Tập đoàn Đường Nguyên đã xác nhận phải giành dự án nhà họ Chu, ngay hôm ấy đã bám sát được vài dự án, suốt hai ngày đó Thích Nguyên Hàm cùng Bách Dư Nhu luôn lái xe đến xem dự án của nhà họ Chu.
Dự án nhà họ Chu giành lần này là khách sạn hướng biển, có liên quan đến phong cảnh du lịch, nghe nói cái khu đó sắp bị họ hốt vào trong tay rồi.
Trời tháng tư rất đẹp, không quá lạnh cũng không quá nóng, Thích Nguyên Hàm cùng Bách Dư Nhu khảo sát địa hình, tiện thể leo núi xem như giải sầu tâm trạng, hai người suốt ngày ở lì trong văn phòng, số lần đi chơi ít ỏi, mới leo được một trăm bậc cầu thang đã mệt đứt hơi, ngồi thở hổn hển ở trên bậc.
Có một tiệm tạp hóa trên bậc thềm gần đó, Thích Nguyên Hàm lết chân đi mua hai bình nước, chỉ là loại nước khoáng thông thường, thế mà mất đến hai mươi đồng, cái giá tiền này đắt đến nỗi Thích Nguyên Hàm còn sốc đây.
Bách Dư Nhu quay người, khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Tôi nghi ngờ cô cố ý."
"Xin lỗi xin lỗi, tôi đi nhặt cho cô." Thích Nguyên Hàm lại lết chân đứng dậy, cô vừa định đi xuống, chai nước đã được một người phụ nữ nhặt lên, người phụ nữa kia giơ tay, gọi về phía họ một tiếng, hỏi: "Nước của hai người hả?"
Thích Nguyên Hàm gật đầu, hỏi: "Là của bạn tôi, cô đi lên hả, vậy tiện thể mang giúp chúng tôi được không?"
Người phụ nữ kia nói tiện chứ, cô ấy đi từ dưới lên, ăn mặc trẻ trung hơn Thích Nguyên Hàm và Bách Dư Nhu nhiều, bộ đồ vận động màu xám phối với đôi giày thể thao màu trắng, chắc là đến đây leo núi là chính.
"Cái gì?" Thích Nguyên Hàm không hiểu.
"Là thương nhân của GM, Hoa Tưởng Dung." Bách Dư Nhu bổ sung thêm một câu, "Ban đầu là tôi tiếp xúc với GM đó, cô ấy chính là người phụ trách kia."
Thích Nguyên Hàm nhớ ra rồi.
GM có ba người phụ trách, một là Kha Quốc Diễu hai là Diệp Thanh Hà, còn có cô Hoa Tưởng Dung này, nhưng Hoa Tưởng Dung là nhân tài bộ phận kỹ thuật nên mới không thường xuyên xuất huyết.
Hoa Tưởng Dung đeo kính, là kính một mắt, như thể được đính lên mũi, dưới ánh nắng hắt lên những tia sáng vàng xanh, cô ấy có mái tóc đen dài thẳng, là mỹ nhân theo phong thái khí chất.
Cô ấy bước lên đưa nước cho Bách Dư Nhu, nói: "Trùng hợp quá, thế mà lại gặp chị ở đây."
Thích Nguyên Hàm liếc ra sau cô ấy, không thấy có người ngoài, hình như chỉ có mình cô ấy. Hoa Tưởng Dung nói: "Hôm nay chúng tôi đi xây dựng đội ngũ, nhân viên còn ở phía sau, tôi định lên chùa bên trên khấn một lát."
Hoa Tưởng Dung chỉ lên trên, "Đi cùng chứ?"
Thích Nguyên Hàm nhìn Bách Dư Nhu, Bách Dư Nhu vặn nắp chai nước uống một ngụm rồi nói: "Chúng tôi thì không lên nữa, lát nữa chúng tôi còn có việc."
Hoa Tưởng Dung gật đầu, cô ấy khá tốt bụng, nói: "Nghe nói ngôi chùa trên đó linh lắm, hai người có muốn cầu gì không, tôi có thể cầu luôn hộ hai người."
Thích Nguyên Hàm muốn cầu sự nghiệp, cô ngại nói ra, chỉ dùng giọng điệu hài hước nói: "Vậy phiền ngài cầu giúp tôi thuận buồm xuôi gió." Cô lại nhìn Bách Dư Nhu, "Cô muốn cầu cái gì?"
Bách Dư Nhu ngẫm nghĩ giây lát, "Hình như tôi không có điều gì để cầu, cô giúp tôi tính bát tự đi, xem sắp tới tôi có cái gì phải kiêng kị không?"
Có lẽ là do chiếc kính Hoa Tưởng Dung đeo quá có khí chất, cô ấy khi cười mang theo chút âm điệu cổ, cực kỳ nho nhã, cô ấy đút tay vào túi áo, nói, "Tôi lên trước nhé, nói chuyện sau."
Tốc độ lên cầu thang của Hoa Tưởng Dung rất nhanh, Thích Nguyên Hàm ngồi trên bậc thềm uống nước, quay đầu liếc một cái, nhận ra cô ấy lại đi lên năm mươi bậc nữa rồi, Thích Nguyên Hàm nói: "Cô ấy đeo kính đẹp đấy, ngày trước Dao Ngọc chụp ảnh quảng cáo mới thấy đeo kiểu này."
Bách Dư Nhu vặn chặt nắp chai nước, "Hình như cô ấy có vấn đề về mắt."
"Là sao?" Thích Nguyên Hàm khó hiểu.
"Hình như mắt phải của cô ấy cận nặng lắm, không biết có phải bẩm sinh hay không, thế nên thường đeo kính một mắt." Bách Dư Nhu giải thích.
"Ồ, hóa ra là vậy."
Họ ngồi trên bậc cầu thang tầm nửa tiếng đồng hồ, đợi đến khi nhân viên công ty gọi điện đến, hai người mới xuống cầu thang, lúc lên xe, điện thoại của Bách Dư Nhu ting một tiếng, cô ấy trượt mở màn hình, nói: "Hoa Tưởng Dung đến chùa rồi."
Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn thấy màn hình điện thoại của Bách Dư Nhu.
Hoa Tưởng Dung: [Chà, Bách tổng, đại sư nói chị có hơi phạm bát tự nha.]
Thích Nguyên Hàm nói: "Cô mau hỏi cô ấy xem có cách hóa giải nào không."
Bách Dư Nhu vừa gõ chữ, vừa nói: "Cô còn tin cái này đấy à, chắc chắn đại sư sẽ nói mua ít giấy đốt, quyên góp thêm vài đồng hương hỏa là không phạm nữa rồi."
Đang nói, cô ấy khựng người, sau đó cười ra tiếng, đưa điện thoại cho Thích Nguyên Hàm xem.
Hoa Tưởng Dung: [Đại sư nói sắp tới chị sẽ phạm vận đào hoa, còn là đào hoa chính ấn. Bảo chị đốt ít giấy, góp vài đồng hỏa hương, có thể làm hưng thịnh đào hoa."
Thích Nguyên Hàm đọc xong, cười nói: "Thế không phải tốt lắm à? Vận đào hoa của cô đến rồi, chuyện vui đó, cô bảo cô ấy đốt giúp cô đi."
Bách Dư Nhu không trả lời tin nhắn nữa, lên xe cô ấy liền bỏ điện thoại lên hộp số xe ở giữa, mở chỉ dẫn đường lùi xe ra khỏi bãi đỗ.
Trông cô ấy không hề vội, cái chuyện duyên phận này vẫn phải xem số phận thế nào, nó muốn đến ngăn thế nào cũng chẳng được, nó mà không muốn thì cầu cũng không nên.
Bách Dư Nhu chở Thích Nguyên Hàm về đến cửa nhà, cô ấy cầm điện thoại, "Hoa Tưởng Dung nói, đại sư tính cho cô một cái khấu bình an, cô lấy không?"
Tặng quà giữa đối tác hợp tác là chuyện thường tình, Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Cô nói hộ tôi là làm phiền cô ấy quá, lần sau tôi sẽ tặng quà đáp lễ cho cô ấy."
"Được thôi." Bách Dư Nhu chuẩn bị về, lại dặn dò thêm đôi câu: "Sắp tới cô ít dây dưa rễ má với bên nhà họ Chu lại, bọn họ lắm mưu nhiều kế, tránh bị bắt thóp."
Trong lòng Thích Nguyên Hàm hiểu rõ, một khi họ đụng đến dự án của nhà họ Chu, nhà họ Chu sẽ bắt đầu cảnh giác, ngay lập tức đối đầu với Đường Nguyên. Họ muốn quấy nhà họ Chu, chứ không phải đi tìm chỗ chết, không nhất thiết phải cứng đầu cứng cổ chọi nhau trực diện.
Cô nhấn mật khẩu, cửa tự động mở ra cô liền vào ngay, bây giờ mới bốn giờ chiều, trời còn đang sáng, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy có người đang ngồi ở bậc cửa.
Ban đầu Thích Nguyên Hàm còn giật bắn mình, banh mắt ra nhìn mới phát hiện ra là Diệp Thanh Hà, cô ổn định lại bước chân, hỏi Diệp Thanh Hà, "Sao em lại ngồi ở đây?"
Diệp Thanh Hà vốn đang hai tay chống cằm, bóng râm của mái hiên rơi xuống, bao phủ lên nửa người nàng, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Thích Nguyên Hàm là cười, tựa như ánh nắng tỏa rực, có đôi chút chói mắt.
Nàng đã ngồi mỏi, vươn mình một cái, nói: "Em đến thăm mèo đó."
"Không phải bảo là ngày mai đến sao?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Diệp Thanh Hà nói: "Em tính rồi, một ngày là bắt đầu từ rạng sáng, đến đêm đen là kết thúc, có 24 giờ đồng hồ, em mà đến muộn thì lỗ biết bao, em không nỡ mất đi một phút một giây nào cả. Nên em đến sớm hơn, định rạng sáng là vào."
"Em... biết tính toán thật đấy." Thích Nguyên Hàm phục nàng rồi, cô mở cửa ra, Diệp Thanh Hà không đi theo vào, Thích Nguyên Hàm quay đầu nói: "Ngồi lúc đi, trao đổi giờ với em một chút, chiều nay em ở lại mấy tiếng, sáng ngày mai đổi lại bấy nhiêu tiếng, em tự tính chuẩn hai tư tiếng đồng hồ."
"Vâng." Diệp Thanh Hà đi theo vào.
Mấy ngày này mèo không còn mất tinh thần như đợt trước nữa, tự bản thân có thể bay nhảy khắp nơi rồi, nhìn thấy Diệp Thanh Hà đi vào, lập tức phấn chấn kêu nàng một tiếng.
Diệp Thanh Hà ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc ngón tay về phía nó, mèo chậm rãi bò tới, Diệp Thanh Hà xoa xoa cái đầu của nó, cẩn thận ôm nó lên.
Thích Nguyên Hàm đứng ở dưới nhà một lúc, rồi lên tầng tắm rửa, lăn lội bên ngoài một ngày trời, cô đổ không ít mồ hôi, Thích Nguyên Hàm thay một bộ đồ ở nhà đi ra, xuống tầng mới phản ứng lại, bây giờ Diệp Thanh Hà đang với thân phận là khách đến nhà, cô ăn mặc như vậy không thích hợp.
Nhưng mà mặc thì cũng mặc rồi, còn đi thay nữa thì nghe vẻ cố tình quá. Thích Nguyên Hàm ngồi ở bàn bar nhìn Diệp Thanh Hà và mèo, bọn họ dường như thật sự rất nhớ nhau, cứ quấn lấy nhau.
Thích Nguyên Hàm nhắc nhở một câu, "Đừng đụng vào vết thương của nó."
"Ừm, em biết rồi." Diệp Thanh Hà cẩn thận thay thuốc cho mèo, "Hoa Tưởng Dung nói là cô ấy đã gặp các chị."
"Đúng vậy." Thích Nguyên Hàm kể chuyện Hoa Tưởng Dung giúp tính bát tự, hai người nói chuyện câu được câu chăng, nói đến tối, trời dần dần chuyển màu đen.
Diệp Thanh Hà bảo giúp nấu cơm, Thích Nguyên Hàm từ chối rồi, cô trực tiếp đặt cơm nhà hàng, hai người ăn luôn ở phòng khách nhà Thích Nguyên Hàm, mèo nằm bò ở bên cạnh ngửi thấy mùi thơm là thèm ăn, luôn kêu không ngừng.
Lại một lúc sau, Diệp Thanh Hà phải về, mèo cứ đi theo nàng, tiễn ra đến cửa, quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm móc móc ngón tay kêu nó, nó không quay lại, vo tròn ở cửa nhà khẽ kêu ra tiếng.
Tối đến Thích Nguyên Hàm đóng cửa lại, nói với nó một câu, "Ngày mai em ấy còn đến nữa."
Cho dù có như vậy, mèo vẫn canh ở cửa, Thích Nguyên Hàm đặt tổ mèo ra cửa, để nó nằm ở đấy. Thích Nguyên Hàm ngủ trên sô pha ở phòng khách, trên người đắp một tấm chăn mỏng, cô nhìn mèo, rồi nhìn cửa nhà.
Ngày hôm sau Diệp Thanh Hà đến từ rất sớm, đem theo đồ ăn sáng đến, nàng tính thời gian rất chuẩn, đúng chuẩn không lệch từng giây từng phút, thậm chí buổi tối còn cố ý kì cò, muốn ở thêm một tiếng nữa mới đi.
Thời gian cả một ngày, Diệp Thanh Hà cũng không phải chỉ chơi với mèo, đa phần là nói chuyện với Thích Nguyên Hàm, dành mọi thời gian cho Thích Nguyên Hàm.
...
Mùng bốn tháng tư, tiết Thanh Minh, phải đi bái tổ tiên cúng viếng người thân.
Hai ngày nay độ ẩm cao, cành hoa ngọn cỏ thấm đẫm giọt sương long lanh trong suốt, Thích Nguyên Hàm mua bó hoa Lan Hồ Điệp tím phối với hoa Kim Ngân, hoa Kim Ngân không đúng mùa, không mang lại mùi hương thơm dịu đến vậy.
Thích Nguyên Hàm mặc một bộ vest màu đen, ngồi ở ghế phụ lái, Bách Dư Nhu lái xe đến nghĩa trang, lúc vừa ra ngoài, mặt trời còn đang trên cao, đến khi họ đặt chân xuống đất, bầu trời đã bắt đầu đổ cơn mưa phùn lất phất.
"Tiết thanh minh mưa bay lất phất, cô nhớ người nhà, người nhà cũng đang nhớ cô, bây giờ họ đang rơi nước mắt đó." Bách Dư Nhu nói.
Chút khó chịu nơi trái tim Thích Nguyên Hàm đã dịu lại, cô ôm lấy bó hoa bước lên bậc, Bách Dư Nhu cũng ôm bó hoa, là hoa cúc vàng trắng. Nhà Bách Dư Nhu cách thành phố Hoa rất xa, chạy qua chạy lại hai nơi, khá phung phí thời gian.
Bách Dư Nhu đùa cợt nói, cô ấy đến viếng ba của Thích Nguyên Hàm, sau này nhờ ba của Thích Nguyên Hàm gọi điện hỏi thăm người nhà cô ấy.
Nghĩa trang có không ít người, cơ bản đều đến đây thăm viếng người nhà.
Thích Nguyên Hàm vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy nhà họ Chu.
Lúc ba cô qua đời, vốn là mộ người nhà họ Chu mua, nên sát với phần mộ của người nhà họ Chu, nói cái gì mà bà con xa không bằng láng giềng gần, hai nhà họ cho đến khi xuống đất vẫn thân nhất.
Thích Nguyên Hàm ngồi xổm xuống, đặt bó hoa của mình xuống trước mộ, Bách Dư Nhu cũng ngồi xuống theo, nói: "Cháu chào chú ạ, bó hoa cúc của cháu đẹp hơn chút, chú ngắm cái này nhiều nha, bổ mắt."
Thích Nguyên Hàm giới thiệu một lượt về Bách Dư Nhu, bắt đầu nói chuyện với ba, nói: "Đây là cộng sự của con. Rất có năng lực. Con bây giờ rất ổn, rời bỏ nhà họ Chu, có công ty riêng của mình, kiếm được rất nhiều tiền, không lo ăn lo mặc, giống hệt ngày trước ba nghĩ, sống một cuộc sống của cô công chúa."
Kể qua vài ba câu chuyện thường ngày, cô hạ thấp giọng nói tiếp: "Còn có một người tên Diệp Thanh Hà, em ấy có vẻ tương đối phá phách, kể ra, tính cách rất giống với ba."
Trước kia, cô đến thăm viếng ba, đều không nói gì cả. Bởi vì nhà họ Chu sẽ đi theo cô đến, nói là cùng thăm mộ, thực ra là một loại theo dõi khác.
Thích Nguyên Hàm nói với ba cô, cô vẫn đang cố gắng, nhất định lấy được nhà họ Chu.
Nhà họ Chu bên kia đang ngóng qua chỗ Thích Nguyên Hàm, ông cụ chống gậy chống, đôi mắt híp thành một khe hở, tính kế viết rõ ra trên mặt.
Ông cụ vân vê gậy chống, gọi mấy cu cháu đến trước mặt, như thể thử lòng dũng cảm mà nói: "Mấy đứa đứa nào muốn thể hiện tài năng trước mặt tổ tiên?"
Cụ ta dứt lời, một đàn con cháu nhà họ Chu chẳng được mấy người bước lên, Chu Vĩ Xuyên của nhà bác hai không dám qua đó, nhà chú ba thì chú ba khoanh tay không cho con trai mình cựa quậy. Cũng chỉ có Chu Quan Ninh của nhà bác cả là đứng ra.
Bấy giờ Chu Quan Ninh đã dần dà tiếp quản nhà họ Chu, nói: "Ông nội, con qua đó kích động Nguyên Hàm chút, xem cô ta rốt cuộc có ý định gì."
Ông cụ gật đầu, "Đem bó hoa qua, cần có lịch sự căn bản."
Chu Quan Ninh gật đầu, anh ta tỏ vẻ rất bình thản, anh ta nối nghề kinh doanh trong nhà, rất muốn làm ra cái thành tựu gì đó, thế mà dạo này Thích Nguyên Hàm cứ ngáng đường, cứ cắn anh ta, làm anh ta khốn đốn đủ đường.
Thích Nguyên Hàm còn đang trò chuyện với ba, đang nói, một bó hoa cúc được đặt xuống, người cô khựng lại giây lát, Chu Quan Ninh cúi người, nói: "Chú à, chú yên tâm, chúng tôi vẫn xem Nguyên Hàm như người nhà họ Chu, cô ấy có thể quay về bất cứ lúc nào."
Nói rất quang minh chính đại, thực tế thì giả tạo đến cực cùng.
Thích Nguyên Hàm bỏ hoa của anh ta sang một bên.
Tính cách của Chu Quan Ninh xem như là chín chắn nhất trong nấy đứa cháu, số lần Thích Nguyên Hàm nói chuyện với anh ta không nhiều, nhưng mà anh ta cứ mở miệng là có cái mùi của ông cụ, khiến người ta rất khó chịu.
Chu Quan Ninh lại nói: "Ban đầu lúc ông nội cho tôi cổ phần, thật ra là đã chuẩn bị quà cho cô, ông định cho cô một gian nhà cổ phương Tây."
Thích Nguyên Hàm nghe xong thì cười, "Nhà mấy người lấy đi ba căn nhà phương Tây của ba tôi, ông nội anh giả tạo hào phóng phân cho ba đứa con trai mỗi đứa một căn, tôi lấy Chu Vĩ Xuyên, là cho tôi một căn? Là tôi được nhờ Chu Vĩ Xuyên, hay là bố thí của nhà mấy người?" Khóe môi cô căng lên một độ cong trào phúng, nói: "Quan hệ giữa tôi và chị anh vẫn không đến nỗi, thực sự không muốn nói mấy câu khó nghe với anh."
Chu Quan Ninh đeo kính, trông vẻ lịch sự nho nhã, anh ta còn chưa gài xong thì vẫn không nỡ bỏ đi, nghiêng người cúi thấp xuống, nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Nguyên Hàm, không biết cô đã từng nghe qua câu nói này hay chưa."
Thích Nguyên Hàm không đáp lời.
Chu Quan Ninh tự hỏi tự trả lời: "Con người khi tim ngừng đập, không phải chết hẳn đâu, não của chú ta vẫn còn tỉnh táo, có thể nghe thấy những người xung quanh nói chuyện."
Thích Nguyên Hàm siết chặt tay.
Thế nên anh ta muốn nói, lúc ba cô chết, vẫn còn tỉnh táo nghe thấy những người này phân chia tài sản mà ba cực nhọc tích góp như thế nào sao? Vẫn còn tỉnh táo mà biết rằng, người mà ba tin tưởng đang từng bước tính toán con gái của ba sao? Ngón tay cô chỉ về phần mộ nhà họ Chu, "Bây giờ anh, cút về ngay."
Ông cụ đứng trên cùng, nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi nở ra nụ cười, rất hài lòng với cách này của Chu Quan Ninh, cho rằng bản thân không hề chọn sai người.
Cho dù có làm ra những chuyện ác ôn tàn bạo thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn phải giữ hình tượng cực kỳ tốt, phải duy trì danh tiếng của nhà họ Chu bọn họ, đây là tác phong làm việc từ trước đến nay của cụ ta.
Chu Quan Ninh rất khôn ngoan, người trông rất chín chắn, bây giờ lộ rõ ra bản tính, chính là cái loại văn hóa cặn bã triệt để, anh ta nói: "Khi ba cô tắt thở, chúng tôi bồi ở bên cạnh, giúp chú ta tính toán rành mạch mọi tài sản, ba cô nhắm mắt..."
Bách Dư Nhu nhặt bó hoa cúc đập thẳng vào mặt Chu Quan Ninh, đáp trả: "Phúc đời nhà anh bây giờ là một người cha, anh còn có con, anh có mặt mũi nói ra lời này hả?"
Chu Quan Ninh chỉ chần chừ giây lát, nhưng giây tiếp theo lại trở nên thấy lợi tối mắt, một lòng kinh doanh, nói: "Bởi vì chú Thích tương đối ngu, tôi thì không giống với chú ta. Mấy người không cần phải lấy trứng chọi đá, rời khỏi cuộc cạnh tranh là tốt cho đôi bên, không thì bỏ ra hết tinh lực sức lực vật chất, đến cuối cùng lại làm ăn không công."
Chu Quan Ninh nói ra những lời này có vài phần tự tin, nếu như Thích Nguyên Hàm cứ cứng đầu đối chọi với bọn họ, bọn họ cũng có thể đi trộm dự án của Thích Nguyên Hàm.
Hôm nay là đến thăm ba, Thích Nguyên Hàm không muốn bàn luận về công việc, càng không muốn đôi co với nhà họ Chu, thế mà, đám người này cứ phải kiếm chuyện.
Cô rất tức giận, tức đến nỗi người run bần bật.
Bách Dư Nhu vỗ vào vai cô, nói bên tai cô một chữ "nhịn", kéo Thích Nguyên Hàm ra ngoài.
Thích Nguyên Hàm mím chặt môi, không ngừng an ủi bản thân đừng kích động, dù thế nào cũng không được cắn câu anh ta, nhất định phải vững tâm, không được kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thì sẽ lợi bất cập hại.
Ngày trước khổ như vậy cô còn chịu được, đừng nói đến chuyện cỏn con này.
Thích Nguyên Hàm an ủi mình xong, bước từng bước ra khỏi nghĩa trang. Cơn mưa phùn ban sáng đã ngừng, hé lộ ra vài tia nắng gắt.
Cô thấy, đôi khi điên một chút cũng tốt, không thì bức bối bao nhiêu.
Chu Quan Ninh nói xong, lùi ra sau một bước, nhìn bia mộ của ba Thích Nguyên Hàm, hoa của bọn họ tặng đã bị đặt sang một bên rồi, thế nên anh ta cúi đầu đỡ hoa thẳng lại, vững trãi mà đặt ngay chính giữa.
Tựa như là níu kéo danh dự cho nhà họ Chu, nhưng chính vào lúc anh ta đứng dậy, sau lưng đột ngột bị người ta đạp cho một cái, đầu anh ta va thẳng vào bia mộ, đá hoa cương vừa cứng vừa nặng, một cái va đầu này không hề nhẹ.
Cùng lúc đó người nhà họ Chu bắt đầu hét lên, có người hét lên tên của Chu Quan Ninh, có người thì đang hét ra ba cái chữ "Diệp Thanh Hà".
Thích Nguyên Hàm vừa rời khỏi, Diệp Thanh Hà liền dẫn theo một đội quân ra, nàng mặc một chiếc váy màu đen, sau lưng có hơn hai mươi người, vừa đến đã ấn giữ Chu Quan Ninh.
Chu Quan Ninh rêи ɾỉ một tiếng, tay chống lên bia mộ muốn đứng lên, tráng sĩ kia lập tức tăng thêm lực, anh ta bị người ta dúi trên đất, anh ta giận dữ quát: "Diệp Thanh Hà, cô muốn làm gì, thả tôi ra ngay."
"Tôi làm gì à? Tôi đến bảo vệ chị gái tôi đó, vừa rồi mấy người bắt nạt chị ấy, tôi thấy hết rồi." Diệp Thanh Hà đã đoán ra bọn họ sẽ bắt nạt Thích Nguyên Hàm vào ngày này, nàng cố ý đến đây, nàng cười khẩy, sau đó quay đầu nhìn Chu Quan Ninh, nói: "Tôi thấy anh làm khá tốt, có thành ý đến như vậy sao không dập đầu thêm mấy cái vang vào?"
"Diệp Thanh Hà, cô mau thả người ra ngay." Ông cụ tiến lên trước vài bước, tính đến cứu người, vừa rồi Diệp Thanh Hà đến đột ngột, trực tiếp bao vây xung quanh ngôi mộ, bọn họ hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị, ai ngờ tới được, lại có người chạy đến nghĩa trang nằm vùng.
Cũng chỉ có kẻ điên thôi!
Diệp Thanh Hà như thể không nghe thấy cụ ta nói, chỉ lặp lại với Chu Quan Ninh: "Xin lỗi, tôi bảo anh xin lỗi."
Đương nhiên là Chu Quan Ninh sẽ không xin lỗi, Diệp Thanh Hà giơ tay lên, mấy chú bảo vệ mặc quần áo đen đứng đằng sau, nhấn vai của Chu Quan Ninh, đạp vào đầu gối của anh ta, để anh ta ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
Diệp Thanh Hà còn giơ điện thoại, nói: "Mấy người có thể qua đây thử xem, tôi không ngại đăng lên mạng những lời hắn vừa nói, để tất cả mọi người thưởng thức mồm miệng của mấy người, hiện tại hắn vừa mới thừa kế nhà họ Chu nhỉ, nếu như xảy ra chuyện gì, cổ phiếu nhà mấy người có ổn định nổi không? Cổ đông công ty mấy người còn ủng hộ hắn hả? Hắn còn nắm quyền được ư?"
Ông cụ sầm mặt xuống, bảo Chu Vĩ Xuyên đến kéo người, hắn có tư cách đi nhất, Chu Vĩ Xuyên nào dám chứ, hắn đã chứng kiến Diệp Thanh Hà ác như thế nào, trời đông gió rét, thẳng chân đạp hắn xuống ao nước không bò dậy nổi. Với lại hắn còn muốn làm lành với Thích Nguyên Hàm, không muốn xuất đầu lộ diện lần này đâu.
Ông cụ lại nhìn sang chú ba nhà họ Chu, chú ba hừ hừ hai tiếng, nói thầm trong lòng: Bây giờ ông biết đến chúng tôi rồi, ban đầu ông khinh thường tôi như thế nào chứ. Tôi không đi đấy.
Một nhà người đều có tâm sự riêng của mình, không ai dám ngọ nguậy.
Diệp Thanh Hà trông thấy, cười phì một tiếng, nghiêng cổ, quay đầu nhìn Chu Quan Ninh vẫn còn đang vùng vẫy, nói: "Dập đầu đẹp mắt vào, để liệt tổ liệt tông nhà họ Chu xem cho rõ, anh nhận lỗi như thế nào."
Nàng nói xong, những chú bảo vệ liền dúi đầu Chu Quanh Ninh, để anh ta dập đầu, trán của Chu Quan Ninh va lên nền đất kêu thùng thục, từng cái tiếng này dập lên đất, đập nát mặt mũi của nhà họ Chu.
Chẳng cần biết anh ta là thật lòng dập đầu hay là giả tạo, chỉ cần biết bây giờ anh ta đang nhục nhã, là đang thật sự quỳ trước mộ ba Thích.
Diệp Thanh Hà ngồi xổm, nàng nhìn Chu Quan Ninh, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nói: "Tôi cũng từng nghe qua một câu nói, anh có muốn nghe thử hay không."
"Diệp Thanh Hà cô thả tôi ra ngay lập tức, không thì tôi sẽ khiến cô gánh không nổi cú này, cô... đm." Câu chửi phẫn nộ của Chu Quan Ninh còn chưa dứt, lại bị bảo vệ dúi đầu xuống, tầm mắt rơi thẳng xuống đất, anh ta giơ tay sờ, bàn tay lại bị đạp cho cái.
"Bất lịch sự thật, tôi còn chưa lên tiếng, anh chen lời cái gì."
Tay của Diệp Thanh Hà chống lên đầu gối, nói: "Tôi nghe nói, con người khi tỉnh táo mà bị vũ nhục, sẽ trở thành ám ảnh cả một đời, đặc biệt là cái loại, muốn vùng vẫy nhưng không vùng vẫy nổi, mặc cho người ta xâu xé, tức giận cũng vô dụng, cực kỳ cực kỳ cực kỳ tuyệt vọng và nhục nhã. Anh phản hồi cho tôi xem, có phải hay không?"
Chu Quan Ninh cắn môi không nói, anh ta đúng là giận dữ, nhiều người như vậy, còn trước mặt nhà họ Chu bọn họ, con mẹ nó mất mặt vãi chưởng.
Diệp Thanh Hà nâng cao giọng, giọng nói đanh thép, "Tôi hỏi anh đấy, Chu Quan Ninh."
Đương nhiên là Chu Quan Ninh sẽ không nói đâu.
"Được thôi." Diệp Thanh Hà đứng dậy, nàng than thở nói: "Người như tôi rất lý trí đó, nếu như anh biết rõ lỗi của mình, tôi liền bỏ qua cho anh. Nhưng anh còn chưa nhận rõ lỗi của anh, có phải nên tiếp tục kiểm điểm, tiếp tục ăn năn hối lỗi hay không?"
Chu Quan Ninh sắp tức nổ người, nàng ta lấy cái đạo lý vớ vẩn ở đâu ra đấy, nhận lỗi với ăn năn hối lỗi là một loại hả? Nhưng một khi đã rơi vào cái logic của nàng, thì có thoát đằng trời.
Diệp Thanh Hà chính là cái loại tư tưởng điên dại!
Tuy nhiên, lúc cái con điên này đứng thẳng người, lại biểu hiện rất bình thường, rất lịch sự mà cúi người với bia mộ.
Diệp Thanh Hà nói: "Xin lỗi chú ạ, hôm nay quấy rầy chú rồi, nếu như chú thấy phiền, thì cho sấm đánh hoặc cho cái tia chớp nhắc nhở cháu, cháu lập tức cho cha này cút luôn."
Nàng rất thành thật, như thể đang thề thốt: "Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị gái, cũng sẽ khiến đám người này dập đầu tạ lỗi với chú."
Chu Quan Ninh chửi to trong lòng vài tràng biếи ŧɦái, Diệp Thanh Hà đã chia tay với Thích Nguyên Hàm rồi, còn ra mắt cái gì nữa hả, thế mà còn lén theo Thích Nguyên Hàm đến nghĩa trang.
Điên rồi. Thần kinh!
Hôm nay cũng chỉ đổ một cơn mưa phùn nhỏ, đợi sấm sét nổi giữa trời quang không bằng đợi sao hỏa va vào trái đất, hôm nay Chu Quan Ninh hắn đây phải dập đầu chết tại nơi này.
Ét o ét.
Diệp Thanh Hà cố ý lượn một vòng quanh mộ phần nhà họ Chu, nàng đi đến nói: "Đừng tưởng chỉ có ông mới giỏi chơi trò dư luận, tôi cũng rất giỏi đó, với lại, ông quan tâm dư luận, còn tôi thì mặc xác. Ông mà cũng đòi tính được suy nghĩ của tôi à? Ông cụ bảy mươi tuổi như ông, suy luận nhanh như tôi được ư?"
Ông cụ nói: "Diệp Thanh Hà, cô đừng quá trớn."
"Gọi ông một tiếng ông cụ, là tôn trọng ông, ông đừng cậy già lên mặt mà không tôn trọng người khác." Diệp Thanh Hà chỉ cái mũi của cụ ta, nói: "Chu Kiến Nghiệp, tôi nói cho ông biết, sau này mọi thứ của nhà họ Chu các người là của tôi tất, nếu như ông còn dám đụng đến chị ấy, tôi sẽ cho ông tuổi già khốn đốn, sống không bằng chết."
Tên của ông cụ là Chu Kiến Nghiệp, thường ngày tôn trọng cụ ta, sẽ gọi cụ ta một tiếng ông cụ, gọi hoài như thế, cái lão già này đã xem bản thân như chủ nhà thời xã hội phong kiến rồi, cho rằng bản thân ở đâu cũng cao hơn người khác một bậc.
Bây giờ bị Diệp Thanh Hà đối đáp cho tím tái mặt mày, như thể không thở nổi được một hơi, sắp ngất xỉu đến nơi rồi, người nhà họ Chu lập tức đổ xô đến đỡ, Diệp Thanh Hà nhướng mày, rất bướng bỉnh mà nói: "Tránh ra, đừng có mà ngáng đường."
Có vài người bị nàng dọa sợ, tự động nhường đường, đương nhiên người nhà họ Chu cũng không phải hèn nhát hoàn toàn, có một vài đứa cứng đầu cản đường.
Diệp Thanh Hà trực tiếp xông thẳng, đầu cũng không nghiêng, ngạo mạn cực kỳ.
Nàng bước từng bước xuống bậc, gió lạnh nổi lên, tất cả mọi người đều rùng mình, tựa như Thanh Minh đến nghĩa trang gặp phải một con ác quỷ.