Thiên Cù Tử ngẫm nghĩ lời của Thủy Không Tú suốt dọc đường về. Hiện giờ xem ra tìm thánh kiếm về e không đơn giản như chàng đã nghĩ. Nó có tư tưởng, có ý nguyện, nó không phải đi lạc, mà tự mình rời khỏi Nhược Thủy.

Đã thế, vì sao nó lại hết lần này đến lần khác xuất hiện vào lúc Họa Thành gặp nguy?

Nó và Húc Họa có quan hệ gì? Vật sống không nhận chủ giống như khí linh, nhiều lắm là bắt tay hợp tác như con người thôi. Như vậy, rốt cuộc là nó đang trợ giúp Húc Họa, hay là Húc Họa nương tựa vào nó?

Chàng ôm một bụng đầy nghi vấn không lời giải, vừa trở về núi Dung Thiên thì Tái Sương Quy đã ra đón, “Ma tộc gửi tin báo, nói không cách nào điều tra lai lịch của Húc Họa.”

Thiên Cù Tử hơi nhíu mày, đã là người sống thì không thể nào hoàn toàn không có quá khứ, huống chi là Khôi thủ Ma khôi? Chàng hỏi: “Có khi nào nàng là con rơi của Khôi thủ tiền nhiệm Sắc Vô Phi, nên không muốn người ngoài biết được hay không?”

Tái Sương Quy hiển hiên đã nghĩ tới vấn đề này, ông nói: “Thiên Cù Tử, ngươi phải tin tưởng khả năng khống chế của Doanh Trì đối với Ma tộc. Chỉ cần nàng ta sinh ra trong Cửu Sát Thiên Võng, tuyệt đối sẽ không có chuyện vô tăm bặt tích như vậy.”

Thiên Cù Tử trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: “Xem ra chỉ còn có thể điều tra từ chỗ Khôi thủ tiền nhiệm Sắc Vô Phi thôi.”

Tái Sương Quy tiếp lời: “Chuyện này Doanh Trì cũng tra xét rồi, Sắc Vô Phi đã biến mất từ hơn năm trăm trước, ngay thời điểm đại chiến giữa Huyền môn và Ma tộc. Thật sự quá trùng hợp. Doah Trì nói lúc ấy thực lực của Họa Thành quá yếu, nên không tham chiến. Nhưng khi đó Sắc Vô Phi ở đâu, ngay cả Thái Sử Trường Lệnh cũng hoàn toàn không biết.”

Thiên Cù Tử đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi: “Thái Sử Trường Lệnh và Sắc Vô Phi, quan hệ nông sâu thế nào?”

Tin tức của Doanh Trì cũng báo cáo tường tận về chuyện này, Tái Sương Quy thuật lại: “Nghe nói hai người họ quan hệ không tệ, thậm chí còn là bạn chơi cùng từ bé.”

Thiên Cù Tử gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu. Sau đó chàng nhấc chân đi vào, liền thấy hai vị đại trưởng lão của Khí tông và Y tông đang tha thiết chờ đợi. Ý trên mặt họ cực kỳ rõ ràng: học trò cưng của họ kẹt ở Họa Thành lâu như vậy, nói gì cũng tới lúc phải nghĩ cách đi cứu rồi.

Thiên Cù Tử có cách gì sao? Chàng đã quyết định không động đế Họa Thành trong lúc Húc Họa mang thai suy yếu, vậy sẽ bằng mọi giá làm tròn lời hứa.

Cho nên cũng chỉ có thể làm như không thấy.

Nhưng chàng vừa mới vào Khổ Trúc Lâm, Doanh Trì lại dùng Cửu Sát Thiên Võng truyền tin cho pháp trận phòng hộ Liên Hành của Âm Dương viện: “Thế nào?”

Mặc dù giờ Huyền môn tạm thời bắt tay với Ma tộc, song Thiên Cù Tử vẫn vô cùng không quen với sự quấy rầy bất chợt này của hắn, “Ta sẽ điều tra Họa Thành.”

Doanh Trì cười mỉa, “Bổn tôn đã sớm tra xét Họa Thành vô số lần rồi, song chẳng phát hiện được manh mối gì! Bây giờ thánh kiếm không ở trong thành, Tiên tông Cửu Uyên không thừa lúc này đánh chiếm Họa Thành, tìm kiếm tung tích của thánh kiếm, vậy còn chờ đến khi nào nữa?”

Thiên Cù Tử sao có thể bị hắn khích tướng chứ, “Phải không? Vậy sao Ma tôn không trực tiếp công thành đi?”

Doanh Trì lập tức nghẹn họng, đương nhiên không thể rồi. Thiên Hà thánh kiếm xuất hiện hai lần, đều là để bảo vệ Họa Thành, đó tuyệt đối không phải là sự trùng hợp. Giờ Họa Thành tạm thời không có gây sự, nếu Ma tộc ngứa chân đi trêu chọc trước, Húc Họa lại không phải dạng biết nín nhịn; ngộ nhỡ khiến thánh kiếm sang trả thù, chẳng phải bọn hắn sẽ tự chuốc nhục sao?

“Bổn tôn có thể vì Tiên tông Cửu Uyên mở rộng cửa vào thánh vực Thiên Ma, tạm thời đóng Cửu Sát Thiên Võng. Sau khi các ngươi thu hồi thánh kiếm, ta lại mở cửa cho các ngươi ra.” Doanh Trì nói. Lời này hắn nói thật lòng, dẫu gì bây giờ Họa Thành cũng nằm trong địa phận của Ma tộc, hệt như khúc xương mắc tại cổ họng, không được có bất kỳ thời khắc lơ là nào; thật sự khó thể yên giấc.

Hắn nghĩ gì, Thiên Cù Tử đương nhiên hiểu. Hiện giờ Huyền môn và Ma tộc giống nhau, đều như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm lo âu không thôi. Thánh kiếm bỗng nhiên biến thành ma kiếm, khó tránh khỏi khiến lòng người khủng hoảng. Doanh Trì đương nhiên hy vọng Huyền môn có thể tấn công Họa Thành, thu hồi thánh kiếm.

Một mặt là muốn giải quyết nguy cơ của Nhược Thủy, còn mặt khác là nếu Huyền môn và Họa Thành lưỡng bại câu thương (hai hổ cắn nhau, con què con bị thương), nói không chừng Ma tộc có thể nhặt được thịt rơi.

Thiên Cù Tử mặc kệ hắn, ngắt đứt đường truyền tin của Liên Hành.

Hóa thân chàng ở Họa Thành lại ra khỏi Dược phường, Phó Thuần Phong để ý thấy, biết hóa thân tu vi yếu, nên cũng đi theo ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Đang ban ngày ban mặt, đâu lý nào lại đi tìm Húc Họa.

Thiên Cù Tử nói: “Thánh kiếm thoát ra khỏi Thiên Hà Nhược Thủy, nhất định có liên quan tới việc Khôi thủ Sắc Vô Phi mất tích khi trước.”

Phó Thuần Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu, “Ngươi muốn điều tra từ chỗ Sắc Vô Phi?”

Thiên Cù Tử thoáng nhìn hai bên, “Mới hơn năm trăm năm, không thể nào ngay cả một chút vết tích về Khôi thủ tiền nhiệm cũng không còn.”

Phó Thuần Phong nói: “Trước đây chỗ ở của Khôi thủ Họa Thành không phải ở Tinh Thần Hải.”

Đương nhiên rồi, Tinh Thần Hải là pháp trận do Húc Họa đích thân xây nên sau khi trở thành thủ lĩnh Họa Thành. Thiên Cù Tử gật đầu, “Đi thôi.”

Phó Thuần Phong đồng hành với chàng, vừa đi vừa hỏi: “Ngươi biết trước kia Khôi thủ ở đâu ư?”

Thiên Cù Tử rảo bước không ngừng, “Toàn bộ pháp trận của Họa Thành đều đã bị Húc Họa thay đổi, nhưng đứng trên cao nhìn sơ qua vẫn có thể tìm được dấu vết ủa pháp trận cũ. Chỗ ở của Khôi thủ tiền nhiệm, nhất định chính là tâm trận của pháp trận cũ.”

Tâm trận luôn là nơi có linh khí mạnh nhất, giống như Khổ Trúc Lâm chính là tâm trận của Liền Hành vậy.

Phó Thuần Phong không hỏi nhiều nữa, theo sát sau bước Thiên Cù Tử, nhanh chóng tìm được vị trí tâm trận của pháp trận cũ. Nhưng hai người đều sửng sốt… nơi này đổ nát, cỏ hoang mọc đầy.

Phó Thuần Phong cau mày… với bất kỳ chủng tộc hay tông môn nào, kế thừa nối tiếp luôn là vấn đề quan trọng nhất, thế nên các thủ lĩnh đều sẽ cực kỳ tôn trọng văn hóa tính ngưỡng của chủng tộc mình; nói đơn giản hơn thì chính là trân trọng đồ vật tổ tông để lại. Nhưng Húc Họa lại mặc kệ để chỗ ở cũ của Khôi thủ tiền nhiệm hoang phế thế này?

Thiên Cù Tử giẫm lên vạt cỏ hoang, dưới chân có một vật gì đó, chàng cúi xuống nhặt lên, phát hiện đó là một nhánh cây dâu đã được phủ dầu bảo quản. Phó Thuần Phong nhìn thoáng qua, nói: “Trước kia Họa Thành rất đặt nặng việc trồng dâu nuôi tằm. Cây dâu là thánh thụ của tộc Ma khôi, chỗ ở của tất cả Khôi thủ tiền nhiệm dùng những vật này trang trí cũng không có gì lạ.”

Giọng Thiên Cù Tử lại hết sức nghiêm nghị, “Nàng không hề giống như thừa kế vị trí Khôi thủ, mà giống…”

Chàng bỏ lửng câu còn lại, Phó Thuần Phong nhanh chóng nói nốt thay chàng: “Giống chiếm đoạt hơn. Nàng ta chẳng thèm ngó ngàng gì tới phong tục của Họa Thành, cho nên mới vứt bỏ thẳng thừng thế này.”

Bản thể Thiên Cù Tử đột nhiên liên lạc với Doanh Trì, không vòng vo mà trực tiếp hỏi: “Ma tộc có sử ký của Họa Thành chứ?”

Sử ký là ghi chép về các sự kiện phong tục của dân tộc, Doanh Trì nói: “Đương nhiên là có, mang lão già Lệ Không Kiêu tới đổi.”

Thiên Cù Tử điên mới đổi Lệ Không Kiêu với vật hệt như sổ thu chi kia. Chàng đang định ngắt mạch liên lạc thì Doanh Trì lại chỉ chỉ thứ mình đang lật xem… chính là sử ký của Họa Thành.

Xem ra hai người đều nghĩ đến cùng một điểm, Thiên Cù Tử hỏi: “Có phát hiện gì?”

Doanh Trì lười biếng nói: “Phát hiện không ít. Trước kia thánh thụ của Họa Thành là cây dâu, sau khi Húc Họa trở thành Khôi thủ, đã đổi thánh thụ thành nguyệt quế. Chứng tỏ, thần mộc Bất Hủ là do nàng mang vào Họa Thành. Thêm nữa, trước kia Họa Thành cũng giống như dân Ma tộc, thờ phụng Ma thần, hàng tháng đều thăm viếng cúng tế. Mà từ sau khi Húc Họa thành Khôi thủ, đã hơn năm trăm năm Ma khôi không có buổi cúng tế nào. Ngoài ra còn rất nhiều chuyện vụn vặt không đáng kể, ví dụ như sau khi nàng xuất hiện, Họa Thành đột nhiên lấy võ làm trọng. Một chủng tộc chuyên nuôi tằm ươm tơ bỗng nhiên đổi sang lấy tu luyện làm đầu. Chưa kể…”

Hắn còn định nói tiếp, Thiên Cù Tử đã ngắt ngang: “Từ bao giờ thì Ma tộc phát hiện chuyện thể chất Ma khôi có thể kéo dài huyết mạch căn cốt của đời trước?”

Doanh Trì nhíu mày, thật lâu sau vẫn phải đáp thật: “Lúc Sắc Vô Phi vẫn còn là Khôi thủ Họa Thành.”

Lòng Thiên Cù Tử chùng xuống, “Sớm như vậy?”

Doanh Trì so vai, “Giữ kín không nói ra thôi, chứ lúc ấy phụ vương đã lệnh cho ta cưới nữ tử Họa Thành rồi. Đừng nói chuyện này cũng là trùng hợp đấy?”

Suy đoán trong lòng Thiên Cù Tử từ từ thành hình, “Khi đó các ngươi đã kinh động đến Sắc Vô Phi?”

Doanh Trì nói: “Đành chịu, tinh anh cốn cán Ma tộc hết kẻ này tới kẻ khác nhìn trúng Ma khôi Họa Thành, hơn nữa còn cưng nựng hết mực. Nếu bảo là trùng hợp thì không khỏi quá buồn cười rồi? Nhưng lúc ấy Sắc Vô Phi có vẻ như vẫn chưa phát giác, đương nhiên, thật hay không thì chẳng ai biết được.”

Thiên Cù Tử trầm ngâm, “Khi đó thực lực của Họa Thành yếu ớt, Ma tộc lại chưa từng xé rách tấm màn che mỏng manh này, Sắc Vô Phi chỉ có thể vờ như không hay. Nhưng nàng ta cũng biết, sau khi Ma tộc hiểu rõ tình hình, cảnh ngộ của Ma khôi Họa Thành chỉ có thể càng ngày càng bi thảm. Đối mặt với cảnh lực bất tòng tâm, chỉ có thể mặc cho người ngoài xâu xé tộc nhân, nàng ta sẽ làm gì?”

Doanh Trì trợn tròn mắt, “Ngươi muốn nói, Sắc Vô Phi trợ giúp thánh kiếm thoát khỏi Thiên Hà Nhược Thủy, với điều kiện là thánh kiếm phải bảo vệ Họa Thành?” Nhưng sau đó hắn lại phủ định ý tưởng này, “Làm sao có thể?! Sắc Vô Phi làm sao có thể mở được pháp trận thượng cổ của cửa sông Nhược Thủy chứ? Pháp trận kia đã trải qua biết bao nhiêu năm gia cố rồi mà?”

Thiên Cù Tử chỉ ra một sự thật, “Sắc Vô phi không thể, nhưng thánh kiếm cũng không thể sao?”

Doanh Trì hãi hùng, cả buổi sau mới lấy lại được tiếng nói, “Ý ngươi là gì? Thánh kiếm tự giải pháp trận Nhược Thủy?”

Thiên Cù Tử không tiếp lời nữa, nếu thật sự là thế, như vậy Húc Họa từ đâu đến… nàng còn là Trận tu.

Chàng đang cúi đầu suy nghĩ thì có Ma tộc tới trước mặt Doanh Trì bẩm báo: “Ma tôn, chúng ta vừa phát hiện ra thi thể của Khôi thủ Ma khôi tiền nhiệm, Sắc Vô Phi!”

Thiên Cù Tử giật mình, đứng bật dậy, Doanh Trì cũng ngắt đường truyền tin, vội vàng đi ra ngoài.

Trên khu đất hoang của Họa Thành, Phó Thuần Phong thấy mặt Thiên Cù Tử hơi biến sắc, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Thiên Cù Tử trầm giọng nói: “Ma tộc đã tìm được thi thể của Khôi thủ Vô Sắc Phi!”

Phó Thuần Phong hỏi ngay: “Hả? Bị người khác hại sao?”

Thiên Cù Tử nói: “Tạm thời không biết, nhưng ta muốn tới Tinh Thần Hải một chuyến, đại trưởng lão trở về Dược phường trước đi.”

Phó Thuần Phong gật đầu, Thiên Cù Tử vừa dứt lời đã vội vàng đi. Phó Thuần Phong nhìn theo bóng lưng chàng, không khỏi thở dài trong bụng. Lo Sắc Vô Phi thật sự là bị Húc Họa gi3t ch3t sao? Đúng là một lòng nghĩ cho người, đáng tiếc người lại mãi không hay.

Tại Tinh Thần Hải, Húc Họa đang luyện công, Hề Vân Thanh canh giữ bên ngoài, nghiêm túc làm hộ pháp cho ‘sư tôn’.

Hóa thân Thiên Cù Tử nhanh chân đi tới, Hề Vân Thanh lập tức giống như chú chó giữ nhà gặp kẻ lạ, lông toàn thân đều dựng đứng, “Lão già, ngươi tới đây làm gì? Tinh Thần Hải là chốn trọng địa, là nơi một tù nhân như ngươi có thể tùy tiện tới à? Đội hộ vệ đúng là càng lúc càng không ra gì! Mộ Vân Khinh!”

Nàng lớn tiếng quát gọi, Thiên Cù Tử chỉ biết thở dài, “Ta có chuyện rất khẩn cấp cần gặp Khôi thủ, mau tránh ra.”

Đứa đệ tử này, đúng là nhìn một chút cũng thấy phiền lòng.

Hề Vân Thanh trợn trừng mắt hạnh, “Ngươi thật sự coi mình như chủ ở đây đấy à? Khôi thủ bọn ta là người mà ngươi muốn gặp là gặp được sao?”

Thiên Cù Tử nhìn ra sau lưng nàng, gọi: “Khôi thủ!”

Hả? Hề Vân Thanh xoay phắt lại, vừa phát hiện mình mắc lừa thì đã trúng chú định thân của đối phương. Lão cẩu dám đánh lén! Nàng muốn mắng chửi, song lại bất đắc dĩ không phát ra được âm thanh nào. Thiên Cù Tử khẽ lắc đầu, né sang một bên, vòng qua Hề Vân Thanh rồi tiến vào tẩm điện của Húc Họa.

Nhưng vừa đặt chân vào, chàng liền ngửi được mùi tanh. Thiên Cù Tử nhíu mày, nhanh chân sải bước vào, chỉ thấy Húc Họa đang cởi áo, để lộ mấy lằn kiếm khí, vẫn còn rỉ máu.

“Bị thương lúc nào?” Thiên Cù Tử lập tức tiến lên, không buồn để ý tới lễ nghi, dùng thuật pháp Y tông cầm máu giúp nàng.

Húc Họa lại như chẳng để tâm, còn đè lên vết thương, “Do thánh kiếm gây ra, không sao.”

Thiên Cù Tử cau mày, “Chẳng phải thánh kiếm có ý bảo vệ Họa Thành sao? Vì sao còn đả thương nàng?”

Húc Họa chớp chớp mắt với chàng, “Kiếm khí của nó chi chít, ta bị trúng một vài nhát cũng có gì lạ đâu. Sao ngài lại tới đây?”

Thiên Cù Tử lấy thuốc từ khư đỉnh ra bôi cho nàng, “Khôi thủ, Thiên Cù Tử có chuyện muốn hỏi, mong nàng thẳng thắn trả lời.”

Húc Họa gần như tựa đầu vào vai chàng, “Nói đi.”

Thiên Cù Tử hỏi: “Khôi thủ tiền nhiệm Sắc Vô Phi và nàng có quan hệ gì?”

Húc Họa ngước mặt lên, môi đỏ lướt qua cằm chàng, “Vất vả chạy lại đây tìm bổn tọa một chuyến, còn nhắc tới nàng ta làm gì?”

Thiên Cù Tử chật vật tránh né, “Khôi thủ đang có thai, cử động nên nhẹ một chút, tránh đả thương bào thai trong bụng.”

Húc Họa nói: “Bổn tọa nói rồi, nếu đã đồng ý tặng ngài thì sẽ không thất hứa. Hề chưởng viện không cần lo lắng.”

Nàng vừa nói vừa dán đôi môi đỏ chạm nhẹ lên mặt người đối diện, “Hề Vân Thanh vừa chết, không nói tiếng nào với ta thì thôi, còn bày nguyên bộ mặt thối hoắc cho ta xem, Hề chưởng viện đúng là vô tình.”

Thiên Cù Tử bị sắc nhiễu loạn, nhất thời mê muội, làm gì còn nhớ được chính sự?

Hai người đang say sưa trong hương tình, đột nhiên Niệm, Nộ, Si tam quân đều tới, đứng trong viện bẩm: “Khôi thủ, lớn chuyện rồi, Ma tộc đưa thi thể của Khôi thủ tiền nhiệm tới.”

Húc Họa ngồi bật dậy, “Hả?!”

Hề chưởng viện đang mặc lại y phục ở một bên thật sự muốn tự vả mình chết cho rồi… lần nào gặp nàng cũng đều không tự chủ mê muội, quên hết chính sự cả.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện