Núi Dung Thiên vào ban đêm, linh khí vờn quanh, tinh tú lấp lánh.

Mộc Cuồng Dương cảm giác được hơi thở của Phó Thuần Phong trong lòng mình dần suy yếu, không còn bao nhiêu thời gian nữa, nàng nhất định phải quyết định thật nhanh. Nhưng đến lúc này nàng mới phát hiện, thì ra mình đã lựa chọn từ lâu rồi. Nàng đỡ Phó Thuần Phong dậy, cõng y lên lưng.

Phó Thuần Phong khó nhọc hít thở, cho rằng Mộc Cuồng Dương muốn đưa mình đến Y tông, bèn nói: “Cầu y vô dụng, đừng uổng phí tâm tư làm gì.”

Mộc Cuồng Dương lắc đầu, “Bất luận thế nào cũng phải thử một lần.”

Nhưng hướng nàng đi lại không phải về phía Y tông, Phó Thuần Phong tuy đã gần đến cực hạn, nhưng dẫu gì cũng sở hữu tu vi thâm hậu nên lúc này vẫn ráng gắng gượng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Mộc Cuồng Dương không để ý tới y, chỉ tăng tốc đi nhanh hơn, một mạch thẳng tới Âm Dương Viện. Liên Hành gặp nàng cõng Phó Thuần Phòng đến đây thì lấy làm lạ, do dự hỏi: “Mộc chưởng viện đêm khuya đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?”

Mộc Cương Dương nói: “Ta tới cầu y, để ta vào.”

Liên Hành nhanh chóng thông báo cho Thiên Cù Tử, Thiên Cù Tử cũng đang bị thương nặng, nhưng Mộc Cuồng Dương đã tìm đến tận đây, chàng đương nhiên không thể làm ngơ không để ý, cho nên bảo: “Để Mộc chưởng viện vào đi.”

Vừa nói chàng vừa cố chống người ngồi dậy, Hề Vân Giai luôn ở một bên trông chừng, thấy vậy bèn vội vàng choàng thêm áo khoác cho chàng, “Thương thế của sư tôn rất nghiêm trọng, không nên rời giường.”

Thiên Cù Tử khẽ lắc đầu, vẫn chỉnh đốn y phục rồi ra ngoài đón khách. Mộc Cuồng Dương cõng Phó Thuần Phong nhanh chân đi vào. Thiên Cù Tử chỉ liếc nhìn sắc mặt của Phó Thuần Phong liền biết đã xảy ra chuyện gì. Chàng không khỏi thầm giật mình, ai trong Huyền môn cũng biết khi đột phá cảnh giới thất bại sẽ phải chịu cảm giác thế nào.

Chàng tiến lên định đỡ Phó Thuần Phong, Mộc Cuồng Dương đứng yên tại chỗ, bỗng nhiên ra chiêu ngay lúc chàng đưa tay ra.

Thiên Cù Tử chấn kinh, chỉ giao thủ với đối phương ba chiêu đã bị khống chế.

Chàng vốn đang bị thương, giờ càng thêm suy yếu, “Cuồng Dương có ý gì?!”

Phó Thuần Phong cũng giật mình, “Nghiệt đồ! Ngươi muốn làm gì?!”

Mộc Cuồng Dương nhanh chóng phong bế linh lực của Thiên Cù Tử, kiên định nói: “Đừng cố phản kháng làm gì, ta không muốn đả thương ngươi.”

Thiên Cù Tử thoáng ngẫm nghĩ, sau đó nói như khẳng định: “Cô tới vì hồn mãnh.”

Mộc Cuồng Dương gật đầu, “Thông minh. Thiên Cù Tử, ta biết hồn mãnh bây giờ đang ở Khổ Trúc Lâm, nể tình nghĩa bao nhiêu năm qua giữa hai ta, hãy giao nó cho ta.”

Tới bây giờ Phó Thuần Phong mới hiểu được nàng muốn làm gì, không khỏi phẫn nộ, lại hộc ra một ngụm máu, “Mộc Cuồng Dương! Nếu không muốn ta chết chẳng nhắm mắt thì mau cút về Đao tông!”

Mộc Cuồng Dương vốn dĩ không để ý tới y, chỉ nhìn Thiên Cù Tử đăm đăm, hỏi lại với giọng điệu ép buộc: “Nói mau, hồn mãnh bây giờ đang ở đâu?”

Trong mắt Thiên Cù Tử lộ ra vài phần bi ai, “Cuồng Dương, tông quy chỉ rõ, hồn mãnh chỉ có thể do tông chủ sử dụng. Tự tiện trộm bảo khí chính là tội lớn. Theo tông quy sẽ bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn!”

Mộc Cuồng Dương cười khẽ, “Ta là chưởng viện Đao tông, sao thể không biết môn quy của Cửu Uyên chứ? Nhưng Thiên Cù Tử à, nếu sợ thì ta đã không tới đây. Ngươi bây giờ chỉ là hóa thân, bất luận thế nào đều không phải là đối thủ của ta. Giao hồn mãnh ra đây, tông chủ có muốn cũng không thể trách tội ngươi đâu.”

Thiên Cù Tử nhẹ giọng nói: “Ta chỉ lo lắng cho cô.”

Mộc Cuồng Dương ha ha cười to, “Cảm ơn. Nhưng ngươi không cần lo, Mộc Cuồng Dương ta là người có làm có chịu, tuyệt không hối hận.”

Phó Thuần Phong tức giận đến run người, đưa tay định đánh nát đầu tự sát. Mộc Cuồng Dương phát giác, lập tức trở tay ngăn y lại, nội lực phát ra từ người nàng khiến Phó Thuần Phong nhất thời choáng váng.

Thiên Cù Tử nhìn cử chỉ quyết liệt của nàng, không khỏi thở dài, “Sinh tử có số, cô tội tình gì phải làm vậy?”

Mộc Cuồng Dương đưa mắt nhìn chàng, nói: “Nếu như lúc đó ngươi nghĩ thoáng được như mình nói, thì làm sao bản thể của ngươi lại đi trấn giữ Nhược Thủy? Thiên Cù Tử, ý ta đã quyết, không cần khuyên nữa. Nếu như ngươi còn nể tình đồng môn nhiều năm, hôm hay xin hãy giúp ta.”

Nàng khuỵu hai gối, quỳ xuống đất.

Ban đầu Mộc Cuồng Dương có nói gì, Thiên Cù Tử cũng chỉ cho rằng do nàng nhất thời xúc động, nhưng đứng trước cái quỳ này, chàng lập tức biết đối phương đã quyết định sau khi nghĩ sâu tính kỹ rồi.

Mộc Cuồng Dương ngạo nghễ cả đời, đây là lần đầu tiên cúi đầu trước kẻ khác.

Bởi vì nàng không chờ được nữa, nàng có thể khống chế Thiên Cù Tử, Hề Vân Giai cũng chẳng chịu nổi một kích của nàng. Nàng có thể lục soát trên dưới Khổ Trúc Lâm, nhưng nàng không có thời gian.

Một khi thần thức của Phó Thuần Phong tiêu tan, cho dù lấy được hồn mãnh thì cũng hết đường cứu vãn.

Thiên Cù Tử đưa tay đỡ nàng dậy, “Cuồng Dương, cô thật là…” Chàng thở dài rồi quay đầu đi vào mật thất, lát sau trở ra cầm theo một vật có hình dáng giống nghiên mực.

Đúc bằng sắt đen, điêu khắc hoa văn phức tạp, bên trong là mười hộc nhỏ, ứng với ba hồn bảy phách… Đây chính là hồn mãnh.

Mộc Cuồng Dương mừng rỡ, vội giơ tay nhận lấy, lật qua lật lại nhìn một hồi rồi hỏi: “Thứ này dùng thế nào?”

Thiên Cù Tử mở hồn mãnh ra, trích một giọt máu từ ấn đường của Phó Thuần Phong. Sau khi máu rót vào hồn mãnh, Phó Thuần Phong càng thêm mệt mỏi, tựa  như vừa bị rút bớt tinh khí và thần hồn. Mộc Cuồng Dương vẫn cõng y nên không nhìn thấy được mặt mũi y, chỉ cảm thấy người trên lưng như không còn chút sức lực nào thì đành lo lắng hỏi: “Sao rồi?”

Thiên Cù Tử đưa tay ra, gần như dùng toàn bộ tu vi kích hoạt hồn mãnh, giọt máu lập tức loan ra, nhưng làm sao cũng không cách nào rót đầy mười hộc nhỏ bên trong.

Mộc Cuồng Dương đương nhiên nhìn thấy sắc mặt chàng lạnh đi, lập tức hỏi: “Vì sao ba hồn bảy phách không tụ thành hồn chủng?”

Thiên Cù Tử cố rót toàn bộ tu vi vào, nhưng vẫn chỉ có thể lấp đầy sáu hộc. Chàng nói: “Cuồng Dương, Phó đại trưởng lão vốn đã gần tới cực hạn, quá muộn rồi. Máu ấn đường của ngài ấy bây giờ vốn dĩ không thể tích thành một hồn chủng hoàn chỉnh!”

Mộc Cuồng Dương hỏi: “Dùng hết toàn lực cũng không thể sao?”

Thiên Cù Tử thử lại, song huyết châu chỉ hơi động đậy, vô lực di chuyển. Chàng khẽ lắc đầu, Mộc Cuồng Dương nhận lấy hồn mãnh, nói: “Ta hiểu rồi. Đa tạ.”

Nàng xoay người định đi ngay, Thiên Cù Tử lại khuyên: “Cuồng Dương, bây giờ thu tay vẫn còn kịp.” Bước chân ra khỏi Tiên tông Cửu Uyên chính là tuyệt đường quay đầu. Tự tiện trộm bảo khí của sư môn, Mộc Cuồng Dương sẽ trở thành phản đồ, bị toàn bộ sư môn truy sát.

Chưởng viện một nhánh, địa vị chí cao của Huyền môn, được khắp nơi tôn vinh… tất cả đều sẽ bị phát hủy trong nháy mắt. Không tông môn nào dám thu nhận, Mộc Cuồng Dương chỉ có thể trở thành tán tu lang thang.

Mộc Cuồng Dương cất hồn mãnh vào trong ngực áo, cười khổ nói: “E đã muộn rồi.” Nàng chắp tay trịnh trọng hành lễ với Thiên Cù Tử, “Cáo từ. Phiền giúp ta gởi lời chào từ biệt tới mọi người.” ‘Mọi người’ trong lời nàng đương nhiên là những đồng môn khác.

Thiên Cù Tử dõi mắt nhìn Mộc Cuồng Dương cõng Phó Thuần Phong đi ra khỏi Khổ Trúc Lâm, khi chuẩn bị bước qua cửa, nàng đột nhiên quay đầu lại, nói: “Thiên Cù Tử, ngươi nên chờ khi nào bản thể trong Nhược Thủy thức tỉnh rồi hẵng quyết định có kết đạo lữ với Doãn Như Bình hay không. Bằng không ngươi sẽ hối hận.”

Thiên Cù Tử sửng sốt, chưa kịp truy hỏi thì Mộc Cuồng Dương đã rời khỏi Khổ Trúc Lâm, nhắm thẳng chân núi Dung Thiên mà đi.

Hôm sau trời vừa sáng, người trong Tiên tông Cửu Uyên đều nhận được thông tin: Chưởng viện Đao tông Mộc Cuồng Dương tự tiện trộm hồn mãnh bỏ trốn!

Thủy Không Tú phẫn nộ, cả Huyền môn xôn xao.

Tiên tông Cửu Uyên sẽ lập tức đuổi bắt phản đồ. Mộc Cuồng Dương đương nhiên hiểu rõ điều này, cho nên liều mạng mà chạy, chỉ sợ Thủy Không Tú giận quá xé rách không gian, đuổi kịp mình trong nháy mắt.

Phó Thuần Phong nằm trên lưng nàng, thần thức hiếm khi có được khoảnh khắc tỉnh táo, y khẽ gọi: “Cuồng Dương.”

Mộc Cuồng Dương vẫn không dừng lại, tiếng gió bên tai thổi tan giọng nói của y, khiến y tựa như ánh nến dần tàn lụi trong gió. Phó Thuần Phong lại bị sặc máu, hồi lâu sau mới gắng gượng cất giọng: “Nếu như ngươi còn nhận ta là sư tôn thì bây giờ lập tức mang hồn mãnh trở về núi Dung Thiên, tìm tông chủ nhận tội. Cuồng Dương, cả đời của vi sư, nhục nhã do ngươi, song kiêu ngạo cũng nhờ ngươi. Cầu xin ngươi, đừng để ta cuối đời mất hết tất cả.”

Mộc Cuồng Dương mím môi không nói, Phó Thuần Phong đau khổ cầu khẩn: “Đừng như vậy, xin ngươi đừng như vậy…”

Vị Đao tu bị đệ tử chân truyền d3 xuống đánh trong thời kỳ đỉnh cao, từ đó ôm nhục kiên cường trải qua suốt nửa đời còn lại, vậy mà lại khóc không thành tiếng khi ở những giây phút cuối cùng của sinh mệnh. Mộc Cuồng Dương đều không rảnh bận tâm, cơ thể Phó Thuần Phong trên lưng nàng lạnh dần, cuối cùng trở nên cứng ngắc.

Nhưng từ đầu đến cuối nàng không hề dừng lại xem xét.

Ta không tin đây là vĩnh biệt, người đã từng nói, Đao tu thì nên nghịch thiên sống theo ý mình, đạp bằng thiên địa mà đi. Bây giờ ta muốn thiên địa này thuận theo ý ta, cho dù chỉ có một chút hy vọng, ta cũng sẽ dốc hết toàn lực ra thử.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện