'Thẩm Duệ sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tống Hân Nghiên từ chối anh mãnh
liệt tới vậy, lúc này anh mới nhận ra bản thân đã khiến cô cảm thấy bị tổn thương. Anh không biện giải cho bản thân, chỉ bình tĩnh quỳ một chân ngồi xuống, đôi mắt phượng đen láy lẳng lặng nhìn cô chăm chằm: “Anh từng làm nhiều chuyện xấu vậy sao?”
“Ừm.” Tống Hân Nghiên không chút do dự mà gật đầu, thấy mặt mày anh sa sầm bèn nói: “Kỳ thật cũng không xấu lắm, chỉ là mỗi lần giận lên thì hơi khó đối phó, ngoài ra còn thích xuyên tạc câu nói của em mà th
Thẩm Duệ chống cằm, nghiêng đầu bảo: “Đó là vì anh lo lắng cho em.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, tình cảm sâu đậm lại cố chấp trong mắt anh khiến trái tim cô tê dại, vô thức nói ra suy nghĩ trong đầu: “Thẩm Duệ này, nếu hai ta bên nhau sẽ bị tống xuống địa ngục thì anh có còn yêu em nữa không?”
Thẩm Duệ cong môi, trong đôi mắt phượng xinh đẹp cũng ánh lên ý cười, hệt như vừa nghe thấy chuyện gì hài hước lắm. Anh búng nhẹ trán cô, yêu thương đáp: “Ngốc quá, chỉ cần hai ta ở bên nhau, nơi nào cũng là thiên đường, nhưng nếu em xa anh, cả thế giới sẽ hóa thành địa ngục.”
'Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, cố dằn cơn đau xé ruột xé gan xuống. Hai tay cô siết lại thành năm đấm, nhìn Thẩm Duệ hãng còn ngây thơ, chẳng hay biết gì, giọng cô bỗng nhẹ bãng: “Nhưng nếu là địa ngục thật thì sao?”
“Hôm nay em lạ quá nha, sao tự nhiên lại hỏi anh mấy câu này thế?” Thẩm Duệ nghiêm mặt nhìn cô, giờ mới phát hiện biểu hiện của cô có hơi lạ.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, không còn né tránh ánh mắt của anh nữa. Có vẻ như cô đã quyết tâm phải dù thế nào cũng phải lấy được đáp án từ anh: “Thẩm Duệ, trả lời em đi.”
'Thẩm Duệ không đáp lại cô ngay. Sau một hồi trầm tư, anh nói: “Hân Nghiên, chỉ cần có em ở đây, anh không sợ gì hết.”
Nước mắt bỗng dâng trào, trái tim Tống Hân Nghiên đau như bị dao đâm. Vô hoảng loạn gục mặt xuống, lau vội hàng nước mắt lăn dài trên má, rõ ràng đã sắp gục ngã, nhưng cô vẫn ép mình mỉm cười, giả vờ giận lẫy: “Anh đáng ghét ghê, biết rõ người ta không thể nào từ chối mấy lời ngon tiếng ngọt này mà.”
Thẩm Duệ nhìn cô không chớp mắt, không bị dáng vẻ vụng về này của cô lừa. Anh nghiêng người, một tay chống đất, tay kia năm lấy căm cô, không cho cô chạy trốn khỏi mình: “Hân Nghiên, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có xảy ra chuyện gì đâu!” Trong đôi mắt đen láy chợt phủ kín màn nước, nhưng cô vẫn cố tỏ ra ngây thơ nhìn anh: “Mới xem trúng một bộ phim cảm động nên có hơi nhạy cảm thôi.”
“Thật không?”
“Lại không chịu tin em nữa rồi.” Tống Hân Nghiên bĩu môi, trong đoạn tình cảm này, Thẩm Duệ từng hỏi câu này rất nhiều lần, cô tưởng anh không tin mình, nhưng kỳ thật là do anh không có cảm giác an toàn, lúc nào cũng thấy bất an.
Tuổi thơ bất hạnh cùng vết thương lòng mà Đường Diệp Thần gây ra đã khiến cô đóng cửa trái tim, tự dựng lên một bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài, thậm chí là cả anh cũng chẳng thể tiến vào. Vì vậy, dù lúc này cô đang nằm dưới thân anh, tâm trí sa vào cơn khoái lạc, anh vẫn không thể xác định nổi người mà cô đang nhìn thấy là ai.
Anh vốn là một kẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng chẳng hiểu sao lại năm lần bảy lượt không kiềm chế nổi cảm xúc trước mặt cô. Cô bảo mỗi lần anh giận lên rất khó dỗ, nhưng có bao giờ cô thử tin tưởng anh dù chỉ một lần chưa? Đến tận bây giờ, anh vẫn không biết tại sao hôm đó, cô lại liều lĩnh về quê như: vậy. Anh hỏi cô, cô lại không chịu nói, hệt như bây giờ vậy, rõ ràng lòng nặng trĩu tâm sự, nhưng chẳng thèm giãi bày cùng anh.
Đứng trước mặt cô, anh luôn cảm thấy bản thân như vô hình, chỉ khi ôm cô thì anh mới cảm nhận được cô đang ở bên cạnh mình.
“Hân Nghiên, anh luôn ở bên em mà, chỉ cần em quay lại là sẽ nhìn thấy anh ngay, biết chưa?” Thẩm Duệ bỗng nói, chỉ cần cô xoay người lại là được, anh mãi mãi ở sau lưng, không rời không bỏ.
Cảm giác đau xót mà Tống Hân Nghiên mới đè xuống lại trào dâng, cô bỗng nhào về phía anh, tay ôm chặt lấy cổ anh. Thẩm Duệ bị cô tông ngã ngửa ra sau, sợ cô bị thương nên anh vội chống tay xuống, cố ổn định cơ thể.
Kế tiếp, anh cười khẩy, trêu cô: “Sao tự dưng nhiệt tình quá vậy?”
'Tống Hân Nghiên há miệng, cắn một ngụm ngay động mạch cảnh của anh, nói bằng giọng khàn khàn: “Vì cảm động đó.”
Cả người Thẩm Duệ lập tức cứng đờ, máu trong người như chảy ngược, đầu óc trống rỗng, bụng dưới nóng lên, như sắp nổ tung, chớp mắt một cái thân dưới đã có phản ứng, gân xanh cũng nổi đầy trán. Anh xoay người, nằm đè lên cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Hân Nghiên, em mà còn quyến rũ anh nữa là anh sẽ vượt đèn đỏ đấy.”
'Tống Hân Nghiên cảm động quá đâm ra hồ đồ, mãi tới lúc bị anh bất ngờ đè dưới người, cô mới hoảng hồn phản ứng lại, sợ hãi mở to mắt nhìn anh. Khóe mắt cô ửng hồng, con ngươi lóng lánh nước, tựa như thỏ con bị dọa sợ.
Thẩm Duệ không chịu nổi nữa, gầm khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu ngấu nghiến lấy môi cả, trái tim trống rỗng tức khắc được lấp đầy.
'Tống Hân Nghiên bị anh hôn đến mềm nhữn như cọng bún, muốn đẩy ra lại chẳng còn chút sức nào. Ngay lúc cô không đề phòng, anh bỗng “đi thẳng vào. vấn đề”, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng hiểu “vượt đèn đở” mà anh nói là gì.
Cô trợn trừng hai mắt, như không dám tin anh thật sự không quan tâm đến kỳ sinh lý của cô.
Sau khi tiến vào, Thẩm Duệ phát hiện cô cản bản chưa tới kỳ, hai mắt anh lập tức hóp lại, tay ôm siết cô vào lòng, gương mặt tuấn tú sa sầm, thô bạo nắm lấy cằm cô, cất giọng khàn đặc: “Anh sẽ tính sổ với em sau.”
Trái tim Tống Hân Nghiên như hãng một nhịp, cả người bị cuốn theo nhịp điệu dần tăng tốc của anh, cuối cùng chạm tới đỉnh.
liệt tới vậy, lúc này anh mới nhận ra bản thân đã khiến cô cảm thấy bị tổn thương. Anh không biện giải cho bản thân, chỉ bình tĩnh quỳ một chân ngồi xuống, đôi mắt phượng đen láy lẳng lặng nhìn cô chăm chằm: “Anh từng làm nhiều chuyện xấu vậy sao?”
“Ừm.” Tống Hân Nghiên không chút do dự mà gật đầu, thấy mặt mày anh sa sầm bèn nói: “Kỳ thật cũng không xấu lắm, chỉ là mỗi lần giận lên thì hơi khó đối phó, ngoài ra còn thích xuyên tạc câu nói của em mà th
Thẩm Duệ chống cằm, nghiêng đầu bảo: “Đó là vì anh lo lắng cho em.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, tình cảm sâu đậm lại cố chấp trong mắt anh khiến trái tim cô tê dại, vô thức nói ra suy nghĩ trong đầu: “Thẩm Duệ này, nếu hai ta bên nhau sẽ bị tống xuống địa ngục thì anh có còn yêu em nữa không?”
Thẩm Duệ cong môi, trong đôi mắt phượng xinh đẹp cũng ánh lên ý cười, hệt như vừa nghe thấy chuyện gì hài hước lắm. Anh búng nhẹ trán cô, yêu thương đáp: “Ngốc quá, chỉ cần hai ta ở bên nhau, nơi nào cũng là thiên đường, nhưng nếu em xa anh, cả thế giới sẽ hóa thành địa ngục.”
'Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, cố dằn cơn đau xé ruột xé gan xuống. Hai tay cô siết lại thành năm đấm, nhìn Thẩm Duệ hãng còn ngây thơ, chẳng hay biết gì, giọng cô bỗng nhẹ bãng: “Nhưng nếu là địa ngục thật thì sao?”
“Hôm nay em lạ quá nha, sao tự nhiên lại hỏi anh mấy câu này thế?” Thẩm Duệ nghiêm mặt nhìn cô, giờ mới phát hiện biểu hiện của cô có hơi lạ.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, không còn né tránh ánh mắt của anh nữa. Có vẻ như cô đã quyết tâm phải dù thế nào cũng phải lấy được đáp án từ anh: “Thẩm Duệ, trả lời em đi.”
'Thẩm Duệ không đáp lại cô ngay. Sau một hồi trầm tư, anh nói: “Hân Nghiên, chỉ cần có em ở đây, anh không sợ gì hết.”
Nước mắt bỗng dâng trào, trái tim Tống Hân Nghiên đau như bị dao đâm. Vô hoảng loạn gục mặt xuống, lau vội hàng nước mắt lăn dài trên má, rõ ràng đã sắp gục ngã, nhưng cô vẫn ép mình mỉm cười, giả vờ giận lẫy: “Anh đáng ghét ghê, biết rõ người ta không thể nào từ chối mấy lời ngon tiếng ngọt này mà.”
Thẩm Duệ nhìn cô không chớp mắt, không bị dáng vẻ vụng về này của cô lừa. Anh nghiêng người, một tay chống đất, tay kia năm lấy căm cô, không cho cô chạy trốn khỏi mình: “Hân Nghiên, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có xảy ra chuyện gì đâu!” Trong đôi mắt đen láy chợt phủ kín màn nước, nhưng cô vẫn cố tỏ ra ngây thơ nhìn anh: “Mới xem trúng một bộ phim cảm động nên có hơi nhạy cảm thôi.”
“Thật không?”
“Lại không chịu tin em nữa rồi.” Tống Hân Nghiên bĩu môi, trong đoạn tình cảm này, Thẩm Duệ từng hỏi câu này rất nhiều lần, cô tưởng anh không tin mình, nhưng kỳ thật là do anh không có cảm giác an toàn, lúc nào cũng thấy bất an.
Tuổi thơ bất hạnh cùng vết thương lòng mà Đường Diệp Thần gây ra đã khiến cô đóng cửa trái tim, tự dựng lên một bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài, thậm chí là cả anh cũng chẳng thể tiến vào. Vì vậy, dù lúc này cô đang nằm dưới thân anh, tâm trí sa vào cơn khoái lạc, anh vẫn không thể xác định nổi người mà cô đang nhìn thấy là ai.
Anh vốn là một kẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng chẳng hiểu sao lại năm lần bảy lượt không kiềm chế nổi cảm xúc trước mặt cô. Cô bảo mỗi lần anh giận lên rất khó dỗ, nhưng có bao giờ cô thử tin tưởng anh dù chỉ một lần chưa? Đến tận bây giờ, anh vẫn không biết tại sao hôm đó, cô lại liều lĩnh về quê như: vậy. Anh hỏi cô, cô lại không chịu nói, hệt như bây giờ vậy, rõ ràng lòng nặng trĩu tâm sự, nhưng chẳng thèm giãi bày cùng anh.
Đứng trước mặt cô, anh luôn cảm thấy bản thân như vô hình, chỉ khi ôm cô thì anh mới cảm nhận được cô đang ở bên cạnh mình.
“Hân Nghiên, anh luôn ở bên em mà, chỉ cần em quay lại là sẽ nhìn thấy anh ngay, biết chưa?” Thẩm Duệ bỗng nói, chỉ cần cô xoay người lại là được, anh mãi mãi ở sau lưng, không rời không bỏ.
Cảm giác đau xót mà Tống Hân Nghiên mới đè xuống lại trào dâng, cô bỗng nhào về phía anh, tay ôm chặt lấy cổ anh. Thẩm Duệ bị cô tông ngã ngửa ra sau, sợ cô bị thương nên anh vội chống tay xuống, cố ổn định cơ thể.
Kế tiếp, anh cười khẩy, trêu cô: “Sao tự dưng nhiệt tình quá vậy?”
'Tống Hân Nghiên há miệng, cắn một ngụm ngay động mạch cảnh của anh, nói bằng giọng khàn khàn: “Vì cảm động đó.”
Cả người Thẩm Duệ lập tức cứng đờ, máu trong người như chảy ngược, đầu óc trống rỗng, bụng dưới nóng lên, như sắp nổ tung, chớp mắt một cái thân dưới đã có phản ứng, gân xanh cũng nổi đầy trán. Anh xoay người, nằm đè lên cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Hân Nghiên, em mà còn quyến rũ anh nữa là anh sẽ vượt đèn đỏ đấy.”
'Tống Hân Nghiên cảm động quá đâm ra hồ đồ, mãi tới lúc bị anh bất ngờ đè dưới người, cô mới hoảng hồn phản ứng lại, sợ hãi mở to mắt nhìn anh. Khóe mắt cô ửng hồng, con ngươi lóng lánh nước, tựa như thỏ con bị dọa sợ.
Thẩm Duệ không chịu nổi nữa, gầm khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu ngấu nghiến lấy môi cả, trái tim trống rỗng tức khắc được lấp đầy.
'Tống Hân Nghiên bị anh hôn đến mềm nhữn như cọng bún, muốn đẩy ra lại chẳng còn chút sức nào. Ngay lúc cô không đề phòng, anh bỗng “đi thẳng vào. vấn đề”, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng hiểu “vượt đèn đở” mà anh nói là gì.
Cô trợn trừng hai mắt, như không dám tin anh thật sự không quan tâm đến kỳ sinh lý của cô.
Sau khi tiến vào, Thẩm Duệ phát hiện cô cản bản chưa tới kỳ, hai mắt anh lập tức hóp lại, tay ôm siết cô vào lòng, gương mặt tuấn tú sa sầm, thô bạo nắm lấy cằm cô, cất giọng khàn đặc: “Anh sẽ tính sổ với em sau.”
Trái tim Tống Hân Nghiên như hãng một nhịp, cả người bị cuốn theo nhịp điệu dần tăng tốc của anh, cuối cùng chạm tới đỉnh.
Danh sách chương