Thiên Cù Tử cảm thấy mình rất không bình thường.

Mỗi lần đến học đường dưới núi Giao Chỉ, Húc Họa đều chăm lo cơm trưa cơm chiều cho chàng, và lần nào trên bục giảng cũng đều chuẩn bị sẵn một ly Linh Ẩm. Và lần nào nhìn thấy, chàng cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái, thậm chí có ảo giác có kiều thê hiền thục chăm  nom.

Nhưng thế này cực kỳ sai trái.

Xong việc chàng trở về Khổ Trúc Lâm, Doãn Như Bình đã đợi chờ một lúc lâu, nhìn thấy chàng trên mặt liền hiện ra nụ cười, “Huyền Chu đi đâu vậy?”

Thiên Cù Tử gặp Doãn Như Bình, vậy mà không dám nhìn thẳng vào mặt nàng ta, nhìn xuống thì trông thấy hộp cơm trong tay nàng ta, bèn hỏi: “Đây là…”

Doãn Như Bình ngượng ngùng nói: “Ta làm vài món thức ăn, định mang tới cho ngài nếm thử, ai ngờ ngài đi vắng.”

Thiên Cù Tử tức thì càng thêm áy náy, sao mình có thể để mọi chuyện thành ra thế này?

Chàng dùng vẻ mặt bình tĩnh che giấu nội tâm, hỏi: “Để lại tin là được, sao phải chờ chực làm gì?”

Vừa nói chàng vừa cùng Doãn Như Bình một trước một sau tiến vào Khổ Trúc Lâm. Doãn Như Bình nói: “Ta chờ một chút có gì đâu, chỉ là đồ ăn nguội rồi.”

Thiên Cù Tử mỉm cười, “Không sao, hâm nóng là được.”

Doãn Như Bình là nữ, cho dù không quá thân thiết với Thiên Cù Tử, nàng ta cũng có thể nhận ra tâm trí đối phương không đặt ở đây, bèn hỏi: “Huyền Chu có tâm sự sao?”

Thiên Cù Tử giật mình, một lát sau mới hỏi ngược lại: “Như Bình, chúng ta chọn ngày ký khế ước nhé?”

Doãn Như Bình sửng sốt, sau đó vui sướng òa vỡ ở đáy lòng, não bộ thoáng chốc trống rỗng, quả thực cảm thấy như đang nằm mộng. Vẻ mặt mừng rỡ của nàng ta lọt vào trong mắt Thiên Cù Tử, chàng càng thêm khổ sở… chẳng lẽ chàng thật sự giống hạng người mình luôn xem thường kia sao?

Chẳng lẽ mất ký ức của hơn năm trăm năm là có lý do bỏ cũ theo mới ư? Chàng từ tốn nắm lấy tay Doãn Như Bình, kiên định nói: “Thời gian qua cô chịu khổ nhiều rồi, chắc hẳn còn hơn cả ta. Thật xin lỗi, ta… nhất thời chưa thể thích ứng.”

Niềm vui trong lòng Doãn Như Bình thoáng chốc bị dập tắt, giờ nàng ta mới ý thức được, Thiên Cù Tử đồng ý ký khế ước là bởi vì chàng tin tưởng lời của Thủy Không Tú và Tái Sương Quy. Chàng thật sự cho rằng nàng ta là người yêu của mình trong quãng thời gian hơn năm trăm năm kia, là bạn lữ tương lai mà không hề nghi ngờ.

Doãn Như Bình chậm rãi cúi đầu, nói chẳng hề chột dạ là không thể nào, nhưng một nhân vật như vậy đứng ở trước mặt mình, cầm tay mình, tuy không được xem là rất thân mật, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn nàng ta hiền hòa như nước.

Trước cám dỗ nhường này, muốn từ chối cực kỳ khó khăn.

Nàng ta nhìn chân mình, khẽ nói: “Ừm.”

Hai người bước vào tịnh xá, Thiên Cù Tử thật sự hâm nóng đồ ăn Doãn Như Bình mang đến, bốn món ăn một chén canh, chế biến khá cầy kỳ. Nhưng Thiên Cù Tử đã ăn no trước đó, nên không ăn thêm được bao nhiêu, hơn nữa đối mặt với Doãn Như Bình, chàng không thể hoàn toàn thả lỏng.

Thói quen bao nhiêu năm, thực sự không cách nào thay đổi một sớm một chiều. Chàng thầm thở dài, nhưng chuyện đã đến nước này, thà khó xử bản thân còn hơn khó xử bản lữ chính mình chọn lựa.

Bữa cơm này chàng động vào rất ít, song Doãn Như Bình lại hết sức vui vẻ. Giữa nàng ta và Thiên Cù Tử không có bao nhiêu chuyện để nói, bình thường tuy hay ở cùng nhau cũng rất ít trò chuyện. Nên dùng bữa xong, nàng ta liền đứng dậy thu dọn bát đũa định đi.

Thiên Cù Tử lại đột nhiên bảo: “Như Bình, nói một chút về chuyện chúng ta lúc trước đi.”

“Gì cơ?” Doãn Như Bình giật thót, Thiên Cù Tử nói tiếp: “Ta thật sự hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện lúc trước, cũng chưa từng nghe cô nhắc tới. Ta cảm thấy, nếu ta có thể biết một vài chuyện, chắc hẳn giữa chúng ta sẽ không xa lạ thế này.”

Nhưng Doãn Như Bình làm gì dám nói lung tung, đành phải cúi đầu, xấu hổ nói: “Ngài… hỏi Thủy tông chủ đi.”

Dứt lời, nàng ta cầm hộp cơm chạy mất.

Thiên Cù Tử đuổi theo mấy bước, thấy nàng ta không quay đầu thì đành dừng lại.

Ban đêm chàng lại ngổn ngang trong mộng, lật qua lật lại trong đầu vẫn là khu rừng thông ở nhân gian kia. Trong rừng xuất hiện bóng hình giẫm lên lớp lá thông dày, cầm đèn hoa sen đi tới. Chàng ngủ không yên, đành ngồi dậy đi đẩy cửa sổ ra.

Gió lạnh cắt vào mặt dường như giúp thần trí tỉnh táo hơn. Hề Huyền Chu chàng chẳng thể dễ dàng tha thứ cho bản thân trầm luân trong ảo giác như thế, cuối cùng hạ quyết tâm, không cho phép mình tiếp tục giằng co giữa tình cũ tình mới nữa.

Sau nửa đêm chàng trở vào phòng ngồi xếp bằng luyện công, hừng sáng thì gọi Hề Vân Giai đến dặn dò: “Dưới núi Giao Chỉ có một học đường. Vi sư từng nợ Khôi thủ Họa Thành một ân tình, đã nhận lời với nàng ấy giảng bài cho Ma khôi một tháng. Nhưng bây giờ vi sư bận việc khác, ngươi hãy thay vi sư đến đó giảng bài đi.”

Đối với vị sư tôn của năm trăm năm trước này, Hề Vân Giai cũng ôm xúc cảm phức tạp vô cùng. Dạo này Thiên Cù Tử bề bộn nhiều việc, hai người họ gần như không rảnh nói với nhau được bao nhiêu câu. Giờ Thiên Cù Tử đột nhiên nhắc tới Họa Thành, Hề Vân Giai đương nhiên giật bắn mình, “Khôi thủ Họa Thành?”

Thiên Cù Tử cảm giác được sự bất thường trong giọng cậu, bèn hỏi: “Có gì không ổn sao?”

Hề Vân Giai vội nói: “Không, không có ạ.” Thủy Không Tú đã hạ lệnh cấm trên dưới Tiên tông Cửu Uyên đề cập nửa chữ tới chuyện xưa của Thiên Cù Tử, cậu đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là sư muội đang ở Họa Thành, nên cậu vẫn quan tâm về chuyện liên quan tới nơi đó. Giờ nghe nói đến Húc Họa, cậu liền cho rằng Thiên Cù Tử nhớ được cái gì đó, nhưng nhìn sắc mặt sư tôn thì hình như không phải vậy.

Hề Vân Giai gục đầu xuống, nói: “Đệ tử tuân lệnh.”

Dưới núi Giao Chỉ, trong học đường, Húc Họa đang chuẩn bị thực đơn hôm nay, nhưng vừa nhìn thấy mặt người mới tới, nàng liền nhíu mày. Kỳ lạ, hôm nay lại là Hề Vân Giai đến.

Nàng đi qua, nụ cười mỉm luôn ngự trên mặt đã mất dạng, “Hôm nay Thiên Cù Tử bận việc?”

Hề Vân Giai tiến lên thi lễ, rồi nói: “Bái kiến Khôi thủ, sư tôn quả thật có chuyện quan trọng quấn thân, nên đặc biệt sai tại hạ đến đây thực hiện lời hứa. Nhưng Khôi thủ có thể yên tâm, sư tôn đã truyền lại nội dung bài giảng cho tại hạ, buổi học sẽ không bị lỡ nhỡ đâu.”

Húc Họa sẽ quan tâm chuyện này sao? Nàng *hừ* lạnh một tiếng, trong lòng vẫn lấy làm lạ. Y không chịu đến nữa, tại sao vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn không biết mình làm sai chỗ nào.

Hề Vân Giai đương nhiên trông thấy mây đen trong mắt nàng, nhưng vẫn dè dặt hỏi: “Xin hỏi Khôi thủ, sư muội Vân Thanh của tại hạ vẫn khỏe chứ?” Nha đầu kia quả thực phản bội một cách triệt để luôn. Mấy trăm năm tình như huynh muội, vậy mà con nhóc đó không thèm quay lại liếc cậu lấy một cái, ngay cả một phong thư đưa tin cũng không có!

Húc Họa hiển nhiên đang không vui, lấy thân phận nữ thần cộng thêm thân phận Khôi thủ Ma khôi, đi đâu mà không được người ta dỗ dành, theo đuổi vô số chứ?

Vậy mà bây giờ lần đầu tiên xu4n thủy dao động, hao tốn tâm tư sức lực, trái lại bị người ta từ chối thẳng thừng?!

Lẽ nào lại như thế?!

Tâm trạng đang khó chịu, đương nhiên giọng điệu sẽ không được tốt, nàng lãnh đạm nói: “Hề Vân Thanh? Hừ, chẳng phải lúc Thiên Cù Tử tấn công Họa Thành, Hề Vân Thanh đã tự nổ chết rồi à?”

Trở mặt cũng nhanh thật! Tuy Hề Vân Giai tiếp xúc với nàng không nhiều, nhưng cũng biết một ít về quan hệ gúc mắc giữa nàng và Thiên Cù Tử… Lúc trước Hề Vân Thanh còn từng nói, tiểu ác ma chính là cốt nhục của sư tôn cậu và Khôi thủ.

Cậu không thể trêu vào mớ bòng bong này, đành phải tránh né, “Tới giờ rồi, tại hạ vào giảng bài đây.”

Cậu đi tới bục giảng, nhìn thấy ly Linh Ẩm trên bàn, thần sắc lập tức trở nên vi diệu vô cùng.

Mà Húc Họa trở lại trong thôn, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị, càng thêm giận không chỗ ph4t tiết!

Lúc tiểu ác ma bước vào, nhìn thấy đồ ăn rơi vãi đầy đất thì thở dài một hơi, lẳng lặng nhặt chúng lên, Thần Ma Chi Tức rúc sâu vào cổ cậu hơn, “Tiết trời thay đổi rồi.”

Tiểu ác ma nói: “Xem ra mỹ nhân kế của sư tôn không phải lúc nào cũng linh.”

Thần Ma Chi Tức bất ngờ vô cùng, “Nhắc tới cũng lạ, lão thất phu kia không giống dạng đối tượng ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Trước kia Khôi thủ chỉ mới bây lớn nè, mà y mới nhìn lưng một chút đã chảy máu mũi, tiền đồ quả thực chỉ bằng hạt tiêu thôi.”

Nhìn mớ cải trắng bị Húc Họa băm nát bét, tiểu ác ma gật gù, “Đáng sợ thật, ra đây gọi là thẹn quá hóa giận.”

Thần Ma Chi Tức thì thào: “Đúng là từ nhỏ mà hiếm khi thất bại, thì tâm lý tố chất liền hỏng bét mà.”

Húc Họa chặt chao phay cái *phập* xuống thớt gỗ, lưỡi dao cắm sâu gần hơn nửa, “Có thể đừng coi như bổn tọa chết rồi không vậy?!”

Lúc này tiểu ác ma mới cười hì hì nói: “Thực ra mẫu thân đâu cần như vậy làm gì. Người biết rõ mà, chỉ cần người nói thẳng với ngài ấy, vạch trần âm mưu của con rùa Thủy Không Tú kia, với tính tình của phụ thân, ngài ấy sẽ lập tức trở lại bên cạnh mẫu thân thôi. Xoắn xuýt tốn công thế này chỉ khiến đối tượng rối rắm khó hiểu thôi.”

Húc Họa hầm hầm nói: “Bổn tọa tu vi vạn năm, nhìn xuống cả tam giới, chẳng lẽ còn thu phục không được một Thiên Cù Tử?! Thế này gọi là không động võ cũng thắng biết chưa?!”

Tiếc ác ma đấm đấm sọ mình, “Mẫu thân đại nhân của ta ơi, nếu người thật sự chỉ muốn đùa cho vui thì chớ tức giận như vậy được không?”

Húc Họa *hừ* lạnh, “Ta ngược lại muốn xem thử lão thất phu kia rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?!”

Dứt lời nàng đùng đùng rời khỏi thôn nhỏ. Tiểu ác ma chỉ đuổi theo được tới cổng thôn, Thần Ma Chi Tức cảm thán: “Haiz, một nữ nhân có lòng muốn chơi đùa nhưng không chơi được đúng là đáng sợ.”

Tiểu ác ma nói: “Sai rồi. là một nữ nhân muốn chơi đùa nhưng không chơi được, không chơi được lại càng muốn chơi hơn, tùy hứng, điêu ngoa, nhưng lại siêu cấp xinh đẹp, mới thực sự đáng sợ.”

Thần Ma Chi Tức cực kỳ tán thành: “Về sau ngươi tuyệt đối đừng cưới vợ giống vậy biết chưa?”

Tiểu ác ma vỗ vỗ chân nó, “Không cưới nổi, không cưới nổi đâu.”

Húc Họa ra khỏi thôi, chưa đi được mấy bước thì liền gặp phải một người. Người này vì che giấu hành tung nên thiết lập một pháp trận ẩn thân. Chỉ là pháp trận này, Húc Họa muốn không chú ý cũng khó, nàng nhìn sang, bắt gặp Doãn Như Bình nấp sau một gốc đa, đang lén lút ló đầu ra xem xét.

Húc Họa đi sang, Doãn Như Bình suýt nữa đã nhảy dựng lên. Húc Họa nhìn nàng ta trên dưới một lượt dò xét, nàng ta gần như mất cả buổi lấy dũng khí mới nói được: “Ta biết ngay là có chỗ quái lạ mà, quả nhiên là ngươi.”

Húc Họa hừ mũi, “Bổn tọa thật sự không thể không bội phục lá gan của ngươi đấy, dám cứ thế xuất đầu lộ diện!”

Doãn Như Bình đương nhiên chột dạ, nhưng lúc này kéo dài thời gian là cần thiết nhất. Nàng ta cố bình tĩnh, nói: “Ngươi dụ Huyền Chu đến đây để làm gì? Muốn môi kéo, bắt ngài ấy trở lại bên cạnh ngươi?”

Chút mánh khóe cỏn con này quả thực chẳng khác gì nghịch đại đao trước mặt Quan Công. Húc Họa liếc mắt liền phát hiện ra ngay… mỗi đệ tử Âm Dương viện đều có ngọc bội dùng để liên lạc với sư môn, con nhãi này hiển nhiên đã sớm thông báo cho sư môn rồi, giờ chỉ múa mép khua môi với nàng để tranh thủ chút thời gian thôi.

Húc Họa biết nhưng không buồn vạch trần, ngược lại hai chữ ‘Huyền Chu’ từ miệng đối phương đã kích động lửa giận trong lòng nàng bùng lên dữ hơn. Nàng tiến lên phía trước, “Doãn Như Bình, xem ra lần dạy dỗ trước vẫn chưa đủ cho ngươi nhớ kỹ.”

Doãn Như Bình liên tục lùi lại, đến khi không lùi được nữa mới thôi. Tu vi hai người chênh lệch như trời và biển, Húc Họa chỉ hơi phát ra khí tức, đối phương đã mềm nhũn hai chân, quỳ rạp xuống trước mặt nàng.

Song Húc Họa cũng chẳng động tay làm gì, chỉ là một con gà cỏ, thân phận nàng như vậy, thực sự không đáng phải đích thân ra tay xử lý… rất tổn hại tới phong cách.

Thấy Húc Họa vẫn đứng yên, Doãn Như Bình rốt cuộc ý thức được chỗ bất thường, “Ngươi… ngươi đang chờ gì đó?”

Húc Họa quay đầu, cười gằn với nàng ta, “Chờ cứu viện của ngươi tới. Ngươi gọi ai thế? Hề Huyền Chu? Thủy Không Tú? Hay là tên sư phụ vô dụng kia của ngươi?”

Tim Doãn Như Bình rớt bịch xuống, Húc Họa đã sớm biết nàng ta cầu cứu viện binh. Nàng ta nói: “Ngươi… ngươi cuồng vọng quá mức, không sợ Thủy tông chủ dẫn người đến đây vây quét toàn bộ Ma khôi nơi này sao?”

Nàng ta đương nhiên có thể cầu cứu Thiên Cù Tử, nhưng Thiên Cù Tử vì sao lại nhận định nàng ta là đạo lữ của mình, nàng ta rõ ràng hơn ai hết. Ngộ nhỡ Húc Họa bị buộc tới đường cùng, quay sang vạch trần sự thật cho Thiên Cù Tử biết, nàng ta sẽ không có bất kỳ ưu thế gì để cãi lại.

Thế nên người nàng ta cầu cứu tất nhiên là Thủy Không Tú. Bây giờ Thủy Không Tú thiên vị nàng ta, tất cả mọi người đều nhận ra được. Mặc dù nàng ta không rõ vì sao, nhưng cũng biết bây giờ e chỉ mình Thủy Không Tú có thể đối phó được với Húc Họa.

Nhưng Húc Họa nghe nàng nói xong lại chỉ khoanh tay bảo: “Thủy Không Tú? Bổn tọa cũng đang chờ hắn đây! Doãn Như Bình, lần trước ngươi chưa ăn đủ giáo huấn, lần này bổn tọa sẽ dạy ngươi thêm cho đủ!”

Thủy Không Tú đến rất nhanh, vừa tới dưới núi Giao Chỉ đã nhìn thấy Doãn Như Bình quỳ rạp dưới đất, còn Húc Họa đứng đối diện, mặt mày lạnh lẽo. Y cất giọng âm trầm: “Ức hiếp một đứa tiểu bối mà cũng xứng được gọi là thánh kiếm?”

Thủy Không Tú thoát ra khỏi Nhược Thủy đã một thời gian, nhưng đây lại là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Hôm nay thời tiết ấm hơn, y ăn mặc nhẹ nhàng, dung mạo dừng lại ở tầm tuổi ba mươi, cũng đang lúc tráng niên.

Húc Họa cười khẩy, “Ức hiếp? Không, thế này sao đủ gọi là ức hiếp!” Nàng đột nhiên nhấc chân giẫm lên tay Doãn Như Bình. Doãn Như Bình kêu lên đau đớn, nhưng làm thế nào cũng không thể rút tay về. Húc Họa hơi nhấn mạnh hơn, từ tốn nghiến gót, nói: “Nhìn đi, thế này mới gọi là ức hiếp.”

Doãn Như Bình cắn rắng không kêu, đáy mắt lại không nhịn được ngập nước. Thủy Không Tú phẫn nộ quát to: “Càn rỡ!”

Húc Họa hỏi: “Càn rỡ? Ngươi vẫn chưa gặp bổn tọa lúc càn rỡ thực sự đâu! Nói đi, tại sao ngươi phải lừa gạt Thiên Cù Tử, và con nhãi Doãn Như Bình này là gì của ngươi?”

Thủy Không Tú chậm rãi rút bảo kiếm sau lưng ra, nói: “Ngươi và ta gặp nhau, chẳng lẽ còn muốn ở đây khua môi múa mép đấu khẩu ư?”

Húc Họa nhấc chân khỏi tay Doãn Như Bình, trong tay xuất hiện Xá Thế Liên Đăng, nàng cười khẽ, “Nói hay lắm. Bổn tọa cũng đang muốn cho ngươi biết…” Nàng nói gằn từng chữ một: “Hề Huyền Chu là của ta, đồ của ta, ai đụng vào đều chết.”

Thủy Không Tú *hừ* lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay xé gió lao tới.

Xá Thế Liên Đăng trong tay Húc Họa lóe sáng, ánh sáng tụ thành tường dễ dàng ngăn cản chiêu kiếm.

Doãn Như Bình hoàn toàn không ngờ Húc Họa dám động thủ với Thủy Không Tú! Phải biết rằng, ở tam giới bây giờ, người có uy danh và bối phận cao nhất không còn ai khác ngoài Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua. Nhưng Hướng Tiêu Qua là Khí tu, nên nếu bàn về tu vi thì cũng chẳng được tính là mạnh mẽ gì. Trái lại Thủy Không Tú chính là cao thủ hàng thật giá thật.

Bằng không vị trí đệ nhất Huyền môn cũng chẳng dễ ngồi như vậy.

Thế nhưng Húc Họa lại hoàn toàn không có chút kính nể nào đối với vị cao thủ đệ nhất Huyền môn này!

Thủy Không Tú cũng là tạp tu, hơn nữa còn nhờ đã sống quá lâu, kinh nghiệm dày dạn hơn Thiên Cù Tử nhiều. Y hiển nhiên cũng kinh ngạc trước kỹ năng Trận tông của Húc Họa… Mới hơn năm trăm năm mà yêu nữa này đã trở nên mạnh như vậy?!

Nhất thời chẳng ai nhường ai, không phân thắng thua. Nhưng qua mấy hiệp giao thủ, đất đai xung quanh bỗng nhiên rúng động, lát sau một thanh cự kiếm từ trên trời giáng xuống.

Thủy Không Tú sững sờ, Doãn Như Bình đang nấp sau gốc cây theo dõi cuộc chiến, ngay sau khi cự kiếm kia giáng lâm, lỗ chân lông toàn thân nàng ta lập tức rỉ máu. Xung quanh bỗng chốc tràn ngập kiếm khí, chỗ nào cũng có.

Nhìn thanh kiếm Húc Họa cầm trong tay, lòng Thủy Không Tú chùng xuống,  người khác có lẽ không biết, nhưng Thủy Không Tú lại rõ hơn ai hết… Húc Họa vốn dĩ không phải là Trận tu, mà là một Kiếm tu điển hình! Muốn trở về nghề cũ ư?

Húc Họa trích tu vi luyện thành đan dược giúp Thiên Cù Tử trấn giữ Nhược Thủy, còn một mục đích khác là muốn làm suy giảm uy lực của kiếm khí, để mình có thể sử dụng.

Bây giờ nàng cầm kiếm trong tay, khí thế trên người liền theo đó thay đổi, “Thủy Không Tú, chết đi!”

Một kiếm này cuồn cuộn như sấm sét, ngay cả ánh nắng như cũng cảm giác được uy lực mãnh liệt này mà mở trên nóng rát. Thủy Không Tú vận lực tiếp kiếm của Húc Họa, lập tức cảm thấy tim như bị từng luồng kiếm khí tập kích!

Húc Họa cũng bất ngờ, tu vi lão già này không yếu nha, xứng với danh hiệu đệ nhất Huyền môn. Nàng ra tay không lưu tình, lập tức tung ra kiếm thứ hai. Thủy Không Tú không dám lấy binh khí trong tay đón đỡ, nên hai bên đương nhiên không dùng một cấp bậc. Y miễn cưỡng dùng chưởng lực chống lại kiếm khí, nhưng chỉ được ba hiệp, khóe miệng y đã rỉ máu tươi.

Doãn Như Bình thảng thốt kêu lên: “Tông chủ!”

Húc Họa cười lạnh, “Thủy Không Tú, hôm nay nơi đây là chỗ chôn thây của ngươi!”

Thủy Không Tú cắn chặt răng, khổ sở chống đỡ. Y hoàn toàn không ngờ được, yêu nữ này làm đủ trò, một mặt là cho người khác trấn giữ Nhược Thủy thay mình, còn mặt khác là vì muốn biến chân thân thành binh khí để sử dụng.

Y nói: “Chưa gì đã định sinh tử, e rằng ngươi mừng hơi quá sớm!”

Húc Họa lại tăng thêm lực nơi tay, Thủy Không Tú rốt cuộc cũng bị kiếm khí nhập tim, toàn thân liền giống như Doãn Như Bình, các lỗ chân lông đều ứa máu.

Doãn Như Bình hoảng loạn cùng cực, ngay cả Thủy tông chủ cũng không đối phó nổi. Nàng ta liên tục lùi lại, đầu cố gắng nghĩ cách, nhưng trước thực lực tuyệt đối kia, bất kỳ đối sách gì cũng khó mưu lợi được.

Khi tình hình lên đến cao trào, đột nhiên có tiếng người quát: “Dừng tay!”

Húc Họa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người đứng ở đằng sau mình.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện