Chủ nhật là ngày mà hầu hết tín đồ Chân Lý Thần Giáo cùng làm lễ bái, tòa nhà cao năm tầng có kiến trúc tương tự kiểu Gothic của Hiệp Hội Nhạc Sĩ rất vắng vẻ, rất khó nhìn thấy nhân viên ra vào.
Nhưng khi Lucien đi đến trước bậc cấp, hai người bảo vệ đó lại hành lễ mang theo nụ cười nhiệt tình: “Chào buổi sáng, ngài Evans.”
“Chào buổi sáng.” Lucien hơi có chút kỳ lạ, tối qua hơn mười một giờ mới kết thúc buổi hòa nhạc, hôm nay lại là chủ nhật, nội bộ hiệp hội không thể lưu truyền việc của mình sớm như vậy, nhưng thái độ của hai người bảo vệ này đã nói rõ tất cả: “Là Elena nói với họ phải không?” Elena là người duy nhất trong số những người tham gia buổi hòa nhạc cần đến làm việc ở hiệp hội vào ngày chủ nhật, nhưng Lucien không cảm thấy Elena giống loại người đi tuyên dương khắp nơi, trừ phi có người hỏi.
Chờ sau khi Lucien đi lướt qua người mình, hai người bảo vệ đó lặng lẽ kề sát nhau thảo luận nhỏ tiếng: “Không ngờ ngài Evans có thể trở thành nhạc sĩ nhanh như vậy. Tôi nhớ hơn ba tháng trước, lúc anh ta đến đây vận chuyển rác, tôi còn giúp anh ta trông xe đẩy.”
“Tôi cũng không ngờ đó.” Người bảo vệ còn lại quay đầu nhìn bóng lưng của Lucien một cái: “Hai tháng gần đây, mỗi ngày ngài Evans đều đến thư viện làm việc, buổi chiều cũng thường đến luyện tập nhạc cụ, cũng giống như các học trò học nhạc khác, ai có thể ngờ được anh ta là thiên tài âm nhạc chứ!”
Người bảo vệ đầu tiên hết đó chậc chậc lắc đầu: “Đáng tiếc tôi không có thiên phú âm nhạc, nếu không tôi cũng không cần gác cổng ở đây rồi, ha ha. Ngài Evans nhất định là đến xin nghỉ việc ở thư viện, nhạc sĩ thiên tài như anh ta còn sợ không có quý tộc tài trợ ư? Còn sợ không có cơ hội mở buổi hòa nhạc ư?”
----
Đi vào đại sảnh hiệp hội, Elena và Cathy đang sắp xếp đồ đạc trong tủ gỗ, sau khi nhìn thấy Lucien thì vội vàng đứng thẳng dậy đồng thanh nói: “Chào buổi sáng, ngài Evans.”
Trong đó Elana mang theo nụ cười xinh đẹp, giống như đang nói đùa một cách thiện ý, còn Cathy thì chính là hoàn toàn tôn kính và không tự nhiên.
“Chào buổi sáng, Elena, chào buổi sáng, Cathy. Các cô đang sắp xếp gì vậy?” Lucien hỏi có hơi hiếu kỳ.
Elena chớp chớp mắt, cười nói một cách hưng phấn: “Lucien, là “Âm Nhạc Bình Luận” và “Hòa âm đ*o Báo” kỳ mới nhất, tôi lần đầu tiên nhìn thấy tên của bạn mình trên hai tờ báo này, anh thật sự là quá giỏi rồi!”
Tuy cô ấy vẫn không biết chữ nhưng làm việc ở Hiệp Hội Nhạc Sĩ lâu dài nên đã tiếp xúc rất nhiều tài liệu chữ viết, cộng thêm bản thân cũng là người có lòng và cần cù hiếu học, rồi lại có một số hướng dẫn của Lucien nên đã có thể biết được tất cả chữ cái và nhận ra tên của đa số mọi người rồi.
Lucien nói có hơi kinh ngạc: “Nhanh vậy ư, hai tờ báo không phải là cuối tháng mới ra à? Hơn nữa tối qua mới tổ chức xong buổi hòa nhạc.”
“Âm Nhạc Bình Luận” và “Hòa âm đ*o Báo” là tờ báo có quyền uy nhất giới âm nhạc, ở toàn bộ đại lục đều nhận được tâng bốc, mấy ngày phát hành cuối của mỗi tháng chủ yếu đăng tải nhạc khúc xuất sắc và bình luận của cả đại lục trong một tháng, cùng với sự việc của một số nhạc sĩ nổi tiếng, dĩ nhiên căn bản là của Arthaud.
Mà buổi hòa nhạc của Arthaud là ở tuần thứ ba của tháng thu hoạch, theo lý mà nói thì tối thiểu còn một tuần nữa hai số báo này mới ra.
Elena nói với thần sắc hưng phấn: “Nghe nói là rất nhiều nhạc sĩ bị khúc giao hưởng Định Mệnh của anh rung động cảm hóa, do đó đã viết ra bình luận ngay trong đêm, sáng sớm trước khi đi lễ bái thì giao đến hiệp hội. Thế là hiệp hội quyết định phát hành sớm, đây là lô in ra đầu tiên.
“Ngài Evans, ngài muốn mua một tờ không?” Cathy hiếu kỳ, cẩn trọng và tôn kính nhìn Lucien, theo cô thì hai tờ báo này hôm nay chắc chắn có ý nghĩa sưu tầm đối với Lucien.
Lucien cảm thấy nếu không mua thì có chút nói không thông, nên mìm cười nói: “Mỗi loại cho tôi một tờ.” Sau đó lấy túi tiền ra, đổ ra hai mươi đồng Phil.
Từ sau khi đến làm việc ở hiệp hội, Lucien mỗi tháng ngoài giao cho thím Alissa ba Bạc Einar và mua áo quần thì phần lớn số tiền đều tiết kiệm lại, suy cho cùng nguyên liệu và dụng cụ cần đều thông qua buổi tụ họp đó tạm thời đã đủ mà chưa phải dùng đến tiền, túi tiền không còn rỗng như trước đây nữa.
Dĩ nhiên, sau khi Victor tặng cho Lucien bộ lễ phục đó thì bản thân Lucien cũng đã tốn không ít Bạc Einar sắm thêm một bộ lễ phục nữa để thay đổi, đồng thời nhân đó mua thêm mấy chiếc áo màu đen, may lại một chiếc áo choàng dài có mũ màu đen.
“Trên đó viết gì thế?” Elena đưa hai tờ báo cho Lucien, hỏi với vẻ hiếu kỳ, Cathy ở bên cạnh cũng như vậy. Lúc Hiệp Hội Nhạc Sĩ nghỉ ngơi thì sở thích lớn nhất của họ chính là tìm người quen thân để đọc báo và sách cho mình, ví dụ như Peyyale và Lucien.
Lucien tiện tay cầm lấy “Âm Nhạc Bình Luận” xem qua, trên trang đầu tiên, ngoài bốn từ đơn thô đen “Âm Nhạc Bình Luận” và “Thần Thánh Lịch năm 815 Kỳ 9” ra thì chỉ có một bức tranh sơn dầu về vẻ ngoài của Thánh Vịnh Thính Phòng, cùng với hai dòng chữ đen lớn:
“Thưa quý ông, quý bà, hãy cởi mũ đi, ngưỡng mộ đi, đây là một thiên tài thật sự!”
--Othello.
Elena và Cathy nghe đến hai dòng chữ mà Lucien tiện miệng đọc ra, ánh mắt bỗng sáng lên, nhìn Lucien với vẻ rất sùng bái.
Lật qua trang thứ nhất, bài viết thứ nhất mà Lucien nhìn thấy là “Âm nhạc cũng cần linh hồn-Ngưỡng mộ đối với khúc giao hưởng Định Mệnh”:
“… Âm nhạc là món quà của Chúa ban cho chúng ta, là vũ khí cổ vũ chúng ta tiến lên phía trước. Nhưng trong ba trăm năm trước ngoại trừ âm nhạc tôn giáo thần thánh trang nghiêm, những âm nhạc khác chỉ là đơn thuần khiến chúng ta cảm thấy tươi đẹp. Nhưng sự tươi đẹp này luôn khiến mọi người cảm thấy nhợt nhạt không mạnh mẽ, khó để làm rung động lòng người.”
...
“Cho đến sau buổi hòa nhạc của ngài Victor ở Thánh Vịnh Thính Phòng, nghe được khúc giao hưởng Định Mệnh do học trò của ngài ấy, Lucien Evans sáng tác, tôi mới hiểu cái mà âm nhạc thật sự cần là gì!”
“Âm nhạc là áng thơ của tình cảm trong lòng mỗi người, nếu không hòa tình cảm vào thì không biểu đạt được sức mạnh tâm hồn, âm nhạc đó thế nào cũng sẽ nhợt nhạt, không thể cảm hóa người khác, tựa như người sống mà mất đi linh hồn. Còn khúc giao hưởng Định Mệnh này có một chủ đề và tình cảm xuyên suốt bốn chương nhạc, đó chính là không bao giờ thỏa hiệp với bóng tối, kiên cường vật lộn với khó khăn, do đó nó là khúc giao hưởng mạnh mẽ nhất, chấn động nhất, hùng hồn nhất, rung động lòng người nhất mà ta từng nghe.”
...
“Lucien Evans là thiên tài âm nhạc không còn gì để nghi ngờ nữa, là thiên tài khiến cả giới âm nhạc Arthaud chấn động, thế nào cũng sẽ khiến giới âm nhạc đại lục chấn động.”
...
“Âm nhạc cần tình cảm, giống như sinh mạng cần linh hồn!”
Bài viết này rất dài nhưng phần nhiều là trữ tình, chỉ có rất ít phân tích âm nhạc chuyên nghiệp. Sở dĩ có thể xếp ở bài đầu tiên của “Âm Nhạc Bình Luận” là vì tác giác của nó là đại công Owuor Ritter.
Elena sau khi nghe Lucien miêu tả một cách đơn giản thì có hơi kinh ngạc nói: “Đánh giá cao như vậy ư? Đại công bệ hạ xem ra rất thích khúc giao hưởng Định Mệnh của anh.”
“Liên tục bốn từ đơn “nhất”, đại công bệ hạ trước giờ chưa từng đánh giá như vậy.” Cathy cũng hùa theo cảm thán nói: “Ngài Evans, còn bài thứ hai thì sao?”
Bài viết bình luận thứ hai là “Âm nhạc chủ đề bày tỏ tình cảm ắt sẽ trở thành trào lưu của tương lai-Từ khúc giao hưởng Định Mệnh nhìn nhận cải cách của âm nhạc” của Natasha:
“… Giai điệu chủ đề và tình cảm xuyên suốt toàn bộ bản nhạc, đã chống đỡ một khúc nhạc giao hưởng vĩ đại.”
“Vị nhạc sĩ thiên tài Lucien Evans này dùng bốn nốt nhạc nặng đơn giản ngắn gọn mạnh mẽ gộp thành một giai điệu có đơn vị nhỏ nhất. Đồng thời dùng nó xây dựng ra một chủ đề đơn nhất, liên tục và xuyên suốt toàn bộ nhạc khúc, một chủ đề diễn tả ánh sáng chiến thắng bóng tối, đối diện với khó khăn không bao giờ chùn chân và từ bỏ, nhưng trong chủ đề đơn nhất được diễn tấu bởi nhóm nhạc cụ khác nhau lại sinh ra tính đa dạng. Sự giao tranh kịch liệt của mấy chủ đề tương tự đã hoàn toàn biểu hiện ra tình cảm trong lòng của ngài Lucien Evans.”
“Đây là khí khái anh hùng, đây là sự kiên định không bao giờ từ bỏ, đây là quy tắc của mỗi một Kỵ Sĩ, cũng là tinh thần Kỵ Sĩ mà ta tuân thủ nhất, tin tưởng và chấp hành nhất ngoại trừ Chúa ra, do đó ta bị khúc nhạc giao hưởng vĩ đại này cảm hóa sâu sắc.”
...
“Bốn nốt nhạc nhỏ bé hùng hồn đó giống như trái tim của mỗi người, kéo theo toàn bộ bản nhạc, ta muốn đặt tên cho giai điệu đơn vị nhỏ nhất tương tự là động cơ âm nhạc. Có chúng mới có khúc nhạc giao hưởng chủ đề có kết cấu hoàn chỉnh.”
“Sáng tác thiên tài không bị trói buột của ngài Evans giúp chúng ta nhìn thấy một số kỹ xảo chủ yếu mà âm nhạc chủ đề nên có và kỹ xảo cũ nên vứt bỏ, ngài ấy là một người cải cách và người khai phá trào lưu âm nhạc!”
...
Lucien đối với những bình luận này có cảm giác rất lúng túng, lật xong nội dung phía sau của “Âm Nhạc Bình Luận” một cách qua loa, phát hiện trong bốn mươi bài viết thì có hai mươi chín bài là đánh giá liên quan đến bản thân và “khúc giao hưởng Định Mệnh”, có phân tích về kỹ xảo, có phân tích về tình cảm, có phân tích về tinh thần. Còn chín bài viết còn lại là liên quan đến nội dung khúc hòa tấu dương cầm và buổi hòa nhạc của Victor, cuối cùng thì kèm thêm nhạc phổ của ba khúc giao hưởng mới gồm cả khúc Định Mệnh trong đó.
“Âm Nhạc Bình Luận” kỳ này cứ vậy mà được phân chia cho Lucien và Victor, nhạc sĩ của buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng hai lần trước đó chỉ lần lượt được nhận một bài, đó chắc là hiệp hội cố ý thêm vào chứ nếu không rất có thể một bài cũng không có, lãng phí một lần cơ hội diễn tấu ở Thánh Vịnh Thính Phòng.
Trong ánh mắt khẩn cầu của Elena và Cathy, Lucien lại lật lật tờ “Hòa âm đ*o Báo”, nó cũng suýt nữa trở thành tờ báo riêng của hắn và Victor. Nhưng có hơi khác với Âm Nhạc Bình Luận là nó chú trọng về miêu tả và báo cáo sự rầm rộ của buổi hòa nhạc, như tiếng vỗ tay liên tục không ngớt, sôi nổi chưa từng có sau khi diễn tấu xong khúc giao hưởng Định Mệnh, cùng với đánh giá của các nhân vật lớn, dĩ nhiên cũng có rất nhiều bài viết phân tích âm nhạc.
Do Lucien là lật từ sau ra trước và tiện miệng miêu tả đơn giản cho hai cô gái nghe, nên khi hai người nghe đến mức nồng nhiệt, ánh mắt phát sáng thì đồng thời Elena không quên hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Trang đầu tiên của “Hòa âm đ*o Báo” viết gì thế? Tôi nhìn thấy ký tên là hội trưởng Johnny Christophe.”
Johnny Christophe, một nhạc sĩ nổi tiếng đã sáng tác mấy trăm nhạc khúc xuất sắc, hội trưởng của Hiệp Hội Nhạc Sĩ Arthaud, được đại công gọi là “truyền kỳ âm nhạc sống”
Lucien gập tờ “Hòa âm đ*o Báo” lại, nhìn trang thứ nhất cũng viết hai dòng chữ màu đen:
“Nếu bạn vẫn chưa nghe qua tác phẩm to lớn tráng lệ, khí thế hào hùng này, vậy có thể nói rằng cuộc đời này của bạn chưa từng nghe âm nhạc nào cả.”
--Johnny Christophe
“Chà…” Elena và Cathy nhìn Lucien, đã không biết nên biểu đạt suy nghĩ của bản thân thế nào nữa.
Một lúc sau, Elena mới nói: “Hai tờ báo này một khi phát hành ra, chờ qua mấy tháng thì Lucien anh sẽ trở thành nhạc sĩ được quan tâm nhất, nổi tiếng nhất cả đại lục rồi, nói không chừng rất nhanh còn có thể nhận được lời mời diễn ở cung đình hoặc đảm nhiệm cố vấn âm nhạc cung đình khác đó.”
Nhưng Lucien cười rồi lắc lắc đầu, không trả lời, kẹp tờ báo lại đi lên lầu ba rồi tìm đến văn phòng của ngài Hank.
“Chúc mừng cậu, Evans.” Hank từ sau bàn làm việc đi ra, tặng Lucien một cái ôm.
Lucien cười nói: “Ngài Hank, tôi đến để xin nghỉ việc ở thư viện âm nhạc.”
“Dĩ nhiên, chúng tôi không dám để cố vấn âm nhạc của công chúa điện hạ đến quản lý thư viện.” Hank trả lời rất sảng khoái, đồng thời lấy ra một cái túi: “Theo ý của Victor, đây là thù lao cậu đáng được nhận.”
Túi tiền nặng trịch, khiến Lucien hơi kích động một chút, đây đại diện cho sự đột phá lớn của cuộc sống bản thân và sức mạnh sắp đến.
Mở túi tiền ra, Lucien đã nhìn thấy Vàng Teller bên trong tỏa ra ánh sáng vàng óng hấp dẫn, tổng cộng là ba mươi ba đồng.
Nhưng khi Lucien đi đến trước bậc cấp, hai người bảo vệ đó lại hành lễ mang theo nụ cười nhiệt tình: “Chào buổi sáng, ngài Evans.”
“Chào buổi sáng.” Lucien hơi có chút kỳ lạ, tối qua hơn mười một giờ mới kết thúc buổi hòa nhạc, hôm nay lại là chủ nhật, nội bộ hiệp hội không thể lưu truyền việc của mình sớm như vậy, nhưng thái độ của hai người bảo vệ này đã nói rõ tất cả: “Là Elena nói với họ phải không?” Elena là người duy nhất trong số những người tham gia buổi hòa nhạc cần đến làm việc ở hiệp hội vào ngày chủ nhật, nhưng Lucien không cảm thấy Elena giống loại người đi tuyên dương khắp nơi, trừ phi có người hỏi.
Chờ sau khi Lucien đi lướt qua người mình, hai người bảo vệ đó lặng lẽ kề sát nhau thảo luận nhỏ tiếng: “Không ngờ ngài Evans có thể trở thành nhạc sĩ nhanh như vậy. Tôi nhớ hơn ba tháng trước, lúc anh ta đến đây vận chuyển rác, tôi còn giúp anh ta trông xe đẩy.”
“Tôi cũng không ngờ đó.” Người bảo vệ còn lại quay đầu nhìn bóng lưng của Lucien một cái: “Hai tháng gần đây, mỗi ngày ngài Evans đều đến thư viện làm việc, buổi chiều cũng thường đến luyện tập nhạc cụ, cũng giống như các học trò học nhạc khác, ai có thể ngờ được anh ta là thiên tài âm nhạc chứ!”
Người bảo vệ đầu tiên hết đó chậc chậc lắc đầu: “Đáng tiếc tôi không có thiên phú âm nhạc, nếu không tôi cũng không cần gác cổng ở đây rồi, ha ha. Ngài Evans nhất định là đến xin nghỉ việc ở thư viện, nhạc sĩ thiên tài như anh ta còn sợ không có quý tộc tài trợ ư? Còn sợ không có cơ hội mở buổi hòa nhạc ư?”
----
Đi vào đại sảnh hiệp hội, Elena và Cathy đang sắp xếp đồ đạc trong tủ gỗ, sau khi nhìn thấy Lucien thì vội vàng đứng thẳng dậy đồng thanh nói: “Chào buổi sáng, ngài Evans.”
Trong đó Elana mang theo nụ cười xinh đẹp, giống như đang nói đùa một cách thiện ý, còn Cathy thì chính là hoàn toàn tôn kính và không tự nhiên.
“Chào buổi sáng, Elena, chào buổi sáng, Cathy. Các cô đang sắp xếp gì vậy?” Lucien hỏi có hơi hiếu kỳ.
Elena chớp chớp mắt, cười nói một cách hưng phấn: “Lucien, là “Âm Nhạc Bình Luận” và “Hòa âm đ*o Báo” kỳ mới nhất, tôi lần đầu tiên nhìn thấy tên của bạn mình trên hai tờ báo này, anh thật sự là quá giỏi rồi!”
Tuy cô ấy vẫn không biết chữ nhưng làm việc ở Hiệp Hội Nhạc Sĩ lâu dài nên đã tiếp xúc rất nhiều tài liệu chữ viết, cộng thêm bản thân cũng là người có lòng và cần cù hiếu học, rồi lại có một số hướng dẫn của Lucien nên đã có thể biết được tất cả chữ cái và nhận ra tên của đa số mọi người rồi.
Lucien nói có hơi kinh ngạc: “Nhanh vậy ư, hai tờ báo không phải là cuối tháng mới ra à? Hơn nữa tối qua mới tổ chức xong buổi hòa nhạc.”
“Âm Nhạc Bình Luận” và “Hòa âm đ*o Báo” là tờ báo có quyền uy nhất giới âm nhạc, ở toàn bộ đại lục đều nhận được tâng bốc, mấy ngày phát hành cuối của mỗi tháng chủ yếu đăng tải nhạc khúc xuất sắc và bình luận của cả đại lục trong một tháng, cùng với sự việc của một số nhạc sĩ nổi tiếng, dĩ nhiên căn bản là của Arthaud.
Mà buổi hòa nhạc của Arthaud là ở tuần thứ ba của tháng thu hoạch, theo lý mà nói thì tối thiểu còn một tuần nữa hai số báo này mới ra.
Elena nói với thần sắc hưng phấn: “Nghe nói là rất nhiều nhạc sĩ bị khúc giao hưởng Định Mệnh của anh rung động cảm hóa, do đó đã viết ra bình luận ngay trong đêm, sáng sớm trước khi đi lễ bái thì giao đến hiệp hội. Thế là hiệp hội quyết định phát hành sớm, đây là lô in ra đầu tiên.
“Ngài Evans, ngài muốn mua một tờ không?” Cathy hiếu kỳ, cẩn trọng và tôn kính nhìn Lucien, theo cô thì hai tờ báo này hôm nay chắc chắn có ý nghĩa sưu tầm đối với Lucien.
Lucien cảm thấy nếu không mua thì có chút nói không thông, nên mìm cười nói: “Mỗi loại cho tôi một tờ.” Sau đó lấy túi tiền ra, đổ ra hai mươi đồng Phil.
Từ sau khi đến làm việc ở hiệp hội, Lucien mỗi tháng ngoài giao cho thím Alissa ba Bạc Einar và mua áo quần thì phần lớn số tiền đều tiết kiệm lại, suy cho cùng nguyên liệu và dụng cụ cần đều thông qua buổi tụ họp đó tạm thời đã đủ mà chưa phải dùng đến tiền, túi tiền không còn rỗng như trước đây nữa.
Dĩ nhiên, sau khi Victor tặng cho Lucien bộ lễ phục đó thì bản thân Lucien cũng đã tốn không ít Bạc Einar sắm thêm một bộ lễ phục nữa để thay đổi, đồng thời nhân đó mua thêm mấy chiếc áo màu đen, may lại một chiếc áo choàng dài có mũ màu đen.
“Trên đó viết gì thế?” Elena đưa hai tờ báo cho Lucien, hỏi với vẻ hiếu kỳ, Cathy ở bên cạnh cũng như vậy. Lúc Hiệp Hội Nhạc Sĩ nghỉ ngơi thì sở thích lớn nhất của họ chính là tìm người quen thân để đọc báo và sách cho mình, ví dụ như Peyyale và Lucien.
Lucien tiện tay cầm lấy “Âm Nhạc Bình Luận” xem qua, trên trang đầu tiên, ngoài bốn từ đơn thô đen “Âm Nhạc Bình Luận” và “Thần Thánh Lịch năm 815 Kỳ 9” ra thì chỉ có một bức tranh sơn dầu về vẻ ngoài của Thánh Vịnh Thính Phòng, cùng với hai dòng chữ đen lớn:
“Thưa quý ông, quý bà, hãy cởi mũ đi, ngưỡng mộ đi, đây là một thiên tài thật sự!”
--Othello.
Elena và Cathy nghe đến hai dòng chữ mà Lucien tiện miệng đọc ra, ánh mắt bỗng sáng lên, nhìn Lucien với vẻ rất sùng bái.
Lật qua trang thứ nhất, bài viết thứ nhất mà Lucien nhìn thấy là “Âm nhạc cũng cần linh hồn-Ngưỡng mộ đối với khúc giao hưởng Định Mệnh”:
“… Âm nhạc là món quà của Chúa ban cho chúng ta, là vũ khí cổ vũ chúng ta tiến lên phía trước. Nhưng trong ba trăm năm trước ngoại trừ âm nhạc tôn giáo thần thánh trang nghiêm, những âm nhạc khác chỉ là đơn thuần khiến chúng ta cảm thấy tươi đẹp. Nhưng sự tươi đẹp này luôn khiến mọi người cảm thấy nhợt nhạt không mạnh mẽ, khó để làm rung động lòng người.”
...
“Cho đến sau buổi hòa nhạc của ngài Victor ở Thánh Vịnh Thính Phòng, nghe được khúc giao hưởng Định Mệnh do học trò của ngài ấy, Lucien Evans sáng tác, tôi mới hiểu cái mà âm nhạc thật sự cần là gì!”
“Âm nhạc là áng thơ của tình cảm trong lòng mỗi người, nếu không hòa tình cảm vào thì không biểu đạt được sức mạnh tâm hồn, âm nhạc đó thế nào cũng sẽ nhợt nhạt, không thể cảm hóa người khác, tựa như người sống mà mất đi linh hồn. Còn khúc giao hưởng Định Mệnh này có một chủ đề và tình cảm xuyên suốt bốn chương nhạc, đó chính là không bao giờ thỏa hiệp với bóng tối, kiên cường vật lộn với khó khăn, do đó nó là khúc giao hưởng mạnh mẽ nhất, chấn động nhất, hùng hồn nhất, rung động lòng người nhất mà ta từng nghe.”
...
“Lucien Evans là thiên tài âm nhạc không còn gì để nghi ngờ nữa, là thiên tài khiến cả giới âm nhạc Arthaud chấn động, thế nào cũng sẽ khiến giới âm nhạc đại lục chấn động.”
...
“Âm nhạc cần tình cảm, giống như sinh mạng cần linh hồn!”
Bài viết này rất dài nhưng phần nhiều là trữ tình, chỉ có rất ít phân tích âm nhạc chuyên nghiệp. Sở dĩ có thể xếp ở bài đầu tiên của “Âm Nhạc Bình Luận” là vì tác giác của nó là đại công Owuor Ritter.
Elena sau khi nghe Lucien miêu tả một cách đơn giản thì có hơi kinh ngạc nói: “Đánh giá cao như vậy ư? Đại công bệ hạ xem ra rất thích khúc giao hưởng Định Mệnh của anh.”
“Liên tục bốn từ đơn “nhất”, đại công bệ hạ trước giờ chưa từng đánh giá như vậy.” Cathy cũng hùa theo cảm thán nói: “Ngài Evans, còn bài thứ hai thì sao?”
Bài viết bình luận thứ hai là “Âm nhạc chủ đề bày tỏ tình cảm ắt sẽ trở thành trào lưu của tương lai-Từ khúc giao hưởng Định Mệnh nhìn nhận cải cách của âm nhạc” của Natasha:
“… Giai điệu chủ đề và tình cảm xuyên suốt toàn bộ bản nhạc, đã chống đỡ một khúc nhạc giao hưởng vĩ đại.”
“Vị nhạc sĩ thiên tài Lucien Evans này dùng bốn nốt nhạc nặng đơn giản ngắn gọn mạnh mẽ gộp thành một giai điệu có đơn vị nhỏ nhất. Đồng thời dùng nó xây dựng ra một chủ đề đơn nhất, liên tục và xuyên suốt toàn bộ nhạc khúc, một chủ đề diễn tả ánh sáng chiến thắng bóng tối, đối diện với khó khăn không bao giờ chùn chân và từ bỏ, nhưng trong chủ đề đơn nhất được diễn tấu bởi nhóm nhạc cụ khác nhau lại sinh ra tính đa dạng. Sự giao tranh kịch liệt của mấy chủ đề tương tự đã hoàn toàn biểu hiện ra tình cảm trong lòng của ngài Lucien Evans.”
“Đây là khí khái anh hùng, đây là sự kiên định không bao giờ từ bỏ, đây là quy tắc của mỗi một Kỵ Sĩ, cũng là tinh thần Kỵ Sĩ mà ta tuân thủ nhất, tin tưởng và chấp hành nhất ngoại trừ Chúa ra, do đó ta bị khúc nhạc giao hưởng vĩ đại này cảm hóa sâu sắc.”
...
“Bốn nốt nhạc nhỏ bé hùng hồn đó giống như trái tim của mỗi người, kéo theo toàn bộ bản nhạc, ta muốn đặt tên cho giai điệu đơn vị nhỏ nhất tương tự là động cơ âm nhạc. Có chúng mới có khúc nhạc giao hưởng chủ đề có kết cấu hoàn chỉnh.”
“Sáng tác thiên tài không bị trói buột của ngài Evans giúp chúng ta nhìn thấy một số kỹ xảo chủ yếu mà âm nhạc chủ đề nên có và kỹ xảo cũ nên vứt bỏ, ngài ấy là một người cải cách và người khai phá trào lưu âm nhạc!”
...
Lucien đối với những bình luận này có cảm giác rất lúng túng, lật xong nội dung phía sau của “Âm Nhạc Bình Luận” một cách qua loa, phát hiện trong bốn mươi bài viết thì có hai mươi chín bài là đánh giá liên quan đến bản thân và “khúc giao hưởng Định Mệnh”, có phân tích về kỹ xảo, có phân tích về tình cảm, có phân tích về tinh thần. Còn chín bài viết còn lại là liên quan đến nội dung khúc hòa tấu dương cầm và buổi hòa nhạc của Victor, cuối cùng thì kèm thêm nhạc phổ của ba khúc giao hưởng mới gồm cả khúc Định Mệnh trong đó.
“Âm Nhạc Bình Luận” kỳ này cứ vậy mà được phân chia cho Lucien và Victor, nhạc sĩ của buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng hai lần trước đó chỉ lần lượt được nhận một bài, đó chắc là hiệp hội cố ý thêm vào chứ nếu không rất có thể một bài cũng không có, lãng phí một lần cơ hội diễn tấu ở Thánh Vịnh Thính Phòng.
Trong ánh mắt khẩn cầu của Elena và Cathy, Lucien lại lật lật tờ “Hòa âm đ*o Báo”, nó cũng suýt nữa trở thành tờ báo riêng của hắn và Victor. Nhưng có hơi khác với Âm Nhạc Bình Luận là nó chú trọng về miêu tả và báo cáo sự rầm rộ của buổi hòa nhạc, như tiếng vỗ tay liên tục không ngớt, sôi nổi chưa từng có sau khi diễn tấu xong khúc giao hưởng Định Mệnh, cùng với đánh giá của các nhân vật lớn, dĩ nhiên cũng có rất nhiều bài viết phân tích âm nhạc.
Do Lucien là lật từ sau ra trước và tiện miệng miêu tả đơn giản cho hai cô gái nghe, nên khi hai người nghe đến mức nồng nhiệt, ánh mắt phát sáng thì đồng thời Elena không quên hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Trang đầu tiên của “Hòa âm đ*o Báo” viết gì thế? Tôi nhìn thấy ký tên là hội trưởng Johnny Christophe.”
Johnny Christophe, một nhạc sĩ nổi tiếng đã sáng tác mấy trăm nhạc khúc xuất sắc, hội trưởng của Hiệp Hội Nhạc Sĩ Arthaud, được đại công gọi là “truyền kỳ âm nhạc sống”
Lucien gập tờ “Hòa âm đ*o Báo” lại, nhìn trang thứ nhất cũng viết hai dòng chữ màu đen:
“Nếu bạn vẫn chưa nghe qua tác phẩm to lớn tráng lệ, khí thế hào hùng này, vậy có thể nói rằng cuộc đời này của bạn chưa từng nghe âm nhạc nào cả.”
--Johnny Christophe
“Chà…” Elena và Cathy nhìn Lucien, đã không biết nên biểu đạt suy nghĩ của bản thân thế nào nữa.
Một lúc sau, Elena mới nói: “Hai tờ báo này một khi phát hành ra, chờ qua mấy tháng thì Lucien anh sẽ trở thành nhạc sĩ được quan tâm nhất, nổi tiếng nhất cả đại lục rồi, nói không chừng rất nhanh còn có thể nhận được lời mời diễn ở cung đình hoặc đảm nhiệm cố vấn âm nhạc cung đình khác đó.”
Nhưng Lucien cười rồi lắc lắc đầu, không trả lời, kẹp tờ báo lại đi lên lầu ba rồi tìm đến văn phòng của ngài Hank.
“Chúc mừng cậu, Evans.” Hank từ sau bàn làm việc đi ra, tặng Lucien một cái ôm.
Lucien cười nói: “Ngài Hank, tôi đến để xin nghỉ việc ở thư viện âm nhạc.”
“Dĩ nhiên, chúng tôi không dám để cố vấn âm nhạc của công chúa điện hạ đến quản lý thư viện.” Hank trả lời rất sảng khoái, đồng thời lấy ra một cái túi: “Theo ý của Victor, đây là thù lao cậu đáng được nhận.”
Túi tiền nặng trịch, khiến Lucien hơi kích động một chút, đây đại diện cho sự đột phá lớn của cuộc sống bản thân và sức mạnh sắp đến.
Mở túi tiền ra, Lucien đã nhìn thấy Vàng Teller bên trong tỏa ra ánh sáng vàng óng hấp dẫn, tổng cộng là ba mươi ba đồng.
Danh sách chương