Ngày hôm sau, ánh năng chói chang, bầu trời thôn quê trong xanh đến mức không có một chút tạp chất.

'Tống Hân Nghiên vừa thức dậy đã nghe thấy ba Hàn hát vang trong sân, một ngày mới bắt đầu với tiếng hát sôi nổi của ông ấy. Cô bước ra khỏi phòng, Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc đều đã dậy từ lâu. Hàn Mỹ Hân còn tự hào nói: “Ba tớ đúng là đã lãng phí giọng hát tốt này, nếu ông ấy trở thành ca sĩ thì tốt rồi”

“Chú hát hay quá!” Liên Mặc dựa vào cây cột trước cửa cười nói.

'Tống Hân Nghiên bước đến chỗ họ, nhìn ba Hàn đang hát vui vẻ. Niềm hạnh phúc và niềm vui giản dị trong tiếng hát của ông ấy rất có sức cuốn hút, có thể khiến mọi người quên đi mọi muộn phiền.

“Tiếng hát của chú Hàn có thể hạ gục tất cả các ngôi sao ca nhạc luôn đó.”

Hai người quay đầu lại nhìn cô, Hàn Mỹ Hân tự nhiên kéo tay cô, cười nói: “Đúng rồi, người mà tớ ngưỡng mộ nhất nhà chính là ba tớ.”

Cả ba đứng trong sân nghe ba Hàn hát, một lúc sau, Tống Hân Nghiên nói: “Mỹ Hân, tớ quyết định chiều nay sẽ quay về Đồng Thành”

Hàn Mỹ Hân đột nhiên mở to mắt, cô ấy nhìn Tống Hân Nghiên. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cô có chút u sầu nhưng rõ ràng là tốt hơn nhiều so với hai ngày trước: “Cậu thực sự đã quyết định rồi à?”

“Ừ, tớ nghĩ trốn tránh không phải là cách hay, đã đến lúc quay trở lại chiến trường của tớ rồi” Tống Hân Nghiên biết, Liên Mặc có thể tìm tới thì sớm muộn gì Thẩm Duệ cũng sẽ †ìm thấy cô thôi. Nếu trong lòng cô còn có anh thì dù có chạy trốn đến cùng trời cuối đất cũng chẳng bao giờ tìm thấy nơi yên bình.

Còn không bằng dũng cảm quay lại, đối mặt với tất cả.

“Được rồi” Hàn Mỹ Hân gật đầu: “Tớ cũng mất tích mấy. ngày nay, không biết liệu khi tớ trở về Bạc Mộ Niên có đánh gấy chân tớ không đây. Ôi mẹ ơi, mới nghĩ tới đã thấy nhức đầu!"

“Xin lỗi Mỹ Hân, vì tớ mà cậu đã phải tắt điện thoại của mình” Tống Hân Nghiên tự trách bản thân.

“Tớ đùa cậu thôi. Nếu anh ta dám đánh tớ, tớ sẽ trốn khỏi nhà” Cả Hàn Mỹ Hân và Tống Hân Nghiên đều không biết rằng Thẩm Duệ và Bạc Mộ Niên đang trên đường đến đây.

Ăn sáng xong, vợ chồng Hàn nghe nói buổi chiều bọn họ sẽ rời đi, tuy hai người đều vô cùng không muốn, nhưng cũng biết người trẻ còn có sự nghiệp của mình nên cũng không. cưỡng cầu,

Ba Hàn và mẹ Hàn đi mổ gà vịt định chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn cho bọn họ. Tống Hân Nghiên và Hàn Mỹ Hân đứng nhìn, thấy ba Hàn chém một nhát dao xuống, con gà trống. đang vùng vẫy chảy máu đầy đất thì cùng nhau bịt mắt lại: “Máu kìal”

“Ông Hàn, nhà ông có khách này, ra đón đi” Tiếng bà cô hàng xóm từ xa vọng lại trong sân.

'Tống Hân Nghiên thả hai tay đang che mắt xuống, ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai người đàn ông xuất chúng đang chậm rãi đi lên sườn núi. Trong số đó, người đàn ông đi phía trước đút một tay vào túi, tay kia xách thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, hai chân thon dài được vài quần tây bao bọc, áo sơ mi màu trảng đóng thùng bên trong quần, dáng người cao thẳng, mặt mũi lạnh như băng.

Dù cách rất xa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của anh đang dán chặt vào mình, cô sợ hãi, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã quay lưng bỏ chạy.

Hàn Mỹ Hân sững sờ nhìn họ, còn ngạc nhiên hơn cả sự xuất hiện đột ngột của Liên Mặc ngày hôm qua, bọn họ thật sự đã tìm tới à? Cô ấy nên làm gì đây, hay là bắt chước Hân. Nghiên chạy trước rồi tính sau? Nhưng cô ấy chạy làm gì, cô ấy và Bạc Mộ Niên có khúc mắc gì đâu?

Chỉ trong mấy giây do dự, hai người đàn ông chân dài đã tiến lại gần, Thẩm Duệ nhìn bóng dáng nhỏ nhản đang nhanh chóng chạy đi, không nhịn được tức giận, đưa mấy thứ trên tay cho Bạc Mộ Niên rồi cất bước đuổi theo.

Liên Mặc nhìn hai bóng người song song, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh ta thu hồi tâm mắt nhìn Bạc Mộ Niên trước mặt, chỉ thấy đối phương lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó quay mặt đi nhìn Hàn Mỹ Hân đang đứng yên tại chỗ.

Đôi mắt sắc bén của Bạc Mộ Niên t lạnh lẽ như băng, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Mấy ngày nay. không gặp mà không biết anh là ai rồi à? Cần anh tự giới thiệu về bản thân nữa không?”

Khí thế của người đàn ông mạnh mẽ đến nỗi ngay cả ba Hàn đang giết gà cũng cảm nhận được, ông ấy đứng dậy cầm iếc nhìn người đàn ông đang đuổi theo Tống Hân Nghiên, rồi quay lại nhìn chằm chăm vào người đàn ông khí thế áp bức trước mặt, hỏi: “Con gái, họ là ai vậy?”

Hàn Mỹ Hân run lên vì sợ hãi, cô ấy hiểu sâu sắc về sự bất chấp không coi ai ra gì của Bạc Mộ Niên. Nếu ba cô ấy biết rằng cô ấy kết hôn với một người đàn ông như vậy, ông ấy nhất định sẽ đau lòng. Cô tiến lên một bước, nhận lấy hộp quà từ tay Bạc Mộ Niên mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Bạc, sao anh lại ở đây? Mời anh vào nhà ngồi.”

“Tổng giám đốc Bạc?” Bạc Mộ Niên cười lạnh, đôi môi mỏng gợi lên một đường vòng cung giễu cợt, lạnh lùng bức. người. Người phụ nữ này biến mất trong vài ngày, thậm chí quên cả thân phận của mình là gì luôn rồi à? Cô ấy còn không nói cho ba mình biết anh ta là ai.

Hàn Mỹ Hân tuyệt vọng nháy mắt với anh ta, Bạc Mộ Niên hiểu ý nhưng không muốn làm theo ý cô ấy, quay sang tự giới thiệu với ba Hàn: “Bác trai, xin chào, con là Bạc Mộ Niên, là... "

“Sếp, ba, ba thấy không, sếp công ty con rất thân thiện, đặc biệt đến nhà để mời con trở lại làm việc nè, ha ha!” Hàn Mỹ Hân cười giả lả. Chuyện cô ấy và Bạc Mộ niên kết hôn, ngoài Hân Nghiên ra thì không có ai biết được. Cô ấy cũng không muốn nói cho ba mẹ mình biết, bởi vì như thế chỉ khiến bọn họ lo lắng hơn mà thôi.

Bạc Mộ Niên mím chặt đôi môi mỏng, nhìn nụ cười ngây ngô của cô ấy, đôi mắt đen huyền như thể cơn mưa núi sắp ập đến.

Ba Hàn chưa từng nhìn thấy người chức cao nào nên khí chất của Bạc Mộ Niên khiến ông ấy có chút sợ hãi, ông ấy nói: “Cậu Bạc đây là sếp của con gái tôi à, con gái, mau mời sếp vào trong nhà ngồi đi chứ”

Hàn Mỹ Hân vội vàng chạy tới, nắm lấy tay áo kéo anh ta vào phòng chính, tránh xa ba Hàn, thì thầm: “Bạc Mộ Niên, đừng nói cho ba mẹ tôi biết mối quan hệ chúng ta, họ đều là những người dân quê chân chất, sẽ bị dọa đến đau tim mất.”

“Vậy em định giấu họ cả đời à?” Bạc Mộ Niên lạnh lùng nhìn cô ấy chăm chăm, mất liên lạc ba ngày cũng không sao, bây giờ lại muốn anh ta giả vờ làm sếp của cô ấy ư?

“Dù sao thì chúng ta cũng sẽ ly hôn, hà cớ gì phải cho họ biết?” Hàn Mỹ Hân cong môi.

Bạc Mộ Niên nhận ra rằng với sự bình tĩnh và lý trí đã được bồi dưỡng của mình, ít ai có thể khiến anh ta thật sự tức giận. Nhưng vào lúc này, nghe cô ấy bình tĩnh nói dù sao họ cũng sẽ ly hôn, anh ta hận không thể lập tức bóp chết cô: “Ai nói chúng ta sẽ ly hôn?”

“Đó không phải là hôn nhân hợp đồng à? Hợp đồng đó sẽ hết hạn vào một ngày nào đó thôi.” Hàn Mỹ Hân kinh ngạc nhìn chằm chăm vào đôi mắt phượng đen của anh ta.

Bạc Mộ Niên tức giận đến mức bật cười: “Vậy là em đang ước gì ngày đó đến sớm hơn một chút à?”

Hàn Mỹ Hân nhún vai: “Nếu không chẳng lẽ tôi phải ôm chân anh cầu xin anh đừng ly hôn với tôi, cầu xin anh yêu tôi á:

“Em có thể cầu xin mà” Bạc Mộ Niên đút tay vào túi quần, nửa thật nửa giả nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện