Danh tiếng và địa vị của Victor trong giới âm nhạc, trong mắt các quý tộc liên quan trực tiếp đến thành tựu và cuộc sống sau này của những người như Lotter, Phyllis. Do đó họ không thể giữ được phong độ ung dung tao nhã mà các quý tộc thường nhấn mạnh, trên mặt biểu hiện đầy phiền não, lo lắng, đau khổ.
Phyllis đan hai tay lại với nhau, đi đi lại lại ở ngoài cửa phòng đàn, thỉnh thoảng lo lắng nhìn cánh cửa gỗ đang đóng chặt một cái. Sau khi nghe thấy câu nói của Lotter thì có hơi không khống chế nỗi tâm trạng, giọng nói có chút sắc bén: “Khuyên thế nào đây? Chẳng lẽ nói ngài Victor, ngài bình tĩnh lại đi, cảm hứng chắc chắn sẽ có? Bản nhạc mới nhất định có thể viết ra? Nếu lời khuyên thông thường có tác dụng thì ngài Victor sao có thể như vậy?”
Lotter nhíu mày nhìn cánh cửa gỗ phòng đàn: “Có lẽ nên khuyên ngài Victor rằng sao cứ nhất định phải dùng bản nhạc mới viết chứ? Ngài Victor trước đây có rất nhiều bản nhạc giao hưởng xuất sắc, hoàn toàn có thể chọn một bản trong đó.”
Đối với buổi hòa nhạc vô cùng quan trọng lần này, Victor đã viết hai bản nhạc mới, đồng thời dày công lựa chọn trong các bản nhạc trước đây một bản đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất trong quá khứ của bản thân và hoàn toàn có thể hay bằng bản nhạc mới. Tuy nhiên do nhạc giao hưởng hiện tại đều là kết cấu bốn bài nghiêm ngặt, độ dài của bản nhạc thường là mấy chục phút nên một buổi hòa nhạc chỉ cần chuẩn bị bốn khúc nhạc giao hưởng là được rồi, vì vậy Victor vẫn còn thiếu một bản cuối cùng.
“Không được, tôi từng khuyên lão gia rồi nhưng ông ấy nói hai khúc nhạc mới là kết tinh linh hồn âm nhạc và cảm hứng của ông, khúc giao hưởng trước đó chỉ có một khúc là cùng trình độ với chúng. Nếu chọn thêm một khúc khác thì chỉ sẽ làm giảm phẩm cách và trình độ của cả buổi hòa nhạc, trở thành khuyết điểm không thể né tránh và có thể bị người ta ra sức phê bình. Do đó ông ấy hoàn toàn không đồng ý.” Quản gia Ace không biết xuất hiện ở gần cầu thang lúc nào, khuôn mặt già nua tỏ ra vô cùng bất lực.
Herodotus day day thái dương của mình: “Là do ngài Victor quá theo đuổi sự hoàn hảo, thực ra khúc nhạc giao hưởng trước đây của ngài ấy rất hay, được rất nhiều quý tộc và nhạc sĩ sùng bái. Nếu không thì sao lại mời ông ấy đến Thánh Vịnh Thính Phòng tổ chức buổi hòa nhạc chứ, chúng ta khuyên lần nữa đi?”
Ánh mắt hắn nhìn sang Lotter và Phyllis, trưng cầu ý kiến của họ. Còn Lucien thì bị hắn cố ý lờ đi, một tên dân nghèo mới học nhạc chưa đến hai tháng chỉ có thể đàn tấu khúc nhạc rất đơn giản thì việc này không có quyền phát ngôn gì cả.
Lucien cũng quả thực không biết làm sao khuyên nhủ, bởi vì rõ ràng có thể thấy ngài Victor đối với buổi hòa nhạc lần này là tập trung tất cả linh hồn và nhiệt tình của bản thân, căn bản không phải người khác có thể khuyên được.
“Ông Ace, ông cho là thế nào?” Phyllis rất rõ trong tất cả những người ở đó thì người hiểu rõ ngài Victor nhất chắc chắn là quản gia Ace đã ở cạnh ngài ấy gần ba mươi năm, nhìn ngài ấy từ một đứa trẻ mười tuổi từng bước trở thành nhạc sĩ, vì vậy ánh mắt khẩn thiết và lo lắng nhìn về phía Ace.
Ace lắc lắc đầu đầy vẻ buồn rầu và thương xót: “Lão gia sẽ không nghe các người khuyên giải đâu, buổi hòa nhạc lần này đối với ông ấy rất quan trọng, một mặt là liên quan đến địa vị của giới âm nhạc và sự phát triển sau này, một mặt khác là tâm nguyện của phu nhân. Trước khi phu nhân qua đời vẫn luôn rất lấy làm tiếc bản thân chưa thể xem được lão gia tổ chức buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng nên lão gia muốn có một buổi hòa nhạc hoàn hảo, không có thiếu sót. Ôi, hi vọng lão gia nghĩ đến kỳ vọng của phu nhân mà sẽ dần dần bình tĩnh lại.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể không làm gì cả.” So với Phyllis còn có khả năng trở thành phu nhân của vị quý tộc nào đó thì Lotter đã coi sự phát triển về âm nhạc thành phương hướng tương lai duy nhất của bản thân, khó tránh nóng ruột bất an như Victor.
Lucien đối với Victor luôn có sự cảm kích, cũng gật đầu theo: “Có lẽ chúng ta có thể tìm một số loại thuốc, thực phẩm có thể hỗ trợ cho giấc ngủ và ổn định tâm trạng?”
Là một học đồ ma pháp, suy nghĩ các vấn đề liên quan ưu tiên suy nghĩ nhất ngoại trừ ma pháp thì chính là tễ thuốc. Lucien thể hiện điểm này vô cùng trọn vẹn.
“Không được, lão gia đã đặc biệt dặn dò không thể để ông ấy uống các tễ thuốc tương tự, bởi vì sẽ áp chế cảm hứng và tư duy.” Ace nghiêm túc và trầm trọng bác bỏ đề nghị của Lucien.
Lucien hơi lo lắng nói: “Lẽ nào chỉ có thể mong đợi ngài Victor tự chiến thắng bản thân? Chúng ta không thể làm gì cả ư?”
“Có thể làm gì chứ? Lẽ nào anh còn có thể thay ngài Victor viết khúc giao hưởng?” Herodotus vốn dĩ đã rất ghét Lucien, hiện giờ tâm trạng rất bực bội nên không nhịn nỗi mỉa mai kèm theo ý giận.
Lời mỉa mai của hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người đều yên lặng, bởi vì quả thực không biết có thể làm gì. Lucien thì lại được kích thích một vài ý nghĩ, một mặt khẳng định là để ngài Victor tự tìm cảm hứng viết nhạc, mặt khác bản thân cũng cần chuẩn bị hai tay để tránh lúc quan trọng không thể giúp được gì. Nhưng cụ thể nên làm sao thì vẫn phải suy nghĩ tỉ mỉ một chút.
Yên lặng một khoảng thời gian, cửa phòng đàn vang nhẹ một tiếng cót két, Victor đi ra ngoài, hốc mắt trũng vào, nói với vẻ rất mệt mỏi: “Ta đến hiệp hội luyện tập ba khúc nhạc đầu. Các trò cũng đi theo để học tập dàn nhạc làm thế nào phối hợp dưới sự chỉ huy, sau đó luyện tập nhạc cụ của bản thân trong phòng đàn của hiệp hội nhé.”
Nhìn thấy sau khi suy sụp nhất thời, Victor đã hồi phục lại rất nhanh thì đám người Lotter và Phyllis đều nhẹ nhàng thở phào một hơi. Xem ra quả thực không nhất định cần bản thân làm gì cả, ngài Victor suy cho cùng là nhạc sĩ xuất sắc đã diễn tấu ở cung đình các nước, từng trải việc đời nên bản thân ông ấy biết cách điều tiết, nhưng còn việc bản nhạc giao hưởng thứ tư đã viết ra thành công hay chưa thì vẫn còn sót lại trong lòng mọi người.
----
Trong thính phòng diễn tấu của lầu năm, dàn nhạc dưới sự chỉ huy của Victor và sự điều phối của người đứng đầu Lane đã diễn tấu hoàn chỉnh và tốt đẹp một khúc nhạc giao hưởng, bốn chương nhạc trang nghiêm, hùng vĩ, kết cấu chặt chẽ cẩn thận lại mang thêm một số hương vị âm nhạc tôn giáo, mang lại cho người ta sự hưởng thụ về thính giác vô cùng tuyệt vời.
Chờ đến khi khúc nhạc giao hưởng này kết thúc, Victor đi đến trước mặt đám người Lucien đang chăm chú lắng nghe và quan sát dưới sân khấu: “Được rồi, các trò đến phòng đàn luyện tập đi, lát nữa ta qua hướng dẫn.”
Ông ấy vừa nói xong, đám người Lucien vẫn chưa quay người thì bỗng nhiên có một loạt tiếng vỗ tay vang lên trong thính phòng diễn tấu yên tĩnh. Tuy thính phòng kết cấu đặc biệt, có hiệu quả tiếng vang rất tốt nhưng tiếng vỗ tay này quá yếu nên vẫn tỏ ra thưa thớt.
“Khúc giao hưởng rất hay, không ngờ vừa mới quay về một thời gian thì có thể thưởng thức được khúc nhạc hay như vậy. Xem ra buổi hòa nhạc của Victor anh đã chuẩn bị xong rồi? Hơ hơ, nhất định sẽ rất thành công.” Trong lời tán thưởng lại là ý cười châm biến không thể giấu được.
Lucien nghe giọng nói quen tai thì quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Wolf đi ra ngoài mới về, cái cằm như đôi ủng của hắn ngẩng cao, bộ dạng kiêu ngạo tự mãn đầy đắc ý.
Sắc mặt của Victor chùng xuống, nhìn biểu hiện của Wolf hiển nhiên là nghe ngóng được điều gì đó: “Wolf, hình như lần này anh nhận lời mời đi ra ngoài có thu hoạch rất lớn à?” Ông ấy không muốn nhắc đến việc chuẩn bị buổi hòa nhạc khiến bản thân bực bội nên không trả lời trực tiếp.
Nhưng Wolf sao có thể bỏ qua cho ông ấy, sau khi hắn biết được trạng thái của Victor thời gian gần đây từ miệng người khác. Wolf không cần nghĩ cũng có thể đoán được bản nhạc của Victor chuẩn bị chắc chắn là xảy ra vấn đề lớn, thế là trực tiếp tìm qua đây: “Victor, lần trước anh không phải muốn tôi nghe khúc nhạc của anh rồi đưa ra một vài ý kiến ư? Tôi đã nghĩ rằng mọi người đều là nhạc sĩ của Arthaud nên không có thù hận gì không thể hóa giải, vì vậy quyết định đồng ý với yêu cầu của anh, ừm, hãy diễn tấu hoàn chỉnh một lượt bốn khúc nhạc đi.”
“Anh!” - Victor đã hoàn toàn hiểu ra Wolf chính là qua đó để chế giễu mình, nhưng ông ấy đang muốn nổi giận thì ngoài thính phòng lại có hai người đi vào. Một người là lão già đầu đầy tóc bạc, mặc bộ lễ phục màu đen đang chống một cây ba-toong đen, vẻ nghiêm túc gàn bướng. Người còn lại là thanh niên khôi ngô tóc vàng lóa mắt, chính là Michael mà Lucien từng gặp, anh họ của Lotter.
“Chủ tịch Othello.” Victor và Wolf đều thu lại tâm trạng, chào hỏi ông già này.
Lucien cũng hành lễ theo, trong lòng nói thầm: [Thì ra ông ta chính là nam tước Othello, chủ tịch của Hiệp Hội Âm Nhạc, giáo viên của Michael.]
Trong quy định pháp luật quý tộc hình thành trong thời gian dài dằng dặc, hậu duệ không kích hoạt huyết mạch mới có thể kế thừa tước vị, chỉ là trong những người sở hữu quyền lợi kế thừa ngang nhau có thực lực kỵ sĩ trời sinh đã vượt trội hơn người khác, mà Othello chính là loại người không kích hoạt huyết mạch nhưng do là con trai một nên kế thừa tước vị. Tuy nhiên tài năng âm nhạc của ông ta không tệ, sở trường về các tác phẩm đề tài nghiêm túc, cộng thêm sự tâng bốc của mấy quý tộc đồng nghiệp nên đã trở thành nhạc sĩ rất nhanh chóng.
“Victor, ta nghe nói khúc nhạc thứ tư của anh vẫn chưa viết ra?” Othello đi đến trước mặt Victor, hỏi với biểu cảm nghiêm túc.
Victor chán nản gật gật đầu: “Đúng vậy, chủ tịch Othello.”
Othello hất hất cây ba-toong trong tay: “Victor, đây là buổi hòa nhạc tổ chức ở Thánh Vịnh Thính Phòng, là biểu diễn trước mặt Đại Công bệ hạ và Công Chúa điện hạ nên tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì, anh hiểu không?”
“Vâng, tôi hiểu, chủ tịch Othello, tôi vẫn luôn đang cố gắng.” Victor trả lời với tâm trạng lắng xuống.
Othello lắc lắc đầu: “Ta thà là khúc nhạc trong buổi hòa nhạc không rung động lắm cũng phải bảo đảm buổi hòa nhạc tiến hành thuận lợi. Victor anh trước đó có nhiều khúc nhạc xuất sắc như vậy, hoàn toàn không cần si mê trong việc viết khúc nhạc mới như thế. Trước một tuần cuối cùng ta muốn nhìn thấy danh sách của bốn khúc nhạc xuất hiện trên bàn ta, phải biết rằng không thể để dàn nhạc không có thời gian luyện tập bản nhạc, Victor anh có ý kiến gì không?”
Victor lắc đầu một cách khó khăn: “Không có, thưa chủ tịch Othello.”
Ông ấy hiểu đó là hiệp hội nhằm bảo đảm buổi hòa nhạc diễn ra bình thường nên tăng thêm áp lực cho bản thân, khiến bản thân trước một tuần cuối cùng bất luận là viết khúc nhạc mới hay là chọn khúc nhạc cũ thì đều phải đưa ra quyết định, nếu không hiện tại sẽ phải đổi người tổ chức buổi hòa nhạc.
“Anh có thể hiểu thì tốt, Victor.” Sắc mặt của Othello dịu lại, quay người từ từ đi ra khỏi phòng.
Michael thì nhân cơ hội Othello đi trước mấy bước, điềm đạm nói với Lotter: “Em họ thân yêu của anh, xem ra con đường của em trong âm nhạc cũng không thuận lợi lắm. Ừm, sát hạch nhạc công mấy tháng sau, một trong những giám khảo là anh rất mong đợi diễn tấu violin của em. Dĩ nhiên, anh là người chính trực vô tư nên sẽ không vì em là em họ của anh mà hạ thấp yêu cầu.”
Không để ý đôi mắt phẫn nộ và hàm răng cắn chặt của Lotter, Michael đã là nhạc công xuất sắc lại nhìn Lucien: “Đúng rồi, còn anh, một dân nghèo có thể trở thành nhạc công là việc may mắn đến cỡ nào, đây là sự ban ơn của Chúa thì sao anh có thể lãng phí loại may mắn đó mà cứ đi làm phiền con gái không lo luyện tập chứ? Ta là một trong những giám khảo của buổi sát hạch nhạc công ba năm tới, trịnh trọng nhắc nhở anh một lần.”
Lucien bị nói đến nỗi không hiểu ra sao, nhưng đã tỉnh ngộ rất nhanh. Elena vì muốn góp tiền học nhạc nên thời gian này một khi rảnh thì thỉnh giáo bản thân một số kiến thức về âm nhạc.
Nói xong, hắn tràn đầy ý cười quay người đuổi theo Othello. Trong gia tộc Griffith, Lotter vẫn luôn đang lấy lòng người kế thừa đầu tiên.
“Ô, thì ra Victor anh vẫn chưa viết ra được khúc nhạc thứ tư.” Wolf làm ra biểu cảm kinh ngạc như vừa mới biết, nhưng hắn rất nhanh đã áp chế không nỗi sự khoái trá, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú:
“Cố gắng hưởng thụ đi, Victor, đây là diễn tấu lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng của anh ở Thánh Vịnh Thính Phòng.”
“Hơ hơ, còn tên học trò dân nghèo nghe nói bộc lộ thiên tài của anh đừng có đến cả sát hạch nhạc công sau mấy năm cũng không vượt qua nỗi.”
Trong giọng cười tùy tiện, Wolf cũng đi ra ngoài thính phòng.
Còn Lucien chú ý đến hai tay của Victor nắm chặt, đến cả mạch máu màu xanh nhạt cũng gồ lên rồi.
Phyllis đan hai tay lại với nhau, đi đi lại lại ở ngoài cửa phòng đàn, thỉnh thoảng lo lắng nhìn cánh cửa gỗ đang đóng chặt một cái. Sau khi nghe thấy câu nói của Lotter thì có hơi không khống chế nỗi tâm trạng, giọng nói có chút sắc bén: “Khuyên thế nào đây? Chẳng lẽ nói ngài Victor, ngài bình tĩnh lại đi, cảm hứng chắc chắn sẽ có? Bản nhạc mới nhất định có thể viết ra? Nếu lời khuyên thông thường có tác dụng thì ngài Victor sao có thể như vậy?”
Lotter nhíu mày nhìn cánh cửa gỗ phòng đàn: “Có lẽ nên khuyên ngài Victor rằng sao cứ nhất định phải dùng bản nhạc mới viết chứ? Ngài Victor trước đây có rất nhiều bản nhạc giao hưởng xuất sắc, hoàn toàn có thể chọn một bản trong đó.”
Đối với buổi hòa nhạc vô cùng quan trọng lần này, Victor đã viết hai bản nhạc mới, đồng thời dày công lựa chọn trong các bản nhạc trước đây một bản đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất trong quá khứ của bản thân và hoàn toàn có thể hay bằng bản nhạc mới. Tuy nhiên do nhạc giao hưởng hiện tại đều là kết cấu bốn bài nghiêm ngặt, độ dài của bản nhạc thường là mấy chục phút nên một buổi hòa nhạc chỉ cần chuẩn bị bốn khúc nhạc giao hưởng là được rồi, vì vậy Victor vẫn còn thiếu một bản cuối cùng.
“Không được, tôi từng khuyên lão gia rồi nhưng ông ấy nói hai khúc nhạc mới là kết tinh linh hồn âm nhạc và cảm hứng của ông, khúc giao hưởng trước đó chỉ có một khúc là cùng trình độ với chúng. Nếu chọn thêm một khúc khác thì chỉ sẽ làm giảm phẩm cách và trình độ của cả buổi hòa nhạc, trở thành khuyết điểm không thể né tránh và có thể bị người ta ra sức phê bình. Do đó ông ấy hoàn toàn không đồng ý.” Quản gia Ace không biết xuất hiện ở gần cầu thang lúc nào, khuôn mặt già nua tỏ ra vô cùng bất lực.
Herodotus day day thái dương của mình: “Là do ngài Victor quá theo đuổi sự hoàn hảo, thực ra khúc nhạc giao hưởng trước đây của ngài ấy rất hay, được rất nhiều quý tộc và nhạc sĩ sùng bái. Nếu không thì sao lại mời ông ấy đến Thánh Vịnh Thính Phòng tổ chức buổi hòa nhạc chứ, chúng ta khuyên lần nữa đi?”
Ánh mắt hắn nhìn sang Lotter và Phyllis, trưng cầu ý kiến của họ. Còn Lucien thì bị hắn cố ý lờ đi, một tên dân nghèo mới học nhạc chưa đến hai tháng chỉ có thể đàn tấu khúc nhạc rất đơn giản thì việc này không có quyền phát ngôn gì cả.
Lucien cũng quả thực không biết làm sao khuyên nhủ, bởi vì rõ ràng có thể thấy ngài Victor đối với buổi hòa nhạc lần này là tập trung tất cả linh hồn và nhiệt tình của bản thân, căn bản không phải người khác có thể khuyên được.
“Ông Ace, ông cho là thế nào?” Phyllis rất rõ trong tất cả những người ở đó thì người hiểu rõ ngài Victor nhất chắc chắn là quản gia Ace đã ở cạnh ngài ấy gần ba mươi năm, nhìn ngài ấy từ một đứa trẻ mười tuổi từng bước trở thành nhạc sĩ, vì vậy ánh mắt khẩn thiết và lo lắng nhìn về phía Ace.
Ace lắc lắc đầu đầy vẻ buồn rầu và thương xót: “Lão gia sẽ không nghe các người khuyên giải đâu, buổi hòa nhạc lần này đối với ông ấy rất quan trọng, một mặt là liên quan đến địa vị của giới âm nhạc và sự phát triển sau này, một mặt khác là tâm nguyện của phu nhân. Trước khi phu nhân qua đời vẫn luôn rất lấy làm tiếc bản thân chưa thể xem được lão gia tổ chức buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng nên lão gia muốn có một buổi hòa nhạc hoàn hảo, không có thiếu sót. Ôi, hi vọng lão gia nghĩ đến kỳ vọng của phu nhân mà sẽ dần dần bình tĩnh lại.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể không làm gì cả.” So với Phyllis còn có khả năng trở thành phu nhân của vị quý tộc nào đó thì Lotter đã coi sự phát triển về âm nhạc thành phương hướng tương lai duy nhất của bản thân, khó tránh nóng ruột bất an như Victor.
Lucien đối với Victor luôn có sự cảm kích, cũng gật đầu theo: “Có lẽ chúng ta có thể tìm một số loại thuốc, thực phẩm có thể hỗ trợ cho giấc ngủ và ổn định tâm trạng?”
Là một học đồ ma pháp, suy nghĩ các vấn đề liên quan ưu tiên suy nghĩ nhất ngoại trừ ma pháp thì chính là tễ thuốc. Lucien thể hiện điểm này vô cùng trọn vẹn.
“Không được, lão gia đã đặc biệt dặn dò không thể để ông ấy uống các tễ thuốc tương tự, bởi vì sẽ áp chế cảm hứng và tư duy.” Ace nghiêm túc và trầm trọng bác bỏ đề nghị của Lucien.
Lucien hơi lo lắng nói: “Lẽ nào chỉ có thể mong đợi ngài Victor tự chiến thắng bản thân? Chúng ta không thể làm gì cả ư?”
“Có thể làm gì chứ? Lẽ nào anh còn có thể thay ngài Victor viết khúc giao hưởng?” Herodotus vốn dĩ đã rất ghét Lucien, hiện giờ tâm trạng rất bực bội nên không nhịn nỗi mỉa mai kèm theo ý giận.
Lời mỉa mai của hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người đều yên lặng, bởi vì quả thực không biết có thể làm gì. Lucien thì lại được kích thích một vài ý nghĩ, một mặt khẳng định là để ngài Victor tự tìm cảm hứng viết nhạc, mặt khác bản thân cũng cần chuẩn bị hai tay để tránh lúc quan trọng không thể giúp được gì. Nhưng cụ thể nên làm sao thì vẫn phải suy nghĩ tỉ mỉ một chút.
Yên lặng một khoảng thời gian, cửa phòng đàn vang nhẹ một tiếng cót két, Victor đi ra ngoài, hốc mắt trũng vào, nói với vẻ rất mệt mỏi: “Ta đến hiệp hội luyện tập ba khúc nhạc đầu. Các trò cũng đi theo để học tập dàn nhạc làm thế nào phối hợp dưới sự chỉ huy, sau đó luyện tập nhạc cụ của bản thân trong phòng đàn của hiệp hội nhé.”
Nhìn thấy sau khi suy sụp nhất thời, Victor đã hồi phục lại rất nhanh thì đám người Lotter và Phyllis đều nhẹ nhàng thở phào một hơi. Xem ra quả thực không nhất định cần bản thân làm gì cả, ngài Victor suy cho cùng là nhạc sĩ xuất sắc đã diễn tấu ở cung đình các nước, từng trải việc đời nên bản thân ông ấy biết cách điều tiết, nhưng còn việc bản nhạc giao hưởng thứ tư đã viết ra thành công hay chưa thì vẫn còn sót lại trong lòng mọi người.
----
Trong thính phòng diễn tấu của lầu năm, dàn nhạc dưới sự chỉ huy của Victor và sự điều phối của người đứng đầu Lane đã diễn tấu hoàn chỉnh và tốt đẹp một khúc nhạc giao hưởng, bốn chương nhạc trang nghiêm, hùng vĩ, kết cấu chặt chẽ cẩn thận lại mang thêm một số hương vị âm nhạc tôn giáo, mang lại cho người ta sự hưởng thụ về thính giác vô cùng tuyệt vời.
Chờ đến khi khúc nhạc giao hưởng này kết thúc, Victor đi đến trước mặt đám người Lucien đang chăm chú lắng nghe và quan sát dưới sân khấu: “Được rồi, các trò đến phòng đàn luyện tập đi, lát nữa ta qua hướng dẫn.”
Ông ấy vừa nói xong, đám người Lucien vẫn chưa quay người thì bỗng nhiên có một loạt tiếng vỗ tay vang lên trong thính phòng diễn tấu yên tĩnh. Tuy thính phòng kết cấu đặc biệt, có hiệu quả tiếng vang rất tốt nhưng tiếng vỗ tay này quá yếu nên vẫn tỏ ra thưa thớt.
“Khúc giao hưởng rất hay, không ngờ vừa mới quay về một thời gian thì có thể thưởng thức được khúc nhạc hay như vậy. Xem ra buổi hòa nhạc của Victor anh đã chuẩn bị xong rồi? Hơ hơ, nhất định sẽ rất thành công.” Trong lời tán thưởng lại là ý cười châm biến không thể giấu được.
Lucien nghe giọng nói quen tai thì quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Wolf đi ra ngoài mới về, cái cằm như đôi ủng của hắn ngẩng cao, bộ dạng kiêu ngạo tự mãn đầy đắc ý.
Sắc mặt của Victor chùng xuống, nhìn biểu hiện của Wolf hiển nhiên là nghe ngóng được điều gì đó: “Wolf, hình như lần này anh nhận lời mời đi ra ngoài có thu hoạch rất lớn à?” Ông ấy không muốn nhắc đến việc chuẩn bị buổi hòa nhạc khiến bản thân bực bội nên không trả lời trực tiếp.
Nhưng Wolf sao có thể bỏ qua cho ông ấy, sau khi hắn biết được trạng thái của Victor thời gian gần đây từ miệng người khác. Wolf không cần nghĩ cũng có thể đoán được bản nhạc của Victor chuẩn bị chắc chắn là xảy ra vấn đề lớn, thế là trực tiếp tìm qua đây: “Victor, lần trước anh không phải muốn tôi nghe khúc nhạc của anh rồi đưa ra một vài ý kiến ư? Tôi đã nghĩ rằng mọi người đều là nhạc sĩ của Arthaud nên không có thù hận gì không thể hóa giải, vì vậy quyết định đồng ý với yêu cầu của anh, ừm, hãy diễn tấu hoàn chỉnh một lượt bốn khúc nhạc đi.”
“Anh!” - Victor đã hoàn toàn hiểu ra Wolf chính là qua đó để chế giễu mình, nhưng ông ấy đang muốn nổi giận thì ngoài thính phòng lại có hai người đi vào. Một người là lão già đầu đầy tóc bạc, mặc bộ lễ phục màu đen đang chống một cây ba-toong đen, vẻ nghiêm túc gàn bướng. Người còn lại là thanh niên khôi ngô tóc vàng lóa mắt, chính là Michael mà Lucien từng gặp, anh họ của Lotter.
“Chủ tịch Othello.” Victor và Wolf đều thu lại tâm trạng, chào hỏi ông già này.
Lucien cũng hành lễ theo, trong lòng nói thầm: [Thì ra ông ta chính là nam tước Othello, chủ tịch của Hiệp Hội Âm Nhạc, giáo viên của Michael.]
Trong quy định pháp luật quý tộc hình thành trong thời gian dài dằng dặc, hậu duệ không kích hoạt huyết mạch mới có thể kế thừa tước vị, chỉ là trong những người sở hữu quyền lợi kế thừa ngang nhau có thực lực kỵ sĩ trời sinh đã vượt trội hơn người khác, mà Othello chính là loại người không kích hoạt huyết mạch nhưng do là con trai một nên kế thừa tước vị. Tuy nhiên tài năng âm nhạc của ông ta không tệ, sở trường về các tác phẩm đề tài nghiêm túc, cộng thêm sự tâng bốc của mấy quý tộc đồng nghiệp nên đã trở thành nhạc sĩ rất nhanh chóng.
“Victor, ta nghe nói khúc nhạc thứ tư của anh vẫn chưa viết ra?” Othello đi đến trước mặt Victor, hỏi với biểu cảm nghiêm túc.
Victor chán nản gật gật đầu: “Đúng vậy, chủ tịch Othello.”
Othello hất hất cây ba-toong trong tay: “Victor, đây là buổi hòa nhạc tổ chức ở Thánh Vịnh Thính Phòng, là biểu diễn trước mặt Đại Công bệ hạ và Công Chúa điện hạ nên tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì, anh hiểu không?”
“Vâng, tôi hiểu, chủ tịch Othello, tôi vẫn luôn đang cố gắng.” Victor trả lời với tâm trạng lắng xuống.
Othello lắc lắc đầu: “Ta thà là khúc nhạc trong buổi hòa nhạc không rung động lắm cũng phải bảo đảm buổi hòa nhạc tiến hành thuận lợi. Victor anh trước đó có nhiều khúc nhạc xuất sắc như vậy, hoàn toàn không cần si mê trong việc viết khúc nhạc mới như thế. Trước một tuần cuối cùng ta muốn nhìn thấy danh sách của bốn khúc nhạc xuất hiện trên bàn ta, phải biết rằng không thể để dàn nhạc không có thời gian luyện tập bản nhạc, Victor anh có ý kiến gì không?”
Victor lắc đầu một cách khó khăn: “Không có, thưa chủ tịch Othello.”
Ông ấy hiểu đó là hiệp hội nhằm bảo đảm buổi hòa nhạc diễn ra bình thường nên tăng thêm áp lực cho bản thân, khiến bản thân trước một tuần cuối cùng bất luận là viết khúc nhạc mới hay là chọn khúc nhạc cũ thì đều phải đưa ra quyết định, nếu không hiện tại sẽ phải đổi người tổ chức buổi hòa nhạc.
“Anh có thể hiểu thì tốt, Victor.” Sắc mặt của Othello dịu lại, quay người từ từ đi ra khỏi phòng.
Michael thì nhân cơ hội Othello đi trước mấy bước, điềm đạm nói với Lotter: “Em họ thân yêu của anh, xem ra con đường của em trong âm nhạc cũng không thuận lợi lắm. Ừm, sát hạch nhạc công mấy tháng sau, một trong những giám khảo là anh rất mong đợi diễn tấu violin của em. Dĩ nhiên, anh là người chính trực vô tư nên sẽ không vì em là em họ của anh mà hạ thấp yêu cầu.”
Không để ý đôi mắt phẫn nộ và hàm răng cắn chặt của Lotter, Michael đã là nhạc công xuất sắc lại nhìn Lucien: “Đúng rồi, còn anh, một dân nghèo có thể trở thành nhạc công là việc may mắn đến cỡ nào, đây là sự ban ơn của Chúa thì sao anh có thể lãng phí loại may mắn đó mà cứ đi làm phiền con gái không lo luyện tập chứ? Ta là một trong những giám khảo của buổi sát hạch nhạc công ba năm tới, trịnh trọng nhắc nhở anh một lần.”
Lucien bị nói đến nỗi không hiểu ra sao, nhưng đã tỉnh ngộ rất nhanh. Elena vì muốn góp tiền học nhạc nên thời gian này một khi rảnh thì thỉnh giáo bản thân một số kiến thức về âm nhạc.
Nói xong, hắn tràn đầy ý cười quay người đuổi theo Othello. Trong gia tộc Griffith, Lotter vẫn luôn đang lấy lòng người kế thừa đầu tiên.
“Ô, thì ra Victor anh vẫn chưa viết ra được khúc nhạc thứ tư.” Wolf làm ra biểu cảm kinh ngạc như vừa mới biết, nhưng hắn rất nhanh đã áp chế không nỗi sự khoái trá, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú:
“Cố gắng hưởng thụ đi, Victor, đây là diễn tấu lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng của anh ở Thánh Vịnh Thính Phòng.”
“Hơ hơ, còn tên học trò dân nghèo nghe nói bộc lộ thiên tài của anh đừng có đến cả sát hạch nhạc công sau mấy năm cũng không vượt qua nỗi.”
Trong giọng cười tùy tiện, Wolf cũng đi ra ngoài thính phòng.
Còn Lucien chú ý đến hai tay của Victor nắm chặt, đến cả mạch máu màu xanh nhạt cũng gồ lên rồi.
Danh sách chương