Bình thường Thích Nguyên Hàm là một người rất dịu dàng, mọi người đều rất thích cô, luôn cho rằng cô không giống với sếp, giống như một người chị ân cần, nhưng hôm nay cô đã đen mặt vài lần.
Người trong phòng làm việc nhìn cô một mình quay lại, đều không dám đi đến hỏi tại sao, Bạch Uyển Lộ ôm tài liệu, gõ cửa đôi lần, hỏi cô: "Thích tổng, trên mạng đã dừng tung tư liệu đen rồi, bây giờ chúng ta có cần thả lính đánh thuê mạng nữa không."
"Không cần nữa." Thích Nguyên Hàm nói: "Bắt đầu từ bây giờ, mọi người cũng bắt đầu bóc phốt."
"Hả?" Bạch Uyển Lộ không hiểu cho lắm, đắn đo giây lát, lẽ nào Thích Nguyên Hàm cãi nhau với Diệp Thanh Hà rồi, cô cũng muốn bóc phốt Diệp Thanh Hà sao? Nhưng trông Thích Nguyên Hàm có giống loại người đấy đâu, mối quan hệ giữa cô và Diệp Thanh Hà rất tốt, chắc không phải đâu chứ...
Ngày trước Thích Nguyên Hàm rất khinh thường thủ đoạn này, cho rằng bôi đen người khác là không có nhân phẩm, thủ đoạn quá hèn hạ, bây giờ ông cụ làm như vậy, cô thật sự nổi giận rồi, bực rồi, ông cụ hèn, cô cũng hèn, xem ai hèn ơi ai.
Hơ.
Thích Nguyên Hàm nói: "Mọi người hãy tung tin nhà họ Chu giành việc kinh doanh của nhà họ Ẩn khu Tây, hốt mất giám đốc tài chính nhà họ Cố, bây giờ giám đốc tài chính vẫn qua lại giữa hai phe..."
"Thế này," Bạch Uyển Lộ ngơ ngác, "Thế này có tung được không, cơ mật quá, đăng lên có bị nói là bịa đặt không?"
"Những chuyện này đều là thật, so với những tư liệu đen không có thật của họ, không biết thật hơn gấp mấy lần." Thích Nguyên Hàm chỉ vào đôi tai mình, "Tôi nghe thấy, sẽ không là giả."
Bạch Uyển Lộ chuẩn bị lấy bút ghi lại, Thích Nguyên Hàm thẳng thừng nói: "Không cần ghi nữa, cô trực tiếp gọi bộ công tác quần chúng đến đây, tôi nói câu nào mọi người đăng câu đó."
Bạch Uyển Lộ hoang mang, nhưng vẫn làm theo, bộ công quan mười mấy người, mỗi người cầm một cái điện thoại, tất cả đứng ở trong văn phòng làm việc, Thích Nguyên Hàm nói một câu, họ đăng một câu.
"Nhà họ Chu từng ác ý cạnh tranh, ép công ty nhà đất XX thiếu hụt vốn, cuối cùng bị ép chuyển nhượng đất đai, nhà họ Chu còn truy cùng gϊếŧ tận, thu mua 50% cổ phiếu nhà đất XX."
"Từng lấy danh là cạnh tranh đất đai thông thường, cuối cùng tăng giá ngang với biệt thự thu mua... Trộm tư liệu hòn đảo của đất đai Tần thị, thông đồng với chồng Tần Già Lam lừa tiền."
Cũng chỉ trong vòng nửa tiếng, nhà họ Chu leo lên hot search.
Ngón tay gõ chữ của nhân viên sắp mỏi đến nơi rồi, họ vừa đăng tin, vừa run sợ, nếu như đây là bịa chuyện, bị nhà họ Chu bắt được, có phải họ sẽ bị bắt đi hay không.
Cái này không hề giống với bôi đen nhau trong ngành giải trí đâu, đây là nhà tư bản đó, khẽ cựa tay thôi, là sau này không còn cơm để ăn nữa.
Bọn họ lén lút liếc Thích Nguyên Hàm, chỉ nhìn thấy Thích Nguyên Hàm bắt chéo đôi chân dài, chiếc quần vest màu xám thẳng tắp ôm lấy chân, không thấy được mấy nếp nhăn quá mức. Thích Nguyên Hàm cầm máy tính bảng, ngón tay mảnh khảnh cử động trên màn hình, trông vẻ cũng đang gõ chữ.
Trông rất nghiêm khắc, có khí chất.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cô vẫn là một nhà tư bản, ai biết được cô có tiễn mình lên trảm chém đầu không.
Có người không chịu nổi, vào tin nhắn riêng tư của mình xem trước.
"Thích tổng! Có người bỏ tiền ra mua tin tức của mình rồi!"
Có một nhân viên bộ công tác quần chúng đột nhiên gọi một tiếng, hắn đưa điện thoại qua, nói: "Ban đầu là uy hiếp gửi đơn kiện cáo, nhưng tôi nhắn tin sung quá không nhìn thấy, bây giờ họ nói mua tư liệu đen trong tay tôi."
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Giá bao nhiêu."
Nhân viên lướt một cái, "Năm nghìn."
"Cậu thấy hợp lý thì mua." Thích Nguyên Hàm thoải mái nói.
Tư liệu là do Thích Nguyên Hàm cung cấp, năm nghìn cho không rồi, nhân viên vui vẻ, đối phương chắc chắn bỏ tiền ra mua, chứng minh tư liệu là thật.
Có nhân viên nói: "Năm nghìn ít quá phải không, tôi nghe người ta nói, một tin tức trong ngành giải trí mấy trăm nghìn lận, thậm chí mấy triệu."
Thích Nguyên Hàm nói: "Cô dám hét cái giá này, họ cũng dám kiện các cô lừa người lấy của."
Nhân viên bán tin tức đi, cũng xóa tin theo yêu cầu, nhưng, thời đại mạng mẽo, cư dân mạng điên cuồng chia sẻ, cộng thêm tư bản đánh nhau với tư bản. Tư bản khác nhìn thấy nhà họ Chu từng tung tin nhà mình, cũng điên cuồng ra sân, kéo nhà họ Chu lên hot search, để bọn họ chịu thiệt.
Nhà họ Chu mua nhân viên câm miệng, còn tin tức trước đó vẫn được chia sẻ đi, nhà họ Chu muốn tẩy trắng, phải mất mấy ngày.
Ngày thường hot search đều là minh tinh nghệ sĩ trèo lên, hôm nay hai nhà tư bản đi lên dạo một vòng, cư dân mạng cảm thấy mới lạ, thi nhau hóng hớt, thi nhau phán đoán, rốt cuộc là nhà họ Chu đụng đến của ngon của nhà người ta, hay là nhà họ Chu tâm địa xấu xa, bắt đầu đàn áp công ty khác.
Tình thế xoay chuyển rất nhanh, có người đoán Diệp Thanh Hà là đối tượng bị tư bản nhắm vào, làm gì có người hư hỏng đến vậy, thật sự xấu xa đến vậy, mọi người tag nhà nước, Diệp Thanh Hà đã bị điều tra từ lâu rồi.
Thích Nguyên Hàm hứ một tiếng, nói: "Là nhà họ Chu đụng đến của ngon của tôi."
Nói xong, thấy xung quanh có người đang nhìn chằm chằm cô, Thích Nguyên Hàm cất điện thoại, cố tỏ vẻ bình tĩnh. Bạch Uyển Lộ ở bên nói: "Thích tổng, không đúng nha, bên chúng ta đã dừng bóc phốt rồi, nhưng..."
"Hửm?"
"Nhưng chị xem." Bạch Uyển Lộ tải lại trang trên máy tính bảng, trong phút chốc lại nảy ra mười mấy cái tư liệu đen, bôi đen cả nhà họ Chu từng câu từng chữ, còn bóc phốt không phân cao thấp với họ.
Khi Thích Nguyên Hàm cầm máy tính bảng, ngón tay cũng làm mới một cái, cô cũng hoang mang rồi, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Cô nói: "Không sao, chắc là cư dân mạng đào ra."
Mánh khóe này, cô đoán được là do Diệp Thanh Hà làm.
Một lúc sau, cô nhấn vào tài khoản chính thức của công ty.
Bạch Uyển Lộ nói: "Chị muốn đăng Weibo giúp tiểu thư Diệp sao? Có cần nói với Bách tổng một tiếng không?"
Ngày trước tài khoản của công ty đều do Bách Dư Nhu quản lý, Bách Dư Nhu trông rất nghiêm, trước giờ cô ấy không cho người khác đụng vào, hoạt động cũng là người bên văn phòng cô ấy đến làm.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chỉ thả lượt thích một cái thôi, không đăng linh tinh."
Vài phút sau, Weibo bất động sản Đường Nguyên có thêm một lượt thích, thích một bài Weibo tài khoản riêng, tên tài khoản chính là tên của Thích Nguyên Hàm.
[Thích Nguyên Hàm yan: Đăng một công báo không chính quy mấy, tôi và Chu Vĩ Xuyên đã ly hôn, yêu nhau mười hai năm, kết hôn được một tháng, anh ta nɠɵạı ŧìиɦ, tôi bị tay trắng đá ra khỏi nhà. Sau khi ly hôn, mới làm quen với tiểu thư Diệp Thanh Hà, cũng là sau kỳ nguy hiểm của Đường Nguyên, mới thiết lập hợp tác với GM. Vốn không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng trên mạng tung tin vô lý quá, tôi thấy nhất thiết phải làm rõ. Nếu như thật sự rất hứng thú, mọi người có thể đi vạch ra nguyên nhân ly hôn, với anh ta nɠɵạı ŧìиɦ bao nhiêu lần. Chúng tôi đăng ký vào ngày mười bốn tháng hai năm ngoái, ngày mùng ba tháng ba ký giấy ly hôn. Cũng cảm ơn mọi người đã thương xót, tôi chỉ muốn nói "Đừng tiếp cận nhà họ Chu, không thì sẽ trở nên bất hạnh".]
Đăng xong, thả lượt thích xong, cô trả lại điện thoại cho Bạch Uyển Lộ, nói: "Chỉ chứng thực danh tính thôi, không xảy ra chuyện gì nhỉ?"
"Chắc là không." Bạch Uyển Lộ ngây ngốc nhận lấy điện thoại của Thích Nguyên Hàm, đối với chuyện của Thích Nguyên Hàm, mọi người đều không rõ, chỉ biết cô bị Chu Vĩ Xuyên phản bội, không biết cô ly hôn không được gì hết, thế này, thế này thì thảm hại quá.
Thích Nguyên Hàm ngồi mệt rồi, cô đứng lên, đi một vòng quanh bàn làm việc, rồi đến đứng trước cửa kính sát trần, tay đút vào trong túi quần vest, nhìn ra ngoài cửa.
Trông rất bi thương, Bạch Uyển Lộ cảm thấy cô thật sự có hơi tội nghiệp, cô ta lôi điện thoại, lưỡng lự xem có nên phản hồi lại tin của Thích Nguyên Hàm không, hay là đến an ủi Thích Nguyên Hàm đôi câu.
Tuy nhiên, cô ta còn chưa mở lời, đã nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi của Thích Nguyên Hàm, dường như đã thoải mái giải thoát được.
???
Bạch Uyển Lộ rất khó hiểu.
Thích Nguyên Hàm nhìn điện thoại, cư dân mạng đang để lại dòng bình luận dưới bài của cô, cô không trả lời bất cứ câu bình luận nào, chỉ thoải mái nói: "Sau này sẽ không có ai gọi tôi là phu nhân Chu nữa, ắt hẳn vui vẻ hơn."
Đúng nha.
Nỗi thương xót của Bạch Uyển Lộ lập tức biến thành lòng khâm phục, Thích tổng là một người phụ nữ thông minh, không chỉ lật được ván cờ, giúp Diệp Thanh Hà làm rõ, cô còn có thể chiếu tướng nhà họ Chu, đánh cho nhà họ Chu không kịp trở tay.
Ly hôn thì thế nào.
Đám đàn ông ngu ngốc này chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của người đẹp thôi!
Thích Nguyên Hàm ngắm xong, nói: "Cô đến bộ rủi ro nói, bây giờ bắt đầu trông trừng cổ phiếu nhà họ Chu."
"Vâng. Tôi đi ngay đây."
Doanh nghiệp lớn không giống với doanh nghiệp tầm trung của họ, đối với bọn họ bị bóc phốt chỉ là gãi ngứa, không phải hoảng, nhưng một khi có cơ hội, họ chắc chắn không thể bỏ qua.
Bận rộn cả ngày trời, sợ nhà họ Chu phản công, Thích Nguyên Hàm không về nhà, buổi tối cô ở lại công ty nghỉ ngơi.
Nhưng nghỉ tết, phòng nghỉ không thu dọn, cô sợ bẩn, mãi mà không lên giường ngủ.
Cô ngồi trước cửa kính sát trần, cầm điện thoại gửi một tin nhắn: [Sóng gió mà chưa qua đi, thì hai ngày tới tạm thời đừng gặp nhau.]
Diệp Thanh Hà: [Vậy em nhớ chị thì phải làm sao?]
Thích Nguyên Hàm: [Nhịn.]
...
Miễn cưỡng qua một đêm, sáng sớm Thích Nguyên Hàm đã gọi Bạch Uyển Lộ đến nhà cô lấy quần áo. Bạch Uyển Lộ đã đến cửa chính của công ty, lại quay về, trong tay cô ấy có thêm ai bộ quần áo.
"Sao nhanh thế?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Bạch Uyển Lộ nói: "Tôi gặp tiểu thư Diệp ở dưới lầu, sau khi chị ấy đưa cho tôi, luôn đứng ở cửa chính, không vào."
"Ừm, cô đặt ở đó đi." Thích Nguyên Hàm chỉ vào sô pha, sau đó lại hỏi: "Em ấy đâu?"
"Đưa đồ đến là đi rồi." Bạch Uyển Lộ không dám hỏi nhiều, nghe người ta đồn, Thích Nguyên Hàm cãi nhau với Diệp Thanh Hà, hình như là vì chuyện trên mạng, Thích Nguyên Hàm còn đập hoa lên người Diệp Thanh Hà.
"À, đúng rồi, Bách tổng sắp về rồi." Bạch Uyển Lộ nhắc nhở.
"Đến sân bay chưa? Lát nữa tôi qua đón." Thích Nguyên Hàm hỏi.
"Vừa mới đến rồi, bây giờ chắc đang về nhà, có khi buổi chiều qua." Bạch Uyển Lộ nói.
Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Bách Dư Nhu nói: "Về cái gì mà về."
Trong tay cô ấy còn xách vali, sau khi đặt xuống liền khoanh một tay lại, nói: "Thư ký Bạch, cô đem tài liệu đến văn phòng cho tôi trước đi."
Thích Nguyên Hàm nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô ấy là yên tâm, khẽ chớp mắt, cười nói: "Bây giờ đã ổn định rồi, sắp xếp mấy công việc về sau nữa là được."
Chuyện này không liên quan mấy đến Đường Nguyên, rõ ràng nhà họ Chu đang nhắm vào Diệp Thanh Hà, cô gọi điện mới nhận ra, không nên gọi Bách Dư Nhu quay lại, khá có lỗi với Bách Dư Nhu.
Thích Nguyên Hàm đứng dậy rót cho cô ấy ly nước nóng, cô đặt trên bàn trà, Bách Dư Nhu vật lộn cả một ngày, từ quê chạy đến đây, đúng là đang khát nước, cô ấy uống một ngụm, hỏi: "Cô cãi nhau với Diệp Thanh Hà rồi?"
Hai người này ngày nào cũng dính lấy nhau, đột nhiên không thấy họ hợp thể nữa, còn rất không quen đây.
Thích Nguyên Hàm nói: "Sao cô biết được?"
Bách Dư Nhu nói: "Nhiều người đồn lắm đấy, động tĩnh còn rất lớn kia, lần này cô nỡ giận em ta rồi?"
Thích Nguyên Hàm thoáng mím môi.
Đợi Bạch Uyển Lộ đem tài liệu tới, Bách Dư Nhu mở ra xem, cảm thấy kỳ quái, nói: "Không phải chứ, nhà họ Chu khiến Diệp Thanh Hà như vậy, không sợ Twind ra tay với bọn họ sao?"
Bách Dư Nhu nhắc nhở như vậy, Thích Nguyên Hàm cũng dần dần bừng tỉnh, nhà họ Chu bôi đen Diệp Thanh Hà như vậy, ắt hẳn là muốn ngăn cản Đường Nguyên hợp tác với Twind, nhưng bôi đen một hai câu là đủ rồi, không cần thiết phải tung nhiều đến vậy.
Bạch Uyển Lộ hỏi: "Sức khỏe Đoàn Cự Phong thế nào?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Không khỏe mấy, nghe Diệp Thanh Hà nói là bây giờ còn không đi nổi, luôn nằm ở trên giường. Ý của cô là... mục đích của họ còn có Twind, vậy dã tâm của họ cũng lớn quá đó."
Bách Dư Nhu cười một tiếng, "Cô đáng ra phải hiểu ông cụ nhà họ Chu hơn tôi."
"Ông ta có chí lớn thật." Thích Nguyên Hàm cắn môi, thế mà bọn họ còn dám mơ tưởng đến cả Twind, mặc dù trụ sở chính của Twind ở nước ngoài, không dễ thôn tính, như sau này nhà họ Chu sẽ vươn ra nước ngoài, làm dự án ngoại quốc, Twind nằm trong bàn tay họ, là đòn bẩy cho bọn họ.
Dã tâm của ông cụ không hề nhỏ.
Thích Nguyên Hàm cắn môi, ông cụ muốn nổi tiếng khắp thế giới.
Bách Dư Nhu hỏi: "Sao đột nhiên im lặng rồi."
Thích Nguyên Hàm chưa uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, thẳng thừng: "Tôi cũng muốn làm người giàu nhất thế giới."
"Hả?" Bách Dư Nhu thoáng ngây người, quay đầu nhìn cô, không hiểu lời cô nói.
Thích Nguyên Hàm nói không có chuyện gì, chỉ buộc miệng thôi, cô bình tĩnh lại mấy giây, nói: "Tôi cảm thấy, khiến nhà họ Chu phá sản, có hơi lỗ, có một cách đáng tin hơn, lợi ích mang lại cho Đường Nguyên cũng lớn."
Thật ra Bách Dư Nhu vừa nghe thấy Thích Nguyên Hàm nói gì rồi, nhưng không biết phải phản ứng như thế nào.
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi phải nuốt nhà họ Chu."
"Nuốt... đây là cá bé nuốt cá lớn hả?" Bách Dư Nhu cho rằng quá mạo hiểm.
Vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm rất tự tin.
Cô đứng dậy đi một vòng, nghĩ xong cách diễn đạt, cô mới nói: "Vốn liếng nhà họ Chu quá sung túc, chúng ta muốn làm họ phá sản, chỉ có thể dự vào việc giành dự án, thu mua quyền sở hữu cổ phiếu, khiến bọn họ kiệt quệ từng chút một, cô biết phải mất bao lâu không?"
Đương nhiên là Bách Dư Nhu biết chứ.
Thích Nguyên Hàm sắp dùng hết mười năm, mới có thành tựu của ngày hôm nay, muốn khiến một vị vua như nhà họ Chu phá sản là rất khó.
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi đã bóc phốt chuyện của nhà họ Chu, ông ta đắc tội với nhiều tư bản đến vậy, những tư bản kia tuyệt đối không nhịn cục tức này, sẽ luôn quấy nhà họ Chu."
"Ừm? Sau đó thì?" Bách Dư Nhu im lặng lắng nghe, chỉ phát biểu ý kiến vào thời điểm thích hợp, "Cô muốn gây chuyện vào lúc này?"
"Đúng vậy, tôi định trộm nhà." Thích Nguyên Hàm nói: "Trong tay tôi có 6% cổ phần, trước mắt tôi ước tính, tôi có thể đoạt thêm 10%. Nhưng quang minh chính đại thì chắc chắn không lấy được."
Bởi vì nhà họ Chu quá lớn mạnh, một chọi một, Thích Nguyên Hàm đương nhiên không chống đỡ nổi, cho dù có cá bé nuốt được cá lớn, cũng sẽ no quá rách da mà chết.
Cô để các tư bản khác quấy rối nhà họ Chu, phân tán một phần sự chú ý, sau đó cô giả vờ cãi nhau với Diệp Thanh Hà, tạo ra trạng thái quan hệ đổ vỡ, ông cụ tưởng rằng mục đích của mình đã đạt được, sẽ đích thân đến công kích Đường Nguyên.
Đến lúc đó tập đoàn Chu thị đã yếu kém rồi, Diệp Thanh Hà dẫn theo GM đi trộm nhà.
Bách Dư Nhu nghe xong kinh ngạc.
Không ngờ mới qua năm mới, gan của Thích Nguyên Hàm thật sự càng ngày càng lớn, dám đói ăn vụng túng làm quàng, đi lừa mấy tư bản khác làm việc giúp cô.
Nhưng cô ấy có hơi lo lắng, nói: "Nhưng hai người cãi nhau, cãi kiểu gì? Nói thật, tôi thấy hai người không cãi nổi đâu, lần trước cô còn tha thứ cho em ấy. Lần này, cãi vặt, cô cho rằng ông cụ sẽ cắn câu sao?"
Thích Nguyên Hàm cũng đã chuẩn bị kế hoạch, chỉ cãi nhau thế không có tác dụng, họ phải cãi trước mặt ông cụ, phải cãi chân thực vào, để ông cụ cắn câu, ông cụ nhìn xa trông rộng, nhưng có nhược điểm, cụ ta kiêu ngạo tự trọng, bạn nói cụ ta thất bại rồi, cụ ta không vui, nhưng bạn nói cụ ta thành công rồi, cụ ta có thể phiêu ngay lập tức.
Bách Dư Nhu ngẫm nghĩ giây lát, cái cách này nghe có vẻ khả thi, cô ấy khẽ mím môi, nói: "Cũng đúng, vậy chúc hai người thành công."
Thích Nguyên Hàm: "Đến lúc đó có việc bận, phải nhờ cô rồi, gọi cô về sớm như vậy, thật sự xin lỗi. Hay là, tôi mời cô bữa cơm nhé?"
"Không cần." Bách Dư Nhu vỗ vào vali đặt bên bàn làm việc, nói: "Tôi phải về nhà một chuyến, cô cũng không cần áy náy làm gì, nếu như cô trở thành người giàu nhất thế giới, không chừng tôi có thể làm người giàu nhất trong nước."
Khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm nóng bừng, không ngờ cô ấy nghe thấy rồi.
Cô chỉ xấu hổ ngoài mặt, nhưng vẫn tham vọng mạnh mẽ.
Cô không cho rằng giàu nhất thế giới là xa vời không thể với tới, không chừng cô đã trở thành rồi đó. Cô từng nói với Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà nói: "Chị không làm ai làm, chị phải làm, nhất định làm."
Thích Nguyên Hàm trịnh trọng cười.
...
...
Nhà họ Chu gây lớn chuyện như vậy, không chừng phải nghĩ cách bù đắp, không thì mấy công ty đầu to mặt lớn hợp tác với nhau, bắt nạt nhà họ Chu, nhà họ Chu chắc chắn lỗ.
Biện pháp duy nhất, chính là gọi tất cả mọi người đến, nhà họ Chu hạ mình, rót rượu chào anh em tốt đàn anh tốt, mặc dù cái chiêu này mất thể diện, nhưng có tác dụng nha.
Ông cụ mời khách đương nhiên là không thể quên Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, cụ ta còn muốn dò thám xem trạng thái bây giờ của Diệp Thanh Hà với Thích Nguyên Hàm, xem hai người họ có phải đã cãi nhau như người ta đồn không.
Diệp Thanh Hà đến nơi trước, vừa vào cửa là nàng đã tìm bóng dáng của Thích Nguyên Hàm, không nhìn thấy Thích Nguyên Hàm đâu, đôi mày cau có lại.
Nàng vào đại sảnh, nghe thấy khách hứa nói lát nữa nhà họ Chu còn quyên góp tiền, nói với bên ngoài đây là bữa tiệc từ thiện, dùng để cứu vãn hình tượng của nhà họ Chu.
Cái lão già này cũng đã chuẩn bị tốt cho việc trích tiền rồi.
Nhưng mà nhìn thấy cái lão già kia, đã từng nấy tuổi rồi còn đi khắp nơi tặng quà cho mọi công ty, nàng xem thấy vui, ngoài mặt cố tỏ vẻ tức giận.
Diệp Thanh Hà ngồi trong góc, đeo tai nghe, hung ác trừng người nhà họ Chu dưới ánh đèn, khí thế trên người rất mạnh, không ai dám lại gần, đều cho rằng nàng đang giận, suy cho cùng ông cụ đã bôi đen nàng như vậy cơ mà.
Nàng nhìn xung quanh, tựa như thợ săn rình con mồi, những người này đều nằm trong bàn tay của nàng, nàng nhấp rượu, báo cáo tình hình với Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm sẽ đến muộn hơn, chắc là sau khi ông cụ quyên góp tiền xong, nhà họ Chu kiếm nhiều tiền đến thế, cũng nên làm chút việc thiện, bình thường nhà họ Chu không bỏ một đồng nào.
Một mình Diệp Thanh Hà ở đó rất nhàm chán, nàng luôn nói chuyện với Thích Nguyên Hàm, người khác đi ngang qua luôn cho rằng nàng đang độc thoại. Mấy ngày nay nàng và Thích Nguyên Hàm gặp nhau ít ỏi, sau ngày hôm nay, nàng chắn chắn phải bổ sung lại.
Ngoài ra, nàng có thể giúp Thích Nguyên Hàm có được tất cả, sau đó theo đuổi Thích Nguyên Hàm, kéo Thích Nguyên Hàm lọt vào tay mình, sau này kết hôn cùng Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em lại cười cái gì thế, biểu cảm bi thương chút."
"Em đang nghĩ chị gái mặc áo cưới chắc chắn rất đẹp." Diệp Thanh Hà nói.
Những lỗi lầm trong quá khứ đã ngủ yên theo giấc mộng ngọt ngào của nàng.
Nàng nhất định sẽ đối tốt với Thích Nguyên Hàm gấp bội lần, nàng chân thành nói ra lời thề trong lòng mình.
Đang suy nghĩ, nàng nghe thấy tiếng loạt xoạt.
Diệp Thanh Hà nắm lấy tai nghe, "Chỉ đang lật mở gì đó."
"Không có gì." Thích Nguyên Hàm cười, cô lấy kẹp tài liệu.
Từng tệp dày.
Cô cầm lấy mở ra xem, lật từng trang một.
Nhà họ Chu bôi đen Diệp Thanh Hà một trăm tin, với tính cách của Thích Nguyên Hàm, cô sẽ khiến nhà họ Chu bị bôi đen một trăm ngày, một trăm ngày sắp tới đây nhà họ Chu đừng nghĩ đến việc thoải mái, nhà họ Chu còn muốn dựa vào từ thiện để trở mình, nằm mơ giữa ban ngày.
Sau đó, cô khựng người.
Diệp Thanh Hà không nghe thấy tiếng trả lời, hỏi: "Sao thế ạ?"
Soạt một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Thích Nguyên Hàm không lên tiếng, cô ngồi xổm xuống, ngón tay siết một tờ giấy, cô dùng sức rất mạnh, trang giấy nhăn nhúm, ngón tay khẽ đỏ hồng.
Cô nhìn giấy trắng mực đen.
Đôi môi mấp máy, cả ngày trời không phát ra được một chữ.
"Diệp Thanh Hà, có phải em..." Thích Nguyên Hàm nói chuyện như bị dừng, nụ cười của Diệp Thanh Hà cứng ngắc, con tim đột nhiên thót lên, có phần hoảng hốt.
"Sao thế?" Nàng nhỏ tiếng hỏi.
Thích Nguyên Hàm nói: "... có phải em đã lừa tôi?"
Giọng nói khẽ khàng, run rẩy, như thể đã vỡ vụn.
Diệp Thanh Hà ngây người, trong chốc lát không biết là cô đang nói hiện tại hay là quá khứ.
"Ngày hôm đó, là em đã lừa tôi đến biển đúng không?" Giọng nói của Thích Nguyên Hàm dịu dàng, dịu dàng đến rất lạnh, cô đang tra hỏi Diệp Thanh Hà, "Em biết tôi đã rớt xuống biển chưa? Biết tôi suýt chết chưa? Biết tôi luôn uống thuốc chưa... Em đều biết."
Đã có đáp án, khi Diệp Thanh Hà muốn hé môi, điện thoại đã bị ngắt, tai nghe của nàng không còn tiếng nữa, cả thế giới cũng như vậy bấm nút tạm dừng.
Nàng vừa mơ giấc mộng đẹp, còn chưa tỉnh.
Không kịp trở tay.
Diệp Thanh Hà nhìn xung quanh, ồn ào, tan vỡ hoàn toàn, nàng siết lấy ly rượu đứng lên, rượu vang đổ hết, nàng vừa nhìn đã thấy nhà họ Chu đứng giữa trung tâm đại sảnh.
Rượu vang trong ly như máu đổ xuống, một đường nàng đi đến, tà khí trên người nàng rất nặng, những người trên đường nàng đi qua, đều nhường lối cho nàng.
Ông cụ vốn đang nói chuyện với Chu Quan Ninh, đột nhiên sững sờ, quay đầu liếc một cái, thì thấy Diệp Thanh Hà đi đến rồi, theo bản năng lùi ra sau, ai biết được Chu Quan Ninh trực tiếp trốn sau lưng cụ ta.
Miệng ly của Diệp Thanh Hà chĩa vào cụ ta, nói: "Là ông làm ư?"
Ông cụ sợ ngây ngốc, chưa tỉnh táo lại, chỉ thấy Diệp Thanh Hà đỏ bừng mắt, ly của nàng đập vào trên bàn, để lại nửa cái vũ khí sắc bén nhấp nhô không phẳng làm người bị thương.
Nàng lại đi đến, tiếng thét vang lên, Kha Quốc Diễu xông đến, kéo cánh tay của Diệp Thanh Hà, chú ấy vừa rồi còn tưởng Diệp Thanh Hà dang diễn, kỹ thuật diễn cao siêu, không ngờ nàng nghiêm túc thật.
"Đại tiểu thư, Diệp tổng, cô bình tĩnh lại." Kha Quốc Diễu gấp gáp xoa dịu đi cảm xúc của nàng.
Diệp Thanh Hà phẫn nộ gầm lên: "Tôi hỏi, có phải ông làm hay không, là ông nói với chị ấy đúng không!"
Nàng phẫn nộ nhìn người nhà họ Chu, dường như bị thúc ép, đôi mắt nàng trở nên đỏ tươi, chỉ trong một phút giây, dường như đến cả Kha Quốc Diễu nàng cũng không bỏ qua.
Kha Quốc Diễu thử an ủi, nói: "Cô bình tĩnh, Thích tổng, cô ấy chắc chắn không hy vọng cô làm như vậy có đúng không, cô nghĩ đến Thích tổng đi."
Khóe môi Diệp Thanh Hà động đậy, ánh mắt u ám không thấy tia sáng, không biết là tuyệt vọng, hay là giận dữ, nàng quay người, ánh mắt quét đến những người vây xung quanh, thoáng cười, miệng ly của nàng chỉ vào xung quanh, nói: "Tôi không sợ phá sản, nếu như các người dám hé răng cười với nhà họ Chu, Twind rút vốn ngay lập tức, sẽ lập tức rút sạch đi tiền vốn."
"Tôi muốn nhà họ Chu phải chết!"
Nàng ném ly rượu, nói: "Tôi muốn nhà họ Chu phải chết, nếu như mấy người vui vẻ, thì tuẫn táng cùng đi."
Trước đây Đoàn Cự Phong vì muốn giúp cháu dâu nhà mình, đã đầu tư cho tất cả những công ty đối đầu với nhà họ Chu, một khi Twind rút vốn đầu tư, mọi người đều tổn thất nặng nề, chứ đừng nói đến nhà họ Chu còn làm nhiều chuyện xấu đến vậy, gây thù khắp nơi, bây giờ còn ai dám cười với nhà họ Chu. Với lại, họ đều không dám đi cười Diệp Thanh Hà, lời của nàng nghe vẻ quá khích, trông ấu trĩ, nhưng bây giờ nàng trông còn điên hơn. Ai dám chọc đến kẻ điên chứ.
Một đám người bị Diệp Thanh Hà làm cho run lẩy bẩy, không hiểu tại sao nàng đang yên đang lành, tự nhiên suy sụp đến vậy, ông cụ càng suýt nữa đứng không vững.
Kha Quốc Diễu kéo Diệp Thanh Hà ra ngoài, mất khá nhiều sức lực.
Kha Quốc Diễu cũng cảm thấy có gì không ổn với nàng, hỏi: "Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì. Cô nói với tôi, tôi giúp cô giải quyết."
Chú ấy mở cửa xe ra, mời Diệp Thanh Hà lên, lúc Diệp thanh Hà xuống bậc thềm, chân lảo đảo một cái.
Diệp Thanh Hà lúng túng, chân của nàng lại loạng choạng, đầu gối va vào cửa xe, mấy bước này đập vỡ giấc mộng đẹp của nàng, vỡ tan tành.
Xe ở bên cạnh, nhưng Diệp Thanh Hà lại không dám lên.