Quả thật không xong rồi!
Từ khi Mạc Ảnh Hàn bắt đầu có ký ức, chưa từng nghĩ, cuộc đời của nàng vậy mà lại có một khoảng thời gian hỏng bét như thế.
Hiện tại cả người nàng không còn chút sức lực nào, đầu óc cũng không mấy rõ ràng, hơn nữa dường như Khúc Tĩnh còn bỏ thứ khác vào rượu, nên bây giờ nàng cảm thấy cả người bắt đầu phát nhiệt. Càng tệ hơn nữa, càng làm nàng không thể chịu được chính là, cảm giác Khúc Tĩnh hôn nàng vẫn còn lưu lại, khiến nàng cảm thấy bản thân bị vũ nhục vô cùng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ một người yêu một người là chuyện đáng xấu hổ, hoặc phải bị người khác xem thường, mặc kệ người kia có địa vị gì, thân phận gì, mặc kệ hắn/nàng thích ai, là dị tính hay đồng tính. Nhưng cho đến giờ nàng chưa nghĩ rằng, một người lại có thể lấy danh nghĩa tình yêu để đối xử với người khác một việc đối phương không hề muốn chấp nhận. Nhất là việc như thế này, hay là cùng loại.
Khí trời tháng năm vẫn còn lạnh, Mạc Ảnh Hàn đi ra khỏi khu nhà trọ, lúc đứng ở cửa bị gió lạnh ùa đến, cơ thể đáng ghét của nàng bắt đầu khó chịu hơn. Lúc này lựa chọn tốt nhất chính là gọi tài xế đến, sau đó về nhà, tắm rửa đi ngủ.
Mà nàng cũng định gọi điện thoại thật, nhưng nàng lại không định về nhà. Trong đầu nàng cấp tốc nghĩ đến những chỗ có khả năng củ khoai lang ngu ngốc đó sẽ tới.
Buồn cười chính là, bởi vì bị bỏ thuốc, đầu óc của nàng bắt đầu hỗn độn ngay cả phương hướng cũng không nhận định được, nhưng nàng vẫn có thể nhớ rõ ràng rằng mình muốn đi tìm củ khoai lang ngu ngốc kia. Nàng thậm chí còn nhớ được, buổi tối hôm đó, củ khoai lang ngu ngốc kia vừa gọi tên mình vừa nói "Mạc Ảnh Hàn... ngươi thật tàn nhẫn" bên trong điện thoại.
Mạc Ảnh Hàn biết việc nàng làm với củ khoai lang kia có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng mà Mạc Ảnh Hàn, chẳng lẽ ngươi không nên tàn nhẫn sao? Ngươi muốn cắt đứt thứ gì thì nguyên bản không thể dễ dàng một đao cắt đứt. Không muốn sau này vấn vương đến càng thêm đau khổ, lẽ nào ngươi không nên tàn nhẫn ngay lúc này sao? Đầu óc lại càng khó chịu.
"Tên ngu ngốc kia! Ngoại trừ gây rắc rối ra còn có thể làm gì..." Nàng dùng sức lắc đầu, bước chân không ổn định nhấc về phía trước.
Hỏng, ngay lúc này dường như chuyện gì cũng vô cùng hỏng bét, bởi vì nàng nghĩ không ra nơi Phiền Tiểu Thử sẽ đi.
Củ khoai lang kia dường như không đi đến nhiều nơi cho lắm —— nhà mình, công ty, còn lại là trường học.
Bạn học của nàng không tìm được nàng, nói đúng hơn là trong trường không có. Chẳng lẽ ở nhà mình? Hay là công ty. Không đâu, có lẽ đến công ty nhìn trước.
Đối với người không phải là thân nhân, nếu sự quan tâm vượt qua mức độ bình thường, đối với Mạc Ảnh Hàn mà nói, là một việc vô cùng đáng sợ. Nhưng mà hiện tại, đầu óc Mạc Ảnh Hàn hỗn hỗn độn độn đã không còn dư thừa chút tinh lực nào để tự hỏi, quan hệ của nàng và Phiền Tiểu Thử, rốt cuộc đã đến nước nào.
Nàng mơ mơ màng màng bắt đầu gọi điện thoại, phát hiện cảnh vật xung quanh đều bắt đầu trở nên mơ hồ. Nàng cảm thấy sợ, dường như đến bây giờ nàng chưa từng cảm thấy sợ như vậy.
Tuy Khúc Tĩnh bị mình cắn bị thương, nhưng mà không thể cam đoan nàng sẽ không đuổi theo đến đây, bộ dạng của mình bây giờ, nếu như bị đuổi theo...
Nàng không thể tưởng tượng nổi nếu bản thân bị đuổi theo sẽ biến thành bộ dạng gì, nàng càng không thể tưởng tượng được tình huống mình bị đối phương đặt dưới thân. Trên thực tế nàng không thể chấp nhận bất cứ ai đè mình! Tuy trước đây củ khoai lang kia lúc nào cũng ở lại phòng nàng, sau đó khi ngủ luôn thích đè nàng.
Phiền Tiểu Thử! Ngu ngốc! Nàng có chút giận cá chém thớt.
Vì vậy, ngay lúc đấy nàng nhìn thấy Phiền Tiểu Thử đứng trước mặt mình.
Nàng nhìn thấy đối phương vội vàng chạy về phía mình.
"Mạc Ảnh Hàn! Ngươi làm sao vậy Mạc Ảnh Hàn!" Cơ thể vẫn lảo đảo được người nào đó tiếp được, ôm lấy eo. Giọng nói lo lắng của Phiền Tiểu Thử vọt vào tai Mạc Ảnh Hàn.
"..." Mạc Ảnh Hàn một câu cũng không nói nên lời.
"Mạc Ảnh Hàn mặt ngươi thật đỏ! Quả nhiên đã xảy ra chuyện gì đúng không?! Cái con nhỏ kia làm chuyện xấu với ngươi phải không?! Ta biết mà!" Lời của nàng, một câu một câu vọt vào tai Mạc Ảnh Hàn.
"..." Lúc Phiền Tiểu Thử chạm tới cơ thể Mạc Ảnh Hàn, nhất khắc cả người giống như hồ nước bị sôi trào, toàn bộ nóng hực lên.
Mạc Ảnh Hàn biết, một đao kia của nàng còn chưa đủ nhẫn tâm, cho nên chặt không đứt! Nhưng đao thứ nhất chém không đứt, nàng lại không đủ tàn nhẫn để chém đao thứ hai.
Lần này thật sự xong rồi. Nàng cảm giác bức tường trong lòng mình, rầm rầm đổ xuống.
"Đần! Ngươi đỡ ta về nhà trước." Nàng tàn bạo nói.
Thứ lỗi nàng không thể không tàn bạo, bởi vì dù sao cũng là tại củ khoai lang vô liêm sỉ này, bắt đầu từ ngày đột nhiên từ phía trên đè nàng, đem cuộc sống của nàng làm cho hỗn loạn! Mà hôm nay, nàng thật sự bước lên "Con đường không thể quay lại" đó rồi, Mạc Ảnh Hàn cảm giác có trốn cũng không thoát, làm sao không thể trước lúc chính thức bước lên con đường đó, tàn bạo với kẻ đầu sỏ này một chút!
Mạc Ảnh Hàn nói như vậy, toàn bộ cơ thể đều tựa vào người Phiền Tiểu Thử. Đó là một loại tin tưởng và giao phó, bởi vì khép kín thế giới như Mạc Ảnh Hàn, sẽ tuyệt đối không ở trước mặt người khác biểu lộ ra sự yếu thế. Dù nàng có bị Khúc Tĩnh bỏ thuốc, cũng chưa từng tỏ ra như vậy trước mặt đối phương. Đương nhiên nếu như hiện tại nàng không phải cả người không có chút sức lực nào, nàng cũng sẽ không tựa vào người Phiền Tiểu Thử.
"Được, chúng ta về trước, ta cõng ngươi."
"Đần!" Một ánh mắt như đao hung ác ném qua. Ngươi không cảm thấy mất mặt ta cũng cảm thấy mất mặt a!
"..." Bị một đao chém bảy bảy tám tám phần, Phiền Tiểu Thử ngượng ngùng im miệng. Đưa tay nắm lấy Mạc Ảnh Hàn, đỡ nàng đi đến đường cái.
Đi được vài bước thì phát hiện bên ngoài đã có xe. Thì ra, vệ sĩ tư nhân của Mạc gia cũng đều ra tay rồi.
Mạc Ảnh Hàn cảm thấy rất mất mặt! Quả thật rất mất mặt! Mất mặt đến nỗi nàng không muốn ngẩng đầu.
Phiền Tiểu Thử đỡ Mạc Ảnh Hàn không nói lời nào, trong lòng âm thầm đem Khúc Tĩnh mắng một nghìn vạn lần, đồng thời không ngừng nói với bản thân, sau này nhất định phải tìm đối phương đòi lại cả vốn lẫn lời!
...
...
Dọc đường đi Mạc Ảnh Hàn đều cực lực áp chế dáng vẻ 'không khỏe' của bản thân, không kêu một tiếng. Nàng thậm chí còn rất bình thản bước xuống xe, đi vào phòng của mình. Nhưng cánh cửa phòng vừa khép lại, nàng bắt đầu lột quần áo trên người mình, động tác của nàng rất nhanh, thậm chí còn có chút thô bạo.
"Méo! Mèo chiêu tài!?" Phiền Tiểu Thử bị dọa sợ hãi, nhìn Mạc Ảnh Hàn ở trước mặt mình, áo của nàng rất nhanh đã bị nàng cởi ra, chỉ còn lại nội y, mà lúc này đây đang sắp lột cả quần rồi.
Còn để cho người khác sống không a a a! Phun máu mũi. Dù nàng không phải là lang sói, đối mặt với tình huống này cũng sẽ biến thành lang sói a! Huống chi rõ ràng nàng... nàng là sói nha! Hú~
Quần của Mạc Ảnh Hàn cũng đã cởi, thế là Phiền Tiểu Thử cứ như vậy thưởng thức một bức Sắc Xuân Hương XX đồ.
*Đồ = tranh họa; Sắc Xuân Hương thì... nhìn Đại Hàn rồi tưởng tượng ra:">
Mặc kệ là ai, mặc kệ là nam hay nữ, người mình thích ở ngay trước mặt mình, không hề cảnh giác, không chút do dự, đồng thời còn nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, mà không có cảm giác thì tuyệt đối là bất lực, bất lực đủ điều.
Huống chi đối phương cởi chỉ còn lại chiếc quần lót, mà hình như nàng còn muốn lột nốt!
Ngực của Mạc Ảnh Hàn không lớn, dựa theo các bộ ngực Phiền Tiểu Thử đã thấy qua, ngực của nàng thuộc lớp trung bình. 【Rốt cuộc ngươi thấy qua mấy người rồi?】 Nhưng tốt ở chỗ ngực nàng rất thẳng, không bị rủ xuống, vô cùng mượt mà, hơn nữa vị trí rất tốt, rất cân đối. Tuy bây giờ còn mặc nội y, nhưng Phiền Tiểu Thử có thể tưởng tượng ra, hình dạng lúc nàng không mặc. Đồng thời dựa theo tình huống hiện tại, cảnh tượng đó rất nhanh sẽ thành sự thật.
Ngực của Mạc Ảnh Hàn tuy rằng không phải là loại hai chén lớn, nhưng xứng với vòng eo mảnh khảnh, cùng bờ mông xinh xắn nhưng căng tròn, đường nét của mông vô cùng trơn láng. Quần lót dường như hơi nhỏ, nhưng cảm giác bó chặt này khiến người khác cảm thấy rất chắc nịch 【o(╯□╰)o】 rất có tính đàn hồi, đặc biệt quần lót là loại dây nhỏ eo, cho nên từ phía sau nhìn đến, còn dẫn ra được một rãnh dài hẹp, tối tăm ẩn khuất khiến ngón tay người khác cứ như vậy luồn vào, phía dưới là đôi chân duyên dáng, nhìn không xót thứ gì...
Củ khoai lang nuốt nước bọt ừng ực.
Cũng không biết rốt cuộc Mạc Ảnh Hàn tin tưởng nàng đến mức nào, củ khoai lang đã tiến hóa thành tổ tông Khôi Thái Lang luôn rồi, vậy mà nàng lại không chút nào để tâm, còn đang cởi nốt tuyến phòng ngự cuối cùng của mình.
Đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng cởi a a a!
Nhìn động tác của mèo chiêu tài, củ khoai lang hận không thể cứ như vậy hò hét Mạc Ảnh Hàn dừng lại.
Nhưng mà nàng nhớ đến lúc mình bị từ chối vô cùng thê thảm, cảm thấy nếu như mình bỏ qua cơ hội lần này, có khả năng cả đời này nàng cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng này nữa. Nàng không muốn bỏ qua!
Loại đấu tranh tư tưởng này thật sự chết người mà!
Ngay lúc nàng đang giãy giụa, Mạc Ảnh Hàn đã cởi nốt cái áo lót. Bộ ngực nhỏ rốt cuộc cũng hiện ra đầy đủ.
Hú ú ú ú ú ~~~~~~
Bộ ngực đó quả nhiên y như trong tưởng tượng, hoàn toàn không có chút nào sẽ rủ xuống, cũng không có xu hướng nghiêng về hai phía. Bộ ngực kia, hoàn toàn trưởng thành theo sở thích của nàng mà!
Ngươi tự kỉ!
Rõ ràng vừa rồi còn hận nghiến răng nghiến lợi vì Mạc Ảnh Hàn bị bỏ thuốc, rõ ràng vừa rồi còn đang sốt ruột, đang lo lắng, còn đang tức giận, đau lòng nữa. Nhưng ngay lúc này, Phiền Tiểu Thử rất đáng xấu hổ quên sạch những thứ đó! Mở to hai con mắt, vô cùng có thần lập lòe phát quang.
Nàng khinh bỉ chính mình! ~~~~(3_3)~~~~ Thậm chí nàng còn cảm thấy mình và con nhỏ bỏ thuốc Mạc Ảnh Hàn không có gì khác biệt!
Nhưng mà hai viên thịt nhỏ, màu hồng phấn trước ngực kia... cơ thể vì tác dụng của thuốc mà toàn bộ ửng đỏ, làm cho hai viên thịt nhỏ kia càng có vẻ mê người, bụng dưới bằng phẳng, chiếc rốn mượt mà. Mười đầu ngón tay bắt lấy chiếc quần lót, sau đó "soạt" một tiếng lột ra.
Cằm của Phiền Tiểu Thử... rớt trên mặt đất. Nàng không khống chế được a~~
"Mạc Mạc Mạc Mạc Ảnh Hàn! Ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì vậy?!" Âm thanh, run rẩy.
Vẻ mặt Mạc Ảnh Hàn vẫn không tốt, tuy mặt nàng bây giờ đã đỏ như quả táo.
"Khó chịu~ đi tắm~" Lời của nàng vẫn ngắn gọn như trước, nhưng giọng điệu lại trở nên khan khác, có chút... □. 【Đương nhiên cái này tuyệt đối nghe ra từ tai của Phiền Tiểu Thử, tuyệt đối không phải tai người bình thường o(╯□╰)o 】
*editor (đoán): □ là kích tình ╮(╯▽╰)╭
Nàng chỉ nói ngắn gọn bốn chữ này, thân thể lắc lư tiến vào phòng tắm. Dáng vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Mèo chiêu tài!" Phiền Tiểu Thử lo lắng gọi, tiến ba bước sải hai bước tiến đến, ôm lấy vai Mạc Ảnh Hàn.
Tay cứ như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp vào da của Mạc Ảnh Hàn. Xúc cảm đó a! Quá đáng xấu hổ!
~~~~(3_3)~~~~
Từ khi Mạc Ảnh Hàn bắt đầu có ký ức, chưa từng nghĩ, cuộc đời của nàng vậy mà lại có một khoảng thời gian hỏng bét như thế.
Hiện tại cả người nàng không còn chút sức lực nào, đầu óc cũng không mấy rõ ràng, hơn nữa dường như Khúc Tĩnh còn bỏ thứ khác vào rượu, nên bây giờ nàng cảm thấy cả người bắt đầu phát nhiệt. Càng tệ hơn nữa, càng làm nàng không thể chịu được chính là, cảm giác Khúc Tĩnh hôn nàng vẫn còn lưu lại, khiến nàng cảm thấy bản thân bị vũ nhục vô cùng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ một người yêu một người là chuyện đáng xấu hổ, hoặc phải bị người khác xem thường, mặc kệ người kia có địa vị gì, thân phận gì, mặc kệ hắn/nàng thích ai, là dị tính hay đồng tính. Nhưng cho đến giờ nàng chưa nghĩ rằng, một người lại có thể lấy danh nghĩa tình yêu để đối xử với người khác một việc đối phương không hề muốn chấp nhận. Nhất là việc như thế này, hay là cùng loại.
Khí trời tháng năm vẫn còn lạnh, Mạc Ảnh Hàn đi ra khỏi khu nhà trọ, lúc đứng ở cửa bị gió lạnh ùa đến, cơ thể đáng ghét của nàng bắt đầu khó chịu hơn. Lúc này lựa chọn tốt nhất chính là gọi tài xế đến, sau đó về nhà, tắm rửa đi ngủ.
Mà nàng cũng định gọi điện thoại thật, nhưng nàng lại không định về nhà. Trong đầu nàng cấp tốc nghĩ đến những chỗ có khả năng củ khoai lang ngu ngốc đó sẽ tới.
Buồn cười chính là, bởi vì bị bỏ thuốc, đầu óc của nàng bắt đầu hỗn độn ngay cả phương hướng cũng không nhận định được, nhưng nàng vẫn có thể nhớ rõ ràng rằng mình muốn đi tìm củ khoai lang ngu ngốc kia. Nàng thậm chí còn nhớ được, buổi tối hôm đó, củ khoai lang ngu ngốc kia vừa gọi tên mình vừa nói "Mạc Ảnh Hàn... ngươi thật tàn nhẫn" bên trong điện thoại.
Mạc Ảnh Hàn biết việc nàng làm với củ khoai lang kia có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng mà Mạc Ảnh Hàn, chẳng lẽ ngươi không nên tàn nhẫn sao? Ngươi muốn cắt đứt thứ gì thì nguyên bản không thể dễ dàng một đao cắt đứt. Không muốn sau này vấn vương đến càng thêm đau khổ, lẽ nào ngươi không nên tàn nhẫn ngay lúc này sao? Đầu óc lại càng khó chịu.
"Tên ngu ngốc kia! Ngoại trừ gây rắc rối ra còn có thể làm gì..." Nàng dùng sức lắc đầu, bước chân không ổn định nhấc về phía trước.
Hỏng, ngay lúc này dường như chuyện gì cũng vô cùng hỏng bét, bởi vì nàng nghĩ không ra nơi Phiền Tiểu Thử sẽ đi.
Củ khoai lang kia dường như không đi đến nhiều nơi cho lắm —— nhà mình, công ty, còn lại là trường học.
Bạn học của nàng không tìm được nàng, nói đúng hơn là trong trường không có. Chẳng lẽ ở nhà mình? Hay là công ty. Không đâu, có lẽ đến công ty nhìn trước.
Đối với người không phải là thân nhân, nếu sự quan tâm vượt qua mức độ bình thường, đối với Mạc Ảnh Hàn mà nói, là một việc vô cùng đáng sợ. Nhưng mà hiện tại, đầu óc Mạc Ảnh Hàn hỗn hỗn độn độn đã không còn dư thừa chút tinh lực nào để tự hỏi, quan hệ của nàng và Phiền Tiểu Thử, rốt cuộc đã đến nước nào.
Nàng mơ mơ màng màng bắt đầu gọi điện thoại, phát hiện cảnh vật xung quanh đều bắt đầu trở nên mơ hồ. Nàng cảm thấy sợ, dường như đến bây giờ nàng chưa từng cảm thấy sợ như vậy.
Tuy Khúc Tĩnh bị mình cắn bị thương, nhưng mà không thể cam đoan nàng sẽ không đuổi theo đến đây, bộ dạng của mình bây giờ, nếu như bị đuổi theo...
Nàng không thể tưởng tượng nổi nếu bản thân bị đuổi theo sẽ biến thành bộ dạng gì, nàng càng không thể tưởng tượng được tình huống mình bị đối phương đặt dưới thân. Trên thực tế nàng không thể chấp nhận bất cứ ai đè mình! Tuy trước đây củ khoai lang kia lúc nào cũng ở lại phòng nàng, sau đó khi ngủ luôn thích đè nàng.
Phiền Tiểu Thử! Ngu ngốc! Nàng có chút giận cá chém thớt.
Vì vậy, ngay lúc đấy nàng nhìn thấy Phiền Tiểu Thử đứng trước mặt mình.
Nàng nhìn thấy đối phương vội vàng chạy về phía mình.
"Mạc Ảnh Hàn! Ngươi làm sao vậy Mạc Ảnh Hàn!" Cơ thể vẫn lảo đảo được người nào đó tiếp được, ôm lấy eo. Giọng nói lo lắng của Phiền Tiểu Thử vọt vào tai Mạc Ảnh Hàn.
"..." Mạc Ảnh Hàn một câu cũng không nói nên lời.
"Mạc Ảnh Hàn mặt ngươi thật đỏ! Quả nhiên đã xảy ra chuyện gì đúng không?! Cái con nhỏ kia làm chuyện xấu với ngươi phải không?! Ta biết mà!" Lời của nàng, một câu một câu vọt vào tai Mạc Ảnh Hàn.
"..." Lúc Phiền Tiểu Thử chạm tới cơ thể Mạc Ảnh Hàn, nhất khắc cả người giống như hồ nước bị sôi trào, toàn bộ nóng hực lên.
Mạc Ảnh Hàn biết, một đao kia của nàng còn chưa đủ nhẫn tâm, cho nên chặt không đứt! Nhưng đao thứ nhất chém không đứt, nàng lại không đủ tàn nhẫn để chém đao thứ hai.
Lần này thật sự xong rồi. Nàng cảm giác bức tường trong lòng mình, rầm rầm đổ xuống.
"Đần! Ngươi đỡ ta về nhà trước." Nàng tàn bạo nói.
Thứ lỗi nàng không thể không tàn bạo, bởi vì dù sao cũng là tại củ khoai lang vô liêm sỉ này, bắt đầu từ ngày đột nhiên từ phía trên đè nàng, đem cuộc sống của nàng làm cho hỗn loạn! Mà hôm nay, nàng thật sự bước lên "Con đường không thể quay lại" đó rồi, Mạc Ảnh Hàn cảm giác có trốn cũng không thoát, làm sao không thể trước lúc chính thức bước lên con đường đó, tàn bạo với kẻ đầu sỏ này một chút!
Mạc Ảnh Hàn nói như vậy, toàn bộ cơ thể đều tựa vào người Phiền Tiểu Thử. Đó là một loại tin tưởng và giao phó, bởi vì khép kín thế giới như Mạc Ảnh Hàn, sẽ tuyệt đối không ở trước mặt người khác biểu lộ ra sự yếu thế. Dù nàng có bị Khúc Tĩnh bỏ thuốc, cũng chưa từng tỏ ra như vậy trước mặt đối phương. Đương nhiên nếu như hiện tại nàng không phải cả người không có chút sức lực nào, nàng cũng sẽ không tựa vào người Phiền Tiểu Thử.
"Được, chúng ta về trước, ta cõng ngươi."
"Đần!" Một ánh mắt như đao hung ác ném qua. Ngươi không cảm thấy mất mặt ta cũng cảm thấy mất mặt a!
"..." Bị một đao chém bảy bảy tám tám phần, Phiền Tiểu Thử ngượng ngùng im miệng. Đưa tay nắm lấy Mạc Ảnh Hàn, đỡ nàng đi đến đường cái.
Đi được vài bước thì phát hiện bên ngoài đã có xe. Thì ra, vệ sĩ tư nhân của Mạc gia cũng đều ra tay rồi.
Mạc Ảnh Hàn cảm thấy rất mất mặt! Quả thật rất mất mặt! Mất mặt đến nỗi nàng không muốn ngẩng đầu.
Phiền Tiểu Thử đỡ Mạc Ảnh Hàn không nói lời nào, trong lòng âm thầm đem Khúc Tĩnh mắng một nghìn vạn lần, đồng thời không ngừng nói với bản thân, sau này nhất định phải tìm đối phương đòi lại cả vốn lẫn lời!
...
...
Dọc đường đi Mạc Ảnh Hàn đều cực lực áp chế dáng vẻ 'không khỏe' của bản thân, không kêu một tiếng. Nàng thậm chí còn rất bình thản bước xuống xe, đi vào phòng của mình. Nhưng cánh cửa phòng vừa khép lại, nàng bắt đầu lột quần áo trên người mình, động tác của nàng rất nhanh, thậm chí còn có chút thô bạo.
"Méo! Mèo chiêu tài!?" Phiền Tiểu Thử bị dọa sợ hãi, nhìn Mạc Ảnh Hàn ở trước mặt mình, áo của nàng rất nhanh đã bị nàng cởi ra, chỉ còn lại nội y, mà lúc này đây đang sắp lột cả quần rồi.
Còn để cho người khác sống không a a a! Phun máu mũi. Dù nàng không phải là lang sói, đối mặt với tình huống này cũng sẽ biến thành lang sói a! Huống chi rõ ràng nàng... nàng là sói nha! Hú~
Quần của Mạc Ảnh Hàn cũng đã cởi, thế là Phiền Tiểu Thử cứ như vậy thưởng thức một bức Sắc Xuân Hương XX đồ.
*Đồ = tranh họa; Sắc Xuân Hương thì... nhìn Đại Hàn rồi tưởng tượng ra:">
Mặc kệ là ai, mặc kệ là nam hay nữ, người mình thích ở ngay trước mặt mình, không hề cảnh giác, không chút do dự, đồng thời còn nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, mà không có cảm giác thì tuyệt đối là bất lực, bất lực đủ điều.
Huống chi đối phương cởi chỉ còn lại chiếc quần lót, mà hình như nàng còn muốn lột nốt!
Ngực của Mạc Ảnh Hàn không lớn, dựa theo các bộ ngực Phiền Tiểu Thử đã thấy qua, ngực của nàng thuộc lớp trung bình. 【Rốt cuộc ngươi thấy qua mấy người rồi?】 Nhưng tốt ở chỗ ngực nàng rất thẳng, không bị rủ xuống, vô cùng mượt mà, hơn nữa vị trí rất tốt, rất cân đối. Tuy bây giờ còn mặc nội y, nhưng Phiền Tiểu Thử có thể tưởng tượng ra, hình dạng lúc nàng không mặc. Đồng thời dựa theo tình huống hiện tại, cảnh tượng đó rất nhanh sẽ thành sự thật.
Ngực của Mạc Ảnh Hàn tuy rằng không phải là loại hai chén lớn, nhưng xứng với vòng eo mảnh khảnh, cùng bờ mông xinh xắn nhưng căng tròn, đường nét của mông vô cùng trơn láng. Quần lót dường như hơi nhỏ, nhưng cảm giác bó chặt này khiến người khác cảm thấy rất chắc nịch 【o(╯□╰)o】 rất có tính đàn hồi, đặc biệt quần lót là loại dây nhỏ eo, cho nên từ phía sau nhìn đến, còn dẫn ra được một rãnh dài hẹp, tối tăm ẩn khuất khiến ngón tay người khác cứ như vậy luồn vào, phía dưới là đôi chân duyên dáng, nhìn không xót thứ gì...
Củ khoai lang nuốt nước bọt ừng ực.
Cũng không biết rốt cuộc Mạc Ảnh Hàn tin tưởng nàng đến mức nào, củ khoai lang đã tiến hóa thành tổ tông Khôi Thái Lang luôn rồi, vậy mà nàng lại không chút nào để tâm, còn đang cởi nốt tuyến phòng ngự cuối cùng của mình.
Đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng cởi a a a!
Nhìn động tác của mèo chiêu tài, củ khoai lang hận không thể cứ như vậy hò hét Mạc Ảnh Hàn dừng lại.
Nhưng mà nàng nhớ đến lúc mình bị từ chối vô cùng thê thảm, cảm thấy nếu như mình bỏ qua cơ hội lần này, có khả năng cả đời này nàng cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng này nữa. Nàng không muốn bỏ qua!
Loại đấu tranh tư tưởng này thật sự chết người mà!
Ngay lúc nàng đang giãy giụa, Mạc Ảnh Hàn đã cởi nốt cái áo lót. Bộ ngực nhỏ rốt cuộc cũng hiện ra đầy đủ.
Hú ú ú ú ú ~~~~~~
Bộ ngực đó quả nhiên y như trong tưởng tượng, hoàn toàn không có chút nào sẽ rủ xuống, cũng không có xu hướng nghiêng về hai phía. Bộ ngực kia, hoàn toàn trưởng thành theo sở thích của nàng mà!
Ngươi tự kỉ!
Rõ ràng vừa rồi còn hận nghiến răng nghiến lợi vì Mạc Ảnh Hàn bị bỏ thuốc, rõ ràng vừa rồi còn đang sốt ruột, đang lo lắng, còn đang tức giận, đau lòng nữa. Nhưng ngay lúc này, Phiền Tiểu Thử rất đáng xấu hổ quên sạch những thứ đó! Mở to hai con mắt, vô cùng có thần lập lòe phát quang.
Nàng khinh bỉ chính mình! ~~~~(3_3)~~~~ Thậm chí nàng còn cảm thấy mình và con nhỏ bỏ thuốc Mạc Ảnh Hàn không có gì khác biệt!
Nhưng mà hai viên thịt nhỏ, màu hồng phấn trước ngực kia... cơ thể vì tác dụng của thuốc mà toàn bộ ửng đỏ, làm cho hai viên thịt nhỏ kia càng có vẻ mê người, bụng dưới bằng phẳng, chiếc rốn mượt mà. Mười đầu ngón tay bắt lấy chiếc quần lót, sau đó "soạt" một tiếng lột ra.
Cằm của Phiền Tiểu Thử... rớt trên mặt đất. Nàng không khống chế được a~~
"Mạc Mạc Mạc Mạc Ảnh Hàn! Ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì vậy?!" Âm thanh, run rẩy.
Vẻ mặt Mạc Ảnh Hàn vẫn không tốt, tuy mặt nàng bây giờ đã đỏ như quả táo.
"Khó chịu~ đi tắm~" Lời của nàng vẫn ngắn gọn như trước, nhưng giọng điệu lại trở nên khan khác, có chút... □. 【Đương nhiên cái này tuyệt đối nghe ra từ tai của Phiền Tiểu Thử, tuyệt đối không phải tai người bình thường o(╯□╰)o 】
*editor (đoán): □ là kích tình ╮(╯▽╰)╭
Nàng chỉ nói ngắn gọn bốn chữ này, thân thể lắc lư tiến vào phòng tắm. Dáng vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Mèo chiêu tài!" Phiền Tiểu Thử lo lắng gọi, tiến ba bước sải hai bước tiến đến, ôm lấy vai Mạc Ảnh Hàn.
Tay cứ như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp vào da của Mạc Ảnh Hàn. Xúc cảm đó a! Quá đáng xấu hổ!
~~~~(3_3)~~~~
Danh sách chương