Tống Hân Nghiên chợt nhớ, hai giờ chiều cô phải tới Thẩm thị để họp, cô nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã một rưỡi rồi, nếu chạy từ chỗ này tới thì cũng không kịp: “Xong đời rồi, tôi quên mất một chuyện, chiều nay phải tới công ty anh họp, bây giờ chạy qua chắc chắn là muộn giờ rồi, làm sao đây?”

“Vậy em còn không chịu lên xe?” Thẩm Duệ nghĩ tới vừa nãy cô còn không chịu lên xe thì liền tức giận, em sợ người khác thấy thế cơ à?”

“À.” Tống Hân Nghiên vội vàng mở cửa xe bước lên, Thẩm Duệ lái xe rời đi, lúc này anh mới gọi điện cho Nghiêm Thành, dặn anh đẩy họp buổi chiều với Bác Dực xuống ba giờ.

Tống Hân Nghiên ngồi trên ghế phụ, cô cạn lời nghìn anh, đợi anh cúp máy, cô mới nói: “Thẩm Duệ, anh đây có tính là lấy việc công làm việc tư không?”

“Tính, vì em, cả thế giới phải đợi cũng đều đáng giá.” Thẩm Duệ cầm tay cô đặt lên bắp đùi anh. Ở cạnh cô rất thoải mái, tâm trạng cũng vui vẻ. Anh không muốn chia xa với cô, chỉ muốn cô nhanh chóng thuộc về anh.

Tống Hân Nghiên không ngờ anh lại thừa nhận sảng khoái như vậy, trong lòng có có chút cảm động lại càng muốn ở cạnh anh hơn. Cô phát hiện mình không từ chối anh được, người đàn ông trưởng thành có sức hút như vậy, lại để ý tới cảm nhận của cô, không muốn cô khó chịu. Anh sẽ không để cô phải đau lòng, nếu cứ tiếp tục như thế thì cô sẽ ngày càng rời xa anh.

Tống Hân Nghiên cắn môi không lên tiếng, trong xe cũng dần yên tĩnh lại, có lẽ là ăn xong cơm trưa nên mệt chỉ muốn ngủ, cô tựa vào ghế nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Tống Hân Nghiên bị hôn tỉnh, cô mở mắt, nhìn thấy gương mặt đang phóng đại trước mắt, đầu óc cô lập tức tỉnh táo. Cô nhìn xung quanh hình như bọn họ đang ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, cô nhanh chóng đẩy anh ra, vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Sao anh không gọi tôi?”

“Thấy vẫn đang còn sớm, để em ngủ thêm chút nữa.” Thẩm Duệ trở lại ghế, giọng anh có chút khàn khàn, thấy cô dựa vào ghế, gương mặt hồng hồng đang ngủ say, anh muốn hôn cô, nhưng dường như hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Tống Hân Nghiên xem thời gian, đã hai giờ bốn mươi, cô thở dài nhẹ nhóm: “May mà vẫn kịp.”

“Nếu muộn thì anh bảo Công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong đợi thêm một tiếng.” Thẩm Duệ vẫn cho rằng mình là người công chính liêm minh trong công việc, nhưng mà với cô, anh lại liên tục phạm lỗi. Nhìn cô ngủ say như vậy, anh không muốn làm cô tỉnh. Anh nghĩ cho dù có chuyện lớn như thế nào, cũng đợi cô tỉnh dậy rồi tính.

Anh cảm thấy mình bây giờ giống Châu U Vương, vì nụ cười của hồng nhan, đốt lửa gọi chư hầu cũng không tiếc.

“Tôi lên trước, anh đợi một lát nữa hẵng lên.” Tống Hân Nghiên không cho Thẩm Duệ cơ hội phản đối, cô đẩy cửa bước nhanh xuống xe, lén lén lút lút chạy vào trong thang máy. Thẩm Duệ ngồi lại trong xe, nhìn bộ dáng lén lút của cô, anh lắc đầu mỉm cười.

Tống Hân Nghiên phòng họp, cô đi vào phòng vệ sinh trước, vừa nãy bị Thẩm Duệ hôn tới choáng váng, cô rửa mặt, son môi cũng bị Thẩm Duệ làm nhòe hết đành phải thoa lại một lớp son mới.

Nhìn gương mặt đỏ ửng của người con gái trong gương, đôi môi sưng đỏ mọng, đôi mắt tràn đầy xuân sắc, vừa nhìn đã biết là người đang yêu. Chẳng trách sáng nay Vân Vân nhìn thấy cô lại khen cô xinh đẹp.

Cô thu chỉnh sửa lại xong mới xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi tới hành lang đã chạm mặt Thẩm Duệ. Phía sau anh là Nghiêm Thành, Nghiêm Thành mỉm cười gật đầu với cô: “Chào cô Tống.”

Tống Hân Nghiên đứng tại chỗ, cô cũng cười gật đầu lại: “Chào thư ký Nghiêm!”

Thẩm Duệ nhìn thẳng đi về phía trước, lúc đi ngang qua cô, đột nhiên anh đưa tay đan giữa năm ngón tay của cô, siết chặt rồi nhanh chóng buông ra, anh đẩy cửa bước vào trong phòng họp.

Tống Hân Nghiên cứng đờ, nhìn bóng lưng anh dần biến mất sau cánh cửa, má cô lập tức đỏ bừng, người này đúng là quá phóng túng, chẳng may bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

Cô điều chỉnh lại trạng thái, sau đó đẩy cửa phòng họp bên cạnh. Nhà thiết kế của bên Nghiệp Chi Phong đã ngồi bên trong, còn có cả cô gái trẻ đi cùng Đổng Nghi Tuyền lần trước – Phùng Trinh Trinh.

Hôm đấy dưới Hi Tháp, cô nghe thấy Đổng Nghi Tuyền muốn giới thiệu Phùng Trinh Trinh cho Thẩm Duệ, sau đó cô và Nhan Tư tới nhà hàng đồ Tây, cũng bắt gặp bọn họ đang ăn trưa cùng Thẩm Duệ.

Người đàn ông như Thẩm Duệ chắc chắn không thiếu người đẹp theo đuổi, nhưng hình như Phùng Trinh Trinh lại không hề có ý gì với Thẩm Duệ.

Phùng Trinh Trinh thấy cô nhìn chằm chằm cô ta, cô ta gật đầu với cô, sau đó thì nhỏ giọng nói gì đó với nhà thiết kế bên cạnh. Tống Hân Nghiên ngồi phía đối diện bọn họ.

Vị đồng nghiệp kia là thành viên trong nhóm của Tống Hân Nghiên, buổi chiều cô không kịp về công ty. Lúc ở trên xe Thẩm Duệ cô đã gọi điện thoại nhờ đồng nghiệp mang bản ghi chép buổi họp lần trước tới đây. Đồng nghiệp kia nói: “Chị Tống, chị tắt điện thoại à? Em gọi cho chị mãi mà không được.”

Tống Hân Nghiên lấy điện thoại ra, quả nhiên là tắt rồi. Chắc là sau khi cô ngủ, Thẩm Duệ tắt điện thoại của cô. Người đàn ông này quan tâm lo lắng cho cô từng li từng tí.

“Chắc là hết pin rồi.” Tống Hân Nghiên mượn một cái cớ, cô cũng không mở máy. Đồng nghiệp cũng tin là thật, đưa bản ghi chép cho cô.

Cuộc họp bắt đầu được một tiếng thì Tống Hân Nghiên mới nghiêm túc ghi chép, khi thì cắn cắn đầu bút, nghĩ xem bản thiết kế của mình cần sửa ở đâu. Phùng Trinh Trinh ngẩng đầu quan sát cô, cô ta rất bất ngờ khi biết cô là vợ của Đường Diệp Thần.

Người đàn ông phóng túng đêm đó, anh ta mạnh mẽ phát tiết kích thích trên người cô. Tình. Không ngờ anh ta lại là người đã có vợ.

Tống Hân Nghiên rất xinh đẹp, đôi mắt phượng như thu hút người khác, cô ta thật sự không hiểu, sao cô ấy có thể dung túng cho chồng mình phóng túng ở bên ngoài? Nghe nói, bọn họ kết hôn không lâu đã ở riêng rồi, bây giờ đang đòi ly hôn.

Phùng Trinh Trinh không cảm thấy tình một đêm với người đàn ông đã có gia đình có gì sai cả, dù sao lúc đó cô ta cũng đâu biết anh đã có vợ.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tống Hân Nghiên thu dọn đồ đạc, đang chuẩn bị ra về cùng đồng nghiệp thì đột nhiên Phùng Trinh Trinh gọi cô lại: “Cô Tống, xin dừng bước!”

Tông Hân Nghiên xoay người, cô nhìn Phùng Trinh Trinh đang đi lả lướt về phía cô, cô nói: “Cô Phùng có chuyện gì muốn chỉ dạy sao?”

“Chỉ dạy thì không dám, chỉ là cảm thấy cô Tống có chút quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu đó nên muốn nói chuyện với cô. Cô yên tâm, không phải chuyện liên quan tới thiết kế, cũng không phải muốn đào cô tới Nghiêm Chi Phong đâu.” Phùng Trinh Trinh từng nghe dì mình nói muốn đào Tống Hân Nghiên về Nghiêm Chi Phong.

Tống Hân Nghiên nghe vậy, cô cau mày, để đồng nghiệp ở bên cạnh nghe thấy những lời này thật không tốt chút nào: “Cô Phùng, cô không cảm thấy lời của cô quá đường đột sao?”

Phùng Trinh Trinh liếc mắt nhìn người đồng nghiệp bên cạnh, cô ta chợt hiểu: “Xin lỗi, tôi không có ý khác, chỉ hy vọng cô Tống không cần phải phòng bị tôi như vậy.”

Lúc này vẻ mặt của Tống Hân Nghiên mới dịu xuống, cô nói: “Hiện tại chúng ta đang cạnh tranh cùng một dự án, là đối thủ cạnh tranh thì nên tránh hiềm nghi. Xin lỗi, tôi xin phép đi trước.”

Tống Hân Nghiên nói xong, liền xoay người rời đi với đồng nghiệp. Phùng Trinh Trinh nhìn bóng lưng cô. Người phụ nữ rất có cá tính, cô rất thưởng thức tính cách này, chẳng trách dì cô lại chuẩn bị đào cô ấy.

Cô thu dọn đồ, dẫn theo người xuống dưới tầng một.

Đi ra khỏi thang máy, ở phía xa, cô nhìn thấy Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên đang đứng trước cửa công ty, bầu không khí giữa hai người họ giống như giương cung bạt kiếm, cô đang định qua đó thì phía sau vang lên tiếng bước chân, vừa quay đầu nhìn thì thấy Thẩm Duệ bị mọi người vây quanh, đoàn người đang đi về phía bên này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện