Hôm sau, cuối cùng y đã miễn cưỡng chịu ăn uống, rồi, từ đó trở đi là chuỗi ngày vô cùng an tĩnh, y không còn bức bối bất an, thậm chí ngay cả khi phát bệnh, y cũng cực lực nhẫn nhịn không phát ra thanh âm.

Người y ngày càng tiều tụy hơn, con mắt vốn sáng như yêu ma, cũng dần dần ảm đạm.

Thu qua, đông sang... Thời gian cứ ngày ngày trôi đi như vậy đấy.

“Hôm nay là Nguyên Tiêu rồi à?”

Nhìn đĩa bánh trôi trong hộp thức ăn, thiếu chủ bất chợt hỏi khẽ, khóe môi vương nét cười khó hiểu, ngẩng đầu nhìn U Thảo nơi ô cửa sổ. U Thảo hốt nhiên phát hiện, tóc mai của y đã mờ mờ chớm bạc! Cô bỗng thấy xúc động muốn khóc, nhưng chỉ gật gật đầu.

“Bên ngoài cả ngày đều náo nhiệt... Trong các có chuyện gì thế?” Y hỏi.

Ngần ngừ hồi lâu, thanh y thị nữ thấp đầu, nhẹ nhàng hồi đáp: “Hôm nay... là ngày đại hỉ, của nhị công tử và Nguyễn cô nương. Ngoài kia có rất nhiều tân khách đến dự”.

Người bên trong rất lâu không lên tiếng, không biết là cảm thấy tư vị gì. U Thảo không nhịn nổi, buột ra một câu: “Thiếu chủ đừng buồn, A Tú kỳ thực ----”

“Đó chỉ là trò đùa”. Y đứng phắt dậy, xiềng sắt trên vai trơn trượt, kéo lại khiến y nhíu mày, nhãn thần của y lạnh nhạt chẳng chút e sợ, hờ hững nói: “Chẳng qua, lúc đó ta không chịu được, khi thấy nụ cười của Thiếu Khanh và cô ta mà thôi... Xem ra, ta có bệnh rồi... Nhìn thấy người khác cười như vậy, ta không chịu được”.

“Ta biết A Tú là bạn thân của cô, ta cũng chỉ dọa Thiếu Khanh thôi. Hà huống... loại nữ nhân như cô ta, sao có thể xứng ở gần ta mà còn mạng được”.

Y quay đầu, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt ngoài cửa, bỗng cười cười, nói: “Cô gầy đi nhiều đấy, U Thảo”.

“Thảo nhi? Lâu lắm rồi không gặp cô!”

Trong Lan Kiếm thất gấm hoa rực rỡ, đang trang điểm trước lễ cưới, hồng y thiếu nữ kinh ngạc mừng rỡ đứng bật dậy, chạy đến nắm tay người tỷ muội thân thiết từ nhỏ, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như đóa hoa xòe nở.

Ánh mắt U Thảo phiêu hốt nhìn nàng, nhoẻn miệng cười, điềm đạm nói: “A Tú, giờ cô sắp thành nhị thiếu nãi nãi rồi... Sau này, đừng tùy tiện với đám hạ nhân chúng tôi như vậy, sẽ làm mất thân phận của cô ở nhà chồng đấy”.

Nụ cười của A Tú càng thêm hạnh phúc, xán lạn như ánh mặt trời: “Yên tâm, Thiếu Khanh trước nay không vì hiềm điều này mà bỏ rơi tôi... Đúng là cái số tôi may mắn à...”

Nàng nhìn sắc mặt ngày một phờ phạc của người bạn tốt, hết mực lo âu hỏi: “Nghe nói, cô vẫn theo đại công tử Thiếu Uyên? ---- Tên điên đó, có gì đáng cho cô phải vậy?”

Nhớ đến cái lần y vũ nhục nàng ở ngoài thành, gương mặt ôn nhu của A Tú đanh lại, oán hận nói: “May là hắn bị điên! Nếu không, chẳng phải là muốn bức tôi làm thị nữ cho tên điên đó à?”

“Cậu ấy không điên”. Hốt nhiên, thanh y nữ tử hờ hững nói, rồi, cô nhắc lại, “Thiếu chủ không điên”.

Ngạc nhiên nhìn U Thảo, A Tú không nhịn nổi bật cười khúc khích: “Trông cô kìa... nói giỡn gì mà nghiêm túc thế --- Hôm đó, là ai chính miệng bảo thiếu chủ bị điên kia chứ? Ài ài, U Thảo à... Đúng là cô ở cạnh người đó lâu quá rồi, cẩn thận không cũng điên mất đó”.

Mặc dù là đùa vui, nhưng thấy vẻ tiều tụy khó gượng của người bạn thân, trên khuôn mặt rạng ngời của A Tú cũng nảy sinh ý tiếc thương, than: “Thảo nhi, đừng ngớ ngẩn nữa, cô tự nhìn mình đi, người gầy đến mức thành bộ dạng gì rồi kìa --- Hay là, sau khi tôi xuất các, sẽ xin lão gia ân chuẩn, đưa cô qua Lan Kiếm thất, đều là hảo tỷ muội cả, sau này cũng có thể chăm sóc lẫn nhau”.

“A Tú, cô nói đùa rồi. Phúc khí như vậy, U Thảo không hưởng nổi đâu. Tôi chỉ muốn theo thiếu chủ thôi”.

U Thảo cười gượng gạo, nhìn thần sắc hạnh phúc của A Tú, mắt cô có cảm giác thấm ướt ---- phảng phất như có thứ gì đó tăm tối đang xâm chiếm cõi lòng cô, khiến trong tim cô, có một cảm giác muốn vung mạnh tay, đập tan thứ hạnh phúc đó nát thành tro bụi! Cuối cùng cô đã minh bạch tâm tình của thiếu chủ khi đó... Điên rồi. Chỉ sợ, tâm trạng hiện tại của cô, cũng sắp điên rồi.

Hồi lâu sau, ánh mắt cô đọng lại nơi thanh trường kiếm màu bạc treo trên vách tường Lan Kiếm thất, vẻ hơi sửng sốt: “Băng Tuyết Thiết?” Câu nói thoát ra khỏi miệng.

“Ừ, đúng rồi... Là bội kiếm của đại công tử truớc khi phát điên đó”. Chẳng liếc nửa mắt đến thanh kiếm, lông mày A Tú chau lại, có chút chán ghét và cam chịu, “Lão gia cho Thiếu Khanh rồi ---- Kỳ thực, có gì hay đâu chứ? Nó từng nằm trong tay tên điên đó, giờ khiến người ta nhìn mà vẫn rợn cả gai ốc”.

Dù sao cũng sắp làm thiếu nãi nãi rồi, tuy không nghĩ gì, cố ý hay không, nhưng nàng đã không để tâm đến cảm nhận của người bạn thân -------

“À, tôi phải về đưa cơm cho thiếu chủ. Đi trước nhé”.

Lòng lại nhói đau, sợ nỗi u ám trong mắt lộ ra ngoài, cô vội vàng quay người cáo lui.

“Ấy, Thảo nhi, cô tìm tôi có chuyện gì, còn chưa nói mà!”

Sau lưng, thanh âm của A Tú gọi với lại, cô không quay đầu, đáp: “Không có gì, chỉ đến chúc mừng cô xuất các thôi. A Tú”.

Không cần nói nữa... Vốn dĩ, là muốn cầu người bạn thân từ thưở nhỏ giúp đỡ, xem xem có thể khuyên lão gia khai ân, phái đại phu tới, khám cho thiếu chủ bệnh ngày càng nghiêm trọng --- thần sắc của y mỗi lúc một ảm đạm, đêm ho không ngớt, vết thương trên vai bốc mùi thối rữa khiến người ta rùng mình kinh sợ.

Nếu không mời thầy y đến, y sẽ chết... Y sẽ chết trong đó mất!

Nhưng, nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của A Tú, nghe ra sự khinh thường đối với một kẻ điên trong ngữ khí của nàng, cuối cùng cô đã không mở lời.

Không ai... không ai có thể giúp cô.

Tất cả mọi người, đều điên rồi... đều điên rồi!

“Phương lão phu nhân, bà cũng không cần phải bức người thái quá chứ? Nói gì thì Thiếu Uyên vẫn là nhi tử của tại hạ, nó đã bị giam cầm, đời này khó thoát khỏi chốn lao tù, lẽ nào tại hạ phải giết nó thì phu nhân mới chịu buông tha sao?”

“Tạ các chủ, lệnh lang đã điên rồi! Dù bây giờ tạm thời nhốt y lại, khó mà bảo đảm một ngày nào đó y sẽ không ra ngoài gây hại cho võ lâm. Ngay cả con trai ta Thiên Lam cũng không phải đối thủ của y, đến lúc đó, ai có thể khống chế được y đây? Hơn nữa... chẳng lẽ để Thiên Lam bị một tên điên vô duyên vô cớ giết như vậy? Bất luận thế nào, Phương gia chúng ta cũng sẽ không bỏ qua!”

“Phương lão phu nhân, hôm nay mời bà tới đây là để mừng ngày lành của Khanh nhi, chẳng lẽ bà lại đến tầm cừu? Biết bao võ lâm nguyên lão đều được tôi mời tới, đợi lát nữa sẽ thỉnh họ đánh giá đúng sai chuyện này ----”

“Ha ha... Tạ các chủ, tâm tư của ông, tôi còn không biết sao. Hôm nay, không chỉ đơn giản là làm lễ thành hôn cho nhi tử chứ? Ông mời nhiều nguyên lão như vậy, cũng vì muốn nhân cơ hội thăm dò phản ứng của mọi người, lung lạc nhân tâm, để ông có thể làm võ lâm minh chủ nhiệm kỳ sau chứ gì?”

“... ... .Phương lão phu nhân quả nhiên sáng suốt”.

“Người ngay không nói mập mờ, tuy lệnh lang đã bị điên, đạo nghĩa võ lâm vẫn không thể loại trừ kẻ điên, Tạ các chủ, nếu ông không bắt y đền mạng cho Thiên Lam, Phương gia sẽ là người đầu tiên phản đối các chủ nhiệm chức! Lạc Dương Phương gia dù bất tài, nhưng chút ảnh hưởng này thì vẫn còn đấy”.

“Lão phu nhân chớ đi vội ... . Để tôi suy nghĩ”.

“Nhi tử mặc dù là nhi tử, nhưng nếu đã điên rồi thì bất tất phải lưu lại? --- Ngôi vị võ lâm minh chủ và đứa nhi tử điên khùng, bên nào nặng bên nào nhẹ, Tạ các chủ một đời kiêu hùng, trong lòng tự minh bạch”.

“Nếu đã như vậy... chẳng đặng đừng, phải đại nghĩa diệt thân. Đêm nay, sẽ bàn giao cho lão phu nhân”. Sau một lúc trầm ngâm, thanh âm thường ngày hiền từ, cất lên gần như độc ác.

Cuộc đối thoại trong Vấn Đỉnh các, cuối cùng đã kết thúc.

Đứng bên ngoài cửa sổ, toàn thân cô cứng đờ, hồi lâu không thể động đậy... .Ra khỏi Lan Kiếm thất, cô quyết tâm nỗ lực lần cuối, đi van nài lão các chủ, thế rồi, cô lại tình cờ nghe được đoạn đối thoại này ở Vấn Đỉnh các.

Kinh hoàng giật lùi, vừa quay đầu lại cô đã đụng mặt lão gia đứng ngay phía trước. Lão săm soi khuôn mặt t ái mét đó, nở nụ cười ôn hòa, đầu gật nhẹ, than: “Thật hiếm thấy, không ngờ Thiếu Uyên lại có được một thị nữ như ngươi... Nó cũng nhắm mắt được rồi”.

Rồi, cổ họng của cô thình lình bị bóp nghẹt, ý thức thoáng chốc mơ hồ.

“Bỏ đi... Bây giờ mà giết ngươi, chiều nay không thấy ngươi đến Tuyết ngục, Thiếu Uyên khó tránh khỏi sinh lòng nghi ngờ, tuy nó không thể phản kháng --- nhưng thế cũng gây bất tiện cho việc hạ thủ đêm nay”. Hốt nhiên, ở ranh giới sinh tử, cô nghe thấy lão các chủ lẩm bẩm một mình, sau đó, cằm cô bị giữ chặt, một loại thuốc nước đắng chát đổ vào miệng, trôi tuột xuống cổ họng.

“Đây là Tử Tâm cổ... Ngươi cũng biết sự lợi hại của nó rồi đấy”. Dốc sức mở mắt, đúng lúc trông thấy lão các chủ cười nhạt uy hiếp, nói, “Ngươi vốn là một nha đầu thông minh, biết phải làm thế nào. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn qua một đêm nay, đợi ta xử trí Thiếu Uyên xong, ngày mai sẽ trao giải dược cho ngươi”.

“Bằng không, cổ độc phát tác, đủ khiến ngươi cầu sống không được, cầu chết không xong!”

Lão gia nghênh ngang bỏ đi, mục quang đắc ý, tựa như mọi thứ đều nằm trong bàn tay lão, không gì có thể trốn thoát.

Tim cô bắt đầu đau âm ỉ, cô biết, đó là do độc trùng đang sinh sôi trong huyết dịch.

Gắng guợng vịn vào lan can hành lang, đứng lên, cô xoa xoa nơi yết hầu vừa bị xiết chặt, thở hổn hển.

Nước mắt. Tuyệt vọng, không sự cứu giúp, cuối cùng đã vật ngã cô.

Cô nhẹ vuốt cổ họng, khóc ròng không thành tiếng... Không có cách nào, thực sự không có cách nào sao?!

“Ai da... Thảo nhi, cô sao thế? Bị ngã à?”

Trong cơn tuyệt vọng, bên tai chợt nghe thấy tiếng nói ân cần ---- Ngữ khí thanh thoát vô ưu, không giấu nổi niềm hạnh phát dạt dào tận đáy lòng ---- Là A Tú, là nàng A Tú hạnh phúc đó.

Là A Tú sắp trở thành nhị thiếu nãi nãi. Là A Tú tương lai sẽ trở thành nữ chủ nhân của Đỉnh Kiếm các.

Nàng vừa bước ra khỏi Lan Kiếm thất, nhìn thấy người bạn thân đang ngã ngồi trên đất đứng dậy, bất giác quan tâm chạy đến, đỡ lấy cô, đưa vào phòng mình nghỉ ngơi. Căn phòng trang trí hoa lệ phi phàm, dán chữ Hỉ, tô rồng vẽ phượng.

Tân nương đêm nay xuất giá. Một nữ tử hạnh phúc.

“Tôi đi kiếm cho cô ít thuốc trị vết bầm té...” Bảo đám hầu gái ra ngoài, A Tú không còn bị câu thúc, thoải mái cười nói với người bạn thân, rồi quay đi tìm thuốc ---- Đêm nay, nhị công tử sẽ thành hôn, còn đại công tử lại phải chết sao?!

Không hiểu vì sao, ánh mắt nhìn quanh, rốt cuộc lại bám vào thanh Băng Tuyết Thiết quen thuộc trên vách tường.

“Thảo nhi xem, thuốc này được không ----” Nữ tử mặc đồ cưới màu đỏ, cao hứng lôi ra được một lọ thuốc, quay đầu lại, tai bỗng nghe thấy một tiếng “coong” trong vắt, thanh kiếm sắc cắt băng đoạn tuyết đã gác trên cổ nàng!

“Thảo nhi cô làm gì thế? Cô điên rồi à?!” Hoảng sợ trước tia sáng kỳ dị trong mắt người bạn thân, tân nương run run hỏi.

“Không được loạn động, không được loạn động! Nếu không tôi giết cô đấy! A Tú”.

Khuôn mặt của U Thảo, trắng bệch như chết, con mắt phóng ra tia sáng gần như điên cuồng, thanh âm run rẩy, tay cũng hơi phát run, lưỡi kiếm sắc chạm vào chiếc cổ trắng ngần của A Tú, cứa ra một vệt máu.

Đám hầu gái nghe động chạy vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt, đều kinh hãi ré lên.

Kéo theo A Tú, U Thảo lùi sát vào góc tường, hết sức bình tĩnh và lạnh lùng: “Đi nói với lão gia, bảo ông ấy lập tức dẫn ta đi thả thiếu chủ ra! ---- Bằng không ta giết nhị thiếu nãi nãi! Đi mau!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện