9
- Không được! Tôi nhất định không uống nữa đâu!
- Em phải uống! Em nhất định phải uống!
Tố Nghiêm bước đi lạnh lùng, Thiếu Quân lại nhong nhong chạy đằng sau, trên tay là một chai rượu.
Người hầu trong nhà cười gượng. Cái trò mèo đuổi chuột này, thấy quen quen!
Cô không chịu uống, vì một lí do rất chi là...đặc sắc. Tối hôm qua uống một ly, say tí bỉ ngủ chả biết trời đất. Nhưng chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là lúc thức dậy, cô thấy mình đang nằm trong lòng hắn mà ôm ôm ấp ấp!
Hắn níu lấy tay cô, nhõng nhẽo bắt cô tập uống tiếp. Cô giựt mạnh tay ra, dứt khoát:
- Vương Thiếu Quân! Anh đã hứa với tôi là sẽ không chạm vào tôi mà! Tại sao lại làm như vậy?
- Ôm em ngủ là sai sao? Có thằng chồng nào mà đến bây giờ vẫn chưa lên giường với vợ không?
- Anh...
- Diệp Tố Nghiêm! Anh đang lo cho em đó! Anh đang giúp cho em đó! Em là người trên thương trường, không biết uống rượu chính là điểm yếu mấu chốt. Tính cách em ngang tàng như vậy, hỏi biết bao nhiêu người đang muốn hại em đây? Và em có chắc mình có thể đối phó hết đám người đó không? Em mưu mô, em tài trí, nhưng em thủ đoạn bằng người ta không?
Hắn bực mình nói lí lẽ. Cô đứng chôn chân dưới đất, trái tim lỡ làng một nhịp.
Anh...là đang lo cho em đó!!!
Cô lắc đầu, phủ nhận sự rung động nhịp nhàng của con tim lẫn lí trí.
- Vương Thiếu Quân! Tôi và anh vốn chỉ giống như một bản hợp đồng không hơn không kém. Hà cớ gì anh phải quan tâm đến tôi chứ?
Hắn giận dữ, đưa tay bóp lấy cổ tay cô, hét lớn:
- Em nghe cho kĩ đây! Anh và em là vợ chồng! Là vợ chồng hợp pháp đó! Lo cho em là trách nhiệm của anh! Anh lo cho em cũng là nghĩa vụ của anh! Em không thể nghe lời anh lần nữa sao? Anh hại em chưa? Anh có làm gì em chưa?
Cô mặc kệ không quan tâm, đẩy hắn ra, chán nghán bỏ đi:
- Chúng ta là đang lợi dụng lẫn nhau. Công ty tôi cần anh, mà công ty anh cần tôi. Việc của anh là làm cho công ty phát triển, những thứ còn lại không phải việc của anh!
Nhìn cô mạnh dạn bước đi, hắn đen mặt, trán nổi hắc tuyến.
- Yêu em...là sai sao?!
Cô khựng lại, sửng sốt cực độ.
Yêu em....yêu em sao?
Không! Anh ta nói dối! Mình không được phép rung động! Mình không được phép rung động!
Cô nghe theo ý niệm của mình, vẫn bước đi và rời khỏi căn nhà đó.
Hắn nắm chặt bàn tay mình, tức tối ném nát chai rượu đắt đỏ.
Yêu phải một cô gái vô tâm, đau quá!
Đúng lúc đó, Diệp Nguyệt Ngân từ đâu bước vào, thấy cảnh trước mắt thì hơi kinh ngạc.
Hừm! Vốn chỉ muốn viện cớ tới đây thăm hỏi anh Quân một chút, không ngờ lại thấy một màn đặc sắc như này!
Cô ta xoay lưng trở ra, nụ cười trên môi thâm hiểm đến cực độ.
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông! Cũng không thần linh nào có thể cứu nổi chị quá hai lần! Để cưới anh Quân, tôi chấp nhận dùng mọi thủ đoạn xấu xa bỉ ổi.
Diệp Tố Nghiêm! Chuẩn bị cùng tôi chơi màn đặc sắc trước mắt chứ?
***
- Bắt cóc người này cho tôi! Đừng làm anh ta bị thương, chỉ cần làm cho anh ta ngất đi là được!
Cô ta đưa tấm ảnh cho bọn xã hội đen,tên cầm đầu bật cười khanh khách:
- Oh~ Khẩu vị của cô cũng mặn thật đấy! Dám bắt cóc cả Vương Tổng cơ!
- Đừng nhiều lời! Hiện tại anh ta đang một mình ở quán bar, còn say nữa. Đây là thời điểm thích hợp nhất để ra tay đó. Đi đi! Làm xong tôi sẽ chuyển nốt số tiền còn lại!
- Được thôi! Vụ này dễ như trở bàn tay!
Nói rồi nhóm người rời đi, hùng hổ tiến tới vị trí hắn đang ở.
***
Vương Thiếu Quân loạng choạng rời khỏi bar, mùi rượu bốc lên nồng nặc.
Cứ uống một ly, lại nhớ cô thêm một lần. Mà nhớ cô thêm một lần, lại uống thêm một ly!
Hắn cố gắng bước tới xe mình, bất chợt khựng lại. Một dàn người bày ra trước mắt, giọng đanh thép:
- Chào Vương Tổng! Hôm nay lại gặp nhau rồi!
Hắn lắc đầu, giữ một chút bình tĩnh:
- Là nhóm xã hội đen khét tiếng nhất thành phố đây sao? Chào! Lâu quá không gặp! Lần này lại là ai thuê các người giết tôi vậy?
- Nói ra thì chắc anh sẽ sốc lắm! Nhưng tôi không muốn nói, cũng không muốn nhiều lời. Lên đi anh em! Bắt thằng đó lại cho tao!
Dứt lời, đám người xông lên bao vây hắn. Hắn một thân một mình trụ những 7 tên, bao vây bốn phương tám phía, không cách nào thoát được. Mà hắn, còn đang say! Cả đám hỗn loạn bắt đầu đánh, cố kìm kẹp hắn lại. Diệp Nguyệt Ngân không cho chạm vào hắn, đương nhiên bọn này cũng sẽ không tổn thương hắn!
- Cố gắng tiêm mũi thuốc mê đó vào người Vương Tổng là được! Nhẹ nhàng thôi!
Tên cầm đầu cười đểu cáng, hả hê nhìn hắn một mình chống chọi với lũ sâu bọ.
Hắn đưa tay đỡ một cước, sau lưng lại dùng chân đá thêm một cước. Hắn dùng toàn bộ sức lực để mua về một chút tỉnh táo, không ngừng đánh trả đám người.
Chiêu nào của hắn cũng nhắm ngay chỗ hiểm, làm không ít kẻ nằm gục ra đất. Giận dữ, một tên bất chấp mệnh lệnh, dùng lực rất mạnh đá vào bụng hắn một cái. Hắn bật ngửa lui sau, máu từ khóe miệng chảy ra đều đều.
Chưa dừng lại ở đó, bốn năm tên bước tới giữ chặt tay chân, rồi từ từ chích ống thuốc mê vào người hắn.
Thuốc ngấm dần vào lí trí, Vương Thiếu Quân mơ màng mở mắt, thó thé:
- Tố Nghiêm! Em...cứu anh...
- Không được! Tôi nhất định không uống nữa đâu!
- Em phải uống! Em nhất định phải uống!
Tố Nghiêm bước đi lạnh lùng, Thiếu Quân lại nhong nhong chạy đằng sau, trên tay là một chai rượu.
Người hầu trong nhà cười gượng. Cái trò mèo đuổi chuột này, thấy quen quen!
Cô không chịu uống, vì một lí do rất chi là...đặc sắc. Tối hôm qua uống một ly, say tí bỉ ngủ chả biết trời đất. Nhưng chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là lúc thức dậy, cô thấy mình đang nằm trong lòng hắn mà ôm ôm ấp ấp!
Hắn níu lấy tay cô, nhõng nhẽo bắt cô tập uống tiếp. Cô giựt mạnh tay ra, dứt khoát:
- Vương Thiếu Quân! Anh đã hứa với tôi là sẽ không chạm vào tôi mà! Tại sao lại làm như vậy?
- Ôm em ngủ là sai sao? Có thằng chồng nào mà đến bây giờ vẫn chưa lên giường với vợ không?
- Anh...
- Diệp Tố Nghiêm! Anh đang lo cho em đó! Anh đang giúp cho em đó! Em là người trên thương trường, không biết uống rượu chính là điểm yếu mấu chốt. Tính cách em ngang tàng như vậy, hỏi biết bao nhiêu người đang muốn hại em đây? Và em có chắc mình có thể đối phó hết đám người đó không? Em mưu mô, em tài trí, nhưng em thủ đoạn bằng người ta không?
Hắn bực mình nói lí lẽ. Cô đứng chôn chân dưới đất, trái tim lỡ làng một nhịp.
Anh...là đang lo cho em đó!!!
Cô lắc đầu, phủ nhận sự rung động nhịp nhàng của con tim lẫn lí trí.
- Vương Thiếu Quân! Tôi và anh vốn chỉ giống như một bản hợp đồng không hơn không kém. Hà cớ gì anh phải quan tâm đến tôi chứ?
Hắn giận dữ, đưa tay bóp lấy cổ tay cô, hét lớn:
- Em nghe cho kĩ đây! Anh và em là vợ chồng! Là vợ chồng hợp pháp đó! Lo cho em là trách nhiệm của anh! Anh lo cho em cũng là nghĩa vụ của anh! Em không thể nghe lời anh lần nữa sao? Anh hại em chưa? Anh có làm gì em chưa?
Cô mặc kệ không quan tâm, đẩy hắn ra, chán nghán bỏ đi:
- Chúng ta là đang lợi dụng lẫn nhau. Công ty tôi cần anh, mà công ty anh cần tôi. Việc của anh là làm cho công ty phát triển, những thứ còn lại không phải việc của anh!
Nhìn cô mạnh dạn bước đi, hắn đen mặt, trán nổi hắc tuyến.
- Yêu em...là sai sao?!
Cô khựng lại, sửng sốt cực độ.
Yêu em....yêu em sao?
Không! Anh ta nói dối! Mình không được phép rung động! Mình không được phép rung động!
Cô nghe theo ý niệm của mình, vẫn bước đi và rời khỏi căn nhà đó.
Hắn nắm chặt bàn tay mình, tức tối ném nát chai rượu đắt đỏ.
Yêu phải một cô gái vô tâm, đau quá!
Đúng lúc đó, Diệp Nguyệt Ngân từ đâu bước vào, thấy cảnh trước mắt thì hơi kinh ngạc.
Hừm! Vốn chỉ muốn viện cớ tới đây thăm hỏi anh Quân một chút, không ngờ lại thấy một màn đặc sắc như này!
Cô ta xoay lưng trở ra, nụ cười trên môi thâm hiểm đến cực độ.
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông! Cũng không thần linh nào có thể cứu nổi chị quá hai lần! Để cưới anh Quân, tôi chấp nhận dùng mọi thủ đoạn xấu xa bỉ ổi.
Diệp Tố Nghiêm! Chuẩn bị cùng tôi chơi màn đặc sắc trước mắt chứ?
***
- Bắt cóc người này cho tôi! Đừng làm anh ta bị thương, chỉ cần làm cho anh ta ngất đi là được!
Cô ta đưa tấm ảnh cho bọn xã hội đen,tên cầm đầu bật cười khanh khách:
- Oh~ Khẩu vị của cô cũng mặn thật đấy! Dám bắt cóc cả Vương Tổng cơ!
- Đừng nhiều lời! Hiện tại anh ta đang một mình ở quán bar, còn say nữa. Đây là thời điểm thích hợp nhất để ra tay đó. Đi đi! Làm xong tôi sẽ chuyển nốt số tiền còn lại!
- Được thôi! Vụ này dễ như trở bàn tay!
Nói rồi nhóm người rời đi, hùng hổ tiến tới vị trí hắn đang ở.
***
Vương Thiếu Quân loạng choạng rời khỏi bar, mùi rượu bốc lên nồng nặc.
Cứ uống một ly, lại nhớ cô thêm một lần. Mà nhớ cô thêm một lần, lại uống thêm một ly!
Hắn cố gắng bước tới xe mình, bất chợt khựng lại. Một dàn người bày ra trước mắt, giọng đanh thép:
- Chào Vương Tổng! Hôm nay lại gặp nhau rồi!
Hắn lắc đầu, giữ một chút bình tĩnh:
- Là nhóm xã hội đen khét tiếng nhất thành phố đây sao? Chào! Lâu quá không gặp! Lần này lại là ai thuê các người giết tôi vậy?
- Nói ra thì chắc anh sẽ sốc lắm! Nhưng tôi không muốn nói, cũng không muốn nhiều lời. Lên đi anh em! Bắt thằng đó lại cho tao!
Dứt lời, đám người xông lên bao vây hắn. Hắn một thân một mình trụ những 7 tên, bao vây bốn phương tám phía, không cách nào thoát được. Mà hắn, còn đang say! Cả đám hỗn loạn bắt đầu đánh, cố kìm kẹp hắn lại. Diệp Nguyệt Ngân không cho chạm vào hắn, đương nhiên bọn này cũng sẽ không tổn thương hắn!
- Cố gắng tiêm mũi thuốc mê đó vào người Vương Tổng là được! Nhẹ nhàng thôi!
Tên cầm đầu cười đểu cáng, hả hê nhìn hắn một mình chống chọi với lũ sâu bọ.
Hắn đưa tay đỡ một cước, sau lưng lại dùng chân đá thêm một cước. Hắn dùng toàn bộ sức lực để mua về một chút tỉnh táo, không ngừng đánh trả đám người.
Chiêu nào của hắn cũng nhắm ngay chỗ hiểm, làm không ít kẻ nằm gục ra đất. Giận dữ, một tên bất chấp mệnh lệnh, dùng lực rất mạnh đá vào bụng hắn một cái. Hắn bật ngửa lui sau, máu từ khóe miệng chảy ra đều đều.
Chưa dừng lại ở đó, bốn năm tên bước tới giữ chặt tay chân, rồi từ từ chích ống thuốc mê vào người hắn.
Thuốc ngấm dần vào lí trí, Vương Thiếu Quân mơ màng mở mắt, thó thé:
- Tố Nghiêm! Em...cứu anh...
Danh sách chương