Nghe xong tin tức, ông cụ rất lo lắng, lo đến nỗi phải ăn ngay viên thuốc, cụ ta đã đến tuổi này, vẫn không chấp nhận mình đã già, luôn cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, nhưng hiện tại không được, cụ ta chỉ cần hơi tức giận, cơ thể liền không chịu nổi, cụ ta nghiêm nghị nói: "Gọi điện cho Chu Vĩ Xuyên, bảo nó đi chuộc người!"
Trợ lý liền nói: "Thiếu gia Vĩ Xuyên cũng đi họp mở thầu rồi, hay là phái người khác đi, bà hai cũng đã dặn dò, bảo thiếu gia Vĩ Xuyên tạm thời đừng đến đó."
Ông cụ thở hổn hển, "Bảo, bảo cái Tiểu Cố kia đi, rồi gọi điện cho Nguyên Hàm... Thôi bỏ, đừng gọi cho nó nữa."
Cụ ta cầm gậy mạnh mẽ đập xuống đất, cụ ta có dự cảm, dự cảm rất mãnh liệt, có người đang đối đầu với nhà họ Chu bọn họ, với lại người đến không có ý tốt.
Đấy là nhà phương Tây cụ ta đã nhắm tới cả một đời, nếu như cúi đầu nhường cho người khác, đời này cụ ta chết không nhắm mắt, không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên.
Ông cụ đứng lên, nói: "Đã bắt đầu họp mở thầu chưa?"
"Đã mở được nửa tiếng rồi, cụ yên tâm, hồ sơ dự thầu đã yên ổn nộp lên, là đại thiếu gia dẫn đội." Quản gia an ủi cụ ta.
"... Cậu đi chuẩn bị xe, tôi đến họp mở thầu trông trừng." Ông cụ bình tĩnh lại, không quan tâm đến con trai con dâu gì sất nữa, chúng nó làm sao quan trọng bằng dự án, bỏ lỡ dự án chính là bỏ lỡ thật sự.
Cụ ta căn dặn một lần, "Tìm hiểu xem Khương Lâm Nguyệt lấy điện thoại của ai, nó không phải là người tùy tiện lấy điện thoại của người khác."
"Vâng ạ, con đi hỏi liền."
Thật ra, trong lòng ông cụ hướng tới một người, luôn không dám đoán ra.
Trên đường cụ ta lo khủng khiếp, thở dài mấy hơi.
Chạy xe nửa tiếng đồng hồ, ông cụ nhận được tin tức, là Thích Nguyên Hàm chạy đến đồn cảnh sát kiện, còn có cả đoạn ghi âm.
Thích Nguyên Hàm không chỉ kiện Khương Lâm Nguyệt lấy điện thoại uy hiếp cô, còn kiện Khương Lâm Nguyệt xâm phạm an ninh tài sản, nói Khương Lâm Nguyệt muốn phá nhà ba cô, cô cắn chết Khương Lâm Nguyệt.
Quản gia nói: "Haizz, lúc đó đã nói, ép Nguyên Hàm như vậy, nó sẽ không chịu nổi, chúng ta cũng nhìn cháu nó lớn lên từng ngày, đời quá khổ sở, mẹ nó sinh ra nó liền qua đời, ba nó lại giở giở điên điên. Sau đó ba cũng mất rồi, cưới thiếu gia Vĩ Xuyên, thiếu gia Vĩ Xuyên không trân trọng, bà hai cũng không xem nó là người, haizz..."
Vạch rõ cuộc đời của Thích Nguyên Hàm ra xem, Thích Nguyên Hàm thật sự rất tội nghiệp, người nghe đều sẽ thương xót cô, nhưng nói thẳng ra, nỗi đau thật sự của cô, bi kịch thật sự của cô không phải là từ nhà họ Chu mà ra sao? Quản gia làm việc ở nhà họ Chu đã được nửa đời, người nhà họ Chu là dạng người như thế nào, trong lòng chú ta rõ như gương, lúc không nhắc đến lợi ích, đều là những người rất tốt, ông cụ hiền từ, con cháu đều là những thanh niên tuấn tú tài giỏi.
Nhưng khi nhắc đến lợi ích, cả cái nhà này tâm địa đen tối, bán đứng lương tâm, chú ta nhớ rõ ràng, lúc đó ba của Thích Nguyên Hàm Thích Thiệu Lâm như gửi gắm, bảo ông cụ niệm tình những sự giúp đỡ của nhà họ Thích thời trẻ, mà chăm sóc Thích Nguyên Hàm thật tốt, không cầu chăm sóc bao nhiêu, chỉ mong trước khi trưởng thành Thích Nguyên Hàm không phải lo ăn lo mặc, không ai bắt nạt cô, khỏe mạnh mà lớn lên.
Ai ngờ, Thích Thiệu Lâm vừa nhắm mắt, thi thể còn chưa kịp lạnh, ngày hôm đó đứa bé mười mấy tuổi Thích Nguyên Hàm khóc đến chết đi sống lại, ông cụ còn nhẫn tâm nuốt trộm ba căn nhà của Thích Thiệu Lâm, một xu cũng không đưa cho Thích Nguyên Hàm.
Con người làm sao có thể sống không màng lợi ích, mồm miệng dỗ dành, nói miệng bảo vệ cho, có tác dụng gì, Thích Nguyên Hàm vẫn bị ức hiếp sắp chết.
Tầm tuổi này đều đã làm cha làm mẹ, chú ta tưởng tượng mình vào hoàn cảnh đó, ai dám đối xử với con gái chú ta như vậy, chú ta chắc chắn sẽ gϊếŧ chết cả cái nhà này.
Nếu như chuyện này là do Thích Nguyên Hàm làm, từ tận đáy lòng chú ta kính phục dũng khí của bé gái này, nằm gai nếm mật, giấu tài nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng báo thù được cho bản thân.
Trước mặt ông cụ chú ta không dám nói như vậy, ông cụ cứ thở dài, nói hy vọng Thích Nguyên Hàm đừng làm mấy chuyện ngu ngốc, sau này vẫn là người một nhà, cụ ta xem Thích Nguyên Hàm như người thân, sau này có thứ để lại cho Thích Nguyên Hàm.
Kêu khổ thấu trời suốt đoạn đường, cuối cùng cũng đến họp mở thầu.
Sốt ruột đợi thêm mấy tiếng, trời cũng gần tối.
Người từ bên trong đi ra đều lắc đầu, vẻ mặt không vui, còn có vài người, vẻ mặt u ám như mây đen nghịt trời. Ông cụ nhìn thấy người quen, hạ cửa kính xe xuống chuẩn bị chào hỏi, người ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn đi luôn.
Lòng ông cụ nặng trĩu, thầm nghĩ không hay rồi, lúc này liền thấy một người phụ nữ mặc bộ váy công sở màu trắng đi ra, người phụ nữ này có khuôn mặt cá tính, từ cách ăn mặc có thể đoán ra là người phụ trách của công ty nào đó.
Người phụ nữ có mái tóc xoăn nửa, đôi môi đỏ rực, một bên tóc vuốt hết ra sau tai, cầm lấy tài liệu, trông cực kỳ rạng rỡ, dường như rất quyết tâm giành chiến thắng.
"Đây là ở công ty nào?" Ông cụ hỏi.
Thư ký cũng không biết, liền nói: "Công ty nhỏ không đáng để nhắc tới, không so sánh được với công ty của chúng ta."
"Ngu!"
Đừng nhìn mấy công ty tiền tài sung túc, nhưng công ty họ chỉ có hơn mười năm lịch sử, có một số người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, ngắn ngủi mười năm đã trở thành nhà giàu nhất.
Ngành bất động sản này, chịu được thì sẽ lãi kếch xù, chịu được thì sẽ có được thời cơ.
Ông cụ đang suy nghĩ, thì thấy hai đứa con trai của mình đã quay lại, trước mặt người khác bọn họ rất bình tĩnh, khi không có người, vừa mới lên xe nhìn thấy ông cụ liền lo sợ, ỉu xìu ủ rũ nói: "Ba, hết rồi, hồ sơ dự thầu của chúng ta có vấn đề lớn, hồ sơ dự thầu của mấy công ty khác hoàn toàn trùng khớp với công ty của chúng ta."
Nghe thấy mấy từ này, ông cụ cảm thấy trước mắt mình một màu đen ngòm.
"Ba, ba, ba không sao chứ..."
...
Cả ngày Thích Nguyên Hàm ở cục cảnh sát để phối hợp với cảnh sát.
Bên cảnh sát rất bối rối, bởi vì Thích Nguyên Hàm cầm bằng chứng đến báo án, nói Khương Lâm Nguyệt trộm điện thoại, lại nói Khương Lập Nguyệt muốn phá nhà của ba cô.
Hiện tại đất nước đang quét sạch tội phạm toàn quốc, chuyện Khương Lâm Nguyệt làm không phải là chuyện nhỏ, bọn họ nhanh chóng xử lý theo pháp luật, gọi người nhà Khương Lâm Nguyệt đến, bây giờ mới phát hiện ra...
Cư nhiên là người một nhà, người trộm điện thoại lại là mẹ chồng?
Khương Lâm Nguyệt cũng không ngu, bà ta nghiến chặt răng nói đây là chuyện riêng nhà mình, nói: "Tôi chỉ lấy điện thoại nó xem, sao lại bảo là trộm."
Cảnh sát liền nói: "Vậy bà phá nhà người ta là thật hay giả?"
Khương Lâm Nguyệt lắc đầu, "Đương nhiên là giả rồi, tôi chỉ đùa cho vui, làm sao tôi có thể phá nhà chúng nó, cậu biết mảnh đất đó quý giá bao nhiêu không, với lại, căn nhà kia đã không còn là nhà của nó, là của bố chồng tôi, phá nhà của mình thì sao?"
Bà ta ăn nói hùng hồn, logic rõ ràng, ra vẻ không hề sợ sệt, bà ta nói xong lấy cánh tay thục Chu Văn Bá, để Chu Văn Bá nói giúp bà ta.
Chu Văn Bá bực bội, ông ta bị ngăn đến họp mở thầu, bây giờ không chừng anh cả Chu đã đến họp mở thầu, lại làm ăn không công cho người ta, lúc này ông ta vội sắp chết, thúc giục: "Có thể nhanh hơn chút được không, tôi đang gấp, nếu như không nộp tiền bảo lãnh được, tôi gọi luật sư đến ngay lập tức."
Khương Lâm Nguyệt nổi giận, "Ông có ý gì, ông cũng cho rằng là tôi ăn trộm? Tôi làm như vậy không phải là vì các người sao?"
Chu Văn Bá là một loại người điển hình, không quan tâm đến vợ mình có chuyện gì, ông ta vẫn có thể cao cao tại thượng, nói: "Nếu như bà không trộm, thì bà nhanh giải thích đi, nói rõ ra, không thì tôi cứ phải ngồi đây với bà."
Hai vợ chồng vốn đã bằng mặt không bằng lòng, suýt nữa cãi nhau, Khương Lâm Nguyệt biết không thể dựa dẫm vào ông ta được, nuốt cục tức, bình tĩnh lại giải thích với cảnh sát.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chuyện này bà ấy không nói rõ ra, bà ấy chính là kẻ trộm."
"Cái này tôi nhặt được..." Khương Lâm Nguyệt khựng lại, nói tiếp: "Là con trai tôi nhặt được, con trai tôi là chồng của nó, không tính là ăn cắp, giữa vợ chồng với nhau làm gì có chuyện ăn trộm? Là điện thoại của nó hỏng rồi, tôi cầm đi sửa hộ, quên đưa lại cho nó mà thôi!"
Thích Nguyên Hàm nhàn nhã hỏi: "Vậy chính là con trai bà ấy trộm, hai mẹ con bắt tay với nhau, anh cảnh sát, hay là gọi luôn cả con trai bà ấy đến đây hỏi đi."
"Thích Nguyên Hàm! Cô lại muốn tính toán cái gì?" Trước đó Khương Lâm Nguyệt vốn đã sắp xếp Chu Vĩ Xuyên đến họp mở thầu ngay lập tức, lúc này dẫn nó quay lại, vậy bên họp mở thầu sẽ khó khăn, nhà họ Chu bọn họ sẽ gặp đại họa.
Rõ ràng là chuyện vài câu có thể giải quyết, Khương Lâm Nguyệt sống chết không chịu nói rõ, cứ lề mề đến hiện tại, chính là vì kéo dài thời gian cho nhà họ Chu.
Một cái điện thoại, không tính là tài sản gì to tác, mọi người đều muốn chuyện to hóa nhỏ, giải quyết riêng với nhau, thế là xong chuyện.
Khương Lâm Nguyệt hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Điện thoại cô có cái gì mờ ám sao, sợ người khác trộm đến như vậy? Có dám nói ra không?"
Cảnh sát không thích nghe câu này nhé, "Bất kể là điện thoại người ta có cái gì, bà cũng không được trộm, tư tưởng này của bà có vấn đề, đã ăn trộm thì thôi đi, còn xâm phạm quyền riêng tư, lần đầu tiên tôi gặp phải người như bà."
"Cậu đừng nói nữa, tôi đang hỏi nó." Khương Lâm Nguyệt trừng Thích Nguyên Hàm không chớp mắt.
Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu nhìn, cũng đã khá đủ thời gian, liền nói: "Trong điện thoại của tôi có cái gì, không phải bà đã biết từ lâu rồi sao? Bà tưởng cứ khoa trương múa mép là dọa được tôi chắc?"
Lúc trước Khương Lâm Nguyệt lôi điện thoại ra uy hiếp cô, cô đúng thật có sợ, chủ yếu là lúc đó mới tiếp nhận hòn đảo, sợ xảy ra sự cố, lại thêm dự án nhà phương Tây đến nhanh hơn cô tưởng, cô thật sự sợ Khương Lâm Nguyệt tìm ra cái gì đó.
Nhưng, Khương Lâm Nguyệt có thể tìm ra được chứng cứ trong điện thoại, đồng thời Thích Nguyên Hàm cũng không rảnh rang, cô cũng có thể xóa bỏ chứng cứ nha.
Những năm này nhà họ Chu trông trừng cô, Chu Vĩ Xuyên đụng một cái là kiểm tra điện thoại cô, điều tra xem cô có ám muội với người nào không. Cô đã học được cảnh giác, học được cách làm việc không một sơ hở từ rất sớm rồi.
Sau đó lúc Khương Lâm Nguyệt uy hiếp cô, cô đổi hết toàn bộ mật khẩu các ứng dụng hay dùng, cứ cho là Khương Lâm Nguyệt muốn kiểm tra cũng không có cái để mà kiểm tra, cũng không thể tìm hacker hack tài khoản của cô đâu chứ.
Với tính cách của Khương Lâm Nguyệt, nếu như thật sự phát hiện ra gì đó, đã khoe ra từ lâu rồi, tuyệt đối không giấu diếm, át chủ bài cái gì cơ.
Chỉ là bà ta không tìm ra được cái gì cả, biết mình nói ra không ai tin, bà ta liền cố ý dọa nạt Thích Nguyên Hàm, nói mình dùng nó làm át chủ bài.
Thích Nguyên Hàm cười, hỏi cảnh sát: "Bà ấy trộm điện thoại của tôi, còn tìm người bẻ khóa điện thoại tôi, còn xâm nhập an toàn tài khoản của tôi, đây là tội gì? Tôi có phải có thể kiện bà ấy hay không, để bà ấy có tội càng thêm tội?"
Khương Lâm Nguyệt này tính cách nóng nảy gắt gỏng, xuất thân bà ta tốt, chưa từng chịu khổ, bị chĩa mũi nhọn như vậy không thể chịu nổi, nhưng bà ta cẩn thận suy nghĩ, đoán được Thích Nguyên Hàm là đang kích động bà ta, bà ta dứt khoát không nói gì nữa.
Suy cho cùng ai hao tâm tốn sức hơn ai, dự án là việc ván đã đóng thuyền, Thích Nguyên Hàm lên cơn điên như vậy, chỉ vì bị giành mất dự án, bà ta liền không toại nguyện Thích Nguyên Hàm, bà ta nên vui vẻ.
Thích Nguyên Hàm liền nói: "Tôi hy vọng có thể giải quyết rõ cho tôi, tôi không đồng ý hòa giải, hy vọng cảnh sát nên bắt thì bắt, nên thả thì thả. Bà ta nộp thuế, tôi cũng nộp thuế, tôi tin rằng pháp luật công bằng, sẽ không có chuyện phân biệt cao thấp chứ? Luật không chia, tôi tự tìm người chia."
Khương Lâm Nguyệt trầm mặc, không lên tiếng, giả câm.
Hai bên đi vào bế tắc, cảnh sát hòa giải nhìn vào cũng hết cách, chỉ có thể đợi theo, xem rốt cuộc hai người họ đang đợi cái gì.
Cho đến khi người mà ông cụ phái đến hiện diện, vẻ mặt hai người đều thay đổi, Khương Lâm Nguyệt nhướng mày, sáp tai tới nghe tin tức.
Thích Nguyên Hàm vẫn như cũ, dịu dàng hiền hòa, bắt lấy "vật chứng" ở giữa bàn, từng chút từng chút dịch lại phía mình.
Sau đó liền nghe thấy Khương Lâm Nguyệt nghiêm giọng chất vấn: "Cái gì, làm sao có thể?"
Trợ lý nói: "Đích thực là như vậy, lúc công bố kết quả, hồ sơ dự thầu của công ty chúng ta trùng khớp với nhiều công ty khác, mặc dù làm không giống nhau, nhưng cách diễn giải chi tiết trọng điểm na ná nhau, là một kiểu mẫu, tiếng trung dịch sang tiếng trung..."
"Cậu ăn nói hàm hồ cái gì thế! Hồ sơ dự thầu cơ mật như vậy, trừ công ty chúng ta ra thì không ai biết, công ty khác lấy tin ở đâu?" Khương Lâm Nguyệt không dám tin.
Trợ lý nhỏ giọng nói: "Chuyện này cũng không rõ, nhưng nghe nói có phòng làm việc viết hộ hồ sơ dự thầu, tiếng tăm làm hồ sơ rất tốt, tỷ lệ thành công một trăm phần trăm, rất nhiều công ty nhỏ đi mua, sau khi mua về, bọn họ sửa sang lại, nhưng mà không ngờ, không ngờ tổng hợp lại thành bản của công ty chúng ta."
Lúc nói câu này, Thích Nguyên Hàm đứng lên, nói: "Nếu như bà ấy vẫn không dám thừa nhận, tôi sẽ mời luật sự đến đây nói chuyện với bà ấy."
"Cô đứng lại cho tôi!" Khương Lâm Nguyệt hét, hỏi: "Chuyện này có phải do cô làm hay không?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Không phải các người không dùng hồ sơ dự thầu của tôi sao? Bây giờ xảy ra chuyện, lại chạy đến hỏi có phải tôi làm hay không?"
"Cô quá nham hiểm rồi!" Khương Lâm Nguyệt mắng.
"Nham hiểm?" Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ giây lát, như thế này đã tính là nham hiểm, lúc Khương Lâm Nguyệt lấy nhà của ba ra uy hiếp cô, sao không cảm thấy mình nham hiểm độc ác?
Sợ bà ta hiểu sai về mình, Thích Nguyên Hàm quyết định cho bà ta vài lời khuyên chân thành, nói: "Thế này nhé, tôi quả thật là đã tổn thương bà, vậy tôi bồi thường cho bà vài thứ được không?"
Khương Lâm Nguyệt không phải thích bồi thường cho cô sao?
Vậy cô cũng cho bà ta một ít.
Thích Nguyên Hàm nói: "Bà ngoan ngoãn mà ở đây, im lặng mà bị giam giữ vài ngày, rất nhiều chuyện đều có thể né đi, không thì... tôi còn có lá bài chưa tung ra, đến lúc đó bà còn thảm hại hơn."
Lần này không phải là nham hiểm đâu nhỉ.
Cô nhắc nhở bà ta như vậy rồi.
Thích Nguyên Hàm đã cảm thấy mình là người tốt rồi.
Khương Lâm Nguyệt muốn chửi người, nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp, bà ta tức đến run lẩy bẩy, chỉ có thể nói: "Thích Nguyên Hàm, cô, cô đừng hòng chết toàn thây!"
Thích Nguyên Hàm nghe xong liền cười, dù gì cũng là con nhà tri thức, học hết đại học, câu này của Khương Lâm Nguyệt sao mà nồng nặc mùi, cô đi đến cửa lại quay người lại, nói: "Khương Lâm Nguyệt, tốt nhất là mỗi ngày bà nên thắp hương khấn phật, cầu cho tôi sống vui vẻ hạnh phúc, cầu tất cả những người bên cạnh tôi một đời bình an, không thì..."
Chỗ này còn có nhiều người nhìn, có những lời không thể nói ra ngoài, Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhỏ giọng, nói: "Không thì lúc tôi chết, cũng sẽ kéo một nhà các người chịu tội thay, cho dù có chôn tôi xuống đất, rơi xuống địa ngục, tôi cũng sẽ bò dậy, kéo một nhà các người xuống."
Nói xong, Thích Nguyên Hàm cười, vuốt tóc ra sau tai, nhìn bà ta nở một nụ cười rất rạng rỡ rất uyển chuyển, để bà ta thưởng thức, lời cô nói là thật hay giả.
Vài giây sau, khuôn mặt Khương Lâm Nguyệt lan tràn từng tia kinh hoàng.
Trời mưa rồi, đã nửa tháng chưa mưa, lúc này gió thổi đến, càng lạnh lẽo hơn, Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu nhìn, cơn mưa dày đặc đổ xuống, cô như trút được gánh nặng trong lòng mà thở ra một hơi.
Lúc đi mặt trời chói lóa, Thích Nguyên Hàm không đoán được trời sắp mưa, trong tay không có ô, cô chạy vài bước, ra đến bên ngoài, một chiếc ô màu đen che trên đầu cô.
Diệp Thanh Hà hỏi: "Sao chị không đợi em?"
"Vừa mới ở cục cảnh sát, không tiện xem điện thoại."
Lên xe, Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em bán hồ sơ dự thầu cho công ty nào?"
"Không rõ." Diệp Thanh Hà lắc đầu, "Em không hỏi khách, khách cũng không hỏi em, dù sao thì bán cho bọn họ, chép hay không là chuyện của bọn họ, em có ép họ chép đâu."
Nàng bán hồ sơ dự thầu, chứ không nghĩ đến chuyện khiến người ta dùng y nguyên, như thế khối lượng công việc sẽ lớn, rất viễn vông. Mà công ty mua hồ sơ dự thầu cũng không ngu, trong lòng vẫn cảnh giác kìa.
Cũng giống như khi mua đáp án môn ngữ văn vậy, biết rằng người ta đúng hết, nhưng không dám chép y hệt, vẫn phải sửa cách dùng từ bên trong. Bọn họ mang theo tâm lý ăn may, chép đề mục, nâng cao điểm cho mình là được, dù sao mỗi công ty đều có đặc sắc riêng của mình, không ngu đến nỗi chép hết.
Ai cũng không ngờ, có một thằng ngu dám nộp thẳng cả tờ đáp án lên, hại bọn họ bị giáo viên bắt được, thất bại hoàn toàn.
Đây là cuộc thi rất quan trọng, bị phát hiện sao chép, hủy tư cách hàng loạt, hiện tại mọi người đến chỗ khóc cũng không có, trong lòng đều hận nhà họ Chu.
Bây giờ nhà họ Chu giống với cơn mưa này, rất hỗn loạn.
Thích Nguyên Hàm tắt nguồn điện thoại, không nghe thấy bất cứ tiếng ồn ào nào, cô như thể được giải thoát, yên bình mà vui vẻ.
Đến nhà Diệp Thanh Hà, cô liền đi xem mèo, bây giờ mèo đã lớn, trông to hơn trước nhiều, nó không lạ người, nhìn Thích Nguyên Hàm nhảy lên sô pha, bấu lấy chân của cô.
Mỗi lần Thích Nguyên Hàm đến đây đều đem cho nó đồ ăn ngon đồ chơi hay, nó quen rồi, hiện tại đang đòi Thích Nguyên Hàm đấy.
Nhưng Thích Nguyên Hàm từ cục cảnh sát về, không mua, nó bấu víu nửa ngày trời, không vơ vét được đồ, quay về phía Diệp Thanh Hà kêu một tiếng, đợi Diệp Thanh Hà nhìn sang, nó lại trèo lên sau đầu Thích Nguyên Hàm, cái chân bám lấy tóc Thích Nguyên Hàm meo một tiếng.
Diệp Thanh Hà liền thở dài, nói: "Mommy cũng hết cách rồi, đánh không lại mẹ con, không có bản lĩnh đó, con tự nghĩ cách đi."
Mèo lại đạp tóc Thích Nguyên Hàm, đủ ngạo mạn, lúc trước tưởng rằng nó là mèo đen, bây giờ đã lớn, thay lông trắng tinh, nhận ra nó có màu trắng xanh, là gái đẹp.
Thích Nguyên Hàm đã từng tìm kiếm, mèo thuần chủng rất khó nhặt được, lúc đó Diệp Thanh Hà nhặt nó về, xem như là vận may một phần mười nghìn.
Mèo đạp hai phát, cứ kêu Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà lau nước trên tay đi đến, nàng ngồi cạnh Thích Nguyên Hàm, nói: "Hết cách rồi, nó cứ đòi xem bằng được, em kiểm tra xíu nhé."
Nói xong nàng nghiêng người qua, tay chống hai bên Thích Nguyên Hàm, khẽ ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Có thể lục soát không?"
"Em nói lục soát liền lục soát, vậy không phải chị mất hết sĩ diện sao?" Thích Nguyên Hàm nói.
"Ây da, đừng như vậy, con còn đang nhìn kìa." Diệp Thanh Hà trách móc liếc Thích Nguyên Hàm một cái, như thể Thích Nguyên Hàm không nghiêm túc.
Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn, đôi mắt tròn xoe của mèo vẫn nhìn chằm chằm họ, đứa nhóc này, có khi không biết họ đang làm gì, còn bày ra dáng vẻ thúc giục.
Thích Nguyên Hàm cân nhắc, không thể để nó ở với Diệp Thanh Hà nữa, còn theo nữa, không chừng ngày nào đó nó sẽ hư hỏng theo, có thể thành tinh được.
Diệp Thanh Hà lật một túi áo, để mèo xem, nói: "Không có gì nhỉ? Đúng không nào?"
Sau đó nàng lại lật cái khác, mèo không nhìn thấy, Diệp Thanh Hà giục Thích Nguyên Hàm quay sang, nàng muốn ôm cô từ phía sau, tư thế này không nghiêm chỉnh, Thích Nguyên Hàm không làm nữa, đẩy Diệp Thanh Hà, "Em đừng nghịch."
"Em không nghịch mà, không phải là con đang nghịch sao."
Nói ra câu này vốn đã xấu hổ, Thích Nguyên Hàm đẩy Diệp Thanh Hà ra, nói: "Thật sự không mua, lần sau mua, em đừng nghịch chị."
Một lớn một nhỏ, quá ấy ấy rồi.
Cũng may mèo nghe lời, không thấy đồ liền nhảy xuống, Diệp Thanh Hà vẫn không bỏ qua, ngó vào ngực cô, "Tiên sinh, tôi thấy chỗ này của ngài ồn ào ầm ĩ, sợ là giấu đồ gì ngon."
Thích Nguyên Hàm dồn hết dức lực đẩy nàng ra, mình thì đứng dậy đi ra chỗ khác, Diệp Thanh Hà nhìn cô cười, nhắc nhở cô: "Chị đừng quên, ván cược hôm trước của chúng ta nhé, không chừng chị đã thua rồi cơ."
"Không quên." Thích Nguyên Hàm rất giữ lời hứa, chỉ là có hơi thẹn, phải làm với tình nhân của người chồng trên danh nghĩa.
Cô xấu hổ nghĩ, đây còn là lần đầu của cô.
"Haizz, em thật sự không đợi được nữa, lúc nào mới có kết quả thế nhỉ." Diệp Thanh Hà hỏi.
Kết quả đấu thầu thường phải sau năm ngày làm việc mới có, nhưng nếu có nhiều công ty bị hủy hổ sơ, có khả năng chỉ mất hai ngày, cũng không gấp.
Chỉ là...
Họ cái gì cũng không biết, có phải không tốt lắm hay không.
Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà đang chơi điện thoại ở trên sô pha, bất giác cảm thấy ngực đau, Diệp Thanh Hà nhìn như thế nào cũng không tin tưởng được.
Sầu lo xong, Thích Nguyên Hàm đỏ bừng mặt, sau đó lại nóng.
Cô quay đầu, Diệp Thanh Hà liền trêu cô, "Ngượng rồi? Đến lúc đó chị sẽ không quỵt nợ chứ?"
"Sao chị phải quỵt nợ, chưa chắc chị đã thua." Thích Nguyên Hàm lên tầng hai, cô ôm mèo đang làm tổ ở cầu thang lên, xoa xoa đầu của nó, nói: "Còn có việc còn chưa giải quyết, vội cái gì."
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Thích Nguyên Hàm liền nhận được tin tức, Khương Lâm Nguyệt đã được nộp tiền bảo lãnh, một cái điện thoại mà thôi, không có khả năng giam giữ người có bối cảnh và thân phận như bà ta, cùng lắm là bà ta chỉ bị giữ lại uống tách trà.
Chu Vĩ Xuyên đi làm chứng, nói là lúc đó Thích Nguyên Hàm rớt xuống biển, điện thoại được tiệm quán nhặt được, quán đó đưa lại cho hắn, hắn chỉ đưa cho Khương Lâm Nguyệt mang đi sửa, không được tính là trộm. Hắn còn gọi điện cho tiệm quán kia, bảo người ta làm chứng.
Quán đó vẫn luôn nhớ chuyện này, liền nói Chu Vĩ Xuyên xác thực là dùng danh nghĩa người chồng lấy điện thoại đi.
Cảnh sát gọi điện cho Thích Nguyên Hàm, kêu cô đến đó một chuyến.
Đầu bên kia điện thoại còn có thể nghe thấy tiếng của Khương Lâm Nguyệt và Chu Vĩ Xuyên, Khương Lâm Nguyệt đang trách mắng Chu Vĩ Xuyên, nói Chu Vĩ Xuyên đáng thất vọng không ra gì, Chu Vĩ Xuyên vẫn luôn hoà giải.
Thích Nguyên Hàm cười, cô đã nói vẫn còn con át chủ bài, Khương Lâm Nguyệt không xem lời nói của cô ra gì.
Cô nắm lấy điện thoại hỏi cảnh sát, "Nếu không phải trộm, lừa gạt thì sao? Hai mẹ con họ cùng nhau lừa gạt tôi thì sao?"
Cảnh sát hoang mang, hỏi hai câu, nghe xong, nhìn sang Chu Vĩ Xuyên và Khương Lâm Nguyệt, vẻ mặt cảnh sát đã thay đổi, nói: "Xin lỗi, hiện tại hai người đều không đi được."
"Tại sao?" Hai người khó hiểu, có hơi tức giận, Chu Vĩ Xuyên nói: "Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, cô ấy là vợ của tôi, các anh không phải đã gọi điện được cho quán ở đảo rồi à? Chúng tôi chỉ là cãi nhau, tình cảm bất hòa mà thôi. Anh đưa điện thoại cho tôi, tôi phải nói chuyện với vợ tôi."
Cảnh sát không đưa, lạnh giọng thẳng thừng hỏi một câu, "Vậy tại sao vừa rồi Thích Nguyên Hàm lại nói hai người đã ly hôn?"
Chu Vĩ Xuyên sững sờ, trong chốc lát mặt tái mét.