“Sự việc tối qua gây ra cơn sóng lớn như vậy à? Giáo hội lại dùng kiểu điều tra rộng rãi này? Không đúng, chắc là trước đây mình có tiếp xúc với nữ phù thủy nên bị liệt vào trong danh sách hoài nghi, nhưng lại không phải là nhóm đối tượng nghĩ đến đầu tiên nhất, nếu không thì sao lại chờ đến chiều mới có người tìm tới.” Lucien không hoảng loạn, bình tĩnh suy nghĩ rồi nói ra lý do một cách điềm tĩnh: “Tối qua tôi vì để hoàn thành phần cuối cùng của nhạc khúc nên ngủ rất muộn, hơn nữa giống như là đã dùng hết sức lực nên buổi sáng rất mệt mỏi, tưởng rằng bản thân bị ốm rồi nhưng đến buổi trưa thì tôi đã hoàn toàn hồi phục, chắc là chỉ là dùng sức quá độ.”

Lucien sao có thể để người của giáo hội kiểm tra tình trạng thân thể của bản thân được.

Correa tiếp tục truy hỏi: “Có người có thể chứng minh là bệnh gì không? Nếu không có thì mời theo ta về giáo hội kiểm tra một lần.”

“Vừa nãy tôi đã nói rồi, chỉ là mệt mỏi do soạn nhạc khúc thôi chứ không phải bị ốm.” Lucien vẫn trả lời rất bình tĩnh.

Lúc này, Victor bước lên trước nói: “Ngài bảo vệ, tôi có thể chứng minh học trò Lucien của tôi tối qua là đang soạn nhạc phổ và đã gây ra cho cậu ta sự mệt mỏi vào buổi sáng, bởi vì cậu ta đã soạn ra một tác phẩm xuất sắc, vĩ đại. Mỗi khi tôi có thể hoàn thành một tác phẩm hài lòng thì đều sẽ có một loại cảm giác mệt mỏi từ trong lòng.”

Correa nhìn Victor một cái: “Ngài là?”

“Ông ấy là nhạc sĩ Victor, là thầy giáo của Lucien.” Elena giới thiệu với thái độ hơi bị sợ hãi, đồng thời nhìn Lucien với vẻ rất kỳ lạ: “Anh ấy? Soạn nhạc khúc?”

“Lại còn được ngài Victor đánh giá cao như vậy! Ngài Victor vì để ứng phó với bảo vệ giáo hội mới nói như vậy phải không?’

Correa lấy cây bút lông ra, ghi chép gì đó trên một cuốn sổ màu đen: “Ngài Victor, ngài là thầy giáo của Lucien nên sự chứng minh của ngài sẽ không được chấp nhận hoàn toàn, còn có nhân chứng khác không? Nếu không có thì phiền Lucien anh cùng ta về giáo hội một chuyến, không phải là chịu thẩm vấn của sở tài phán, mà là kiểm tra tình trạng sức khỏe của anh một chút.”

Vẻ ngoài của Lucien rất bình tĩnh nhưng trong đầu lại đang nghĩ cách thoái thác, thế nên không khí trở nên yên tĩnh.

“Ta có thể chứng minh, anh ta thật sự đã hoàn thành một tác phẩm xuất sắc và còn là nhạc khúc ưu tú đấu tranh với tà ác, vật lộn với khó khăn, ta nghĩ lúc anh ta soạn nhạc khúc nhất định là đã đốt cháy tâm hồn và tất cả nhiệt tình của bản thân.”

“Ta là nam tước Othello chủ tịch của Hiệp Hội Nhạc Sĩ.”

Othello ngồi trong văn phòng nghe thấy động tĩnh nên đi ra ngoài làm chứng cho Lucien, một mặt tuy ông ta ghét loại âm nhạc này nhưng tài hoa âm nhạc của Lucien và sự cố gắng đã bỏ ra là chắc chắn, lời của ông ta vừa nãy không phải là giả. Nếu ngay đến sự mệt mỏi sau khi hoàn thành tác phẩm cũng không có thì Othello mới nghi ngờ Lucien. Mặt khác, Othello không muốn làm xáo trộn buổi hòa nhạc của Victor mà giờ đây bản thân đã bắt đầu mong đợi, hơn nữa ông ta còn phải giữ thể diện cho Hiệp Hội Nhạc Sĩ.

Correa hơi gật đầu, lại ghi chép lên cuốn sổ một dòng chữ: “Nam tước đại nhân, có lời làm chứng của ngài thì tôi nghĩ tôi có thể rời đi rồi.”

Thực ra bản thân Correa cũng tuyệt đối sẽ không tin Lucien là vị “Giáo Sư” bị truy nã đó. Dựa theo tư liệu của sở tài phán đưa ra, ba tháng trước lúc Lucien bị thẩm vấn vẫn là một người bình thường, còn “Giáo Sư” thần bí đó lại là một ma pháp sư lớn mạnh, ít nhất là cấp ba. Hắn tuyệt đối không thể chỉ trong thời gian ba tháng thì phát triển đến trình độ này, dù là bán linh hồn cho ma quỷ cũng không thể nào làm được!

Sở tài phán và giáo chủ đều phán đoán như vậy, do đó trong vòng thẩm tra đầu tiên vào buổi sáng đã không đưa Lucien vào trong danh sách, mà đến buổi chiều sau khi Correa nhìn thấy Lucien có hiềm nghi nho nhỏ mới có ý nghĩ dẫn hắn về để khiến hắn chịu khổ một chút, đó là vì cắt đứt hi vọng Kỵ Sĩ của Gary.

Hiện giờ nếu đã có một nam tước chứng minh thì Correa cũng không cưỡng cầu nữa, đắc tội với quý tộc đối với người chưa trở thành thành viên Kỵ Sĩ Đoàn cấp Thánh Điện như hắn sẽ rất phiền phức.

Nhìn Correa quay người bỏ đi, trong lòng Lucien cuối cùng đã thở phào. Với thể của hắn chỉ cần kiểm tra thì lập tức sẽ phát hiện ra là bị thương chứ không phải ốm và mệt mỏi, may mà hắn có sự chứng minh của nam tước Othello và ngài Victor, lần này thu hoạch lớn nhất của hắn trong chuyện khúc giao hưởng Định Mệnh chính là về mặt này.

“Các người mau đi chuẩn bị nhạc khúc và luyện tập đi, yêu cầu của ta rất hà khắc.” Othello gật gật đầu, quay người đi về văn phòng và tiện tay đóng cửa lại.

Elena mở to đôi mắt xinh đẹp màu xanh ngọc bích, quan sát Lucien giống như đang nhìn một người lạ vậy: “Tôi không nghe nhầm đó chứ, chủ tịch Othello cũng nói Lucien đã viết một tác phẩm xuất sắc?!”

Vì có mặt Victor ở đó nên cô không dám trực tiếp hỏi Lucien, nhưng sự hiếu kỳ giống như một con thỏ nhảy nhót cứ nhảy loạn liên tục trong lòng cô, khiến cô không nỡ rời khỏi chỗ đó để quay lại sảnh lầu một.

Vì Correa đến nên cả lầu ba đều bị kinh động, Wolf ở đằng xa nhìn thấy Victor ở trước cửa chủ tịch Othello thì đi qua đó với vẻ nghi hoặc: “Vừa nãy đã xảy ra việc gì vậy? Victor tại sao anh lại ở đây?”

“Tôi không biết, dù sao cũng không có việc gì hết.” Victor lắc lắc đầu: “Tôi đến đây là tìm chủ tịch Othello yêu cầu đổi danh sách nhạc.”

Sau này mỗi ngày đều sẽ luyện tập ở đây, dù không để người khác dự thính nhưng người của dàn nhạc cũng sẽ không bảo mật, do đó Victor trực tiếp nói ra luôn.

Sắc mặt Wolf bỗng trở nên khó coi: “Anh xâu chuỗi giai điệu và cảm hứng của mình lại với nhau rồi viết ra nhạc khúc mới à?” Nhạc sĩ loại như hắn không thể nào tin Victor bỗng nhiên có cảm hứng, rồi mấy tiếng sau thì có nhạc khúc mới được. Thứ đó ít nhất cũng phải chuẩn bị hai tháng, nên hắn cho rằng là Victor bỗng nhiên có cảm hứng rồi xâu chuỗi những tích lũy và chuẩn bị trước đó lại: “Chủ tịch Othello đã đồng ý rồi ư? Ông ấy không phải đã báo danh sách nhạc khúc cho công chúa điện hạ rồi à?”

Một loạt các câu hỏi hoàn toàn làm lộ ra sự gấp gáp và không cam lòng của Wolf.

“Chủ tịch Othello đã đồng ý, chỉ cần diễn tấu của dàn nhạc đạt đến yêu cầu thì ông ấy sẽ phụ trách nói với công chúa điện hạ việc đổi danh sách nhạc khúc.” Victor không lương thiện đến mức bao dung cho người đối với bản thân đầy ác ý như Wolf, nên mỉm cười nói ra sự thật mà Wolf không muốn nghe nhất.

Wolf lắc đầu, giọng nói trở nên hơi sắc bén: “Việc này không thể nào, chủ tịch Othello sao có thể đồng ý yêu cầu hoang đường như vậy, chỉ dựa vào nhạc khúc mà anh chắp vá tạm thời?”

Victor nói nghiêm túc: “Wolf, rất tiếc là chủ tịch Othello đã đồng ý, anh có thể đi kháng nghị với ông ấy, tuy không biết anh phải dùng lập trường và lý do gì. À, còn nữa, tác phẩm mới này không phải của tôi mà là của học trò tôi Lucien, dân nghèo được anh cho rằng mãi mãi cũng không thể trở thành nhạc sĩ. Ngược lại, cuộc sống dân nghèo khổ cực của anh ta đã cho anh ta cảm hứng và động lực sáng tác, nên mới có thể viết ra nhạc khúc lay động lòng người như vậy.”

Wolf bật cười thành tiếng, chỉ vào Lucien ở bên cạnh: “Hắn? Victor anh nói với tôi một tên dân nghèo học nhạc chưa tới ba tháng mà lại viết ra nhạc khúc xuất sắc có thể diễn tấu ở Thánh Vịnh Thính Phòng? Rốt cuộc là anh điên rồi hay là coi tôi là đồ ngốc? Ha ha ha, nếu hắn có thể viết ra trong thời gian ngắn như vậy thì tôi sẽ thực hiện lời thề, từ đây chỉ viết bình luận âm nhạc mà không sáng tác nhạc, nếu không đúng thì Victor anh phải xin lỗi ta vì lời bịa đặt của anh.”

“Wolf, trước khi huênh hoang thì tốt nhất phải xác nhận trước, chờ đến buổi hòa nhạc thì anh có thể nghe được rồi, hơn nữa đến lúc đó ngài Joseph cũng sẽ đưa nhạc phổ vào thư viện để anh đọc.” Loại nhạc khúc vẫn chưa chính thức diễn tấu thì sau khi đăng ký sẽ không đưa vào thư viện ngay.

Thấy biểu cảm nghiêm túc của Victor, tiếng cười của Wolf bỗng dừng lại, sau đó nhìn Lucien ở bên cạnh một cái: “Tôi cảm thấy anh thật sự điên rồi, lại đi lấy bản nhạc của một người mới học viết ra để diễn tấu ở Thánh Vịnh Thính Phòng, hãy chờ mất đi tất cả danh tiếng và địa vị đi, Victor!”

Hắn bướng bỉnh không chịu nhận thua, phẫn nộ khiến đầu óc choáng váng, trước khi quay lưng rời đi lại nói với Lucien: “Chỉ cần cậu được công nhận là nhạc sĩ xuất sắc, chỉ cần nhạc khúc của cậu nhận được đánh giá nhất trí thì ta sẽ hoàn thành lời thề của mình.”

Nhìn bóng lưng của Wolf biến mất ở khúc cua, Victor không nhịn được mà cười lên: “Ngạo mạn sinh ra thành kiến, thành kiến khiến người ta ngu xuẩn, còn ngu xuẩn thì luôn sẽ nhận cay đắng. Wolf chỉ cần hơi thông minh một chút, tìm chủ tịch Othello và Joseph xác nhận thì sẽ không nói ra những lời đó, chúng ta không có nghĩa vụ ngăn cản hắn nhận trừng phạt. Được rồi, Lucien, tinh thần cậu mệt mỏi thì về nghỉ ngơi một ngày, bắt đầu ngày mai cho đến trước buổi hòa nhạc đều phải đến giúp ta soạn lại nhạc khúc và giúp dàn nhạc luyện tập. Việc của thư viện ta sẽ đi tìm ngài Hank thương lượng.”

Thương thế của Lucien vẫn chưa khỏi, quả thực cần nghỉ ngơi và hồi phục, do đó hắn không cãi lại mà về phòng nghỉ lấy ô rồi cùng Elena đi xuống sảnh lầu một.

“Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?” Lucien bị ánh mắt hiếu kỳ, kinh ngạc, nghi hoặc của Elena làm cho có hơi không thoải mái.

Elena quan sát cứ giống như lần đầu nhìn thấy Lucien vậy, lúc sắp đi đến lầu một mới nói: “Tôi cảm thấy anh không phải là Lucien mà tôi quen nữa rồi, tuy lúc anh chỉ bảo kiến thức âm nhạc cho tôi thì tôi đã biết anh có tiến bộ rất nhanh về âm nhạc, nhưng có thể soạn một nhạc khúc, một tác phẩm được ngài Victor và chủ tịch Othello khen ngợi thì thật là việc tôi không thể tưởng tượng được. Vừa nãy, trước khi nghe được thì dù tôi nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy việc này.”

Lucien xuôi tay: “Tôi cũng không biết là chuyện gì, sau khi có cảm hứng thì lại có thể viết nhanh như vậy, có lẽ là vì cảm hứng này đến từ tâm trạng trong lòng của tôi, đến từ sự từng trải hơn mười năm qua của tôi.”

Elena vẫn còn lờ mờ về chu kỳ sáng tác nhạc, nghe Lucien nói xong thì cười nói: “Có lẽ anh là thiên tài âm nhạc thật sự, Lucien. He he, tôi ngay từ đầu đã tin anh, sau khi trở thành nhạc sĩ xuất sắc thì đừng quên người bạn này nhé.”

“Dĩ nhiên sẽ không quên rồi.” Lucien đi đến lầu một, tạm biệt Elena rồi đi ra ngoài cổng.

Elena đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lucien đi khuất, rất lâu sau mới đi đến bên cạnh Cathy rồi tự lẩm bẩm một mình: “Anh ấy rốt cuộc là người thế nào…”

---

Mặc trang phục gọn gàng quay về khu O’let, sau khi bị Joel trêu đùa một câu “Tiểu Evans trở thành quý ông”, Lucien ăn đại miếng bánh mỳ đen thì ngã lên giường ngủ một cách hoàn toàn thoải mái, cho đến chín giờ tối mới tỉnh dậy một cách hài lòng. Sự mệt mỏi của tinh thần hoàn toàn hồi phục, thương thế dưới tác dụng của dược tễ Cuồng Phong cũng sắp chữa khỏi rồi.

Nhìn lối vào phòng thí nghiệm, Lucien kìm lại ý nghĩ muốn dùng máu của sinh vật tà ác triệu hoán sinh vật bất tử nhận được bụi oán linh, chuẩn bị chờ ảnh hưởng do việc này gây ra lắng xuống mới bắt tay làm. Sau đó Lucien lấy ra từ một nơi bí mật trong nhà một ống dược tễ Cuồng Phong khác rồi uống nó, chữa trị thương thế còn lại.

Cảm nhận sự chua cay của từng giọt chất lỏng đang trôi xuống, tiềm năng của cơ thể Lucien lại dâng lên lần nữa, tinh thần trở nên tốt hơn, cộng với thu hoạch về thi pháp và chiến đấu trước đây nên Lucien bắt đầu vào minh tưởng, dùng tinh lực tôi luyện tinh thần lực, định nhờ đó mà bước vào giai đoạn học đồ ma pháp chính thức.

Giai đoạn này không những có thể tăng thêm một ma pháp cấp học đồ có thể thi triển liên tục, mà tốc độ hồi phục tinh thần lực cũng sẽ nhanh hơn một chút, năng lực chống đỡ ma pháp loại tinh thần cũng sẽ mạnh hơn một tí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện