Ngày trước Thích Nguyên Hàm là một ác ma cuồng công việc, còn bây giờ cô xử lý xong chuyện cổ phần, những công việc còn lại thì giao hết cho người ở công ty, toàn tâm toàn ý bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của mình.
Diệp Thanh Hà dần dần trưởng thành hơn, lúc làm việc thì nghiêm túc cố gắng, lúc cần buông thả, thì ngay lập tức phấn khởi đi chuẩn bị đám cưới.
Đoàn Cự Phong cực kỳ hài lòng, cho rằng bản thân mình không hề nhìn nhầm người, thường xuyên khoe khoang với người bên cạnh, "Thấy chưa, tôi đã nói là tôi không chọn lầm người ngay từ đầu rồi, Thanh Hà chính là người tiếp quản Giant Wind phù hợp nhất."
Những người xung quanh cụ đều nói: "Nhưng người được hưởng Giant Wind không phải là tiểu thư Thích sao?"
Đoàn Cự Phong không quan tâm, nói: "Chỉ cần hai đứa nó yên bình, ai hưởng mà chẳng được, xem xem, chẳng phải bây giờ Đường Nguyên cũng có một nửa là của Thanh Hà sao?"
Trong tay đôi bên đều là điểm yếu của nhau, không thể nói là điểm yếu, mà phải là con đường về sau, họ xem nhau là con đường sau này, là quyết tâm quãng đời còn lại phải đi cùng nhau.
Bảy tháng bảy dương lịch, hai người ra nước ngoài đăng ký kết hôn, họ tự đi máy bay qua, không dẫn theo ai cả, Diệp Thanh Hà chỉ mang một chiếc máy ảnh, dùng để ghi lại khoảng khắc họ đăng ký kết hôn.
Hôm đó, họ đã bay sang từ sớm, đã đi sớm rồi, mà cửa đăng ký vẫn xếp hàng dài, rất nhiều cặp đôi đồng tính giống như bọn họ.
Tờ giấy chứng nhận này không có tác dụng ở trong nước, nhưng đối với họ lại không hề tầm thường, đây là tượng trưng cho hai người hợp pháp, là biểu tượng của tình yêu.
Hai người xếp hàng, Diệp Thanh Hà giơ máy ảnh chụp hết nơi này đến nơi khác, thời tiết giữa hai nước rất khác biệt, trong nước đang là mùa hè, thế nhưng ở nơi này lại tuyết rơi dày đặc.
"Chị ơi, chị đứng dưới cây kia đi." Diệp Thanh Hà chỉ huy.
Thích Nguyên Hàm lết từng chút một, lúc đến dưới gốc cây, Diệp Thanh Hà giơ tay chữ OK, nhấn núp chụp, tuyết từ trên cây rơi xuống, va vào đầu Thích Nguyên Hàm.
"Hahahaha, đáng yêu quá." Diệp Thanh Hà cố ý bảo Thích Nguyên Hàm qua đó, nàng đã cảm giác được tuyết sẽ rơi xuống từ lâu rồi.
Thích Nguyên Hàm phủi tuyết trên đầu xuống, nặn một quả bóng tuyết, ném vào Diệp Thanh Hà, đập đúng vào trán nàng, tuyết lăn tròn xuống, suýt thì lăn vào quần áo nàng.
"Không phải chỉ là chụp bức ảnh thôi sao, giận dữ vậy." Diệp Thanh Hà phủi đi tuyết ở trên người, đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, đưa máy ảnh cho cô xem, "Chị xem, chụp cực kỳ đẹp đúng không."
Thích Nguyên Hàm liếc qua một cái, thấy mình như đang nhảy erobic, khoa tay múa chân, chụp có hơi xấu, không phù hợp với hình tượng đẹp. trẻ. vợ người ta của cô.
"Em định sẽ in ra, sau đó quét keo dán ở trong phòng." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói.
"Em còn muốn treo lên tường?" Thích Nguyên Hàm định xóa ảnh, Diệp Thanh Hà giành lại máy ảnh, nàng đeo máy ảnh lên cổ, không đưa cho Thích Nguyên Hàm đâu.
Hai người vui đùa cùng nhau, quên đi xếp hàng, quay đầu lại nhìn, hàng ngũ lúc trước còn dài hơn, đúng thật là...
"Ngày mai chúng ta lại đến nhé?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
"Không được đâu." Diệp Thanh Hà kiên quyết muốn hôm nay lấy, nói: "Chúng ta vừa chơi vừa đợi, không thể bỏ cuộc."
Thích Nguyên Hàm là sợ nàng mệt, nàng đã quyết tâm như vậy, đương nhiên Thích Nguyên Hàm sẽ đợi cùng, hai người đi mua xúc xích, ngồi ở quán cafe bên cạnh ăn, thong thả ung dung mà đợi.
Giữa chừng có gặp vài Hoa Kiều, Hoa Kiều sống ở đây đã lâu, nhiệt tình kể chuyện với họ, nói bên này lấy giấy lâu lắm đấy, ba giờ chiều hẵng đến, lúc đó ít người, rồi giới thiệu cho họ những nơi phù hợp cho các cặp tình nhân chơi.
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà chỉ lượn xung quanh một lúc, Diệp Thanh Hà rất căng thẳng, nàng cứ luôn lo xem hôm nay có lấy giấy hay không, không ngừng liếc qua đó, dùng xong bữa trưa, Diệp Thanh Hà kéo Thích Nguyên Hàm đi xếp hàng, nghiêm túc tập trung mà tiến lên trước.
Cuối cùng cũng đến lượt hai người họ, hai người vào chụp ảnh, đợi nhân viên đóng dấu cho họ, những bước này trông thì đơn giản, nhưng mỗi người đều phải đợi mấy phút lận, giữa chừng còn vì ảnh chụp không rõ, phải chụp lại lần nữa.
Diệp Thanh Hà hỏi: "Thế nên thủ tục kết hôn là như vậy sao?" Không biết nước khác chụp ảnh kết hôn có như vậy không."
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em đừng có nói là em muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn của các nước đấy chứ..."
"Nếu như pháp luật cho phép, lấy thêm mấy giấy chứng nhận cũng không sao mà, dù sao thì cũng là hai chúng ta kết hôn." Diệp Thanh Hà nói, "Lấy giấy chứng nhận kết hôn thật sự rất hạnh phúc."
"Ngốc quá, lấy một giấy chứng nhận mới quý giá chứ, mới được trân trọng chứ, một giấy chứng nhận này đã xứng đáng để em cất giữ cả đời rồi." Thích Nguyên Hàm nói thật lòng, sau đó nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn trong tay nhân viên.
Diệp Thanh Hà lấy bìa ra, chuẩn bị bỏ vào, "Ừm, một cái là đủ, chụp ảnh kết hôn là được, giấy chứng nhận này em sẽ giữ thật tốt, chị ơi, yêu chị."
"Đi thôi, người ta nhìn kia kìa." Thích Nguyên Hàm lôi nàng ra ngoài, còn có rất nhiều người đang đợi đăng ký, mặc dù Thích Nguyên Hàm mặt có hơi dày thật, nhưng vẫn chưa luyện đến trình độ chị chị em em ở nơi đất khách quê người.
Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, ngồi xuống một chiếc ghế bên đường, họ cùng cất giấy chứng nhận kết hôn, kẹp giấy vào giữa, Thích Nguyên Hàm nói: "Em cẩn thận chút, đừng làm rách đó."
"Vâng ạ, em sẽ nhẹ nhàng." Diệp Thanh Hà cẩn thận từng ly từng tý, bìa đỏ son, sờ lên có cảm giác sần sùi, cất xong, nàng hỏi Thích Nguyên Hàm: "Chị muốn lấy cái nào ạ?"
"Bên trái." Thích Nguyên Hàm lấy giấy chứng nhận trong tay nàng đi, cô vừa đặt lên trên, cành cây trên đỉnh đầu lung lay rơi xuống một chiếc lá, vừa hay đỗ xuống trên bìa.
"Woww, chiếc lá nhỏ~" Diệp Thanh Hà nhìn sang, nhặt chiếc lá lên, một bên xanh lá, một bên đã héo úa. Thích Nguyên Hàm khẽ gọi vào tai nàng "Chiếc lá nhỏ", giọng nói dịu dàng ấm áp, có một loại cảm giác quay về thời niên thiếu, gió nổi lên, hai người nắm tay nhau rời đi.
Sau đó, hai người chụp ảnh cưới, cả kiểu tây lẫn kiểu Trung, Diệp Thanh Hà thích nhất là ảnh cưới kiểu Trung, mũ phượng khăn quàng vai nhấc lên, rồi uống rượu giao bôi, tắt đèn kéo rèm, là có thể động phòng.
Bởi vì có thợ ảnh ở đó, Diệp Thanh Hà không mạnh dạn lắm, Thích Nguyên Hàm mặc váy cưới đỏ, lộ nửa bờ vai, làn da nõn nà, quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, ánh mắt toát lên vẻ mời gọi lẳng lơ. Diệp Thanh Hà sáp đến một tay nắm lấy, sau đó hé răng cắn lên vai Thích Nguyên Hàm, ảnh chụp cực kỳ sắc dục.
Còn một vài tấm kích cỡ to hơn chút, Diệp Thanh Hà mặc áo yếm màu đỏ, ngồi vắt chân lên eo Thích Nguyên Hàm, giá y đỏ vắt trên khuỷu tay, đỏ rực tựa như ngọn lửa địa ngục, hai tay nàng bắt lấy rèm giường, Thích Nguyên Hàm siết lấy eo nàng.
Đợi ảnh được rửa ra, Diệp Thanh Hà không treo ở phòng cưới, đến bản thân nàng còn thấy sắc quá, sợ người khác nhìn thấy vẻ đẹp của Thích Nguyên Hàm, chỉ có thể bỏ vào két sắt trong phòng ngủ, chừng nào đêm về yên ắng hứng lên, thì kéo Thích Nguyên Hàm thực chiến một trận.
Chụp ảnh cưới xong chưa được mấy ngày, nhà thiết kế đã gửi váy cưới đã đặt cho họ, mỗi người một bộ, Thích Nguyên Hàm nhìn thấy váy cưới của mình thì rất ưng ý, muốn xem của Diệp Thanh Hà như thế nào, Diệp Thanh Hà nhất quyết không cho cô xem, nói là phải để đến hôm cưới rồi mặc, cho cô bất ngờ.
Làm Thích Nguyên Hàm ngứa ngáy trong lòng, cô cố ý giấu quần áo của Diệp Thanh Hà đi, cho Diệp Thanh Hà không có quần áo để mặc, rồi mặc váy cưới ra xem. Ai ngờ Diệp Thanh Hà cần gì đến mặt mũi, không mặc quần áo cởi truồng lượn trong nhà, cô hết cách rồi, chỉ đành để nàng giấu thôi, càng ngày càng mong đến ngày cưới.
Ngày dài đằng đẵng, hai người đều cực kỳ khó chịu.
Trải qua những tháng ngày ngắm trăng ngắm sao, cuối cùng cũng đến ngày kết hôn.
Trước đó Thích Nguyên Hàm đã bàn với Diệp Thanh Hà, phải tổ chức một hôn lễ thế kỷ, hai người mời bạn bè từ khắp nơi trên thế giới, chỉ cần người nào đến được, Thích Nguyên Hàm đều mời.
Đến lúc này thì Diệp Thanh Hà đã biết được tầm quan trọng của bạn rồi, Thích Nguyên Hàm viết thiệp mời nàng chỉ có thể đứng nhìn thôi, buồn rầu nhận ra mình từ lúc học tiểu học đến đại học, nhân duyên đều không tốt, không có một bạn học nào có thể đến dự đám cưới của nàng, Thích Nguyên Hàm thì viết liên tiếp rất nhiều thiệp.
Diệp Thanh Hà ngưỡng mộ chết đi được, cắn bút thề thốt trong lòng, sau này nàng phải cố gắng kết bạn thật nhiều, đôi mắt nàng tỏa ra ngưỡng mộ. Thích Nguyên Hàm đưa cho nàng một danh sách, bảo nàng viết hộ mình. Diệp Thanh Hà vừa viết vừa hỏi: "Nam hay nữ ạ... hửm, hình như, cho dù là nam hay nữ đều rất nguy hiểm."
Viết xong thiệp mời, còn gửi thiệp mời điện tử đến bạn bè, Diệp Thanh Hà rất hào phóng, nàng đích thân đi gửi thiệp cưới, còn có lòng chuẩn bị quà cáp dày cộm. Nàng cực kỳ thích những chi tiết này, không muốn bỏ qua dù một chút, bởi vì đây là minh chứng cho tình yêu của nàng.
Thích Nguyên Hàm khẽ cười ra tiếng, cho dù phải mấy ngày nữa mới bắt đầu hôn lễ, nhưng trong lòng cô căng thẳng không kém, mấy hôm nay thường xuyên mất ngủ.
Ngày mười lăm tháng bảy đó, hôn lễ của họ được tổ chức ở trên đảo, đây là hòn đảo của chính Thích Nguyên Hàm, sau khi khai thác, mỗi năm đều có du khách đến đây nghỉ mát, phong cảnh, trò chơi giải trí đều cuốn hút, quan trọng là, ở đây đất rộng, mọi người ở khắp nơi đổ dồn về cũng được.
Hôn lễ thì giao cho công ty tổ chức sự kiện lên kế hoạch, mời một ban nhạc và nghệ sĩ đàn piano chuyên nghiệp, tiệc đứng tổ chức ở trên bờ biển, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà bao trọn các hoạt động giải trí trên đảo, khách hứa cứ chơi thỏa thích.
Trước ngày cưới, hai người tách nhau ra ngủ. Đây còn là lần đầu tiên tách nhau ra từ lúc yêu đến nay, Thích Nguyên Hàm rất lưu luyến Diệp thanh Hà, dạo gần đây còn mất ngủ, Diệp Thanh Hà vừa đi là cô không ngủ nổi.
Diệp Thanh Hà rất vô tâm, cất váy cưới mà mình giấu lâu nay vào vali, xách lên định ra ngoài, chuẩn bị đổi phòng ngủ.
Thích Nguyên Hàm bực bội không vui đi theo sau Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà ra đến cửa mới nhận ra tâm trạng cô không được tốt, nàng đặt vali của mình xuống, nhanh chân bước đến cô, "Sao vậy ạ?"
"Không có gì." Thích Nguyên Hàm nặn ra một nụ cười.
Diệp Thanh Hà bưng lấy mặt cô, "Chị căng thẳng hả?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, cô ngại không muốn thừa nhận, nói cái này ra xấu hổ lắm, dù sao đi chăng nữa cô cũng lớn hơn Diệp Thanh Hà, phải tỏ ra trưởng thành trầm ổn hơn.
"Thực ra em cũng rất căng thẳng." Diệp Thanh Hà chân thành nói.
Thích Nguyên Hàm liếc nàng, nói: "Không thấy vậy."
Diệp Thanh Hà trông rất phấn khởi, mặt mày hớn hở, chẳng có dáng vẻ nào là căng thẳng cả, Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cô, chạm lên ngực mình, nói: "Chị cảm nhận đi."
Trái tim nàng đập thình thịch thình thịch, cực kỳ kịch liệt, chỉ là ngoài mặt bình tĩnh điềm nhiên như không không nhìn ra được, Diệp Thanh Hà nhỏ giọng nói: "Bởi vì ngày mai kết hôn rồi, em phải tỏ ra mình như một người lớn trưởng thành, dũng cảm đối diện với hôn lễ của mình."
"Phì." Thích Nguyên Hàm rút tay mình lại, nói: "Em đó, bây giờ thì rất trẻ con, không giống người lớn chút nào hết á."
Cô cong ngón tay, khẽ quẹt lên sống mũi nàng, "Đi, để người lớn thật sự đây tiễn em đến khách sạn."
Các khách sạn trên đảo đều đã được họ bao trọn gói, thật ra ở khách sạn kế bên là được, nhưng để hôn lễ có cảm giác hơn, gia tăng niềm vui phấn khích cho đôi bên, cố ý để hai người ở khách sạn xa nhau chút.
Thích Nguyên Hàm lái xe chở Diệp Thanh Hà qua, cách nhau ba phút, Diệp Thanh Hà xuống xe, đi đến trước cửa xe cô, khẽ nói: "Vậy em đi nhé, lúc một mình đừng căng thẳng quá đó, nhưng có thể nhớ em nhiều vào."
"Biết rồi, nói mãi à." Thích Nguyên Hàm vẫy tay tạm biệt nàng, cũng chỉ xa nhau vài giây vài phút thôi, mà hai người luyến tiếc mãi không rời.
Diệp Thanh Hà đứng ở bên cửa xe, cái dáng môi như đang bĩu môi vậy.
"Mai gặp nhé." Thích Nguyên Hàm khẽ nói.
Diệp Thanh Hà vâng lời.
Thích Nguyên Hàm đợi Diệp Thanh Hà đi rồi, cô lùi xe quay về khách sạn của mình, lúc xuống xe cô phát hiện ra vali của Diệp Thanh Hà còn đang ở cốp xe.
Bên trong là váy cưới Diệp Thanh Hà đã giấu từ lâu, ngón tay cô chạm lên vali, sờ đến khóa kéo, cô lại rụt ngón tay lại.
Ngày mai thấy cũng không muộn.
Thích Nguyên Hàm đóng cốp xe lại, cô lại lên xe lần nữa, lần này xe chạy được nửa đường cô đã nhìn thấy Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà đang chạy lại đây, nàng thở hổn hển.
Thích Nguyên Hàm nhấn còi xe, cô dừng xe lại, nói: "Váy cưới của em rớt ở chỗ chị rồi."
Cô bước xuống xe, Diệp Thanh Hà vững vàng xông đến ôm lấy cô, thút thít nói: "Em sợ chết đi được, em còn tưởng là mất rồi kia."
"Ngoài ở chỗ chị còn có thể ở đâu?" Thích Nguyên Hàm cười nhạo nàng, rồi xoa gáy nàng, "Đừng sợ nữa nhé."
Trong lòng Diệp Thanh Hà cũng biết vậy, nhưng nàng đang căng thẳng, mọi việc luôn nghĩ tiêu cực đi, nàng ôm lấy eo của Thích Nguyên Hàm, lại hỏi: "Chị không xem trộm đấy chứ?"
"Yên tâm, không xem đâu." Thích Nguyên Hàm mở cốp xe, lấy vali của nàng ra, Diệp Thanh Hà ôm lấy cô không buông tay, nói: "Hôm nay chúng ta cũng đừng tách ra được không ạ, xa chị em cứ bồn chồn không yên."
"Vậy em muốn ngủ ở đâu?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Diệp Thanh Hà leo lên xe, nàng mở xe trần xe ra, hạ thấp ghế ngồi xuống, nàng nằm xong thì mời Thích Nguyên Hàm, nói: "Hôm nay ngủ ở đây nha, chị ơi, mau vào đây."
Thích Nguyên Hàm quậy cùng nàng, nằm ở trên ghế, hai người ngẩng đầu ngắm bầu trời, mấy ngày nay không ngủ được, giờ thì cô ngáp dài một cái.
Diệp Thanh Hà móc ngón tay cô khẽ lắc qua lắc lại, cũng không nói chuyện gì nhiều, sau đó hai người cùng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn say ngủ, điện thoại hai người liên tục nhận được tin nhắn, phù dâu hai bên đang tìm họ, tìm không thấy bắt đầu lo sốt vó, còn tưởng tượng linh tinh lên, cho rằng hai người sợ cưới bỏ chạy rồi.
Sau đó biết được hai người họ ở cùng nhau mới lắc đầu lia lịa, đúng là suy diễn hết sức.
Trời sáng, đội phù dâu đi đến gõ cửa xe, cạn lời mà nói: "Hai người thoải mái quá nhỉ, chỗ này mà cũng ngủ được à, cũng không xem mình nằm ngủ thành cái dạng gì rồi ha."
Hai người đều buồn ngủ, không ngủ sâu giấc, nhưng sau khi lau mặt bằng khăn ướt, họ lập tức tỉnh táo lại, tinh thần cũng được nâng cao.
"Được rồi được rồi, mau về khách sạn, lát nữa xe hoa đến đón." Hoa Tưởng Dung gọi Diệp Thanh Hà, cưỡng ép bắt nàng đi, Diệp Thanh Hà còn nhớ đồ ở cốp xe, nàng phi nhanh quay lại lấy, sau đó xách chiếc vali to của mình về khách sạn.
Thích Nguyên Hàm có quay đầu liếc qua, không nhịn được cười phì ra tiếng, ngốc quá đi, đồ ngốc này.
Quay về khách sạn, Thích Nguyên Hàm tắm giặt sửa soạn ngay lập tức, sau đó lên xe hoa đến phòng trang điểm, thợ trang điểm đã ngồi ở đó đợi từ sớm, cầm đồ đạc trang điểm cho cô.
Chiếc cọ quẹt qua quẹt lại trên mặt cô, mặt Thích Nguyên Hàm ngứa ngáy, cuối cùng cũng có cảm giác sắp kết hôn.
Đội phù dâu rất đông, Thích Nguyên Hàm tốt tính, nhiều bạn bè, Thẩm Dao Ngọc ngồi bên cạnh, lấy chiếc hộp nhỏ của mình ra, đeo chiếc nhẫn mình đã đặt, vào ngón giữa của mình.
Thích Nguyên Hàm đuổi cô ấy ra khỏi phòng trang điểm, bảo cô ấy ra ngoài lượn lờ xem, tìm camera ống kính đi, lên báo quốc tế, không chừng sau này lại nhận được tài nguyên quốc tế.
Thẩm Dao Ngọc ra ngoài không có việc gì làm, muốn giúp việc gì đó, cô lấy hoa hồng cắm hoa giúp họ, nhưng mà bị người ta giành trước rồi, cô xị mặt, thở dài một hơi.
"Ừm...."
Người phụ nữ giành hoa kia có phần ngại ngùng, nói: "Hay là, cô cầm lấy đi."
Thẩm Dao Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, sau lưng người phụ nữ đứng trước mặt cô là ánh mặt trời, cô từng quay rất nhiều phim thần tượng, thường xuyên quay cảnh nhân vật chính quay lưng lại với ánh sáng.
Nhân vật chính đứng ngược nắng, hệt như thiên thần hạ phàm, nụ cười xán lạn, một nụ cười có thể đâm sâu vào trong lòng, chói lòa đến nỗi nữ chính không hé nổi mắt.
Hiện tại Thẩm Dao Ngọc cảm thấy những cảnh quay lúc trước đều không đúng, rõ ràng ánh nắng này rất dịu dàng, cho dù có rực rỡ, cũng không hề chói mắt. Người phụ nữ này cười rất dịu dàng, mái tóc cô ấy được chải chuốc ra sau tai, buộc tóc đuôi ngựa trải dài trên cần cổ, có vài lọn tóc xoăn nho nhỏ rơi trên trán.
"Vậy, cô có sao không?" Người phụ nữ hỏi.
"Không sao, không sao..." Thẩm Dao Ngọc đứng thẳng lưng, cô thu lại ánh mắt, có phần ngượng ngùng.
Người phụ nữ nói: "Vừa rồi có một đứa bé khóc, tôi muốn lấy bông hồng này dỗ đứa bé đó, tôi đi lấy bông khác vậy." Cô ấy dịu dàng nói, giọng nói như bản nhạc cổ điển, nhẹ nhàng bay bổng, "Tôi thấy cô rất hợp với hoa hồng, nó hợp với cô hơn."
"Không sao, chị cứ cầm đi." Thẩm Dao Ngọc khẽ lắc đầu, chỉ là một bông hoa, người phụ nữ kia dường như rất áy náy, còn bảo là phải trả cho cô.
Thẩm Dao Ngọc ngồi trên ghế đợi cô ấy quay lại, đợi một lúc cũng chẳng thấy người đâu, cô cúi đầu xoay chiếc nhẫn trên ngón tay mình, đừng nói là thần kỳ như vậy chứ? Thôi bỏ đi.
Chắc chắn là do cô nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Dao Ngọc đứng dậy quay về phòng trang điểm.
Thích Nguyên Hàm đã làm gần xong tóc, đang kẹp khăn trùm ngọc trai, Thích Nguyên Hàm thấy cô ấy thì hỏi: "Sao thế, bọn họ không chụp cậu hả? Tớ đã làm thân với các phóng viên rồi đó."
Thẩm Dao Ngọc ngồi ở bên cạnh, nói: "Nguyên Hàm, người yêu à, tớ vừa gặp một người phụ nữ, trông cực kỳ dịu dàng, lại còn rất đẹp nữa, tuyệt lắm, cậu có biết là ai không?"
"Phạm vi này rộng quá, đến dự hôn lễ của tớ có ai không đẹp đâu? Cậu nói điểm gì đặc biệt đi?" Thích Nguyên Hàm cười nói: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi?"
Thẩm Dao Ngọc giơ tay ra cho cô xem, "Nhìn thấy chưa?"
"Cô ấy cầu hôn với cậu rồi? Nhanh như vậy hả? Tớ nói với cậu nè, mặc dù người ta đẹp, nhưng mà tính cách cũng rất quan trọng." Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói, Thẩm Dao Ngọc tốt, luôn mơ mộng về tình yêu đôi lứa, Thích Nguyên Hàm sợ cô ấy cứ thế lao đầu vô tình yêu, giống như lần trước, không nỡ buông tay.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Đây là nhẫn tớ tự mua đó, cho cậu xem thôi, sau này chiếc nhẫn này sẽ là vật may mắn của tớ. Tớ qua đây là để hỏi cậu chút, xem cậu có quen không, tò mò người đẹp là ai ấy mà."
Cô ấy nở nụ cười, sự kích động trong lòng qua đi, vẻ mặt rất thản nhiên, cô ấy miêu tả ngoại hình của đối phương, nói: "Cô ấy rất cao, tóc thì chắc không dài đâu, buộc lên chỉ dài đến gáy, còn nữa, cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng. Khoảng độ ba mươi tuổi, cực kỳ ý vị, tính cách cũng rất dịu dàng."
"Váy màu hồng?" Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ giây lát, "Không nói với cậu là họ gì sao?"
Thẩm Dao Ngọc bĩu môi, tủi thân nói: "Lúc đó xúc động quá, tớ quên hỏi, đợi người ta đi rồi, tớ mới nhớ ra, haizz."
"Có khi là họ Tiêu đấy." Thích Nguyên Hàm nói: "Có đôi chút giống với bác sĩ tâm lý lúc trước của tớ, Tiêu Hồng Bình, đúng thật là rất dịu dàng."
"Wow~" Thẩm Dao Ngọc ngạc nhiên thốt lên, minh tinh bọn họ thường xuyên tiếp xúc với bác sĩ tâm lý nha, "Giỏi vậy á."
"Nói chính xác thì là bác sĩ khoa tâm thần, nhưng khoa tâm thần nghe sợ quá, bình thường chúng tớ đều nói thành bác sĩ tâm lý." Thích Nguyên Hàm giới thiệu sơ qua về bác sĩ Tiêu cho cô ấy, nói: "Chị ấy là bác sĩ trưởng khoa của viện đấy, lương à, chắc là không cao mấy, có nhà cũng có xe."
"Haizz, cậu đừng nói chi tiết như vậy chứ." Thẩm Dao Ngọc xấu hổ, vừa rồi chỉ có phần xúc động, bây giờ đã qua rồi, cô ấy bình tĩnh hơn rồi.
"Hóa ra là bác sĩ tâm lý, chẳng trách lại dịu dàng như vậy, tớ phải kiềm chế bản thân, tớ không cưỡng lại nổi với bác sĩ tâm lý nhất."
Thẩm Dao Ngọc đi lại ngắm nghía Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm búi tóc lên, đội vương niệm pha lê, tóc mai rũ hai bên tai, trên tóc kẹp rất nhiều trang sức ngọc trai, trông lấp la lấp lánh, tựa như thiếu nữ vừa mới hai mươi.
"Người yêu ơi, bây giờ cậu cực kỳ xinh đẹp, thật sự rất ngưỡng mộ cậu đấy, sau này cậu cũng phải sống thật tốt, mãi mãi hạnh phúc nhé." Thẩm Dao Ngọc nằm bò lên bàn trang điểm nhìn cô, Thích Nguyên Hàm mím đôi môi đỏ mọng, nói: "Tiểu thư Thẩm của chúng ta cũng đẹp lắm, độc thân là do quá xuất sắc thôi!"
"Yes!" Thẩm Dao Ngọc gật đầu, lại hoài nghi nói: "Không biết bên Diệp Thanh Hà ra sao rồi, hay là tớ qua xem xíu nhỉ?"
Lúc váy cưới được giao đến, Diệp Thanh Hà cố ý không cho Thích Nguyên Hàm xem, thần thần bí bí, Thích Nguyên Hàm rất tò mò, cô nói: "Vậy cậu cẩn thận chút, đừng để họ phát hiện ra đấy."
"Được luôn!"
Thẩm Dao Ngọc mặc váy phù dâu màu hồng, cô ấy xách váy lên, ra ngoài đi đến phòng trang điểm đối diện, mấy cô phù dâu của Diệp Thanh Hà đang ở bên ngoài cắn hạt dưa. Cô ấy khó hiểu mà hỏi: "Sao mấy em không vào? Chuẩn bị xong hết rồi hả?"
Hoa Tưởng Dung đưa cho cô ấy một hạt dưa, "Chưa xong, giờ đang thay váy cưới, nhưng mà, em kiến nghị là chị không nên vào."
Thẩm Dao Ngọc ngây ngô hỏi: "Sao hả?"
Hoa Tưởng Dung nói: "Em đi dự không ít hôn lễ, nhưng chưa từng thấy ai lắm lời như cậu ấy, đã bước vào cánh cửa hôn nhân rồi, mà cậu ấy vẫn còn khoe mẽ được, mở miệng ra cái là bao nhiêu văn vở của tình yêu."
Thẩm Dao Ngọc không tin cho lắm, ngó vào trong cửa xem, thì loáng thoáng nghe thấy giọng của Diệp Thanh Hà, "Tôi đeo cái này có đẹp không, cô nói xem chị có thích không?"
"A, đổi cái vòng tay này đi, cô xem xem cái nào hợp, vòng cổ kim cương đen kia, là mấy ngày trước chị đặt cho tôi á."
"Đeo hết lên, chắc chắn là không tồi đâu, chị sẽ ưng thôi."
Thẩm Dao Ngọc đóng cửa lại, trịnh trọng nói với Hoa Tưởng Dung: "Mọi người vất vả rồi, cũng may đám cưới chỉ có một lần, sau này khỏe hơn."
Cô ấy lại nhìn sang xung quanh, hỏi: "Sao không thấy Bách tổng?"
Hôm nay Bách Dư Nhu không làm phù dâu, cô ấy làm phù dâu cho ai cũng không hợp, nên đi giúp đỡ kiểm tra cách tổ chức hôn lễ, mãi mà chưa qua đây.
Hoa Tưởng Dung nói: "Chị ấy mà ở đây, em cũng không khổ như vậy."
"Hai người đến bước nào rồi?" Thẩm Dao Ngọc hóng hớt hỏi, mắt thường cũng có thể nhìn ra, Hoa Tưởng Dung có ý với Bách Dư Nhu, đang luôn ghẹo Bách Dư Nhu, thái độ của Bách Dư Nhu ra sao thì không rõ.
Hoa Tưởng Dung ngẫm nghĩ, "Ừm... em sợ nói ra thì chị sẽ ghen tỵ mất. Bây giờ chúng em đã đến bước thường xuyên nấu cơm cùng rồi, lúc trước còn nắm tay một lần."
"Mọe nó, cô cũng văn vở đấy!"
Đến giờ lành, hai cô dâu bước ra khỏi phòng trang điểm.
Thích Nguyên Hàm mặc bộ váy cưới màu trắng, kiểu dáng đuôi cá, vạt váy dài trải trên nền đất, mỗi một nếp gấp đều được thêu hàng chỉ vàng, tựa như người cá trốn thoát khỏi biển cả.
Diệp Thanh Hà là váy cưới đen.
Khăn trùm trên đầu được thêu bông hoa hồng, vạt váy sải dài có đường viền vàng kim, thoáng giống ánh nắng, lại hơi giống với ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, trên đầu đợi vương niệm vàng kim.
Thích Nguyên Hàm vừa nhìn đã thấy rất đẹp, quên luôn cả đi thảm đỏ, Diệp Thanh Hà chủ động nắm lấy tay cô, trong lòng nàng rất đắc ý.
Xe hoa đến, hai người lên xe mui trần, xe chạy rất chậm, hai người chậm rãi lượn một vòng lớn trên bờ viển, đội phù dâu còn cất công chuẩn bị cho họ hộp kẹo sô cô la, có thể tung ra để người ta đến giành lấy.
Hai cô dâu đều xinh đẹp nên rất nhiều người chạy đến xem, đương nhiên phương tiện truyền thông không thể bỏ qua hai người họ, cầm máy ảnh chụp họ liên tiếp.
Trong cơn mưa hoa hồng, hai người cùng bước xuống xe, Diệp Thanh Hà xách váy nhanh chân đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, cùng họ chuẩn bị bước trên thảm đỏ.
Hai người đeo gang tay dài, họ cùng nhau bước đến mục sư, bạn bè hai bên cầm cây pháo hoa, mạnh mẽ bắn về phía họ, từng phát từng phát một, ban đầu họ còn có thể đón hoa mà đi, sau đó thì không tránh được nữa, nhấc tay lên che mặt.
Tất cả mọi người đều đang cười, khi Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà nhìn nhau, nụ cười trong đôi mắt họ sắp biến thành nước mắt dâng lên trào ra ngoài.
Họ bước đến trước mặt mục sư, mục sư cầm một quyển kinh thánh, rất nghiêm túc mà đọc một đoạn văn bằng tiếng Anh, sau đó bắt đầu hỏi Thích Nguyên Hàm, có bằng lòng ở bên Diệp Thanh Hà cả đời không.
Thích Nguyên Hàm nghiêm túc trả lời: "Con đồng ý."
Hỏi đến Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà hít sâu một hơi, rất căng thẳng mà ngẩng đầu lên, mục sư hỏi xong, nàng trân trọng nắm lấy tay Thích Nguyên Hàm, nói: "Con cũng đồng ý."
Tuyên thệ xong, bên dưới bắt đầu hét "Hôn cái đi."
Diệp Thanh Hà quay đầu nói: "Còn phải đeo nhẫn cho nhau nữa, hôn cái gì..."
Nàng bây giờ rất bình tĩnh, trước khi cưới nàng đã cất công lướt rất nhiều video ngắn, để đảm bảo rằng không sai sót một chi tiết nhỏ nào.
"Không sao." Thích Nguyên Hàm đi đến, kéo khăn trùm đầu màu đen của nàng ra sau, trao cho nàng một nụ hôn lên má.
Nụ cười của Diệp Thanh Hà từ khóe môi nở rộng, cười cực kỳ mất khống chế, nàng bước lên trên một bước, giữ lấy gáy Thích Nguyên Hàm làm sâu thêm nụ hôn này.
Hai cô phù dâu đứng ở bên cạnh ngượng chết đi được, họ biết cách hôn thật đấy, hôn mất mấy phút, nghệ sĩ dương cầm không còn cách nào khác phải đổi một bản nhạc khác.
Khúc nhạc vang lên, hai người dừng lại, cuối cùng cũng bắt đầu trao nhẫn cho nhau, Diệp Thanh Hà lấy nhẫn từ trong hộp ra đeo lên ngón tay Thích Nguyên Hàm, rồi đổi đến Thích Nguyên Hàm trao cho Diệp Thanh Hà, khán giả bên dưới đều thốt lên tiếng "Í í ~~"
Cánh hoa hồng tung bay, tiếng vỗ tay rôm rả, hai cô dâu đều rất kích động và ngượng ngùng, đôi mắt Thích Nguyên Hàm hơi ngấn nước, cô nhấc tay lên lau nước mắt, hỏi: "Có phải nên ném hoa rồi không nha?"
"Nhanh lên, ném đi." Người ở bên dưới tụ tập lại, không đợi được nữa muốn giành hoa.
"Hai cô dâu, có phải nên làm hai bó hoa không, tăng thêm xác suất bắt được hoa, tôi bằng tuổi này rồi còn chưa bắt được hoa cưới bao giờ, haizz."
"Cô ngốc rồi phải không, bây giờ họ đã là người một nhà, đương nhiên là chỉ có một bó hoa."
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà đứng sánh vai, quay lưng lại với người ở dưới, phối hợp với âm thanh đếm ngược ở phía sau, nhắm mắt lại, vứt ra sau, rất nhiều người giành lấy hoa, hoa sượt qua tay người này rồi tay người nọ, có người bắt được rồi, nhưng giật mình không kịp suy nghĩ lại vứt đi.
Tiếng vui đùa càng ngày càng to.
Thẩm Dao Ngọc đứng trong đám người, nhón chân lên thử chút, cô ấy không với tới, suy đi tính lại lại không tham gia vào trò chơi vui vẻ này nữa.
Hoa lướt đến chỗ này chỗ kia, cuối cùng dừng lại trong tay của một người phụ nữ.
Thẩm Dao Ngọc liếc qua, thế mà lại là người phụ nữ tặng hoa cho cô vừa rồi, người phụ nữ đó giơ bó hoa lên, dường như đang chào hỏi với cô.
Bác sĩ Tiêu cầm lấy hoa, liếc thấy Thẩm Dao Ngọc, hai người nhìn nhau một lúc, khẽ cười ra tiếng. Đợi đám đông tan đi, cô ấy đi đến trước mặt Thẩm Dao Ngọc, nói: "Ngại quá, vừa rồi đi tìm hoa hồng lâu quá, lúc quay lại thì cô đi mất rồi, thật sự rất xin lỗi."
"À.... không sao." Thẩm Dao Ngọc nhìn hoa cô ấy đưa cho mình, hoa hồng màu hồng, hoa tường vi màu hồng, còn có hoa cát cánh.
Lúc trước cô đã đau khổ rất lâu vì một bông hoa, găm vào ngón tay cũng không dám buông bỏ, bây giờ...
Cô lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, nói: "Hình như cái này có nghĩa là hạnh phúc."
"Đúng vậy, có thể là hơi đột ngột." Bác sĩ Tiêu nói, "Thật ra là tôi đang chủ động làm quen với em, tôi là fan của em... xin lỗi, có hơi thất lễ, có thể xin phương thức liên lạc của em không?"
Thế là, lần này cô cũng không phải chủ động nữa đúng không?
Thẩm Dao Ngọc cười lấy điện thoại ra, nói: "Được chứ."
Cũng không biết là ai đẩy họ một cái, hai người va vào nhau, Thẩm Dao Ngọc có phần ngượng ngùng, đứng thẳng người xong lập tức kết bạn với bác sĩ Tiêu, rồi quay nhanh trở về đội phù dâu của mình.
Bây giờ ai cũng đang lo đòi lì xì của Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, hai người này rất hào phóng, lì xì chính là kiểu đi rải tiền, nhất là Diệp Thanh Hà, nói vài câu chúc mừng, là nàng vứt cho một đống.
Dù sao thì lì xì cũng chuẩn bị đầy ắp, Thích Nguyên Hàm hoàn toàn không quản nàng, Diệp Thanh Hà rải tiền ở trước, còn cô ở sau xách váy cưới uống rượu với mọi người.
"Hai cô dâu đã uống rượu giao bôi chưa?" Có người hỏi.
"Rượu giao bôi..." Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, lắc đầu nói chưa.
Các phù dâu rất được việc, lập tức chuẩn bị ly rượu, hai cô dâu như thể đang biểu diễn tiết mục, cầm ly rượu ngoắc cánh tay vào nhau, uống cạn ly rượu vang đỏ.
Bên dưới vỗ tay liên tiếp, rồi lại đẩy hai người đến giữa sân khấu, bảo hai cô dâu phát biểu vài lời.
Tiểu thư Thích nói chuyện rất hay, cơ bản là đang cảm ơn Diệp Thanh Hà, cô khá là sến sẩm, nước mắt chảy dài trên má, "Cực kỳ cảm ơn em ấy, tình yêu cả đời này của tôi giao cho em ấy. Tôi nghĩ, nếu như trên thế giới này có độ phù hợp, thì chắc chắn tôi chính là 100% của em ấy."
Đến lượt Diệp Thanh Hà nói, nàng nâng micro lên, khẽ ho một tiếng, sau đó lôi một tấm thiệp trong túi mình ra, nàng lướt sơ qua, rồi nói: "Tôi thì kể lịch sử tình yêu của hai chúng tôi cho mọi người nhé."
Đội phù dâu ở bên gãi mũi, ho vài tiếng, mấy vị khách kia còn chưa biết sắp xảy ra chuyện gì, còn rất nghiêm túc rất chờ mong.
Sau đó họ đau khổ nhận ra, Diệp Thanh Hà có thể kể không ngừng, kể từ ngày đầu tiên từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, đương nhiên là đã được trau truốt rất nhiều, nghe cực kỳ đẹp đẽ.
"Sau một tháng chúng tôi quen nhau, thì hẹn hò ở hòn đảo này, lúc đó trên đảo còn chưa phù hoa như bây giờ, phòng siêu nhỏ, tôi ở không quen nên chạy đến phòng của chị ấy... Chị thật sự là người tốt nhất ở trên đời này, chị nhường giường cho tôi, rồi bảo bản thân ngủ dưới sàn..."
"Được rồi, được rồi, được được rồi." Thích Nguyên Hàm kéo nàng lại, cô thấy nếu mà không kéo lại có khi mọi người tuyệt vọng đến nơi, kết hôn thôi mà làm như báo cáo quốc hội, mấu chốt nhất là mỗi lần Diệp Thanh Hà bốc phét khen cô, sửa linh tinh tình tiết chuyện trước kia, làm cô đỏ cả mặt.
Diệp Thanh Hà rất tiếc nuối, nàng còn nhiều điều chưa kể, nàng khẽ tiếng bóc phốt với Thích Nguyên Hàm, "Chậc chậc, đám khách này rõ ràng là không ổn."
Thích Nguyên Hàm nhịn cười, mạnh mẽ siết lấy tay Diệp Thanh Hà, người cô cưới sao lại ngốc nghếch như vậy chứ, chìm đắm trong suy nghĩ, Thích Nguyên Hàm rơi nước mắt.
Cô quay đầu đi, Diệp Thanh Hà lập tức ôm lấy cô, hỏi: "Sao vậy ạ? Chị khó chịu ở đâu ạ?"
"Chị vui đó." Thích Nguyên Hàm nói, cũng dựa dẫm vào cô dâu của mình, nói: "Hơi đau chân, chúng ta tìm chỗ ngồi nhé."
Diệp Thanh Hà không còn lưu luyến sân khấu nữa, nắm tay Thích Nguyên Hàm đi xuống, nàng lau nước mắt cho Thích Nguyên Hàm, lau đi lau lại, cuối cùng đến bản thân cũng không kìm được mà khóc theo.
"Đừng khóc nữa mà, trôi hết phấn rồi." Diệp Thanh Hà nhắc nhở.
"Không phải em cũng vậy sao?" Thích Nguyên Hàm khẽ nhéo vào mũi nàng.
Chỉ cần không nghe Diệp Thanh Hà khoe cơm chó, khách hứa tham dự hôn lễ đều rất vui vẻ, họ vui đùa nhộn nhịp trên đảo, đặc biệt là hai nhà phù dâu quẩy như điên như dại.
Bầu không khí vui vẻ này kéo dài rất lâu, tối đến là tiệc du thuyền, khách hứa nghỉ ngơi ở đây, còn có thể thưởng thức mỹ vị ở trên du thuyền tùy thích, trên du thuyền có rất nhiều màn biểu diễn, ngày hôm nay cả khách và chủ đều vui mừng hớn hở.
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà lén chuồn đi, hai người trèo lên đỉnh du thuyền, Thích Nguyên Hàm đưa tay cho Diệp Thanh Hà, kéo nàng lên trên.
Đêm nay sao trời lấp lánh, gió biển mát mẻ, so với bầu không khí lãng mạn trước đó, bây giờ yên bình hơn nhiều, hạnh phúc lãng mạn quá, đẹp đẽ đến nỗi không chân thực, Diệp Thanh Hà véo mạnh vào chân mình.
Ừm, đau.
Nàng quay đầu dựa lên vai Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Mệt rồi hả?"
"Vâng ạ, thật sự rất mệt, hôm nay em không ăn được miếng nào, đói bụng lắm cơ." Diệp Thanh Hà cười nói, "Nhưng mà em rất vui."
Kết hôn không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng của họ, hôm nay mời rượu, hai người luôn đi trò chuyện với khách, còn mệt hơn đi xã giao nhiều.
Đôi chân khẽ đung đưa, hai người đón lấy gió biển, họ tựa sát vào nhau, nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Thích Nguyên Hàm nói: "Hôm nay váy cưới nặng quá, mệt đến nỗi mỏi cả eo này."
"Em cũng vậy, lần sau không mua váy cưới nhà họ nữa."
"Em còn muốn lần sau hả? Tiểu thư Diệp Thanh Hà, em ghê gớm thế nhỉ." Thích Nguyên Hàm cố ý nặng lời, mặt sưng lên.
"Ngày kỷ niệm kết hôn không thể kết hôn thêm một lần nữa sao? Mặc dù kết hôn rất mệt, nhưng mà hạnh phúc thật mà, thật sự chẳng biết ai đặt ra cái quy định, lại chỉ có thể kết hôn một lần với vợ của mình." Diệp Thanh Hà như thể cưới chưa đủ, tiếc nuối mà chỉ có thể cảm thán thở dài.
Nàng vẫn là nàng, trong miệng đều là những logic vớ vẩn, từ lúc quen nhau đến nay, nàng dường như thay đổi rất nhiều, lại dường như không hề thay đổi dù chỉ là một chút.
Thích Nguyên Hàm chân thành ngắm nàng, đang tự hỏi bản thân, có phải là ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, mình đã động lòng với người phụ nữ này hay không.
Cô ngắm nhìn bầu trời, sao đêm nay thật sự rất nhiều.
"Nhưng mà, chị có thấy váy cưới của em rất đẹp không?" Diệp Thanh Hà nghiêm túc hỏi.
Thích Nguyên Hàm đưa tay vuốt tóc mai trước trán của nàng ra sau tai, họ đã thay váy cưới ra từ tiệc tối, bây giờ đang mặc váy lễ phục, vẫn là một trắng một đen.
Cô nói: "Đẹp, tiểu thư Diệp Thanh Hà đẹp nhất, chẳng trách lúc đó tiểu thư Diệp Thanh Hà của chúng ta phải cởi truồng."
Diệp Thanh Hà khẽ cười ra tiếng, một lúc sau tiếng cười càng ngày càng to, "Haizz, váy cưới cũng chỉ mặc một ngày cái cởi, tiếc quá, thật đúng là gánh nặng của ngọt ngào."
Bầu trời đầy sao, lấp la lấp lánh, màn đêm cũng trở nên vui tươi hẳn, sắc đêm chìm xuống đáy biển, ánh đèn trong khoang thuyền tràn ra từ kẽ hở.
Hai tay Diệp Thanh Hà ôm lấy khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm, dịu dàng hôn cô dâu của nàng, sau đó cô dâu của nàng cũng đáp lại nụ hôn.
Nơi góc trời, mặt trăng ló ra khỏi đám mây, ánh trăng lặng lẽ rọi xuống, hoa hồng trên boong tàu nở rộ theo màn đêm, khoe ra nhụy hoa xinh đẹp của mình.
Và vào giây phút đó, ánh trăng hôn lên hoa hồng đỏ.
Diệp Thanh Hà dần dần trưởng thành hơn, lúc làm việc thì nghiêm túc cố gắng, lúc cần buông thả, thì ngay lập tức phấn khởi đi chuẩn bị đám cưới.
Đoàn Cự Phong cực kỳ hài lòng, cho rằng bản thân mình không hề nhìn nhầm người, thường xuyên khoe khoang với người bên cạnh, "Thấy chưa, tôi đã nói là tôi không chọn lầm người ngay từ đầu rồi, Thanh Hà chính là người tiếp quản Giant Wind phù hợp nhất."
Những người xung quanh cụ đều nói: "Nhưng người được hưởng Giant Wind không phải là tiểu thư Thích sao?"
Đoàn Cự Phong không quan tâm, nói: "Chỉ cần hai đứa nó yên bình, ai hưởng mà chẳng được, xem xem, chẳng phải bây giờ Đường Nguyên cũng có một nửa là của Thanh Hà sao?"
Trong tay đôi bên đều là điểm yếu của nhau, không thể nói là điểm yếu, mà phải là con đường về sau, họ xem nhau là con đường sau này, là quyết tâm quãng đời còn lại phải đi cùng nhau.
Bảy tháng bảy dương lịch, hai người ra nước ngoài đăng ký kết hôn, họ tự đi máy bay qua, không dẫn theo ai cả, Diệp Thanh Hà chỉ mang một chiếc máy ảnh, dùng để ghi lại khoảng khắc họ đăng ký kết hôn.
Hôm đó, họ đã bay sang từ sớm, đã đi sớm rồi, mà cửa đăng ký vẫn xếp hàng dài, rất nhiều cặp đôi đồng tính giống như bọn họ.
Tờ giấy chứng nhận này không có tác dụng ở trong nước, nhưng đối với họ lại không hề tầm thường, đây là tượng trưng cho hai người hợp pháp, là biểu tượng của tình yêu.
Hai người xếp hàng, Diệp Thanh Hà giơ máy ảnh chụp hết nơi này đến nơi khác, thời tiết giữa hai nước rất khác biệt, trong nước đang là mùa hè, thế nhưng ở nơi này lại tuyết rơi dày đặc.
"Chị ơi, chị đứng dưới cây kia đi." Diệp Thanh Hà chỉ huy.
Thích Nguyên Hàm lết từng chút một, lúc đến dưới gốc cây, Diệp Thanh Hà giơ tay chữ OK, nhấn núp chụp, tuyết từ trên cây rơi xuống, va vào đầu Thích Nguyên Hàm.
"Hahahaha, đáng yêu quá." Diệp Thanh Hà cố ý bảo Thích Nguyên Hàm qua đó, nàng đã cảm giác được tuyết sẽ rơi xuống từ lâu rồi.
Thích Nguyên Hàm phủi tuyết trên đầu xuống, nặn một quả bóng tuyết, ném vào Diệp Thanh Hà, đập đúng vào trán nàng, tuyết lăn tròn xuống, suýt thì lăn vào quần áo nàng.
"Không phải chỉ là chụp bức ảnh thôi sao, giận dữ vậy." Diệp Thanh Hà phủi đi tuyết ở trên người, đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, đưa máy ảnh cho cô xem, "Chị xem, chụp cực kỳ đẹp đúng không."
Thích Nguyên Hàm liếc qua một cái, thấy mình như đang nhảy erobic, khoa tay múa chân, chụp có hơi xấu, không phù hợp với hình tượng đẹp. trẻ. vợ người ta của cô.
"Em định sẽ in ra, sau đó quét keo dán ở trong phòng." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói.
"Em còn muốn treo lên tường?" Thích Nguyên Hàm định xóa ảnh, Diệp Thanh Hà giành lại máy ảnh, nàng đeo máy ảnh lên cổ, không đưa cho Thích Nguyên Hàm đâu.
Hai người vui đùa cùng nhau, quên đi xếp hàng, quay đầu lại nhìn, hàng ngũ lúc trước còn dài hơn, đúng thật là...
"Ngày mai chúng ta lại đến nhé?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
"Không được đâu." Diệp Thanh Hà kiên quyết muốn hôm nay lấy, nói: "Chúng ta vừa chơi vừa đợi, không thể bỏ cuộc."
Thích Nguyên Hàm là sợ nàng mệt, nàng đã quyết tâm như vậy, đương nhiên Thích Nguyên Hàm sẽ đợi cùng, hai người đi mua xúc xích, ngồi ở quán cafe bên cạnh ăn, thong thả ung dung mà đợi.
Giữa chừng có gặp vài Hoa Kiều, Hoa Kiều sống ở đây đã lâu, nhiệt tình kể chuyện với họ, nói bên này lấy giấy lâu lắm đấy, ba giờ chiều hẵng đến, lúc đó ít người, rồi giới thiệu cho họ những nơi phù hợp cho các cặp tình nhân chơi.
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà chỉ lượn xung quanh một lúc, Diệp Thanh Hà rất căng thẳng, nàng cứ luôn lo xem hôm nay có lấy giấy hay không, không ngừng liếc qua đó, dùng xong bữa trưa, Diệp Thanh Hà kéo Thích Nguyên Hàm đi xếp hàng, nghiêm túc tập trung mà tiến lên trước.
Cuối cùng cũng đến lượt hai người họ, hai người vào chụp ảnh, đợi nhân viên đóng dấu cho họ, những bước này trông thì đơn giản, nhưng mỗi người đều phải đợi mấy phút lận, giữa chừng còn vì ảnh chụp không rõ, phải chụp lại lần nữa.
Diệp Thanh Hà hỏi: "Thế nên thủ tục kết hôn là như vậy sao?" Không biết nước khác chụp ảnh kết hôn có như vậy không."
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em đừng có nói là em muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn của các nước đấy chứ..."
"Nếu như pháp luật cho phép, lấy thêm mấy giấy chứng nhận cũng không sao mà, dù sao thì cũng là hai chúng ta kết hôn." Diệp Thanh Hà nói, "Lấy giấy chứng nhận kết hôn thật sự rất hạnh phúc."
"Ngốc quá, lấy một giấy chứng nhận mới quý giá chứ, mới được trân trọng chứ, một giấy chứng nhận này đã xứng đáng để em cất giữ cả đời rồi." Thích Nguyên Hàm nói thật lòng, sau đó nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn trong tay nhân viên.
Diệp Thanh Hà lấy bìa ra, chuẩn bị bỏ vào, "Ừm, một cái là đủ, chụp ảnh kết hôn là được, giấy chứng nhận này em sẽ giữ thật tốt, chị ơi, yêu chị."
"Đi thôi, người ta nhìn kia kìa." Thích Nguyên Hàm lôi nàng ra ngoài, còn có rất nhiều người đang đợi đăng ký, mặc dù Thích Nguyên Hàm mặt có hơi dày thật, nhưng vẫn chưa luyện đến trình độ chị chị em em ở nơi đất khách quê người.
Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, ngồi xuống một chiếc ghế bên đường, họ cùng cất giấy chứng nhận kết hôn, kẹp giấy vào giữa, Thích Nguyên Hàm nói: "Em cẩn thận chút, đừng làm rách đó."
"Vâng ạ, em sẽ nhẹ nhàng." Diệp Thanh Hà cẩn thận từng ly từng tý, bìa đỏ son, sờ lên có cảm giác sần sùi, cất xong, nàng hỏi Thích Nguyên Hàm: "Chị muốn lấy cái nào ạ?"
"Bên trái." Thích Nguyên Hàm lấy giấy chứng nhận trong tay nàng đi, cô vừa đặt lên trên, cành cây trên đỉnh đầu lung lay rơi xuống một chiếc lá, vừa hay đỗ xuống trên bìa.
"Woww, chiếc lá nhỏ~" Diệp Thanh Hà nhìn sang, nhặt chiếc lá lên, một bên xanh lá, một bên đã héo úa. Thích Nguyên Hàm khẽ gọi vào tai nàng "Chiếc lá nhỏ", giọng nói dịu dàng ấm áp, có một loại cảm giác quay về thời niên thiếu, gió nổi lên, hai người nắm tay nhau rời đi.
Sau đó, hai người chụp ảnh cưới, cả kiểu tây lẫn kiểu Trung, Diệp Thanh Hà thích nhất là ảnh cưới kiểu Trung, mũ phượng khăn quàng vai nhấc lên, rồi uống rượu giao bôi, tắt đèn kéo rèm, là có thể động phòng.
Bởi vì có thợ ảnh ở đó, Diệp Thanh Hà không mạnh dạn lắm, Thích Nguyên Hàm mặc váy cưới đỏ, lộ nửa bờ vai, làn da nõn nà, quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, ánh mắt toát lên vẻ mời gọi lẳng lơ. Diệp Thanh Hà sáp đến một tay nắm lấy, sau đó hé răng cắn lên vai Thích Nguyên Hàm, ảnh chụp cực kỳ sắc dục.
Còn một vài tấm kích cỡ to hơn chút, Diệp Thanh Hà mặc áo yếm màu đỏ, ngồi vắt chân lên eo Thích Nguyên Hàm, giá y đỏ vắt trên khuỷu tay, đỏ rực tựa như ngọn lửa địa ngục, hai tay nàng bắt lấy rèm giường, Thích Nguyên Hàm siết lấy eo nàng.
Đợi ảnh được rửa ra, Diệp Thanh Hà không treo ở phòng cưới, đến bản thân nàng còn thấy sắc quá, sợ người khác nhìn thấy vẻ đẹp của Thích Nguyên Hàm, chỉ có thể bỏ vào két sắt trong phòng ngủ, chừng nào đêm về yên ắng hứng lên, thì kéo Thích Nguyên Hàm thực chiến một trận.
Chụp ảnh cưới xong chưa được mấy ngày, nhà thiết kế đã gửi váy cưới đã đặt cho họ, mỗi người một bộ, Thích Nguyên Hàm nhìn thấy váy cưới của mình thì rất ưng ý, muốn xem của Diệp Thanh Hà như thế nào, Diệp Thanh Hà nhất quyết không cho cô xem, nói là phải để đến hôm cưới rồi mặc, cho cô bất ngờ.
Làm Thích Nguyên Hàm ngứa ngáy trong lòng, cô cố ý giấu quần áo của Diệp Thanh Hà đi, cho Diệp Thanh Hà không có quần áo để mặc, rồi mặc váy cưới ra xem. Ai ngờ Diệp Thanh Hà cần gì đến mặt mũi, không mặc quần áo cởi truồng lượn trong nhà, cô hết cách rồi, chỉ đành để nàng giấu thôi, càng ngày càng mong đến ngày cưới.
Ngày dài đằng đẵng, hai người đều cực kỳ khó chịu.
Trải qua những tháng ngày ngắm trăng ngắm sao, cuối cùng cũng đến ngày kết hôn.
Trước đó Thích Nguyên Hàm đã bàn với Diệp Thanh Hà, phải tổ chức một hôn lễ thế kỷ, hai người mời bạn bè từ khắp nơi trên thế giới, chỉ cần người nào đến được, Thích Nguyên Hàm đều mời.
Đến lúc này thì Diệp Thanh Hà đã biết được tầm quan trọng của bạn rồi, Thích Nguyên Hàm viết thiệp mời nàng chỉ có thể đứng nhìn thôi, buồn rầu nhận ra mình từ lúc học tiểu học đến đại học, nhân duyên đều không tốt, không có một bạn học nào có thể đến dự đám cưới của nàng, Thích Nguyên Hàm thì viết liên tiếp rất nhiều thiệp.
Diệp Thanh Hà ngưỡng mộ chết đi được, cắn bút thề thốt trong lòng, sau này nàng phải cố gắng kết bạn thật nhiều, đôi mắt nàng tỏa ra ngưỡng mộ. Thích Nguyên Hàm đưa cho nàng một danh sách, bảo nàng viết hộ mình. Diệp Thanh Hà vừa viết vừa hỏi: "Nam hay nữ ạ... hửm, hình như, cho dù là nam hay nữ đều rất nguy hiểm."
Viết xong thiệp mời, còn gửi thiệp mời điện tử đến bạn bè, Diệp Thanh Hà rất hào phóng, nàng đích thân đi gửi thiệp cưới, còn có lòng chuẩn bị quà cáp dày cộm. Nàng cực kỳ thích những chi tiết này, không muốn bỏ qua dù một chút, bởi vì đây là minh chứng cho tình yêu của nàng.
Thích Nguyên Hàm khẽ cười ra tiếng, cho dù phải mấy ngày nữa mới bắt đầu hôn lễ, nhưng trong lòng cô căng thẳng không kém, mấy hôm nay thường xuyên mất ngủ.
Ngày mười lăm tháng bảy đó, hôn lễ của họ được tổ chức ở trên đảo, đây là hòn đảo của chính Thích Nguyên Hàm, sau khi khai thác, mỗi năm đều có du khách đến đây nghỉ mát, phong cảnh, trò chơi giải trí đều cuốn hút, quan trọng là, ở đây đất rộng, mọi người ở khắp nơi đổ dồn về cũng được.
Hôn lễ thì giao cho công ty tổ chức sự kiện lên kế hoạch, mời một ban nhạc và nghệ sĩ đàn piano chuyên nghiệp, tiệc đứng tổ chức ở trên bờ biển, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà bao trọn các hoạt động giải trí trên đảo, khách hứa cứ chơi thỏa thích.
Trước ngày cưới, hai người tách nhau ra ngủ. Đây còn là lần đầu tiên tách nhau ra từ lúc yêu đến nay, Thích Nguyên Hàm rất lưu luyến Diệp thanh Hà, dạo gần đây còn mất ngủ, Diệp Thanh Hà vừa đi là cô không ngủ nổi.
Diệp Thanh Hà rất vô tâm, cất váy cưới mà mình giấu lâu nay vào vali, xách lên định ra ngoài, chuẩn bị đổi phòng ngủ.
Thích Nguyên Hàm bực bội không vui đi theo sau Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà ra đến cửa mới nhận ra tâm trạng cô không được tốt, nàng đặt vali của mình xuống, nhanh chân bước đến cô, "Sao vậy ạ?"
"Không có gì." Thích Nguyên Hàm nặn ra một nụ cười.
Diệp Thanh Hà bưng lấy mặt cô, "Chị căng thẳng hả?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, cô ngại không muốn thừa nhận, nói cái này ra xấu hổ lắm, dù sao đi chăng nữa cô cũng lớn hơn Diệp Thanh Hà, phải tỏ ra trưởng thành trầm ổn hơn.
"Thực ra em cũng rất căng thẳng." Diệp Thanh Hà chân thành nói.
Thích Nguyên Hàm liếc nàng, nói: "Không thấy vậy."
Diệp Thanh Hà trông rất phấn khởi, mặt mày hớn hở, chẳng có dáng vẻ nào là căng thẳng cả, Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cô, chạm lên ngực mình, nói: "Chị cảm nhận đi."
Trái tim nàng đập thình thịch thình thịch, cực kỳ kịch liệt, chỉ là ngoài mặt bình tĩnh điềm nhiên như không không nhìn ra được, Diệp Thanh Hà nhỏ giọng nói: "Bởi vì ngày mai kết hôn rồi, em phải tỏ ra mình như một người lớn trưởng thành, dũng cảm đối diện với hôn lễ của mình."
"Phì." Thích Nguyên Hàm rút tay mình lại, nói: "Em đó, bây giờ thì rất trẻ con, không giống người lớn chút nào hết á."
Cô cong ngón tay, khẽ quẹt lên sống mũi nàng, "Đi, để người lớn thật sự đây tiễn em đến khách sạn."
Các khách sạn trên đảo đều đã được họ bao trọn gói, thật ra ở khách sạn kế bên là được, nhưng để hôn lễ có cảm giác hơn, gia tăng niềm vui phấn khích cho đôi bên, cố ý để hai người ở khách sạn xa nhau chút.
Thích Nguyên Hàm lái xe chở Diệp Thanh Hà qua, cách nhau ba phút, Diệp Thanh Hà xuống xe, đi đến trước cửa xe cô, khẽ nói: "Vậy em đi nhé, lúc một mình đừng căng thẳng quá đó, nhưng có thể nhớ em nhiều vào."
"Biết rồi, nói mãi à." Thích Nguyên Hàm vẫy tay tạm biệt nàng, cũng chỉ xa nhau vài giây vài phút thôi, mà hai người luyến tiếc mãi không rời.
Diệp Thanh Hà đứng ở bên cửa xe, cái dáng môi như đang bĩu môi vậy.
"Mai gặp nhé." Thích Nguyên Hàm khẽ nói.
Diệp Thanh Hà vâng lời.
Thích Nguyên Hàm đợi Diệp Thanh Hà đi rồi, cô lùi xe quay về khách sạn của mình, lúc xuống xe cô phát hiện ra vali của Diệp Thanh Hà còn đang ở cốp xe.
Bên trong là váy cưới Diệp Thanh Hà đã giấu từ lâu, ngón tay cô chạm lên vali, sờ đến khóa kéo, cô lại rụt ngón tay lại.
Ngày mai thấy cũng không muộn.
Thích Nguyên Hàm đóng cốp xe lại, cô lại lên xe lần nữa, lần này xe chạy được nửa đường cô đã nhìn thấy Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà đang chạy lại đây, nàng thở hổn hển.
Thích Nguyên Hàm nhấn còi xe, cô dừng xe lại, nói: "Váy cưới của em rớt ở chỗ chị rồi."
Cô bước xuống xe, Diệp Thanh Hà vững vàng xông đến ôm lấy cô, thút thít nói: "Em sợ chết đi được, em còn tưởng là mất rồi kia."
"Ngoài ở chỗ chị còn có thể ở đâu?" Thích Nguyên Hàm cười nhạo nàng, rồi xoa gáy nàng, "Đừng sợ nữa nhé."
Trong lòng Diệp Thanh Hà cũng biết vậy, nhưng nàng đang căng thẳng, mọi việc luôn nghĩ tiêu cực đi, nàng ôm lấy eo của Thích Nguyên Hàm, lại hỏi: "Chị không xem trộm đấy chứ?"
"Yên tâm, không xem đâu." Thích Nguyên Hàm mở cốp xe, lấy vali của nàng ra, Diệp Thanh Hà ôm lấy cô không buông tay, nói: "Hôm nay chúng ta cũng đừng tách ra được không ạ, xa chị em cứ bồn chồn không yên."
"Vậy em muốn ngủ ở đâu?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Diệp Thanh Hà leo lên xe, nàng mở xe trần xe ra, hạ thấp ghế ngồi xuống, nàng nằm xong thì mời Thích Nguyên Hàm, nói: "Hôm nay ngủ ở đây nha, chị ơi, mau vào đây."
Thích Nguyên Hàm quậy cùng nàng, nằm ở trên ghế, hai người ngẩng đầu ngắm bầu trời, mấy ngày nay không ngủ được, giờ thì cô ngáp dài một cái.
Diệp Thanh Hà móc ngón tay cô khẽ lắc qua lắc lại, cũng không nói chuyện gì nhiều, sau đó hai người cùng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn say ngủ, điện thoại hai người liên tục nhận được tin nhắn, phù dâu hai bên đang tìm họ, tìm không thấy bắt đầu lo sốt vó, còn tưởng tượng linh tinh lên, cho rằng hai người sợ cưới bỏ chạy rồi.
Sau đó biết được hai người họ ở cùng nhau mới lắc đầu lia lịa, đúng là suy diễn hết sức.
Trời sáng, đội phù dâu đi đến gõ cửa xe, cạn lời mà nói: "Hai người thoải mái quá nhỉ, chỗ này mà cũng ngủ được à, cũng không xem mình nằm ngủ thành cái dạng gì rồi ha."
Hai người đều buồn ngủ, không ngủ sâu giấc, nhưng sau khi lau mặt bằng khăn ướt, họ lập tức tỉnh táo lại, tinh thần cũng được nâng cao.
"Được rồi được rồi, mau về khách sạn, lát nữa xe hoa đến đón." Hoa Tưởng Dung gọi Diệp Thanh Hà, cưỡng ép bắt nàng đi, Diệp Thanh Hà còn nhớ đồ ở cốp xe, nàng phi nhanh quay lại lấy, sau đó xách chiếc vali to của mình về khách sạn.
Thích Nguyên Hàm có quay đầu liếc qua, không nhịn được cười phì ra tiếng, ngốc quá đi, đồ ngốc này.
Quay về khách sạn, Thích Nguyên Hàm tắm giặt sửa soạn ngay lập tức, sau đó lên xe hoa đến phòng trang điểm, thợ trang điểm đã ngồi ở đó đợi từ sớm, cầm đồ đạc trang điểm cho cô.
Chiếc cọ quẹt qua quẹt lại trên mặt cô, mặt Thích Nguyên Hàm ngứa ngáy, cuối cùng cũng có cảm giác sắp kết hôn.
Đội phù dâu rất đông, Thích Nguyên Hàm tốt tính, nhiều bạn bè, Thẩm Dao Ngọc ngồi bên cạnh, lấy chiếc hộp nhỏ của mình ra, đeo chiếc nhẫn mình đã đặt, vào ngón giữa của mình.
Thích Nguyên Hàm đuổi cô ấy ra khỏi phòng trang điểm, bảo cô ấy ra ngoài lượn lờ xem, tìm camera ống kính đi, lên báo quốc tế, không chừng sau này lại nhận được tài nguyên quốc tế.
Thẩm Dao Ngọc ra ngoài không có việc gì làm, muốn giúp việc gì đó, cô lấy hoa hồng cắm hoa giúp họ, nhưng mà bị người ta giành trước rồi, cô xị mặt, thở dài một hơi.
"Ừm...."
Người phụ nữ giành hoa kia có phần ngại ngùng, nói: "Hay là, cô cầm lấy đi."
Thẩm Dao Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, sau lưng người phụ nữ đứng trước mặt cô là ánh mặt trời, cô từng quay rất nhiều phim thần tượng, thường xuyên quay cảnh nhân vật chính quay lưng lại với ánh sáng.
Nhân vật chính đứng ngược nắng, hệt như thiên thần hạ phàm, nụ cười xán lạn, một nụ cười có thể đâm sâu vào trong lòng, chói lòa đến nỗi nữ chính không hé nổi mắt.
Hiện tại Thẩm Dao Ngọc cảm thấy những cảnh quay lúc trước đều không đúng, rõ ràng ánh nắng này rất dịu dàng, cho dù có rực rỡ, cũng không hề chói mắt. Người phụ nữ này cười rất dịu dàng, mái tóc cô ấy được chải chuốc ra sau tai, buộc tóc đuôi ngựa trải dài trên cần cổ, có vài lọn tóc xoăn nho nhỏ rơi trên trán.
"Vậy, cô có sao không?" Người phụ nữ hỏi.
"Không sao, không sao..." Thẩm Dao Ngọc đứng thẳng lưng, cô thu lại ánh mắt, có phần ngượng ngùng.
Người phụ nữ nói: "Vừa rồi có một đứa bé khóc, tôi muốn lấy bông hồng này dỗ đứa bé đó, tôi đi lấy bông khác vậy." Cô ấy dịu dàng nói, giọng nói như bản nhạc cổ điển, nhẹ nhàng bay bổng, "Tôi thấy cô rất hợp với hoa hồng, nó hợp với cô hơn."
"Không sao, chị cứ cầm đi." Thẩm Dao Ngọc khẽ lắc đầu, chỉ là một bông hoa, người phụ nữ kia dường như rất áy náy, còn bảo là phải trả cho cô.
Thẩm Dao Ngọc ngồi trên ghế đợi cô ấy quay lại, đợi một lúc cũng chẳng thấy người đâu, cô cúi đầu xoay chiếc nhẫn trên ngón tay mình, đừng nói là thần kỳ như vậy chứ? Thôi bỏ đi.
Chắc chắn là do cô nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Dao Ngọc đứng dậy quay về phòng trang điểm.
Thích Nguyên Hàm đã làm gần xong tóc, đang kẹp khăn trùm ngọc trai, Thích Nguyên Hàm thấy cô ấy thì hỏi: "Sao thế, bọn họ không chụp cậu hả? Tớ đã làm thân với các phóng viên rồi đó."
Thẩm Dao Ngọc ngồi ở bên cạnh, nói: "Nguyên Hàm, người yêu à, tớ vừa gặp một người phụ nữ, trông cực kỳ dịu dàng, lại còn rất đẹp nữa, tuyệt lắm, cậu có biết là ai không?"
"Phạm vi này rộng quá, đến dự hôn lễ của tớ có ai không đẹp đâu? Cậu nói điểm gì đặc biệt đi?" Thích Nguyên Hàm cười nói: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi?"
Thẩm Dao Ngọc giơ tay ra cho cô xem, "Nhìn thấy chưa?"
"Cô ấy cầu hôn với cậu rồi? Nhanh như vậy hả? Tớ nói với cậu nè, mặc dù người ta đẹp, nhưng mà tính cách cũng rất quan trọng." Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói, Thẩm Dao Ngọc tốt, luôn mơ mộng về tình yêu đôi lứa, Thích Nguyên Hàm sợ cô ấy cứ thế lao đầu vô tình yêu, giống như lần trước, không nỡ buông tay.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Đây là nhẫn tớ tự mua đó, cho cậu xem thôi, sau này chiếc nhẫn này sẽ là vật may mắn của tớ. Tớ qua đây là để hỏi cậu chút, xem cậu có quen không, tò mò người đẹp là ai ấy mà."
Cô ấy nở nụ cười, sự kích động trong lòng qua đi, vẻ mặt rất thản nhiên, cô ấy miêu tả ngoại hình của đối phương, nói: "Cô ấy rất cao, tóc thì chắc không dài đâu, buộc lên chỉ dài đến gáy, còn nữa, cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng. Khoảng độ ba mươi tuổi, cực kỳ ý vị, tính cách cũng rất dịu dàng."
"Váy màu hồng?" Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ giây lát, "Không nói với cậu là họ gì sao?"
Thẩm Dao Ngọc bĩu môi, tủi thân nói: "Lúc đó xúc động quá, tớ quên hỏi, đợi người ta đi rồi, tớ mới nhớ ra, haizz."
"Có khi là họ Tiêu đấy." Thích Nguyên Hàm nói: "Có đôi chút giống với bác sĩ tâm lý lúc trước của tớ, Tiêu Hồng Bình, đúng thật là rất dịu dàng."
"Wow~" Thẩm Dao Ngọc ngạc nhiên thốt lên, minh tinh bọn họ thường xuyên tiếp xúc với bác sĩ tâm lý nha, "Giỏi vậy á."
"Nói chính xác thì là bác sĩ khoa tâm thần, nhưng khoa tâm thần nghe sợ quá, bình thường chúng tớ đều nói thành bác sĩ tâm lý." Thích Nguyên Hàm giới thiệu sơ qua về bác sĩ Tiêu cho cô ấy, nói: "Chị ấy là bác sĩ trưởng khoa của viện đấy, lương à, chắc là không cao mấy, có nhà cũng có xe."
"Haizz, cậu đừng nói chi tiết như vậy chứ." Thẩm Dao Ngọc xấu hổ, vừa rồi chỉ có phần xúc động, bây giờ đã qua rồi, cô ấy bình tĩnh hơn rồi.
"Hóa ra là bác sĩ tâm lý, chẳng trách lại dịu dàng như vậy, tớ phải kiềm chế bản thân, tớ không cưỡng lại nổi với bác sĩ tâm lý nhất."
Thẩm Dao Ngọc đi lại ngắm nghía Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm búi tóc lên, đội vương niệm pha lê, tóc mai rũ hai bên tai, trên tóc kẹp rất nhiều trang sức ngọc trai, trông lấp la lấp lánh, tựa như thiếu nữ vừa mới hai mươi.
"Người yêu ơi, bây giờ cậu cực kỳ xinh đẹp, thật sự rất ngưỡng mộ cậu đấy, sau này cậu cũng phải sống thật tốt, mãi mãi hạnh phúc nhé." Thẩm Dao Ngọc nằm bò lên bàn trang điểm nhìn cô, Thích Nguyên Hàm mím đôi môi đỏ mọng, nói: "Tiểu thư Thẩm của chúng ta cũng đẹp lắm, độc thân là do quá xuất sắc thôi!"
"Yes!" Thẩm Dao Ngọc gật đầu, lại hoài nghi nói: "Không biết bên Diệp Thanh Hà ra sao rồi, hay là tớ qua xem xíu nhỉ?"
Lúc váy cưới được giao đến, Diệp Thanh Hà cố ý không cho Thích Nguyên Hàm xem, thần thần bí bí, Thích Nguyên Hàm rất tò mò, cô nói: "Vậy cậu cẩn thận chút, đừng để họ phát hiện ra đấy."
"Được luôn!"
Thẩm Dao Ngọc mặc váy phù dâu màu hồng, cô ấy xách váy lên, ra ngoài đi đến phòng trang điểm đối diện, mấy cô phù dâu của Diệp Thanh Hà đang ở bên ngoài cắn hạt dưa. Cô ấy khó hiểu mà hỏi: "Sao mấy em không vào? Chuẩn bị xong hết rồi hả?"
Hoa Tưởng Dung đưa cho cô ấy một hạt dưa, "Chưa xong, giờ đang thay váy cưới, nhưng mà, em kiến nghị là chị không nên vào."
Thẩm Dao Ngọc ngây ngô hỏi: "Sao hả?"
Hoa Tưởng Dung nói: "Em đi dự không ít hôn lễ, nhưng chưa từng thấy ai lắm lời như cậu ấy, đã bước vào cánh cửa hôn nhân rồi, mà cậu ấy vẫn còn khoe mẽ được, mở miệng ra cái là bao nhiêu văn vở của tình yêu."
Thẩm Dao Ngọc không tin cho lắm, ngó vào trong cửa xem, thì loáng thoáng nghe thấy giọng của Diệp Thanh Hà, "Tôi đeo cái này có đẹp không, cô nói xem chị có thích không?"
"A, đổi cái vòng tay này đi, cô xem xem cái nào hợp, vòng cổ kim cương đen kia, là mấy ngày trước chị đặt cho tôi á."
"Đeo hết lên, chắc chắn là không tồi đâu, chị sẽ ưng thôi."
Thẩm Dao Ngọc đóng cửa lại, trịnh trọng nói với Hoa Tưởng Dung: "Mọi người vất vả rồi, cũng may đám cưới chỉ có một lần, sau này khỏe hơn."
Cô ấy lại nhìn sang xung quanh, hỏi: "Sao không thấy Bách tổng?"
Hôm nay Bách Dư Nhu không làm phù dâu, cô ấy làm phù dâu cho ai cũng không hợp, nên đi giúp đỡ kiểm tra cách tổ chức hôn lễ, mãi mà chưa qua đây.
Hoa Tưởng Dung nói: "Chị ấy mà ở đây, em cũng không khổ như vậy."
"Hai người đến bước nào rồi?" Thẩm Dao Ngọc hóng hớt hỏi, mắt thường cũng có thể nhìn ra, Hoa Tưởng Dung có ý với Bách Dư Nhu, đang luôn ghẹo Bách Dư Nhu, thái độ của Bách Dư Nhu ra sao thì không rõ.
Hoa Tưởng Dung ngẫm nghĩ, "Ừm... em sợ nói ra thì chị sẽ ghen tỵ mất. Bây giờ chúng em đã đến bước thường xuyên nấu cơm cùng rồi, lúc trước còn nắm tay một lần."
"Mọe nó, cô cũng văn vở đấy!"
Đến giờ lành, hai cô dâu bước ra khỏi phòng trang điểm.
Thích Nguyên Hàm mặc bộ váy cưới màu trắng, kiểu dáng đuôi cá, vạt váy dài trải trên nền đất, mỗi một nếp gấp đều được thêu hàng chỉ vàng, tựa như người cá trốn thoát khỏi biển cả.
Diệp Thanh Hà là váy cưới đen.
Khăn trùm trên đầu được thêu bông hoa hồng, vạt váy sải dài có đường viền vàng kim, thoáng giống ánh nắng, lại hơi giống với ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, trên đầu đợi vương niệm vàng kim.
Thích Nguyên Hàm vừa nhìn đã thấy rất đẹp, quên luôn cả đi thảm đỏ, Diệp Thanh Hà chủ động nắm lấy tay cô, trong lòng nàng rất đắc ý.
Xe hoa đến, hai người lên xe mui trần, xe chạy rất chậm, hai người chậm rãi lượn một vòng lớn trên bờ viển, đội phù dâu còn cất công chuẩn bị cho họ hộp kẹo sô cô la, có thể tung ra để người ta đến giành lấy.
Hai cô dâu đều xinh đẹp nên rất nhiều người chạy đến xem, đương nhiên phương tiện truyền thông không thể bỏ qua hai người họ, cầm máy ảnh chụp họ liên tiếp.
Trong cơn mưa hoa hồng, hai người cùng bước xuống xe, Diệp Thanh Hà xách váy nhanh chân đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, cùng họ chuẩn bị bước trên thảm đỏ.
Hai người đeo gang tay dài, họ cùng nhau bước đến mục sư, bạn bè hai bên cầm cây pháo hoa, mạnh mẽ bắn về phía họ, từng phát từng phát một, ban đầu họ còn có thể đón hoa mà đi, sau đó thì không tránh được nữa, nhấc tay lên che mặt.
Tất cả mọi người đều đang cười, khi Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà nhìn nhau, nụ cười trong đôi mắt họ sắp biến thành nước mắt dâng lên trào ra ngoài.
Họ bước đến trước mặt mục sư, mục sư cầm một quyển kinh thánh, rất nghiêm túc mà đọc một đoạn văn bằng tiếng Anh, sau đó bắt đầu hỏi Thích Nguyên Hàm, có bằng lòng ở bên Diệp Thanh Hà cả đời không.
Thích Nguyên Hàm nghiêm túc trả lời: "Con đồng ý."
Hỏi đến Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà hít sâu một hơi, rất căng thẳng mà ngẩng đầu lên, mục sư hỏi xong, nàng trân trọng nắm lấy tay Thích Nguyên Hàm, nói: "Con cũng đồng ý."
Tuyên thệ xong, bên dưới bắt đầu hét "Hôn cái đi."
Diệp Thanh Hà quay đầu nói: "Còn phải đeo nhẫn cho nhau nữa, hôn cái gì..."
Nàng bây giờ rất bình tĩnh, trước khi cưới nàng đã cất công lướt rất nhiều video ngắn, để đảm bảo rằng không sai sót một chi tiết nhỏ nào.
"Không sao." Thích Nguyên Hàm đi đến, kéo khăn trùm đầu màu đen của nàng ra sau, trao cho nàng một nụ hôn lên má.
Nụ cười của Diệp Thanh Hà từ khóe môi nở rộng, cười cực kỳ mất khống chế, nàng bước lên trên một bước, giữ lấy gáy Thích Nguyên Hàm làm sâu thêm nụ hôn này.
Hai cô phù dâu đứng ở bên cạnh ngượng chết đi được, họ biết cách hôn thật đấy, hôn mất mấy phút, nghệ sĩ dương cầm không còn cách nào khác phải đổi một bản nhạc khác.
Khúc nhạc vang lên, hai người dừng lại, cuối cùng cũng bắt đầu trao nhẫn cho nhau, Diệp Thanh Hà lấy nhẫn từ trong hộp ra đeo lên ngón tay Thích Nguyên Hàm, rồi đổi đến Thích Nguyên Hàm trao cho Diệp Thanh Hà, khán giả bên dưới đều thốt lên tiếng "Í í ~~"
Cánh hoa hồng tung bay, tiếng vỗ tay rôm rả, hai cô dâu đều rất kích động và ngượng ngùng, đôi mắt Thích Nguyên Hàm hơi ngấn nước, cô nhấc tay lên lau nước mắt, hỏi: "Có phải nên ném hoa rồi không nha?"
"Nhanh lên, ném đi." Người ở bên dưới tụ tập lại, không đợi được nữa muốn giành hoa.
"Hai cô dâu, có phải nên làm hai bó hoa không, tăng thêm xác suất bắt được hoa, tôi bằng tuổi này rồi còn chưa bắt được hoa cưới bao giờ, haizz."
"Cô ngốc rồi phải không, bây giờ họ đã là người một nhà, đương nhiên là chỉ có một bó hoa."
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà đứng sánh vai, quay lưng lại với người ở dưới, phối hợp với âm thanh đếm ngược ở phía sau, nhắm mắt lại, vứt ra sau, rất nhiều người giành lấy hoa, hoa sượt qua tay người này rồi tay người nọ, có người bắt được rồi, nhưng giật mình không kịp suy nghĩ lại vứt đi.
Tiếng vui đùa càng ngày càng to.
Thẩm Dao Ngọc đứng trong đám người, nhón chân lên thử chút, cô ấy không với tới, suy đi tính lại lại không tham gia vào trò chơi vui vẻ này nữa.
Hoa lướt đến chỗ này chỗ kia, cuối cùng dừng lại trong tay của một người phụ nữ.
Thẩm Dao Ngọc liếc qua, thế mà lại là người phụ nữ tặng hoa cho cô vừa rồi, người phụ nữ đó giơ bó hoa lên, dường như đang chào hỏi với cô.
Bác sĩ Tiêu cầm lấy hoa, liếc thấy Thẩm Dao Ngọc, hai người nhìn nhau một lúc, khẽ cười ra tiếng. Đợi đám đông tan đi, cô ấy đi đến trước mặt Thẩm Dao Ngọc, nói: "Ngại quá, vừa rồi đi tìm hoa hồng lâu quá, lúc quay lại thì cô đi mất rồi, thật sự rất xin lỗi."
"À.... không sao." Thẩm Dao Ngọc nhìn hoa cô ấy đưa cho mình, hoa hồng màu hồng, hoa tường vi màu hồng, còn có hoa cát cánh.
Lúc trước cô đã đau khổ rất lâu vì một bông hoa, găm vào ngón tay cũng không dám buông bỏ, bây giờ...
Cô lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, nói: "Hình như cái này có nghĩa là hạnh phúc."
"Đúng vậy, có thể là hơi đột ngột." Bác sĩ Tiêu nói, "Thật ra là tôi đang chủ động làm quen với em, tôi là fan của em... xin lỗi, có hơi thất lễ, có thể xin phương thức liên lạc của em không?"
Thế là, lần này cô cũng không phải chủ động nữa đúng không?
Thẩm Dao Ngọc cười lấy điện thoại ra, nói: "Được chứ."
Cũng không biết là ai đẩy họ một cái, hai người va vào nhau, Thẩm Dao Ngọc có phần ngượng ngùng, đứng thẳng người xong lập tức kết bạn với bác sĩ Tiêu, rồi quay nhanh trở về đội phù dâu của mình.
Bây giờ ai cũng đang lo đòi lì xì của Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, hai người này rất hào phóng, lì xì chính là kiểu đi rải tiền, nhất là Diệp Thanh Hà, nói vài câu chúc mừng, là nàng vứt cho một đống.
Dù sao thì lì xì cũng chuẩn bị đầy ắp, Thích Nguyên Hàm hoàn toàn không quản nàng, Diệp Thanh Hà rải tiền ở trước, còn cô ở sau xách váy cưới uống rượu với mọi người.
"Hai cô dâu đã uống rượu giao bôi chưa?" Có người hỏi.
"Rượu giao bôi..." Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, lắc đầu nói chưa.
Các phù dâu rất được việc, lập tức chuẩn bị ly rượu, hai cô dâu như thể đang biểu diễn tiết mục, cầm ly rượu ngoắc cánh tay vào nhau, uống cạn ly rượu vang đỏ.
Bên dưới vỗ tay liên tiếp, rồi lại đẩy hai người đến giữa sân khấu, bảo hai cô dâu phát biểu vài lời.
Tiểu thư Thích nói chuyện rất hay, cơ bản là đang cảm ơn Diệp Thanh Hà, cô khá là sến sẩm, nước mắt chảy dài trên má, "Cực kỳ cảm ơn em ấy, tình yêu cả đời này của tôi giao cho em ấy. Tôi nghĩ, nếu như trên thế giới này có độ phù hợp, thì chắc chắn tôi chính là 100% của em ấy."
Đến lượt Diệp Thanh Hà nói, nàng nâng micro lên, khẽ ho một tiếng, sau đó lôi một tấm thiệp trong túi mình ra, nàng lướt sơ qua, rồi nói: "Tôi thì kể lịch sử tình yêu của hai chúng tôi cho mọi người nhé."
Đội phù dâu ở bên gãi mũi, ho vài tiếng, mấy vị khách kia còn chưa biết sắp xảy ra chuyện gì, còn rất nghiêm túc rất chờ mong.
Sau đó họ đau khổ nhận ra, Diệp Thanh Hà có thể kể không ngừng, kể từ ngày đầu tiên từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, đương nhiên là đã được trau truốt rất nhiều, nghe cực kỳ đẹp đẽ.
"Sau một tháng chúng tôi quen nhau, thì hẹn hò ở hòn đảo này, lúc đó trên đảo còn chưa phù hoa như bây giờ, phòng siêu nhỏ, tôi ở không quen nên chạy đến phòng của chị ấy... Chị thật sự là người tốt nhất ở trên đời này, chị nhường giường cho tôi, rồi bảo bản thân ngủ dưới sàn..."
"Được rồi, được rồi, được được rồi." Thích Nguyên Hàm kéo nàng lại, cô thấy nếu mà không kéo lại có khi mọi người tuyệt vọng đến nơi, kết hôn thôi mà làm như báo cáo quốc hội, mấu chốt nhất là mỗi lần Diệp Thanh Hà bốc phét khen cô, sửa linh tinh tình tiết chuyện trước kia, làm cô đỏ cả mặt.
Diệp Thanh Hà rất tiếc nuối, nàng còn nhiều điều chưa kể, nàng khẽ tiếng bóc phốt với Thích Nguyên Hàm, "Chậc chậc, đám khách này rõ ràng là không ổn."
Thích Nguyên Hàm nhịn cười, mạnh mẽ siết lấy tay Diệp Thanh Hà, người cô cưới sao lại ngốc nghếch như vậy chứ, chìm đắm trong suy nghĩ, Thích Nguyên Hàm rơi nước mắt.
Cô quay đầu đi, Diệp Thanh Hà lập tức ôm lấy cô, hỏi: "Sao vậy ạ? Chị khó chịu ở đâu ạ?"
"Chị vui đó." Thích Nguyên Hàm nói, cũng dựa dẫm vào cô dâu của mình, nói: "Hơi đau chân, chúng ta tìm chỗ ngồi nhé."
Diệp Thanh Hà không còn lưu luyến sân khấu nữa, nắm tay Thích Nguyên Hàm đi xuống, nàng lau nước mắt cho Thích Nguyên Hàm, lau đi lau lại, cuối cùng đến bản thân cũng không kìm được mà khóc theo.
"Đừng khóc nữa mà, trôi hết phấn rồi." Diệp Thanh Hà nhắc nhở.
"Không phải em cũng vậy sao?" Thích Nguyên Hàm khẽ nhéo vào mũi nàng.
Chỉ cần không nghe Diệp Thanh Hà khoe cơm chó, khách hứa tham dự hôn lễ đều rất vui vẻ, họ vui đùa nhộn nhịp trên đảo, đặc biệt là hai nhà phù dâu quẩy như điên như dại.
Bầu không khí vui vẻ này kéo dài rất lâu, tối đến là tiệc du thuyền, khách hứa nghỉ ngơi ở đây, còn có thể thưởng thức mỹ vị ở trên du thuyền tùy thích, trên du thuyền có rất nhiều màn biểu diễn, ngày hôm nay cả khách và chủ đều vui mừng hớn hở.
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà lén chuồn đi, hai người trèo lên đỉnh du thuyền, Thích Nguyên Hàm đưa tay cho Diệp Thanh Hà, kéo nàng lên trên.
Đêm nay sao trời lấp lánh, gió biển mát mẻ, so với bầu không khí lãng mạn trước đó, bây giờ yên bình hơn nhiều, hạnh phúc lãng mạn quá, đẹp đẽ đến nỗi không chân thực, Diệp Thanh Hà véo mạnh vào chân mình.
Ừm, đau.
Nàng quay đầu dựa lên vai Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Mệt rồi hả?"
"Vâng ạ, thật sự rất mệt, hôm nay em không ăn được miếng nào, đói bụng lắm cơ." Diệp Thanh Hà cười nói, "Nhưng mà em rất vui."
Kết hôn không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng của họ, hôm nay mời rượu, hai người luôn đi trò chuyện với khách, còn mệt hơn đi xã giao nhiều.
Đôi chân khẽ đung đưa, hai người đón lấy gió biển, họ tựa sát vào nhau, nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Thích Nguyên Hàm nói: "Hôm nay váy cưới nặng quá, mệt đến nỗi mỏi cả eo này."
"Em cũng vậy, lần sau không mua váy cưới nhà họ nữa."
"Em còn muốn lần sau hả? Tiểu thư Diệp Thanh Hà, em ghê gớm thế nhỉ." Thích Nguyên Hàm cố ý nặng lời, mặt sưng lên.
"Ngày kỷ niệm kết hôn không thể kết hôn thêm một lần nữa sao? Mặc dù kết hôn rất mệt, nhưng mà hạnh phúc thật mà, thật sự chẳng biết ai đặt ra cái quy định, lại chỉ có thể kết hôn một lần với vợ của mình." Diệp Thanh Hà như thể cưới chưa đủ, tiếc nuối mà chỉ có thể cảm thán thở dài.
Nàng vẫn là nàng, trong miệng đều là những logic vớ vẩn, từ lúc quen nhau đến nay, nàng dường như thay đổi rất nhiều, lại dường như không hề thay đổi dù chỉ là một chút.
Thích Nguyên Hàm chân thành ngắm nàng, đang tự hỏi bản thân, có phải là ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, mình đã động lòng với người phụ nữ này hay không.
Cô ngắm nhìn bầu trời, sao đêm nay thật sự rất nhiều.
"Nhưng mà, chị có thấy váy cưới của em rất đẹp không?" Diệp Thanh Hà nghiêm túc hỏi.
Thích Nguyên Hàm đưa tay vuốt tóc mai trước trán của nàng ra sau tai, họ đã thay váy cưới ra từ tiệc tối, bây giờ đang mặc váy lễ phục, vẫn là một trắng một đen.
Cô nói: "Đẹp, tiểu thư Diệp Thanh Hà đẹp nhất, chẳng trách lúc đó tiểu thư Diệp Thanh Hà của chúng ta phải cởi truồng."
Diệp Thanh Hà khẽ cười ra tiếng, một lúc sau tiếng cười càng ngày càng to, "Haizz, váy cưới cũng chỉ mặc một ngày cái cởi, tiếc quá, thật đúng là gánh nặng của ngọt ngào."
Bầu trời đầy sao, lấp la lấp lánh, màn đêm cũng trở nên vui tươi hẳn, sắc đêm chìm xuống đáy biển, ánh đèn trong khoang thuyền tràn ra từ kẽ hở.
Hai tay Diệp Thanh Hà ôm lấy khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm, dịu dàng hôn cô dâu của nàng, sau đó cô dâu của nàng cũng đáp lại nụ hôn.
Nơi góc trời, mặt trăng ló ra khỏi đám mây, ánh trăng lặng lẽ rọi xuống, hoa hồng trên boong tàu nở rộ theo màn đêm, khoe ra nhụy hoa xinh đẹp của mình.
Và vào giây phút đó, ánh trăng hôn lên hoa hồng đỏ.
Danh sách chương