Lucien choáng váng đầu óc, cả người đau nhức nằm trên mặt đất nhìn bầu trời trong xanh cùng ánh nắng dịu nhẹ. Hắn lẳng lặng hít một hơi sâu, những cơn đau trên da thịt không thể lấp nổi ý chí kiên cường, mục tiêu phấn đấu thực sự trong lòng Lucien.

Sau khi đã quyết định sẽ học tập ma pháp, mặc dù Lucien tự cảm thấy bản thân phải cẩn thận hơn trong tương lai, nhưng do đã cởi bỏ được một tảng đá đè nặng trong lòng nên hắn cảm thấy khá thoải mái sung sướng.

“Hoạt động tư tưởng quả thực kỳ lạ, phức tạp lẫn bất thường.” Lucien cảm thấy những ngày sống ở thế giới này còn nhiều hơn hai mươi năm hắn sống khi trước, trưởng thành hơn một chút. Hắn không thể giấu nổi cơn giận dữ trong lòng, cười tự giễu: “Có lẽ những chuyện xảy ra mấy hôm nay chỉ càng giúp mình đưa ra quyết định học tập ma pháp, đạt được sức mạnh siêu phàm, có được cuộc sống tốt hơn, địa vị cao hơn.”

Alissa chạy đến bên cạnh Lucien rồi đỡ hắn lên: “Evans bé bỏng của dì có bị thương ở đâu không?”

Lucien thử cử động cơ thể thì đau tới mức nhe răng: “Không có chuyện gì đâu dì Alissa, bọn chúng không phải muốn giết con, chỉ có một ít vết thương nhẹ thôi.”

Lúc này Alissa mới yên lòng, lên tiếng chửi bới: “Đám lưu manh khốn nạn côn đồ kia dám công nhiên coi thường pháp luật của đại công, chúng nhất định sẽ bị treo cổ, nhất định sẽ xuống địa ngục.”

Alissa vừa mắng băng xã hội đen Aaron, vừa đỡ Lucien vô trong nhà của hắn, sau đó rót nước lau sạch vết máu trên người hắn rồi băng bó lại bằng vải sạch làm từ cây đay.

Làm xong hết mọi chuyện, Alissa chống nạnh nhìn Lucien, định hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước khi hỏi, bà đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác nên lên tiếng nhờ: “Chiều hôm nay thằng John sẽ về nhà, con ngàn vạn lần không được nói chuyện này cho nó biết nhé. Evans bé bỏng của dì, con cũng biết nó rất tôn sùng quy tắc cùng tinh thần của kỵ sĩ, con lại là bạn thân của nó, nếu nó biết chuyện của con thì sẽ đi gây chuyện với băng xã hội đen Aaron mất, mà một khi xảy ra chuyện lớn thì nói không chừng nó sẽ bị hiệp sĩ Wien đuổi đi mất.”

Là một người dân nghèo nên Alissa theo thói quen đặt bản thân mình ở thế yếu.

“Đương nhiên, con lại không gặp phải chuyện gì nguy hiểm nên sẽ không cho John biết đâu ạ, hì.” Mặc dù hiện tại Lucien rất yếu nhưng hắn tin tưởng bản thân nhất định có thể tự lấy lại công bằng, khiến băng xã hội đen kia rớt đài nên hắn mới không thèm để ý mà cười đáp ứng, kết quả hắn cười méo xẹo cả miệng.

Dì Alissa rưng rưng nước mắt gật đầu: “Evans bé bỏng của dì, con thật là một đứa bé ngoan.”

“Hai người định giấu con chuyện gì?” Đột nhiên, giọng nói hồn hậu của John vang lên, y mặc trang phục kỵ sĩ màu xám đứng trước cửa tự lúc nào không hay.

Dì Alissa bối rối nói: “Không có, không có chuyện gì, John bé bỏng của mẹ về sớm thế?”

John bước vào phòng, miễn cường cười nói: “Bệ hạ triệu kiến hiệp sĩ Wien nên con đã theo ngài về Artaud, mẹ, sao mẹ lại nói dối con một cách vụng về như thế, con đã trưởng thành rồi, là một người hầu kỵ sĩ chính thức, theo hiệp sĩ Wien học được rất nhiều thứ nên không còn là đứa trẻ ngây thơ để mẹ phải lo lắng như trước nữa đâu.”

John nói với mẹ mình xong thì quay sang mỉm cười nhìn Lucien, hai tay vỗ khẽ rồi nói một cách mềm mỏng tỉnh táo: “Cậu xem dáng vẻ hiện giờ của cậu đi, còn thảm hơn lúc hai đứa mình bị người ta đánh nhiều lắm, được rồi, nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi, ừm, hẳn là những người hàng xóm bên ngoài cũng thấy rõ những chuyện xảy ra khi nãy nhỉ.”

Lucien hé mắt nhìn dì Alissa, thấy bà thất vọng gật đầu thì hắn bèn kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, mà lúc này, từ trên người John, hắn cảm nhận được một loại sức ép mà chỉ xuất hiện trên những người như Gary, Correa.

Sau khi nghe Lucien kể lại mọi chuyện, John giận dữ ra mặt nhưng y giữ vững lý trí, rất nhanh đã tỉnh táo lại, cười một tiếng: “Xem ra Lucien cậu thật sự muốn học chữ, có điều cậu cũng thông minh ra phết, không ngờ cậu lại nghĩ tới chuyện tìm những thứ đáng giá trong đống rác.”

Nhìn thấy John không tức giận muốn đi gây chuyện với băng xã hội đen Aaron, dì Alissa thở phào nhẹ nhõm: “Evans bé bỏng của dì, những suy nghĩ và nỗ lực của con rất đáng khen.”

John khẽ nhích người bước tới gian bếp, tìm được một cây gậy gỗ có hình dáng giống một thanh trường kiếm trông khá rắn chắn, sau đó nói với Lucien: “Không ngờ cây gậy gỗ lúc trước rèn luyện vẫn còn ở đây.”

Tiếp theo, y quay đầu lại: “Mẹ, con ra ngoài một lát.”

“John…” Alissa đau khổ kêu lớn: “Như thế con sẽ bị hiệp sĩ Wien đuổi đi mất.”

Lucien vội nói: “John, không có việc gì, mình chỉ bị chút thương tích nhỏ thôi.”

John lắc đầu: “Sau khi trở thành người hầu chính thức của hiệp sĩ Wien, người thường dạy chúng ta phải tuân thủ quy tắc kỵ sĩ, phát huy tinh thần kỵ sĩ, không sợ cường quyền, bảo vệ người yếu, bảo vệ nhà cửa, nâng cao ngọn cờ chân lí chính nghĩa. Có lẽ những đồng bạn khác sẽ không quá để ý nhưng mình lại cảm thấy, đây là con đường mà mình sẵn lòng tin thờ.”

“Lucien là bạn thân của con, là một thường dân nghèo khổ nhỏ yếu, còn băng xã hội đen Aaron là lũ côn đồ ác ôn. Nếu con không đứng ra thì sẽ đi ngược lại nguyên tắc trong lòng. Dù hiệp sĩ Wien không đuổi con đi nhưng tâm hồn con sẽ luôn cảm thấy tội lỗi, từ đó không thể kích phát sức mạnh huyết thống được. Hơn nữa, con tin rằng hiệp sĩ Wien sẽ đồng ý chuyện con làm.”

“Nhưng mà, John bé bỏng của mẹ…” Dì Alissa vẫn không muốn John đi, mặt đầy đau buồn.

John mềm mỏng cười nói, rồi ôm Alissa: “Lucien chỉ bị đánh một lúc, bị cướp ít đồ nên con sẽ không gây ra chuyện gì quá lớn đâu, mẹ, xin hãy tin con, mẹ xem, con chỉ cầm cây gậy gỗ thôi mà.”

John an ủi như thế, lại thêm sức mạnh đến từ thân phận người hầu kỵ sĩ chính thức của y nên rốt cuộc cũng làm cho Alissa đồng ý, bà gật đầu một cách khó khăn: “John bé bỏng của mẹ, con nhất định phải cẩn thận.”

“Người nên cẩn thận là bọn chúng, Lucien, cậu hãy chờ tin tốt từ mình.” John cầm gậy gỗ cười tự tin, đi ra khỏi cửa.

“Khoan đã.” Giọng nói của Lucien đột nhiên vang lên.

John kì quái quay lại hỏi hắn: “Sao thế Lucien?”

Lucien đứng lên, hành động của John khiến hắn cảm động, nhiệt huyết trong lòng trỗi dậy nên mỉm cười nói: “Cùng đi đi.”

Mặc dù khóe miệng của Lucien bị rách nên khiến cho nụ cười của hắn trông rất khôi hài, nhưng John vẫn nhìn ra được quyết tâm của hắn nên y không từ chối mà cười vui vẻ: “Không thành vấn đề, cũng giống như lúc còn bé thôi, ừm, trong bếp còn một cây gậy gỗ đấy.”

Lucien cầm gậy gỗ trong tay, đi tới an ủi dì Alissa: “Con sẽ canh chừng John, sẽ không để cậu ấy làm bậy gì đâu dì.”



Đám người Jackson mới đi chưa được bao lâu nên John và Lucien hỏi thăm những người chung quanh liền biết được hành tung của bọn chúng.

Trong lúc đuổi theo, John đột nhiên lên tiếng: “Lucien, cậu có tin chính nghĩa không?” Giọng nói hình như có chút mông lung.

“À, có tin, sao thế?” Lucien không biết tại sao John lại hỏi thế nên cẩn thận trả lời theo thói quen.

John vừa đi vừa nói: “Mình cũng tin chính nghĩa, nhưng thật ra mình cũng không cao thượng không sợ chết như những gì mình nói ban nãy, nếu không phải cậu là bạn tốt của mình thì e rằng mình sẽ không kiên định với tinh thần kỵ sĩ, sau đó giơ cao lá ngờ chính nghĩa đi đối phó băng xã hội đen Aaron đâu. Thường thì theo thói quen, mình sẽ cân nhắc sức mạnh của bản thân, một khi phát hiện ra chuyện có ảnh hưởng đến tính mạng cùng tiền đồ của mình thì mình thường nao núng không dám tiến lên, nếu không phải chuyện lần này liên quan đến bạn thân của mình là cậu thì e rằng chính nghĩa chỉ là một khẩu hiệu thôi.”

“Mình lại không cho là như thế, mỗi một kỵ sĩ luôn có những thứ mà hắn ưu tiên bảo vệ nhất, có rất nhiều công bằng, trung thành, can đảm, thương xót, mà lựa chọn của cậu chính là gia đình. Chỉ có lựa chọn bảo vệ một thứ gì đó mới có thể thực hiện được chính nghĩa, nếu không thì chính nghĩa chỉ là một thứ tượng trưng không thể trông mong, hư vô mờ mịt mà thôi."

Lúc này, Lucien mới cảm thấy John giống mình, vẫn còn chút ngây ngô của tuổi trẻ. Đồng thời, hắn cũng tranh thủ lật xem một cuốn sách đề cập tới tinh thần kỵ sĩ, suy nghĩ sắp đặt ngôn từ để trấn an cũng như hù đối phương.

Qua một số kinh nghiệm tích lũy được trong những ngày này, Lucien ngày càng thạo cách mở thư viện, và phát hiện chỉ cần hắn suy nghĩ tới chuyện gì đó liền dễ dàng tra được tư liệu cần tìm.

John còn hơi mơ hồ: “Thật sao?”

“Đương nhiên, cậu nhất định có thể làm được bằng sức mạnh của bản thân. Cậu sẽ không sợ cường quyền, bảo vệ thứ yếu, bảo vệ chính nghĩa chứ?” Lucien hỏi ngược lại.

John kiên định gật đầu: “Sẽ.”

“Thế nên cậu phải kiên định với chính nghĩa của kỵ sĩ, dù sao thì chuyện không có khả năng làm được mà vẫn cố thì không phải là bảo vệ chính nghĩa mà là kẻ ngu hoặc kẻ muốn chết, lúc này cần phải nghĩ ra biện pháp khác, đi một con đường khác để hoàn thành, trừ phi cậu đã không còn đường lui.” Lucien phát hiện bản thân thích hợp làm một nhà tâm lí học.

John suy nghĩ một chút, hình như buông xuống được một số thứ, cười ha ha: “Mỗi khi mình hỏi hiệp sĩ Wien chuyện này, người luôn nói mình trải sự đời quá ít, chỉ dựa vào mơ mộng thì không có biện pháp làm rõ được điểm mấu chốt. Hiện tại xem ra, những chuyện xảy ra mấy hôm nay khiến cậu trưởng thành khá nhiều nhỉ, nói rất thuyết phục, ừm, nhưng mà mình vẫn rất muốn hướng tới chính nghĩa thật sự.”

“Hiệp sĩ Wien từng kể cho bọn mình nghe qua truyền thuyết về một trường kiếm kỵ sĩ, sau khi nó dung hợp sức mạnh thần thuật thì không có chút điểm kì lạ gì, không có ánh sáng hoa lệ, không phô ra các loại màu sắc của sức mạnh thần thuật, không có khảm đá quý ngọc trai, ngay cả chuôi kiếm cũng được chế tạo từ gỗ thường, chẳng khác gì những thanh trường kiếm đeo bên hông những binh lính bình thường, không vừa mắt phần lớn những quý tộc kỵ sĩ luôn tự cho bản thân là cao quý.”

“Nhưng trên thực tế, sức mạnh của nó lại rất lớn, đặc biệt là lúc chống lại tà ác. Thật ra thì những chữ khắc trên thanh trường kiếm mới khiến mình ấn tượng nhất: ‘Chính nghĩa cùng hư vinh thực ra là những thứ đại diện cho sức mạnh, nhưng mọi người đều có thể có chính nghĩa, không kể giàu nghèo sang hèn, không kể tri thức cao thấp; chính nghĩa luôn có mặt ở khắp nơi, dù là người làm nông hay ở trên chiến trường’.”

“Trong lòng mình luôn khắc ghi câu này.”

“Thanh trường kiếm đó có tên ‘Công lý thanh bạch’, nhưng đáng tiếc là nó đã mất tích cùng một vị Thiên kỵ sĩ mạnh mẽ trong Hắc Ám sơn mạch rồi.”

Vẻ mặt John dần trở nên si mê, hơi hưng phấn, mơ màng rơi vào vô định.

Lucien thấy thế thì cười trêu: “Vậy khẩu hiệu của chúng ta hôm nay là ‘vì chính nghĩa’ đi!”

“Ha ha, vì chính nghĩa!” John khẽ vung cây gậy gỗ.

Hai người bật cười, chỉ có điều trong lòng Lucien lại im lặng biểu thị chính hắn tuyệt đối không phải muốn nói không có chính nghĩa.

Vài phút sau, hai người đã nhìn thấy Jackson, gã đang đi lại trên đường cái ở khu chợ, Andrew và mười mấy tên lâu la đi theo sau như cũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện