Trong nhà thím Alissa chật hẹp, chỉ đặt bàn gỗ, ghế gỗ thôi mà ra vào cũng đã khó khăn, Lucien và John ngồi trên hai cái ghế kê sát nhau nói nhỏ về việc tiêu diệt tà giáo lần này.

Lúc này, Joel vẫn đang diễn tấu trên đường phố ở khu hành chính, Evan đang chơi cùng đứa bạn thân bằng tuổi ở gần đó, còn thím Alissa thì đang chuẩn bị bữa tối.

“Hiệp sĩ Wien nói với tôi rằng có thể có kỵ sĩ thân phận khá cao đã tiết lộ tin tức, do đó sau khi chúng tôi vào đường nước ngầm thì chỉ tìm được một gian mật thất lớn do tín đồ ma quỷ để lại, bọn chúng vậy mà đã xây dựng ra một đại điện ma quỷ ở đó!” John nói một cách nghiêm túc: “Còn tín đồ ma quỷ thì đã mất tích toàn bộ rồi.”

Lucien không bất ngờ lắm với kết quả như vậy, bởi vì sau khi giết ông lão tà giáo, qua một đêm chính hắn mới đi nói với John, thời gian dài như vậy nếu tầng lớp cấp cao của tà giáo chưa phát hiện sự bất thường khi thuộc hạ mất tích, thì với sự cảnh giác và chỉ số thông minh đáng thương đó, họ vẫn nên nhân lúc còn sớm đừng làm công việc tà giáo nguy hiểm đó nữa, về nhà trồng yến mạch vẫn thích hợp với họ hơn: “Vậy Hắc bang Yaren thì sao?”

“Hắc bang Yaren bao gồm Yaren trong đó, thủ lĩnh chính cũng mất tích rồi, những tay chân Hắc bang bình thường bị bắt thì căn bản không biết việc của tín đồ ma quỷ. Các kỹ xảo thẩm tra thần thuật hỗn hợp của thẩm phán ở Sở Thẩm Phán Dị Đoan rất ít khi sai sót.” Lông mày màu vàng của John nhíu lại: “Nhưng những kẻ bình thường hiện giờ e rằng cũng đã bị xử tử bí mật rồi.”

Những việc liên quan đến tà giáo, ma quỷ thì giáo hội luôn cứng rắn và vô tình như vậy.

Còn về ma pháp sư, Lucien cảm thấy thái độ của giáo hội hình như có nhẹ nhàng hơn một chút, ví dụ như “bản thân” lúc đầu không bị xử quyết bí mật, dĩ nhiên cũng có thể có liên quan đến việc chỉ là học đồ ma pháp của nữ phù thủy, không được coi trọng.

Lucien hai ngày nay thấy trong sách tôn giáo trong thư viện âm nhạc có một quyển sách tên ‘Gậy của Ma Pháp Sư’, nó viết về năm 392 Thần Thách Lịch, cũng tức là 423 năm trước, là tác phẩm của thẩm phán Sở Thẩm Phán Dị Đoan, chủ yếu dạy pháp sư săn người, mọi người gác đêm làm sao phân biệt được ma pháp sư, theo dõi ma pháp sư và làm thế nào để thực hiện cực hình đối với ma pháp sư, bên trong có mấy đoạn rất thú vị cũng rất tàn khốc:

“Trong trường hợp sử dụng thần thuật âm thầm điều tra không thể xác định, làm thế nào để phân biệt ma pháp sư?”

“Nếu người bị nghi ngờ sống cuộc sống ẩn náu cô độc, vậy thì đó dĩ nhiên chứng minh hắn là ma pháp sư; Nếu người bị nghi ngờ thường tham gia yến hội, nhiệt tình cởi mở, vậy thì hắn hiển nhiên là ngụy trang để chuyển hướng nghi ngờ của người khác.”

“Nếu khi hắn biết bạn là pháp sư săn người hoặc thân phận người gác đêm, lộ ra vẻ lo sợ thì chắc chắn là ma pháp sư, nếu hắn vẫn giữ sự trấn tĩnh, vậy thì không nghi ngờ gì nữa hắn là ma pháp sư, bởi vì các ma pháp sư thường nói dối và che giấu không biết xấu hổ.”

----

“Khi bắt được kẻ tình nghi và thẩm vấn hắn, nếu phát hiện thần thuật của bản thân không thể nhìn thấu bộ mặt thật của hắn thì có thể thử các cách sau: Nếu khi hắn đang chịu cực hình mà đảo mắt qua lại, thì tức là hắn đang dùng đôi mắt để tìm suối nguồn sức mạnh của hắn, cũng chính là ma quỷ; còn nếu ánh mắt hắn đờ đẫn, thẫn thờ thì tức là hắn đã nhìn thấy ma quỷ. Nếu hắn có sức mạnh chịu được cực hình thì tức là ma quỷ giúp hắn chống đỡ được, do đó phải càng giày vò hắn nghiêm khắc hơn; nếu hắn không chịu được, ngừng thở dưới hình phạt thì tức là ma quỷ để hắn chết đi, khiến hắn không khai nhận, không tiết lộ bí mật.”

“Khi tất cả không thể chứng thực thì phán đoán cuối cùng giao cho Thần nghiêm minh, công chính, nắm vững chân lý của chúng ta, trói người bị nghi ngờ là ma pháp sư trên giàn hỏa thiêu, nếu Chúa cảm thấy hắn không phải ma pháp sư tà ác thì hắn sẽ bình yên vô sự trong ngọn lửa, nếu hắn bị thiêu thành tro thì không còn nghi vấn gì nữa, hắn chính là ma pháp sư tà ác, đó là ý chí của Chúa!”

So sánh với kinh điển tôn giáo của hơn bốn trăm năm trước, Lucien phát hiện bản thân vẫn còn sống đúng thật là một việc quá may mắn: “Có lẽ sau khi giáo hội lớn mạnh nhiều năm như vậy, hiện tại đã thả lỏng cảnh giác đối với ma pháp sư? Hình như họ đặt sự chú ý chính lên trên dị đoan của phương bắc.”

“Vậy trong thần điện có phát hiện điều gì không?” - Lucien có chút hiếu kỳ hỏi John.

John dường như hồi tưởng lại ký ức không tốt đẹp gì đó, biểu cảm trở nên rất nghiêm túc và căm hờn: “Những người hầu kỵ sĩ bọn ta chỉ canh gác bên ngoài đại điện, những việc bên trong đều do hiệp sĩ Wien, ngài bá tước Verdi, ngài Hồng Y Giáo Chủ Salvator đại diện cho Đại Công bệ hạ dẫn đầu các kỵ sĩ, mục sư xử lý. Sau đó, hiệp sĩ Wien cũng không có nói với bọn ta ở trong đó ông ấy đã nhìn thấy gì, nhưng biểu cảm của ông ấy từ khi bắt đầu ra ngoài vẫn luôn rất trang nghiêm.”

“Tuy ta canh gác ở bên ngoài đại điện ma quỷ nhưng vẫn nhìn thấy mặt đất bị bao phủ bởi một lớp máu tươi và mấy quả tim màu đỏ đặt ở gần cửa lớn, chúng vẫn đang đập thình thịch, nghe nói là trực tiếp móc ra từ trong ngực của người sống.”

“Trước đó ta chỉ đọc trong các câu chuyện của thi nhân, trong miêu tả của hiệp sĩ Wien biết được sự tàn bạo, khủng khiếp của ma quỷ, tà thần, đối với chúng không có sự căm hận xuất phát từ nội tâm nào, nhưng hôm đó lần đầu tiên sau khi ta trực tiếp nhìn thấy khung cảnh mà chúng tạo ra thì mới hiểu chúng tà ác, tanh máu, tàn nhẫn, hung ác như thế nào, khiến ta có sự căm hận phát ra từ nội tâm, muốn giết hết chúng, muốn diệt trừ triệt để bọn chúng.”

Thấy ngữ khí của John nghiêm túc nhưng tràn đầy sức mạnh và mục tiêu, Lucien mỉm cười: “John, anh đã tìm được chính nghĩa của mình rồi?”

John gật gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nhận định có phải thuộc về chính nghĩa của bản thân không thì cần mấy năm, thậm chí mấy chục năm thực hiện, chỉ là so với niềm tin bảo vệ gia viên, bảo vệ bằng hữu lúc trước thì ta có thêm suy nghĩ diệt trừ các sinh vật tà ác như ma quỷ, ác ma và tín đồ của chúng, một suy nghĩ rất mãnh liệt.”

“Ta nhớ ở trong kỵ sĩ có một loại nghề đặc biệt được gọi là ‘Thợ săn ma qủy’, họ quanh năm hành tẩu trong bóng tối để diệt trừ sinh vật tà ác mà bất chấp nguy hiểm tính mạng, lẽ nào John anh muốn phát triển theo phương diện này?” Lucien đùa với John: “đúng rồi, hiệp sĩ Wien chuẩn bị thưởng cho anh cái gì?”

Biểu cảm của John dịu lại, cười lên: “Kích hoạt sức mạnh huyết mạch đâu có dễ dàng như vậy, nhìn xem số lượng kỵ sĩ của cả công quốc thì biết, còn sau này gia nhập kỵ sĩ đoàn hay trở thành ‘Thợ săn ma quỷ’ thì vẫn còn xa vời.”

Tiếp theo hắn nói: “Hiệp sĩ Wien định thưởng cho mấy người hầu hiệp sĩ bọn ta một thanh trường kiếm đúc bằng thép nguyên chất, thanh trường kiếm hoàn toàn thuộc về mình, có thể mang về nhà, he he, thanh kiếm chuẩn bị cho ta nghe hiệp sĩ Wien nói sẽ kèm theo một số sức mạnh thần kỳ, sẽ sắc bén hơn, chỉ kém một chút so với trường kiếm kỵ sĩ chính thức.”

Nhắc đến trường kiếm mong ngóng đã lâu, John cười ngốc mấy tiếng.

Hai người lại trò chuyện một lúc, khi Joel quay về, John dừng câu chuyện lại một cách thông minh, nhưng cuối cùng vẫn nhắc nhở Lucien một câu: “Ta từ chỗ hiệp sĩ Wien nghe nói rằng toàn bộ Arthaud bề ngoài thì lơi lỏng nhưng âm thầm tăng cường điều tra và cảnh giới, Lucien anh từng tiếp xúc qua với nữ phù thủy, khoảng thời gian này nhất định không thể chạy lung tung, tránh bị người đố kỵ việc anh trở thành học trò học nhạc của ngài Victor mưu hại.”

“Cảm ơn anh, John.” Lucien biết đây là tin tức rất quý giá, John đồng ý tiết lộ cho mình thì đã đi ngược lại với hiềm nghi của đạo lý kỵ sĩ mà hắn tuân thủ, tuy điều này nghĩa là việc học ma pháp của bản thân sẽ trở nên rất phiền phức, một số ma pháp dựa vào nguyên liệu ma pháp hoặc tạo ra động tĩnh hơi lớn thì đều phải dừng luyện tập, nhưng cũng có nghĩa là hành động của tà giáo, Hắc bang Yaren sẽ ngừng lại một thời gian rất dài, sự an toàn của bản thân sẽ được bảo đảm, khả năng bị nghi ngờ sẽ ngày càng thấp.

----

Lại là một cái chủ nhật nữa, Lucien nghỉ ngơi buổi sáng, ở trong nhà sắp xếp tâm đắc học tập gần đây, tuy chỉ là luyện tập ma pháp không cần nguyên liệu như “Thất Khống Chi Hoàn”: “Pháp Sư Chi Thủ”: “Bảo Tồn Cơ Quan”, nhưng đối với ma pháp cấp học đồ khác, công việc phân tích và cấu tạo của ma pháp trận vẫn đang được tiến hành, hơn nữa vết thương trên linh hồn mấy ngày trước cũng đã hồi phục hoàn toàn, tinh thần lực và linh hồn một lần nữa dưới sự giúp đỡ của suy tưởng trở nên mạnh mẽ rõ rệt, ít nhất thì Lucien trước mắt đã có thể liên tục thi triển sáu ma pháp nguyên tố không chính thức.

Trong thư viện Linh Hồn, các kiến thức đã học trước đây chỉ cần có thể tìm được sách liên quan thì Lucien cũng đang đi sâu ôn tập lại.

Tổ chức não của thủy quỷ biến dị thì dưới tác dụng của ma pháp “Bảo Tồn Cơ Quan” đã được bảo tồn hoàn hảo, chỉ cần không gián đoạn mỗi ngày thi pháp một lần, ít nhất có thể bảo tồn ba năm, Lucien có đủ thời gian đi tìm nguyên liệu khác.

Còn nhờ lợi ích của việc đọc sách tôn giáo, du ký mà Lucien biết được đại khái các quốc gia dưới ánh sáng vinh quang “Thần Chân Lý” hiện tại, còn quốc gia Dị Đoan ở phương bắc, quốc gia Dị Giáo Đồ, sinh vật hắc ám của Hắc Ám Sơn Mạch… thì vẫn mù tịt, dĩ nhiên tuyệt đại đa số người Arthaud cũng giống như Lucien.

Tóm lại, việc học tập của Lucien rất bận rộn, không rảnh để nghĩ ngợi những việc dư thừa, nhiều nhất thì thỉnh thoảng trò chuyện với chú Joel, thím Alissa, Peyyale, Elena…

----

“Lucien, sự siêng năng trong học tập của cậu làm ta rất hài lòng. Nếu các kiến thức sơ bộ về ký hiệu âm nhạc, thang âm cậu đã nhớ hết rồi, vậy tiếp theo chính là kết hợp đọc nhạc, diễn tấu để vận dụng thuần thục và nắm chắc chúng, đồng thời dần dần mở rộng sang các kiến thức nhạc lý sâu hơn.”

Buổi chiều, sau khi đám người Annie rời đi, Victor đã quan sát thực tế việc học tập âm nhạc trong một tuần gần đây của Lucien, cho đánh giá rất cao đối với thái độ và hiệu quả học tập của hắn, nếu nói trước đây là dựa vào sự cảm kích vì Lucien đã giúp đỡ kích động Lane, Xavier cải tạo linh cảm piano, thì hiện giờ Victor đối với Lucien chính là một sự yêu thích và cảm tình của người thầy giáo đối với học trò mà mình hài lòng.

Thế là Victor chuẩn bị để Lucien nhanh chóng bắt đầu học nhạc cụ: “Lucien, cậu nghĩ xong muốn học nhạc cụ gì chưa? Cá nhân ta có sở trường về violin, đàn harpsichord, đàn organ và ống sáo, các nhạc cụ khác ta cũng có thể đưa ra chỉ vẽ nhất định.”

Từ khi bắt đầu trở thành học đồ ma pháp, cuộc sống của Lucien vẫn luôn lấp đầy bởi việc học tập bận rộn và sự kiện phát sinh đột ngột, vẫn chưa suy nghĩ xem cụ thể học nhạc cụ gì nên lúc này có hơi do dự.

Theo suy nghĩ trong lòng, Lucien muốn học piano, đây là bị ảnh hưởng bởi trong quá khứ rất thích các bản nhạc piano và sự nuối tiếc vì chưa có cơ hội học piano, nhưng xuất phát từ hiện thực thì sau này nếu đi du lịch ở các quốc gia đại lục để tìm tổng bộ nghị viện ma pháp đại lục, thì violin là lựa chọn tốt nhất, suy cho cùng một thi nhân không thể mang theo mình một cây piano được.

Trong ánh mắt hiếu kỳ lại mang chút lạnh nhạt của Lotter, Phyllis, Herodotus, Lucien lần lữa chưa đưa ra lựa chọn.

Thấy thế, Victor cười ôn hòa, khích lệ: “Không sao, Lucien, không sao cả, cậu có suy nghĩ gì thì cứ nói ra.”

Trải qua tôi luyện, da mặt của Lucien đã rất dày rồi, anh thành khẩn hỏi: “Ngài Victor, tôi có thể học piano mà ngài cải tạo xong không? Ngoài cái này ra thì còn có thể học violin không?”

“Thật đúng là không biết xấu hổ.” Đây là suy nghĩ duy nhất của Lotter, Phyllis và Herodotus, muốn nhân cơ hội được miễn phí mà học lâu dài à…

Hai tay Victor nhúc nhích, cười nói: “Được thôi, nhưng tốt nhất là sau khi học xong một nhạc cụ thì hãy bắt đầu học sang một nhạc cụ khác, chuyên tâm là bí quyết quan trọng của thành công. Ừm, bởi vì hiệu quả cải tạo của Harpsichord tốt hơn so với tưởng tượng của ta, Lucien, cậu theo ta học nó trước nhé, như vậy có thể giúp ta tìm được một số vấn đề trong đó và xem thử làm sao phát huy đặc tính của nó tốt hơn.”

“Cảm ơn ngài, ngài Victor.” - Lucien chân thành cảm kích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện