Nhà họ Hạ, sau khi ông cụ Thẩm rời đi, ông cụ Hạ và Hạ Phong dời bước đến thư phòng. Ông cụ Hạ nhìn con trai, hỏi: “Hạ Phong, vừa rồi con cũng nhìn thấy thái độ của ông cụ Thẩm rồi đấy, con cảm thấy cuộc hôn nhân này thế nào?”
Hạ Phong nhớ tới người đàn ông gặp được bên ngoài biệt thự kia, nói: “Ba, Thẩm Duệ này không phải người đơn giản, nếu cậu ta không bằng lòng sẽ không chấp nhận sự sắp xếp của ông cụ Thẩm. Hơn nữa cậu ta vừa ly hôn với vợ cũ, tuy nói do tính tình không hợp nhưng để vợ cũ trắng tay rời đi cũng không hợp lẽ thường lắm. Con lo Doãn Nhi gả qua, chưa chắc Thẩm Duệ có thể mang lại hạnh phúc cho con bé.”
“Hôn nhân giới hào môn chẳng phải đều như thế à, hạnh phúc giống như nước, ấm hay lạnh chỉ có người uống mới biết. Tính tình Doãn Nhi hoạt bát hiền lành, ba tin con bé có thể bắt được lòng của Thẩm Duệ.” Ông cụ Hạ vô cùng thưởng thức Thẩm Duệ, thế nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của anh với Tống Hân Nghiên, ông ta hơi lo lắng.
“Ba nghe nói thẩm phán chủ trì phiên tòa ly hôn của vợ chồng Đường Diệp Thần là học trò của con?” Ông cụ Hạ bất ngờ hỏi.
“Hạ Phong gật đầu: “Đúng vậy, hai ngày nữa sẽ mở phiên tòa rồi, ba, sao ba đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
“Vừa rồi con không về nên không thấy, ba luôn cảm thấy cảnh tượng khi đó hơi kỳ quặc!” Ông cụ Hạ suy nghĩ, ngẩng đầu nói: “Hạ Pong, con dặn dò học trò của mình, bất kể thế nào, phiên tòa này cũng không được phán có thể ly hôn.”
“Ba, tại sao ba lại muốn làm như vậy?” Hạ Phong khó hiểu.
Ông cụ Hạ nhìn con trai, muốn giải thích lại không biết nói thế nào, chỉ bảo: “Con nghe lời ba là được, kêu người giúp việc gọi Doãn Nhi xuống đây, ba có lời muốn hỏi con bé.”
Thấy thế, Hạ Phong đành thôi, xoay người dặn người giúp việc gọi cô chủ Doãn Nhi xuống.
Mười phút sau, Hạ Doãn Nhi lanh lợi chạy vào thư phong, lúc trông thấy ba mình cũng ở đó thì lập tức đứng thẳng, giả vờ làm thục nữ chậm rãi bước tới, vô cùng phù hợp tiêu chuẩn: “Ông nội, ba!”
Ông cụ Hạ vẫy tay: “Doãn Nhi, đến bên cạnh ông nội, ông có lời muốn hỏi cháu.”
Hạ Doãn Nhi liếc ba mình, sau đó đi đến trước mặt ông cụ Hạ, không dám nũng nịu: “Ông nội, ông muốn hỏi cháu cái gì?”
“Doãn Nhi, vừa rồi ông đang thương lượng với ba con, con không còn nhỏ, muốn xác định chuyện hôn nhân của con trước, con cảm thấy Thẩm Duệ như thế nào?” Ông cụ Hạ hiền lành hỏi.
Hạ Doãn Nhi lúc nãy ở dưới lầu nhìn thấy Thẩm Duệ, người đàn ông toát lên nét quyến rũ có một không ai, khiến trái tim người khác rung động. Cô ấy đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Ông nội, con chưa từng gặp anh ấy, nào biết người ta thế nào chứ?”
“Vậy cháu có muốn gặp nhiều hơn không, hay muốn ngày nào cũng gặp?” Giọng nói ông cụ Hạ mềm nhũn, xem dáng vẻ này của Doãn Nhi, hệt như cô gái thẹn thùng nhớ đến người yêu, trong lòng ông ta đã có đáp án.
“Ông nội, cháu không thèm để ý tới ông nữa!” Hạ Doãn Nhi đứng dậy, xấu hổ chạy ra ngoài.
Ông cụ Hạ thu lại ánh mắt, nhìn Hạ Phong đầy ý vị: “Xem ra Doãn Nhi vừa gặp đã yêu Thẩm Duệ rồi, Hạ Phong, nếu như con không muốn cuộc hôn nhân này xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không được để Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên ly hôn.”
Có hôn nhân kiềm chế, Thẩm Duệ sẽ không dám làm bậy. Nếu không còn hôn nhân, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau.
Hạ Phong nhớ tới cô gái suýt va phải ở cửa, cảm giác từng quen biết trong đầu càng ngày càng mạnh. Cô gái kia còn trẻ như vậy, thế mà đã kết hôn với Đường Diệp Thần năm năm rồi.
…
Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, ông cụ Thẩm ngồi ở ghế sau, nhớ tới dáng vẻ Thẩm Duệ dẫn Tống Hân Nghiên rời đi lúc nãy thì hãi hùng khiếp vía. Nhà họ Thẩm lại xảy ra nghiệt duyên như vậy, đúng là gia môn bất hạnh!
“A Uy, đã tra ra được ai gửi ảnh đến chưa?”
A Uy ngồi ở ghế phụ phía trước, người người nhìn ông cụ Thẩm, cung kính nói: “Ông Thẩm, đối phương rất thông minh, chúng ta đã tìm được người gửi ảnh chụp nhưng anh ta lại nói không biết, người nọ đưa cho anh ta một nghìn tệ, chỉ bảo anh ta đi đưa ảnh chụp cho chúng ta.”
Ông cụ Thẩm vuốt râu, nhíu mày trầm tư: “Xem ra là có âm mưu gì đấy, tạm thời cứ mặc kệ bọn họ, không nổi lên được sóng gió to lớn gì đâu.”
“Vâng, ông chủ, ông thật sự đã suy nghĩ kỹ về việc muốn cùng nhà họ Hạ liên hôn à? Cá tính của cậu tư rất cương quyết, có thể cậu ấy không chịu tuân theo sự sắp xếp của ngài đâu.” A Uy lo lắng nói.
Ông cụ Thẩm nheo mắt: “Nó không muốn nghe thì phải nghe, chuyện này không đến lượt nó quyết định.”
“Còn cô chủ thì…” A Uy ngập ngừng hỏi.
Ông cụ Thẩm liếc mắt một cái, hai mắt sáng ngời, ông ta nói: “Tống Hân Nghiên muốn ly hôn, nhưng nhà Hạ có thể không để cho nó có được nguyện vọng đó đâu. Cũng phải cảm ơn thằng con bất hiếu kia hôm nay đã làm ra cảnh tượng như vậy, khiến cho ông Hạ phải cảnh giác. Nếu ông ta muốn gả cháu gái của mình cho cái thằng con bất hiếu đó, ông ta nhất định sẽ ra tay ngăn chặn chuyện ly hôn. A Uy, anh đừng quên cậu ba nhà họ Hạ chính là chánh án, nó có thể ảnh hưởng đến kết quả của vụ kiện này mà không cần bất kỳ nỗ lực nào. So với việc Diệp Thần và Nhan Tư cố gắng hết sức để lấy lòng Tống Hân Nghiên, thì việc cố gắng tạo ra bằng chứng để thay đổi kết quả của phiên tòa có hiệu quả hơn.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
3. Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
4. Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
=====================================
A Uy suy nghĩ tỉ mỉ một lúc, cảm thấy có một cảm giác kinh hãi khó giải thích được, ông chủ tính toán suy nghĩ của mọi người rất chính xác, dùng tay của nhà họ Hạ ngăn cản Tống Hân Nghiên ly hôn, ông ta không chỉ có thể thoát ra khỏi chuyện này, mà còn không khơi dậy được lòng oán hận của bốn vị thiếu gia này, kế hoạch này thật là tuyệt vời!
“Ông chủ, nếu nhà họ Hạ từ chối thì sao?”
“Hừm, chỉ theo ánh mắt của ông già kia khi nhìn thấy đứa con trai bất hiếu, tôi dám cá rằng ông ta nhất định muốn liên hôn. Nếu không tin, chúng ta sẽ xem kết cục của vụ kiện ly hôn, chúng ta sẽ biết thái độ của nhà họ Hạ thế nào.” Mặt của ông Thẩm lộ ra vẻ đắc thằng, con trai ông tính tình không tốt, nhưng dù là năng lực hay ngoại hình thì cũng là một phần trăm. Ông cụ Thẩm mắt cao hơn cả đỉnh, làm sao một đứa cháu gái bình thường như thế có thể với tới được, cho nên ông ta nhất định hy vọng có thể gả cháu gái cho anh.
A Uy gật đầu, không nói thêm gì.
Ông Thẩm nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố đang nhanh chóng lùi về phía sau ngoài cửa sổ, giờ phút này từng bước đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, tại sao trong lòng vẫn không yên? Trong số năm người con trai của ông ta, người con thứ tư là người khó hiểu nhất đối với ông ta, liệu anh có thực sự sẽ bị ông ta dắt mũi hay không?
Tống Hân Nghiên đi ra từ trong thang máy, nhìn thoáng qua Đường Diệp Thần đứng ở ngoài cửa căn hộ, cô nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”
Đường Diệp Thần nghe thấy thang máy “ding” một tiếng mở ra, ngẩng đầu lên thì thấy Tống Hân Nghiên đang bước ra từ thang máy, cô mặc một chiếc váy ống màu xanh nhạt, tóc búi sau đầu và trang điểm nhẹ, làm đôi mắt của người trước mặt lập tức sáng lên.
“Hân Nghiên, hôm nay em thật xinh đẹp!”
Lúc này, Tống Hân Nghiên đối mặt với Đường Diệp Thần, cô luôn cảm thấy không được tự nhiên, cô không lấy chìa khóa mở cửa, cô đã hứa với Thẩm Duệ sẽ không cho người khác giới vào nhà mình: “Anh đến gặp tôi có việc gì?”
“Không có việc gì thì tôi không thể đến gặp em được à?” Niềm vui của Đường Diệp Thần đột nhiên bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, trái tim lạnh đi một nửa.
Tống Hân Nghiên xoay người đi tới thang máy, ấn nút đi xuống, thang máy mở ra, cô nhìn Đường Diệp Thần nói: “Anh về đi.”
Vẻ mặt Đường Diệp Thần trở nên lạnh lùng: “Hân Nghiên, em có cần phải giữ khoảng cách với tôi xa ngàn dặm như vậy không?”
“Đường Diệp Thần, luật sư của tôi nói với tôi là anh đã nộp bằng chứng mới cho tòa án, anh có phái đang làm mọi cách để ngăn tôi ly hôn đúng không? Đó có phải là một phần lý do mà anh đang đứng ở đây à?” Tính cách của Tống Hân Nghiên thuộc kiểu độc đoán, bất mãn với ai đó cô cũng ít khi nói thẳng ra, nếu lúc này tâm trạng không tốt, cô sẽ không trực tiếp chất vấn anh ta.
Đường Diệp Thần nhìn người phụ nữ sắc sảo trước mặt, anh ta bối rối một lúc, sau đó bình tĩnh trở lại: “Hân Nghiên, em đang nói nhảm gì vậy?”
“Tôi không biết tại sao anh lại đột ngột hạ mình xuống để nhân nhượng tôi, nhưng từ khi tôi đệ đơn ly hôn, tôi sẽ không bao giờ suy nghĩ lại. Cuộc hôn nhân này, chúng ta đã bế tắc năm năm rồi, nếu anh còn lương tâm thì hãy ký tên vào đơn ly hôn đi. ”Tống Hân Nghiên nói xong liền xoay người lấy chìa khóa mở cửa.
Đường Diệp Thần sững sờ nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng đột nhiên trống rỗng đến mức không tìm thấy điểm dừng, lúc Tống Hân Nghiên đi ngang qua anh ta, đột nhiên từ phía sau anh ta ôm lấy cô, cằm tựa vào vai cô, cảm nhận được thân thể dịu dàng trong người, cánh tay ngay lập tức siết chặt, trái tim anh ta đau đớn vô cùng: “Hân Nghiên, chúng ta hãy cùng nhau có một khoảng thời gian vui vẻ, được không em?”
Tống Hân Nghiên đau đớn nhắm mắt lại, giọng nói thanh tao: “Từ cái lần đầu tiên anh đưa một người phụ nữ về nhà của chúng ta, chúng ta đã cam kết sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau nữa. Trong nhiều năm qua, tôi đã cố không muốn chấp nhận thực tại bắt buộc tôi phải sống trong quá khứ sống trong những khoảng thời gian đẹp đẽ khi còn yêu anh, tưởng rằng tôi sẽ quên được nỗi đau mà anh đã dành cho tôi, chỉ nhớ đến lòng tốt mà anh đã đối xử với tôi. Nhưng năm năm sau, hiện thực đã khiến tình yêu mà tôi dành cho anh hao mòn đến giọt cuối cùng, chúng ta không thể quay lại nữa đâu, anh từ bỏ đi.”
Gương mặt Đường Diệp Thần tràn đầy đau khổ: “Hân Nghiên, tôi xin lỗi vì đã không trân trọng em những năm qua. Hãy cho tôi một cơ hội nữa để yêu em, được không?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô vươn tay nắm lấy tay anh ta, từ từ rút khỏi vòng tay anh ta, cô nhẹ giọng nói: "Hôm nay mới biết, còn lúc trước thì sao?"
Đường Diệp Thần cảm thấy như một cục bông bị mắc kẹt trong cổ họng, anh ta mở miệng, nhưng không thể nói được. Nhìn cô bước vào căn hộ, bóng dáng cô khuất sau cánh cửa. Anh ta đau đớn ngồi xổm xuống ôm đầu, hiện tại dù cố cứu vãn thế nào cũng không được ư?
Hạ Phong nhớ tới người đàn ông gặp được bên ngoài biệt thự kia, nói: “Ba, Thẩm Duệ này không phải người đơn giản, nếu cậu ta không bằng lòng sẽ không chấp nhận sự sắp xếp của ông cụ Thẩm. Hơn nữa cậu ta vừa ly hôn với vợ cũ, tuy nói do tính tình không hợp nhưng để vợ cũ trắng tay rời đi cũng không hợp lẽ thường lắm. Con lo Doãn Nhi gả qua, chưa chắc Thẩm Duệ có thể mang lại hạnh phúc cho con bé.”
“Hôn nhân giới hào môn chẳng phải đều như thế à, hạnh phúc giống như nước, ấm hay lạnh chỉ có người uống mới biết. Tính tình Doãn Nhi hoạt bát hiền lành, ba tin con bé có thể bắt được lòng của Thẩm Duệ.” Ông cụ Hạ vô cùng thưởng thức Thẩm Duệ, thế nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của anh với Tống Hân Nghiên, ông ta hơi lo lắng.
“Ba nghe nói thẩm phán chủ trì phiên tòa ly hôn của vợ chồng Đường Diệp Thần là học trò của con?” Ông cụ Hạ bất ngờ hỏi.
“Hạ Phong gật đầu: “Đúng vậy, hai ngày nữa sẽ mở phiên tòa rồi, ba, sao ba đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
“Vừa rồi con không về nên không thấy, ba luôn cảm thấy cảnh tượng khi đó hơi kỳ quặc!” Ông cụ Hạ suy nghĩ, ngẩng đầu nói: “Hạ Pong, con dặn dò học trò của mình, bất kể thế nào, phiên tòa này cũng không được phán có thể ly hôn.”
“Ba, tại sao ba lại muốn làm như vậy?” Hạ Phong khó hiểu.
Ông cụ Hạ nhìn con trai, muốn giải thích lại không biết nói thế nào, chỉ bảo: “Con nghe lời ba là được, kêu người giúp việc gọi Doãn Nhi xuống đây, ba có lời muốn hỏi con bé.”
Thấy thế, Hạ Phong đành thôi, xoay người dặn người giúp việc gọi cô chủ Doãn Nhi xuống.
Mười phút sau, Hạ Doãn Nhi lanh lợi chạy vào thư phong, lúc trông thấy ba mình cũng ở đó thì lập tức đứng thẳng, giả vờ làm thục nữ chậm rãi bước tới, vô cùng phù hợp tiêu chuẩn: “Ông nội, ba!”
Ông cụ Hạ vẫy tay: “Doãn Nhi, đến bên cạnh ông nội, ông có lời muốn hỏi cháu.”
Hạ Doãn Nhi liếc ba mình, sau đó đi đến trước mặt ông cụ Hạ, không dám nũng nịu: “Ông nội, ông muốn hỏi cháu cái gì?”
“Doãn Nhi, vừa rồi ông đang thương lượng với ba con, con không còn nhỏ, muốn xác định chuyện hôn nhân của con trước, con cảm thấy Thẩm Duệ như thế nào?” Ông cụ Hạ hiền lành hỏi.
Hạ Doãn Nhi lúc nãy ở dưới lầu nhìn thấy Thẩm Duệ, người đàn ông toát lên nét quyến rũ có một không ai, khiến trái tim người khác rung động. Cô ấy đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Ông nội, con chưa từng gặp anh ấy, nào biết người ta thế nào chứ?”
“Vậy cháu có muốn gặp nhiều hơn không, hay muốn ngày nào cũng gặp?” Giọng nói ông cụ Hạ mềm nhũn, xem dáng vẻ này của Doãn Nhi, hệt như cô gái thẹn thùng nhớ đến người yêu, trong lòng ông ta đã có đáp án.
“Ông nội, cháu không thèm để ý tới ông nữa!” Hạ Doãn Nhi đứng dậy, xấu hổ chạy ra ngoài.
Ông cụ Hạ thu lại ánh mắt, nhìn Hạ Phong đầy ý vị: “Xem ra Doãn Nhi vừa gặp đã yêu Thẩm Duệ rồi, Hạ Phong, nếu như con không muốn cuộc hôn nhân này xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không được để Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên ly hôn.”
Có hôn nhân kiềm chế, Thẩm Duệ sẽ không dám làm bậy. Nếu không còn hôn nhân, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau.
Hạ Phong nhớ tới cô gái suýt va phải ở cửa, cảm giác từng quen biết trong đầu càng ngày càng mạnh. Cô gái kia còn trẻ như vậy, thế mà đã kết hôn với Đường Diệp Thần năm năm rồi.
…
Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, ông cụ Thẩm ngồi ở ghế sau, nhớ tới dáng vẻ Thẩm Duệ dẫn Tống Hân Nghiên rời đi lúc nãy thì hãi hùng khiếp vía. Nhà họ Thẩm lại xảy ra nghiệt duyên như vậy, đúng là gia môn bất hạnh!
“A Uy, đã tra ra được ai gửi ảnh đến chưa?”
A Uy ngồi ở ghế phụ phía trước, người người nhìn ông cụ Thẩm, cung kính nói: “Ông Thẩm, đối phương rất thông minh, chúng ta đã tìm được người gửi ảnh chụp nhưng anh ta lại nói không biết, người nọ đưa cho anh ta một nghìn tệ, chỉ bảo anh ta đi đưa ảnh chụp cho chúng ta.”
Ông cụ Thẩm vuốt râu, nhíu mày trầm tư: “Xem ra là có âm mưu gì đấy, tạm thời cứ mặc kệ bọn họ, không nổi lên được sóng gió to lớn gì đâu.”
“Vâng, ông chủ, ông thật sự đã suy nghĩ kỹ về việc muốn cùng nhà họ Hạ liên hôn à? Cá tính của cậu tư rất cương quyết, có thể cậu ấy không chịu tuân theo sự sắp xếp của ngài đâu.” A Uy lo lắng nói.
Ông cụ Thẩm nheo mắt: “Nó không muốn nghe thì phải nghe, chuyện này không đến lượt nó quyết định.”
“Còn cô chủ thì…” A Uy ngập ngừng hỏi.
Ông cụ Thẩm liếc mắt một cái, hai mắt sáng ngời, ông ta nói: “Tống Hân Nghiên muốn ly hôn, nhưng nhà Hạ có thể không để cho nó có được nguyện vọng đó đâu. Cũng phải cảm ơn thằng con bất hiếu kia hôm nay đã làm ra cảnh tượng như vậy, khiến cho ông Hạ phải cảnh giác. Nếu ông ta muốn gả cháu gái của mình cho cái thằng con bất hiếu đó, ông ta nhất định sẽ ra tay ngăn chặn chuyện ly hôn. A Uy, anh đừng quên cậu ba nhà họ Hạ chính là chánh án, nó có thể ảnh hưởng đến kết quả của vụ kiện này mà không cần bất kỳ nỗ lực nào. So với việc Diệp Thần và Nhan Tư cố gắng hết sức để lấy lòng Tống Hân Nghiên, thì việc cố gắng tạo ra bằng chứng để thay đổi kết quả của phiên tòa có hiệu quả hơn.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
3. Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
4. Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
=====================================
A Uy suy nghĩ tỉ mỉ một lúc, cảm thấy có một cảm giác kinh hãi khó giải thích được, ông chủ tính toán suy nghĩ của mọi người rất chính xác, dùng tay của nhà họ Hạ ngăn cản Tống Hân Nghiên ly hôn, ông ta không chỉ có thể thoát ra khỏi chuyện này, mà còn không khơi dậy được lòng oán hận của bốn vị thiếu gia này, kế hoạch này thật là tuyệt vời!
“Ông chủ, nếu nhà họ Hạ từ chối thì sao?”
“Hừm, chỉ theo ánh mắt của ông già kia khi nhìn thấy đứa con trai bất hiếu, tôi dám cá rằng ông ta nhất định muốn liên hôn. Nếu không tin, chúng ta sẽ xem kết cục của vụ kiện ly hôn, chúng ta sẽ biết thái độ của nhà họ Hạ thế nào.” Mặt của ông Thẩm lộ ra vẻ đắc thằng, con trai ông tính tình không tốt, nhưng dù là năng lực hay ngoại hình thì cũng là một phần trăm. Ông cụ Thẩm mắt cao hơn cả đỉnh, làm sao một đứa cháu gái bình thường như thế có thể với tới được, cho nên ông ta nhất định hy vọng có thể gả cháu gái cho anh.
A Uy gật đầu, không nói thêm gì.
Ông Thẩm nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố đang nhanh chóng lùi về phía sau ngoài cửa sổ, giờ phút này từng bước đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, tại sao trong lòng vẫn không yên? Trong số năm người con trai của ông ta, người con thứ tư là người khó hiểu nhất đối với ông ta, liệu anh có thực sự sẽ bị ông ta dắt mũi hay không?
Tống Hân Nghiên đi ra từ trong thang máy, nhìn thoáng qua Đường Diệp Thần đứng ở ngoài cửa căn hộ, cô nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”
Đường Diệp Thần nghe thấy thang máy “ding” một tiếng mở ra, ngẩng đầu lên thì thấy Tống Hân Nghiên đang bước ra từ thang máy, cô mặc một chiếc váy ống màu xanh nhạt, tóc búi sau đầu và trang điểm nhẹ, làm đôi mắt của người trước mặt lập tức sáng lên.
“Hân Nghiên, hôm nay em thật xinh đẹp!”
Lúc này, Tống Hân Nghiên đối mặt với Đường Diệp Thần, cô luôn cảm thấy không được tự nhiên, cô không lấy chìa khóa mở cửa, cô đã hứa với Thẩm Duệ sẽ không cho người khác giới vào nhà mình: “Anh đến gặp tôi có việc gì?”
“Không có việc gì thì tôi không thể đến gặp em được à?” Niềm vui của Đường Diệp Thần đột nhiên bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, trái tim lạnh đi một nửa.
Tống Hân Nghiên xoay người đi tới thang máy, ấn nút đi xuống, thang máy mở ra, cô nhìn Đường Diệp Thần nói: “Anh về đi.”
Vẻ mặt Đường Diệp Thần trở nên lạnh lùng: “Hân Nghiên, em có cần phải giữ khoảng cách với tôi xa ngàn dặm như vậy không?”
“Đường Diệp Thần, luật sư của tôi nói với tôi là anh đã nộp bằng chứng mới cho tòa án, anh có phái đang làm mọi cách để ngăn tôi ly hôn đúng không? Đó có phải là một phần lý do mà anh đang đứng ở đây à?” Tính cách của Tống Hân Nghiên thuộc kiểu độc đoán, bất mãn với ai đó cô cũng ít khi nói thẳng ra, nếu lúc này tâm trạng không tốt, cô sẽ không trực tiếp chất vấn anh ta.
Đường Diệp Thần nhìn người phụ nữ sắc sảo trước mặt, anh ta bối rối một lúc, sau đó bình tĩnh trở lại: “Hân Nghiên, em đang nói nhảm gì vậy?”
“Tôi không biết tại sao anh lại đột ngột hạ mình xuống để nhân nhượng tôi, nhưng từ khi tôi đệ đơn ly hôn, tôi sẽ không bao giờ suy nghĩ lại. Cuộc hôn nhân này, chúng ta đã bế tắc năm năm rồi, nếu anh còn lương tâm thì hãy ký tên vào đơn ly hôn đi. ”Tống Hân Nghiên nói xong liền xoay người lấy chìa khóa mở cửa.
Đường Diệp Thần sững sờ nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng đột nhiên trống rỗng đến mức không tìm thấy điểm dừng, lúc Tống Hân Nghiên đi ngang qua anh ta, đột nhiên từ phía sau anh ta ôm lấy cô, cằm tựa vào vai cô, cảm nhận được thân thể dịu dàng trong người, cánh tay ngay lập tức siết chặt, trái tim anh ta đau đớn vô cùng: “Hân Nghiên, chúng ta hãy cùng nhau có một khoảng thời gian vui vẻ, được không em?”
Tống Hân Nghiên đau đớn nhắm mắt lại, giọng nói thanh tao: “Từ cái lần đầu tiên anh đưa một người phụ nữ về nhà của chúng ta, chúng ta đã cam kết sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau nữa. Trong nhiều năm qua, tôi đã cố không muốn chấp nhận thực tại bắt buộc tôi phải sống trong quá khứ sống trong những khoảng thời gian đẹp đẽ khi còn yêu anh, tưởng rằng tôi sẽ quên được nỗi đau mà anh đã dành cho tôi, chỉ nhớ đến lòng tốt mà anh đã đối xử với tôi. Nhưng năm năm sau, hiện thực đã khiến tình yêu mà tôi dành cho anh hao mòn đến giọt cuối cùng, chúng ta không thể quay lại nữa đâu, anh từ bỏ đi.”
Gương mặt Đường Diệp Thần tràn đầy đau khổ: “Hân Nghiên, tôi xin lỗi vì đã không trân trọng em những năm qua. Hãy cho tôi một cơ hội nữa để yêu em, được không?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô vươn tay nắm lấy tay anh ta, từ từ rút khỏi vòng tay anh ta, cô nhẹ giọng nói: "Hôm nay mới biết, còn lúc trước thì sao?"
Đường Diệp Thần cảm thấy như một cục bông bị mắc kẹt trong cổ họng, anh ta mở miệng, nhưng không thể nói được. Nhìn cô bước vào căn hộ, bóng dáng cô khuất sau cánh cửa. Anh ta đau đớn ngồi xổm xuống ôm đầu, hiện tại dù cố cứu vãn thế nào cũng không được ư?
Danh sách chương