta thật sự tự sát mà chết. Ngài cứ nhìn vết dây hằn trên cổ nàng ta đi thì biết. Ngài nói xem, nàng ta tự mình tìm cái chết, đâu liên quan gì đến bọn ta, tại sao lại trở về hại bọn ta chứ?”

Đệ tử ngoại môn đa phần đều xuất thân giàu có, nào từng gặp xác thối thế này, cho nên đều lui ra xa xa. Nhưng lúc thấy Húc Họa dợm bước tiến lên, bọn họ lại hùa tới vây quanh, có lẽ không muốn bị nàng cho là nhát gan.

Húc Họa nhìn thoáng qua xác chết, gật đầu xác nhận: “Đúng là chết vì tự sát.”

Tên dân làng nọ càng lớn tiếng kêu oan: “Ta đã nói rồi mà! Tiên trưởng, các ngài mau thu thập nàng ta đi, mấy dân làng đang chờ chết tội nghiệp lắm…”

Tịnh Vô Nê liếc nhìn Húc Họa, Húc Họa hỏi tên dân làng nọ: “Vừa rồi ta đứng trên đỉnh núi có trông thấy một tòa nhà cực kỳ nguy nga trong thôn Giao Chỉ, đó là nhà của ai?”

Tên dân làng nọ giật mình, lập tức né tránh ánh mắt của nàng, dáng vẻ vô cùng khả nghi. Tịnh Vô Nê thấy vậy liền trầm giọng quát: “Nếu ngươi lại có ý định giấu giếm lừa gạt, chúng ta sẽ trở về ngay bây giờ, không để ý tới nơi này nữa, hậu quả thế nào các ngươi tự lo liệu!”

Tên dân làng mím môi, hồi lâu sau mới nói: “Nhà đó là… do toàn bộ người trong thôn gom góp xây dựng. Thôn Giao Chỉ nghèo như vậy, làm gì có ai xây nổi tòa nhà lớn cỡ đó…”

Tịnh Vô Nê thuận miệng hỏi tới: “Xây để làm gì? Từ đường?”

Tên dân làng gật đầu như giã tỏi, “Đúng, đúng, tiên trưởng quả tinh tường, đúng là dùng để cúng tế tổ tiên.”

Húc Họa nói: “Thôn Giao Chỉ nghèo đói, trong thôn chẳng thấy bóng phụ nhân mà lại có không ít trẻ con. Lúc chúng ta mới tới, dân làng vây xem cũng đều là nam tử, nữ giới trong thôn các ngươi đâu hết rồi?”

Tên dân làng lập tức biến sắc, hồi lâu sau gã mới mở miệng nói: “Nếu tiên trưởng đến đây để giúp đỡ bọn ta, vậy thu thập yêu nghiệt này là đủ. Dâu con của bọn ta ít đặt chân ra ngoài, không hiểu phép tắc, sợ thất lễ với tiên trưởng cho nên không ra ngoài gặp khách.”

Húc Họa đi đến dưới tàng cây hòe, sau khi thi thể được đào lên, hắc khí càng lúc càng đậm, chỉ là do bị vây trong trận pháp nên không thể thoát ra.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, cười khẽ, “Dùng án này làm bài thực hành đầu tiên cho đệ tử ngoại môn hình như hơi quá.”

Y phục của Thiên Cù Tử nghiêm chỉnh sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì, hiển nhiên chàng đã dùng khẩu quyết xử lý mớ bùn đất cỏ mục trên người mình. Nghe nàng nói vậy, chàng cũng chỉ buông gọn một câu: “Tương lai hành tẩu khắp nơi cũng nên biết nhân gian là thế nào. Không cần ngại.”

Húc Họa gật gù, “Được rồi.” Nàng đảo mắt quay sang nhìn đám đệ tử, trước mặt tất cả bỗng xuất hiện một bức tường nước phản chiếu tòa nhà lớn trong thôn. Đám đệ tử nín thở, phải là đại sư chuyên về trận pháp mới có thể im lặng không tiếng động bày trận như vậy.

Húc Họa cao giọng nói: “Các ngươi góp công góp của cùng xây tòa nhà này là để dễ dàng cưới vợ thì đúng hơn. Bởi vì thôn Giao Chỉ quá nghèo khó, không có cô nương nào đồng ý gả tới, cho nên các ngươi đồng lòng xây tòa nhà này, người nào cần dùng tới thì xưng là nhà mình. Cô nương phương xa không rõ ngọn ngành đều tin là thật, cho rằng lang quân là phú hộ trong thôn, thế là thuận lợi gả cưới, ta nói không sai chứ?”

Dân làng kinh ngạc đến ngây người, muốn ngụy biện nhưng chạm phải ánh mắt kiên định của nàng thì không dám tùy tiện nói dối. Chúng đệ tử xôn xao cả lên, trong đám dân làng rốt cuộc cũng có một gã không nhịn được vặc lại: “Tiên trưởng, ngài bắt yêu thì bắt đi, quản chuyện nhà người ta làm cái gì?”

Húc Họa nói: “Mọi chuyện trên thế gian đều có nhân có quả, các ngươi giấu giềm tiền căn thì làm sao giải quyết được hậu quả?”

Nghe tới đây gã dân làng kia đã không giữ giọng ôn hòa nổi nữa, “Nói vậy tức là các ngươi không giải quyết được? Xem ra Tiên tông Cửu Uyên cũng chỉ có cái mã mà thôi.”

Tịnh Vô Nê phẫn nộ quát: “Câm miệng!”

Gã dân làng tức đến mức thở hồng hộc, trên người gã ẩn hiện hắc khí, hiển nhiên gã cũng là một trong những kẻ lên núi cầu xin tài phú. Bị Tịnh Vô Nê quát, gã liền lớn tiếng cãi lại: “Ta có nói gì sai sao? Các ngươi luôn mồm xưng trách nhiệm của mình là trảm yêu trừ ma, bây giờ yêu ma ở ngay dưới mí mắt các ngươi lộng hành, làm chết nhiều mạng người như vậy mà các ngươi vẫn còn dây dưa ở đây, bọn ta thờ phụng Cửu Uyên có ích gì?!”

Thiên Cù Tử đứng ngay ở một bên, dân làng đương nhiên không biết chàng là ai, có thân phận gì, cho nên chàng không hề biến sắc.

Húc Họa không khỏi hơi khâm phục sự lớn gan của gã này, hỏi ngược lại gã: “Ngươi luôn mồm thờ phụng này nọ, vậy ta xin hỏi, hàng năm ngươi ‘thờ phụng’ cho Tiên tông Cửu Uyên được bao nhiêu bạc?”

Gã nọ lập tức nghẹn lời… sự nghèo của bọn gã phải nói là đến mức mạt rệp rồi, ở đâu ra bạc mà cung phụng cho Tiên tông Cửu Uyên chứ?

Gã nhanh chóng ra chiêu kể nghèo kể khổ: “Thôn Giao Chỉ bọn ta áo cơm còn không đủ, làm gì có dư bạc chứ?”

Húc Họa gật gù lý giải: “Nói cách khác, ‘thờ phụng’ trong lời ngươi là ngồi không chẳng làm gì.”

Gã nọ đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Ta… Bọn ta thường xuyên nói về cái tốt của các tiên trưởng…”

Húc Họa *ồ* lên ra vẻ ngạc nhiên, “Lúc nguy nan thì xin giúp đỡ, nhưng hơi không hợp ý thì lập tức quay lưng mắng chửi, như vậy cũng coi là thờ phụng?”

Gã nọ dường như cũng thấy đuối lý, song vẫn cố cãi bừa: “Cửu Uyên các ngươi đều là tiên nhân, chẳng lẽ còn coi trọng tiền bạc ở thế tục? Chẳng lẽ không có tiền bạc cung phụng các ngươi thì không đáng được các ngươi thương xót? Nếu là thế, vậy các ngươi có khác gì với yêu ma đâu?”

Húc Họa gật gù, “Thương xót, rất tốt, ngươi cũng biết nghĩa của hai chữ này.” Nàng chỉ vào thi thể nữ dưới táng cây hòe, “Cô nương này là bị lừa tới đây, đúng chứ?”

Gã nọ lập tức nổi giận, “Ai lừa? Nếu ả không coi trọng tiền của, một lòng muốn gả cho nhà giàu thì sao lại bị lừa? Ả tham vật chất, bị lừa gạt cũng là đáng đời! Nếu là một cô nương tốt biết giữ mình trong sạch, không mê hư vinh, đương nhiên cũng sẽ không bị tiền tài làm mờ mắt. Bọn ta chỉ giáo huấn đám phụ nhân chỉ biết có tiền là trên hết này thôi, bọn ta có lỗi gì chứ?!”

Xung quanh liên tục vang lên tiếng hít vào, nhóm công tử nhà giàu sống trong nhung lụa từ bé đến lớn này hiển nhiên bị những gì vừa nghe làm cho kinh ngạc.

Húc Họa hỏi: “Tham giàu thì đáng chết?”

Gã nọ cả giận nói: “Chứ còn gì nữa!”

Húc Họa lại hỏi: “Vậy các ngươi cầu xin thần phật được phát tài cũng là đáng chết?”

Gã nọ ngây người, hồi lâu sau mới ấp úng nói: “Nhưng… bọn ta khác, bọn ta chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn, chưa kể, trước đó bọn ta đâu biết giá đánh đổi chính là cái chết…”

Húc Họa hỏi vặn lại: “Mấy cô nương kia cũng chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn, bọn họ cũng không biết giá đánh đổi là nửa đời sau sống không bằng heo chó. Có khác gì nhau sao?”

Đứng trước câu chữ đanh thép và mạnh mẽ của Húc Họa, đông đảo dân làng vây xem đột nhiên phát hiện đúng là không khác gì nhau, nhưng lập tức có kẻ la to: “Ý của các ngươi là muốn thả vợ bọn ta đi? Nằm mơ!”

Cả đám nghe vậy liền hùa theo: “Không được, tuyệt đối không được!”

Gã đôi co với Húc Họa bãn nãy dường như là trưởng thôn, gã thấp giọng nói: “Các tiên trưởng, thật sự không được, thả họ đi rồi, về sau làm gì có cô nương nào đồng ý gả tới đây nữa…”

Nhóm đệ tử đều thấy rùng mình, Đường Khác kêu lên: “Loại người như các ngươi mà cũng xứng cầu cứu xin Cửu Uyên ra mặt?!”

Chẳng ai lên tiếng, nhưng tuyệt đối không chỉ có mình hắn nghĩ vậy, có ai đó lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”

Tịnh Vô Nê nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, thấy chàng không có biểu hiện gì thì đành phải nói: “Im miệng, đừng quên mục đích của nhiệm vụ lần này.”

Nhìn đám dân làng vẫn đang ầm ĩ phản đối không thôi, các công tử phú gia thật sự không muốn nán lại thêm lát nào nữa.

Húc Họa quay đầu nhìn về luồng hắc khí càng lúc càng đậm dưới táng cây hòe, nói: “Tất cả cô nương ở thôn Giao Chỉ đều sẽ được Cửu Uyên lo liệu. Ngươi hẳn có chỗ tốt hơn để đi, vì những kẻ này mà hóa thành yêu ma thật sự không đáng.”

Hắc khí lượn lờ tới lui quanh gốc cây, Húc Họa quay lại nhìn Thiên Cù Tử, “Hề chưởng viện hẳn có thể hóa giải lệ khí của nàng ta?”

Thiên Cù Tử gật đầu, pháp thuật của Phật tu chàng am hiểu cũng kha khá; chưa kể đây chỉ là một oán thể chốn nhân gian, chẳng tốn bao nhiêu sức của chàng. Chàng điểm nhẹ đầu ngón tay, một tia sáng vàng tiến vào trận, hắc khí nhanh chóng mờ đi, để lại dáng hình của một cô gái dung nhan thanh tú.

Cô gái dịu dàng cúi đầu với Húc Họa và Thiên Cù Tử rồi theo tan đi theo gió.

Lúc thấy cô gái hiện hình, đám dân làng còn hơi sợ hãi, giọng nói nhỏ hơn hẳn, giờ thấy nàng ta đã tan biến thì gan lại to lên, vây quanh bọn Tịnh Vô Nê ầm ĩ không thôi, chỉ hận không thể lập tức đuổi họ ra khỏi núi Giao Chỉ.

Nhóm đệ tử tức giận đến dựng mày trợn mắt, trừ ma vệ đạo trong tưởng tượng của bọn họ đâu có giống thế này…

Nụ cười ôn hòa trên mặt Húc Họa đột ngột tắt ngúm, nàng lãnh đạm nói: “Các đệ tử nghe lệnh, vào thôn Giao Chỉ cứu toàn bộ phụ nữ trong đó ra ngoài, ai có nhà để về thì cho về, còn không có nhà để về…” Nàng ngẫm nghĩ, trong giọng nói lại hiện ra ý cười, “Vậy đưa về nhà các ngươi làm thị nữ.”

Nhóm đệ tử vốn đang nhẫn nhịn lửa giận đầy bụng, giờ nghe vậy liền *vâng* một tiếng rõ to, mặc kệ ý tứ của Thiên Cù Tử thế nào.

Dân làng thấy thế càng ầm ĩ dữ hơn, thậm chí bắt đầu có kẻ lượm đá quơ lấy gậy chuẩn bị chống cự. Dân thôn Giao Chỉ đoàn kết số một đấy không biết à, trước giờ bất kể là nhà ai cưới vợ, dân trong làng luôn hỗ trợ nhau lừa gạt che giấu cô nương ngoài làng. Giờ gặp chuyện, cả thôn đương nhiên sẽ cùng nhau chống cự.

Chính vì vậy mà nhiều năm như thế, ngoại trừ lân cận nghe phong phanh được chút tiếng gió, thôn Giao Chỉ chưa bao giờ xảy ra ồn ào gì lớn.

Sau khi nghe thấy lời Húc Họa, toàn bộ dân làng lập tức lăm lăm vũ khí chuẩn bị chống địch.

Húc Họa nhấn mạnh từng chữ một, giọng điệu lạnh lẽo như băng, “Nếu có kẻ chống cự, giết thẳng tay.”

Ấn đường của Thiên Cù Tử hơi nhúc nhích, song chàng vẫn không hề nói tiếng nào.

Tuy người đi chuyến này đều là đệ tử ngoại môn, nhưng so với đám dân làng này thì vẫn đủ được xưng là cao nhân. Bọn họ nhanh chóng đánh cho đám dân làng nằm đo đất, xông vào thôn cứu ra được mười mấy người phụ nữ.

Phần lớn số phụ nữ đều bị giam cầm thời gian dài, thường xuyên bị bạo lực đánh đập, nhưng nhắc tới chuyện trở về quê cũ thì lại có người quyến luyến con cái, e ngại tiếng đời, không muốn đi.

Đám đệ tử dở khóc dở cười, đành phải cho tiền bạc hay sắp xếp đưa vào nhà họ hàng bạn bè của mình làm việc, hành thiện nên ai cũng hăng hái hết mực. Bọn họ bận bịu đến nửa đêm, ấy vậy mà vẫn bị đông đảo dân làng chửi mắng là đồ cướp giật, nhất định sẽ bị ông trời trừng phạt.

Tịnh Vô Nê cũng nửa cười nửa mếu như đám đệ tử, Húc Họa đứng một bên nhìn, chờ tất cả mọi chuyện được xử lý xong, nàng mới cho một bài giảng chốt lại: “Giàu nghèo không phải là ranh giới giữa thiện và ác, tạp niệm lẩn lách ở mọi ngóc ngách của nhân gian. Các ngươi hành tẩu ở nhân gian lâu dài, chắc chắn sẽ có một số chuyện khiến các ngươi nghi ngờ tín ngưỡng ban đầu của mình, sẽ tự hỏi bản thân rốt cuộc đang trợ giúp hạng người gì? Đang rửa oan cho ai? Cái gọi là trảm yêu trừ ma rốt cuộc là trừ ai, cuối cùng lưu lại hậu quả gì?”

Trên mặt nàng là nụ cười ôn hòa, từng câu từng chữ trong như đi vào lòng người, “Kiếm đã ngộ đạo cũng không chém được ác tâm của con người. Đây có thể coi là bài học vỡ lòng, để các ngươi nhìn rõ bản thân, có gánh nặng đường xa, có mệt mỏi đến mấy, cũng nhất định phải giữ mắt sáng suốt mà xem xét mọi chuyện.”

Nàng vỗ nhẹ lên vai đệ tử đứng trước mặt mình, “Con đường chúng ta đi, chưa chắc sẽ dẫn đến vinh quang và cảm kích chúng ta đáng được nhận, nhưng mong rằng kiếm trong tay sẽ giúp giữ lòng chúng ta được như trăng sáng, theo đuổi con đường mình đã chọn, phủi sạch bụi trần thế, không để bản thân biến thành những linh hồn chìm trong vũng bùn mà chúng ta từng khinh thường kia.”

Từ đầu đến cuối Thiên Cù Tử không nói tiếng nào, nhưng rất rất rất nhiều năm về sau, chàng vẫn nhớ rõ hình ảnh hôm nay của Húc Họa.

Tựa như tất cả màu sắc ở nhân gian đều lu mờ khi ở trước nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện