Phỏng chừng thượng đế cũng uống rượu, cho nên nhớ lầm đối tượng.
Ly rượu kế tiếp cũng không ngoại lệ, đều dừng lại trước mặt Lạc Hà.
Nhìn người nữ sinh ban đầu còn thản nhiên, sau đó sắc mặt càng ngày càng tệ, Phiền Tiểu Thử thật sự muốn khóc.
A a a, sai rồi, thật sự sai rồi, không phải người này a! Rõ ràng nàng cầu nguyện chuyện này xảy ra trên người mèo chiêu tài nhà nàng nha nha nha, tại sao lại đột nhiên đổi người? Như vậy một lần lại một lần, tuy tửu lượng Lạc Hà không tệ, nhưng cũng không thể chống đỡ được, huống chi đây là rượu trắng, không giống như rượu đỏ, không hề thích hợp cho nữ sinh, bởi vì nồng độ rượu trắng cao, khiến người cứng nhất cũng phải say.
Lúc Lạc Hà uống xong ly thứ sáu, đương nhiên cũng chính là lúc Phiền Tiểu Thử sắp chịu không nổi muốn bùng nổ rồi, Tô Thiến một tay nắm lấy ly rượu của Lạc Hà.
"Được rồi." Rốt cuộc Tô Thiến cũng không đành lòng, rốt cuộc cũng đau lòng, đưa tay cầm ly rượu một hơi uống cạn, sau đó nhìn gương mặt đỏ hoe của Lạc Hà, nói: "Không được uống nữa, qua kia nghỉ ngơi với ta."
"Ế?" Chỉ là Tô Thiến của chúng ta khó có được một lần ôn nhu săn sóc, khó có được một lần đau lòng, then chốt chính là phản ứng của đối phương còn chưa trở về, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. "Thật ra không có gì đâu, ta còn có thể uống, làm mọi người cụt hứng thật không... ế?! Oa! Học tỷ!" Phản ứng trì độn của Lạc Hà khiến Tô Thiến rốt cuộc cũng không chịu được, một tay nhấc Lạc Hà lên vai, đi thẳng ra khỏi phòng.
"Xin lỗi, người này không thể uống nữa, ta cũng ăn no rồi. Xin phép đi nghỉ ngơi trước." Nói chuyện cùng các vị đang có mặt, người nữ sinh xoay người đi.
"Ây za, học tỷ, ngươi bỏ ta xuống trước a! Ây za ta thực sự có thể uống nữa, rượu trắng đó ngọt ngọt uống rất ngon... ây za za đừng như vậy mà..." Quả nhiên là say rồi, chỉ có người say mới cảm thấy Nhị Oa Đầu ngọt ngọt uống ngon.
o(╯□╰)o
Nhìn đối phương cứ như vậy rời khỏi phòng khách, người đang có mặt vừa lộ một đống hắc tuyến vừa nghĩ, vậy người xui xẻo kế tiếp sẽ là ai.
Hai chiếc ghế bên cạnh một lần nữa bị quản gia bỏ đi.
Lần này xoay mâm rượu trắng giống như bị vật gì quấn quanh, quỷ dị khiến người khác phải rùng mình.
Lạc Hà đi rồi, Phiền Tiểu Thử một lần nữa cảm thấy, thượng đế nhất định là nhầm Mạc Ảnh Hàn với Lạc Hà, bởi vì đối phương vừa đi, đến phiên người phải tiếp ly rượu trắng quỷ dị kia, chính là Mạc Ảnh Hàn.
"!!!" Ánh mắt Phiền Tiểu Thử lập lòe phát sáng! Sáng đến nỗi khiến các bóng đèn điện xung quanh đều mất hết hào quang. Sáng đến nỗi khiến Mạc Ảnh Hàn không khỏi hốt hoảng.
Lúc nhìn thấy ly rượu trắng kia, dạ dày của Mạc Ảnh Hàn lại bắt đầu biểu tình.
Nàng thậm chí còn cảm thấy mình không ổn. Nhưng mà nàng lại không thể không uống. Kỳ thực Mạc tiểu thư rất sỉ diện.
Người nữ sinh vừa uống rượu vừa nghĩ tới kết cục của hai người bị ép buộc phải rời khỏi chỗ này, nàng tự đem đó làm thành kết cục kế tiếp của mình.
Một ly xuống bụng, gương mặt Mạc Ảnh Hàn đã đỏ. Lúc Phiền Tiểu Thử đang không ngừng nghĩ bậy nghĩ bạ thì người nữ sinh gương mặt tê liệt đã bắt đầu lo lắng, xem bản thân có nên giả bộ say, sau đó rời khỏi đây.
Nàng không muốn mình giống như hai người trước đó, vừa say ăn nói hàm hồ, vừa bị người khiêng đi vô cùng mất mặt. Nếu như biến thành như vậy, nàng thật sự muốn chết.
Thế nhưng hai ly đã gục, cũng quá mất mặt, chi bằng chờ một lát nữa, tốt xấu gì cũng ráng đến ly thứ ba.
Đĩa quay một lần nữa chuyển động, lần này chuyển tới trước mặt Cố Tiểu Mãn. Tốt ở chỗ không có lần thứ ba dừng lại trước mặt Mạc Ảnh Hàn, để nàng có thêm chút thời gian suy nghĩ xem rốt cuộc muốn rời khỏi đây bằng cách nào.
Lúc Cố Tiểu Mãn uống rượu nhịn không được rùng mình một cái, sau đó quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Mạc Thanh Hàn từ ly đầu tiên vẫn còn buồn ngủ, lúc này vậy mà lại kỳ tích mở to đôi mắt xanh biếc*, nhìn nàng.
*绿油油 - Không rõ lắm...
=_=||||||
Ta nói a Tiểu Hàn, ngươi cứ ngủ thẳng đến hừng đông đi a, không cần tỉnh lại ở thời khắc quan trọng này đâu, bộ dạng này của ngươi... sợ chết ta a a a ~~~~(3_3)~~~~
Cũng may tửu lượng Cố Tiểu Mãn tốt, sau khi uống ly thứ hai, một chút phản ứng cũng không có. Điều này khiến Mạc Thanh Hàn vô cùng thất vọng, liền từ từ nhắm mắt lại một lần nữa mê mê man man.
=_=|||||| Cố Tiểu Mãn đã 囧 cái gì cũng không muốn nói nữa. Có cần phải biểu hiện rõ như vậy không a! Chết tiệt!
Cố Tiểu Mãn vừa 囧 vừa xoay bàn, bất ngờ trượt tay một cái, đĩa quay chỉ chuyển động một chút thì ngừng, khéo léo, ngừng trước mặt Mạc Thanh Hàn.
"..." Mạc Thanh Hàn giả chết.
"..." Mạc Thanh Hàn tiếp tục giả chết.
囧
Hắc tuyến trên trán mọi người nhiều hết sức.
"..." Nhưng Mạc Thanh Hàn vẫn tiếp tục giả chết, nàng đang ngủ, cái gì nàng cũng không thấy, không thấy các ngươi xoắn quẩy cỡ nào, không thấy các ngươi 囧 bao nhiêu, mặc kệ hắc tuyến trên trán nhiều hay ít, đều không liên quan gì tới một người đang ngủ!
Cố Tiểu Mãn thật muốn đánh nàng một cái.
Không được giả chết a, ngươi không có tiền đồ!
Thế nhưng nhìn gương mặt của Mạc Thanh Hàn một lát... lớn lên xinh đẹp như vậy nàng không đành lòng a a! Nàng khinh bỉ bản thân!
"..." Trong lúc Mạc Thanh Hàn vẫn khăng khăng giả chết, ánh mắt của mọi người đều nhất trí nhìn về phía Cố Tiểu Mãn.
"..." Cố Tiểu Mãn cam chịu số phận, cầm lấy ly rượu kia lên, một lần nữa uống cạn.
Mạc Thanh Hàn len lén mở một con mắt, len lén liếc nhìn Cố Tiểu Mãn, sau đó rất nhanh khép lại, tiếp tục giả chết.
"!" Ta thấy nha! Ta thấy rồi nha đừng có tưởng là ta không thấy! Ngươi hiện ra hết rồi! ~~~~(3_3)~~~~
Phiền Tiểu Thử không khỏi gạt lệ vì Cố Tiểu Mãn, gặp phải một Mạc Thanh Hàn như thế, thật sự không dễ dàng gì a Tiểu Mãn.
Đĩa quay một lần nữa chuyển động, dừng lại trước mặt Lạc Thu Phân.
"Ta chưa từng uống qua rượu trắng." Nữ sinh nhu thuận rất thành thật nói.
"Chưa từng uống thì đừng uống, ta uống thay ngươi." Ở một bên Từ Sương Giáng lập tức mở miệng nói.
"A, thật ra không sao đâu." Diệp Nại cười tủm tỉm nhìn Lạc Thu Phân, nói: "Nhắm mắt lại uống một hơi xuống là được rồi, chỉ có hơi khó uống một chút thôi."
"Thật vậy à?" Lạc Thu Phân nhìn Diệp Nại, vẻ mặt thành khẩn hỏi.
"Thật! o(∩_∩)o" Diệp Nại híp mắt cười nói, sáng lạn giống như một mặt trời nhỏ.
"..." Từ Sương Giáng mất hứng.
"..." Tang Linh cũng mất hứng.
"A... Ách... vậy, vậy ta sẽ uống." Cảm giác người nữ sinh bên cạnh mình không vui, Lạc Thu Phân ngượng ngùng cười, sau đó cầm lấy ly rượu từ từ nhắm hai mắt, một hơi uống cạn.
"Có ổn không." Vừa uống hết, Từ Sương Giáng lập tức lên tiếng hỏi.
"Không... cay, khó uống."
"Vậy lần sau đừng uống nữa."
"Không sao, ta còn có thể uống, tập quen là được."
"..." Này này, có cần thân thiết đến không coi ai ra gì như vậy không a, khiến người khác thấy mình là một bóng đèn thật lớn đó nha!
Sắc mặt Phiền Tiểu Thử khó coi, nếu như mèo chiêu tài nhà nàng có thể hỏi nàng một chút như vậy... thật là tốt biết bao a a a!
"Tiểu Nại sau này không được nói chuyện với nàng." Tang Linh một tay kéo Diệp Nại, nhẹ giọng nói bên tai nàng một câu.
"Ế..." Người nữ sinh đỏ bừng gương mặt, có chút không biết nên làm sao.
"..." Hai cô công chúa đang ghen tị. o(∩_∩)o
Sau đó ly rượu tiếp tục di chuyển. Một lần nữa ngừng lại trước mặt Phiền Tiểu Thử. Sau khi nàng uống xuống, trước lúc xoay bàn, tính toán sức lực, chuẩn xác xoay bàn. Sau đó rốt cuộc cũng như ý nguyện, ly rượu dừng lại trước mặt Mạc Ảnh Hàn.
Lúc này đây, lúc này đây chắc cũng xấp xỉ rồi đúng không, dựa theo tửu lượng của mèo chiêu tài nhà nàng, ly này hẳn là đến cực hạn rồi.
Tiểu thử cười bỉ ổi, bỉ ổi đến nỗi làm người khác cảm thấy chỉ một khắc sau thôi máu sẽ phún ra từ trong mũi của nàng.
Sau đó Mạc Ảnh Hàn cũng thực hiện chuyện nàng suy xét nãy giờ, sau khi uống hết một ly này, thành công không chịu nổi sức rượu, đầu choáng váng hoa mắt đi ra khỏi phòng.
Quản gia lại bỏ đi một chiếc ghế trống.
Mèo chiêu tài đi rồi, mèo chiêu tài uống say rồi, Phiền Tiểu Thử đương nhiên rất vui vẻ, nhưng mà hiện tại Phiền Tiểu Thử lại không vui vẻ nổi. Bởi vì... bởi vì... mèo chiêu tài của nàng lúc đi vậy mà lại không có mang theo nàng!
Sai rồi nha, sai rồi nha! Không phải lúc rời đi, phải mang theo một người nữa sao, mèo chiêu tài sao ngươi có thể vứt bỏ ta mà đi như thế ~~~~(3_3)~~~~
Phiền tiểu thử cực kỳ bi thương.
Bị bỏ rơi, quả nhiên là nàng đã làm việc gì không thể tha thứ sao? Cho nên mới mặc kệ mình như vậy... nhưng mà nếu như mèo chiêu tài đi ra khỏi đây một mình... mình làm sao sỗ sàng? Làm sao ăn được thịt a ~~~~ nàng đừng như vậy chứ.
Phiền Tiểu Thử vẻ mặt cực kỳ bi thương cứ như vậy ngồi tại chỗ, nhìn đĩa quay một lần nữa chuyển tới trước mặt Lạc Thu Phân, sau đó một lần rồi một lần nữa rồi lại một lần nữa... sau đó nhìn thấy Lạc Thu Phân có điểm khó chịu, được Từ Sương Giáng mang đi.
Thật hâm mộ a... các ngươi có thể cùng nhau đi ra, hai người cùng nhau đi ra... mà nàng lại không thể đi ra cùng Mạc Ảnh Hàn~~~
Oán niệm của Phiền Tiểu Thử càng phát ra mạnh mẽ. Phiền Tiểu Thử cũng càng cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc mình đã làm gì khiến Mạc Ảnh Hàn mất hứng, đáng để bị đối xử như vậy ~~~~(3_3)~~~~
Nàng tự hỏi rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi ngay cả âm thanh kích động của Lâm Hiểu cũng không nghe được.
"Á á! Rốt cuộc cũng đến phiên ta rồi." ~(≧▽≦)/~
"Hiểu Hiểu, đã nói không được uống." Lạc Nhạn có chút bất đắt dĩ giành lấy ly rượu trong tay Lâm Hiểu, thay nàng uống.
Sau đó là âm thanh Lâm Hiểu vô cùng vô cùng mất mát.
Phiền Tiểu Thử tiếp tục oán niệm.
Sau đó ly rượu lần lượt ngừng lại trước mặt từng người.
Trong đó Mạc Thanh Hàn tiếp tục giả chết, Cố Tiểu Mãn bị ép tiếp tục thay nàng uống. Lâm Hiểu một lần nữa bị Lạc Nhạn ngăn cản, Sơ Đông chưa đủ mười tám tuổi, bị Mục Thu uống thay, có chút mất hứng.
Những người còn lại đều tiếp tục uống.
Sau đó, điểm tâm trên bàn cũng không còn nhiều lắm, nên không muốn lui ra cũng phải lui ra, rốt cuộc mọi người đều rời đi, bởi vì mọi người ai cũng uống hơi nhiều, cho nên đa số đều ở lại Tang gia, may là Tang gia đủ lớn, mười mấy người cũng không lo lắng không có chỗ ngủ.
Phiền Tiểu Thử rất buồn rầu đi theo quản gia lên lầu, lúc nàng đang nghĩ xem mình sẽ bị sắp xếp đến phòng nào, thì thấy Diệp Nại cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt mình, trong tay cầm một chiếc chìa khóa đáng yêu.
"Tiểu Thử." Nữ sinh khả ái cười, càng thêm đáng yêu.
"Ừ ~~~" Phiền Tiểu Thử đang oán niệm, tâm tình thật không tốt.
"Đại Hàn ở phòng số 9 nha." Diệp Nại híp mắt cười, rất nhanh đem chiếc chìa khóa trong tay giao cho Phiền Tiểu Thử. "Nè, đây là chìa khóa a~~~ cố gắng lên!"
Nháy mắt, Phiền Tiểu Thử cảm thấy, nụ cười của Diệp Nại thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi quả thật khiến người khác muốn hung hăng hun nàng một cái!
*Tát*
Hy vọng a, Phiền Tiểu Thử cảm thấy tương lai tươi sáng đang chờ đợi nàng!
Mèo chiêu tài của nàng cũng đang đợi nàng!
Ly rượu kế tiếp cũng không ngoại lệ, đều dừng lại trước mặt Lạc Hà.
Nhìn người nữ sinh ban đầu còn thản nhiên, sau đó sắc mặt càng ngày càng tệ, Phiền Tiểu Thử thật sự muốn khóc.
A a a, sai rồi, thật sự sai rồi, không phải người này a! Rõ ràng nàng cầu nguyện chuyện này xảy ra trên người mèo chiêu tài nhà nàng nha nha nha, tại sao lại đột nhiên đổi người? Như vậy một lần lại một lần, tuy tửu lượng Lạc Hà không tệ, nhưng cũng không thể chống đỡ được, huống chi đây là rượu trắng, không giống như rượu đỏ, không hề thích hợp cho nữ sinh, bởi vì nồng độ rượu trắng cao, khiến người cứng nhất cũng phải say.
Lúc Lạc Hà uống xong ly thứ sáu, đương nhiên cũng chính là lúc Phiền Tiểu Thử sắp chịu không nổi muốn bùng nổ rồi, Tô Thiến một tay nắm lấy ly rượu của Lạc Hà.
"Được rồi." Rốt cuộc Tô Thiến cũng không đành lòng, rốt cuộc cũng đau lòng, đưa tay cầm ly rượu một hơi uống cạn, sau đó nhìn gương mặt đỏ hoe của Lạc Hà, nói: "Không được uống nữa, qua kia nghỉ ngơi với ta."
"Ế?" Chỉ là Tô Thiến của chúng ta khó có được một lần ôn nhu săn sóc, khó có được một lần đau lòng, then chốt chính là phản ứng của đối phương còn chưa trở về, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. "Thật ra không có gì đâu, ta còn có thể uống, làm mọi người cụt hứng thật không... ế?! Oa! Học tỷ!" Phản ứng trì độn của Lạc Hà khiến Tô Thiến rốt cuộc cũng không chịu được, một tay nhấc Lạc Hà lên vai, đi thẳng ra khỏi phòng.
"Xin lỗi, người này không thể uống nữa, ta cũng ăn no rồi. Xin phép đi nghỉ ngơi trước." Nói chuyện cùng các vị đang có mặt, người nữ sinh xoay người đi.
"Ây za, học tỷ, ngươi bỏ ta xuống trước a! Ây za ta thực sự có thể uống nữa, rượu trắng đó ngọt ngọt uống rất ngon... ây za za đừng như vậy mà..." Quả nhiên là say rồi, chỉ có người say mới cảm thấy Nhị Oa Đầu ngọt ngọt uống ngon.
o(╯□╰)o
Nhìn đối phương cứ như vậy rời khỏi phòng khách, người đang có mặt vừa lộ một đống hắc tuyến vừa nghĩ, vậy người xui xẻo kế tiếp sẽ là ai.
Hai chiếc ghế bên cạnh một lần nữa bị quản gia bỏ đi.
Lần này xoay mâm rượu trắng giống như bị vật gì quấn quanh, quỷ dị khiến người khác phải rùng mình.
Lạc Hà đi rồi, Phiền Tiểu Thử một lần nữa cảm thấy, thượng đế nhất định là nhầm Mạc Ảnh Hàn với Lạc Hà, bởi vì đối phương vừa đi, đến phiên người phải tiếp ly rượu trắng quỷ dị kia, chính là Mạc Ảnh Hàn.
"!!!" Ánh mắt Phiền Tiểu Thử lập lòe phát sáng! Sáng đến nỗi khiến các bóng đèn điện xung quanh đều mất hết hào quang. Sáng đến nỗi khiến Mạc Ảnh Hàn không khỏi hốt hoảng.
Lúc nhìn thấy ly rượu trắng kia, dạ dày của Mạc Ảnh Hàn lại bắt đầu biểu tình.
Nàng thậm chí còn cảm thấy mình không ổn. Nhưng mà nàng lại không thể không uống. Kỳ thực Mạc tiểu thư rất sỉ diện.
Người nữ sinh vừa uống rượu vừa nghĩ tới kết cục của hai người bị ép buộc phải rời khỏi chỗ này, nàng tự đem đó làm thành kết cục kế tiếp của mình.
Một ly xuống bụng, gương mặt Mạc Ảnh Hàn đã đỏ. Lúc Phiền Tiểu Thử đang không ngừng nghĩ bậy nghĩ bạ thì người nữ sinh gương mặt tê liệt đã bắt đầu lo lắng, xem bản thân có nên giả bộ say, sau đó rời khỏi đây.
Nàng không muốn mình giống như hai người trước đó, vừa say ăn nói hàm hồ, vừa bị người khiêng đi vô cùng mất mặt. Nếu như biến thành như vậy, nàng thật sự muốn chết.
Thế nhưng hai ly đã gục, cũng quá mất mặt, chi bằng chờ một lát nữa, tốt xấu gì cũng ráng đến ly thứ ba.
Đĩa quay một lần nữa chuyển động, lần này chuyển tới trước mặt Cố Tiểu Mãn. Tốt ở chỗ không có lần thứ ba dừng lại trước mặt Mạc Ảnh Hàn, để nàng có thêm chút thời gian suy nghĩ xem rốt cuộc muốn rời khỏi đây bằng cách nào.
Lúc Cố Tiểu Mãn uống rượu nhịn không được rùng mình một cái, sau đó quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Mạc Thanh Hàn từ ly đầu tiên vẫn còn buồn ngủ, lúc này vậy mà lại kỳ tích mở to đôi mắt xanh biếc*, nhìn nàng.
*绿油油 - Không rõ lắm...
=_=||||||
Ta nói a Tiểu Hàn, ngươi cứ ngủ thẳng đến hừng đông đi a, không cần tỉnh lại ở thời khắc quan trọng này đâu, bộ dạng này của ngươi... sợ chết ta a a a ~~~~(3_3)~~~~
Cũng may tửu lượng Cố Tiểu Mãn tốt, sau khi uống ly thứ hai, một chút phản ứng cũng không có. Điều này khiến Mạc Thanh Hàn vô cùng thất vọng, liền từ từ nhắm mắt lại một lần nữa mê mê man man.
=_=|||||| Cố Tiểu Mãn đã 囧 cái gì cũng không muốn nói nữa. Có cần phải biểu hiện rõ như vậy không a! Chết tiệt!
Cố Tiểu Mãn vừa 囧 vừa xoay bàn, bất ngờ trượt tay một cái, đĩa quay chỉ chuyển động một chút thì ngừng, khéo léo, ngừng trước mặt Mạc Thanh Hàn.
"..." Mạc Thanh Hàn giả chết.
"..." Mạc Thanh Hàn tiếp tục giả chết.
囧
Hắc tuyến trên trán mọi người nhiều hết sức.
"..." Nhưng Mạc Thanh Hàn vẫn tiếp tục giả chết, nàng đang ngủ, cái gì nàng cũng không thấy, không thấy các ngươi xoắn quẩy cỡ nào, không thấy các ngươi 囧 bao nhiêu, mặc kệ hắc tuyến trên trán nhiều hay ít, đều không liên quan gì tới một người đang ngủ!
Cố Tiểu Mãn thật muốn đánh nàng một cái.
Không được giả chết a, ngươi không có tiền đồ!
Thế nhưng nhìn gương mặt của Mạc Thanh Hàn một lát... lớn lên xinh đẹp như vậy nàng không đành lòng a a! Nàng khinh bỉ bản thân!
"..." Trong lúc Mạc Thanh Hàn vẫn khăng khăng giả chết, ánh mắt của mọi người đều nhất trí nhìn về phía Cố Tiểu Mãn.
"..." Cố Tiểu Mãn cam chịu số phận, cầm lấy ly rượu kia lên, một lần nữa uống cạn.
Mạc Thanh Hàn len lén mở một con mắt, len lén liếc nhìn Cố Tiểu Mãn, sau đó rất nhanh khép lại, tiếp tục giả chết.
"!" Ta thấy nha! Ta thấy rồi nha đừng có tưởng là ta không thấy! Ngươi hiện ra hết rồi! ~~~~(3_3)~~~~
Phiền Tiểu Thử không khỏi gạt lệ vì Cố Tiểu Mãn, gặp phải một Mạc Thanh Hàn như thế, thật sự không dễ dàng gì a Tiểu Mãn.
Đĩa quay một lần nữa chuyển động, dừng lại trước mặt Lạc Thu Phân.
"Ta chưa từng uống qua rượu trắng." Nữ sinh nhu thuận rất thành thật nói.
"Chưa từng uống thì đừng uống, ta uống thay ngươi." Ở một bên Từ Sương Giáng lập tức mở miệng nói.
"A, thật ra không sao đâu." Diệp Nại cười tủm tỉm nhìn Lạc Thu Phân, nói: "Nhắm mắt lại uống một hơi xuống là được rồi, chỉ có hơi khó uống một chút thôi."
"Thật vậy à?" Lạc Thu Phân nhìn Diệp Nại, vẻ mặt thành khẩn hỏi.
"Thật! o(∩_∩)o" Diệp Nại híp mắt cười nói, sáng lạn giống như một mặt trời nhỏ.
"..." Từ Sương Giáng mất hứng.
"..." Tang Linh cũng mất hứng.
"A... Ách... vậy, vậy ta sẽ uống." Cảm giác người nữ sinh bên cạnh mình không vui, Lạc Thu Phân ngượng ngùng cười, sau đó cầm lấy ly rượu từ từ nhắm hai mắt, một hơi uống cạn.
"Có ổn không." Vừa uống hết, Từ Sương Giáng lập tức lên tiếng hỏi.
"Không... cay, khó uống."
"Vậy lần sau đừng uống nữa."
"Không sao, ta còn có thể uống, tập quen là được."
"..." Này này, có cần thân thiết đến không coi ai ra gì như vậy không a, khiến người khác thấy mình là một bóng đèn thật lớn đó nha!
Sắc mặt Phiền Tiểu Thử khó coi, nếu như mèo chiêu tài nhà nàng có thể hỏi nàng một chút như vậy... thật là tốt biết bao a a a!
"Tiểu Nại sau này không được nói chuyện với nàng." Tang Linh một tay kéo Diệp Nại, nhẹ giọng nói bên tai nàng một câu.
"Ế..." Người nữ sinh đỏ bừng gương mặt, có chút không biết nên làm sao.
"..." Hai cô công chúa đang ghen tị. o(∩_∩)o
Sau đó ly rượu tiếp tục di chuyển. Một lần nữa ngừng lại trước mặt Phiền Tiểu Thử. Sau khi nàng uống xuống, trước lúc xoay bàn, tính toán sức lực, chuẩn xác xoay bàn. Sau đó rốt cuộc cũng như ý nguyện, ly rượu dừng lại trước mặt Mạc Ảnh Hàn.
Lúc này đây, lúc này đây chắc cũng xấp xỉ rồi đúng không, dựa theo tửu lượng của mèo chiêu tài nhà nàng, ly này hẳn là đến cực hạn rồi.
Tiểu thử cười bỉ ổi, bỉ ổi đến nỗi làm người khác cảm thấy chỉ một khắc sau thôi máu sẽ phún ra từ trong mũi của nàng.
Sau đó Mạc Ảnh Hàn cũng thực hiện chuyện nàng suy xét nãy giờ, sau khi uống hết một ly này, thành công không chịu nổi sức rượu, đầu choáng váng hoa mắt đi ra khỏi phòng.
Quản gia lại bỏ đi một chiếc ghế trống.
Mèo chiêu tài đi rồi, mèo chiêu tài uống say rồi, Phiền Tiểu Thử đương nhiên rất vui vẻ, nhưng mà hiện tại Phiền Tiểu Thử lại không vui vẻ nổi. Bởi vì... bởi vì... mèo chiêu tài của nàng lúc đi vậy mà lại không có mang theo nàng!
Sai rồi nha, sai rồi nha! Không phải lúc rời đi, phải mang theo một người nữa sao, mèo chiêu tài sao ngươi có thể vứt bỏ ta mà đi như thế ~~~~(3_3)~~~~
Phiền tiểu thử cực kỳ bi thương.
Bị bỏ rơi, quả nhiên là nàng đã làm việc gì không thể tha thứ sao? Cho nên mới mặc kệ mình như vậy... nhưng mà nếu như mèo chiêu tài đi ra khỏi đây một mình... mình làm sao sỗ sàng? Làm sao ăn được thịt a ~~~~ nàng đừng như vậy chứ.
Phiền Tiểu Thử vẻ mặt cực kỳ bi thương cứ như vậy ngồi tại chỗ, nhìn đĩa quay một lần nữa chuyển tới trước mặt Lạc Thu Phân, sau đó một lần rồi một lần nữa rồi lại một lần nữa... sau đó nhìn thấy Lạc Thu Phân có điểm khó chịu, được Từ Sương Giáng mang đi.
Thật hâm mộ a... các ngươi có thể cùng nhau đi ra, hai người cùng nhau đi ra... mà nàng lại không thể đi ra cùng Mạc Ảnh Hàn~~~
Oán niệm của Phiền Tiểu Thử càng phát ra mạnh mẽ. Phiền Tiểu Thử cũng càng cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc mình đã làm gì khiến Mạc Ảnh Hàn mất hứng, đáng để bị đối xử như vậy ~~~~(3_3)~~~~
Nàng tự hỏi rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi ngay cả âm thanh kích động của Lâm Hiểu cũng không nghe được.
"Á á! Rốt cuộc cũng đến phiên ta rồi." ~(≧▽≦)/~
"Hiểu Hiểu, đã nói không được uống." Lạc Nhạn có chút bất đắt dĩ giành lấy ly rượu trong tay Lâm Hiểu, thay nàng uống.
Sau đó là âm thanh Lâm Hiểu vô cùng vô cùng mất mát.
Phiền Tiểu Thử tiếp tục oán niệm.
Sau đó ly rượu lần lượt ngừng lại trước mặt từng người.
Trong đó Mạc Thanh Hàn tiếp tục giả chết, Cố Tiểu Mãn bị ép tiếp tục thay nàng uống. Lâm Hiểu một lần nữa bị Lạc Nhạn ngăn cản, Sơ Đông chưa đủ mười tám tuổi, bị Mục Thu uống thay, có chút mất hứng.
Những người còn lại đều tiếp tục uống.
Sau đó, điểm tâm trên bàn cũng không còn nhiều lắm, nên không muốn lui ra cũng phải lui ra, rốt cuộc mọi người đều rời đi, bởi vì mọi người ai cũng uống hơi nhiều, cho nên đa số đều ở lại Tang gia, may là Tang gia đủ lớn, mười mấy người cũng không lo lắng không có chỗ ngủ.
Phiền Tiểu Thử rất buồn rầu đi theo quản gia lên lầu, lúc nàng đang nghĩ xem mình sẽ bị sắp xếp đến phòng nào, thì thấy Diệp Nại cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt mình, trong tay cầm một chiếc chìa khóa đáng yêu.
"Tiểu Thử." Nữ sinh khả ái cười, càng thêm đáng yêu.
"Ừ ~~~" Phiền Tiểu Thử đang oán niệm, tâm tình thật không tốt.
"Đại Hàn ở phòng số 9 nha." Diệp Nại híp mắt cười, rất nhanh đem chiếc chìa khóa trong tay giao cho Phiền Tiểu Thử. "Nè, đây là chìa khóa a~~~ cố gắng lên!"
Nháy mắt, Phiền Tiểu Thử cảm thấy, nụ cười của Diệp Nại thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi quả thật khiến người khác muốn hung hăng hun nàng một cái!
*Tát*
Hy vọng a, Phiền Tiểu Thử cảm thấy tương lai tươi sáng đang chờ đợi nàng!
Mèo chiêu tài của nàng cũng đang đợi nàng!
Danh sách chương