4
Xế chiều, hai người rời khỏi bàn ăn, ra đến ngay cổng liền bị một đám người mặc vest đen chặn lại.
Cô cau mày nghĩ ngợi. Alex cho đây là cơ hội, liền xông ra tỏ vẻ anh hùng:
- Các người là ai? Sao lại chặn đường chúng tôi?
Đám người không hề nhúc nhích. Hắn bẽ mặt hỏi lại:
- Các người là ai? Biết chúng tôi là ai không mà dám chặn đường?
Đám người vẫn đứng im như pho tượng đồng. Cô đưa tay bóp trán. Cái tên Alex này đúng là dở hơi quá đi mất!
- Tránh ra đi!
Cô lạnh lùng lên tiếng. Alex khăng khăng đứng trước mặt cô:
- Không được! Bọn họ là thành phần nguy hiểm, họ sẽ làm em bị thương mất!
Cô liếc hắn một cái, uy hiếp:
- Ở đây còn chưa biết ai nguy hiểm hơn ai đâu!
Alex hóa đá. Cô gái này, có cần mạnh mẽ vậy không chứ?
Cô lướt qua đám người, nhưng một tên đưa tay chặn lại, lúc nói hơi cúi đầu:
- Thưa phu nhân! Tạm thời phu nhân chưa thể rời khỏi đây!
- Có phải Vương Thiếu Quân ra lệnh không?
- Phu nhân cứ ở lại đây! Chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của phu nhân!
Đám người răm rắp cúi đầu, trước sau vẫn không chịu lui bước. Tố Nghiêm thở dài.
Mệt quá đi mất!
Còn Alex lúc này vẫn chưa tiêu hóa kịp màn đối đáp trước mắt.
Phu...phu nhân?!
- Nghiêm Nghiêm! Sao họ lại gọi em...
Không đợi cô trả lời, một tên vệ sĩ lạnh lùng đáp:
- Phu nhân là vợ của thiếu gia nhà chúng tôi! Dù là hiện tại hay đến mai sau cũng đều là phu nhân của chúng tôi. Bất kì ai cũng không thể mang phu nhân đi!
Cô đen mặt.
Ơ đệch! Cái gì mà vợ của thiếu gia chứ?
Alex không tin nổi vào tai mình:
- Nghiêm! Em có chồng...rồi ư?
- Đúng vậy! Không những đã có chồng, mà còn đang có thai!
Một giọng cao vút vang lên. Đám vệ sĩ lau mồ hôi hột. Bình giấm di dộng, tới rồi!
Vương Thiếu Quân đột nhiên xuất hiện, đưa tay ôm lấy eo cô. Cô khó chịu định cách xa, nhưng càng nhúc nhích hắn càng ép cô chặt hơn.
- Có...có thai?!
- Chuẩn! Cục cưng nhà tôi rất nghe lời tôi, còn rất yêu thương tôi nữa. Cậu ở trong mắt cô ấy, không đáng giá một cắt!
Hắn hùng hổ lên tiếng, vẻ mặt giương giương tự đắc.
Hehe! Dám dành vợ ông, ông vả hường cho đầy mặt!
Trên trán nổi hắc tuyến, cô đưa tay véo hắn một cái. Cái tên bố láo bố lếu này, còn dám nói cô đang mang thai ư?
Hắn nhảy dựng lên, rồi cố cười tươi giữ thái độ:
- Cô ấy có sở thích rất đặc biệt là cứ gặp tôi liền nhéo tôi vài phát. Không phải ai trên đời cũng được hưởng đặc ân đó đâu!
Alex tái mặt. Roxiana đáng ghét! Cô không những đã có chồng, còn có con, vậy mà lại dám làm mai cho hai người.
Khốn nạn! Đúng là khốn nạn thiệc mừ~~
***
- Theo anh về nhà!
Hắn nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi vào trong xe. Cô giằng co nhất định không chịu vào. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, lại để cô vấp ngã, nằm gọn ngay trong lòng của hắn.
Hắn cười tà:
- Thì ra em thích kiểu ngồi này!
Cô giãy giụa, mắng hắn:
- Vô liêm sỉ!
Hắn đưa tay nâng cằm cô lên, nháy mắt:
- Thời nào rồi? Vô liêm sỉ mới có vợ!
Cô vẫn bị hắn ghì chặt trên chân mình, mặt đối mặt dính sát gần nhau. Hơi thở thơm tho từ khoang miệng của cô làm hắn thích thú.
- Sao lại dám nói tôi mang thai?
Cô lạnh lùng lên tiếng. Vương Thiếu Quân đưa tay ôm lấy eo cô, làm cô ngượng chín mặt.
Thế này thì...gần quá! Khuôn mặt của cô hóa xanh rồi lại hóa đỏ làm hắn phì cười. Không ngờ cô là người dễ đỏ mặt như vậy!
- Đó chẳng phải sự thật sao? Có thể bây giờ em chưa mang, nhưng sau này nhất định sẽ có thôi!
Cô liếc hắn một cái, đáy mắt lóe lên tia sát khí:
- Buông tôi ra!
- Không buông đấy thì sao?
- Tôi bảo buông tôi ra!
- Lêu lêu~ Có giỏi thì em tự mình thoát khỏi tôi đi nào!
- Anh...!!! Vương Thiếu Quân! Loại đàn ông mặt dày vô liêm sỉ như anh sao còn có...ưm...
Cô chưa kịp nói xong hắn đã áp đảo đôi môi mình lên môi cô.
So với nụ hôn ở đám cưới, nụ hôn này lại mãnh liệt vô cùng.
Một hơi dài chứa đầy yêu thương. Hắn buông cô ra, mắt lóe lên tia ôn nhu:
- Nghiêm! Anh thật sự rất nhớ em! Sau này em đừng bỏ anh đi như vậy có được không?
Xế chiều, hai người rời khỏi bàn ăn, ra đến ngay cổng liền bị một đám người mặc vest đen chặn lại.
Cô cau mày nghĩ ngợi. Alex cho đây là cơ hội, liền xông ra tỏ vẻ anh hùng:
- Các người là ai? Sao lại chặn đường chúng tôi?
Đám người không hề nhúc nhích. Hắn bẽ mặt hỏi lại:
- Các người là ai? Biết chúng tôi là ai không mà dám chặn đường?
Đám người vẫn đứng im như pho tượng đồng. Cô đưa tay bóp trán. Cái tên Alex này đúng là dở hơi quá đi mất!
- Tránh ra đi!
Cô lạnh lùng lên tiếng. Alex khăng khăng đứng trước mặt cô:
- Không được! Bọn họ là thành phần nguy hiểm, họ sẽ làm em bị thương mất!
Cô liếc hắn một cái, uy hiếp:
- Ở đây còn chưa biết ai nguy hiểm hơn ai đâu!
Alex hóa đá. Cô gái này, có cần mạnh mẽ vậy không chứ?
Cô lướt qua đám người, nhưng một tên đưa tay chặn lại, lúc nói hơi cúi đầu:
- Thưa phu nhân! Tạm thời phu nhân chưa thể rời khỏi đây!
- Có phải Vương Thiếu Quân ra lệnh không?
- Phu nhân cứ ở lại đây! Chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của phu nhân!
Đám người răm rắp cúi đầu, trước sau vẫn không chịu lui bước. Tố Nghiêm thở dài.
Mệt quá đi mất!
Còn Alex lúc này vẫn chưa tiêu hóa kịp màn đối đáp trước mắt.
Phu...phu nhân?!
- Nghiêm Nghiêm! Sao họ lại gọi em...
Không đợi cô trả lời, một tên vệ sĩ lạnh lùng đáp:
- Phu nhân là vợ của thiếu gia nhà chúng tôi! Dù là hiện tại hay đến mai sau cũng đều là phu nhân của chúng tôi. Bất kì ai cũng không thể mang phu nhân đi!
Cô đen mặt.
Ơ đệch! Cái gì mà vợ của thiếu gia chứ?
Alex không tin nổi vào tai mình:
- Nghiêm! Em có chồng...rồi ư?
- Đúng vậy! Không những đã có chồng, mà còn đang có thai!
Một giọng cao vút vang lên. Đám vệ sĩ lau mồ hôi hột. Bình giấm di dộng, tới rồi!
Vương Thiếu Quân đột nhiên xuất hiện, đưa tay ôm lấy eo cô. Cô khó chịu định cách xa, nhưng càng nhúc nhích hắn càng ép cô chặt hơn.
- Có...có thai?!
- Chuẩn! Cục cưng nhà tôi rất nghe lời tôi, còn rất yêu thương tôi nữa. Cậu ở trong mắt cô ấy, không đáng giá một cắt!
Hắn hùng hổ lên tiếng, vẻ mặt giương giương tự đắc.
Hehe! Dám dành vợ ông, ông vả hường cho đầy mặt!
Trên trán nổi hắc tuyến, cô đưa tay véo hắn một cái. Cái tên bố láo bố lếu này, còn dám nói cô đang mang thai ư?
Hắn nhảy dựng lên, rồi cố cười tươi giữ thái độ:
- Cô ấy có sở thích rất đặc biệt là cứ gặp tôi liền nhéo tôi vài phát. Không phải ai trên đời cũng được hưởng đặc ân đó đâu!
Alex tái mặt. Roxiana đáng ghét! Cô không những đã có chồng, còn có con, vậy mà lại dám làm mai cho hai người.
Khốn nạn! Đúng là khốn nạn thiệc mừ~~
***
- Theo anh về nhà!
Hắn nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi vào trong xe. Cô giằng co nhất định không chịu vào. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, lại để cô vấp ngã, nằm gọn ngay trong lòng của hắn.
Hắn cười tà:
- Thì ra em thích kiểu ngồi này!
Cô giãy giụa, mắng hắn:
- Vô liêm sỉ!
Hắn đưa tay nâng cằm cô lên, nháy mắt:
- Thời nào rồi? Vô liêm sỉ mới có vợ!
Cô vẫn bị hắn ghì chặt trên chân mình, mặt đối mặt dính sát gần nhau. Hơi thở thơm tho từ khoang miệng của cô làm hắn thích thú.
- Sao lại dám nói tôi mang thai?
Cô lạnh lùng lên tiếng. Vương Thiếu Quân đưa tay ôm lấy eo cô, làm cô ngượng chín mặt.
Thế này thì...gần quá! Khuôn mặt của cô hóa xanh rồi lại hóa đỏ làm hắn phì cười. Không ngờ cô là người dễ đỏ mặt như vậy!
- Đó chẳng phải sự thật sao? Có thể bây giờ em chưa mang, nhưng sau này nhất định sẽ có thôi!
Cô liếc hắn một cái, đáy mắt lóe lên tia sát khí:
- Buông tôi ra!
- Không buông đấy thì sao?
- Tôi bảo buông tôi ra!
- Lêu lêu~ Có giỏi thì em tự mình thoát khỏi tôi đi nào!
- Anh...!!! Vương Thiếu Quân! Loại đàn ông mặt dày vô liêm sỉ như anh sao còn có...ưm...
Cô chưa kịp nói xong hắn đã áp đảo đôi môi mình lên môi cô.
So với nụ hôn ở đám cưới, nụ hôn này lại mãnh liệt vô cùng.
Một hơi dài chứa đầy yêu thương. Hắn buông cô ra, mắt lóe lên tia ôn nhu:
- Nghiêm! Anh thật sự rất nhớ em! Sau này em đừng bỏ anh đi như vậy có được không?
Danh sách chương