Lúc Bùi Lộ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khe dưới cửa phòng mình, ánh sáng mặt trời hắt ra từ bên trong, khiến anh hơi chói mắt.
Anh ngơ người, mặt đầy nghi hoặc cựa người, lại nhìn thấy một bức tường trắng.
...Đây đúng là ngoài cửa phòng anh thật rồi.
Anh định thần lại, rủ mắt, liếc nhìn cái chăn đang đắp trên người mình.
Trắng xanh đan xen, bên trên còn có một chú mèo hello kitty đáng yêu, vì chủ của nó tắm xong mới chui vào ổ chăn, nên khắp nơi toàn là mùi hương thiếu nữ, anh không nói ra được đó là mùi gì...dù sao thì nó cũng rất thơm.
Gối cũng là cùng một bộ, nhỏ hơn gối của anh một chút.
Lâu lâu anh mới uống rượu một lần, giờ đầu vẫn còn đau, nín thở lắng nghe, xác định trong trụ sở lúc này chỉ có loáng thoáng tiếng ngáy của tiểu Bánh Bao, anh không do dự quá lâu, tìm một tư thế thoải mái, kéo chăn lên gần mắt rồi một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Bánh Bao bị Hổ ca đập cho tỉnh.
"Bánh Bao! Đừng ngủ nữa!"
Tiểu Bánh Bao mơ mơ màng màng mở mắt, ngu người một lúc lâu, rồi trợn tròn mắt, "đm" một câu: "Cậu cmn sao lại vào phòng tôi?"
"...Cậu bị ngu à." Hổ ca xoa xoa huyệt thái dương, "cậu nhìn lại xem cậu đang ở đâu?"
Tiểu Bánh Bao nhổm người dậy, sau khi nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì bật thốt ra ngay câu "đm" lần thứ hai: "Cậu cmn lôi tôi ra ngoài phòng khách đấy hả?"
Hổ ca thật sự muốn cho anh ta ăn đấm.
Năm phút sau, tiểu Bánh Bao tỉnh hẳn rồi.
Hổ ca vào phòng bếp tìm đồ ăn, tiểu Bánh Bao tóm lấy tay Mộc Đầu, giọng nặng nề, nói: "Mộc Đầu, tối qua tôi nằm mơ, mơ thấy chúng ta vô địch giải mùa xuân. Mẹ tôi bảo mơ sẽ ngược với thực, cậu nói xem, có khi nào mai chúng ta sẽ thua không?"
Mộc Đầu nhìn anh ta bằng vẻ mặt cảm thông.
"Cậu uống rượu đến ngu người luôn rồi à." Hổ ca cắn bánh mì, quay lại, "đi đi đi, tôi dẫn cậu xuống dưới xem tủ đựng cúp của đội chúng ta."
Tiểu Bánh Bao rốt cuộc cũng hồi hồn, cả người bật dậy: "Hả?? Chúng ta vô địch thật rồi hả?!!!!"
Hổ ca vừa nghịch điện thoại vừa gật đầu, đáp cho có, "ờ ờ ờ."
Lần vui sướng thứ hai khi đoạt chức vô địch của tiểu Bánh Bao đến vô cùng đột ngột, anh ta nhào tới ôm chầm lấy Hổ ca, Hổ ca bị tập kích bất ngờ, giật mình trượt tay một phát, điện thoại rơi bộp xuống đất.
Tiểu Bánh Bao: "Yê! Ông đây được đổi xe rồi!!"
"Cậu đổi xe hay không tôi không biết." Hổ ca nghiến răng nghiến lợi, "đổi điện thoại cho ông đây trước đi rồi hẵng nói."
"Đổi, không chỉ một mình cậu, tôi sẽ đổi điện thoại mới cho cả nhà cậu luôn!"
Hổ ca nhíu mày: "...Vậy tôi thay mặt cả nhà tôi cảm ơn cậu nhé?" sao nghe nó cứ kì kì thế nào ấy.
"Anh Dương vẫn chưa đến à?" Mộc Đầu cắt ngang lời bọn họ, "còn chưa nói lịch nghỉ phép nữa mà."
"Anh Dương đi lúc nào thế?" tiểu Bánh Bao sực nhớ ra, nhìn xung quanh, "không đúng, các cậu có thấy thiếu đi mất mấy người không?"
Mấy bạn nhỏ đội hai không uống nhiều như họ, tỉnh lại sớm hơn họ nhiều, trước khi đi thì gọi Hổ ca dậy.
Hổ ca liếc mắt khinh bỉ: "Giờ cậu mới phát hiện ra à?"
"Tiểu Lộ với Vãn Vãn đâu?" tiểu Bánh Bao ngạc nhiên, "hai người đó chắc không uống say rồi chạy ra ngoài làm trò khùng điên đâu ha?"
Hổ ca nói đùa: "Cậu nói là đi thuê phòng còn hợp lí, cậu tưởng ai cũng như cậu chắc, nhậu xỉn phát là điên như chó luôn."
Tiểu Bánh Bao trợn tròn mắt: "Thuê phòng cũng không được đâu!"
"...Ví dụ! Lấy cái ví dụ thôi hiểu không!" Hổ ca run lên, "không được, tôi phải lên tắm cái đã, cả người toàn mùi rượu, hôi chết đi được."
Cuối cùng Mộc Đầu cũng tìm thấy điện thoại của mình ở khe ghế sô-pha, đứng dậy, nói: "Cùng đi."
Ba người kéo nhau lên tầng trên, lúc đến khúc cua, tiểu Bánh Bao ngáp một cái, sau khi thấy rõ thứ dưới đất thì miệng không khép lại được nữa.
"...Cái gì đây??"
Hai người đằng sau nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đống màu xanh trắng dưới đất, cũng ngớ ra.
"Tôi nhớ đấy là chăn của Vãn Vãn mà?" Hổ ca nói với giọng không chắc chắn.
Vẻ mặt tiểu Bánh Bao căng hẳn lên: "Trong đó chắc không có hai người đâu nhỉ?"
"Bị điên à." Hổ ca lảm nhảm, "...chắc không đâu?"
Mộc Đầu thở dài, xoay người đi vào phòng, chỉ ném lại một câu: "Các cậu nghĩ đây là kích cỡ của hai người cộng lại à?"
Tiểu Bánh Bao và Hổ ca giờ mới thở phào một hơi.
Tiếng động lớn như vậy, thành công đánh thức Bùi Lộ, anh ngồi dậy, nhìn hai người đang đứng trước mặt mình, cực kì tự nhiên mà nói một câu: "Chào."
Vừa dứt lời thì cửa phòng sau lưng mở ra.
Mục Vãn Vãn mặc váy ngủ màu trắng dài đến đầu gối, tóc tai bù xù, lim dim mắt nhìn họ: "Mới sáng sớm, ồn cái gì thế? Không ngủ à?"
"Mới sáng sớm?" tiểu Bánh Bao quơ quơ điện thoại trong tay, "sắp ba giờ chiều rồi đấy."
"..." mắt Mục Vãn Vãn bắt đầu tỉnh hơn được một chút, "vậy hả?"
Bùi Lộ quay đầu lại, đập vào mắt là bắp chân thon thả trắng nõn, cô không đi dép, anh chỉ cần nắm một tay là ôm trọn cổ chân cô—— anh đã làm thử rồi, là lần hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại.
Mục Vãn Vãn giờ mới chuyển tầm mắt lên người Bùi Lộ, tim cô nảy lên một cái, hỏi anh: "Anh...sao anh vẫn còn nằm ở đây?"
"Mới ngủ dậy." vì đã mười tiếng không uống nước, cổ họng anh khô hết cả lại, "sao em không đi dép vào?"
"Khoan khoan khoan khoan..." tiểu Bánh Bao cắt ngang hai người họ, "tiểu Lộ sao cậu lên lầu được vậy? Trước khi gục tôi thấy cậu đã bất tỉnh nhân sự rồi cơ mà."
Bùi Lộ hơi hơi nhíu mày, sau đó chân mày dãn ra, cười: "Cô ấy dìu tôi lên."
"Vậy sao cậu lại ngủ ở ngoài?"
Bùi Lộ như nhớ ra chuyện gì đó, bất giác liếm liếm môi.
Mục Vãn Vãn vội vàng nói xen vào: "Cửa phòng anh ấy khóa rồi, không vào được."
Dù sao trụ sở cũng có người lạ ra vào, mới qua tết được vài tháng, trộm cũng nhiều, lúc ra ngoài họ đều khóa cửa phòng lại.
Cô biết chìa khóa ở trên người Bùi Lộ, nhưng tối qua với tình trạng đó...cô thật sự không dám tìm trên người của anh.
"Không đúng, sao em không đỡ cả bọn anh lên luôn?" Hổ ca duỗi hông, "nằm co người ngủ trên sô-pha cả một đêm, xương của anh sắp gãy luôn rồi...còn không thì em cũng đắp thêm cái chăn cho anh với chứ, đó đâu phải là yêu cầu gì quá đáng đâu?"
"Cực quá đáng luôn ấy." Mục Vãn Vãn nói, "em chỉ có mỗi hai cái chăn thôi."
"..."
Bùi Lộ ôm gối đầu lên: "Mấy thứ này anh giặt sạch rồi trả em sau, toàn mùi rượu cả thôi."
Mục Vãn Vãn lắc đầu: "Để em giặt cho... em cũng đang định giặt mà."
"Khỏi giành nhau nữa." Hổ ca nói, "Vãn Vãn nếu em thật sự muốn giặt chăn thì giặt hộ anh luôn đi, vừa hay trời nóng rồi nên muốn đổi cái mới..."
"Bảo tiểu Bánh Bao giặt cho anh đi, anh ấy còn dùng nước bọt khử trùng giúp anh luôn đấy." ném lại câu này, Mục Vãn Vãn đi đến trước mặt Bùi Lộ, giật lấy chăn và gối của mình rồi ôm vào lòng, xoay người, đi vào phòng.
Người bị câu nói của cô gây ám ảnh là Hổ ca vẫn đứng yên tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa thể thoát ra hỏi tưởng tượng trong đầu, còn liếc nhìn tiểu Bánh Bao bằng ánh mắt ghét bỏ.
Tiểu Bánh Bao: "...Cậu nhìn cái qq."
Anh Dương đến vào giờ cơm tối, xách theo rất nhiều đồ ăn qua.
"Đã có lịch nghỉ xả hơi rồi, nghỉ một tuần." anh Dương nói.
Luyện tập với cường độ cao lâu như vậy, chỉ có được một tuần nghỉ thì đúng thật là không nhiều, nhưng trên đời này làm gì có nghề nào là thoải mái chứ, họ được trả lương cao hơn người khác, thì công sức bỏ ra đương nhiên cũng phải nhiều hơn.
Có thể biến việc mình thích thành nghề nghiệp chính thức, đã là rất may mắn rồi.
Thế nên nghe thấy kì nghỉ một tuần này, ngoại trừ Mộc Đầu và Mục Vãn Vãn ra, nhưng người khác đều là vẻ mặt bình tĩnh.
Mộc Đầu rốt cuộc cũng có thời gian đi chăm bà, còn Mục Vãn Vãn thì...sắp bắt đầu nước đến chân mới nhảy rồi.
Hai tuần nữa cô có hai môn phải kiểm tra, nếu mà thi rớt có khi sẽ bị giáo viên hướng dẫn treo lên ngay trước cửa lớp giết gà dọa khỉ, làm gương cho tất cả các thanh thiếu niên nghiện game mất.
Cô tính toán, thứ sáu tuần sau mẹ qua đây, ở hai ngày, trưa thứ hai về, vậy thì, thời gian để ôn bài đúng thật là không nhiều.
Tiểu Bánh Bao gặm đùi gà, hỏi: "Nghỉ một tuần, có dự định gì chưa?"
"Chăm bà nội." Mộc Đầu nói, "tôi đến đó thuê một cái giường, ngủ lại vài hôm rồi mới quay lại trụ sở."
Hổ ca thì nghĩ cũng không thèm nghĩ: "Livestream chứ còn gì nữa, vừa vô địch xong, đang lúc hút fan mà, phải stream nhiều vào, quà với lượt người theo dõi chắc chắn là rất đông."
"Hợp lí." Tiểu Bánh Bao hỏi, "tiểu Lộ, cậu thì sao?"
Bùi Lộ không trả lời anh ta mà nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, "Em định làm gì?"
Mục Vãn Vãn nói: "Ôn bài..."
Tiểu Bánh Bao híp mắt: "Là cái vẹo gì?"
"Em sắp thi rồi."
Hổ ca cảm thán: "A, bao nhiêu năm rồi anh không còn phát sầu phát khổ vì chuyện học hành nữa, giờ nghĩ lại, đúng thật là...sướng vãi."
Mục Vãn Vãn: "..."
"Được rồi, không còn chuyện gì có chiều sâu hơn à." Anh Dương cắt ngang, rốt cuộc cũng vào chuyện chính, anh ho nhẹ một cái, "là thế này, mấy đứa suốt ngày ở trong trụ sở, ít vận động, bọn anh thấy cứ để vậy thì không tốt cho sức khỏe, nên tranh thủ một tuần nghỉ này, đưa mấy đứa đi ngâm suối nước nóng, địa điểm không xa, đi xe hai tiếng là đến, chiều thứ ba đi, ở lại một đêm rồi về..."
Tiểu Bánh Bao hỏi ngay: "Còn kinh phí?"
"Đương nhiên là đội trả cho mấy đứa rồi."
Tiểu Bánh Bao nắm chặt tay: "tiểu Bánh Bao em cả đời này cho dù có chết! Cũng sẽ không rời khỏi TS! Em yêu TS! Cũng yêu papa nhà tài trợ!"
Hổ ca cũng phấn khởi: "Cái quần bơi em mua hơn một năm rốt cuộc cũng có chỗ dùng rồi..."
Câu này lập tức nhắc nhở Mục Vãn Vãn, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó vội vàng cầm điện thoại vào Taobao, cực kì cẩn thận mà dùng tay che lấy màn hình.
...Cô có một bộ đồ bơi, bỏ trong tủ quần áo chắc phải năm năm rồi, ba năm trước bị Lâm Cửu cười nhạo, bảo là mặc vào là có thể lẫn vào hồ trẻ em được luôn, ngày trước cô không hề bận tâm, vẫn tiếp tục dùng, nhưng mà giờ...cô không tài nào làm như vậy được nữa.
Xem hai trang vẫn không ưng được bộ nào, cô đang phát sầu thì chợt nhớ ra gì đó, mở ngay WeChat, gửi tin nhắn cho chị em tốt.
[Vãn: Giang hồ nguy cấp, gửi vài cái link đồ bơi đẹp đẹp đi.]
[Lâm Cửu: Sao, rốt cuộc cũng chịu vứt cái bộ đồ bơi con nít đó của cậu đi rồi à? Đi tắm suối nước nóng với ai đấy?]
[Vãn: Cả đội tớ cùng nhau đi.]
[Lâm Cửu: [chia sẻ liên kết: mẫu bikini sexy hở lưng thon dáng] [chia sẻ liên kết: bikini khoét lưng có gọng nâng ngực] [chia sẻ liên kết: bikini suối nước nóng trong suốt tặng kèm áo khoác trong suốt gợi cảm]]
[Lâm Cửu: bộ thứ ba là cực phẩm hạ gục đàn ông, nhưng mà ngực cậu nhỏ quá mặc vào chắc không có hiệu quả. Bộ thứ hai đi, ngực phẳng cũng có thể gợi cảm đáng yêu, mặc vào Bùi Lộ mà không say tớ theo họ cậu luôn.]
[Vãn:...Ai ngực nhỏ? Công kích thân thể gì vậy hả? Với lại tớ không phải loại người đó!]
Gửi xong tin này đi,Mục Vãn Vãn lặng lẽ ấn vào liên kết, nhanh chóng đặt mua bộ thứ hai, đồng thờicòn ghi chú: cần gấp, xin hãy giao đến trước thứ ba.
Anh ngơ người, mặt đầy nghi hoặc cựa người, lại nhìn thấy một bức tường trắng.
...Đây đúng là ngoài cửa phòng anh thật rồi.
Anh định thần lại, rủ mắt, liếc nhìn cái chăn đang đắp trên người mình.
Trắng xanh đan xen, bên trên còn có một chú mèo hello kitty đáng yêu, vì chủ của nó tắm xong mới chui vào ổ chăn, nên khắp nơi toàn là mùi hương thiếu nữ, anh không nói ra được đó là mùi gì...dù sao thì nó cũng rất thơm.
Gối cũng là cùng một bộ, nhỏ hơn gối của anh một chút.
Lâu lâu anh mới uống rượu một lần, giờ đầu vẫn còn đau, nín thở lắng nghe, xác định trong trụ sở lúc này chỉ có loáng thoáng tiếng ngáy của tiểu Bánh Bao, anh không do dự quá lâu, tìm một tư thế thoải mái, kéo chăn lên gần mắt rồi một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Bánh Bao bị Hổ ca đập cho tỉnh.
"Bánh Bao! Đừng ngủ nữa!"
Tiểu Bánh Bao mơ mơ màng màng mở mắt, ngu người một lúc lâu, rồi trợn tròn mắt, "đm" một câu: "Cậu cmn sao lại vào phòng tôi?"
"...Cậu bị ngu à." Hổ ca xoa xoa huyệt thái dương, "cậu nhìn lại xem cậu đang ở đâu?"
Tiểu Bánh Bao nhổm người dậy, sau khi nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì bật thốt ra ngay câu "đm" lần thứ hai: "Cậu cmn lôi tôi ra ngoài phòng khách đấy hả?"
Hổ ca thật sự muốn cho anh ta ăn đấm.
Năm phút sau, tiểu Bánh Bao tỉnh hẳn rồi.
Hổ ca vào phòng bếp tìm đồ ăn, tiểu Bánh Bao tóm lấy tay Mộc Đầu, giọng nặng nề, nói: "Mộc Đầu, tối qua tôi nằm mơ, mơ thấy chúng ta vô địch giải mùa xuân. Mẹ tôi bảo mơ sẽ ngược với thực, cậu nói xem, có khi nào mai chúng ta sẽ thua không?"
Mộc Đầu nhìn anh ta bằng vẻ mặt cảm thông.
"Cậu uống rượu đến ngu người luôn rồi à." Hổ ca cắn bánh mì, quay lại, "đi đi đi, tôi dẫn cậu xuống dưới xem tủ đựng cúp của đội chúng ta."
Tiểu Bánh Bao rốt cuộc cũng hồi hồn, cả người bật dậy: "Hả?? Chúng ta vô địch thật rồi hả?!!!!"
Hổ ca vừa nghịch điện thoại vừa gật đầu, đáp cho có, "ờ ờ ờ."
Lần vui sướng thứ hai khi đoạt chức vô địch của tiểu Bánh Bao đến vô cùng đột ngột, anh ta nhào tới ôm chầm lấy Hổ ca, Hổ ca bị tập kích bất ngờ, giật mình trượt tay một phát, điện thoại rơi bộp xuống đất.
Tiểu Bánh Bao: "Yê! Ông đây được đổi xe rồi!!"
"Cậu đổi xe hay không tôi không biết." Hổ ca nghiến răng nghiến lợi, "đổi điện thoại cho ông đây trước đi rồi hẵng nói."
"Đổi, không chỉ một mình cậu, tôi sẽ đổi điện thoại mới cho cả nhà cậu luôn!"
Hổ ca nhíu mày: "...Vậy tôi thay mặt cả nhà tôi cảm ơn cậu nhé?" sao nghe nó cứ kì kì thế nào ấy.
"Anh Dương vẫn chưa đến à?" Mộc Đầu cắt ngang lời bọn họ, "còn chưa nói lịch nghỉ phép nữa mà."
"Anh Dương đi lúc nào thế?" tiểu Bánh Bao sực nhớ ra, nhìn xung quanh, "không đúng, các cậu có thấy thiếu đi mất mấy người không?"
Mấy bạn nhỏ đội hai không uống nhiều như họ, tỉnh lại sớm hơn họ nhiều, trước khi đi thì gọi Hổ ca dậy.
Hổ ca liếc mắt khinh bỉ: "Giờ cậu mới phát hiện ra à?"
"Tiểu Lộ với Vãn Vãn đâu?" tiểu Bánh Bao ngạc nhiên, "hai người đó chắc không uống say rồi chạy ra ngoài làm trò khùng điên đâu ha?"
Hổ ca nói đùa: "Cậu nói là đi thuê phòng còn hợp lí, cậu tưởng ai cũng như cậu chắc, nhậu xỉn phát là điên như chó luôn."
Tiểu Bánh Bao trợn tròn mắt: "Thuê phòng cũng không được đâu!"
"...Ví dụ! Lấy cái ví dụ thôi hiểu không!" Hổ ca run lên, "không được, tôi phải lên tắm cái đã, cả người toàn mùi rượu, hôi chết đi được."
Cuối cùng Mộc Đầu cũng tìm thấy điện thoại của mình ở khe ghế sô-pha, đứng dậy, nói: "Cùng đi."
Ba người kéo nhau lên tầng trên, lúc đến khúc cua, tiểu Bánh Bao ngáp một cái, sau khi thấy rõ thứ dưới đất thì miệng không khép lại được nữa.
"...Cái gì đây??"
Hai người đằng sau nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đống màu xanh trắng dưới đất, cũng ngớ ra.
"Tôi nhớ đấy là chăn của Vãn Vãn mà?" Hổ ca nói với giọng không chắc chắn.
Vẻ mặt tiểu Bánh Bao căng hẳn lên: "Trong đó chắc không có hai người đâu nhỉ?"
"Bị điên à." Hổ ca lảm nhảm, "...chắc không đâu?"
Mộc Đầu thở dài, xoay người đi vào phòng, chỉ ném lại một câu: "Các cậu nghĩ đây là kích cỡ của hai người cộng lại à?"
Tiểu Bánh Bao và Hổ ca giờ mới thở phào một hơi.
Tiếng động lớn như vậy, thành công đánh thức Bùi Lộ, anh ngồi dậy, nhìn hai người đang đứng trước mặt mình, cực kì tự nhiên mà nói một câu: "Chào."
Vừa dứt lời thì cửa phòng sau lưng mở ra.
Mục Vãn Vãn mặc váy ngủ màu trắng dài đến đầu gối, tóc tai bù xù, lim dim mắt nhìn họ: "Mới sáng sớm, ồn cái gì thế? Không ngủ à?"
"Mới sáng sớm?" tiểu Bánh Bao quơ quơ điện thoại trong tay, "sắp ba giờ chiều rồi đấy."
"..." mắt Mục Vãn Vãn bắt đầu tỉnh hơn được một chút, "vậy hả?"
Bùi Lộ quay đầu lại, đập vào mắt là bắp chân thon thả trắng nõn, cô không đi dép, anh chỉ cần nắm một tay là ôm trọn cổ chân cô—— anh đã làm thử rồi, là lần hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại.
Mục Vãn Vãn giờ mới chuyển tầm mắt lên người Bùi Lộ, tim cô nảy lên một cái, hỏi anh: "Anh...sao anh vẫn còn nằm ở đây?"
"Mới ngủ dậy." vì đã mười tiếng không uống nước, cổ họng anh khô hết cả lại, "sao em không đi dép vào?"
"Khoan khoan khoan khoan..." tiểu Bánh Bao cắt ngang hai người họ, "tiểu Lộ sao cậu lên lầu được vậy? Trước khi gục tôi thấy cậu đã bất tỉnh nhân sự rồi cơ mà."
Bùi Lộ hơi hơi nhíu mày, sau đó chân mày dãn ra, cười: "Cô ấy dìu tôi lên."
"Vậy sao cậu lại ngủ ở ngoài?"
Bùi Lộ như nhớ ra chuyện gì đó, bất giác liếm liếm môi.
Mục Vãn Vãn vội vàng nói xen vào: "Cửa phòng anh ấy khóa rồi, không vào được."
Dù sao trụ sở cũng có người lạ ra vào, mới qua tết được vài tháng, trộm cũng nhiều, lúc ra ngoài họ đều khóa cửa phòng lại.
Cô biết chìa khóa ở trên người Bùi Lộ, nhưng tối qua với tình trạng đó...cô thật sự không dám tìm trên người của anh.
"Không đúng, sao em không đỡ cả bọn anh lên luôn?" Hổ ca duỗi hông, "nằm co người ngủ trên sô-pha cả một đêm, xương của anh sắp gãy luôn rồi...còn không thì em cũng đắp thêm cái chăn cho anh với chứ, đó đâu phải là yêu cầu gì quá đáng đâu?"
"Cực quá đáng luôn ấy." Mục Vãn Vãn nói, "em chỉ có mỗi hai cái chăn thôi."
"..."
Bùi Lộ ôm gối đầu lên: "Mấy thứ này anh giặt sạch rồi trả em sau, toàn mùi rượu cả thôi."
Mục Vãn Vãn lắc đầu: "Để em giặt cho... em cũng đang định giặt mà."
"Khỏi giành nhau nữa." Hổ ca nói, "Vãn Vãn nếu em thật sự muốn giặt chăn thì giặt hộ anh luôn đi, vừa hay trời nóng rồi nên muốn đổi cái mới..."
"Bảo tiểu Bánh Bao giặt cho anh đi, anh ấy còn dùng nước bọt khử trùng giúp anh luôn đấy." ném lại câu này, Mục Vãn Vãn đi đến trước mặt Bùi Lộ, giật lấy chăn và gối của mình rồi ôm vào lòng, xoay người, đi vào phòng.
Người bị câu nói của cô gây ám ảnh là Hổ ca vẫn đứng yên tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa thể thoát ra hỏi tưởng tượng trong đầu, còn liếc nhìn tiểu Bánh Bao bằng ánh mắt ghét bỏ.
Tiểu Bánh Bao: "...Cậu nhìn cái qq."
Anh Dương đến vào giờ cơm tối, xách theo rất nhiều đồ ăn qua.
"Đã có lịch nghỉ xả hơi rồi, nghỉ một tuần." anh Dương nói.
Luyện tập với cường độ cao lâu như vậy, chỉ có được một tuần nghỉ thì đúng thật là không nhiều, nhưng trên đời này làm gì có nghề nào là thoải mái chứ, họ được trả lương cao hơn người khác, thì công sức bỏ ra đương nhiên cũng phải nhiều hơn.
Có thể biến việc mình thích thành nghề nghiệp chính thức, đã là rất may mắn rồi.
Thế nên nghe thấy kì nghỉ một tuần này, ngoại trừ Mộc Đầu và Mục Vãn Vãn ra, nhưng người khác đều là vẻ mặt bình tĩnh.
Mộc Đầu rốt cuộc cũng có thời gian đi chăm bà, còn Mục Vãn Vãn thì...sắp bắt đầu nước đến chân mới nhảy rồi.
Hai tuần nữa cô có hai môn phải kiểm tra, nếu mà thi rớt có khi sẽ bị giáo viên hướng dẫn treo lên ngay trước cửa lớp giết gà dọa khỉ, làm gương cho tất cả các thanh thiếu niên nghiện game mất.
Cô tính toán, thứ sáu tuần sau mẹ qua đây, ở hai ngày, trưa thứ hai về, vậy thì, thời gian để ôn bài đúng thật là không nhiều.
Tiểu Bánh Bao gặm đùi gà, hỏi: "Nghỉ một tuần, có dự định gì chưa?"
"Chăm bà nội." Mộc Đầu nói, "tôi đến đó thuê một cái giường, ngủ lại vài hôm rồi mới quay lại trụ sở."
Hổ ca thì nghĩ cũng không thèm nghĩ: "Livestream chứ còn gì nữa, vừa vô địch xong, đang lúc hút fan mà, phải stream nhiều vào, quà với lượt người theo dõi chắc chắn là rất đông."
"Hợp lí." Tiểu Bánh Bao hỏi, "tiểu Lộ, cậu thì sao?"
Bùi Lộ không trả lời anh ta mà nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, "Em định làm gì?"
Mục Vãn Vãn nói: "Ôn bài..."
Tiểu Bánh Bao híp mắt: "Là cái vẹo gì?"
"Em sắp thi rồi."
Hổ ca cảm thán: "A, bao nhiêu năm rồi anh không còn phát sầu phát khổ vì chuyện học hành nữa, giờ nghĩ lại, đúng thật là...sướng vãi."
Mục Vãn Vãn: "..."
"Được rồi, không còn chuyện gì có chiều sâu hơn à." Anh Dương cắt ngang, rốt cuộc cũng vào chuyện chính, anh ho nhẹ một cái, "là thế này, mấy đứa suốt ngày ở trong trụ sở, ít vận động, bọn anh thấy cứ để vậy thì không tốt cho sức khỏe, nên tranh thủ một tuần nghỉ này, đưa mấy đứa đi ngâm suối nước nóng, địa điểm không xa, đi xe hai tiếng là đến, chiều thứ ba đi, ở lại một đêm rồi về..."
Tiểu Bánh Bao hỏi ngay: "Còn kinh phí?"
"Đương nhiên là đội trả cho mấy đứa rồi."
Tiểu Bánh Bao nắm chặt tay: "tiểu Bánh Bao em cả đời này cho dù có chết! Cũng sẽ không rời khỏi TS! Em yêu TS! Cũng yêu papa nhà tài trợ!"
Hổ ca cũng phấn khởi: "Cái quần bơi em mua hơn một năm rốt cuộc cũng có chỗ dùng rồi..."
Câu này lập tức nhắc nhở Mục Vãn Vãn, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó vội vàng cầm điện thoại vào Taobao, cực kì cẩn thận mà dùng tay che lấy màn hình.
...Cô có một bộ đồ bơi, bỏ trong tủ quần áo chắc phải năm năm rồi, ba năm trước bị Lâm Cửu cười nhạo, bảo là mặc vào là có thể lẫn vào hồ trẻ em được luôn, ngày trước cô không hề bận tâm, vẫn tiếp tục dùng, nhưng mà giờ...cô không tài nào làm như vậy được nữa.
Xem hai trang vẫn không ưng được bộ nào, cô đang phát sầu thì chợt nhớ ra gì đó, mở ngay WeChat, gửi tin nhắn cho chị em tốt.
[Vãn: Giang hồ nguy cấp, gửi vài cái link đồ bơi đẹp đẹp đi.]
[Lâm Cửu: Sao, rốt cuộc cũng chịu vứt cái bộ đồ bơi con nít đó của cậu đi rồi à? Đi tắm suối nước nóng với ai đấy?]
[Vãn: Cả đội tớ cùng nhau đi.]
[Lâm Cửu: [chia sẻ liên kết: mẫu bikini sexy hở lưng thon dáng] [chia sẻ liên kết: bikini khoét lưng có gọng nâng ngực] [chia sẻ liên kết: bikini suối nước nóng trong suốt tặng kèm áo khoác trong suốt gợi cảm]]
[Lâm Cửu: bộ thứ ba là cực phẩm hạ gục đàn ông, nhưng mà ngực cậu nhỏ quá mặc vào chắc không có hiệu quả. Bộ thứ hai đi, ngực phẳng cũng có thể gợi cảm đáng yêu, mặc vào Bùi Lộ mà không say tớ theo họ cậu luôn.]
[Vãn:...Ai ngực nhỏ? Công kích thân thể gì vậy hả? Với lại tớ không phải loại người đó!]
Gửi xong tin này đi,Mục Vãn Vãn lặng lẽ ấn vào liên kết, nhanh chóng đặt mua bộ thứ hai, đồng thờicòn ghi chú: cần gấp, xin hãy giao đến trước thứ ba.
Danh sách chương