Rác được người của Hiệp hội âm nhạc dọn dẹp rồi chất thành một đống lớn trông khá bừa bãi trong cống thoát nước, Lucien chuyển tới chuyển lui chừng bảy tám lần trên chiếc xe đẩy bốn bánh mới gần hết số đó, cả người lem luốc.
Thực ra mỗi buổi sớm, Giáo hội đều thuê lao công tới dọn đống rác ra bên ngoài thành để thành phố đỡ phải dơ bẩn cũng như phát sinh bệnh truyền nhiễm, nhưng Hiệp hội âm nhạc lại không thể đợi được đến sáng hôm sau, ngại đống rác lớn như thế ảnh hưởng đến mỹ quan chung quanh.
Ôm lấy đống rác cuối cùng, Lucien cẩn thận bước từng bước quanh mé ngoài của đại sảnh ra tới cửa chính.
“Wolf, chết tiệt, ông không thể để ta yên tĩnh xem khúc phổ (*) một chút được sao?” Tiếng nói thuần hậu nhưng khá gay gắt đột nhiên phát ra, đồng thời một bóng người mặc áo khoác đỏ vội vã từ trên cầu thang đi xuống, ông ta vừa bước xuống vừa quay người lại mắng, đúng lúc đụng phải Lucien không kịp né.
Loảng xoảng một tiếng, trong đống rác Lucien ôm rơi một thứ xuống thảm, cho dù tấm thảm này cực mềm cực dày nhưng cũng không thể ngăn nổi âm thanh khá trầm lắng phát ra.
Bóng người mặc áo khoác đỏ lảo đảo mấy bước mới đứng thẳng được, người này chính là nhạc sĩ Victor.
Victor hít sâu một hơi, sau đó khom lưng nhặt chiếc đèn bị rớt đưa cho Lucien đang cuống quýt ôm chặt đống rác trên người: “Xin lỗi.”
Một người đàn ông trung niên tóc xù mặc áo khoác màu xanh đậm từ trên cầu thang bước xuống, cằm ông ta hơi nhô ra trước: “Victor, hiệp hội không phải chỉ mở cho mình ông, tôi có quyền làm chuyện tôi muốn, nếu muốn thoải mái tự tại thì hãy quay về nhà của ông đi.”
Ông ta dùng động tác tay để nhấn mạnh thêm ý nói của bản thân, trên mặt không giấu nổi nét cười: “Chỉ còn hơn ba tháng nữa sẽ diễn ra buổi giao hưởng đầu tiên của ông tại Thánh Vịnh thính phòng, tôi hiểu là ông căng thẳng mẫn cảm tới mức nào, nhưng chẳng lẽ đến giờ ông còn chưa chuẩn bị xong một bản nhạc nào sao? Tôi chờ buổi biểu diễn này rất lâu rồi, thậm chí còn định sau khi nghe xong sẽ viết một bài cho ông trên tờ Bình luận Âm nhạc đấy.”
“Chết tiệt, có bản lĩnh thì ông tổ chức ngay một buổi giao hưởng tại Thánh Vịnh thính phòng xem.” Victor chửi thầm một câu, xoay người ra khỏi đại sảnh.
Sắc mặt Wolf kém hẳn đi, vừa chửi thầm vừa bước trở lên lầu: “Nếu không có ông, hơn ba tháng sau…”
Lucien thấy đôi bên thôi cãi nhau liền ôm đống rác ra khỏi đại sảnh, bỗng nhiên, hắn nhìn qua chiếc đèn không có pha lê nằm trên cùng, thấy những hoa văn đẹp đẽ khắc trên chui đèn đã bị mài mòn thì chợt nghĩ: “Nó có phải kim loại không nhỉ?”
Mang suy nghĩ như thế, sau khi Lucien ôm đống rác này bỏ xuống xe đẩy bốn bánh liền đưa tay chạm khẽ lên chui đèn, biết được nó được chế tạo từ kim loại, hình như là đồng nhưng lại cứng và bền hơn những loại đồng mà hắn thấy ở kiếp trước: “Na ná nguyên tố đồng? Tuy rằng cái chui đèn này cũng chẳng được bao nhiêu kim loại lắm nhưng nếu bán cho thợ rèn hẳn cũng được mấy đồng Phil đây.”
“Tiền?” Là một tên nghèo kiết xác nên giờ thấy thứ gì thì Lucien đều sẽ nghĩ xem nó có đáng giá không, cũng nhờ thế mà hắn chợt nghĩ tới một chuyện: "Không biết trong đống rác này có thứ gì dùng được không? Ví dụ như đống giấy vụn, mấy cây bút lông hỏng mới thấy khi nãy chẳng hạn.”
Lucien như phát hiện ra một “bảo tàng”, trong lòng hớn hở không thôi. Tuy rằng trong mắt những người giàu thì chúng không đáng giá là bao nhưng lại như ánh ban mai soi rọi con đường phía trước tiếp thêm tinh thần muốn thay đổi cuộc sống của Lucien. Chỉ cần tích góp đủ năm bạc Naar thì hắn sẽ biết được sơ bộ những chữ cái trong một tháng. Biết chữ thì hắn sẽ hiểu rõ được tình hình thế giới này, cộng thêm những kiến thức, kinh nghiệm học được ở kiếp trước và thư viện trong đầu, lúc cần hắn hoàn toàn có thể tìm được một con đường làm giàu khác tốt hơn.
Hưng phấn, do dự, trông mong những điều tốt đẹp ở tương lai khiến Lucien mạnh mẽ hẳn, đẩy xe bốn bánh ra ngoài thành nhưng đồng thời trong lòng cũng có nỗi lo riêng. Hắn tìm những thứ có thể sử dụng, có thể bán được từ trong đống rác bằng hai bàn tay của mình mà không ngại dơ bẩn hôi thối.
“Chỉ cần hắc bang không nhúng tay đến chuyện này là được, mình hoàn toàn có thể ứng phó những tên ăn mày rải rác khác.” Trải qua lần đại chiến với lũ chuột mắt đỏ cùng đám Gary, Correa trong đường nước ngầm, Lucien khá tự tin sức mạnh bản thân. Tuy hắn không khỏe bằng những thanh niên rèn luyện cơ thể thường xuyên, nhưng nếu đánh nhau thì sự bình tĩnh, ra tay chuẩn xác tàn nhẫn cũng là những nhân tố quan trọng quyết định thắng lợi.
Rời khỏi Hiệp hội âm nhạc không bao xa, Lucien chợt thấy một người thanh niên tóc bạc thong dong bước tới nơi đó: “Lane? Hắn tới Hiệp hội âm nhạc làm gì nhỉ?”
Sau khi tự nghĩ ra lý do Lane là người ngâm thơ rong luôn mơ vào Hiệp hội âm nhạc nên mới đến đây, Lucien nhanh chóng quên đi chuyện này.
Tới khu cửa thành, do Andrew có chút ấn tượng về Lucien nên khi thấy hắn đẩy xe rác tới liền biết hắn đang làm việc gì, gã mỉm cười không hỏi han gì, để mặc hắn đẩy xe ngang qua đám binh sĩ thủ vệ ra khỏi cửa thành.
“Không phái người đi theo mình, lẽ nào hắc bang thật sự không nhúng tay tới.” Lucien cảm thấy phấn chấn xen lẫn khó hiểu.
Nhưng không vì thế mà Lucien buông lỏng bản thân. Sau khi ra khỏi cửa thành, đi tới hạ du sông Belen được hơn hai mươi phút, thấy xung quanh yên tĩnh thì hắn liền đẩy chiếc xe bốn bánh vào một bụi cỏ ven đường, sau đó lục tìm những thứ có thể bán được tiền từ trong đống rác ở trên xe.
Một chiếc đèn dầu nát, mấy tấm kim loại rỉ sắt, tám cây bút lông hỏng, đống giấy vụn bị vò tròn, vân vân.
Lucien lục đến cuối, lôi ra một tấm lụa mỏng hình vuông, trong suốt, màu đen. Nó có mùi thơm thoang thoảng, mặt trên có một lỗ rách lớn như bị móc phải chỗ nào đấy: “Có lẽ là khăn che mặt của một nữ nhạc sĩ nào đấy.”
Lucien nhìn chiếc khăn che mặt, khẽ vuốt nó, hắn hoàn toàn không có ý nghĩ đen tối gì mà chỉ xem nó có đáng tiền không thôi: “Chất liệu của tấm lụa đen này rất tốt nhưng nó có thể chế được thứ gì nhỉ? Ừm, bán cho thợ may để họ cắt tấm lụa đen này tạo thành đồ trang trí nhỏ hoặc là những đường viền hoa thêu trên váy, áo khoác.”
Sau khi gói những món đồ này bằng mấy tờ giấy vụn rồi đem giấu ở gần đấy, Lucien tiếp tục đẩy chiếc xe bốn bánh tới khu đổ rác thải ở hạ du sông Belen.
Gần mười phút sau, Lucien đã tới gần sông Belen, nhìn đống rác xếp thành chồng núi nhỏ khiến Lucien không khỏi kinh ngạc vì chúng cũng không nhiều như trong tưởng tưởng của hắn. Hơn nữa, chỗ chất đống rác kia cũng cách khá xa dòng sông trong veo như lục bảo thạch nên chúng không thể bị nước sông cuốn đi: “Lẽ nào là tập trung rác lại đây rồi dùng thần thuật để xử lý chúng?”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lucien không thấy một ai, chỉ có mùi tanh tưởi lan tới: “Không có ai khác tới đây tìm những thứ đáng tiền bên trong đống rác sao? Chẳng lẽ sợ ôn dịch, hoặc họ không có thói quen này?”
Mặc kệ nguyên nhân do đâu, sau khi nhìn thấy đống rác chất chồng tanh nồng này, Lucien lại như thấy một núi tiền. Sau khi đổ đống rác trên xe xuống, nhẫn nại đi tới đi lui quanh chỗ này một lúc như không ngửi thấy mùi hôi thối, kiểm tra lại không thấy dấu hiệu ôn dịch, Lucien quyết định mạo hiểm, dù sao thì thần thuật cùng ma pháp ở thế giới này có thể chữa bệnh được.
Đương nhiên, Lucien cũng e sợ bản thân mắc phải bệnh truyền nhiễm nào đấy nên hắn lấy giấy vụn bọc tay mình lại, cẩn thận từng chút một đi bới rác.
Hiệp hội âm nhạc là một tổ chức xã hội thượng lưu nên hiển nhiên những món rác thải bên trong đấy phải đáng giá hơn những thứ khác nhiều, Lucien bới một hồi cũng tìm được không ít thứ bán được tiền.
Suy nghĩ đến chuyện bản thân sẽ đi qua cửa thành như thế nào để không bị người khác nghi ngờ, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên nên Lucien cảm thấy khá lo. Bởi vậy nên khi tìm được một chiếc túi vải đã rách một nửa, hắn liền chôn những thứ tìm được ở một nơi kín đáo gần đấy, sau đó đẩy xe bốn bánh quay lại lối cũ, cuối cùng lấy những thứ hắn đã bọc giấy chôn trước đó bỏ hết vào túi rồi chất lên xem, cố hết sức giữ chúng bằng phẳng để nó trông như một tấm lót tránh làm bẩn chiếc xe bốn bánh.
Chiếc khăn che mặt có thể cất trên người nên đương nhiên Lucien cất nó trong túi sách của hắn.
Lúc đi tới cửa thành, những binh sĩ thủ vệ chỉ thoáng nhìn qua rồi phất tay để Lucien đi vào.
Đẩy chiếc xe bốn bánh tới chỗ Andrew và Magnus, thấy bọn họ vội vã lấy tay che mũi, Lucien lén nở nụ cười, nói: “Tôi là Lucien, tôi tới lấy tiền công nhận được từ chỗ Hiệp hội âm nhạc.”
Magnus tránh qua một bên, vừa chửi vừa đưa đồng Phil cho Lucien: “Chết tiệt, mày mau cầm tiền rồi xéo, đẩy luôn cái xe bẩn thỉu hôi thối này đi luôn.”
Andrew đứng ở xa hơn, trên mặt nở nụ cười quen thuộc: “Xem ra đây là lần đầu tiên mày chuyển rác đến sông Belen nên mới đi lâu như thế, khà khà, nếu như chậm tới khi trời tối thì vào thành được hay không không phải là vấn đề, buổi tối bên ngoài có thủy quái qua lại đấy.”
“Giáo hội không tiêu diệt toàn bộ thủy quái sao?!” Tất nhiên Lucien sẽ không hỏi câu này, hắn nhanh chóng rời khỏi khu cửa thành trong nỗi khó hiểu và hân hoan khi Andrew, Magnus không nghi ngờ gì mình, rồi trả chiếc xe bốn bánh lại cho chủ của nó.
Tuy sau chuyến này Lucien kiếm được năm đồng Phil, nhưng những thứ được giấu trên người và trong túi vải mới là nhân tố quyết định để hắn nhanh chóng kiếm được năm bạc Naar.
Sau khi trở lại căn nhà của mình ở khu O"Let, Lucien giấu kỹ những thứ trong túi vải rồi vội vã mang chiếc khăn che mặt tới khu chợ.
Do không biết tấm khăn này có thể giặt sạch được không nên Lucien dứt khoát mặc kệ, tuy nhiên hắn cũng cẩn thận giữ nó không bị dính bẩn thêm.
Khi tới trước một tiệm may, Lucien hơi do dự, lo lắng bị người khác mắng mỏ rồi đuổi ra ngoài giống như lúc hắn đi chào hàng ở kiếp trước, mặt đỏ bừng, ấp úng không biết nên nói gì, cuối cùng tự nhận bản thân không có duyên tiếp thị mà bỏ nghề.
“Mình lo lắng những chuyện này thật ra là do sợ mất mặt, nhưng giờ mình còn gì để lo được mất nữa đâu? Chẳng lẽ thể diện có thể biến bánh mì đen thành bánh bao trắng, có thể cho mình ăn bò bít tết, cá tuyết, uống rượu nho được sao? Có thể giúp mình học được chữ chắc?”
Sau khi Lucien xuyên việt đến thế giới này, trải qua một số chuyện, thậm chí bị nguy hiểm tới tính mạng, lúc này chỉ do dự một chút rồi hạ quyết tâm bỏ qua thể diện, nhanh chóng đi vào trong tiệm may.
Trong tiệm có một ông lão đeo kính tóc hoa râm, thấy Lucien đi vào thì nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì?” Nhìn qua trang phục trên người Lucien đã biết hắn không phải là người có thể tới những tiệm may đắt tiền như ở đây.
Lucien cười rất nhiệt tình: “Lão tiên sinh, tiệm của ông có cần lụa đen không, chỗ tôi có một miếng khá tốt…”
Lucien còn chưa nói hết câu đã bị ông lão tóc hoa râm lên tiếng cắt ngang: “Ngươi có thể có được tấm lụa đen gì tốt chứ, mau đi ra, tên lừa đảo chết tiệt.”
Ông lão vừa mắng vừa đi ra quầy xua Lucien ra, căn bản không cho hắn có cơ hội lấy tấm lụa đen ra: “Cho dù có chắc cũng là của ăn trộm thôi, lão João (**) ta là người ngay thẳng, chỉ mua vải vóc từ những hãng buôn thôi.”
Lucien bị đẩy ra khỏi tiệm nên bắt đắt dĩ phải tìm một tiệm khác và quyết định thay đổi phương thức một chút.
(*) Khúc phổ là sách tập hợp các làn điệu để người soạn nhạc tham khảo
(**) João tên tiếng Bồ Đào Nha của John
Thực ra mỗi buổi sớm, Giáo hội đều thuê lao công tới dọn đống rác ra bên ngoài thành để thành phố đỡ phải dơ bẩn cũng như phát sinh bệnh truyền nhiễm, nhưng Hiệp hội âm nhạc lại không thể đợi được đến sáng hôm sau, ngại đống rác lớn như thế ảnh hưởng đến mỹ quan chung quanh.
Ôm lấy đống rác cuối cùng, Lucien cẩn thận bước từng bước quanh mé ngoài của đại sảnh ra tới cửa chính.
“Wolf, chết tiệt, ông không thể để ta yên tĩnh xem khúc phổ (*) một chút được sao?” Tiếng nói thuần hậu nhưng khá gay gắt đột nhiên phát ra, đồng thời một bóng người mặc áo khoác đỏ vội vã từ trên cầu thang đi xuống, ông ta vừa bước xuống vừa quay người lại mắng, đúng lúc đụng phải Lucien không kịp né.
Loảng xoảng một tiếng, trong đống rác Lucien ôm rơi một thứ xuống thảm, cho dù tấm thảm này cực mềm cực dày nhưng cũng không thể ngăn nổi âm thanh khá trầm lắng phát ra.
Bóng người mặc áo khoác đỏ lảo đảo mấy bước mới đứng thẳng được, người này chính là nhạc sĩ Victor.
Victor hít sâu một hơi, sau đó khom lưng nhặt chiếc đèn bị rớt đưa cho Lucien đang cuống quýt ôm chặt đống rác trên người: “Xin lỗi.”
Một người đàn ông trung niên tóc xù mặc áo khoác màu xanh đậm từ trên cầu thang bước xuống, cằm ông ta hơi nhô ra trước: “Victor, hiệp hội không phải chỉ mở cho mình ông, tôi có quyền làm chuyện tôi muốn, nếu muốn thoải mái tự tại thì hãy quay về nhà của ông đi.”
Ông ta dùng động tác tay để nhấn mạnh thêm ý nói của bản thân, trên mặt không giấu nổi nét cười: “Chỉ còn hơn ba tháng nữa sẽ diễn ra buổi giao hưởng đầu tiên của ông tại Thánh Vịnh thính phòng, tôi hiểu là ông căng thẳng mẫn cảm tới mức nào, nhưng chẳng lẽ đến giờ ông còn chưa chuẩn bị xong một bản nhạc nào sao? Tôi chờ buổi biểu diễn này rất lâu rồi, thậm chí còn định sau khi nghe xong sẽ viết một bài cho ông trên tờ Bình luận Âm nhạc đấy.”
“Chết tiệt, có bản lĩnh thì ông tổ chức ngay một buổi giao hưởng tại Thánh Vịnh thính phòng xem.” Victor chửi thầm một câu, xoay người ra khỏi đại sảnh.
Sắc mặt Wolf kém hẳn đi, vừa chửi thầm vừa bước trở lên lầu: “Nếu không có ông, hơn ba tháng sau…”
Lucien thấy đôi bên thôi cãi nhau liền ôm đống rác ra khỏi đại sảnh, bỗng nhiên, hắn nhìn qua chiếc đèn không có pha lê nằm trên cùng, thấy những hoa văn đẹp đẽ khắc trên chui đèn đã bị mài mòn thì chợt nghĩ: “Nó có phải kim loại không nhỉ?”
Mang suy nghĩ như thế, sau khi Lucien ôm đống rác này bỏ xuống xe đẩy bốn bánh liền đưa tay chạm khẽ lên chui đèn, biết được nó được chế tạo từ kim loại, hình như là đồng nhưng lại cứng và bền hơn những loại đồng mà hắn thấy ở kiếp trước: “Na ná nguyên tố đồng? Tuy rằng cái chui đèn này cũng chẳng được bao nhiêu kim loại lắm nhưng nếu bán cho thợ rèn hẳn cũng được mấy đồng Phil đây.”
“Tiền?” Là một tên nghèo kiết xác nên giờ thấy thứ gì thì Lucien đều sẽ nghĩ xem nó có đáng giá không, cũng nhờ thế mà hắn chợt nghĩ tới một chuyện: "Không biết trong đống rác này có thứ gì dùng được không? Ví dụ như đống giấy vụn, mấy cây bút lông hỏng mới thấy khi nãy chẳng hạn.”
Lucien như phát hiện ra một “bảo tàng”, trong lòng hớn hở không thôi. Tuy rằng trong mắt những người giàu thì chúng không đáng giá là bao nhưng lại như ánh ban mai soi rọi con đường phía trước tiếp thêm tinh thần muốn thay đổi cuộc sống của Lucien. Chỉ cần tích góp đủ năm bạc Naar thì hắn sẽ biết được sơ bộ những chữ cái trong một tháng. Biết chữ thì hắn sẽ hiểu rõ được tình hình thế giới này, cộng thêm những kiến thức, kinh nghiệm học được ở kiếp trước và thư viện trong đầu, lúc cần hắn hoàn toàn có thể tìm được một con đường làm giàu khác tốt hơn.
Hưng phấn, do dự, trông mong những điều tốt đẹp ở tương lai khiến Lucien mạnh mẽ hẳn, đẩy xe bốn bánh ra ngoài thành nhưng đồng thời trong lòng cũng có nỗi lo riêng. Hắn tìm những thứ có thể sử dụng, có thể bán được từ trong đống rác bằng hai bàn tay của mình mà không ngại dơ bẩn hôi thối.
“Chỉ cần hắc bang không nhúng tay đến chuyện này là được, mình hoàn toàn có thể ứng phó những tên ăn mày rải rác khác.” Trải qua lần đại chiến với lũ chuột mắt đỏ cùng đám Gary, Correa trong đường nước ngầm, Lucien khá tự tin sức mạnh bản thân. Tuy hắn không khỏe bằng những thanh niên rèn luyện cơ thể thường xuyên, nhưng nếu đánh nhau thì sự bình tĩnh, ra tay chuẩn xác tàn nhẫn cũng là những nhân tố quan trọng quyết định thắng lợi.
Rời khỏi Hiệp hội âm nhạc không bao xa, Lucien chợt thấy một người thanh niên tóc bạc thong dong bước tới nơi đó: “Lane? Hắn tới Hiệp hội âm nhạc làm gì nhỉ?”
Sau khi tự nghĩ ra lý do Lane là người ngâm thơ rong luôn mơ vào Hiệp hội âm nhạc nên mới đến đây, Lucien nhanh chóng quên đi chuyện này.
Tới khu cửa thành, do Andrew có chút ấn tượng về Lucien nên khi thấy hắn đẩy xe rác tới liền biết hắn đang làm việc gì, gã mỉm cười không hỏi han gì, để mặc hắn đẩy xe ngang qua đám binh sĩ thủ vệ ra khỏi cửa thành.
“Không phái người đi theo mình, lẽ nào hắc bang thật sự không nhúng tay tới.” Lucien cảm thấy phấn chấn xen lẫn khó hiểu.
Nhưng không vì thế mà Lucien buông lỏng bản thân. Sau khi ra khỏi cửa thành, đi tới hạ du sông Belen được hơn hai mươi phút, thấy xung quanh yên tĩnh thì hắn liền đẩy chiếc xe bốn bánh vào một bụi cỏ ven đường, sau đó lục tìm những thứ có thể bán được tiền từ trong đống rác ở trên xe.
Một chiếc đèn dầu nát, mấy tấm kim loại rỉ sắt, tám cây bút lông hỏng, đống giấy vụn bị vò tròn, vân vân.
Lucien lục đến cuối, lôi ra một tấm lụa mỏng hình vuông, trong suốt, màu đen. Nó có mùi thơm thoang thoảng, mặt trên có một lỗ rách lớn như bị móc phải chỗ nào đấy: “Có lẽ là khăn che mặt của một nữ nhạc sĩ nào đấy.”
Lucien nhìn chiếc khăn che mặt, khẽ vuốt nó, hắn hoàn toàn không có ý nghĩ đen tối gì mà chỉ xem nó có đáng tiền không thôi: “Chất liệu của tấm lụa đen này rất tốt nhưng nó có thể chế được thứ gì nhỉ? Ừm, bán cho thợ may để họ cắt tấm lụa đen này tạo thành đồ trang trí nhỏ hoặc là những đường viền hoa thêu trên váy, áo khoác.”
Sau khi gói những món đồ này bằng mấy tờ giấy vụn rồi đem giấu ở gần đấy, Lucien tiếp tục đẩy chiếc xe bốn bánh tới khu đổ rác thải ở hạ du sông Belen.
Gần mười phút sau, Lucien đã tới gần sông Belen, nhìn đống rác xếp thành chồng núi nhỏ khiến Lucien không khỏi kinh ngạc vì chúng cũng không nhiều như trong tưởng tưởng của hắn. Hơn nữa, chỗ chất đống rác kia cũng cách khá xa dòng sông trong veo như lục bảo thạch nên chúng không thể bị nước sông cuốn đi: “Lẽ nào là tập trung rác lại đây rồi dùng thần thuật để xử lý chúng?”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lucien không thấy một ai, chỉ có mùi tanh tưởi lan tới: “Không có ai khác tới đây tìm những thứ đáng tiền bên trong đống rác sao? Chẳng lẽ sợ ôn dịch, hoặc họ không có thói quen này?”
Mặc kệ nguyên nhân do đâu, sau khi nhìn thấy đống rác chất chồng tanh nồng này, Lucien lại như thấy một núi tiền. Sau khi đổ đống rác trên xe xuống, nhẫn nại đi tới đi lui quanh chỗ này một lúc như không ngửi thấy mùi hôi thối, kiểm tra lại không thấy dấu hiệu ôn dịch, Lucien quyết định mạo hiểm, dù sao thì thần thuật cùng ma pháp ở thế giới này có thể chữa bệnh được.
Đương nhiên, Lucien cũng e sợ bản thân mắc phải bệnh truyền nhiễm nào đấy nên hắn lấy giấy vụn bọc tay mình lại, cẩn thận từng chút một đi bới rác.
Hiệp hội âm nhạc là một tổ chức xã hội thượng lưu nên hiển nhiên những món rác thải bên trong đấy phải đáng giá hơn những thứ khác nhiều, Lucien bới một hồi cũng tìm được không ít thứ bán được tiền.
Suy nghĩ đến chuyện bản thân sẽ đi qua cửa thành như thế nào để không bị người khác nghi ngờ, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên nên Lucien cảm thấy khá lo. Bởi vậy nên khi tìm được một chiếc túi vải đã rách một nửa, hắn liền chôn những thứ tìm được ở một nơi kín đáo gần đấy, sau đó đẩy xe bốn bánh quay lại lối cũ, cuối cùng lấy những thứ hắn đã bọc giấy chôn trước đó bỏ hết vào túi rồi chất lên xem, cố hết sức giữ chúng bằng phẳng để nó trông như một tấm lót tránh làm bẩn chiếc xe bốn bánh.
Chiếc khăn che mặt có thể cất trên người nên đương nhiên Lucien cất nó trong túi sách của hắn.
Lúc đi tới cửa thành, những binh sĩ thủ vệ chỉ thoáng nhìn qua rồi phất tay để Lucien đi vào.
Đẩy chiếc xe bốn bánh tới chỗ Andrew và Magnus, thấy bọn họ vội vã lấy tay che mũi, Lucien lén nở nụ cười, nói: “Tôi là Lucien, tôi tới lấy tiền công nhận được từ chỗ Hiệp hội âm nhạc.”
Magnus tránh qua một bên, vừa chửi vừa đưa đồng Phil cho Lucien: “Chết tiệt, mày mau cầm tiền rồi xéo, đẩy luôn cái xe bẩn thỉu hôi thối này đi luôn.”
Andrew đứng ở xa hơn, trên mặt nở nụ cười quen thuộc: “Xem ra đây là lần đầu tiên mày chuyển rác đến sông Belen nên mới đi lâu như thế, khà khà, nếu như chậm tới khi trời tối thì vào thành được hay không không phải là vấn đề, buổi tối bên ngoài có thủy quái qua lại đấy.”
“Giáo hội không tiêu diệt toàn bộ thủy quái sao?!” Tất nhiên Lucien sẽ không hỏi câu này, hắn nhanh chóng rời khỏi khu cửa thành trong nỗi khó hiểu và hân hoan khi Andrew, Magnus không nghi ngờ gì mình, rồi trả chiếc xe bốn bánh lại cho chủ của nó.
Tuy sau chuyến này Lucien kiếm được năm đồng Phil, nhưng những thứ được giấu trên người và trong túi vải mới là nhân tố quyết định để hắn nhanh chóng kiếm được năm bạc Naar.
Sau khi trở lại căn nhà của mình ở khu O"Let, Lucien giấu kỹ những thứ trong túi vải rồi vội vã mang chiếc khăn che mặt tới khu chợ.
Do không biết tấm khăn này có thể giặt sạch được không nên Lucien dứt khoát mặc kệ, tuy nhiên hắn cũng cẩn thận giữ nó không bị dính bẩn thêm.
Khi tới trước một tiệm may, Lucien hơi do dự, lo lắng bị người khác mắng mỏ rồi đuổi ra ngoài giống như lúc hắn đi chào hàng ở kiếp trước, mặt đỏ bừng, ấp úng không biết nên nói gì, cuối cùng tự nhận bản thân không có duyên tiếp thị mà bỏ nghề.
“Mình lo lắng những chuyện này thật ra là do sợ mất mặt, nhưng giờ mình còn gì để lo được mất nữa đâu? Chẳng lẽ thể diện có thể biến bánh mì đen thành bánh bao trắng, có thể cho mình ăn bò bít tết, cá tuyết, uống rượu nho được sao? Có thể giúp mình học được chữ chắc?”
Sau khi Lucien xuyên việt đến thế giới này, trải qua một số chuyện, thậm chí bị nguy hiểm tới tính mạng, lúc này chỉ do dự một chút rồi hạ quyết tâm bỏ qua thể diện, nhanh chóng đi vào trong tiệm may.
Trong tiệm có một ông lão đeo kính tóc hoa râm, thấy Lucien đi vào thì nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì?” Nhìn qua trang phục trên người Lucien đã biết hắn không phải là người có thể tới những tiệm may đắt tiền như ở đây.
Lucien cười rất nhiệt tình: “Lão tiên sinh, tiệm của ông có cần lụa đen không, chỗ tôi có một miếng khá tốt…”
Lucien còn chưa nói hết câu đã bị ông lão tóc hoa râm lên tiếng cắt ngang: “Ngươi có thể có được tấm lụa đen gì tốt chứ, mau đi ra, tên lừa đảo chết tiệt.”
Ông lão vừa mắng vừa đi ra quầy xua Lucien ra, căn bản không cho hắn có cơ hội lấy tấm lụa đen ra: “Cho dù có chắc cũng là của ăn trộm thôi, lão João (**) ta là người ngay thẳng, chỉ mua vải vóc từ những hãng buôn thôi.”
Lucien bị đẩy ra khỏi tiệm nên bắt đắt dĩ phải tìm một tiệm khác và quyết định thay đổi phương thức một chút.
(*) Khúc phổ là sách tập hợp các làn điệu để người soạn nhạc tham khảo
(**) João tên tiếng Bồ Đào Nha của John
Danh sách chương