Sau bữa sáng, Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên ra ngoài cùng nhau. Vị trí của Y Uyển là một khu biệt thự cao cấp, taxi khó đi vào, đi xe buýt cũng bất tiện, Tống Hân Nghiên nhất định muốn ra ngoài làm việc, không có phương tiện đi lại cũng rất bất tiện.
Trong xe, Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nói: “Chiều nay em cùng anh đến công ty một chuyến.”
“Đến công ty của anh làm gì?” Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn anh, hôm qua cô đã vội vàng rời đi, cô không mang theo túi, sau khi nộp hồ sơ, cô phải đến chỗ Hàn Mỹ Hân để lấy về.
“Kêu em tới thì cứ tới đi, ngoài ra còn có những vấn đề liên quan đến công việc. Một thời gian trước anh đã mua lại Bạc thị, anh đã yêu cầu luật sư chuyển công ty sang tên của em, em có thể lên làm Chủ tịch nếu em muốn. Nếu em muốn trở thành một nhà thiết kế cũng vậy, em muốn sao cũng được.” Thẩm Duệ vừa nghe cô nói muốn đi tìm công việc, nên định nói với cô chuyện này rồi, nhưng sau đó loay hoay quá lại quên mất.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh, lần trước anh cho cô một xưởng kẹo, giờ anh cho cô một công ty trang trí nội thất, anh hào phóng như vậy, không sợ cô làm cho anh mất sạch vốn à? “Em không biết cách quản lý công ty, ngộ nhỡ bị thua lỗ thì sao đây.”
“Không sao đâu, số tiền lời mà em kiếm được là của em, khoản lỗ là của anh” Thẩm Duệ đưa tay ra kéo cô vào lòng, lòng bàn tay đặt lên bờ vai mượt mà của cô, ngón tay xoa nhẹ lên làn da căng mọng của cô, tâm trạng cũng không còn lo lắng như mấy ngày trước nữa.
Tống Hân Nghiên nhìn anh chăm chú, đột nhiên nhớ ra rằng khi họ không quen biết nhau nhiều lắm, đêm đó đến Cận Hải Đài để lấy túi xách, sau đó còn cũng anh đi chơi mạt chược, anh nói nếu cô thua thì anh chịu, còn cô thắng thì của cô hết, bộ dáng lúc đó của anh trong đẹp trai đến lạ thường.
Đàn ông chỉ đẹp trai nhất khi họ giàu có và quyền lực! “Sao em lại nhìn anh như vậy?” Thẩm Duệ sờ sờ mặt mình, bị cô nhìn đến sởn cả gai ốc.
Tống Hân Nghiên cười nói: “Không có gì đâu, do lúc nấy em cảm thấy lúc anh nói chuyện đẹp trai muốn rớt nước mắt, đẹp trai muốn bùng nổ luôn.”
“Anh đẹp trai như vậy thì em có muốn hôn anh một cái không?” Thẩm Duệ nhìn cô cười, khi cô không cự tuyệt anh, cô ngoan ngoãn đến mức anh muốn đè cô xuống dưới thân anh mà chà đạp.
“Phụt”, Lão Vương và Nghiêm Thành ngồi ở hàng ghế đầu không nhịn được cười, hai má Tống Hân Nghiên nóng bừng, nắm tay anh để xuống. Cô biết mình hay làm ra vẻ, thậm chí còn cố găng mất bình tĩnh vì ỷ là anh yêu cô. Có khi khí chất của phụ nữ càng ngày càng lớn, trên thực tế đều là bị đàn ông lợi dụng.
Thẩm Duệ trừng mắt nhìn hàng ghế đầu, sau đó lại trơ mặt ra dỗ dành người phụ nữ nhỏ của mình. Cuối cùng, Tống Hân Nghiên vì sự trơ trến của anh mà bị cuốn theo nên phải hôn môi anh mấy cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Thẩm Duệ yêu cầu Lão Vương đỗ xe ở trung tâm thành phố. Trước khi Tống Hân Nghiên xuống xe, anh đặc biệt kiểm tra xem điện thoại di động của cô đã được bật hay chưa:"Hân Nghiên, đừng tắt điện thoại, đừng để anh không liên lac với em, buổi trưa phải đến công ty cũng anh ăn cơm có nghe không?”
Tống Hân Nghiên thấy Thẩm Duệ thậm chí còn đeo dính cô hơn trước khi cô rời đi, nếu không phải anh đi làm, e rằng anh sẽ muốn ở bên cô suốt 24 giờ.
Cô đứng ngoài xe bất lực gật đầu: “Em hiểu rồi, điện thoại sẽ không tắt, buổi trưa em sẽ đến công ty tìm anh, tổng giám đốc Thẩm, anh đã nói suốt quãng đường rồi, anh sắp trở thành mẹ em luôn rồi đó.”
“Biết thì tốt, anh sẽ hành hạ em như một bà mẹ già, để làm cho em khó chịu thật nhiều mới thôi.” Anh vươn tay kéo cô lại, hôn lên môi cô một lúc rồi buông cô ra.
Tống Hân Nghiên đứng bên ngoài xe nhìn chiếc xe đang từ từ lái đi, cô dùng ngón tay vuốt ve đôi môi nóng bỏng của mình và khẽ thở dài, đúng là không thể nào ghét anh được mà.
Trong xe, Thẩm Duệ nhìn bóng người phía sau dần biến thành một chấm nhỏ, sau đó anh quay đầu nhìn lại, nói với Nghiêm Thành đang ở hàng ghế đầu: “Chuyện tôi nhờ anh sắp xếp anh đã sắp xếp ổn hết chưa?”
“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã bố trí hai vệ sĩ bên cạnh cô Tống, hai người họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, anh có thể yên tâm.” Nghiêm Thành nói.
“Bảo bọn họ để mắt tới cô ấy, đừng để ai làm hại cô ấy, đừng để cô ấy có cơ hội khác thoát khỏi tầm mắt của tôi.” Thẩm Duệ nhéo nhéo giữa hai chân mày, cô vẫn chưa tha thứ cho anh nên cô có thể rời khỏi thế giới của anh bất cứ lúc nào, vì vậy anh không thể xem nhẹ được.
Cử người theo dõi cô, không chỉ để bảo vệ sự an toàn của cô mà còn để giữ cô trong tâm kiểm soát của anh. Anh không muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng khi không thể tìm thấy cô, cho dù bị nói là biến thái, anh cũng không muốn có nguy cơ mất đi cô lần nữa.
“Vâng, tổng giám đốc Thẩm”
Sau khi Tống Hân Nghiên rơi khỏi Thẩm Duệ, cô đã gọi cho Hàn Mỹ Hân nhưng trong điện thoại của cô chỉ lưu mỗi số điện thoại của Thẩm Duệ, ai kia còn ngang ngược đặt phím tắt số một. Cô chỉ nhớ được số điện thoại của một người, đó là số của Hàn Mỹ Hân.
Lúc gọi đến thì Hàn Mỹ Hân còn đang ngủ nên giọng cô ấy có vẻ mệt mỏi: “Hân Nghiên, ba mẹ tới lấy trứng gà và làm gà nhà cho cậu, đang nuôi ở trong sân đây này, khi nào cậu quay lại đây lấy?”
“Chú và dì khách sáo quá rồi, lúc tớ đi lại không nói với họ một lời nào, tớ cảm thấy thật có lỗi quá.” Tống Hân Nghiên áy náy nói.
“Không sao đâu, ba mẹ tớ hiểu cậu mà, bản thân cậu cũng là bất đắc dĩ thôi. Hay là lát nữa tớ gửi đến Kim Vực Lam Loan cho cậu nhé?” Han Mỹ Hân hơi lơ đãng, tối hôm qua lúc về nhà Bạc Mộ Niên đã quần quật làm cô ấy suốt đêm, mặc kệ thỏa thuận chỉ làm bốn lần thôi, cơ mà anh ta lại tàn nhẫn vật cô ấy không biết bao nhiêu hiệp.
Lúc đầu cô ấy còn có sức chống cự, nhưng là bị lăn lộn đến không còn sức lực nào nữa, chỉ có thể mặc cho anh ta làm bất cứ cách xâm nhập nào mà anh ta muốn. Càng ngày cô ấy càng cảm thấy cô ấy đối với anh ta chỉ là một con búp bê tình dùng để anh ta trút bỏ dục vọng mà thôi.
Nhưng mà cô ấy lại dân chìm đắm trong giao dịch này.
"Ngôi nhà ở Kim Vực Lam Loan đã bị Thẩm Duệ trả nhà rồi” Tống Hân Nghiên đứng bên lề đường nhìn xe cộ qua lại. Kim Vực Lam Loan là nơi cô và Hàn Mỹ Hân quen biết, căn hộ nhỏ đó mang theo bao kỉ niệm của họ, nhưng bây giờ Thẩm Duệ đã trả nhà mà không nói một lời nào với cô.
“Cái gì? Vậy bây giờ cậu đang sống ở đâu?” Hàn Mỹ Hân lớn tiếng ngồi dậy, vô tình kéo vào chỗ đau. Cô ấy thở hổn hển vì đau đớn. Tên khốn Bạc Mộ Niên đó, mỗi lần trừng phạt cô là mỗi kiểu, chơi cô hết lần này đến lần khác, thật là đáng ghét!
“Ở lại nhà anh ấy, Mỹ Hân, bây giờ cậu có rảnh không? Mang túi xách đến đây cho tớ nhé.”
“Được rồi, tớ sẽ đến ngay.”
Tống Hân Nghiên đi đến Starbucks bên kia đường, chuyện ảnh giường chiếu đã mấy ngày rồi, dân dần cũng bị lãng quên, cho dù cô không đeo kính râm thì cũng không ai nhận ra cô.
Cô cầm một cuốn tạp chí và ngồi bên cửa sổ đợi Hàn Mỹ Hân. Mặt trời chiếu vào sưởi ấm cơ thể cô. Cô mở tạp chí ra, là tạp chí của Nghiệp Chi Phong, Đổng Nghi Tuyền đang ngồi sau bàn làm việc, cả người toát ra vẻ quý phái, tao nhã.
Cô chậm rãi lật xem tạp chí, sau vụ bê bối formaldehyde vừa rồi, Nghiệp Chi Phong đã bị ảnh hưởng nặng nề, may mắn thay, Nghiệp Chi Phong trước đó đã có danh tiếng tốt, phong độ cũng đang dần hồi phục.
Trong xe, Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nói: “Chiều nay em cùng anh đến công ty một chuyến.”
“Đến công ty của anh làm gì?” Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn anh, hôm qua cô đã vội vàng rời đi, cô không mang theo túi, sau khi nộp hồ sơ, cô phải đến chỗ Hàn Mỹ Hân để lấy về.
“Kêu em tới thì cứ tới đi, ngoài ra còn có những vấn đề liên quan đến công việc. Một thời gian trước anh đã mua lại Bạc thị, anh đã yêu cầu luật sư chuyển công ty sang tên của em, em có thể lên làm Chủ tịch nếu em muốn. Nếu em muốn trở thành một nhà thiết kế cũng vậy, em muốn sao cũng được.” Thẩm Duệ vừa nghe cô nói muốn đi tìm công việc, nên định nói với cô chuyện này rồi, nhưng sau đó loay hoay quá lại quên mất.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh, lần trước anh cho cô một xưởng kẹo, giờ anh cho cô một công ty trang trí nội thất, anh hào phóng như vậy, không sợ cô làm cho anh mất sạch vốn à? “Em không biết cách quản lý công ty, ngộ nhỡ bị thua lỗ thì sao đây.”
“Không sao đâu, số tiền lời mà em kiếm được là của em, khoản lỗ là của anh” Thẩm Duệ đưa tay ra kéo cô vào lòng, lòng bàn tay đặt lên bờ vai mượt mà của cô, ngón tay xoa nhẹ lên làn da căng mọng của cô, tâm trạng cũng không còn lo lắng như mấy ngày trước nữa.
Tống Hân Nghiên nhìn anh chăm chú, đột nhiên nhớ ra rằng khi họ không quen biết nhau nhiều lắm, đêm đó đến Cận Hải Đài để lấy túi xách, sau đó còn cũng anh đi chơi mạt chược, anh nói nếu cô thua thì anh chịu, còn cô thắng thì của cô hết, bộ dáng lúc đó của anh trong đẹp trai đến lạ thường.
Đàn ông chỉ đẹp trai nhất khi họ giàu có và quyền lực! “Sao em lại nhìn anh như vậy?” Thẩm Duệ sờ sờ mặt mình, bị cô nhìn đến sởn cả gai ốc.
Tống Hân Nghiên cười nói: “Không có gì đâu, do lúc nấy em cảm thấy lúc anh nói chuyện đẹp trai muốn rớt nước mắt, đẹp trai muốn bùng nổ luôn.”
“Anh đẹp trai như vậy thì em có muốn hôn anh một cái không?” Thẩm Duệ nhìn cô cười, khi cô không cự tuyệt anh, cô ngoan ngoãn đến mức anh muốn đè cô xuống dưới thân anh mà chà đạp.
“Phụt”, Lão Vương và Nghiêm Thành ngồi ở hàng ghế đầu không nhịn được cười, hai má Tống Hân Nghiên nóng bừng, nắm tay anh để xuống. Cô biết mình hay làm ra vẻ, thậm chí còn cố găng mất bình tĩnh vì ỷ là anh yêu cô. Có khi khí chất của phụ nữ càng ngày càng lớn, trên thực tế đều là bị đàn ông lợi dụng.
Thẩm Duệ trừng mắt nhìn hàng ghế đầu, sau đó lại trơ mặt ra dỗ dành người phụ nữ nhỏ của mình. Cuối cùng, Tống Hân Nghiên vì sự trơ trến của anh mà bị cuốn theo nên phải hôn môi anh mấy cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Thẩm Duệ yêu cầu Lão Vương đỗ xe ở trung tâm thành phố. Trước khi Tống Hân Nghiên xuống xe, anh đặc biệt kiểm tra xem điện thoại di động của cô đã được bật hay chưa:"Hân Nghiên, đừng tắt điện thoại, đừng để anh không liên lac với em, buổi trưa phải đến công ty cũng anh ăn cơm có nghe không?”
Tống Hân Nghiên thấy Thẩm Duệ thậm chí còn đeo dính cô hơn trước khi cô rời đi, nếu không phải anh đi làm, e rằng anh sẽ muốn ở bên cô suốt 24 giờ.
Cô đứng ngoài xe bất lực gật đầu: “Em hiểu rồi, điện thoại sẽ không tắt, buổi trưa em sẽ đến công ty tìm anh, tổng giám đốc Thẩm, anh đã nói suốt quãng đường rồi, anh sắp trở thành mẹ em luôn rồi đó.”
“Biết thì tốt, anh sẽ hành hạ em như một bà mẹ già, để làm cho em khó chịu thật nhiều mới thôi.” Anh vươn tay kéo cô lại, hôn lên môi cô một lúc rồi buông cô ra.
Tống Hân Nghiên đứng bên ngoài xe nhìn chiếc xe đang từ từ lái đi, cô dùng ngón tay vuốt ve đôi môi nóng bỏng của mình và khẽ thở dài, đúng là không thể nào ghét anh được mà.
Trong xe, Thẩm Duệ nhìn bóng người phía sau dần biến thành một chấm nhỏ, sau đó anh quay đầu nhìn lại, nói với Nghiêm Thành đang ở hàng ghế đầu: “Chuyện tôi nhờ anh sắp xếp anh đã sắp xếp ổn hết chưa?”
“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã bố trí hai vệ sĩ bên cạnh cô Tống, hai người họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, anh có thể yên tâm.” Nghiêm Thành nói.
“Bảo bọn họ để mắt tới cô ấy, đừng để ai làm hại cô ấy, đừng để cô ấy có cơ hội khác thoát khỏi tầm mắt của tôi.” Thẩm Duệ nhéo nhéo giữa hai chân mày, cô vẫn chưa tha thứ cho anh nên cô có thể rời khỏi thế giới của anh bất cứ lúc nào, vì vậy anh không thể xem nhẹ được.
Cử người theo dõi cô, không chỉ để bảo vệ sự an toàn của cô mà còn để giữ cô trong tâm kiểm soát của anh. Anh không muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng khi không thể tìm thấy cô, cho dù bị nói là biến thái, anh cũng không muốn có nguy cơ mất đi cô lần nữa.
“Vâng, tổng giám đốc Thẩm”
Sau khi Tống Hân Nghiên rơi khỏi Thẩm Duệ, cô đã gọi cho Hàn Mỹ Hân nhưng trong điện thoại của cô chỉ lưu mỗi số điện thoại của Thẩm Duệ, ai kia còn ngang ngược đặt phím tắt số một. Cô chỉ nhớ được số điện thoại của một người, đó là số của Hàn Mỹ Hân.
Lúc gọi đến thì Hàn Mỹ Hân còn đang ngủ nên giọng cô ấy có vẻ mệt mỏi: “Hân Nghiên, ba mẹ tới lấy trứng gà và làm gà nhà cho cậu, đang nuôi ở trong sân đây này, khi nào cậu quay lại đây lấy?”
“Chú và dì khách sáo quá rồi, lúc tớ đi lại không nói với họ một lời nào, tớ cảm thấy thật có lỗi quá.” Tống Hân Nghiên áy náy nói.
“Không sao đâu, ba mẹ tớ hiểu cậu mà, bản thân cậu cũng là bất đắc dĩ thôi. Hay là lát nữa tớ gửi đến Kim Vực Lam Loan cho cậu nhé?” Han Mỹ Hân hơi lơ đãng, tối hôm qua lúc về nhà Bạc Mộ Niên đã quần quật làm cô ấy suốt đêm, mặc kệ thỏa thuận chỉ làm bốn lần thôi, cơ mà anh ta lại tàn nhẫn vật cô ấy không biết bao nhiêu hiệp.
Lúc đầu cô ấy còn có sức chống cự, nhưng là bị lăn lộn đến không còn sức lực nào nữa, chỉ có thể mặc cho anh ta làm bất cứ cách xâm nhập nào mà anh ta muốn. Càng ngày cô ấy càng cảm thấy cô ấy đối với anh ta chỉ là một con búp bê tình dùng để anh ta trút bỏ dục vọng mà thôi.
Nhưng mà cô ấy lại dân chìm đắm trong giao dịch này.
"Ngôi nhà ở Kim Vực Lam Loan đã bị Thẩm Duệ trả nhà rồi” Tống Hân Nghiên đứng bên lề đường nhìn xe cộ qua lại. Kim Vực Lam Loan là nơi cô và Hàn Mỹ Hân quen biết, căn hộ nhỏ đó mang theo bao kỉ niệm của họ, nhưng bây giờ Thẩm Duệ đã trả nhà mà không nói một lời nào với cô.
“Cái gì? Vậy bây giờ cậu đang sống ở đâu?” Hàn Mỹ Hân lớn tiếng ngồi dậy, vô tình kéo vào chỗ đau. Cô ấy thở hổn hển vì đau đớn. Tên khốn Bạc Mộ Niên đó, mỗi lần trừng phạt cô là mỗi kiểu, chơi cô hết lần này đến lần khác, thật là đáng ghét!
“Ở lại nhà anh ấy, Mỹ Hân, bây giờ cậu có rảnh không? Mang túi xách đến đây cho tớ nhé.”
“Được rồi, tớ sẽ đến ngay.”
Tống Hân Nghiên đi đến Starbucks bên kia đường, chuyện ảnh giường chiếu đã mấy ngày rồi, dân dần cũng bị lãng quên, cho dù cô không đeo kính râm thì cũng không ai nhận ra cô.
Cô cầm một cuốn tạp chí và ngồi bên cửa sổ đợi Hàn Mỹ Hân. Mặt trời chiếu vào sưởi ấm cơ thể cô. Cô mở tạp chí ra, là tạp chí của Nghiệp Chi Phong, Đổng Nghi Tuyền đang ngồi sau bàn làm việc, cả người toát ra vẻ quý phái, tao nhã.
Cô chậm rãi lật xem tạp chí, sau vụ bê bối formaldehyde vừa rồi, Nghiệp Chi Phong đã bị ảnh hưởng nặng nề, may mắn thay, Nghiệp Chi Phong trước đó đã có danh tiếng tốt, phong độ cũng đang dần hồi phục.
Danh sách chương