Phát hiện ra Hướng Tiêu Qua phản bội, Thủy Không Tú lập tức chau mày. Hướng Tiêu Qua quay sang nhìn y, đang định mở miệng nói chuyện thì mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội.
Hai người đồng thời sửng sốt, Húc Họa cũng hơi bất ngờ. Thuật pháp từ đâu thế này, vì sao đến núi Dung Thiên cũng bị ảnh hưởng lớn như vậy?
Nàng chưa kịp lên tiếng hỏi, Tái Sương Quy gần đó đã giải đáp nghi hoặc của nàng: “Thập Vạn Đại Sơn… Chẳng lẽ là Thiên Cù Tử tỉnh dậy?”
Nhất thời tất cả mọi người đều cực ăn ý, cùng nhau chạy tới cửa sông Nhược Thủy.
Càng đến gần Thập Vạn Đại Sơn, dư chấn của thập pháp càng thêm mãnh liệt, Húc Họa cũng bất giác bước nhanh hơn. Một lát sau, không gian đầy tuyết đã ở ngay trước mắt, nàng nhanh chóng đi tới dưới thần kính Vạn Hồi, Hướng Tiêu Qua và Thủy Không Tú theo sát phía sau.
Giờ phút này, Húc Họa bỗng chốc không biết nên nói gì. Hỏi… đằng ấy tỉnh rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, hóa thân Thiên Cù Tử cũng chạy tới.
Thiên Cù Tử đau ê ẩm cả người, dù gì cũng là lần đầu liên kết với thần kính Vạn Hồi, ý thức vẫn còn hơi mơ hồ. Thật lâu sau chàng mới mở mắt ra, liếc một cái liền nhìn thấy Húc Họa toàn thân trắng như tuyết ngồi trước thần kính. Vạt áo choàng dài thượt quết trên mặt tuyết, trên mái tóc đen phủ đầy tuyết, khuôn mặt bị cóng tới mức đỏ hồng. Thiên Cù Tử muốn vươn tay, đáng tiếc đây chỉ là hình ảnh được phản chiếu thông qua thần kính Vạn Hồi mà thôi, vươn tay cũng không chạm tới được gì.
Chàng đành xốc lại giọng mình để nghe có tinh thần hơn một chút, “Sao Khôi thủ lại ngồi đây?”
Giọng nói quen thuộc lại rơi vào trong tai, Húc Họa bỗng nhiên sinh ra ảo giác muốn rơi lệ. Nàng hít mũi một cái, kiểu gì cũng không thể khóc lóc ở trước mặt nhiều người thế này, thế là nói: “Khôi thủ? Bổn tọa tên gì Hề chưởng viện không biết à?”
Rồi rồi, khó khăn lắm mới trùng phùng mà đây lại là câu nói đầu tiên của hai người. Nhưng Thiên Cù Tử cũng không lấy làm lạ, chỉ mỉm cười che giấu sự khó chịu mình đang gánh chịu, “Bị ai chọc tức mà phát hỏa lớn thế này?”
Không nhắc tới còn đỡ, nghe hỏi Húc Họa liền giận muốn phát điên!
“Chàng còn mặt mũi mà nói?!” Nàng chỉ vào hóa thân Thiên Cù Tử, tố cáo: “Chàng có biết hắn đã làm chuyện hay ho gì rồi không!?!”
Thiên Cù Tử thấy như có nước ấm rót vào lòng, chàng thích Húc Họa dùng ngữ khí thân cận như thế, thế là ôn tồn bảo: “Đừng nóng giận, từ từ nói nào!”
Húc Họa quả thực càng nghĩ càng giận, Doãn Như Bình hiển nhiên chột dạ nên không dám đến, hóa thân Thiên Cù Tử thì đực mặt không hiểu đầu đuôi. Mặc dù bản thể ở trong Thiên Hà Nhược Thủy, chỉ cách y một tầng pháp trận; nhưng cổ trận của Nhược Thủy phức tạp cỡ nào còn cần tả ư? Thần thức bản thể không có khả năng thông qua pháp trận này dung hợp với y.
Y chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.
Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua dĩ nhiên không đời nào lên tiếng. Thiên Cù Tử nhìn một vòng, Húc Họa đang nổi nóng, những người khác đều ngậm miệng không nói. Chàng chỉ đành hỏi hóa thân của mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hóa thân tuy là hồn chủng được lưu giữ trong hồn mãnh, nhưng hai người vốn là một thể, nếu không bị ngăn cách bởi pháp trận của Nhược Thủy thì đã có thể dung hợp một cách hoàn hảo.
Hóa thân nghe hỏi bèn tiến lên, nói: “Lúc ta tỉnh lại, tông chủ và sư tôn nói với ta rằng Doãn Như Bình là đạo lữ chuẩn bị cùng ngươi ký khế ước.”
Y vừa dứt lời, mặt Thủy Không Tú liền trở nên không dễ nhìn cho lắm.
Lửa giận của Húc Họa phừng phừng bốc cao hơn, “Chàng nói cho hắn biết đi, Doãn Như Bình rốt cuộc là cái thá gì?!”
Bên trong cửa sông Nhược Thủy, bản thể của Thiên Cù Tử cũng thoáng trầm mặc, lát sau mới hòa nhã nói: “Không nên dùng lời lẽ miệt thị người khác như vậy.”
Húc Họa hậm hực cãi lại: “Bổn tọa nói sai gì hả? Tên hóa thân này của chàng còn vì Doãn Như Bình liên thủ với Thủy Không Tú, hòng giết ta!!”
Ngay cả Thủy Không Tú cũng không mở miệng phân bua, lấy tính tình của Húc Họa, tất nhiên sẽ lại dẫn tới một trận ác chiến thôi. Yêu nữ này xưa nay chưa từng biết nén giận là gì.
Thiên Cù Tử thoáng im lặng, nghe tới đây chàng đã biết hai bên kết thù không nhỏ rồi. Chàng ngước mắt nhìn lên, dễ dàng thấy được xung quanh có không ít người tới, hiển nhiên hôm nay các thủ lĩnh khác của Huyền môn đều tụ tập trên núi Dung Thiên.
Chàng dịu dàng trấn an nàng: “Ừ, ta biết rồi.”
Trong lòng Húc Họa giống như bị lông vũ quất qua, lửa giận bất giác dịu đi một ít, nhưng sẽ không có chuyện nàng dễ dàng buông tha Thủy Không Tú như vậy, “Hóa thân chỉ có ba phần thực lực của bản thể, hắn ngu xuẩn, bổn tọa có thể tính sổ với hắn sau; nhưng tuyệt đối không thể cứ thế bỏ qua cho lão cẩu Thủy Không Tú kia. Lần này bổn tọa nhất định phải xé rách mặt nạ cao thủ đệ nhất Huyền môn của lão! Hôm nay đông đủ người, bổn tọa phải nhìn cho rõ, dưới lớp da dối trá kia của lão là một khuôn mặt xấu xí giả tạo cỡ nào!!!”
Nàng vừa dứt lời, Thiên Cù Tử trong Nhược Thủy tựa như hiểu được cái gì, liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Thủy Không Tú một cái rồi nói: “Ta vắng mặt khiến nàng chịu nhiều uất ức rồi.”
Húc Họa tức tối kể lể: “Chút oan ức đó, bổn tọa cũng không thèm để ý! Nhưng hôm nay lão vậy mà lại loan tin hóa thân của chàng sẽ ký khế ước với Doãn Như Bình, lừa ta đến núi Dung Thiên để luyện hóa ta!”
“Ta hiểu rồi.” Lúc Thiên Cù Tử nói chuyện, thần kính Vạn Hồi nhẹ nhàng chuyển động, phù chú bay múa trong không trung.
Húc Họa đưa tay chạm vào chú văn lướt qua trước mặt mình, thật ra, ngài rõ ràng mới là người bị uất ức…
Thiên Cù Tử cảm giác được đầu ngón tay của nàng tới gần, cõi lòng bỗng chốc dễ chịu vô ngần, chàng khẽ khàng nói: “Từ từ giải quyết từng chuyện một, đừng nóng giận nữa được không?”
Húc Họa nhỏ giọng ừ một tiếng, thần kính Vạn Hồi đột nhiên quay nhanh hơn, Thiên Cù Tử nói: “Đến đây.”
Hóa thân của chàng khẽ giật mình, sau đó chậm rãi đi về phía tháp Luân Hồi. Nhưng pháp trận của Nhược Thủy Thiên Hà sẽ để người khác tự tiện xông vào sao? Hóa thân chỉ có ba phần tu vi của bản thể, cứ thế tiến vào chính là tự tiện tìm đường chết!
Húc Họa bắt đầu thấy khó hiểu, “Thiên Cù Tử?”
Quả nhiên, hóa thân vẫn tiến tới, còn chưa vào tháp mà lỗ chân lông đã ứa máu, bạch y từ từ bị nhuộm đỏ, tựa như vô số đóa mẫu đơn vừa nở rộ trên áo.
Húc Họa hốt hoảng kêu lên: “Thiên Cù Tử!”
Không hề có tiếng đáp lại, một khi tiến vào pháp trận hóa thân sẽ lập tức liên kết với bản thể, mọi đau đớn hóa thân phải chịu đều toàn bộ truyền về trên người bản thể. Nhưng hóa thân vẫn không dừng lại, tiếp tục chậm rãi tiến sâu vào pháp trận của Nhược Thủy.
Hướng Tiêu Qua cũng không nhịn được kêu to: “Đừng!”
Thiên Cù Tử không chút bận tâm, hóa thân chỉ có ba phần tu vi quả nhiên không cầm cự nổi đến cuối, vừa vào tháp chưa bao lâu đã bị áp lực của pháp trận đè bẹp, cuối cùng biến thành một vũng máu.
Tất cả trợn mắt há hốc mồm, Húc Họa cũng đờ mặt mà nhìn. Bấy giờ Thiên Cù Tử mới cất tiếng, giọng nói nghe như đang cố nhịn đau, song lời lẽ lại dịu dàng vô ngần, “Đừng giận nữa nhé?”
Máu của hóa thân tung tóe khắp nơi, Húc Họa đấm mạnh vào mặt thần kính, “Chàng đang làm gì vậy?! Bị điên sao?!”
Thiên Cù Tử nghe như suy yếu hẳn, nhưng vẫn khuyên nàng: “Chuyện nàng muốn nói, có lẽ ta biết được ít nhiều nguyên nhân. Thả bọn họ trước đi rồi từ từ ta kể cho nàng nghe, được không?”
Lúc này, ở đây, bất luận kẻ nào khác mở miệng đòi Húc Họa thả Thủy Không Tú đều là chuyện không tưởng, vì nàng đã quyết tâm phải cho lão cẩu này đẹp mặt bằng mọi giá. Nhưng bây giờ Thiên Cù Tử mở miệng, nàng lại chỉ suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Mặc dù không cam tâm, nhưng nàng vẫn nói: “Tạm thời cút hết đi, lúc nào khác bổn tọa nhớ tới, vẫn phải cho lão cẩu đẹp mặt một trận!”
Thiên Cù Tử cười khẽ, thật sự yêu chết đi được giọng điệu nũng nịu vô thức này của nàng, cho nên nói: “Chư vị, mặc dù pháp trận của Nhược Thủy cần một lượng lớn linh khí và tu vi duy trì, nhưng trước mắt Hề mỗ vẫn đủ sức ứng phó, chư vị có thể yên tâm. Hôm nay ta và Khôi thủ có chuyện riêng cần trao đổi, phiền chư vi nhường chút thời gian cho hai ta. Đa tạ.”
Chàng đã nói thế, đám đông đương nhiên chỉ có thể giải tán. Thủy Không Tú đứng cách đó xa nhất thật sự vừa bất ngờ vừa nhẹ nhõm… nếu như không còn quần chúng đứng xem, vậy y không còn ở thế bị động nữa.
Chờ đám đông tản đi hết, Húc Họa mới lại ngồi xuống trước thần kính Vạn Hồi, dùng ống tay áo lau mặt kính sạch sẽ. Thiên Cù Tử ngắm nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì lạnh của nàng, lòng như chìm trong mật ngọt, chàng hỏi: “Bọn nhỏ vẫn ổn chứ?”
Hơ… Húc Họa ấp úng: “Vẫn… ổn.” Ngoại trừ thằng nhóc con ngài hơi bị đần.
Thiên Cù Tử nghe vậy mới hơi yên tâm, sau đó quay về chuyện chính: “Chuyện của tông chủ là một bí mật ở Tiên tông Cửu Uyên, không người nào khác biết được.”
Trong mắt Húc Họa đều là sự tò mò, “Vậy sao chàng lại biết?”
Thiên Cù Tử nói: “Trước đó ta không phải ở Cửu Uyên, mà là người của Hướng gia bảo; về sau vì một vài nguyên nhân mà thần thức được đưa vào nhà họ Hề. Thủy gia trước kia là một gia tộc lớn, coi như cũng có chút địa vị trong Huyền môn. Thủy tông chủ và huynh trưởng mình đều là con dòng chính, đều sở hữu tư chất vô cùng ưu tú. Lúc hai người họ còn nhỏ đã được các trưởng lão Cửu Uyên tìm đến Thủy gia ngỏ ý thu làm đệ tử.”
Cũng không có gì lạ, người sở hữu tố chất như Thủy Không Tú vốn quý hiếm. Húc Họa lắng nghe rất nghiêm túc, Thiên Cù Tử nói tiếp: “Nhưng Thủy gia lại mãi lần lữa không đồng ý, bởi vì lúc ấy ở Tiên tông Cửu Uyên, người có tu vi cao nhất là một nữ tu, họ Đàm, tên Yên.”
Húc Họa biết chuyện này, bèn nói: “Ừ, ta có đào được thi thể của cô ta! Đúng rồi, nếu tu vi cô ta cao nhất, vậy tại sao tông chủ không phải là cô ta?”
Tức là cả lầu Thận Khởi nàng cũng vượt qua rồi?! Hề chưởng viện thật sự cạn lời với tính tò mò của Húc Họa, “Bởi vì mặc dù tu vi cao thâm, phẩm hạnh của người này lại không phù hợp. Cô ta… ham sắc dục, đa phần nam đệ tử dưới trướng đều là khách quý sau màn của cô ta cả. Hơn nữa, mức độ sủng ái của cô ta dành cho đệ tử không tùy vào tư chất tu vi mà tùy vào… ừm, tùy vào dung mạo… khụ, và vào kỹ xảo về phương diện kia. Thật sự là cực kỳ trơ trẽn, nhưng vì danh dự của tông môn, lúc ấy Cửu Uyên giấu rất kỹ, không cho lộ ra ngoài.”
Húc Họa trợn mắt há hốc mồm, “Vậy mà Tiên tông Cửu Uyên cũng có thể chịu đựng để yên cho cô ta?!”
Thiên Cù Tử giải thích: “Phần lớn có lẽ là vì thực lực của cô ta quá mạnh mẽ. Lúc ấy ta chưa vào tông môn, cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, đều nhờ nghe Hướng lão kể cho nghe thôi.”
Húc Họa đảo mắt ngẫm nghĩ, sau đó buột miệng thắc mắc: “Nếu là chàng bây giờ, chắc cũng bị bắt làm đệ tử Đàm Yên nhỉ?”
Hề chưởng viện hiển hiên vô cùng bất đắc dĩ trước tính hiếu kỳ xuyên không gian thời gian của vợ yêu nhà mình, đành phải kể tiếp: “Thủy gia mãi không đồng ý đề nghị của các trưởng lão Cửu Uyên là vì có ý định cho trưởng tử nhà mình bái sư dưới trướng Đàm Yên, dù sao thực lực nghịch thiên của Đàm Yên là chuyện rõ như ban ngày, ngay cả tông chủ đương nhiệm lúc ấy cũng thua kém không ít. Thế nhưng, Đàm Yên lại cự tuyệt.”
Húc Họa à há, “Bởi vì mặt mũi của trưởng tử bọn họ không đủ tầm?”
Đừng nói là vì cùng một giuộc nên tâm ý tương thông đấy! Hề chưởng viện cười khổ, “Ừ. Đàm Yên tuy không phải là tông chủ, nhưng vẫn được rất nhiều người nịnh nọt lấy lòng. Mà khẩu vị của cô ta cũng cực kén chọn, lúc ấy trưởng tử Thủy gia không thể nào lọt vào mắt cô ta. Trong khi đó, Thủy tông chủ… lại sở hữu tướng mạo tựa trích tiên, ngàn dặm mới tìm được một người.”
Húc Họa gật đầu, chỉ nhìn qua dung mạo hiện giờ của Thủy Không Tú cũng có thể mường tượng được phong thái thời niên thiếu của lão ngon nghẻ cỡ nào. Hề chưởng viện nói tiếp: “Cho nên Thủy gia bèn hiến ngài ấy cho Đàm Yên, ra điều kiện là Đàm Yên phải nhận cả trưởng tử nhà họ, đồng thời toàn lực dạy dỗ. Đương nhiên, Đàm Yên đồng ý ngay.”
Tam quan của Húc Họa lại lần nữa vỡ nát.
“Thủy tông chủ vốn tâm cao khí ngạo, vốn dĩ đã không được phụ mẫu chú ý, về sau… càng khổ nhiều hơn. Đàm Yên quả thực hết lòng tuân thủ điều kiện, không chỉ nhận huynh trưởng của ngài ấy mà còn tận tình dạy bảo. Tu vi của huynh trưởng Thủy tông chủ tiến triển thần tốc, tướng mạo tuy không tốt nhưng danh tiếng lại chẳng tệ. Tất cả mọi người đều nói, dưới trướng của Đàm Yên chỉ có mình hắn là dựa vào thực lực mà lên.”
Húc Họa hiểu ra, “Thủy gia nhất định càng thêm coi trọng hắn, và lạnh nhạt với Thủy Không Tú hơn.” Cũng không lạ, Thủy gia là đại tộc, nói gì cũng đặt nặng danh vọng với thể diện nhất.
Thiên Cù Tử kể tiếp: “Một lần vào dịp sinh thần của tộc trưởng Thủy gia, gia tộc không hề bày vị trí ngồi cho Thủy tông chủ. Ngài ấy một mình uống rượu trong vườn hoa sau nhà, sau đó phát hiện ca ca mình đang cu0ng hi3p muội muội cùng cha khác mẹ của họ.”
Trời đất, loại chuyện xưa máu chó gì thế này?! Húc Họa kinh ngạc đến ngây người.
Thiên Cù Tử đều giọng tiếp lời: “Ngài ấy lập tức tố cáo ca ca với phụ mẫu, ai ngờ lại bị trách mắng thậm tệ, mà đứa em gái lên tiếng bênh vực ngài ấy, hôm sau liền bệnh chết không rõ lý do. Thủy gia e ngại Đàm Yên nên không dám làm gì ngài ấy, chỉ đưa ngài ấy trở về bên cạnh Đàm Yên. Về sau có một khoảng thời gian Đàm Yên vô cùng si mê ngài ấy, thậm chí còn lấy đạo hiệu cho mình theo họ của ngài ấy là ‘Thủy Tả Ý’. Sau đó nữa, trong một lần đấu luyện giữa các đồng môn, ngài ấy đã lỡ tay gi3t ch3t ca ca ruột của mình. Bấy giờ mọi người mới đột nhiên nhận ra, thì ra tu vi của ngài ấy đã vượt xa huynh trưởng.”
Lỡ tay mới lạ, e rằng Thủy Không Tú đã chuẩn bị giết ca ca mình từ lâu rồi.
Trong khi Húc Họa vẫn còn đắm chìm trong chuyện xưa, Thiên Cù Tử tiếp tục kể: “Nhưng lúc đó ngài ấy vẫn không thể thoát khỏi khống chế của Thủy Tả Ý. Hơn nữa ô danh với Thủy Tả Ý vẫn luôn giày vò ngài ấy, tìm mãi không có lối thoát. Cho đến khi ngài ấy gặp được Hướng lão, hai thiếu niên ngang tài hợp tính, dều có chí hướng bước l3n đỉnh cao nhất. Hai người họ cực kỳ ăn ý, bắt tay đúc thánh kiếm, thành công trấn giữ Nhược Thủy. Ngài ấy cũng thôi giấu tài, bộ lộ hết tài năng với các trưởng lão của Tiên tông Cửu Uyên, bồi đắp công đức mấy đời liên tiếp không mệt mỏi, cuối cùng được trực tiếp chỉ định là người nhậm chức tông chủ đời kế tiếp.”
Sau đó thế nào cũng không cần nói thêm nữa. Cái chết của Thủy Tả Ý đương nhiên là do một tay Thủy Không Tú sắp xếp, cả cha mẹ ruột của y cũng vậy.
Chẳng trách vì sao y lại một lòng muốn bước l3n đỉnh cao, bởi vì chỉ như thế mới có thể rửa sạch thân thể dính đầy ô nhục và máu chó này.
- -----oOo------
Hai người đồng thời sửng sốt, Húc Họa cũng hơi bất ngờ. Thuật pháp từ đâu thế này, vì sao đến núi Dung Thiên cũng bị ảnh hưởng lớn như vậy?
Nàng chưa kịp lên tiếng hỏi, Tái Sương Quy gần đó đã giải đáp nghi hoặc của nàng: “Thập Vạn Đại Sơn… Chẳng lẽ là Thiên Cù Tử tỉnh dậy?”
Nhất thời tất cả mọi người đều cực ăn ý, cùng nhau chạy tới cửa sông Nhược Thủy.
Càng đến gần Thập Vạn Đại Sơn, dư chấn của thập pháp càng thêm mãnh liệt, Húc Họa cũng bất giác bước nhanh hơn. Một lát sau, không gian đầy tuyết đã ở ngay trước mắt, nàng nhanh chóng đi tới dưới thần kính Vạn Hồi, Hướng Tiêu Qua và Thủy Không Tú theo sát phía sau.
Giờ phút này, Húc Họa bỗng chốc không biết nên nói gì. Hỏi… đằng ấy tỉnh rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, hóa thân Thiên Cù Tử cũng chạy tới.
Thiên Cù Tử đau ê ẩm cả người, dù gì cũng là lần đầu liên kết với thần kính Vạn Hồi, ý thức vẫn còn hơi mơ hồ. Thật lâu sau chàng mới mở mắt ra, liếc một cái liền nhìn thấy Húc Họa toàn thân trắng như tuyết ngồi trước thần kính. Vạt áo choàng dài thượt quết trên mặt tuyết, trên mái tóc đen phủ đầy tuyết, khuôn mặt bị cóng tới mức đỏ hồng. Thiên Cù Tử muốn vươn tay, đáng tiếc đây chỉ là hình ảnh được phản chiếu thông qua thần kính Vạn Hồi mà thôi, vươn tay cũng không chạm tới được gì.
Chàng đành xốc lại giọng mình để nghe có tinh thần hơn một chút, “Sao Khôi thủ lại ngồi đây?”
Giọng nói quen thuộc lại rơi vào trong tai, Húc Họa bỗng nhiên sinh ra ảo giác muốn rơi lệ. Nàng hít mũi một cái, kiểu gì cũng không thể khóc lóc ở trước mặt nhiều người thế này, thế là nói: “Khôi thủ? Bổn tọa tên gì Hề chưởng viện không biết à?”
Rồi rồi, khó khăn lắm mới trùng phùng mà đây lại là câu nói đầu tiên của hai người. Nhưng Thiên Cù Tử cũng không lấy làm lạ, chỉ mỉm cười che giấu sự khó chịu mình đang gánh chịu, “Bị ai chọc tức mà phát hỏa lớn thế này?”
Không nhắc tới còn đỡ, nghe hỏi Húc Họa liền giận muốn phát điên!
“Chàng còn mặt mũi mà nói?!” Nàng chỉ vào hóa thân Thiên Cù Tử, tố cáo: “Chàng có biết hắn đã làm chuyện hay ho gì rồi không!?!”
Thiên Cù Tử thấy như có nước ấm rót vào lòng, chàng thích Húc Họa dùng ngữ khí thân cận như thế, thế là ôn tồn bảo: “Đừng nóng giận, từ từ nói nào!”
Húc Họa quả thực càng nghĩ càng giận, Doãn Như Bình hiển nhiên chột dạ nên không dám đến, hóa thân Thiên Cù Tử thì đực mặt không hiểu đầu đuôi. Mặc dù bản thể ở trong Thiên Hà Nhược Thủy, chỉ cách y một tầng pháp trận; nhưng cổ trận của Nhược Thủy phức tạp cỡ nào còn cần tả ư? Thần thức bản thể không có khả năng thông qua pháp trận này dung hợp với y.
Y chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.
Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua dĩ nhiên không đời nào lên tiếng. Thiên Cù Tử nhìn một vòng, Húc Họa đang nổi nóng, những người khác đều ngậm miệng không nói. Chàng chỉ đành hỏi hóa thân của mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hóa thân tuy là hồn chủng được lưu giữ trong hồn mãnh, nhưng hai người vốn là một thể, nếu không bị ngăn cách bởi pháp trận của Nhược Thủy thì đã có thể dung hợp một cách hoàn hảo.
Hóa thân nghe hỏi bèn tiến lên, nói: “Lúc ta tỉnh lại, tông chủ và sư tôn nói với ta rằng Doãn Như Bình là đạo lữ chuẩn bị cùng ngươi ký khế ước.”
Y vừa dứt lời, mặt Thủy Không Tú liền trở nên không dễ nhìn cho lắm.
Lửa giận của Húc Họa phừng phừng bốc cao hơn, “Chàng nói cho hắn biết đi, Doãn Như Bình rốt cuộc là cái thá gì?!”
Bên trong cửa sông Nhược Thủy, bản thể của Thiên Cù Tử cũng thoáng trầm mặc, lát sau mới hòa nhã nói: “Không nên dùng lời lẽ miệt thị người khác như vậy.”
Húc Họa hậm hực cãi lại: “Bổn tọa nói sai gì hả? Tên hóa thân này của chàng còn vì Doãn Như Bình liên thủ với Thủy Không Tú, hòng giết ta!!”
Ngay cả Thủy Không Tú cũng không mở miệng phân bua, lấy tính tình của Húc Họa, tất nhiên sẽ lại dẫn tới một trận ác chiến thôi. Yêu nữ này xưa nay chưa từng biết nén giận là gì.
Thiên Cù Tử thoáng im lặng, nghe tới đây chàng đã biết hai bên kết thù không nhỏ rồi. Chàng ngước mắt nhìn lên, dễ dàng thấy được xung quanh có không ít người tới, hiển nhiên hôm nay các thủ lĩnh khác của Huyền môn đều tụ tập trên núi Dung Thiên.
Chàng dịu dàng trấn an nàng: “Ừ, ta biết rồi.”
Trong lòng Húc Họa giống như bị lông vũ quất qua, lửa giận bất giác dịu đi một ít, nhưng sẽ không có chuyện nàng dễ dàng buông tha Thủy Không Tú như vậy, “Hóa thân chỉ có ba phần thực lực của bản thể, hắn ngu xuẩn, bổn tọa có thể tính sổ với hắn sau; nhưng tuyệt đối không thể cứ thế bỏ qua cho lão cẩu Thủy Không Tú kia. Lần này bổn tọa nhất định phải xé rách mặt nạ cao thủ đệ nhất Huyền môn của lão! Hôm nay đông đủ người, bổn tọa phải nhìn cho rõ, dưới lớp da dối trá kia của lão là một khuôn mặt xấu xí giả tạo cỡ nào!!!”
Nàng vừa dứt lời, Thiên Cù Tử trong Nhược Thủy tựa như hiểu được cái gì, liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Thủy Không Tú một cái rồi nói: “Ta vắng mặt khiến nàng chịu nhiều uất ức rồi.”
Húc Họa tức tối kể lể: “Chút oan ức đó, bổn tọa cũng không thèm để ý! Nhưng hôm nay lão vậy mà lại loan tin hóa thân của chàng sẽ ký khế ước với Doãn Như Bình, lừa ta đến núi Dung Thiên để luyện hóa ta!”
“Ta hiểu rồi.” Lúc Thiên Cù Tử nói chuyện, thần kính Vạn Hồi nhẹ nhàng chuyển động, phù chú bay múa trong không trung.
Húc Họa đưa tay chạm vào chú văn lướt qua trước mặt mình, thật ra, ngài rõ ràng mới là người bị uất ức…
Thiên Cù Tử cảm giác được đầu ngón tay của nàng tới gần, cõi lòng bỗng chốc dễ chịu vô ngần, chàng khẽ khàng nói: “Từ từ giải quyết từng chuyện một, đừng nóng giận nữa được không?”
Húc Họa nhỏ giọng ừ một tiếng, thần kính Vạn Hồi đột nhiên quay nhanh hơn, Thiên Cù Tử nói: “Đến đây.”
Hóa thân của chàng khẽ giật mình, sau đó chậm rãi đi về phía tháp Luân Hồi. Nhưng pháp trận của Nhược Thủy Thiên Hà sẽ để người khác tự tiện xông vào sao? Hóa thân chỉ có ba phần tu vi của bản thể, cứ thế tiến vào chính là tự tiện tìm đường chết!
Húc Họa bắt đầu thấy khó hiểu, “Thiên Cù Tử?”
Quả nhiên, hóa thân vẫn tiến tới, còn chưa vào tháp mà lỗ chân lông đã ứa máu, bạch y từ từ bị nhuộm đỏ, tựa như vô số đóa mẫu đơn vừa nở rộ trên áo.
Húc Họa hốt hoảng kêu lên: “Thiên Cù Tử!”
Không hề có tiếng đáp lại, một khi tiến vào pháp trận hóa thân sẽ lập tức liên kết với bản thể, mọi đau đớn hóa thân phải chịu đều toàn bộ truyền về trên người bản thể. Nhưng hóa thân vẫn không dừng lại, tiếp tục chậm rãi tiến sâu vào pháp trận của Nhược Thủy.
Hướng Tiêu Qua cũng không nhịn được kêu to: “Đừng!”
Thiên Cù Tử không chút bận tâm, hóa thân chỉ có ba phần tu vi quả nhiên không cầm cự nổi đến cuối, vừa vào tháp chưa bao lâu đã bị áp lực của pháp trận đè bẹp, cuối cùng biến thành một vũng máu.
Tất cả trợn mắt há hốc mồm, Húc Họa cũng đờ mặt mà nhìn. Bấy giờ Thiên Cù Tử mới cất tiếng, giọng nói nghe như đang cố nhịn đau, song lời lẽ lại dịu dàng vô ngần, “Đừng giận nữa nhé?”
Máu của hóa thân tung tóe khắp nơi, Húc Họa đấm mạnh vào mặt thần kính, “Chàng đang làm gì vậy?! Bị điên sao?!”
Thiên Cù Tử nghe như suy yếu hẳn, nhưng vẫn khuyên nàng: “Chuyện nàng muốn nói, có lẽ ta biết được ít nhiều nguyên nhân. Thả bọn họ trước đi rồi từ từ ta kể cho nàng nghe, được không?”
Lúc này, ở đây, bất luận kẻ nào khác mở miệng đòi Húc Họa thả Thủy Không Tú đều là chuyện không tưởng, vì nàng đã quyết tâm phải cho lão cẩu này đẹp mặt bằng mọi giá. Nhưng bây giờ Thiên Cù Tử mở miệng, nàng lại chỉ suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Mặc dù không cam tâm, nhưng nàng vẫn nói: “Tạm thời cút hết đi, lúc nào khác bổn tọa nhớ tới, vẫn phải cho lão cẩu đẹp mặt một trận!”
Thiên Cù Tử cười khẽ, thật sự yêu chết đi được giọng điệu nũng nịu vô thức này của nàng, cho nên nói: “Chư vị, mặc dù pháp trận của Nhược Thủy cần một lượng lớn linh khí và tu vi duy trì, nhưng trước mắt Hề mỗ vẫn đủ sức ứng phó, chư vị có thể yên tâm. Hôm nay ta và Khôi thủ có chuyện riêng cần trao đổi, phiền chư vi nhường chút thời gian cho hai ta. Đa tạ.”
Chàng đã nói thế, đám đông đương nhiên chỉ có thể giải tán. Thủy Không Tú đứng cách đó xa nhất thật sự vừa bất ngờ vừa nhẹ nhõm… nếu như không còn quần chúng đứng xem, vậy y không còn ở thế bị động nữa.
Chờ đám đông tản đi hết, Húc Họa mới lại ngồi xuống trước thần kính Vạn Hồi, dùng ống tay áo lau mặt kính sạch sẽ. Thiên Cù Tử ngắm nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì lạnh của nàng, lòng như chìm trong mật ngọt, chàng hỏi: “Bọn nhỏ vẫn ổn chứ?”
Hơ… Húc Họa ấp úng: “Vẫn… ổn.” Ngoại trừ thằng nhóc con ngài hơi bị đần.
Thiên Cù Tử nghe vậy mới hơi yên tâm, sau đó quay về chuyện chính: “Chuyện của tông chủ là một bí mật ở Tiên tông Cửu Uyên, không người nào khác biết được.”
Trong mắt Húc Họa đều là sự tò mò, “Vậy sao chàng lại biết?”
Thiên Cù Tử nói: “Trước đó ta không phải ở Cửu Uyên, mà là người của Hướng gia bảo; về sau vì một vài nguyên nhân mà thần thức được đưa vào nhà họ Hề. Thủy gia trước kia là một gia tộc lớn, coi như cũng có chút địa vị trong Huyền môn. Thủy tông chủ và huynh trưởng mình đều là con dòng chính, đều sở hữu tư chất vô cùng ưu tú. Lúc hai người họ còn nhỏ đã được các trưởng lão Cửu Uyên tìm đến Thủy gia ngỏ ý thu làm đệ tử.”
Cũng không có gì lạ, người sở hữu tố chất như Thủy Không Tú vốn quý hiếm. Húc Họa lắng nghe rất nghiêm túc, Thiên Cù Tử nói tiếp: “Nhưng Thủy gia lại mãi lần lữa không đồng ý, bởi vì lúc ấy ở Tiên tông Cửu Uyên, người có tu vi cao nhất là một nữ tu, họ Đàm, tên Yên.”
Húc Họa biết chuyện này, bèn nói: “Ừ, ta có đào được thi thể của cô ta! Đúng rồi, nếu tu vi cô ta cao nhất, vậy tại sao tông chủ không phải là cô ta?”
Tức là cả lầu Thận Khởi nàng cũng vượt qua rồi?! Hề chưởng viện thật sự cạn lời với tính tò mò của Húc Họa, “Bởi vì mặc dù tu vi cao thâm, phẩm hạnh của người này lại không phù hợp. Cô ta… ham sắc dục, đa phần nam đệ tử dưới trướng đều là khách quý sau màn của cô ta cả. Hơn nữa, mức độ sủng ái của cô ta dành cho đệ tử không tùy vào tư chất tu vi mà tùy vào… ừm, tùy vào dung mạo… khụ, và vào kỹ xảo về phương diện kia. Thật sự là cực kỳ trơ trẽn, nhưng vì danh dự của tông môn, lúc ấy Cửu Uyên giấu rất kỹ, không cho lộ ra ngoài.”
Húc Họa trợn mắt há hốc mồm, “Vậy mà Tiên tông Cửu Uyên cũng có thể chịu đựng để yên cho cô ta?!”
Thiên Cù Tử giải thích: “Phần lớn có lẽ là vì thực lực của cô ta quá mạnh mẽ. Lúc ấy ta chưa vào tông môn, cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, đều nhờ nghe Hướng lão kể cho nghe thôi.”
Húc Họa đảo mắt ngẫm nghĩ, sau đó buột miệng thắc mắc: “Nếu là chàng bây giờ, chắc cũng bị bắt làm đệ tử Đàm Yên nhỉ?”
Hề chưởng viện hiển hiên vô cùng bất đắc dĩ trước tính hiếu kỳ xuyên không gian thời gian của vợ yêu nhà mình, đành phải kể tiếp: “Thủy gia mãi không đồng ý đề nghị của các trưởng lão Cửu Uyên là vì có ý định cho trưởng tử nhà mình bái sư dưới trướng Đàm Yên, dù sao thực lực nghịch thiên của Đàm Yên là chuyện rõ như ban ngày, ngay cả tông chủ đương nhiệm lúc ấy cũng thua kém không ít. Thế nhưng, Đàm Yên lại cự tuyệt.”
Húc Họa à há, “Bởi vì mặt mũi của trưởng tử bọn họ không đủ tầm?”
Đừng nói là vì cùng một giuộc nên tâm ý tương thông đấy! Hề chưởng viện cười khổ, “Ừ. Đàm Yên tuy không phải là tông chủ, nhưng vẫn được rất nhiều người nịnh nọt lấy lòng. Mà khẩu vị của cô ta cũng cực kén chọn, lúc ấy trưởng tử Thủy gia không thể nào lọt vào mắt cô ta. Trong khi đó, Thủy tông chủ… lại sở hữu tướng mạo tựa trích tiên, ngàn dặm mới tìm được một người.”
Húc Họa gật đầu, chỉ nhìn qua dung mạo hiện giờ của Thủy Không Tú cũng có thể mường tượng được phong thái thời niên thiếu của lão ngon nghẻ cỡ nào. Hề chưởng viện nói tiếp: “Cho nên Thủy gia bèn hiến ngài ấy cho Đàm Yên, ra điều kiện là Đàm Yên phải nhận cả trưởng tử nhà họ, đồng thời toàn lực dạy dỗ. Đương nhiên, Đàm Yên đồng ý ngay.”
Tam quan của Húc Họa lại lần nữa vỡ nát.
“Thủy tông chủ vốn tâm cao khí ngạo, vốn dĩ đã không được phụ mẫu chú ý, về sau… càng khổ nhiều hơn. Đàm Yên quả thực hết lòng tuân thủ điều kiện, không chỉ nhận huynh trưởng của ngài ấy mà còn tận tình dạy bảo. Tu vi của huynh trưởng Thủy tông chủ tiến triển thần tốc, tướng mạo tuy không tốt nhưng danh tiếng lại chẳng tệ. Tất cả mọi người đều nói, dưới trướng của Đàm Yên chỉ có mình hắn là dựa vào thực lực mà lên.”
Húc Họa hiểu ra, “Thủy gia nhất định càng thêm coi trọng hắn, và lạnh nhạt với Thủy Không Tú hơn.” Cũng không lạ, Thủy gia là đại tộc, nói gì cũng đặt nặng danh vọng với thể diện nhất.
Thiên Cù Tử kể tiếp: “Một lần vào dịp sinh thần của tộc trưởng Thủy gia, gia tộc không hề bày vị trí ngồi cho Thủy tông chủ. Ngài ấy một mình uống rượu trong vườn hoa sau nhà, sau đó phát hiện ca ca mình đang cu0ng hi3p muội muội cùng cha khác mẹ của họ.”
Trời đất, loại chuyện xưa máu chó gì thế này?! Húc Họa kinh ngạc đến ngây người.
Thiên Cù Tử đều giọng tiếp lời: “Ngài ấy lập tức tố cáo ca ca với phụ mẫu, ai ngờ lại bị trách mắng thậm tệ, mà đứa em gái lên tiếng bênh vực ngài ấy, hôm sau liền bệnh chết không rõ lý do. Thủy gia e ngại Đàm Yên nên không dám làm gì ngài ấy, chỉ đưa ngài ấy trở về bên cạnh Đàm Yên. Về sau có một khoảng thời gian Đàm Yên vô cùng si mê ngài ấy, thậm chí còn lấy đạo hiệu cho mình theo họ của ngài ấy là ‘Thủy Tả Ý’. Sau đó nữa, trong một lần đấu luyện giữa các đồng môn, ngài ấy đã lỡ tay gi3t ch3t ca ca ruột của mình. Bấy giờ mọi người mới đột nhiên nhận ra, thì ra tu vi của ngài ấy đã vượt xa huynh trưởng.”
Lỡ tay mới lạ, e rằng Thủy Không Tú đã chuẩn bị giết ca ca mình từ lâu rồi.
Trong khi Húc Họa vẫn còn đắm chìm trong chuyện xưa, Thiên Cù Tử tiếp tục kể: “Nhưng lúc đó ngài ấy vẫn không thể thoát khỏi khống chế của Thủy Tả Ý. Hơn nữa ô danh với Thủy Tả Ý vẫn luôn giày vò ngài ấy, tìm mãi không có lối thoát. Cho đến khi ngài ấy gặp được Hướng lão, hai thiếu niên ngang tài hợp tính, dều có chí hướng bước l3n đỉnh cao nhất. Hai người họ cực kỳ ăn ý, bắt tay đúc thánh kiếm, thành công trấn giữ Nhược Thủy. Ngài ấy cũng thôi giấu tài, bộ lộ hết tài năng với các trưởng lão của Tiên tông Cửu Uyên, bồi đắp công đức mấy đời liên tiếp không mệt mỏi, cuối cùng được trực tiếp chỉ định là người nhậm chức tông chủ đời kế tiếp.”
Sau đó thế nào cũng không cần nói thêm nữa. Cái chết của Thủy Tả Ý đương nhiên là do một tay Thủy Không Tú sắp xếp, cả cha mẹ ruột của y cũng vậy.
Chẳng trách vì sao y lại một lòng muốn bước l3n đỉnh cao, bởi vì chỉ như thế mới có thể rửa sạch thân thể dính đầy ô nhục và máu chó này.
- -----oOo------
Danh sách chương