Chương 59.
Thích Tiêu Ngộ An.
Sau khi lên cấp ba Minh Thứ đã ở nội trú.
Trên tờ danh sách được thông báo ngày ấy nhìn thấy tên Minh Thứ, Đỗ Hạo giật mình, "anh Minh, cậu ở nội trú sao? Nhà cậu cách trường gần như vậy, tớ còn chưa ở sao cậu lại ở?"
"Ba tôi về rồi." Minh Thứ bận đồ thể thao ngắn màu trắng, hai bên có viền vàng không theo quy tắc nào, nói năng thẳng thắn, lúc nói chuyện rất bình tĩnh, giọng nói đều đều, dáng vẻ vừa ung dung vừa không mấy để tâm.
Đỗ Hạo thế mà suýt nữa sặc Sprite trong họng.
"Hả? Ổng về làm gì? Lại muốn đưa cậu đi sao?" Chuyện năm cuối tiểu học đó Đỗ Hạo vẫn luôn nhớ kĩ, khi ấy cậu còn tưởng tình bạn giữa mình và Minh Thứ cứ như vậy mà đứt, trở về nhà còn khóc tận ba lần.
Mấy chuyện giữa Minh Thứ và người nhà cậu tuy rằng không rõ tường tận, nhưng cũng hiểu quan hệ giữa Minh Thứ và ba mẹ không tốt, vừa nghe ba Minh Thứ về, đã lập tức như kẻ địch giáng lâm.
"Không phải." Minh Thứ điền tên vào giấy nhận sách, ôm lấy sách của mình đi tới phòng học, trên mặt không có cảm xúc gì, nom còn có vẻ ngầu ngầu.
Cậu cũng được xem là người dậy thì sớm nhất trong đám con trai, mới lớp mười, đã cao một mét tám, hè vừa rồi bị Tiêu Cẩm Trình sắp phải học trường cảnh sát xách đi rèn luyện thân thể, luyện cánh tay và vùng bụng ra mấy tầng cơ bắp, nhìn vào không yếu ớt giống với mấy cậu trai cùng tuổi.
Cậu đi ngang hàng lang, hơi ngẩng cằm, tuổi trẻ bức người, lại thêm mấy phần kiêu ngạo, dẫn tới không ít ánh nhìn của người khác. Có người thấp giọng nói: "Thấy rồi chưa, cậu ấy là giáo thảo mới chuyển từ cấp dưới lên đó."
Đỗ Hạo không có tâm trạng nghe người khác tám chuyện, điều cậu quan tâm bây giờ là anh em của mình, "Ể, vậy cậu ở nội trú làm chi á? Lại mâu thuẫn với gia đình hả?"
"Lười phải đối nghịch với bọn họ mỗi ngày." Minh Thứ vẫn là cái giọng điệu lạnh nhạt ấy, "Mẹ tôi cũng về rồi, hiện tại bọn họ đang sống cùng nhau, muốn tôi chuyển sang đấy. Nếu là cậu cậu có vui lòng chấp nhận không?"
Đỗ Hạo không hiểu gì, "Bọn họ... Bọn họ không phải kết hôn vì trách nhiệm, không vừa mắt nhau sao?"
"Ai biết được." Minh Thứ khinh thường chậc một tiếng, "Đôi bên dày vò nhau nhiều năm, bỗng dưng phát hiện chấp vá vậy cũng được chẳng hạn."
Đi hết một đường lớn hành lang, Đỗ Hạo xem như hiểu sơ sơ chuyện anh Minh của cậu ở nội trú.
Minh Hào Phong và Ôn Nguyệt mâu thuẫn tan biến, sống ở trung tâm thành phố, cứ cách ba tới năm hôm là tới viện lớn thăm Minh Thứ và Minh Hãn, có suy nghĩ muốn bù đắp quá khứ, ý muốn người nhà hòa thuận vạn điều may.
Đáng tiếc Minh Thứ không có mua hàng, lười phải chơi trò mẹ con thương nhau, con cái hiếu thuận này, thêm chuyện người anh cuối cùng trong nhà họ Tiêu cũng đã lên đại học, nên Minh Thứt dứt khoát học nội trú, mắt không thấy tâm không phiền.
Vì chuyện này mà nhà họ Minh còn cãi nhau một trận, Minh Hào Phong mắng Minh Thứ không hiểu chuyện, Minh Thứ không tranh cãi cũng không thoả hiệp, cuối cùng vẫn là Ôn Nguyệt đứng ra nói, bỏ đi, con lớn rồi, muốn học nội trú thì cứ học nội trú đi.
Đỗ Hạo thấy nhà họ Minh đúng là phiền hà, anh Minh của cậu lớn đến vậy đúng là không dễ dàng gì, đã tới nước này còn hòa hợp cái nổi gì? Muốn cho anh Minh của cậu một gia đình sao? Vớ vẩn gì đấy!
Anh Minh của cậu có đồng ý, cậu cũng không đồng ý.
Cứ thế Minh Thứ đã ở nội trú, cuối tuần đôi khi sẽ về, đôi khi thì không về, lúc về cũng chỉ để thăm Minh Hãn và Tiêu Tranh Vân, hai cụ bây giờ đã tới tuổi già sức yếu, bước chân không còn được linh hoạt như trước. Nên đôi khi về cậu sẽ giúp vài việc vặt, cùng ăn vài bữa cơm.
Tiêu Cẩm Trình thường hay nói cậu lo nhiều. Cậu cứ lo nhiều thế đấy, đã vậy còn tính toán kỹ lưỡng, Ôn Nguyệt với Minh Hào Phong không có tí ti trọng lượng nào trong lòng cậu, nhưng Minh Hãn thì có.
Dù sao đi nữa, cậu cũng là do Minh Hãn nuôi lớn, năm đó cũng là Minh Hãn mở lời, giữ cậu ở lại. Ông cụ này hà khắc cả một đời, hiếm khi bày tỏ tình cảm, nhưng cậu biết, trong lòng ông ít nhiều gì cũng có mình.
Nếu như gặp phải Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong cũng có ở đó, vậy cậu sẽ không ăn cơm ở nhà nữa. Hai người bọn họ có thể hóa giải hiềm khích, nhưng cậu thì không dễ dàng chấp nhận họ trở về trong cuộc đời của mình.
Không cần, cũng không nhất thiết.
Bây giờ cậu ở trường học rất thoải mái.
Ký túc xá của Nhất Trung một phòng ở bốn người, cậu học khoa tự nhiên, Đỗ Hạo học khoa xã hội, tình bạn mười năm quấn quýt cứ vậy bị cắt đứt bởi hai khoa tự nhiên và xã hội, kết quả mỗi khi rảnh rỗi là Đỗ Hạo lại chạy sang ký túc xá của cậu, cho cậu nào là bánh bao hấp với bánh kem của nhà mình, nên đã ngang nhiên trở thành anh em ngoài giá thú(*) trong phòng ký túc xá của bọn cậu.
*兄弟外挂: chắc là thuật ngữ chơi game với nhau đi QAQ, kiểu như bé Hạo tiếp tế lương lực cho nên thành anh em suýt ruột trong phòng ký túc giá của Minh Thứ? Tạm dịch vậy, lót dép ngồi chờ cao nhân chỉ điểm 🤦♀️.
Ba người cùng phòng khác là người từ trường khác thi vào, không rõ chuyện cấp hai ở Nhất Trung. Sau khi Đỗ Hạo dần thân với nhau, thì ba người họ hỏi, anh Minh ngon lành như này, cũng đã lên mười một rồi mà sao còn không chịu yêu đương vậy?
Đỗ Hạo vừa chia bánh kem vừa nói: "Ai mà biết, chắc tại đam mê học hành."
Cả đám bật cười, anh Minh mà đam mê học hành cái khỉ gì? Thành tích bình bình, thông minh thì thông minh thật, nhưng không biết cố gắng, hay thích trốn ra ngoài chơi bóng.
Đầu óc kiểu như anh Minh, nếu đam mê học hành thật, thì đã sớm ngoi lên bảng đỏ của khóa rồi.
Thật ra trong lòng Đỗ Hạo có một suy đoán, nhưng không nói ra. Không nhẫn không nói cho người khác biết, còn không đi hỏi Minh Thứ. Đó là chuyện riêng của Minh Thứ, là thật hay giả cậu đều ủng hộ.
Minh Thứ không yêu đương, rất có khả năng là vì Tiêu Ngộ An.
Lúc nhỏ Tiêu Ngộ An là tấm gương của Minh Thứ nhà cậu, bây giờ mọi người đều đã lớn, trong lòng ai cũng đều sẽ nghĩ ngợi chuyện này chuyện kia, anh Minh của cậu có thể không nghĩ sao? Phần lớn sự lo nghĩ đó sẽ dành cho Tiêu Ngộ An.
Tiêu Ngộ An là đàn ông, thế thì sao, cũng không có ai nói đàn ông thì phải bên nhau với phụ nữ.
Cái chuyện tại sao không quen bạn gái, Minh Thứ bị hỏi nhiều rồi, bình thường sẽ không quan tâm, nhưng nếu bị hỏi gắt gao, mà vừa hay tâm trạng lúc đó tốt, thì sẽ moi kho hình ảnh trong điện thoại ra tìm tấm hình chụp tờ giấy kia.
Trên tờ giấy ấy viết 一一 Tôi Minh Thứ, cam kết không yêu sớm.
"Lúc trước có viết giấy cam kết cho phụ huynh, nên không được yêu sớm."
Người khác nếu nói lời này, vậy nhất định sẽ cười khổ. Cấp ba bị cấm yêu đương, vậy thì còn gì thú vị chứ. Không đau đớn các thứ đã hay lắm rồi, nào giống như Minh Thứ, còn đắc ý ra mặt, giống như đang khoe khoang rằng mình có người quản vậy.
Nhưng chỉ với một tờ giấy như vậy cũng buồn cười quá, đánh nhau tập thể anh Minh còn dám, vậy mà không dám yêu đương? Miễn im hơi lặng tiếng không phải là được rồi sao? Giấu giếm phụ huynh dễ thế mà.
Ba người bạn học đều thấy viết cam kết cũng không phải là lý do anh Minh không yêu đương, hỏi Đỗ Hạo, Đỗ Hạo đã lập tức nhanh trí, nói phụ huynh nhà anh Minh nghiêm khắc.
Minh Thứ nghe lời này, híp mắt phì cười, giống như một con hồ ly giảo hoạt.
Thật ra cậu đã yêu sớm, người cậu thích chính là anh mình.
Nếu hỏi cậu thích từ khi nào thì cậu cũng không rõ, chắc là Tết năm nay, anh trở về, tiết trời thì lạnh lẽo, anh kéo chiếc khăn quàng xuống, choàng quanh cổ cậu.
Trái tim cậu đập mạnh liên hồi, hơi thở trong khăn quàng cổ cũng trở nên nóng cháy, hun đỏ đôi gò má cậu.
Cậu đoán đó gọi là thích.
Không phải là cái thích của em trai giành cho anh trai, mà là cái thích kiểu ấy, cái kiểu đơn điệu nhất mà cũng điên cuồng nhất.
Đến tối cậu chạy vào phòng vệ sinh, rất lâu sau mới trở ra, thứ cậu nghĩ đến toàn là anh.
Nỗi sợ hãi kích động này nếu nhất định phải tra xét đến cùng, thì có lẽ là xuất hiện từ buổi sớm cậu lén nhìn anh ấy.
Đây là bí mật cậu vẫn luôn giấu tận đáy lòng, không nói với ai. Nhưng đôi lúc cậu thường mơ thấy buổi sáng hôm ấy, anh đã là đàn ông, cậu cũng sắp trở thành một người đàn ông giống anh.
Cậu gần như không cần tốn bao nhiêu sức lực, là chấp nhận một sự thật chuyện mình thích anh... Thích Tiêu Ngộ An này.
Cậu không thích Tiêu Ngộ An, thì còn có thể thích ai đây? Anh từ nhỏ đã là mục tiêu của cậu, cậu luôn dán mắt chỉ nhìn mỗi người đang chạy phía trước mình này, tới ánh nhìn dư thừa cũng không nỡ cho người khác.
Nhưng cậu không biết, anh có thích mình không, không phải là kiểu thích giữa anh em trai với nhau, mà là kiểu thích mà chỉ có người yêu mới có.
Sau khi Tiêu Ngộ An tốt nghiệp trường cảnh sát, tham gia vài nhiệm vụ mật có liên quan, thì vòng quan hệ bên ngoài luôn trong trạng thái gián đoạn. Lúc Minh Thứ học lớp mười, anh còn có thể quan tâm cuộc sống ở trường của bé con một chút, thành tích ra sao, ở chung với bạn học có ổn không.
Đợi khi Minh Thứ lên lớp mười một, anh gần như đã không còn thừa sức lực để quan tâm nữa.
Thế nên cũng không biết rằng Minh thứ vì chuyện không liên lạc được với mình mà tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện, lo lắng sợ hãi không thôi. Càng không biết khi Minh Thứ lo lắng sợ bãi, vẫn luôn gọi tên anh, thì thều rằng anh ơi, làm những chuyện mà thiếu niên trong kỳ thanh xuân vẫn hay làm.
Hậu quả lơ là việc quan tâm đó là, khi gặp lại Minh Thứ lần nữa, anh thậm chí còn ngây ngốc một hồi, cảm thấy thiếu niên trước mắt mình có hơi xa lạ.
Hè lớp mười một, một mình Minh Thứ đi thủ đô.
Cậu báo trước với Tiêu Ngộ An, "Anh, anh không về, vậy nghỉ hè em tới tìm anh nhé."
Tiêu Ngộ An đang ở khu nhà mà đơn vị đã cấp cho, vừa lúc cũng đang trong thời gian được nghỉ phép, nghe nói Minh Thứ muốn tới, tự khắc đã đồng ý, nhưng vẫn dặn dò mang theo bài tập, sắp lên lớp mười hai tới nơi rồi.
Hè lớp mười hai ở Nhất Trung chỉ có một tháng, trước tháng tám sẽ khai giảng. Điều này có nghĩa là Minh Thứ chỉ có thể ở cạnh anh được chút ít nhiêu đây thôi.
Cậu không muốn bài tập chiếm hết thời gian ít ỏi ấy, nhưng vì để giống một học sinh giỏi, vẫn là nghe lời xách tập vở đem theo.
Máy bay hạ cánh vào chiều tối, Tiêu Ngộ An lái xe đến đón, Minh Thứ lại cao lên rồi, còn cao hơn cả Tiêu Cẩm Trình, mặc áo T Shirt màu đậu xanh cùng quần jean, lộ ra cái trán, tay đeo một chiếc đồng hồ màu đen, còn có một sợi chuỗi đeo tay chắc là dùng để làm làm màu.
Tiêu Ngộ An ngơ người, đã thấy Minh Thứ hé miệng cười tươi, "Anh!"
Sau khi lên xe, Minh Thứ vô thức ngửi mùi, trong xe có một mùi hương nước hoa rất nhạt.
"Ngửi gì đấy?" Tiêu Ngộ An thắt dây an toàn cho cậu, xe lăn bánh chạy.
Đương nhiên là ngửi coi có mùi người khác hay không. Minh Thứ không nói gì, nhưng thật ra trong lòng đang phỏng đoán. Khai giảng là cậu đã mười tám tuổi, anh cậu sắp hai mươi tư, nhất định là có người nhớ thương anh mình, chỉ là không biết anh cậu trên con đường muôn bề bận rộn, có rút được thời gian yêu đương với ai hay không.
Chuyện này cậu không tiện hỏi trong điện thoại, càng không tiện đi hỏi chị Cẩn Lan.
Có điều theo cậu quan sát, anh chắc là chưa yêu đương gì đâu.
Mùi hương trên xe rất thoải mái, không giống như hỗn loạn mùi người nào khác, cậu thoáng chốc yên tâm, nhưng khi xe sắp đến nhà vẫn hỏi ra khỏi miệng, "Anh, anh ở một mình sao?"
Cậu cứ tưởng lúc hỏi ra lời này rất bình thường, hỏi xong cặp mắt sáng lấp lánh đã nhìn chằm chằm người ta.
"Cẩn Lan kêu em dò hỏi sao?" Tiêu Ngộ An nói.
Tối ngày hôm qua anh có gọi điện thoại với Tiêu Cẩn Lan, Tiêu Cẩn Lan rất có tự giác của bậc làm chị cả, bận lòng chuyện cá nhân của anh vô cùng. Anh nói gần đây bận rộn, không có thời gian nghĩ mấy chuyện ấy. Tiêu Cẩn Lan giống như không tin tưởng lắm.
Anh đã đoán thể nào Minh Thứ cũng sẽ hỏi. Quả nhiên.
Chẳng qua hôm nay khi tới đón Minh Thứ, anh có một cảm giác không thể hình dung.
Bé con đúng là cao lên thật, tới tháng mười là trưởng thành, không nhẫn chiều cao tăng lên, mà thân thể cũng cứng cáp chắc chắn, không giống que xiên như hồi còn học cấp hai.
Tới ánh nhìn khi nhìn người khác cũng thay đổi.
"Dạ? Chị đâu kêu em dò hỏi gì đâu." Minh Thứ chớp mắt hai cái, "Em sợ nhà anh có người, mà em vào ở thì không tiện lắm?"
Tiêu Ngộ An cười đáp: "Không tiện vậy em còn tới?"
Minh Thứ giật mình, "Vậy có người thật sao?"
Tiêu Ngộ An ngừng xe, trêu cậu: "Ừ, có."
Hết chương 59.