Tống Hân Nghiên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Duệ, anh không hiểu cảm làm người ta sợ hãi, cô dùng khẩu hình miệng hỏi: "Thế nào?"

Thẩm Duệ cầm điện thoại hỏi cô: "Hôm nay Gia Trân có liên lạc em không?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô nhớ tới lời nói trước đó của Hạ Doãn Nhi. Bỗng nhiên cô có dự cảm không tốt, cô vội vàng xoay người cầm lấy túi đặt ở chỗ ngồi phía sau, tìm điện thoại cũ khởi động máy. Tiếng nhắc nhở tin nhăn liên tục xuất hiện. Cô ấn mở cuộc gọi nhỡ xem, mấy ngày nay cô luôn tắt máy, có rất nhiều người gọi điện thoại tới, cô tìm cuộc gọi nhỡ của Gia Trân thì phát hiện chỉ có vài ngày trước.

Thẩm Duệ bên kia đã cúp điện thoại, anh thấy cô nhìn điện thoại chằm chằm, anh nói: "Dường như Gia Trân và Ngộ Thụ có mâu thuẫn, cô ấy thật sự không có liên lạc với em?"

"Ừm, không có, điện thoại di động của em luôn tắt máy, có thể không liên lạc được, em gọi cho em ấy thử.' Tống Hân Nghiên bấm số điện thoại Lệ Gia Trân, tiếng nhắc nhở số điện thoại cô gọi đã tắt máy. Cô lại gọi một lần, vẫn tắt máy.

"Tắt máy." Tống Hân Nghiên đặt điện thoại di động xuống, vể mặt cô nghiêm nghị: "Thẩm Duệ, hôm nay ở Starbucks em đụng trúng Hạ Doãn Nhi."

"Ừm, cô ta nói cái gì?" Thẩm Duệ nghiêng người đeo dây an toàn cho cô, chiếc xe MINI không thích hợp để anh lái, anh ngồi ở trong xe chỉ cảm thấy ngột ngạt. Đối với chuyện của Thẩm Ngộ Thụ, anh không chú ý kỹ.

"Em thấy cô ta cầm báo cáo kiểm tra phụ khoa, cô ta nói cô ta mang thai, còn để em chuyển lời với Gia Trân, em ấy tăng thêm sự nhục nhã trên người cô ta. Cô ta sẽ trả lại, còn muốn cho em ấy đau khổ cả một đời." Tâm trí của Tống Hân Nghiên đã hơi mất tập trung, Gia Trân thích Thẩm Ngộ Thụ chín năm, ban đầu cô ấy đã tha thứ cho Thẩm Ngộ Thụ, hiện tại Hạ Doãn Nhi mang thai, với danh tiếng của nhà họ Hạ ở Đồng Thành, sao bọn họ có thể cho phép Thẩm Ngộ Thụ làm Hạ Doãn Nhi lớn bụng. Mà không cho anh chịu trách nhiệm? Với giao tình của nhà họ Thẩm và nhà họ Hạ, ông cụ Thẩm cũng sẽ không bỏ mặc Thẩm Ngộ Thụ không chịu trách nhiệm với Hạ Doãn Nhi. Cuối cùng tình yêu của Gia Trân sẽ bị hi sinh.

Thẩm Duệ nhắm đôi mắt phượng: "Em nói Hạ Doãn Nhi mang thai?"

"Ừm, không sai, nếu không Gia Trân sẽ không rời khỏi Thẩm Ngộ Thụ, Thẩm Duệ, có phải giữa bọn anh có xong đời hay không?" Tống Hân Nghiên cẩn thận hỏi.

Thẩm Duệ nhíu lông mày: "Nếu như Hạ Doãn Nhi mang thai thì chuyện này sẽ rất phiền phức, ông cụ nhất định sẽ bảo Thụ Lâm chịu trách nhiệm với Hạ Doãn Nhi."

Nghe vậy, Tống Hân Nghiên rầu rĩ không vui. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên khi cô nhìn thấy tình hình của Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Gia Trân, bọn họ yêu nhau nhìn xứng đôi như vậy, tại sao ông Trời muốn đối xử với bọn họ tàn nhẫn như vậy?

Bởi vì cchuyện ngoài ý muốn này mà hai người đều không có hào hứng đi hóng gió, Thẩm Duệ trực tiếp lái xe đưa Tống Hân Nghiên về biệt thự, sau đó lái xe tới nhà trọ của Thẩm Ngộ Thụ.

Ấn chuông cửa, Thẩm Ngộ Thụ mở cửa, khi Thẩm Duệ đi vào thì trông thấy trong nhà rất hỗn độn, giống như bão mới tạt qua, anh nhíu mày, cẩn thận tránh mảnh vỡ đi vào, anh nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Gia Trân đập bể, em ấy nói suốt cả một đời em ấy cũng sẽ không tha thứ cho em, anh tư, Hạ Doãn Nhi mang thai, em nên làm cái gì?" Thẩm Ngộ Thụ hai tay ôm đầu đau khổ nói, anh ta không nghĩ ra, vì sao chỉ một lần mà Hạ Doãn Nhi đã mang bầu?

Thẩm Duệ đi đến ghế sa lon ngồi xuống: "Ông cụ đã biết rồi?"

"Em không biết, Hạ Doãn Nhi không biết bằng cách nào đã tìm ra nhà trọ của em, cầm giấy báo cáo kiểm tra nhanh đưa cho liền đi mất. Gia Trân nhìn nhìn báo cáo lập tức trở mặt với em, em không cho phép cô ấy đi thì cô ấy liền đập đồ trong nhà, cuối cùng cô ấy vẫn đi. Anh tư, anh giúp em đi." Lúc này Thẩm Ngộ Thụ nào còn có vẻ thoải mái tự tin như bình thường, trong lòng anh ta đều là sự đau khổ khi Gia Trân sắp rời đi và sự tuyệt vọng.

Anh ta rất vất vả dỗ cô hồi tâm chuyển ý, lần này cô nhất định sẽ không tha thứ anh ta.

Thẩm Duệ nhìn giấy báo cáo bị xé nát trên mặt thảm, anh xoay người nhặt lên, là bản báo cáo của một bệnh viện tư nhân, còn có một tấm ảnh siêu âm, anh nhìn không hiểu, anh lấy điện thoại di động ra bấm gọi một cuộc điện thoại: "Thư ký Nghiêm, cậu điều tra một chuyện giúp tôi."

Nửa tiếng sau, Thư ký Nghiêm gọi lại, anh ta nói: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã phái người đi điều tra, buổi sáng cô Hạ thật sự đi tới bệnh viện tư nhân này, giấy báo cáo không làm giả, cô ấy thật sự mang thai."

Sắc mặt Thẩm Duệ nghiêm nghị cúp điện thoại, ngay từ đầu anh lo rằng Hạ Doãn Nhi là vì không cam tâm bị Thẩm Ngộ Thụ nhục nhã nên mới cố ý làm giả giấy báo cáo, muốn phá hỏng tình cảm của anh ta và Lệ Gia Trân ở giữa tình cảm. Anh nhìn Thẩm Ngộ Thụ, nói: 'Ngộ Thụ, em định làm như thế nào?"

"Em không biết." Trong đầu Thẩm Ngộ Thụ rối loạn, thậm chí anh ta không biết trong tương lai anh ta mất Gia Trân thì anh ta sẽ trở thành dáng vẻ gì.

"Hạ Doãn Nhi là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Hạ, ở yến hội lần trước, em và Gia Trân náo loạn mộ hồi khiến nhà họ Hạ không ngẩng đầu lên được trong giới thượng lưu, hiện tại Hạ Doãn Nhi mang thai, bọn họ tuyệt sẽ không từ bỏ, ông cụ nhất định sẽ ép em cưới cô ta, đầu tiên em giải quyết vấn đề của Hạ Doãn Nhi trước mới có thể đi cầu xin Lệ Gia Trân tha thứ cho em, em hiểu không?" Thẩm Duệ nhìn đứa em trai này, bọn họ tuy là anh em ruột thịt, nhưng là từ nhỏ đã tách xa, cũng không thân quen. Sau khi anh về nước, bọn họ mới chậm rãi gần gũi nhau.

"Anh, Hạ Doãn Nhi mang thai, đứa bé trong bụng của cô ta là do em gieo xuống, dù cho em không thừa nhận, cũng không thể thay đổi sự thật rằng đêm đó em đã phát sinh quan hệ với cô ta. Nếu như em cưới cô ta, thì em và Gia Trân phải làm sao bây giờ? Tình yêu của em phải làm sao bây giờ?" Mấy ngày qua, anh ta cố gắng muốn bắt lấy chút tình cảm này, hiện tại anh ta mới phát hiện, anh nắm càng chặt, nó liền trôi càng nhanh.

Thẩm Duệ đưa tay võ bờ vai của anh ta, anh nói: "Ngộ Thụ, chuyện Hạ Doãn Nhi này, bất kể em định xử lý như thế nào, anh đều ủng hộ em."

“Anh”

"Giữ vững tinh thần, không nên bị khó khăn trước mắt đánh bại, nam nhi nhà họ Thẩm đều là người tốt.' Thẩm Duệ lại vỗ vai của anh ta, anh không có cách nào đưa ra ý kiến cho anh ta, Hạ Doãn Nhi vô tội, Lệ Gia Trân cũng vô tội, đêm đó trời xui đất khiến, nhất định bọn họ phải vì việc này mà nỗ lực trả giá.

Trở lại biệt thự, trong lòng Tống Hân Nghiên rất bất an, Gia Trân sẽ đi tới chỗ nào? Cô bé không có người quen nhiều ở Đồng Thành, ngoại trừ Thẩm Ngộ Thụ thì chỉ có cô. Cô cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho cô bé mà vẫn tắt máy, cô vừa cúp máy thì điện thoại di động của cô vang lên, cô vội vàng kết nối.

"Chị Tống, em rất đau khổ." Đầu điện thoại kia bên kia truyền đến giọng Lệ Gia Trân say khướt, Tống Hân Nghiên chấn động tận đáy lòng, vội vàng nói: "Gia Trân, bây giờ em ở đâu? Chị tới tìm em"

"Em đang ở trong quán bar uống rượu, chị muốn tới uống rượu với em không?" Rõ ràng Lệ Gia Trân đã uống say.

"Em ở quán rượu nào, chị lập tức chạy qua." Tống Hân Nghiên nói, cô xách túi vội vàng đi xuống dưới lầu, Lệ Gia Trân báo địa chỉ quán bar liền cúp điện thoại, Tống Hân Nghiên lái xe chạy tới quán bar mà Lệ Gia Trân nói, trong quán bar chỉ có một mình cô bé, cô bé ghé vào trên quầy bar, dường như đã quá say.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện