Trình Úc chỉ vào WeChat của Tưởng Húc rồi nói với cậu, "Không phải anh nói hắn không thích anh sao, cho nên thời điểm chúng ta xác định quan hệ, anh rất lo lắng hắn vẫn sẽ không thích anh, sẽ muốn chia rẽ chúng ta."
"Khi đó em liền nói với anh, sẽ không đâu, giả dụ hắn thật sự vẫn khư khư cố chấp như thế, thế thì, em sẽ ngó lơ hắn."
Trình Úc nhìn vào mắt cậu, mặt không đổi sắc tim không đập loạn, "Em nói nếu anh đã là bạn trai em rồi, như vậy thì bạn bè của em cũng nên tôn trọng anh, tôn trọng tình cảm của chúng ta, nếu hắn không tôn trọng anh, em cũng sẽ không cần người bạn như hắn."
Anh lắc lắc điện thoại di động, "Em làm thế thật rồi này."
Anh kề sát vào Lâm An Lan, rõ ràng là chuyện không thể nào, cũng bị anh nói tới ngập ngụa tình nghĩa, "Anh vốn đang nghĩ hai người các em là bạn bè thân thiết lâu năm thế, em sẽ nghiêng về phía hắn hơn, không nghĩ tới, vậy mà em lại thiên vị anh nha."
Lâm An Lan nhìn tình chân ý thiết* trong mắt anh, nghe đầu đuôi câu chuyện của anh, nâng mặt anh, nói, "Nghĩ gì thế, anh là bạn trai của em mà, em đương nhiên sẽ thiên vị anh chứ. Vả lại, đã qua nhiều năm vậy rồi, em cũng đã ở bên anh rồi, cậu ấy vẫn ghim anh như thế, quả thật cũng không quá cần thiết."
*Tình chân ý thiết "情真意切": Chỉ tình cảm thể hiện vô cùng rõ ràng. (Theo Phong Hoa Các)
Trình Úc cảm thấy cả người mình sắp bay bổng đến nơi rồi, sinh thời, vậy mà anh còn có thể nghe được loại lời nói này từ chính miệng Lâm An Lan, nghe thấy Lâm An Lan nói thiên vị anh mà không phải Tưởng Húc.
Coi như đây là Lâm An Lan giả bộ, là Tưởng Húc cố ý trù tính những cái này để làm cho anh tin tưởng Lâm An Lan, anh cũng nhận.
Có thể có được một lần thiên vị sáng đến chói mắt của Lâm An Lan như thế, không kể Tưởng Húc muốn để Lâm An Lan lấy cái gì từ chỗ anh, anh cũng đều giao ra được hết.
Anh vươn tay ôm lấy Lâm An Lan, kiềm lòng không đặng mà hôn má cậu.
"Em thật tốt", anh nói, "An An của anh là bà xã tốt nhất trên đời!"
Lâm An Lan bật cười, lần này lại biến thành An An, anh đúng là mỗi lúc lại xưng hô một kiểu.
Trình Úc ôm cậu một lát rồi trả điện thoại đi động cho cậu, để cậu tự xem tin tức, còn anh đi giúp Lâm An Lan thu dọn quần áo.
Nhưng mà Lâm An Lan không quen để người khác thu dọn hộ mình nên bỏ điện thoại xuống trước, đồng thời thu dọn với anh.
Lâm An Lan cứ như vậy mà ở nhà Trình Úc, Trình Úc chỉ có một yêu cầu với cậu, "Không cho em kéo hắn ra khỏi danh sách đen, nếu không đến lúc hắn mà biết em bị mất trí nhớ, khẳng định sẽ lại muốn chia rẽ tình cảm giữa chúng ta, anh hiểu hắn rõ quá mà."
Lâm An Lan đối với điều này không có gì dị nghị, hiện tại ký ức của cậu bị hao tổn, quá nhiều thứ không biết, người khác muốn lừa cậu là chuyện quá dễ dàng.
Cho nên bây giờ cậu chỉ tin tưởng Trình Úc, bởi vì chỉ có Trình Úc là nhất định tồn tại trong trí nhớ của cậu.
Trong khoảng không trí nhớ trống rỗng mà hỗn độn, chỉ có Trình Úc và thân phận của anh là rõ ràng mà sáng tỏ.
Do vậy chỉ có Trình Úc là có thể tin cậy.
Lâm An Lan nghĩ tới đây, có chút ỷ lại ôm lấy Trình Úc, thật may là cậu còn có một người có thể tin cậy như thế, cậu nghĩ, nếu không, một mình cậu tự mình khám phá thế giới lại từ đầu, làm sao có thể đơn giản như bây giờ.
Cậu ngẩng đầu lên hôn cằm Trình Úc một cái, Trình Úc tựa là hơi ngạc nhiên.
Lâm An Lan không hiểu anh ngạc nhiên cái gì, nhưng rất nhanh sau đó cậu nhận ra, từ hôm qua tìm lại được Trình Úc đến hôm nay, mới có một ngày thôi, thế mà cậu đã chủ động hôn người ta rồi!!
Nhất định là do anh bạn trai Trình Úc này cả, hở ra tí là ôm ôm hôn hôn cậu cho nên cậu mới tập mãi thành quen, bị lây bệnh rồi!!!
Tuy nhiên, Lâm An Lan nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, điều này có lẽ chứng minh rằng họ là người yêu thực sự.
Chính vì vậy dù cho có mất trí nhớ, cũng không xa lạ với đối phương, sẽ không thể kiềm chế sự thân mật thể xác giữa những người yêu nhau.
Cậu mang theo ngượng ngùng buông lỏng tay, "Em đi xem trong tủ có gì ăn không, em hơi đói rồi."
Trình Úc nhanh chóng giữ vai không cho cậu đi, "Hôn thêm cái nữa."
Đây là lần đầu tiên Lâm An Lan chủ động hôn anh, anh thụ sủng nhược kinh*, liền không nhịn được mà muốn nhiều hơn một chút.
*Thụ sủng nhược kinh - 受宠若惊 = được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Lâm An Lan xấu hổ chết đi được, "Em đói."
"Anh đi nấu cơm, em hôn anh cái nữa đi."
Lâm An Lan chớp chớp mắt, cố gắng để anh buông tha cho mình.
Trình Úc thấy vậy, cũng không làm khó cậu, "Vậy anh hôn một cái."
Anh nói xong, cúi đầu xuống hôn lên mi tâm* của cậu một cái.
* Mi tâm: Điểm giữa hai đầu lông mày
Lại dường như còn luyến tiếc, vừa mới rời đi, lại hôn cái thứ hai, anh nhẹ nhàng ôm cậu, hỏi, "Em muốn ăn gì?"
"Thịt xào ớt xanh (1)." Lâm An Lan nói.
"Được." Trình Úc ôm vai cậu đi về phía tủ lạnh.
*
(Chú thích của editor – Tiếp tục đoạn đang ăn lẩu ở đầu chương 2)
Lâm An Lan thấy anh xuất thần, đưa tay huơ huơ trước mắt anh, "Anh đang nhìn gì vậy? Xuất thần thế?"
Lúc này Trình Úc mới dứt ra khỏi quãng hồi tưởng, anh nhìn người trước mặt, khẽ cười nói, "Nhìn em đấy, vợ anh đẹp thế cơ mà."
Lâm An Lan gắp thịt bò cho anh, "Nhanh ăn cơm đi."
Trình Úc gật đầu, chậm rãi bắt đầu ăn.
Cơm nước xong, Lâm An Lan phụ trách lau bàn, Trình Úc thì lại phụ trách thu dọn nhà bếp, tiện thể bỏ thức ăn dư với thịt vào tủ lạnh.
Anh thấy trong tủ lạnh có mấy quả táo tây nên lấy ra rồi vào bếp rửa sạch.
Lúc gọt táo, Trình Úc nghe thấy chuông điện thoại di động Lâm An Lan reo, cậu nhận rồi hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
"Chương trình tống nghệ gì?"
"Khi nào thì ghi hình?"
"Thế cũng được, anh thấy rồi đấy, dạo này em không có bộ phim nào, quay chương trình tống nghệ cũng được."
Tay Trình Úc bỗng chốc ngừng gọt táo tây, anh nhìn táo tây trong tay, suy tư một lát, rồi mới tiếp tục gọt, cắt thành hình dạng gần giống với trăng lưỡi liềm.
Anh bỏ táo tây đã gọt vào đĩa rồi bưng ra ngoài.
Lâm An Lan đã nói chuyện điện thoại xong, thấy anh bưng táo tây ra liền lấy một miếng đút cho anh.
Trình Úc ăn táo trong miệng, hỏi cậu, "Em muốn ghi hình chương trình tống nghệ à?"
Lâm An Lan gật đầu, "Là một chương trình tống nghệ ngoài trời tương đối đơn giản, du lịch, leo núi, chơi trò chơi, giá báo cho em thấy cũng ổn, vừa vặn hiện giờ em không nhận diễn, thế nên cũng không làm lỡ."
"Là vậy à, vậy nói không chừng lúc đó chúng ta sẽ còn gặp nhau ấy." Trình Úc làm như vô ý nói.
Lâm An Lan ngạc nhiên, "Anh cũng muốn quay chương trình tống nghệ à?"
"Có một cái. Sáng nay lúc em chưa thức giấc, quản lý của anh có nhắc với anh, nói là vẫn còn đang bàn bạc, bên anh ấy vẫn còn đang do dự."
"Cũng là 《 Ba Lô Thiếu Niên Hành》 sao?"
*Thiếu niên đeo ba lô trên vai đi du dịch.
"Không rõ, anh ấy nói vẫn còn do dự, nên anh không hỏi thêm.."
Trình Úc cầm lấy táo tây đưa tới bên miệng Lâm An Lan, thăm dò nói, "Nếu như đúng là cái này, em bằng lòng tham gia cùng một chương trình tống nghệ với anh không?"
Lâm An Lan cắn một miếng, gật đầu nói, "Bằng lòng nha."
Cậu nhìn Trình Úc, "Có điều trong chương trình anh không được đối với em như ở nhà, nếu không toàn dân cả nước đều cảm thấy chúng ta đang muốn đạp cửa tủ*."
*Đạp cửa tủ 踹柜门 chỉ những hành vi thân thiết, tú ân ái ngược cẩu. (Theo zhihu.baidu.com).
Trình Úc không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, đút táo tây trong tay từng chút một cho Lâm An Lan, vui vẻ nói, "Yên tâm đi, càng gióng trống khua chiêng trắng trợn, ngược lại bọn họ sẽ càng không tin."
"Vậy cũng không thể quá trắng trợn."
Trình Úc gật đầu, "Được, anh nghe bà xã."
"Tham gia chương trình không cho gọi như thế." Lâm An Lan nói xong, lại bổ sung, "Cũng không cho gọi cục cưng."
"Do vậy chỉ có thể gọi là An An nha."
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc thở dài, "Anh đúng là thảm quá mà."
Lâm An Lan cười lấy táo trong đĩa đưa tới bên miệng anh, "Ăn táo đi anh."
Trình Úc ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên dùng sức một cái, duỗi tay kéo cậu vào lồng ngực mình, "Anh ăn táo cái gì chứ, ăn em còn nghe được."
Anh nói xong liền cúi đầu hôn Lâm An Lan.
Trong miệng Lâm An Lan tràn đầy mùi táo tây thơm ngát, Trình Úc hôn hồi lâu, mãi đến lúc cảm giác mình lấy đi hết mùi trái cây trong miệng cậu rồi, lúc đó mới lưu luyến không rời thả ra, đút miếng táo đang cầm trên tay như thể để bồi thường cậu.
Lâm An Lan dựa vào anh, chậm rãi ăn táo tây trong tay anh.
Lúc cắn miếng cuối cùng, cậu còn tinh nghịch cắn ngón trỏ của Trình Úc.
Trình Úc cũng không tính toán với cậu, dùng tư thế đó, ngón tay anh vuốt ve đôi môi cậu, ấn đến nỗi đôi môi đỏ nhạt của cậu thành đỏ thẫm, đỏ bừng quyến rũ.
Lâm An Lan nắm chặt cổ tay anh, ra sức cắn cắn ngón tay cái anh để trả thù.
Không đau, như chú mèo nhỏ làm nũng.
Trình Úc cho phép cậu cắn, yêu thương hôn lên đỉnh đầu cậu.
Lâm An Lan náo loạn với anh một phút chốc đã buồn ngủ, vùi đầu trong lồng ngực anh ngủ.
Trình Úc muốn ôm cậu về phòng, rồi lại sợ làm cậu thức giấc, đành phải nằm trên ghế sa lông ôm cậu.
Một tay anh ôm Lâm An Lan, một tay gửi tin nhắn WeChat cho quản lý của mình.
Trình Úc: 【 Liên lạc với bên chương trình tống nghệ《 Ba Lô Thiếu Niên Hành》 thử xem, em muốn tham gia. 】
Trình Úc: 【 Tiền thù lao không quan trọng, chú ý đến những khách mời khác tham gia ghi hình, có Lâm An Lan thì ký, không có thì đừng ký. 】
Trình Úc: 【 Có vấn đề gì thì phản hồi bằng tin nhắn, không được gọi điện, em ấy đang ngủ. 】
Tôn Mạnh:...
Tôn Mạnh đau đầu nhìn mấy dòng chữ này, chỉ cảm thấy vị tổ tông này chính là nghệ sĩ không biết quý trọng thiên phú và năng lực của bản thân nhất mà hắn từng gặp.
Tôn Mạnh: 【 Đọc kịch bản của Trương đạo chưa? 】
Tôn Mạnh: 【 Không đóng phim của Trường đạo lại đi quay chương trình tống nghệ?? Cậu muốn để cho fans nhắn tin mắng chết anh đấy à? 】
Tôn Mạnh: 【 Anh giúp cậu liên lạc với tổ tiết mục của《 Ba Lô Thiếu Niên Hành》, có điều cậu phải đọc kịch bản anh gửi qua email cho, yêu cầu này không quá đáng chứ? 】
Trình Úc thấy Tôn Mạnh đúng là quật cường.
Trình Úc: 【 Rõ rồi. 】
Tôn Mạnh: 【Thề là cậu sẽ đọc đi. 】
Trình Úc: 【... Sẽ đọc mà, anh nhanh đi liên hệ đi. 】
Bấy giờ Tôn Mạnh mới bỏ qua, đi tìm hiểu ê-kíp hậu trường của chương trình tống nghệ《 Ba Lô Thiếu Niên Hành》.
Trình Úc thấy Lâm An Lan còn đang ngủ, đơn giản trực tiếp đăng nhập vào hòm thư của mình, đọc kịch bản mà Tôn Mạnh gửi cho anh.
Bộ điện ảnh này có tên《 Đông đảo 》, lấy từ câu nói "Tất cả chúng sinh đều bình phàm nhưng cũng không bình phàm".
*Theo ý hiểu bản thân thì "bình phàm" ở chỗ chúng sinh cũng là người trần mắt thịt, và "không bình phàm" thì theo như Kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm (thường được gọi tắt là Kinh Hoa Nghiêm) có chỉ bảo: "Hết thảy chúng sanh vốn dĩ là Phật". (Theo Hiểu biết cá nhân editor)
Trong kịch bản có ba nhân vật chính, hai nam một nữ, không phải mô-típ cũ rích hai nam tranh một nữ, mà cốt truyện đan xen lẫn nhau, kể về quá trình trưởng thành của từng người.
Trong đó, nhân vật chính cũng là mấu chốt nhất của bộ phim này là nam chính—— Cố Thư Vũ.
Cố Thư Vũ học hành giỏi giang, gia thế giàu có.
Cha mẹ anh là chủ một công ty, nhà có tiền nhưng với con cái lại kề cận thì ít mà xa cách thì nhiều.
Cố Thư Vũ hiểu rằng bố mẹ là để anh có cuộc sống tốt hơn, nhưng anh cũng mong bố mẹ có thể đồng hành cùng mình nhiều hơn.
Một lần ngoài ý muốn, Cố Thư Vũ còn học cấp ba, bị một tên côn đồ cướp bóc, có một nam sinh giúp anh, cậu nam sinh đó tên là Cảnh Hoán.
Nhà Cảnh Hoán rất nghèo, hắn đã bỏ học đi làm kiếm tiền từ lâu, Cố Thư Vũ muốn giúp hắn, tuy nhiên Cảnh Hoán có tiền lương của mình, cho nên không chấp nhận sự giúp đỡ từ anh.
Bất ngờ, người nhà Cảnh Hoán bị bệnh, Cảnh Hoán hoang mang hoảng loạn tìm đến Cố Thư Vũ để vay tiền.
Cố Thư Vũ cho hắn mượn tiền, hai người từ đó dần dần thân quen.
Cho đến khi lên đại học, Cố Thư Vũ gặp được Tôn Hân Hân, là một người rộng rãi, hoạt bát.
Hai người thích nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, do lý tưởng cả hai mâu thuẫn và cuối cùng họ quyết định chia tay.
Năm năm sau, Cố Thư Vũ kết hôn, Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân tham dự lễ cưới của anh.
Bọn họ nâng chén chúc mừng, sau khi kết thúc hôn lễ, bọn họ mỗi người một ngã rẽ.
Ngã tư đường, ba người rẽ ba hướng, hòa vào đoàn người, trở thành một con người bình thường nhất trong biển người đông đảo.
Có điều, Cố Thư Vũ không biết là, Cảnh Hoán cũng thích anh, thời niên thiếu cằn cỗi ngột ngạt, Cố Thư Vũ là niềm hy vọng để hắn hăm hở, không ngừng tiến đến phía trước.
Hắn quá thích người nọ, cũng bởi vậy mà cả đời này chẳng thể nói ra được phần yêu thích đó.
Cố Thư Vũ chỉ coi hắn là bạn bè, vì vậy, hắn lặng lẽ lưu lại vị trí bạn bè, nhìn Cố Thư Vũ lần lượt yêu đương, dành cho anh lời chúc phúc chân thành nhất.
Hắn hi vọng người đó sống tốt, cũng như hắn hi vọng bản thân mình có thể tốt hơn nữa.
Thế nhưng, Cảnh Hoán không biết là, Tôn Hân Hân cũng từng xót thương hắn.
Cô cũng đã từng mong muốn giúp đỡ hắn, cũng muốn khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp trên người mình.
Nhưng cô sớm phát hiện, Cảnh Hoán không cần hơi ấm đó của cô, hắn chỉ mở rộng tấm lòng với Cố Thư Vũ, cũng như hắn chỉ chấp nhận sự giúp đỡ từ Cố Thư Vũ.
Cho nên cô tự ý thức việc dành thời gian và không gian cho Cảnh Hoán và Cố Thư Vũ, hi vọng Cảnh Hoán có thể vui vẻ nhiều hơn một chút, hi vọng nhìn thấy tình bạn của bọn họ trường tồn.
Vậy có chuyện gì mà Tôn Hân Hân không biết không? Đương nhiên là cô có, cô ấy không biết rằng khoản đầu tư đầu tiên của cô sau khi tốt nghiệp đến từ chính Cố Thư Vũ.
Khi đó không có ai xem trọng cô, thế nhưng cô không muốn từ bỏ, ngày nào cũng đến hỏi thăm những công ty có thể sẽ có ý định hợp tác, ngày nào cũng tự nhủ với bản thân phải kiên trì thêm chút nữa.
Cố Thư Vũ biết ước mơ của cô, anh hi vọng cô mãi mãi mạnh mẽ và tự tin, vì vậy anh đã nhờ một người bạn học cũ của mình đầu tư vào dự án của Tôn Hân Hân dưới danh nghĩa của cậu ấy.
Sau đó, anh nhìn người con gái mà mình đã từng yêu thích vì thế mà cười đến không khép được miệng, nhìn cô ấy đón ánh mặt trời chói chang, tự tin trưởng thành.
Bọn họ đều rất bình thường, nhưng bọn họ cũng đều đối với đối phương rất không bình thường.
Bọn họ hòa vào đoàn người, trở thành một thành viên của biển người đông đảo.
Đây có lẽ là cái gọi là cuộc sống.
Trình Úc lặng lẽ đọc phần tóm tắt kịch bản trong điện thoại, rồi đọc tiểu sử nhân vật.
Anh đọc rất tỉ mỉ, sau đó nhắn qua WeChat cho Tôn Mạnh: 【 Trương đạo muốn em thử kinh ai? 】
Tôn Mạnh thấy anh thế mà xem thật, vội vã trả lời: 【 Đương nhiên là Cố Thư Vũ, ông ấy cảm thấy cậu khí chất rất tốt, rất phù hợp với Cố Thư Vũ. 】
Trình Úc cũng đoán thế, nhưng anh không muốn đóng Cố Thư Vũ, anh nhìn Lâm An Lan đang ngủ yên trong lồng ngực mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má cậu, không kìm được cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu.
Anh si ngốc nhìn, trong mắt tràn đầy quyến luyến
Anh cầm điện thoại lên trả lời Tôn Mạnh: 【 Em đi thử kính cũng được, nhưng không phải Cố Thư Vũ, mà là Cảnh Hoán. 】
Trình Úc: 【 Nếu như Lâm An Lan đồng ý đóng vai Cố Thư Vũ, em sẽ đóng Cảnh Hoán, nếu em ấy không muốn, thế thì em cũng sẽ không đóng. 】
Tôn Mạnh:...
Tôn Mạnh: 【 Anh có thể gọi điện nói chuyện với cậu được không? 】
Trình Úc: 【 Không thể, em ấy đang ngủ. 】
Tôn Mạnh:...
"Khi đó em liền nói với anh, sẽ không đâu, giả dụ hắn thật sự vẫn khư khư cố chấp như thế, thế thì, em sẽ ngó lơ hắn."
Trình Úc nhìn vào mắt cậu, mặt không đổi sắc tim không đập loạn, "Em nói nếu anh đã là bạn trai em rồi, như vậy thì bạn bè của em cũng nên tôn trọng anh, tôn trọng tình cảm của chúng ta, nếu hắn không tôn trọng anh, em cũng sẽ không cần người bạn như hắn."
Anh lắc lắc điện thoại di động, "Em làm thế thật rồi này."
Anh kề sát vào Lâm An Lan, rõ ràng là chuyện không thể nào, cũng bị anh nói tới ngập ngụa tình nghĩa, "Anh vốn đang nghĩ hai người các em là bạn bè thân thiết lâu năm thế, em sẽ nghiêng về phía hắn hơn, không nghĩ tới, vậy mà em lại thiên vị anh nha."
Lâm An Lan nhìn tình chân ý thiết* trong mắt anh, nghe đầu đuôi câu chuyện của anh, nâng mặt anh, nói, "Nghĩ gì thế, anh là bạn trai của em mà, em đương nhiên sẽ thiên vị anh chứ. Vả lại, đã qua nhiều năm vậy rồi, em cũng đã ở bên anh rồi, cậu ấy vẫn ghim anh như thế, quả thật cũng không quá cần thiết."
*Tình chân ý thiết "情真意切": Chỉ tình cảm thể hiện vô cùng rõ ràng. (Theo Phong Hoa Các)
Trình Úc cảm thấy cả người mình sắp bay bổng đến nơi rồi, sinh thời, vậy mà anh còn có thể nghe được loại lời nói này từ chính miệng Lâm An Lan, nghe thấy Lâm An Lan nói thiên vị anh mà không phải Tưởng Húc.
Coi như đây là Lâm An Lan giả bộ, là Tưởng Húc cố ý trù tính những cái này để làm cho anh tin tưởng Lâm An Lan, anh cũng nhận.
Có thể có được một lần thiên vị sáng đến chói mắt của Lâm An Lan như thế, không kể Tưởng Húc muốn để Lâm An Lan lấy cái gì từ chỗ anh, anh cũng đều giao ra được hết.
Anh vươn tay ôm lấy Lâm An Lan, kiềm lòng không đặng mà hôn má cậu.
"Em thật tốt", anh nói, "An An của anh là bà xã tốt nhất trên đời!"
Lâm An Lan bật cười, lần này lại biến thành An An, anh đúng là mỗi lúc lại xưng hô một kiểu.
Trình Úc ôm cậu một lát rồi trả điện thoại đi động cho cậu, để cậu tự xem tin tức, còn anh đi giúp Lâm An Lan thu dọn quần áo.
Nhưng mà Lâm An Lan không quen để người khác thu dọn hộ mình nên bỏ điện thoại xuống trước, đồng thời thu dọn với anh.
Lâm An Lan cứ như vậy mà ở nhà Trình Úc, Trình Úc chỉ có một yêu cầu với cậu, "Không cho em kéo hắn ra khỏi danh sách đen, nếu không đến lúc hắn mà biết em bị mất trí nhớ, khẳng định sẽ lại muốn chia rẽ tình cảm giữa chúng ta, anh hiểu hắn rõ quá mà."
Lâm An Lan đối với điều này không có gì dị nghị, hiện tại ký ức của cậu bị hao tổn, quá nhiều thứ không biết, người khác muốn lừa cậu là chuyện quá dễ dàng.
Cho nên bây giờ cậu chỉ tin tưởng Trình Úc, bởi vì chỉ có Trình Úc là nhất định tồn tại trong trí nhớ của cậu.
Trong khoảng không trí nhớ trống rỗng mà hỗn độn, chỉ có Trình Úc và thân phận của anh là rõ ràng mà sáng tỏ.
Do vậy chỉ có Trình Úc là có thể tin cậy.
Lâm An Lan nghĩ tới đây, có chút ỷ lại ôm lấy Trình Úc, thật may là cậu còn có một người có thể tin cậy như thế, cậu nghĩ, nếu không, một mình cậu tự mình khám phá thế giới lại từ đầu, làm sao có thể đơn giản như bây giờ.
Cậu ngẩng đầu lên hôn cằm Trình Úc một cái, Trình Úc tựa là hơi ngạc nhiên.
Lâm An Lan không hiểu anh ngạc nhiên cái gì, nhưng rất nhanh sau đó cậu nhận ra, từ hôm qua tìm lại được Trình Úc đến hôm nay, mới có một ngày thôi, thế mà cậu đã chủ động hôn người ta rồi!!
Nhất định là do anh bạn trai Trình Úc này cả, hở ra tí là ôm ôm hôn hôn cậu cho nên cậu mới tập mãi thành quen, bị lây bệnh rồi!!!
Tuy nhiên, Lâm An Lan nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, điều này có lẽ chứng minh rằng họ là người yêu thực sự.
Chính vì vậy dù cho có mất trí nhớ, cũng không xa lạ với đối phương, sẽ không thể kiềm chế sự thân mật thể xác giữa những người yêu nhau.
Cậu mang theo ngượng ngùng buông lỏng tay, "Em đi xem trong tủ có gì ăn không, em hơi đói rồi."
Trình Úc nhanh chóng giữ vai không cho cậu đi, "Hôn thêm cái nữa."
Đây là lần đầu tiên Lâm An Lan chủ động hôn anh, anh thụ sủng nhược kinh*, liền không nhịn được mà muốn nhiều hơn một chút.
*Thụ sủng nhược kinh - 受宠若惊 = được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Lâm An Lan xấu hổ chết đi được, "Em đói."
"Anh đi nấu cơm, em hôn anh cái nữa đi."
Lâm An Lan chớp chớp mắt, cố gắng để anh buông tha cho mình.
Trình Úc thấy vậy, cũng không làm khó cậu, "Vậy anh hôn một cái."
Anh nói xong, cúi đầu xuống hôn lên mi tâm* của cậu một cái.
* Mi tâm: Điểm giữa hai đầu lông mày
Lại dường như còn luyến tiếc, vừa mới rời đi, lại hôn cái thứ hai, anh nhẹ nhàng ôm cậu, hỏi, "Em muốn ăn gì?"
"Thịt xào ớt xanh (1)." Lâm An Lan nói.
"Được." Trình Úc ôm vai cậu đi về phía tủ lạnh.
*
(Chú thích của editor – Tiếp tục đoạn đang ăn lẩu ở đầu chương 2)
Lâm An Lan thấy anh xuất thần, đưa tay huơ huơ trước mắt anh, "Anh đang nhìn gì vậy? Xuất thần thế?"
Lúc này Trình Úc mới dứt ra khỏi quãng hồi tưởng, anh nhìn người trước mặt, khẽ cười nói, "Nhìn em đấy, vợ anh đẹp thế cơ mà."
Lâm An Lan gắp thịt bò cho anh, "Nhanh ăn cơm đi."
Trình Úc gật đầu, chậm rãi bắt đầu ăn.
Cơm nước xong, Lâm An Lan phụ trách lau bàn, Trình Úc thì lại phụ trách thu dọn nhà bếp, tiện thể bỏ thức ăn dư với thịt vào tủ lạnh.
Anh thấy trong tủ lạnh có mấy quả táo tây nên lấy ra rồi vào bếp rửa sạch.
Lúc gọt táo, Trình Úc nghe thấy chuông điện thoại di động Lâm An Lan reo, cậu nhận rồi hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
"Chương trình tống nghệ gì?"
"Khi nào thì ghi hình?"
"Thế cũng được, anh thấy rồi đấy, dạo này em không có bộ phim nào, quay chương trình tống nghệ cũng được."
Tay Trình Úc bỗng chốc ngừng gọt táo tây, anh nhìn táo tây trong tay, suy tư một lát, rồi mới tiếp tục gọt, cắt thành hình dạng gần giống với trăng lưỡi liềm.
Anh bỏ táo tây đã gọt vào đĩa rồi bưng ra ngoài.
Lâm An Lan đã nói chuyện điện thoại xong, thấy anh bưng táo tây ra liền lấy một miếng đút cho anh.
Trình Úc ăn táo trong miệng, hỏi cậu, "Em muốn ghi hình chương trình tống nghệ à?"
Lâm An Lan gật đầu, "Là một chương trình tống nghệ ngoài trời tương đối đơn giản, du lịch, leo núi, chơi trò chơi, giá báo cho em thấy cũng ổn, vừa vặn hiện giờ em không nhận diễn, thế nên cũng không làm lỡ."
"Là vậy à, vậy nói không chừng lúc đó chúng ta sẽ còn gặp nhau ấy." Trình Úc làm như vô ý nói.
Lâm An Lan ngạc nhiên, "Anh cũng muốn quay chương trình tống nghệ à?"
"Có một cái. Sáng nay lúc em chưa thức giấc, quản lý của anh có nhắc với anh, nói là vẫn còn đang bàn bạc, bên anh ấy vẫn còn đang do dự."
"Cũng là 《 Ba Lô Thiếu Niên Hành》 sao?"
*Thiếu niên đeo ba lô trên vai đi du dịch.
"Không rõ, anh ấy nói vẫn còn do dự, nên anh không hỏi thêm.."
Trình Úc cầm lấy táo tây đưa tới bên miệng Lâm An Lan, thăm dò nói, "Nếu như đúng là cái này, em bằng lòng tham gia cùng một chương trình tống nghệ với anh không?"
Lâm An Lan cắn một miếng, gật đầu nói, "Bằng lòng nha."
Cậu nhìn Trình Úc, "Có điều trong chương trình anh không được đối với em như ở nhà, nếu không toàn dân cả nước đều cảm thấy chúng ta đang muốn đạp cửa tủ*."
*Đạp cửa tủ 踹柜门 chỉ những hành vi thân thiết, tú ân ái ngược cẩu. (Theo zhihu.baidu.com).
Trình Úc không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, đút táo tây trong tay từng chút một cho Lâm An Lan, vui vẻ nói, "Yên tâm đi, càng gióng trống khua chiêng trắng trợn, ngược lại bọn họ sẽ càng không tin."
"Vậy cũng không thể quá trắng trợn."
Trình Úc gật đầu, "Được, anh nghe bà xã."
"Tham gia chương trình không cho gọi như thế." Lâm An Lan nói xong, lại bổ sung, "Cũng không cho gọi cục cưng."
"Do vậy chỉ có thể gọi là An An nha."
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc thở dài, "Anh đúng là thảm quá mà."
Lâm An Lan cười lấy táo trong đĩa đưa tới bên miệng anh, "Ăn táo đi anh."
Trình Úc ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên dùng sức một cái, duỗi tay kéo cậu vào lồng ngực mình, "Anh ăn táo cái gì chứ, ăn em còn nghe được."
Anh nói xong liền cúi đầu hôn Lâm An Lan.
Trong miệng Lâm An Lan tràn đầy mùi táo tây thơm ngát, Trình Úc hôn hồi lâu, mãi đến lúc cảm giác mình lấy đi hết mùi trái cây trong miệng cậu rồi, lúc đó mới lưu luyến không rời thả ra, đút miếng táo đang cầm trên tay như thể để bồi thường cậu.
Lâm An Lan dựa vào anh, chậm rãi ăn táo tây trong tay anh.
Lúc cắn miếng cuối cùng, cậu còn tinh nghịch cắn ngón trỏ của Trình Úc.
Trình Úc cũng không tính toán với cậu, dùng tư thế đó, ngón tay anh vuốt ve đôi môi cậu, ấn đến nỗi đôi môi đỏ nhạt của cậu thành đỏ thẫm, đỏ bừng quyến rũ.
Lâm An Lan nắm chặt cổ tay anh, ra sức cắn cắn ngón tay cái anh để trả thù.
Không đau, như chú mèo nhỏ làm nũng.
Trình Úc cho phép cậu cắn, yêu thương hôn lên đỉnh đầu cậu.
Lâm An Lan náo loạn với anh một phút chốc đã buồn ngủ, vùi đầu trong lồng ngực anh ngủ.
Trình Úc muốn ôm cậu về phòng, rồi lại sợ làm cậu thức giấc, đành phải nằm trên ghế sa lông ôm cậu.
Một tay anh ôm Lâm An Lan, một tay gửi tin nhắn WeChat cho quản lý của mình.
Trình Úc: 【 Liên lạc với bên chương trình tống nghệ《 Ba Lô Thiếu Niên Hành》 thử xem, em muốn tham gia. 】
Trình Úc: 【 Tiền thù lao không quan trọng, chú ý đến những khách mời khác tham gia ghi hình, có Lâm An Lan thì ký, không có thì đừng ký. 】
Trình Úc: 【 Có vấn đề gì thì phản hồi bằng tin nhắn, không được gọi điện, em ấy đang ngủ. 】
Tôn Mạnh:...
Tôn Mạnh đau đầu nhìn mấy dòng chữ này, chỉ cảm thấy vị tổ tông này chính là nghệ sĩ không biết quý trọng thiên phú và năng lực của bản thân nhất mà hắn từng gặp.
Tôn Mạnh: 【 Đọc kịch bản của Trương đạo chưa? 】
Tôn Mạnh: 【 Không đóng phim của Trường đạo lại đi quay chương trình tống nghệ?? Cậu muốn để cho fans nhắn tin mắng chết anh đấy à? 】
Tôn Mạnh: 【 Anh giúp cậu liên lạc với tổ tiết mục của《 Ba Lô Thiếu Niên Hành》, có điều cậu phải đọc kịch bản anh gửi qua email cho, yêu cầu này không quá đáng chứ? 】
Trình Úc thấy Tôn Mạnh đúng là quật cường.
Trình Úc: 【 Rõ rồi. 】
Tôn Mạnh: 【Thề là cậu sẽ đọc đi. 】
Trình Úc: 【... Sẽ đọc mà, anh nhanh đi liên hệ đi. 】
Bấy giờ Tôn Mạnh mới bỏ qua, đi tìm hiểu ê-kíp hậu trường của chương trình tống nghệ《 Ba Lô Thiếu Niên Hành》.
Trình Úc thấy Lâm An Lan còn đang ngủ, đơn giản trực tiếp đăng nhập vào hòm thư của mình, đọc kịch bản mà Tôn Mạnh gửi cho anh.
Bộ điện ảnh này có tên《 Đông đảo 》, lấy từ câu nói "Tất cả chúng sinh đều bình phàm nhưng cũng không bình phàm".
*Theo ý hiểu bản thân thì "bình phàm" ở chỗ chúng sinh cũng là người trần mắt thịt, và "không bình phàm" thì theo như Kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm (thường được gọi tắt là Kinh Hoa Nghiêm) có chỉ bảo: "Hết thảy chúng sanh vốn dĩ là Phật". (Theo Hiểu biết cá nhân editor)
Trong kịch bản có ba nhân vật chính, hai nam một nữ, không phải mô-típ cũ rích hai nam tranh một nữ, mà cốt truyện đan xen lẫn nhau, kể về quá trình trưởng thành của từng người.
Trong đó, nhân vật chính cũng là mấu chốt nhất của bộ phim này là nam chính—— Cố Thư Vũ.
Cố Thư Vũ học hành giỏi giang, gia thế giàu có.
Cha mẹ anh là chủ một công ty, nhà có tiền nhưng với con cái lại kề cận thì ít mà xa cách thì nhiều.
Cố Thư Vũ hiểu rằng bố mẹ là để anh có cuộc sống tốt hơn, nhưng anh cũng mong bố mẹ có thể đồng hành cùng mình nhiều hơn.
Một lần ngoài ý muốn, Cố Thư Vũ còn học cấp ba, bị một tên côn đồ cướp bóc, có một nam sinh giúp anh, cậu nam sinh đó tên là Cảnh Hoán.
Nhà Cảnh Hoán rất nghèo, hắn đã bỏ học đi làm kiếm tiền từ lâu, Cố Thư Vũ muốn giúp hắn, tuy nhiên Cảnh Hoán có tiền lương của mình, cho nên không chấp nhận sự giúp đỡ từ anh.
Bất ngờ, người nhà Cảnh Hoán bị bệnh, Cảnh Hoán hoang mang hoảng loạn tìm đến Cố Thư Vũ để vay tiền.
Cố Thư Vũ cho hắn mượn tiền, hai người từ đó dần dần thân quen.
Cho đến khi lên đại học, Cố Thư Vũ gặp được Tôn Hân Hân, là một người rộng rãi, hoạt bát.
Hai người thích nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, do lý tưởng cả hai mâu thuẫn và cuối cùng họ quyết định chia tay.
Năm năm sau, Cố Thư Vũ kết hôn, Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân tham dự lễ cưới của anh.
Bọn họ nâng chén chúc mừng, sau khi kết thúc hôn lễ, bọn họ mỗi người một ngã rẽ.
Ngã tư đường, ba người rẽ ba hướng, hòa vào đoàn người, trở thành một con người bình thường nhất trong biển người đông đảo.
Có điều, Cố Thư Vũ không biết là, Cảnh Hoán cũng thích anh, thời niên thiếu cằn cỗi ngột ngạt, Cố Thư Vũ là niềm hy vọng để hắn hăm hở, không ngừng tiến đến phía trước.
Hắn quá thích người nọ, cũng bởi vậy mà cả đời này chẳng thể nói ra được phần yêu thích đó.
Cố Thư Vũ chỉ coi hắn là bạn bè, vì vậy, hắn lặng lẽ lưu lại vị trí bạn bè, nhìn Cố Thư Vũ lần lượt yêu đương, dành cho anh lời chúc phúc chân thành nhất.
Hắn hi vọng người đó sống tốt, cũng như hắn hi vọng bản thân mình có thể tốt hơn nữa.
Thế nhưng, Cảnh Hoán không biết là, Tôn Hân Hân cũng từng xót thương hắn.
Cô cũng đã từng mong muốn giúp đỡ hắn, cũng muốn khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp trên người mình.
Nhưng cô sớm phát hiện, Cảnh Hoán không cần hơi ấm đó của cô, hắn chỉ mở rộng tấm lòng với Cố Thư Vũ, cũng như hắn chỉ chấp nhận sự giúp đỡ từ Cố Thư Vũ.
Cho nên cô tự ý thức việc dành thời gian và không gian cho Cảnh Hoán và Cố Thư Vũ, hi vọng Cảnh Hoán có thể vui vẻ nhiều hơn một chút, hi vọng nhìn thấy tình bạn của bọn họ trường tồn.
Vậy có chuyện gì mà Tôn Hân Hân không biết không? Đương nhiên là cô có, cô ấy không biết rằng khoản đầu tư đầu tiên của cô sau khi tốt nghiệp đến từ chính Cố Thư Vũ.
Khi đó không có ai xem trọng cô, thế nhưng cô không muốn từ bỏ, ngày nào cũng đến hỏi thăm những công ty có thể sẽ có ý định hợp tác, ngày nào cũng tự nhủ với bản thân phải kiên trì thêm chút nữa.
Cố Thư Vũ biết ước mơ của cô, anh hi vọng cô mãi mãi mạnh mẽ và tự tin, vì vậy anh đã nhờ một người bạn học cũ của mình đầu tư vào dự án của Tôn Hân Hân dưới danh nghĩa của cậu ấy.
Sau đó, anh nhìn người con gái mà mình đã từng yêu thích vì thế mà cười đến không khép được miệng, nhìn cô ấy đón ánh mặt trời chói chang, tự tin trưởng thành.
Bọn họ đều rất bình thường, nhưng bọn họ cũng đều đối với đối phương rất không bình thường.
Bọn họ hòa vào đoàn người, trở thành một thành viên của biển người đông đảo.
Đây có lẽ là cái gọi là cuộc sống.
Trình Úc lặng lẽ đọc phần tóm tắt kịch bản trong điện thoại, rồi đọc tiểu sử nhân vật.
Anh đọc rất tỉ mỉ, sau đó nhắn qua WeChat cho Tôn Mạnh: 【 Trương đạo muốn em thử kinh ai? 】
Tôn Mạnh thấy anh thế mà xem thật, vội vã trả lời: 【 Đương nhiên là Cố Thư Vũ, ông ấy cảm thấy cậu khí chất rất tốt, rất phù hợp với Cố Thư Vũ. 】
Trình Úc cũng đoán thế, nhưng anh không muốn đóng Cố Thư Vũ, anh nhìn Lâm An Lan đang ngủ yên trong lồng ngực mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má cậu, không kìm được cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu.
Anh si ngốc nhìn, trong mắt tràn đầy quyến luyến
Anh cầm điện thoại lên trả lời Tôn Mạnh: 【 Em đi thử kính cũng được, nhưng không phải Cố Thư Vũ, mà là Cảnh Hoán. 】
Trình Úc: 【 Nếu như Lâm An Lan đồng ý đóng vai Cố Thư Vũ, em sẽ đóng Cảnh Hoán, nếu em ấy không muốn, thế thì em cũng sẽ không đóng. 】
Tôn Mạnh:...
Tôn Mạnh: 【 Anh có thể gọi điện nói chuyện với cậu được không? 】
Trình Úc: 【 Không thể, em ấy đang ngủ. 】
Tôn Mạnh:...
Danh sách chương