Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng căng thẳng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cô không biết mình hỏi xong có nhận được đáp án hay không, có thể đảo lộn cả cuộc đời của mình không. Thế nhưng, càng e sợ, cô càng muốn hỏi.

Bác gái Tưởng bước tới ngồi xuống bên cạnh, trông thấy hai bàn tay đan chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch của cô. Bà ấy duỗi tay nắm lấy tay cô, ngăn cản cô tự tổn thương bản thân: “Niếp Niếp, cháu hỏi đi, chỉ cần bác biết, bác sẽ nói hết không giấu giếm.”

Bàn tay bác gái Tưởng đầy vết chai như tay bà ngoại, trong lúc vô tình đã cho cô cảm giác an toàn khó tả: “Bác gái Tưởng, bác vẫn luôn sống ở đây nên chắc bác biết nhỉ, cháu không phải cháu ruột của bà cụ Đổng đúng không?”

Tay bác gái Tưởng run lên, rụt về, oán trách: “Niếp Niếp, cháu nói nhăng nói cuội gì đó, cháu không phải cháu ruột của bà cụ Đổng thì ai mới phải? 'Tống Hân Nghiên yên lặng nhìn đối phương, rõ ràng bà ấy đang giấu giếm điều gì đó. Cô lấy ba tấm ảnh ra khỏi balo, nói: “Bác nhìn kỹ, bé gái trong ba tấm ảnh này đều có đôi mắt to tròn như bà ngoại, còn bé gái trong tấm này lại là mắt phượng, cháu cũng là mắt phượng. Bác gái Tưởng, cháu chỉ muốn biết sự thật.”

Bác gái Tưởng nhìn ảnh chụp trên tay cô, ánh mắt né tránh: “Thị lực của bác không tốt, tối khuya không nhìn rõ, hơn nữa mắt trẻ con không nảy nở là chuyện rất bình thường, có đưa trẻ sau khi lớn biến thành mặt phượng rất không hiếm gặp.”

'Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không phải như vậy, khoảng thời gian trước khi cháu xảy ra tai nạn xe cộ, bà ngoại báo mộng cho cháu, muốn cháu hãy sống tiếp thay Niếp Niếp. Cháu không rõ bà ấy định nói cho cháu điều gì, thế nhưng cháu không có quan hệ máu mủ với bố cháu.”

Bác gái Tưởng khiếp sợ: “Cháu nói cái gì?”

“Cháu và bố cháu không có quan hệ máu mủ, bác gái Tưởng, nếu bác biết gì đó có thể nói cho cháu được không.” Tống Hân Nghiên tràn đầy mong đợi nhìn bà ấy, hy vọng bà ấy giải đáp nỗi nghi ngờ trong lòng cô, nếu cô không phải Niếp Niếp thì cô là ai?

Bác gái Tưởng nặng nề hít một hơi thật sâu: “Niếp Niếp, bác đã thề độc với bà ngoại cháu, bác không thể nói được.”

Trái tim Tống Hân Nghiên như chìm xuống tận đáy cốc, cô cúi đầu nhìn gương mặt hiền hòa của bà ngoại trong tấm hình, nắm chặt tay bác gái Tưởng, ánh mắt tha thiết mong chờ xen lẫn nỗi lo lắng không tên: “Bác. biết không? Mẹ cháu quay về, hai mẹ con nhận nhau, quan hệ cũng ngày càng gần gũi nhưng cháu rất sợ, sợ mình không phải con gái ruột của bà ấy, thậm chí còn không dám đi xét nghiệm ADN vì sợ mất mẹ. Những năm gần đây, cháu ăn nhờ ở đậu, liều mạng rèn giữa bản thân trở nên xuất sắc, trở thành một cô gái đáng để bà ấy kiêu ngạo. Thế nhưng nếu cháu không phải con gái ruột của bà ấy thì sao bây giờ?”

“Đứa trẻ ngốc này, cháu cần gì phải ép buộc bản thân như thế chứ?” Bác gái Tưởng giơ tay vỗ về lưng cô, cô và bố mình không có quan hệ máu mủ, có thể tưởng tượng cuộc sống ở nhà Tống mấy năm qua cực khổ như thế nào.

“Cháu cũng tự nhủ với bản thân, lỡ rồi thì thôi, thế nhưng cháu không thể, cháu muốn biết sự thật về thân thế của mình.” Mặc dù mỗi đứa trẻ vị vứt bỏ trên đời này đều oán hận bố mẹ ruột thịt của mình nhưng tất cả bọn họ đều ôm hy vọng được gặp mặt một lần.

Có thể đây chính là sự hấp dẫn của máu mủ.

Bác gái Tưởng thở dài: “Năm đó trước khi bà ngoại cháu chết cứ kéo tay bác dặn dò mãi, dặn bác đừng nói cho cháu. Nếu giờ cháu đã hỏi thì bác nói vậy, cháu quả thật không phải Niếp Niếp, Niếp Niếp đã chết đuối dưới sông rồi.”

'Tống Hân Nghiên trợn tròn mắt, sững sờ nhìn bác gái Tưởng chằm chằm, bên tai vang lên ầm ầm như nổi bão: “Bác, bác nói cái gì?”

“Niếp Niếp thật sự đã chết lúc hai tuổi rồi, chết chìm dưới sống, bà ngoại cháu quá đau lòng, ngày nào cũng gào khóc tên Niếp Niếp bên bờ sông, sau đó có một ngày bà ấy đột nhiên biến mất.”

“Bà ấy đã đi đâu?”

“Không biết, chúng ta đều cho rằng bà ấy lên thành phố tìm mẹ Niếp Niếp, không lâu sau bà ấy trở lại, còn bế theo cháu. Bà cụ gặp ai cũng nói cháu là Niếp Niếp, nhưng xác của Niếp Niếp là bác tự tay chôn cất mà, sao có thể nhận sai được. Bà cụ cứ nói cháu là Niếp Niếp, ai thắc mắc thì bà ấy cãi nhau với người đó, chúng ta sợ kích thích bà cụ nên cũng ậm ừ gọi cháu là Niếp Niếp. Về lâu về dài, mọi người cũng xem cháu là Niếp Niếp. thật.”

“Cháu thật sự được bà ngoại ôm về ư?” Cả người Tống Hân Nghiên đều đang run rẩy, cô không phải Niếp. Niếp mà là bé gái bà ngoại ôm về thế thân Niếp Niếp, vậy cô là ai? Bố mẹ ruột của cô là ai?

“Ừ, cháu là cháu gái nuôi bà cụ ôm về, thế nhưng bà cụ yêu thương cháu không hề ít hơn Niếp Niếp đâu. Bà ấy bệnh nặng, sợ mình chết rồi thì cháu không còn nơi nương tựa nên mới đưa cháu đến nhà họ Tống trong thành phố. Niếp Niếp, bà ngoại thật sự rất thương cháu.”

Nước mắt Tống Hân Nghiên rơi như mưa, cô ngồi trên giường, nhớ lại lúc bà ngoại đánh mình, bà cụ thấy cô khóc đáng thương lại đau lòng ôm lấy cô, vừa dỗ dành vừa khóc với cô.

Khi đó cô không biết tại sao bà ngoại lại khóc, bây giờ biết được rồi, hóa ra bà cụ gửi gắm tất cả tình yêu với Niếp Niếp lên người cô, thế nhưng cuối cùng cô không phải là Niếp Niếp thật.

Trong lòng cô vừa ấm áp vừa chua xót, cô không phải Niếp Niếp, tại sao cô không phải Niếp Niếp? Cô hy vọng bản thân là Niếp Niếp biết bao nhiêu, như vậy bà ngoại sẽ không khóc đến mù mắt, cũng sẽ không mất sớm.

Bác gái Tưởng ngồi bên cạnh an ủi cô: “Niếp Niếp, đừng oán bà ngoại cháu, năm đó sau khi đưa cháu đi thì bệnh bà cụ nhanh chóng xấu đi, kéo dài được hai năm. Trong lúc mơ màng, bà cụ vẫn luôn lẩm bẩm tên cháu, cháu đã trở thành cháu gái ruột của bà cụ rồi.”

'Tống Hân Nghiên che mắt, nước mắt giàn giụa, cô oán hận bà ngoại, bà cụ là người cô tôn kính nhất, người cô nghĩ tới nhiều nhất lúc ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Tống chính là bà ấy.

Một lát sau, Tống Hân Nghiên lau nước mắt, hai con ngươi trong vắt như vừa được rửa qua, cô hỏi tiếp: “Bác gái Tưởng, bà ngoại có nói với bác bà ấy ôm cháu từ đâu về không?”

Bác gái Tưởng nhíu mày suy nghĩ, mãi lâu sau mới nói: “Lúc đó thần kinh bà ngoại cháu không ổn định, bác nhớ có nói rồi nhưng cách lâu quá, bác không nhớ rõ, chỉ nhớ bà cụ bảo ôm cháu về từ một viện mồ côi.”

“Viện mồ côi?” Tống Hân Nghiên vội vã tìm tấm ảnh chụp của cô và bà ngoại, chỉ vào kiến trúc trông như nhà thợ sau lưng: “Có phải nơi này không?”

Bác gái Tưởng nhìn kỹ: “Chắc vậy.”

“Vậy bà ngoại có nói cho bác viện mồ côi đó tên là gì, nằm ở đâu không?” Tống Hân Nghiên căng thẳng túm chặt tay bác gái Tưởng, nhịp tim đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Bác gái Tưởng lắc đầu: “Bác không nhớ rõ.”

“Bác gái Tưởng, bác nghĩ kỹ lại xem, bà ngoại cháu có nhắc đến tên viện mồ côi không, chuyện này thật sự rất quan trọng với cháu.”

“Để bác xem, cháu chờ chút.” Bác gái Tưởng ngẫm nghĩ rất lâu, bỗng nhiên bà ấy vỗ đùi, nói: “Bác nhớ ra rồi, bà ngoại cháu có nói thật, hình như tên viện mồ côi kia có ba chữ, bà ấy chỉ nhận ra chữ đơn giản nhất.”

Bà ngoại không biết chữ, cô biết lâu rồi, cô vội vàng hỏi: “Chữ gì ạ?”

“Lạc.” Tống Hân Nghiên nhìn ảnh chụp, bảng tên trong hình có sáu chữ, nhìn dáng, hẳn ba chữ cuối là tên viện mồ côi, mà chữ Lạc đứng ở vị trí thứ ba.

Viện mồ côi X X Lạc, bà ngoại nhận nuôi cô từ nơi này ư? Vậy tại sao cô lại ở trong viện mồ côi, cô bị ba mẹ ruột của mình vứt bỏ ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện