Khói cháy tới tay, Trình Úc mới sực tỉnh từ trong hồi ức, anh liếc nhìn thuốc lá trong tay, chậm rãi dụi thuốc, về phòng.

Anh mở cửa, lại lo đồ ngủ dính mùi thuốc lá, bèn cởi quần áo rồi mới lên giường.

Lâm An Lan cảm nhận được anh trở lại, cọ cọ rúc vào trong lồng ngực anh, mơ mơ màng màng hỏi anh, "Chuyện gì thế anh?"

"Chuyện trong nhà thôi, chẳng phải chuyện to tát gì." Trình Úc nói.

Lâm An Lan nghe anh nói như vậy cũng không hỏi nữa, an tâm đi ngủ.

Trình Úc đợi cho đến khi chăn bông làm ấm tay anh, mới tiếp tục ôm Lâm An Lan, ôm cậu thật chặt.

Không quan tâm tương lai ra sao, ít nhất hiện tại, Lâm An Lan là của anh.

Sáng hôm sau, Trình Úc vẫn như trước tỉnh sớm hơn Lâm An Lan.

Anh bồi tiếp Lâm An Lan nằm một lát, chờ sau khi Lâm An Lan thức dậy rồi mới nói chuyện kịch bản với cậu.

"Anh cảm thấy vai diễn này cũng không tệ lắm, hơn nữa còn là điện ảnh của đạo diễn Trương, thế nên anh rất muốn diễn chung với em."

Lâm An Lan không quá bằng lòng.

"Chắc là không được đâu", cậu từ chối nói, "Em không muốn đóng."

"Tại sao?" Trình Úc hỏi.

Lâm An Lan nhìn anh, cảm thấy anh đúng là chẳng mẫn cảm tí nào, "Hai chúng ta là người yêu, mà trong kịch bản Cảnh Hoán lại thầm mến Cố Thư Vũ, lỡ lúc đó người khác nhìn ra chúng ta là một đôi thì tính sao giờ?"

"Sao lại thế." Trình Úc thuyết phục cậu, "Càng là kiểu này thì người khác lại càng không nghĩ đến khía cạnh đó, cứ coi như chúng ta giả vờ thân mật đi, thì mọi người cũng chỉ nghĩ là chúng ta đang bán hủ* thôi."

*卖腐 Bán hủ (卖腐 mài fǔ): Là tung hint couple nam x nam, ở giới giải trí thì là fanservice namxnam. (Theo misakiko.wordpress.com)

Lâm An Lan lắc đầu, "Nhưng em không thích lắm."

Trình Úc có hơi mất mát, "Thế nhưng anh muốn đóng phim chung với em mà."

"Vậy chờ mai mốt có kịch bản thích hợp đi." Lâm An Lan cười nói.

Trình Úc lại không cười nổi, đối với anh mà nói, đây chính là cái kịch bản thích hợp nhất, Cảnh Hoán thích Cố Thư Vũ, anh thích Lâm An Lan, Cố Thư Vũ không thích Cảnh Hoán, Lâm An Lan cũng không yêu anh.

Đây là kịch bản phù hợp nhất rồi, tìm nữa cũng sẽ chẳng có cái nào hợp hơn cái này.

Huống chi, hai chữ "mai mốt", đối với anh mà nói, quá mức xa xỉ.

Ai biết lúc nào Lâm An Lan sẽ khôi phục trí nhớ, nói không chừng là ngày mai, là tháng sau, anh nào dám cho vay hạnh phúc chứ.

"Anh thật sự thích kịch bản lần này." Trình Úc nghiêm túc nói, "An An, anh thật lòng rất muốn đóng Cảnh Hoán, còn để em đi đóng Cố Thư Vũ, có thể hay không, bởi vì anh, em đồng ý lần này đi, chỉ cần lần này thôi, sau này, anh tuyệt đối không làm khó em mấy chuyện như này nữa."

Lâm An Lan cau mày.

Trình Úc mong đợi nhìn cậu.

Lâm An Lan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ nói, "Để em suy nghĩ đã."

Trình Úc nháy mắt vui vẻ, nhịn không được hôn môi cậu, "Bà xã thật tốt, anh biết là bà xã anh là tốt nhất mà."

Lâm An Lan bị lời nói của anh làm dở khóc dở cười, kỳ thực cậu không muốn diễn kiểu nhân vật này lắm, chính là có tật giật mình, có tên trộm nào dám lởn vởn trước mặt người mất của chứ, vả lại cậu còn có một chương trình tống nghệ với Trình Úc nữa, hiện giờ còn thêm một bộ điện ảnh nữa, chẳng phải tỏ rõ mồn một ý muốn đạp cửa tủ* sao? **Đạp cửa tủ 踹柜门 chỉ những hành vi thân thiết, tú ân ái ngược cẩu. (Theo zhihu.baidu.com)

Lâm An Lan thở dài trong lòng, thầm nghĩ, sao mà Trình Úc lại chẳng hiểu gì thế cơ chứ?

Hai người xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, vẫn là Trình Úc nấu cơm, Lâm An Lan ngồi ở trên ghế sa lon tự hỏi từ chối kiểu gì mới không làm anh khó chịu.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ đành nhân lúc ăn cơm thăm dò nói, "Anh nhất quyết muốn hai chúng ta cùng tham gia đóng phim đấy hả?"

Cậu châm chước biểu thị, "Nếu như anh thật sự rất rất thích, em cũng không phản đối việc anh đi đóng, có điều em không thích nhân vật này lắm."

Tay Trình Úc đang gắp rau cho cậu khựng lại một chút, nhưng vẫn gắp nốt đồ ăn bỏ vào bát cậu, chỉ hỏi cậu bằng giọng điệu bình tĩnh, "Anh đi thích chàng trai khác, em không để ý à?"

"Chỉ là đóng phim thôi, là công việc mà, em hiểu được."

Trình Úc nhìn cậu, trong lòng là một bầu trời bi thương.

Anh hỏi, "Em thật sự không thích diễn nhân vật Cố Thư Vũ đó?"

Lâm An Lan gật đầu, "Giả dụ em thích con gái, đi đóng kiểu nhân vật này, em sẽ không cảm thấy gì, nhưng có lẽ vì em thích anh, cho nên, cứ cảm thấy chột dạ."

"Nhưng Cố Thư Vũ không thích Cảnh Hoán, chỉ có Cảnh Hoán thích anh ta thôi."

"Như nhau hết." Lâm An Lan nói, "Cũng không phải em không thích anh, chỉ cần em có thích anh, thì mấy cái đó đều giống nhau hết."

Trình Úc im lặng.

Lâm An Lan thấy anh chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu chú ý đến vẻ mặt của anh, nhỏ giọng hỏi, "Anh giận rồi à?"

"Không có." Trình Úc cười.

Nụ cười của anh rất nhẹ, rõ ràng là cười nhưng trong ánh mắt lại có chút đau thương khó mà giải thích bằng lời được, anh nói, "Em không thích thì thôi bỏ đi, anh chỉ là tùy tiện nói một chút, em không cần để tâm đâu, không muốn diễn cũng không có việc gì."

Anh nói xong, gắp thêm món Lâm An Lan thích ăn rồi mới cúi đầu ăn cơm.

Lâm An Lan đột nhiên cảm thấy có lỗi.

Không chỉ có cảm thấy có lỗi, còn thấy đau lòng anh.

Cậu nỗ lực khuyên Trình Úc nói, "Chẳng phải chúng ta còn một chương trình tống nghệ còn gì? Chương trình tống nghệ là quay chung nha."

Trình Úc gật đầu, "Ừm."

"Chờ sau này gặp kịch bản thích hợp, chúng ta cũng có thể đóng phim chung, chúng ta vẫn còn trẻ tuổi, cũng không phải vài năm nữa đã tránh bóng."

"Ừm."

Lâm An Lan gắp đồ ăn cho anh, "Em xin lỗi mà."

"Không sao đâu." Trình Úc cười với cậu nói, "Chẳng phải chuyện ghê gớm gì, không thích đóng thì không đóng thôi, không sao đâu mà."

Anh nói như vậy, Lâm An Lan lại cảm thấy hình như anh rất buồn.

Cậu miễn cưỡng gật đầu mỉm cười, nghĩ thầm chờ sau này có cơ hội thích hợp, khi đó cậu bồi thường cho Trình Úc cũng chưa muộn.

Chung quy lại, giữa bọn họ cũng đâu kém một thước phim điện ảnh.

Cơm nước xong, Trình Úc rửa nồi bát, tiện thể báo cho Tôn Mạnh câu trả lời: "Em không đi thử kính."

Tôn Mạnh nhìn tin nhắn của anh, liền đoán nhất định là do Lâm An Lan không muốn.

Hắn không hiểu, tại sao Trình Úc lại quan tâm đến Lâm An Lân đến vậy?!

Tôn Mạnh suy nghĩ một lát, gửi WeChat cho anh: 【 Cậu suy nghĩ thêm đi, anh nghe nói Tạ Huy cũng đi thử kính, chẳng phải cậu ta được mọi người gọi là tiểu Lâm An Lan sao? Anh thấy cậu ta cũng khá giống Lâm An Lan. Cậu suy xét tí đi nhá. 】

Trình Úc nhìn dòng tin nhắn của hắn, bật cười một tiếng, Tạ Huy đó vậy mà cũng không thấy ngượng mồm gọi là tiểu Lâm An Lan? Phiên bản kém chất lượng của Lâm An Lan còn không xứng!

Cậu ta chẳng qua là cố trang điểm cho giống Lâm An Lan, bắt chước dáng dấp của cậu mà thôi.

Nhưng mà...

Trình Úc dựa vào mặt bàn bếp, suy nghĩ về thiết lập tính cách của Cảnh Hoán, nghĩ về những yêu thích của hắn dành cho Cố Thư Vũ, về ánh nhìn cuối cùng hướng về phía Cố Thư Vũ, cái cúi đầu thật sâu với anh ta trong ánh chiều tà.

Dĩ nhiên anh không phải Cảnh Hoán, song, hai người lại có điểm tương đồng với nhau.

Trình Úc biết rõ, anh muốn diễn vai này, không phải vì giá trị nghệ thuật, không phải vì nó phi thường hay bình thường, chỉ là vì anh thấy được bóng dáng của bản thân trên người Cảnh Hoán.

Là kiểu cố chấp yêu đối phương, mong mỏi được người trong lòng quay lại liếc mắt nhìn bản thân một cái.

Anh có, Cảnh Hoán cũng có.

Cho nên anh hi vọng Lâm An Lan đóng Cố Thư Vũ, anh diễn Cảnh Hoán, như vậy, cho dù sau này Lâm An Lan khôi phục trí nhớ, hai người chia tay nhau, anh cũng còn có thể xem lại bộ phim đó, hồi tưởng lại tình yêu mà anh từng có.

Nhưng bây giờ, Lâm An Lan từ chối rồi.

Trình Úc bất giác cảm thấy, như thế này có lẽ mới đúng, có lẽ mới phù hợp với tình yêu của anh.

Bản thân Lâm An Lan không thích anh, ở thế giới hiện thực anh không chiếm giữ được cậu, làm sao có khả năng trong phim ảnh yêu cầu cậu diễn được.

Anh có tư cách gì mà vừa xem phim của mình và Lâm An Lan vừa hồi ức lại tình cảm cũ của mình.

Loại người như anh, có lẽ là nên nhìn thấy trong phim ảnh, nhìn tình cảm mà anh đè nén, những yêu thương đeo theo cay đắng, nhưng người mà anh thích thậm chí còn chẳng thèm xuất hiện, từ đầu tới đuôi, tất cả chỉ toàn là vở kịch một vai* mà anh diễn mà thôi.

*Tui tra được bài hát tên "Kịch Một Vai" của ca sĩ Hứa Như Vân. Lời bài hát cũng khá giống tâm trạng Trình Úc nên sub luôn đoạn đầu bài hát.

"Là ai đã biên lên vở kịch này?

Chỉ có ta cô đơn trong vở diễn.

Đối thoại nhưng lại như tự nói với bản thân.

Bạn diễn cũng là những kỷ niệm đã xưa.

Đã chẳng rõ đâu mới là kết cục."

Thế này mới càng phù hợp với quá khứ của anh và Lâm An Lan.

Trình Úc nghĩ tới đây, trong nháy mắt đưa ra quyết định, anh nói với Tôn Mạnh: 【 Gửi thời gian thử kính cho em, em đi. 】

Tôn Mạnh kinh hỉ*: 【 Quá tốt rồi! Cậu có thể suy nghĩ thông suốt như vậy thật sự quá tốt! 】

Trình Úc cười tự giễu, không trả lời hắn.

*Kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Buổi tối hôm đó, anh và Lâm An Lan nói chuyện, "Anh vẫn định đi diễn bộ phim đó, mà em không cần lo nghĩ gì đâu, là anh thích nên không nỡ bỏ, em không thích thì thôi."

Lâm An Lan không nghĩ đến anh có chấp niệm với bộ phim đó như vậy, cậu hỏi anh, "Anh diễn vai nào? Vẫn là Cảnh Hoán sao?"

Trình Úc gật đầu.

Lâm An Lan đề nghị, "Thật ra em thấy nhân vật Cố Thư Vũ tốt hơn một chút, phân cảnh cũng nhiều, em cho là anh đóng Cố Thư Vũ thì tốt hơn."

Trình Úc lắc lắc đầu, "Không được."

"Vì sao thế?" Lâm An Lan khó hiểu, "Cố Thư Vũ không tốt à? Hay anh không thích Cố Thư Vũ?"

"Anh ta rất tốt, nhưng lại không phù hợp với anh."

"Làm sao mà không hợp với anh, bản thân Cố Thư Vũ vốn đã tuấn tú, gia cảnh giàu có, này bất chính thích hợp ngươi sao?"

Trình Úc trầm mặc chốc lát, rồi mới nhẹ giọng nói, "Anh không thích hợp với kiểu nhân vật được yêu như thế."

Anh nói xong quay người đi về hướng phòng tắm, "Anh đi tắm."

Lâm An Lan nhìn vào phòng tắm, nghĩ đến câu mà anh vừa nói, không tự chủ thấy có hơi đau lòng cho anh.

Cái gì gọi là không thích hợp với kiểu nhân vật được yêu? Anh ấy không cảm thấy mình được yêu thương?

Hay là anh ấy không cảm thấy mình đáng được yêu?

Lâm An Lan trầm tĩnh tự hỏi, đột nhiên vén chăn lên, nhảy xuống giường, chạy đến trước của phòng tắm, mở cửa.

Trình Úc còn đang tắm, nghe thấy có tiếng động, tắt vòi hoa sen nói, "An An? Có việc gì thế?"

Lâm An Lan kéo cửa kính buồng tắm ra, ánh đèn sáng ngời chiếu rọi xuống, vóc người Trình Úc rất tốt, nhìn thoáng cái là thấy rõ như ban ngày.

Ánh mắt Lâm An Lan đột nhiên không biết nên đặt ở đâu, bèn cúi đầu xuống.

Trình Úc lấy khăn tắm xuống, quấn lên eo, hỏi cậu, "Chuyện gì vậy em?"

"Vừa nãy tại sao anh nói như vậy?" Lâm An Lan ngẩng đầu nhìn anh, "Cái gì gọi là "Anh không thích hợp với kiểu nhân vật được yêu như thế"?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện