Mùa đông trên núi rất hoang vắng, nhìn ra xa chỉ thấy một vùng úa vàng, không nhìn thấy được một chút sắc xanh, cành cây trụi trơ, để lộ vết rạn thiếu nước.

Cái chậu vừa rồi còn nằm trong tay Diệp Thanh Hà, bây giờ đã rơi leng keng xuống đất, đáy chậu có một chỗ bị va thành cái lõm to, đồ ở bên trong văng hết ra ngoài.

Thích Nguyên Hàm giật mình, kinh ngạc mà nhìn nàng, "Em... phải đền tiền cho dì Lưu nhỉ, đập vỡ chậu nhà người ta rồi."

Diệp Thanh Hà còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chậu nữa, chỉ muốn đi đến, nắm lấy cằm của Thích Nguyên Hàm, bảo cô nói một lần nữa, sau đó hôn cô.

Thích Nguyên Hàm cảm nhận được sự kích động của nàng, thu hồi lại ánh mắt, ngồi xổm xuống nhặt kéo và thuốc khử trùng lên, cùng cái chậu kia, Thích Nguyên Hàm đang định lấy, cún con chạy lại rất nhanh cắn lấy chiếc chậu kia.

Diệp Thanh Hà gọi cô: "Chị."

"Hửm?"

Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn nàng, Diệp Thanh Hà đi thẳng đến, ngón tay rơi trên cằm cô, cực kỳ to gan mà nắm lấy. Chu Vĩ Xuyên ở cạnh phẫn nộ đứng lên, ghế sắp đổ xuống, hắn không thể chịu đựng được nữa mà đẩy Diệp Thanh Hà.

Ngón tay của Diệp Thanh Hà sượt qua cằm cô.

Thích Nguyên Hàm gục mặt rũ mày, không lên tiếng, cảm thấy nàng quá to gan rồi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá.

Có phải Diệp Thanh Hà muốn hôn cô trước mặt Chu Vĩ Xuyên không? Thích Nguyên Hàm vuốt mái tóc ra sau tai, không nghe thấy được âm thanh gì cả, con tim đập dữ dội, mấy ngày nay có Chu Vĩ Xuyên canh trừng, cô cùng Diệp Thanh Hà nghiêm túc hẳn, Diệp Thanh Hà cũng phối hợp mà giả vờ ngoan ngoãn.

Thật ra Thích Nguyên Hàm rất muốn cùng nàng riêng tư mà cho đi và nhận lại.

Thích Nguyên Hàm cầm lấy chiếc chậu rơi trên đất, hỏi: "Hai người ai giúp tôi đi múc nước nóng, tôi muốn tắm cho cún."

"Chị, để em." Diệp Thanh Hà giành lấy, Chu Vĩ Xuyên nhanh hơn nàng một bước, thẳng tay giành lấy chiếc chậu.

Thích Nguyên Hàm nói: "Nước đừng nóng quá, đổi thêm mấy lần nước."

Chu Vĩ Xuyên cầm chậu rời đi, lúc đi trừng Diệp Thanh Hà một cái, đợi khi hắn vừa xuống bếp , Diệp Thanh Hà liền cong eo xuống, ánh mắt Thích Nguyên Hàm khẽ lấp lánh.

Cô cố ý để Chu Vĩ Xuyên đi.

Diệp Thanh Hà lại gọi: "Chị ơi."

Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu lên ừm một tiếng, nàng liền cúi người xuống hôn.

Môi hôn lấy cô, lưỡi du ngoạn trong miệng cô.

Trước khi đến đây, Thích Nguyên Hàm ngỡ rằng họ sẽ luôn làm ở ngọn núi kinh tế lạc hậu này, cô sẽ khổ vì sự lẳng lơ của Diệp Thanh Hà, không ngờ, họ hôn nhau thôi cũng phải lén lút.

Thích Nguyên Hàm hé miệng, cho lưỡi của nàng vào, một tay Diệp Thanh Hà giữ lấy gáy cô, dường như đã khát rất lâu, hôn đến kêu thành tiếng.

Đợi đến khi Thích Nguyên Hàm không thở nổi, nàng mới dừng lại.

Lúc ánh mắt va vào nhau, nàng lại sáp tới hôn đôi lần.

Thích Nguyên Hàm thấy môi có hơi đau, quay đầu, không cho nàng hôn nữa. Thích Nguyên Hàm sờ lên đôi môi, phát hiện ra có máu, thật sự bị Diệp Thanh Hà cắn rách rồi, cô oán hận mà nhìn Diệp Thanh Hà, "Em xem em này..."

Diệp Thanh Hà tủi thân nói: "Em không nhịn được mà, chị, chị ngọt quá, đã lâu em không hôn chị, cực kỳ khó chịu..."

Nàng nhiệt tình nói, mặt Thích Nguyên Hàm nóng hừng hực, nhìn chú cún đang vẫy đuôi với họ ở bên cạnh, ngón tay ép lên môi khẽ khàng suỵt một tiếng, nhắc nhở chú cún đừng có nói ra.

Chuyện họ hôn nhau, phải làm như không biết đó.

Nước đã đến, hai người ngồi ở trên ghế dài, Thích Nguyên Hàm thử độ ấm, có hơi nóng xíu, Thích Nguyên Hàm nhúng ướt khăn, bắt đầu xử lý đám lông bẩn của chú cún, chú cún lắc người mấy lần, không muốn tắm.

"Nhanh thôi là được, ngoan nào." Thích Nguyên Hàm vuốt đầu nó, khen ngợi: "Ngoan lắm, đợi lát nữa, xử lý vết thương cho em."

Diệp Thanh Hà đứng ở bên giúp đỡ một tay.

Tắm cho động vật nhỏ khá khó, chúng nó ham chơi, lại còn không chịu phối hợp, không lúc nào nó ngừng lắc đầu rung người, văng một người nước.

Cún con vừa hất đầu, nước liền bay đến, Thích Nguyên Hàm không kịp giơ tay cản, quần áo đã ẩm ướt, cô thở dài, giơ tay che mặt, nói: "Haizz, con cún con này, thật sự hư chết đi được."

Nói xong, khóe mắt Thích Nguyên Hàm liếc thấy Diệp Thanh Hà đang mím chặt đôi môi, nàng nhìn chằm chằm vào nước, như thể đang có tâm sự gì đó.

Thích Nguyên Hàm lỡ một nhịp tim, nghĩ thầm: Không phải chứ, còn ghen ăn tức ở chuyện này? Đừng nói là em ấy muốn hắt nước lên người mình đó chứ?

Cô lập tức cố ý nghiêm túc mà nói: "Em ngoan hơn nó nhiều lắm, em sẽ không hắt nước lên người chị đâu."

"Em cũng nghĩ vậy." Diệp Thanh Hà cười thôi không nhìn nữa.

Nàng cười lên, rất ấm áp, như ánh mặt trời hiếm có trong ngày đông, rọi xuống lớp băng tuyết, phản xạ ánh màu đẹp đẽ, mang  theo nhiệt độ dung hòa mọi vật.

Thích Nguyên Hàm cũng cong đôi mày, hỏi: "Bây giờ vui rồi hả?"

"Ừm. Vui rồi." Diệp Thanh Hà gật đầu thật mạnh.

Hai người ở cùng với nhau cực kỳ hòa hợp, tăng cả độ nóng cho ánh mặt trời.

Thích Nguyên Hàm vào phòng lấy máy sấy, lúc đứng lên nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên đang gọi điện thoại, hắn gào thét với người ở đầu bên kia điện thoại, nghe đến tên thì biết là anh em tốt của hắn.

Thích Nguyên Hàm im lặng lướt qua người hắn, ánh mắt Chu Vĩ Xuyên trông hơi thâm trầm, hắn đang tính toán cái gì, kìm lại cơn tức như vậy.

Chú chó tắm xong ra một chậu nước bẩn, nó không thích sấy lông, cứ chạy loanh quanh rung mình thật mạnh, theo thói quen mà cho rằng lắc lư người là xong việc.

Khi xoa thuốc lên chỗ đau của nó, cún con có lẽ là đã biết đau, không chạy loạn, nó nằm yên ở trong chậu, thở phì phò, bôi thuốc xong, nó lấy lòng Thích Nguyên Hàm mà dụi vào tay Thích Nguyên Hàm.

Khá dễ thương.

Diệp Thanh Hà nói: "Nó thật sự giống với chú cún của chị ngày trước sao? Nó bị thương nặng như vậy, trông vẻ rất tội nghiệp. Hay là nói chuyện với chủ của nó, chúng ta nhận nuôi nó?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Cho dù chủ của nó có đồng ý, nhưng cún con chắc chắn sẽ không đồng ý, chúng ta mua nó về, nó cũng sẽ chạy về nhà, nó chỉ nhận một người chủ. Với lại, cho dù nó có giống chú cún của chị ngày trước như thế nào, chị cũng không muốn tìm thế thân."

"Ừm?" Diệp Thanh Hà với dáng vẻ nghe giảng.

"Bởi vì thích là độc nhất vô nhị, có giống như thế nào nữa cũng không thể thay thế được." Thích Nguyên Hàm nhìn cún con, cún con chạy loanh quanh trong vườn, bộ lông nhanh chóng khô ráo. Cô nói: "Cũng không công bằng với cún con, như vậy không tính là yêu nó thật sự, cho dù có là động vật, cũng phải thật lòng đối đãi."

Chú cún kia của cô sống ở trong ký ức đã là tốt rồi.

Diệp Thanh Hà cũng yêu thương thật lòng, nghe xong, cảm thấy rất có lý, gật đầu như giã tỏi.

Có đứa bé đứng ở cửa nhà sát vách, nó nhìn về phía này, dáng vẻ có phần thăm dò, có lẽ là muốn qua đây, nhưng lại không dám.

Chú chó vừa còn chơi rất vui, nhìn thấy đứa bé, dạng chân chạy như bay đến bên cạnh đứa trẻ vòng quanh vài vòng, không ngừng liếm mu bàn tay đứa bé. Đứa trẻ ngồi xổm xuống ôm lấy đầu chú cún cụng đầu nhau, sau đó đem chú cún vào phòng.

Thích Nguyên Hàm nhìn thấy thì cười, cô dọn đồ vào phòng, sau đó gọi Diệp Thanh Hà đến, nói: "Lát nữa chị đưa em một nắm kẹo, em đem sang cho đứa bé cạnh nhà được không?"

"Hả? Vì sao?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Trông nó dễ thương."

"... Được thôi, chị lấy kẹo ở đâu ra, em cũng muốn ăn." Diệp Thanh Hà nói, "Em thấy em cũng rất dễ thương mà."

Thích Nguyên Hàm đi lên tầng, "Nếu em muốn ăn, lát nữa chị sẽ đưa cho em. Đi so dễ thương với trẻ con cũng không biết xấu hổ."

Diệp Thanh Hà nói: "Em chỉ muốn biết kẹo có ngọt hay không mà."

Thích Nguyên Hàm đi đến nửa đường thì nghe thấy tiếng cười của nàng, là một nụ cười kiềm nén, từng đợt từng đợt, Thích Nguyên Hàm lập tức nghĩ được nàng đang cười cái gì, chắc là muốn nói miệng nàng còn ngọt hơn kẹo, Thích Nguyên Hàm quay đầu lườm nàng, "Đừng có mà không nghiêm túc."

"Biết rồi ạ." Diệp Thanh Hà trông như nghiêm túc mà gật đầu.

Thích Nguyên Hàm đưa kẹo cho nàng, sô cô la cùng kẹo bơ cứng, đựng đầy một túi to, Diệp Thanh Hà vừa xuống lầu thì chạy thẳng sang nhà bên cạnh, đứa bé kia đang đứng ở trước cửa nhà chơi với cún con, trông thấy Diệp Thanh Hà thì giật bắn mình, chạy thẳng vào phòng.

Diệp Thanh Hà đặt đồ lên ghế, dịu dàng nhắc nhở một câu đừng cho cún ăn kẹo, lại chạy về quấn lấy Thích Nguyên Hàm.

...

Một lúc sau, bắt đầu dùng bữa.

Dì lưu làm mấy con cá diếc, đích thân chồng dì ấy đi bắt, bỏ rất nhiều ớt, hương thơm ngập mũi, trông rất ngon.

Chu Tuyết Miên từ trang trại lợn về, cô ấy ngồi vào bàn, Thích Nguyên Hàm hỏi một câu, "Lúc nào chị mới ký hợp đồng vậy, bây giờ cũng làm xong thủ tục rồi, có lẽ hẹn thời gian được rồi, như vậy, chúng ta cũng có thể về sớm hơn chút."

Đã đến đây hơn một tuần, địa điểm trang trại lợn với kiến trúc đều không có vấn đề gì, bọn họ ký hợp đồng nhanh thì có thể xây trang trại nhanh hơn, đúng đến tháng ba tháng tư là xong việc, có thể nắm được thời điểm tốt nhất để nuôi lợn con.

Chu Tuyết Miên gắp một miếng cá, vừa định nói, người trợ lý bên cạnh cô ấy đã nói một câu: "Đúng vậy Thích tổng, đều khá ổn rồi, nhanh thôi là có thể ký xong hợp đồng."

"Phương Thiến." Chu Tuyết Miên liếc trợ lý một cái, nhíu mày, dường như không muốn cô ta nhiều lời, nói: "Đã kiểm tra xong trang trại lợn bên này, nhưng còn phải xem lợn con như thế nào, so sánh với trang trại lợn khác nữa, bây giờ không phải mùa lợn đẻ, đây cũng là bước quan trọng, không thể sơ suất được."

Cô ấy nói xong, liền hỏi Thích Nguyên Hàm: "Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này."

Thích Nguyên Hàm nói: "Không có gì, chị cứ làm chuyện của chị trước đi."

Chu Tuyết Miên nuốt miếng cơm, không cẩn thận hóc xương cá.

Thích Nguyên Hàm nhắc nhở: "Chị cẩn thận chút, ăn từ từ thôi." Sau đó vào phòng bếp lấy bình giấm trắng đưa cho Chu Tuyết Miên.

Bữa cơm này dùng chậm, vài người ngồi ở bàn, không cùng tâm trạng, nên không mở miệng nói chuyện. Cho đến khi nhà dì Lưu có khách đến, đứa bé nhà bên được một người lớn nắm tay kéo đến đây.

Người lớn kia xách một cái túi, nói: "Đây là khoai lang nhà tôi tự trồng, ngọt lắm, tôi mới nhổ chiều nay đấy. Cảm ơn mọi người đã cho kẹo, đứa nhóc này đến tối mới nói cho tôi biết, khiến mọi người phí công tốn sức rồi."

Dân ở đây mộc mạc giản dị, hàng xóm tặng quà là phải cảm ơn lại, dì Lưu nghe xong, nói: "Không phải kẹo tôi cho đâu, có lẽ là mấy đứa Tiểu Thích ở nhà tôi cho đấy."

Người lớn kia lại dắt đứa trẻ vào phòng, đứa trẻ rất sợ người lạ, nhìn thấy một đám người trong phòng chỉ biết nấp đằng sau lưng người lớn.

Thích Nguyên Hàm nói: "Nó rất dễ thương, một ít kẹo mà thôi, không cần để ý quá làm gì."

Người lớn cực kỳ khách sáo, gọi đứa trẻ lại, nói: "Mau đi cảm ơn người ta, không phải con bảo kẹo rất ngon sao."

Đứa trẻ rất ngoan, người lớn nói xong, nó liền xách túi đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm nói: "Cảm ơn chị gái."

Thích Nguyên Hàm nói: "Không cần cảm ơn."

Đứa trẻ lại nhìn sang Diệp Thanh Hà, cũng nói: "Cảm ơn chị gái."

Người lớn cười mà dạy bảo, "Nhớ phải cảm ơn cả chồng của chị gái nữa, không phải con nói là chồng chị gái xách qua đưa cho con sao, phải lễ phép vào."

Đứa trẻ lại nói với Diệp Thanh Hà lần nữa: "Cảm ơn chồng chị gái."

Thích Nguyên Hàm sững người, người lớn kia cũng ngây người.

Người lớn tiếp tục bé tiếng răn dạy: "Là cảm ơn người chồng của chị gái, đừng lầm nữa."

Thích Nguyên Hàm vừa muốn nói không cần đâu, Chu Vĩ Xuyên không ở đây, sau này hắn cũng không phải là chồng cô nữa, kẹo này cô mua không liên quan gì đến hắn.

Đứa trẻ kia nhanh hơn cô một bước, chỉ vào Diệp Thanh Hà, trong trẻo mà nói: "Chị ấy là chồng chị gái đó ạ..." Nhìn thấy mẹ nó không tin, có hơi sốt sắng rồi, "Là chồng chị gái cho đó! Hôn hôn chị gái cho đó!"

Diệp Thanh Hà khẽ cười, sờ bím tóc của đứa trẻ, có phần vui sướng ngất ngây mà nói: "Cảm ơn em đã nói như vậy." Nàng lại nhìn Thích Nguyên Hàm, nhận ra đôi tai Thích Nguyên Hàm đã ửng đỏ, hỏi: "Là do tụi chị rất hợp, nên mới gọi chị là chồng chị gái hả?"

Đứa trẻ đó lắc đầu lia lịa, buộc miệng nói, "Là hôn hôn, chị gái xinh đẹp hôn hôn, hôn hôn, hôn hôn như thế này nè..." Nó chu mỏ, pặc một tiếng.

"..."

Xấu hổ rồi, Thích Nguyên Hàm đã hiểu ý của nó, đứa nhóc này đang học theo cô hôn môi cùng Diệp Thanh Hà, chắc là buổi chiều nó đã nhìn thấy.

Người lớn kia nhìn Diệp Thanh Hà, ánh mắt có hơi phức tạp.

Những người còn lại cũng đoán mò trong lòng, có thể là Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà đã hôn nhau, đứa trẻ này thấy được, nên mới xem Diệp Thanh Hà là chồng của Thích Nguyên Hàm.

Vậy còn Chu Vĩ Xuyên, sừng trên đầu lấp lánh nha.

Thế này cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi.

Cũng may Chu Vĩ Xuyên đang gọi điện thoại trên lầu, nếu như để hắn nghe thấy, khung cảnh chắc chắn rất sống động.

Thích Nguyên Hàm cười, cố gắng bình tĩnh nói: "Hôm nay hai chúng tôi tắm cho chú chó nhà chị, lúc đó em ấy đứng ở bên cạnh nhìn mà, có lẽ đã khiến em nhỏ hiểu lầm, không hiểu là chuyện gì. Đứa nhỏ này đáng yêu quá."

Ông trời ạ. Ngượng quá.

Cô cảm giác được tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

"Đúng đúng đúng vậy." Người lớn kia cũng cười, sợ gây chuyện bẽ mặt, nói: "Đứa trẻ nhà tôi còn nhỏ quá, có lúc dạy nó còn không nghe kia, làm phiền mọi người rồi, thật là..."

Trẻ nhỏ mà, không hiểu chuyện cũng là bình thường.

Cũng trách họ lúc đó hôn phóng túng quá, không để ý hình tượng.

Thích Nguyên Hàm cười nói không sao, thật ra ngón tay đang siết vào nhau.

"Trẻ con thật thà chất phác, đứa bé nhà chị rất đáng yêu."

Diệp Thanh Hà cũng công nhận mà gật đầu, "Tôi cũng thích lắm." Nàng khẽ lùi ra sau, đứng bên cạnh Thích Nguyên Hàm.

Những cô gái xinh đẹp đứng cạnh nhau, trông như thế nào cũng hợp cực kỳ. Đặc biệt là hai người họ đứng bên.

Mọi người không dám nhìn lâu, sợ nghĩ sai lệch, thi nhau đi trêu đứa trẻ nói chuyện.

Giữa chừng, nghe thấy tiếng đặt đũa xuống.

Chu Tuyết Miên đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng, nhìn Thích Nguyên Hàm nói: "Chị ăn xong rồi, về tiến độ của dự án, chị đã ghi chép tài liệu lại, lát nữa chị gửi cho em sau."

Thích Nguyên Hàm đáp một tiếng được.

Chu Tuyết Miên lên tầng, nhưng Diệp Thanh Hà lại ngồi xuống, nàng rất thành thật mà hỏi: "Dì Lưu, nhà dì có rượu không? Cháu muốn uống ít rượu."

Thích Nguyên Hàm nói: "Ăn hết thức ăn rồi, em còn uống rượu cái gì."

"Tâm trạng em tốt." Diệp Thanh Hà lấy thêm bát cho mình, "Không uống rượu nhịn khó chịu lắm."

Dì Lưu nói: "Có thì có, nhưng rượu vải ủ ngày trước, độ cồn rất cao, bình thường ông nhà tôi cũng chỉ uống ba ly, uống nhiều là say đấy."

"Vậy cháu uống hai ly thôi." Diệp Thanh Hà phấn khích quá, sắp nổ tung rồi đây, cái câu "đã cân nhắc đến" của Thích Nguyên Hàm ban đầu, đã nhét cho nàng một viên kẹo ngọt sớt rồi, nàng đã rất cố gắng mà khống chế.

Không ngờ, tối đến còn cho nàng niềm vui bất ngờ đến vậy.

Con tim sắp nổ tanh bành vì niềm vui kíƈɦ ŧɦíƈɦ này rồi.

Nàng phải uống chút rượu, để giải tỏa cảm giác này.

Thích Nguyên Hàm cũng khuyên nàng đôi câu, bảo nàng buổi tối đừng uống rượu, uống nhiều sẽ đau đầu, Diệp Thanh Hà giơ một ngón tay lên, cực kỳ lấy lòng mà nói với cô, "Uống một ngụm, một ngụm thôi, em nếm thử vị."

Đôi khi nhấp một ly rượu, xem như là thú vui của cuộc đời, cũng không cần quản lý chặt chẽ đến vậy.

Thích Nguyên Hàm không ngăn cản, cô không thể cứ ngồi dưới này mãi, ánh mắt mọi người nhìn cô cứ mang theo tia hoài nghi.

Lúc lên tầng, cô đứng ở cạnh lan can nhìn xuống, Diệp Thanh Hà đã bắt đầu uống.

Dì Lưu lấy cho nàng một bình rượu sứ nhỏ, màu nâu, trên miệng cắm mảnh vải màu đỏ, Diệp Thanh Hà lấy miếng vải ra, rót đầy ly.

Hình như rất thơm, trong không khí ngập tràn hương vải.

Dì Lưu nhìn thấy, cười nói: "Tiểu Thích, nếu mà cháu không có việc gì, lại đây uống một ly đi."

Diệp Thanh Hà cầm lấy ly rượu, giơ về phía Thích Nguyên Hàm mà cạn, như thể cố ý mê hoặc cô, tự mình nhấp một ngụm, nói: "Chị ấy dị ứng với cồn, không thể uống rượu."

"Vậy thì tiếc quá, rượu này ủ ngon lắm kìa." Dì Lưu nói.

Tâm trạng Thích Nguyên Hàm cũng vui đây.

Hôm nay đã nói hết ra, không cần hư tình giả ý với Chu Vĩ Xuyên nữa, không phải nghe Chu Vĩ Xuyên nói ra hai từ kia nữa.

Cô đẩy cửa, lấy một bịch sữa bột từ trong ngăn kéo ra, pha cho mình một ly, sau đó mở máy tính, đăng nhập vào một tài khoản trước.

Chu Tuyết Miên gửi tài liệu cho cô, cô nhanh chóng xem xong, mặc dù Chu Tuyết Miên ở nước ngoài mười năm, chưa từng nhận dự án, nhưng mà xử lý tài liệu có đầu có đũa, khá có năng lực.

Thích Nguyên Hàm trả lời tin nhắn của cô ấy: [Không tồi, không có vấn đề gì cả, nhưng có một số việc có thể giao cho cấp dưới của chị, không cần ôm hết, như vậy có thể tăng nhanh tiến độ công việc.]

Trạng thái đang nhập tin nhắn bên kia thay đổi vài lần.

Một phút sau, Chu Tuyết Miên trả lời cô: [Nguyên Hàm, em thật sự cho rằng Diệp Thanh Hà hợp sao? Có từng cân nhắc đến cô ấy sao?"

Cô ấy hỏi đột ngột như vậy.

Ngón tay Thích Nguyên Hàm lướt trên bàn phím gõ chữ.

Rất nhanh đã gửi tin nhắn đi.

Thích Nguyên Hàm: [Có.]

Tin nhắn gửi đi, Thích Nguyên Hàm đợi vài giây, không nhận được tin nhắn phản hồi, định rời mạng, wechat lấp lóe giây lát, Tống Duệ gửi một tin nhắn cho cô.

Tống Duệ: [Thích tổng, công ty đang thuyên chuyển công tác, hình như em và Tiểu Chu sắp phải chuyển đến bộ phận khác rồi, em nghe nói, chỉ có người ở bộ chúng ta mới bị điều chuyển đi."

Thích Nguyên Hàm nói: [Không sao, không cần căng thẳng, cứ theo công ty mà chuyển.]

Thích Nguyên Hàm đăng xuất tài khoản này, đăng nhập vào một tài khoản khác.

Cô uống một ngụm sữa, nóng bỏng, rát lưỡi.

Đợi đến khi hết rát, Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn cho Bách Dư Nhu: [Thế nào rồi?]

Bách Dư Nhu vứt mấy tài liệu cho Thích Nguyên Hàm, đều có mật khẩu, Thích Nguyên Hàm nhập mật khẩu xem trực tiếp, dự án nhà phương Tây đã bắt đầu khởi công, hiện tại chỉ tiêu các dự án đều không có vấn đề gì, bộ phận xét duyệt cũng đã thông qua.

Tốc độ này còn nhanh hơn dự tính của họ.

Thích Nguyên Hàm xem xong trả lời cô ấy một chữ ok, hỏi: "Xem ra rất thuận buồm xuôi gió nhỉ, không có ai gây chuyện hả?"

Với dự án to như thế này, lấy được, còn không tính là lấy được thật sự, sẽ có rất nhiều người ngáng đường.

Bách Dư Nhu trả lời: [Làm sao mà không có cho được, ngày đầu thi công đã có người đến gây chuyện, chửi mắng đến mức công nhân của chúng ta đánh nhau kìa, sau đó cảnh sát mới đến xử lý chuyện này. Tôi có hỏi thì là người nhà họ Ẩn ở khu Tây tìm đấy.]

Lúc trước họ từng giành dự án của nhà người ta, đây là cách báo thù độc ác đây.

Thích Nguyên Hàm nói: [Cô giải quyết như thế nào?]

Bách Dư Nhu nói: [Ngoài mặt thì đương nhiên tôi phải lịch sự hòa nhã, phối hợp với họ nói là hiểu lầm, sau lưng thì tôi chắc chắn sẽ đấu đến cùng với họ, tìm một đám người đến đập nơi của họ, sau đó báo cáo bọn họ dùng vật liệu chất liệu kém, bây giờ bọn họ còn đang bị kiểm tra kìa.]

Thích Nguyên Hàm lại nói: [Tiếp tục trông trừng, nhà họ Chu còn chưa ra tay.]

Bách Dư Nhu nói: [Đúng rồi, ông cụ kia của cô đã xuất viện mấy ngày trước rồi, ông ấy chưa đến công ty, tôi đoán ông ấy cũng không rảnh rỗi đâu, đang toan tính chuyện gì đó.]

Thích Nguyên Hàm trả lời một chữ được.

Bách Dư Nhu lại hỏi: [Lúc nào thì cô quay về.]

Thích Nguyên Hàm: [Dự tính là tuần sau.]

Bách Dư Nhu: [Muộn hơn so với dự trù của cô đấy.]

Thích Nguyên Hàm gõ chữ: [Chu Tuyết Miên cố ý níu lấy tôi.]

Bách Dư Nhu: [Hả? Chuyện gì thế?]

Thích Nguyên Hàm: [Cô trông dự án tiếp đi, có chuyện gì thì gọi điện thẳng cho tôi.]

Bách Dư Nhu: [Nhanh lên đấy.]

Thích Nguyên Hàm : [Biết rồi.]

Kết thúc trò chuyện, Thích Nguyên Hàm rời mạng hẳn, ly sữa ở trên bàn đã uống hết, cô đứng dậy đi mấy bước, thay đổi không khí, liền nghe thấy cửa kêu cộc cộc.

Nghe tiếng nói, đã đoán ra được là ai.

Thích Nguyên Hàm ra mở cửa, chỉ mở một khe nhỏ, mùi rượu liền bốc lên qua khe cửa.

Cũng không nồng lắm, còn thoang thoảng hương vải.

Rất thơm.

Diệp Thanh Hà nói với cô: "Chị, em uống xong rồi."

Thích Nguyên Hàm nói: "Cũng không còn sớm nữa, em về phòng tắm rửa, ngủ sớm đi, đừng để ngày mai dậy đau đầu."

Diệp Thanh Hà nói: "Nhưng mà em uống hết cả một bình rồi."

"Một bình?" Thích Nguyên Hàm kinh ngạc, lại cảm thấy nàng như vậy rất buồn cười, làm chuyện xấu còn cố ý nói ra, Thích Nguyên Hàm cố tình ra vẻ nghiêm khắc nói: "Không phải em nói chỉ uống hai ly thôi sao?"

"Ngon quá, không nhịn nổi. Chủ yếu là do em vui quá, càng uống càng vui." Diệp Thanh Hà thành thật khai báo, mặt mày vui cười, trông vẻ hiện tại rất vui vẻ.

Thích Nguyên Hàm cố gắng giữ vững cảm xúc, cô rất nghiêm túc mà nói: "Thế mà em còn dám nói với chị? Cũng to gan quá nhỉ."

"Vâng, em đến nhận lỗi, tự giác nhận lỗi ạ." Nàng khẽ đá vào khe cửa, "Chị, chị giận ạ?"

Không giận.

Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Em say rồi?"

Diệp Thanh Hà trả lời một nẻo: "Em muốn đi vào, muốn vào phòng của chị."

Nàng lại khẽ đạp hai phát vào cửa, Thích Nguyên Hàm nắm lấy tay cầm cửa, nói: "Đừng đá nữa, phải có ý thức, đá hỏng cửa thì làm sao bây giờ."

Diệp Thanh Hà thu chân lại, đứng thẳng người.

Trông thì rất ngoan, thực ra trên người bốc mùi lẳng lơ.

Thích Nguyên Hàm mở cửa, Diệp Thanh Hà nhanh chóng vọt vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, giơ tay ôm lấy cô.

Hơi thở mang theo mùi cồn.

Diệp Thanh Hà dịu vào má Thích Nguyên Hàm, lại tựa lên đầu cô, nói: "Không có uống say, em rất tỉnh táo mà biết rằng, em rất nhớ chị."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện