11 giờ 20 phút trưa, trong văn phòng chủ tịch ở lầu ba Hiệp Hội Âm Nhạc.

Đôi mắt màu xám nhạt nghiêm túc của Othello nhìn Victor ở trước mặt: “Victor, anh nên đưa ra quyết định, đã hai mươi phút rồi lẽ nào không thể giúp anh chọn ra được bản nhạc mà anh hài lòng ư? Chúng là kết tinh cảm hứng âm nhạc trong hơn hai mươi năm của anh đó.”

Sắc mặt Victor phờ phạc, biểu cảm đờ đẫn ngồi trên ghế đối diện với Othello, cái bàn phía trước người bày đầy bản nhạc của ông ấy nhưng đôi mắt ông ấy nhìn vào là một mảng mờ mịt, không có tiêu cự, giống như xuyên qua những bản nhạc này đang nhìn sự vật khác. Đó có thể là món nhạc cụ violin đầu tiên trong cuộc đời của ông, cũng có thể là nghĩa trang lạnh lẽo âm u.

Sau khi nghe được lời của Othello, môi ông ấy hơi run run rồi mở lời một cách khó khăn: “Có thể để tôi nghĩ thêm một chút không? Chủ tịch Othello.”

Wolf – người cùng ông ấy ngồi đối diện với Othello - cười nói mang theo mùi châm biếm mãnh liệt: “Nghĩ thêm à, anh có thể nghĩ ra bản nhạc hay hơn không? Victor, được rồi đừng có cứng đầu nữa, hay là anh cảm thấy trong các tác phẩm tầm thường cũng có bản nhạc hay? Đừng lãng phí thời gian của ngài Othello nữa, ông ấy đang chờ công chúa điện hạ cùng đi ăn trưa.”

Othello gật gật đầu, lấy ra một cái đồng hồ để xem: “Công chúa điện hạ mời ta cùng ăn trưa lúc một giờ đúng, thời gian xe ngựa từ hiệp hội đến Cung Điện Mùa Hè Latah là mười lăm phút nhưng tối qua mưa bão đến giờ vẫn chưa tạnh, rất nhiều nơi bị ngập nước nghiêm trọng nên phải đi đường vòng, ít nhất cũng phải xuất phát trước mười phút. Tuy nhiên trước đó ta còn ngủ trưa một tiếng để tránh vì mệt mỏi mà khiến ta mất phong độ. Victor anh không còn bao nhiêu thời gian nữa, mười phút cuối cùng nếu anh vẫn không thể quyết định thì hãy để Wolf thay anh. Anh ta vừa nhận được lời mời của bá tước Rafferty tổ chức buổi hòa nhạc nên phối hợp với dàn nhạc không có vấn đề gì cả.”

Cung Điện Mùa Hè Latah chính là cung đình của Công Quốc Owuor Ritter.

Trong ánh mắt của Wolf lộ ra vẻ sốt sắng và khát vọng cực đoan, dựa vào quan hệ kinh doanh trong quý tộc của mình, chỉ cần có thể tổ chức buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng, chỉ cần buổi hòa nhạc không xảy ra vấn đề lớn thì bản thân có thể tiến thêm một bước trên con đường âm nhạc, sau này rất có thể sẽ trở thành chủ tịch của hiệp hội. Hắn hít một hơi sâu nhìn Victor: “Victor, tôi không muốn cướp đi cơ hội biểu diễn của anh nhưng vì hiệp hội, anh phải đưa ra quyết định rồi.”

Victor thu ánh mắt lại, nhìn vào nhạc phổ trên bàn đủ hai phút, sau đó thò tay phải ra chỉ một bản nhạc: “Chọn nó đi.”

Một động tác và câu nói đơn giản như vậy nhưng dường như đã rút sạch sức lực toàn thân của Victor khiến ông ấy tê liệt trên ghế. Một khi đã đưa ra quyết định thì Victor tuy tràn đầy thất vọng và không cam lòng nhưng trong tâm vẫn nảy sinh cảm giác hơi thoải mái, ít nhất không cần phải tốn hết tâm sức và đốt cháy linh hồn để nghĩ ra nhạc khúc mới nữa, một bản nhạc đã giày vò bản thân chín năm vẫn chưa hoàn thành.

“Có lẽ đây là một chuyện tốt, mỗi tối sẽ không bị giày vò đến nổi không thể ngủ được nữa.” Victor nghĩ ngợi với vẻ tê tái và tuyệt vọng.

Othello vỗ tay một cách hài lòng: “Victor, anh có thể đưa ra quyết định, ta rất vui. Nhưng trạng thái tinh thần của anh có chút vấn đề, nếu không thể khôi phục trước buổi hòa nhạc thì ở chỗ ta có một số thuốc có thể giúp anh, chỉ là sẽ có chút ảnh hưởng đối với sức khỏe của anh. Được rồi, các anh ra ngoài đi, ta phải ngủ trưa một tiếng.”

Victor lúc này dường như đến đi bộ cũng trở nên khó khăn, Wolf mang theo sự thất vọng sâu sắc cùng đi ra bên ngoài văn phòng với ông, khi cánh cửa gỗ đóng lại, ông ta nhìn Victor một cách tràn đầy căm hận: “Hãy hưởng thụ buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng của anh lần cuối cùng đi, đừng để phu nhân của anh ở trên thiên đường thất vọng.”

“Anh…” Victor không thể chấp nhận việc người khác dùng phu nhân để công kích mình, ông ấy nhìn Wolf với vẻ phẫn nộ.

Wolf buông tay, mũi hừ lạnh một tiếng rồi nói một cách chua ngoa: “Sao lại nhìn tôi? Người sẽ khiến phu nhân anh thất vọng là anh chứ không phải tôi, Victor.”

Nói xong, ông ta cười nhạt rời đi, Victor giống như bị đánh trúng điểm yếu, ôm mặt ngồi xổm xuống đất khiến Lotter, Phyllis, Herodotus vẫn luôn đứng đợi trở nên hoảng hốt, vội vàng nhanh chóng dìu ông ấy đứng lên.

“Hãy để ta đến phòng nghỉ bình tĩnh một lát, buổi chiều bắt đầu luyện tập tất cả bản nhạc.” Giọng của Victor nói yếu ớt.

Lotter, Phyllis và Herodotus nhìn nhau cay đắng, hiện giờ nên bắt đầu suy nghĩ vấn đề làm thế nào để ngài Victor phấn chấn lại.

----

Rời khỏi nhà của Victor, Lucien che dù chạy nhanh trong cơn mưa lớn, nước mưa theo gió thổi vào trong dù làm ướt áo quần của Lucien lần nữa, khiến cho sự suy nhược vẫn chưa hồi phục của Lucien lại lộ rõ.

Trên con đường đầy sương mù màu trắng do mưa lớn gây ra đó, người đi bộ và xe ngựa đi lại đều rất ít nên Lucien có thể chạy rất nhanh mà không lo bị cản trở. Nhưng vấn đề ở chỗ sau khi chạy một đoạn thì Lucien vì sự suy nhược của cơ thể mà phải dừng lại thở dốc, chiếc dù bị gió lớn thổi đang cản trở Lucien đi về phía trước.

“Có lẽ đến sớm vài phút thì có thể ngăn chặn được trước khi danh sách đưa đến tay Công Chúa Natasha.” Lucien đi vòng qua nơi có nước đọng rất sâu, trên con đường ngập đến mắc cá chân vừa đi chậm vừa thở đốc, thở xong lại tiếp tục chạy.

Trong khi chạy, chiếc dù trên tay Lucien bị gió lớn thổi cong ra đằng sau, khiến người suy nhược như hắn sắp cầm không nổi chiếc dù rồi.

“Dù gì áo quần cũng bị ướt rồi.” Không hề do dự, Lucien gấp dù lại rồi kẹp vào bên trong cánh tay, mặc mưa lớn xối lên người mà chạy đi như bay.

Lần này, không có sự ngăn cản của chiếc dù nên Lucien chạy băng băng trong cơn mưa lớn, tốc độ trở nên nhanh hơn.

Chỉ có hết sức mới không hối hận, sự kiên trì, phấn đấu, cố chấp và ngang bướng trước giờ của Lucien vào khoảnh khắc này đều hoàn toàn thể hiện ra.

Giọt nước mưa lớn bằng hạt đậu đánh lên mặt khiến hắn có cảm giác hơi đau.

----

Thông thường phải hai mươi phút trở lên mới có thể từ nhà Victor đến được Hiệp Hội Âm Nhạc, nhưng Lucien chỉ dùng có sáu phút.

12 giờ 40 phút ngoài cửa lớn Hiệp Hội Âm Nhạc, hai tay Lucien chống lên gối, khom người thở dốc từng hơi, đầu tóc ướt đẫm dính lên trên mặt, giọt nước xuôi theo khuôn mặt rớt lên đá hoa văn ngoài cửa, áo quần ướt hoàn toàn trông rất trầm trọng.

Sau khi đỡ mệt, Lucien đẩy cửa lớn đi vào đại sảnh.

Elena thấy bộ dạng của Lucien thì giật mình, đi ra từ sau tủ gỗ: “Lucien, bên ngoài mưa lớn như vậy ư? Anh che dù mà cũng bị ướt nhẹp như vậy sao?”

“Không có gì. Elena, ngài Victor ở đâu?” Lucien vội vàng hỏi.

Elana nghĩ ngợi: “Chắc là ở phòng nghỉ của ngài ấy, tôi nhìn thấy Phyllis mang cơm trưa đi lên lầu rồi.”

“Cảm ơn.” Lucien đưa chiếc dù cho Elena và cảm ơn xong thì vội vã quay người chạy lên cầu thang.

Elena nhìn bóng lưng của Lucien một cách kỳ lạ: “Việc gì mà gấp như vậy?”

----

Lucien yếu ớt nhanh chóng bò lên cầu thang một cách khó khăn, một phút sau thì đã đến phòng nghỉ của Victor, gõ lên cửa cốc cốc cốc.

Người đến mở cửa là Lotter, sắc mặt anh ta rất không tốt, nhìn thấy Lucien thì chỉ lắc lắc đầu, cũng chẳng thắc mắc gì đến việc Lucien tới đây.

Lucien đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy Victor ngồi sau bàn sách giống như mất đi tất cả nhiệt tình và hi vọng, vùi mặt vào trong hai tay, không hề có phản ứng gì với việc có người gõ cửa, giống như một bức tranh sơn dầu mất đi màu sắc vậy.

Còn Phyllis, Herodotus và Lane – những người đã nghe thấy việc này nên chạy qua, đều ngồi trên sô pha bên cạnh trầm mặc, bữa trưa đơn giản bày trước mặt vẫn còn nguyên, không vơi đi chút nào.

“Ngài Victor đã chốt danh sách nhạc khúc rồi ư?” Lucien hỏi họ.

Lotter, Phyllis và Herodotus đều không buồn trả lời, chỉ có Lane gật gật đầu: “Đúng vậy, dùng một bản nhạc vốn có.”

Lucien thở hổn hển, nén sự thất vọng và thất bại đang trỗi dậy lại rồi đi đến trước mặt Victor, hai tay chống lên trên bàn sách nói lớn tiếng: “Ngài Victor, tôi đã viết ra một bản nhạc rất hay nên hi vọng ngài có thể nghe thử. Tôi cảm thấy nhất định có thể tạo cảm hứng cho ngài, giúp ngài viết ra bản nhạc giao hưởng hoàn hảo. Có thể đi đổi lại danh mục nhạc khúc đã chốt không?”

Sự việc còn có chút hi vọng, Lucien đang khẩn cấp nên ngữ khí và sự chọn lọc từ ngữ không cân nhắc lắm, hắn tỏ ra rất mệt mỏi, có vài lời cũng nói quá thẳng thắn.

“Anh viết ra nhạc khúc?” Herodotus trong tâm trạng thất vọng, đau buồn nghe được câu này của Lucien thì vừa tức giận vừa tức cười hỏi ngược lại, trong bầu không khí nghiêm túc và bi ai này mà cái tên kia lại còn đang phát điên! Thật không có chút tính người nào!

Tương tự, đôi mắt tựa như ngọc hồng bảo xinh đẹp của Phyllis mang theo sự tức giận nhìn sang Lucien, bày tỏ một cách rõ ràng sự bất mãn và phẫn nộ của cô ta, lúc này không phải lúc để càn quấy!

Còn Lotter thì đi qua đó chuẩn bị kéo Lucien ra, không để hắn kích động đến ngài Victor.

Victor hình như không nghe thấy câu nói trước đó của Lucien, giọng nói yếu ớt, mệt mỏi xuyên qua lòng bàn tay truyền ra ngoài: “Không ích gì đâu, mười phút trước chủ tịch Othello đã đến Cung Điện Mùa Hè Latah cùng dùng bữa trưa với công chúa điện hạ rồi, không thể thay đổi danh sách nhạc khúc nữa, không còn hi vọng nữa.”

“Sự việc đã không thể thay đổi nữa rồi sao?”

Lucien nghe đến việc Othello đã đến Cung Điện Mùa Hè Latah thì lập tức dâng lên cảm giác thất bại cực lớn, hắn bị Lotter nhẹ nhàng kéo ra khỏi bàn sách: “Lucien, đừng có giở trò khôn vặt của anh nữa, yên lặng, phải yên lặng!”

Tuy nảy sinh cảm giác thất bại nghiêm trọng nhưng Lucien cứ cảm thấy còn có một chút hi vọng, chỉ cần bản thân nỗ lực thêm một chút thì chắc vẫn có hi vọng. Thế là vừa bị Lotter kéo thụt lùi vừa nói một cách khẩn thiết: “Ngài Victor, tranh thủ một chút nữa thì chắc có thể đổi được danh sách nhạc khúc đấy! Mưa lớn như vậy, có thể đuổi kịp chủ tịch Othello!”

“Không ích gì đâu, vô ích thôi.” Victor nói thấp giọng tựa như nói mớ, đầu cũng không ngẩng lên, dường như bản thân đã không còn sức chống đỡ nữa, chỉ có tuyệt vọng đang quẩn quanh.

Cho dù cảm thấy Lucien đang phát điên, đang càn quấy nhưng thấy hắn đang tranh thủ một cách thành khẩn như thế, nỗ lực như thế nên Lotter, Phyllis, Herodotus cũng nảy sinh một loại cảm giác tương tự. Tuy nhiên nghĩ đến sự việc đã được định, số mệnh đã an bài xong thì họ lại có cảm giác bất lực sâu sắc, nên cũng giống như Victor trách mắng Lucien một cách yếu ớt:

“Đừng có vọng tưởng nữa, Lucien, tuy chúng ta cũng rất muốn tranh thủ nhưng vô ích thôi, chỉ có thể từ bỏ.”

“Đã đến lúc này rồi, chủ tịch Othello có thể đã đến Cung Điện Mùa Hè Latah, vô ích thôi Lucien, từ bỏ thôi.”

“Cho dù chủ tịch Othello vẫn chưa đến nơi nhưng nhạc khúc mới muốn viết xong thì phải mất bao lâu? Diễn tấu tốt danh sách nhạc khúc hiện tại có lẽ cũng có thể đạt được thành công.”

Trong bầu không khí thất vọng từ bỏ, Lucien thụt lùi mấy bước, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng mệt mỏi, vô cùng thất vọng và tự trách: “Có lẽ đúng là sự an bài của số mệnh nên để mình bị thương mà xin nghỉ phép, nếu…”

“Dù sao cũng không phải việc của mình, thất bại thì cứ thất bại vậy.” Bị cảm hóa đến mức nản chí ngả lòng, Lucien hình như cũng trở nên giống với những người khác trong phòng nghỉ, không còn màu sắc, chỉ là một vùng ảm đạm.

Nhưng ngay lập tức, Lucien nghĩ đến sự quan tâm và chăm sóc của Victor đối với bản thân mấy tháng nay, nghĩ đến việc bản thân luyện tập dương cầm tràn đầy hi vọng và không hề lười biếng trong ba tuần, nghĩ đến sự kiên trì và không từ bỏ của bản thân khi đội mưa gió bão bùng chạy đến đây. Lại nhìn thấy trạng thái giống như người chết của Victor, nhìn thấy biểu cảm thất vọng nhưng không có bất cứ ý tưởng nào để thay đổi kết quả của đám người Lotter, Phyllis thì trong lòng Lucien lại có một sự háo hức mãnh liệt trỗi dậy.

Đó là sự không cam lòng sâu sắc, bản thân đã chuẩn bị và nỗ lực nhiều như thế, lẽ nào cứ an tâm chấp nhận kết quả như vậy? Đó là ý nghĩ vẫn muốn thử xem, tại sao phải oán trách việc đã xảy ra mà không đi tranh thủ cho hiện tại và tương lai chứ?!

Đó là lòng tin, dù cho có khó khăn và bị quấy nhiễu lớn như thế nào cũng phải đi đối diện, đi khắc phục, đi nắm bắt hi vọng, hiện giờ sao có thể từ bỏ?!

Lucien hít sâu một hơi rồi nhìn quanh căn phòng nghỉ, đã tìm được cây dương cầm đó. Đó là nhạc cụ dương cầm hoàn toàn mới do Victor, Lane cải tạo ra nên được hiệp hội tặng cho một cây, nó đặt ở phòng nghỉ chỉ là một món trang trí, chứng tỏ tác dụng mà Victor phát huy trên món nhạc cụ này.

Vùng khỏi sự lôi kéo của Lotter, Lucien nhanh chóng chạy qua đó rồi ngồi lên trên ghế dương cầm và mở nắp đàn.

“Anh muốn làm gì?! Lucien!” Lotter và Herodotus phẫn nộ cùng lúc hét lên, Phyllis còn đứng cả dậy đi đến sau lưng Lucien, bởi vì cô ta đứng cách cây dương cầm gần nhất.

Chỉ có Lane vừa hiếu kỳ vừa buồn cười nhìn hành động của Lucien, thời gian ba tuần thì có thể có nhạc khúc gì?

Lucien không nói gì, mang theo sự hứng thú mãnh liệt, hai tay ấn mạnh xuống.

Tàng tang tang tàng, tang táng tang tàng.

Những nốt nhạc hùng hồn khiến người ta hoảng hốt, trong phòng nghỉ vang lên sự rung động tràn đầy. Victor hai tay run rẩy, không đỡ nổi đầu, cả người giật mạnh một cái rồi ngồi thẳng lên, ngỡ ngàng nhìn về hướng cây dương cầm.

Phyllis, Lotter và Herodotus chấn động tâm hồn, ngẩn ngơ tại chỗ một lúc mới nhớ đến việc ngăn chặn Lucien.

Nhưng lúc này, giai điệu phía sau tựa như cuồng phong mưa bão bắt đầu xuất hiện theo nhịp đàn tấu của Lucien, thần tốc, quyết liệt và rung động. Giai điệu liên tục không ngừng, giống như gian khó không hề nể tình, giống như sóng lớn điên cuồng trong đại dương, giống như kèn lệnh vang lên trên chiến trường, kẻ địch tựa thủy triều, tấn công mà không cho người ta bất kỳ cơ hội nghỉ xả hơi nào.

Trong đó thỉnh thoảng sẽ có một đoạn giai điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang đến đến cục diện càng quyết liệt hơn, tuyệt vọng hơn, khó khăn hơn, giống như là sự bình tĩnh ngắn ngủi trước khi chết vậy.

Nhưng đối diện với khó khăn to lớn đó, đối diện với sự thất bại sâu sắc đó lại không có ai từ bỏ, tất cả đều đang phấn đấu một cách kiên định, đang tàn sát một cách anh dũng, khiến người ta căng thẳng, khiến người ta lo âu. Điều đó tựa như trên đại dương có sóng lớn cuồn cuộn, tất cả thủy thủ của con thuyền đánh cá đều đồng tâm hiệp lực điều khiển mái chèo và cánh buồm, vật lộn với hoàn cảnh tồi tệ, bập bềnh lên xuống mà không lật đổ. Giống như trên chiến trường đầy những thi thể, tung tóe máu tươi, từng đội hình đối diện với những mũi tên, giáo bay ùn ùn kéo đến mà không hề dao động, lớp người phía trước ngã xuống thì lớp người phía sau bổ sung, vẫn duy trì đội hình chỉnh tề.

Giai điệu rung động lòng người như thế khiến Phyllis, Lotter và Herodotus đều đột ngột dừng lại, tràn đầy nghi hoặc và ngỡ ngàng nhìn gương mặt nghiêng của Lucien, nhìn khuôn mặt vẫn đang chảy xuống những giọt nước mưa của hắn. Còn Lane thì đứng bật dậy, giống như không thể áp chế được hứng thú trong lòng.

Lucien nghiến răng nghiến lợi đánh đàn.

Tại sao phải từ bỏ? Tại sao phải từ bỏ?!

Còn có thể đuổi theo nam tước Othello, dù không đuổi kịp thì vẫn có thể tìm công chúa Natasha yêu cầu thay đổi danh sách nhạc khúc, dù cô ấy không đồng ý thì cũng còn có thể dùng sức quyến rũ của âm nhạc để thuyết phục cô ấy, tại sao lại phải từ bỏ? Tại sao phải từ bỏ?!

Chỉ cần còn có một chút hi vọng thì không thể từ bỏ!

Tâm trạng hòa vào trong âm nhạc, chương nhạc đầu tiên của bản giao hưởng Định Mệnh càng lúc càng sôi nổi khiến đám người Lotter, Phyllis dừng ở bên cạnh không nén nổi toàn thân run rẩy.

Suy cho cùng là số mệnh khiến ngươi từ bỏ hay là bản thân ngươi từ bỏ chính ngươi?

Suy cho cùng là số mệnh đánh bại ngươi hay là khó khăn và thất bại đánh bại ngươi?

Từng loạt giai điệu sôi nổi, rung động giống như mũi tên nhọn đâm xuyên vào tâm hồn Victor, khiến lưng ông ấy thẳng tắp một cách vô thức, cảm thấy đây là Chúa đang khảo tra chính mình.

Hai tay Lucien đàn tấu cực nhanh, tâm trạng cộng hưởng với âm nhạc rồi sau đó bị âm nhạc lây nhiễm càng quyết liệt, nghĩ đến cảnh ngộ không ổn định của bản thân trong mấy tháng.

Mình muốn cuộc sống yên ả, muốn có gia đình ấm áp, muốn cha mẹ người thân yêu thương mình nhưng không hiểu sao lại xuyên không đến đây. Mất đi tất cả, tràn đầy đau khổ, hơn nữa còn nhìn thấy nữ phù thủy bị thiêu chết, bị ép đến đường nước ngầm mạo hiểm.

Mình muốn học chữ, muốn có cuộc sống tốt hơn nhưng lại bị Hắc bang ngăn cản, bị chúng đánh.

Mình muốn học ma pháp một cách yên tĩnh nhưng ở đây là Arthaud, là nơi mà thế lực giáo hội vô cùng lớn mạnh. Mình chỉ có thể bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, không ngừng bơi giữa ranh giới bóng tối và ánh sáng, hết lần này đến lần khác đối diện với tử vong.

Mình đã từ bỏ chưa? Mình đã từ bỏ chưa?!

Mình chưa từ bỏ!

Chỉ cần vẫn chưa chết thì mình phải phấn đấu, mình phải thay đổi cuộc đời của bản thân, thay đổi số mệnh của bản thân!

Tâm trạng của Lucien càng lúc càng mãnh liệt, động tác điên cuồng giống như bệnh tim sắp tái phát, trong giai điệu xao động tràn đầy ý tứ không khuất phục.

Rốt cuộc là số mệnh khiến bạn mất hi vọng, hay là bản thân bạn chọn từ bỏ hi vọng?

Rốt cuộc là số mệnh khiến bạn khuất phục, hay là bản thân bạn phục tùng “số mệnh”?

Rốt cuộc là số mệnh an bài cuộc đời của bạn, hay là bạn đã chọn số mệnh?

Không, chỉ cần mình còn sống thì mình vẫn có thể suy nghĩ, mình sẽ không chọn từ bỏ, mình phải bóp chặt cổ họng của số mệnh, mình phải nghênh đón thất bại hướng về phía trước, mình phải đánh bại tất cả gian khổ!

Lắng nghe mỗi một nốt nhạc xao động, Victor không nén nổi mà đứng dậy, hai tay nắm chặt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện