Dịch giả: Hàn Vũ Phi

Đáy lòng anh bỗng nhiên lạnh buốt, không biết đi đến trước mặt họ thế nào, hỏi từng câu từng chữ: "Có ai từng gặp cô ấy không?"

Tiếng trò chuyện trong phòng khách im bặt. Mọi người quay đầu lại, nhìn anh đầy khó hiểu. Giờ phút này vẻ mặt anh tái nhợt và mờ mịt, rất khiếp người. Tuy họ đều biết "cô ấy" mà anh nói là ai, nhưng không ai tiếp lời.

Cô diễn viên nhìn ra điều khác thường, vui sướng khi Chân Ái gặp họa: "Không phải cô ấy vẫn đi theo anh sao?"

Ngôn Tố lạnh lùng nhìn sang, cô diễn viên khó hiểu giật nảy mình.

Quản gia lên tiếng: "Chúng tôi vừa mới gặp cô ấy."

Cô hầu gái cũng nói: "Đột ngột bị cúp điện, cô ấy đã đi trước. Chúng tôi cho rằng cô ấy trở về rồi. Đến đây thấy cô ấy và anh đều không có mặt, còn tưởng hai người đang ở cạnh nhau chứ!”

Ngôn Tố vừa nghe hai chữ "cúp điện" càng cảm thấy gay go: "Lập tức đưa tôi đến nơi cô ấy vừa biến mất."

Quản gia nhớ ra điều gì đó, lập tức đứng dậy: "Tôi đã nói vừa nãy nghe thấy âm thanh kỳ lạ bên kia mà, mau đi thôi!"

Quản gia vừa đi nhanh vừa cố gắng nhớ lại xem tiếng “ầm" đó là gì, thoáng chốc ông ta giật mình: "Nguy rồi, là kho đông lạnh, chỉ có thể mở từ bên ngoài."

Mặt Ngôn Tố ẩn sau chùm sáng tối tăm: “Nhiệt độ bao nhiêu?”

“Âm độ F.”

“… Đã bao lâu rồi?”

"Lúc nghe thấy âm thanh kìa, tôi đang đi về phía tòa lầu chính, mấy phút thôi!"

"Chúng tôi vừa trở về anh đã đến." Cô hầu gái chạy thật nhanh. "Hẳn không lâu lắm."

Ba người nhanh chóng chạy đến cửa kho đông lạnh, quản gia và cô hầu gái hợp sức kéo cánh cửa dày, khí lạnh màu trắng ùa vào mặt. Ngôn Tố cúi đầu đã thấy Chân Ái co cuộn lại, ngồi im lìm ở cạnh cửa, vùi đầu ôm lấy bản thân, khắp người từ trên xuống dưới phủ lớp tuyết mỏng, hệt như con búp bê tuyết.

Chỉ liếc nhìn thôi tim anh đã rỉ máu, lập tức bước đến ôm cô. Cô vẫn giữ nguyên tư thế co ro, không hề hay biết. Ngôn Tố vội hỏi: "Phòng nào có nước nóng?"

Cô hầu gái nhanh chóng đẩy cửa phòng bên cạnh ra.

Với vẻ mặt tái xanh, cô tựa vào lồng ngực anh, không nhúc nhích như đã chết rồi, lại giống như tượng đá không tan được, quanh người tỏa ra hơi lạnh, buốt thấu xương, toàn bộ ùa vào trái tim Ngôn Tố, đau đến mức tim anh thắt chặt lạỉ. Anh không dám tin anh lại để cô ở trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp lâu như vậy!

Cô hầu gái nhanh chóng mở vòi nước phòng tắm, chỉnh độ nóng.

"Nhiệt độ 95 độ F."

Ngôn Tố ôm Chân Ái vào bồn tắm, cới áo khoác và váy của cô, cầm vòi sen xối xuống từ đỉnh đầu cô. Thân thể cô đóng lớp băng trắng xóa, nước ấm vừa chạm đến cô bỗng hóa lạnh, lành lạnh chảy xuống.

Anh trông thấy hai mắt cô nhắm nghiền, trên mi còn phủ băng. Cô đã khóc…

Anh không dám nghĩ, lúc đó cô ngồi một mình trong kho đông lạnh, tâm trạng sợ hãi và tuyệt vọng như thế nào. Lòng đau như cắt, chẳng hề chừng mực lại luống cuống tay chân kéo áo khoác và áo sơ mi của anh ra, ôm chặt cô lạnh buốt vào lồng ngực trần trụi của mình.

Nước ấm chảy ào ạt, người trong ngực vẫn lạnh thấu tim. Những người khác không biết đến đây lúc nào, ùa vào phòng tắm, thấy như thế mọi người đều bàng hoàng chết lặng.

Nhà văn thấy mặt mày Ngôn Tố trắng bệch, vội vàng kéo anh: "Nhiệt độ cô ấy quá thấp, ngâm mình trong nước là được rồi, anh ôm như vậy sẽ khiến bản thân bị tê cóng. Luật sư và người dẫn chương trình cũng đến kéo.

"Cút!" Ngôn Tố hất họ ra, cơn tức giận bộc phát trong nháy mắt khiến tất cả kinh sợ.

Quần áo Ngôn Tố lộn xộn, ướt mèm lại nhếch nhác quỳ gối trong bồn tắm, ôm Chân Ái hôn mê trong ngực, cực kỳ giống con thú cùng đường bị thương nặng. Hệt như con sói đang chằng chịt vết thương vô hình, nhưng cố chấp bất khả xâm phạm, mang theo nỗi thù hận sẵn sàng bộc phát, bảo vệ bạn đời của mình. Tuyệt đối không xa không rời.

Đôi mắt vẫn luôn lạnh nhạt của anh toát lên vẻ nguy hiểm, nhìn mọi người trước mặt, từng câu tùng chữ gần như nghiến răng nghiến lợi: "Vừa nãy, trong số các người nhất định có một kẻ đã gặp cô ấy, cũng làm hại cô ấy."

Môi anh tái nhợt, khuôn mặt tuấn tú u ám, có nét đẹp kỳ dị: "Tại sao ra tay với cô ấy? Cho rằng cô ấy đã phát hiện ra bí mật của mày sao? Hừ, bởi vì mày ra tay với cô ấy, ngược lại tao đã biết mày là ai rồi. Lần này mày có thể an tâm chờ đợi, tao tuyệt đối sẽ khiến mày trả giá đắt!"

Câu nói trầm thấp vừa dứt, những người có mặt tại đây lòng dạ lạnh buốt, nhưng lại không biết ánh mắt trống rỗng của anh đến tột cùng nhìn người nào. Mọi người trân trối nhìn nhau, Ngôn Tố đã rời mắt đi, nhìn cô hầu gái "Tăng lên 104.”

Quản gia để cô hầu gái lại, dẫn mọi người đi dọn chăn và túi chườm nóng.

Mực nước từ từ dâng lên, Ngôn Tố ngồi trong bồn tắm, ôm chặt Chân Ái của anh. Kề mặt vào mặt cô, vẫn lạnh lẽo khiến anh đau lòng. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cơ thể cô dần dần mềm lại, yếu ớt lành lạnh gục trong lồng ngực anh. Tuy vẫn còn hơi lạnh nhưng rõ ràng đã có dấu hiệu ấm lại.

“Tăng lên 109,4.”

Cô hầu gái làm theo. Hơi lạnh thấu xương dần dần tiêu tan, nhưng nỗi sợ hãi vẫn quanh quẩn trong lòng anh, anh sợ đến mức răng run lên, cho đến một khắc nào đó... Cô nhúc nhích trong ngực, người vẫn không rõ ý thúc, nhưng lẩm bẩm gọi tên anh: “Ngôn Tố..."

Đáy lòng Ngôn Tố chấn động, cảm giác mừng rỡ và hân hoan không sao tả xiết, dây cung giương căng trong đầu đứt phựt. Nhưng cúi đầu nhìn cô, cô lại mơ màng nhắm mắt. Anh đỡ lấy đầu cô, ngâm cô vào nước nóng đầy tràn, lại nói: "Nước nóng.”

Cô hầu gái đưa cốc thủy tinh đến. Anh nhẹ nhàng thổi tan hơi nóng, uống vào một ngụm, kề đến miệng cô, đút vào miệng cô từng chút một. Nước nóng chậm rãi chảy vào thân thể của cô, lướt khắp toàn thân ấm áp như gió xuân tan tuyết, dần dần len đến xương cốt.

Chân Ái từ từ mở mắt, tuy ý thức mơ hồ nhưng biết mình đã trở về nơi ấm áp. Cô ngâm mình trong dòng nước ấm áp, còn có lồng ngực của anh, hơi lạnh xâm nhập cơ thể cũng từ từ xua tan, dần dần được cảm giác ấm áp thay thế. Trước mặt là khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, tái nhợt mà anh tuấn. Anh hôn cô, mùi hương thânh khiết, hơi thở hết sức chân thành. Ôn hoà lại an bình, thời khắc ấy cả đời cô không quên.

Ngôn Tố đút cô uống hết nửa cốc nước, cảm thất lòng mi cô thoáng chớp trên mặt anh, vừa nhẹ nhàng vừa râm ran. Anh chợt ngước mắt đã thấy đôi mắt đen láy như đá vỏ chai rửa qua nước của cô, nhìn anh tinh khiết và chuyên chú. Đôi môi vẫn tái nhợt nhưng đã khẽ cười: “Đừng lo lắng cho em.”

Anh ngơ ngác nhìn cô một giây, mừng rỡ như lấy được báu vật, lại ôm cô vào ngực, cắn răng rất lâu không nói ra lời, không biết qua bao nhiêu giây, nhưng lại nói: “Nhiệt độ ổn định, 116,6.”

Cô gái trong lòng không nhịn được khẽ cất tiếng cười, hơi thở và tiếng nói đứt quãng và yếu ớt: “Em không sao.” Cô ngửa đầu kề lên vai anh, khẽ cười: “Anh sốt ruột như thế sao em có thể gặp chuyện gì được?”

Anh nâng gáy cô, vẫn không quên ngâm cô vào trong nước ấm, một cảm xức khó hiểu n nhẫn trong lồng ngực, tiếng nói nghẹn ngào: “Ái, gọi tên anh một tiếng nữa đi.”

Cô sửng sốt. không nhìn thấy mặt anh nhưng nghe được tiếng khóc? Tim cô như bị xé toạc, ngoan ngoãn làm theo, có điều tiếng nói vẫn còn hơi yếu ớt: “S.A..”

“Ừ.”

“S.A..”

“Ừ.”

“S.A..”

“Ừ.”

Cô vừa tựa vào vòng tay ấm áp của anh, cảm thấy lớp băng trong đôi mắt như đã hoà tan, nỗi chua xót tràn đầy khoé mắt. Làm gì có chuyện anh không đến tìm cô chứ. Anh chưa bao giờ bỏ rơi cô. Có anh ở đây làm sao cô có thể có kết cục thê thảm chứ? Đột nhiên anh kề đến ôm chặt cô, cúi đầu hôn. Anh đè cả người lên người cô, cô không chống đỡ nổi anh, chợt chìm vào bồn tắm ấm áp, nước văng tung toé. Áo anh mở rộng trôi nổi, lồng ngực mãnh liệt kề sát vào cô chìm đến đáy bồn như muốn bẻ gãy cô, nhưng hai tay giữ chặt lấy gáy cô, nâng cô lên mặt nước.

Anh hôn rất mãnh liệt, như trút hết nỗi bất an và sợ hãi dồn nén lúc nãy. Hơi thở của anh đã sớm rối loạn, ngây ngô và cuồng loạn như cậu thiếu niên lỗ mãng.

Chân Ái chẳng còn chút sức lực, ngâm mình trong bồn nước ấm áp, bị thân thể nóng bỏng của anh áp chế tiến lùi không được. Hơi thở của hai người quấn chặt lấy nhau, lành lạnh và nóng hổi. Cô chỉ cảm thấy trời đất ngả nghiêng, vừa lạnh vừa nóng. Không khí bị anh hút đi hết, cô không thở nổi, mê man lại choáng váng, tim thắt lại.

Dưới nước, thân thể mảnh khảnh của cô dần dần run rẩy, hơi nóng chảy qua cơ thể ấm áp nhưng rất xa lạ. Cô níu lấy ống tay áo ướt đẫm của anh, vô cùng khẩn trương. Cô yếu ớt không chịu được, co quắp lại trong lòng anh, thương xót “ôi” lên một tiếng.

Có lẽ anh nghe thấy cô nức nỡ, đột nhiên chấn động, tỉnh táo lại, lập tức thả cô ra. Ánh mắt cô ướt át lại trong trẻo, đôi môi sưng đỏ, mông lung nhìn anh, mái tóc dài bị anh vò rối.

“Ơ, xin lỗi.”

Anh bỗng thả cô ra. Chân Ái không có chỗ dựa chìm thẳng xuống nước. Anh kinh hãi vội vàng kéo cô lên. Tim đập như trống vỗ.

Sau khi xác định quan hệ giữa hai người, anh luôn hôn lịch sự, chưa bao giờ kịch liệt như giờ phút này. Hai người thảng thốt nhìn nhau không nói tiếng nào.

Có người gõ nhẹ cửa phòng tắm, cô hầu gái đã sớm đi ra ngoài từ lúc nào không hay. Ngôn Tố vội vàng đỡ Chân Ái toàn thân bủn rủn. Quản gia và mọi người mang theo chăn và túi chườm nóng đến. Cô giáo dạy trẻ còn đem theo cả quần áo khô. Ngôn Tố không cảm kích lắm, nhận lấy đồ, chẳng nói một câu đã nhốt tất cả bên ngoài phòng tắm.

Tuy Chân Ái đã tỉnh nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn rất thấp, tay chân cũng không có sức lực. Ngôn Tố cởi áo lau người cho cô, mới đầu còn không cảm thấy gì, chỉ cho rằng đây là một cách cứu người chính đáng. Sách giáo khoa có nói, bước kế tiếp của quy trình giảm tê cóng là cởi quần áo lau khô người, rồi ủ trong chăn ấm. Ngôn Tố cởi áo giúp cô, tay bất giác run lên, mặt dần ửng đỏ, ánh mắt lúng túng lướt khắp nơi, không biết đặt vào đâu trong phòng tắm rộng lớn này.

Chân Ái ngồi trong nước, ngượng ngùng lại sững sờ trợn mắt nhìn vách tường. Tim đập loạn nhịp, may là nhiệt độ cơ thể còn thấp, mặt không ửng đỏ được, đúng là da mặt dày mà.

Hai người đều quẫn bách, Ngôn Tố mất tự nhiên ho khan: “Em tự cởi nốt…”

Chân Ái cúi đầu gật gật: “Được.”

Cô nhức mỏi nâng cánh tay lên, áo ngực cài trước không khó cởi, tay vừa buông chiếc áo đã rơi ra ngoài bồn tắm. Ngôn Tố cúi đầu, nhìn áo ngực tròn tròn bên chân tâm trạng khó tả thành lời.

Nhưng Chân Ái nhanh chóng gặp phải phiền phức, cô không ngồi dậy nổi, cũng không có sức lực bật người lên, hai tay vụng về vầy vò hồi lâu cũng không cởi quần lót xuống được. Anh đang đứng nghiêng người, cảm thấy cô khốn đốn, đột nhiên cúi người xuống, một tay đưa đến sau mông cô nâng cô đứng lên, một tay nhấc tấm vải con con cuối cùng trên người cô, khẽ kéo đã xuống đến đầu gối.

Cô khép hai chân lại trong nước theo phải xạ, cuống quýt lấy tay che, một tay khác vội vàng che trước ngực. Nhưng cho dù một giây ngắn ngủi, anh đã nhìn thấy hết cả người cô. Anh lấy một tấm khăn trải lên thảm, ôm cô đặt lên tấm khăn khô ráo. Ra khỏi nước toàn thâm cô bỗng run lên. Anh biết cô lạnh, nhanh chóng dùng khăn bông lớn bao lấy cô, lau tóc cô rồi bắt đầu lau thân thể cô như đang lau cho một chú cún ướt nhẹp.

Nhưng cô không giống chú cún, cánh tay thận trọng ôm trước ngực, vòng eo mảnh mai, da thịt mịn màng, đôi chân thon dài mảnh khảnh khiến người ta không dời được mắt. Cô cúi đầu, mái tóc dài mềm mượt rủ xuống trước ngực, hệt như con cá trắng nhỏ. Trắng ngần, mềm mại, yếu ớt và láng mịn.

Máu trong cơ thể Ngôn Tố chạy vọt lên đầu, vừa rồi ôm cô toàn thân lạnh lẽo là thế nhưng lúc này cơ thể lại nóng lên. Cứ như bị sâu róm chích, vừa ngứa vừa cay. Anh mặc niệm khắc chế vô số lần, cầm khăn bông bao lấy cô, chà lau. Chân Ái xấu hổ toàn thân run rẩy, vùi đầu vào ngực anh, không dám ngẩng đầu lên.

Anh cúi đầu lau chân cho cô, da thịt cô vẫn lành lạnh như ngọc nhặt lên từ nước suối mùa đông, nhưng lòng bàn tay anh lại nóng bỏng như đường nhựa bị thiêu đốt dưới ánh nắng gay gắt giữa buổi trưa hè. Cô cảm thấy ngứa ran, khẽ co rụt lại, bàn chân nhỏ tránh khỏi lòng bàn tay anh như con cá.

Ngôn Tố rút tay lại, cầm khăn bông quấn quanh Chân Ái, dè dặt ôm cô lên đặt vào chăn và túi chườm nóng. Cô trượt khỏi khăn bông, rúc vào chăn, ngoan ngoãn bất động.

Anh lại vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, cảm thấy vẫn hơi lạnh, liền đổi tấm khăn khô, lau tóc cho cô. Chân Ái an nhàn nhắm mắt lại, có cảm giác nhồn nhột vô cùng thoải mái và thoả mãn. Cô thật sự thích cảm giác được anh âu yếm vuốt ve.

Đến tận khi lau tóc cô khô được một nửa anh mới đứng dậy thay quần áo cho mình. Xung quanh nóng hầm hập, lúc Chân Ái mơ màng muốn ngủ thì nhịp vỗ dịu dàng trên đầu ngưng lại. Anh đi rồi à? Cô ngọ nguậy tỉnh lại, vất vả ngẩng đầu ngước nhìn anh, thấy anh cởi quần áo đang dùng khăn bông lau nước trên người.

Anh đứng dưới ánh đèn mông lung, thân hình vạm vỡ như bức tượng thời kỳ Phục Hưng, vai rộng eo thon, đường nét thânh thoát, vô cùng gợi cảm. Anh quay lưng về phía cô, nghiêng đầu, chỉ là động tác lau tóc đơn giản nhưng tác động đến đường nét cơ bắp toàn thân, tráng kiện mà không cứng ngắc, như hàm chưa sức mạnh nào đó.

Tim Chân Ái nóng ran, có cảm giác sâu sắc rằng tác phẩm nghệ thuật khiến người ta kiêu ngạo này là của mình, hài lòng lại thẹn thùng rời mắt đi. Anh vô thúc hơi nghiêng người đúng lúc anh mắt cô lướt qua eo anh. Tim cô như mặt trống bị đánh một cái, suýt chút nữa nhảy ra khỏi miệng, vội vàng rụt về nhắm mắt lại.

Chậm rãi, trên mặt bắt đầu ấm lên. Lại không biết qua bao lâu, anh đã thay quần áo khô, đến ngồi bên cạnh cô, lẳng lặng coi chừng. Cô cũng bình ổn tâm trạng, thấy anh chỉ mặt áo phông thì hơi đau lòng: “Anh vào đây với em đi, trong chăn ấm lắm đấy.”

Anh vào chăn, ôm lấy thân thể của cô. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, nhìn được nửa giây, rốt cuộc thở hắt ra một hơi dài, vô cùng yên tâm: “Ái, cuối cùng em cũng đỏ mặt rồi.”

Cuối cùng cô đã hồng hào trở lại. Chân Ái xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Mặt cô đâu phải chỉ vì bình phục không thôi.

“Trong người còn hơi lạnh, khó chịu quá.” Cô khẽ giọng thì thào.

Anh ôm chặt cô vào ngực, kéo kín chăn, chỉ để lộ đầu hai người, ngón tay ấm áp khẽ vuốt ve trên lưng cô. Cô muốn né tránh anh lại ngăn cản, tiếng nói rất khẽ: “Đừng nhúc nhích.” Anh nói: “Tay của anh rất ấm.”

Cô thực sự không cử động, đỏ mặt ngượng ngùng lại ngu ngơ nhìn anh. Tay anh quả thật ấm áp, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng lạnh lẽo của cô, nóng hôi hổi. Trong chăn kín mít, dần dần khí nóng bốc lên; ngoài chăn lộ ra hai cái đầu yên lặng. Mặt anh đỏ nhưng đôi mắt vô cùng trong suốt an tĩnh. Mà cô nằm trong lồng ngực anh, hết sức ấm áp, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Sau khi khôi phục nhiệt độ, Chân Ái tỉnh táo lại, cảm thấy ôm anh như vậy thật xấu hổ, vội quay người nhưng bị anh ôm chặt lấy: “Đừng lộn xộn, hơi nóng sắp chạy mất rồi.”

Giọng anh rất khẽ, cứ như dỗ trẻ coi. Chân Ái thoáng mềm lòng, ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực anh, uể oải cúi đầu, “S.A..”

“Hử?”

“Sao anh…” Cô muốn nói lại thôi, gương mặt nóng lên.

“Em định khen anh dịu dàng à?”

Chân Ái bất chấp ấp úng “ừ” một tiếng.

Nụ cười bên môi Ngôn Tố dần dần nở ra, nghiêm túc giải thích: “Bởi vì anh khá hiểu tâm lý phụ nữ.”

Chân Ái ngẩng đầu kinh ngạc.

“Không phải trong sách nói phụ nữ thích vuốt ve dịu dàng và vòng ôm ấm áp sao?”

Thì ra là như vậy…

“Ái, anh biết em rất xấu hổ, ôm em như vậy em sẽ căng thẳng. Nhưng chúng ta đã quen nhau, sau này có lẽ sẽ phát triển đến bước đó. Em yên tâm, đừng sợ. Xét theo năng lực học tập và lĩnh hội xuất chúng của anh, đến lúc đó anh nhất định sẽ có biểu hiện tốt. Khiến em tâm phục khẩu phục không nén được khen anh “thật lợi hại”, “quá tuyệt vời”, cho nên…” Tổng kết khiêm tốn và ngắn gọn: “Xin hãy chờ đợi.”

Giảng thuật chủ đề tình dục một cách khoa học và nghiêm túc thật sự không vấn đề ư? Anh không hề có vẻ xấu hổ hay đùa cợt, rất chân thành, làm thí nghiệm bước đầu sau đó tiến hành trấn an tâm hồn, tiếp theo giới thiệu công năng của mình tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ, cuối cùng cho ra mục tiêu ước tính.

Chân Ái lẳng lặng nhắm mắt lại, ngủ như chết đi cho rồi.

Cô mơ màng cuộn tròn trong lòng anh, thân thể dần dần ấm lại. Không biết qua bao lâu, cô vô thức giơ cánh tay trần lên, vòng qua cổ anh, thân mật vuốt tóc anh. Tóc anh rất ẩm, sờ lên chẳng hề gai tay mà rất mềm mại, giống như bất cứ lúc nào anh ở bên cô. Cô chợt tỉnh giấc, đột nhiên nhớ đến trước đó không lâu cô còn châm chích anh.

Thoáng chốc cô liền khó chịu, đến gần anh: “Á.”

“Hửm?”

“Thật ra thì Chace chết anh cũng rất đau khổ phải không?”

Chàng trai bên cạnh thoáng sững sờ, hơi lạnh lùng: “…Cái chết của cậu ta là chuyện tiếc nuối nhất đời anh.” Anh ôm cô càng chặt hơn, cằm đặt lên vai cô, “Xin lỗi, Ái, anh không ngờ cậu ta sẽ tự sát. Cậu ta lạc quan tự tin như vậy…”

Anh nói năng lộn xộn, bắt đầu nói chuyên ngành quen thuộc nhất: “Em biết không? Khoa học nghiên cứu cho thấy, người có IQ càng cao càng không lựa chọn tự sát, vì vậy làm sao cậu ta có thể…”

“Em biết.” Cô nhẹ giọng ngắt lời, không đành lòng nghe lời nói lộn xộn của anh. “Ngay cả em cũng không hiểu tại sao anh ấy làm như vậy, huống chi anh.”

Anh đã hiểu tâm ý của cô, chỉ có thể ôm chặt cô theo bản năng.

Chân Ái nhớ lại, mẹ chết trong tay cô. Cô không cố ý, nhưng Bert vẫn nhấn mạnh luận điểm trái ngược, khiến chuyện này thành vết thương sâu sắc trong đáy lòng cô. Còn Ngôn Tố thì sao, tuy anh trai cô chết trong tay anh, nhưng đây không phải lỗi của anh. Lòng anh đã đầy gánh nặng, là anh trai ép anh, cô không đành lòng góp thêm viên gạch nữa.

Cô nhớ đến buổi tối hôm trường đại học xảy ra vụ nổ, hai người họ ngồi trong đêm nói chuyện với nhau. Cô kể cho anh nghe chuyện của mẹ, anh kể cho cô nghe chuyện Alex. Khi đó vết thương của anh vẫn rõ mồn một trước mắt.

Cô mỉm cười: “Anh và anh ấy là bạn thân à? Sau này kể lại chuyện đi học của anh ấy cho em nghe được không? Em thật sự muốn biết anh ấy ở ngoài như thế nào, có phải sống rất tốt hay không?”

Anh trịnh trọng gật đầu.

Ba giờ sáng, Chân Ái hoàn toàn khôi phục lại nhiệt độ, có điều tay chân và đùi nổi vết phồng và vết thương do lạnh cóng. Ngôn Tố lo lắng người bên ngoài phòng tắm lại muốn ồn ào đòi phân tán, liền giúp Chân Ái mặc quần áo, mở cửa đi ra. Người ở bên ngoài có kẻ ngủ gà ngủ gật, có kẻ nhỏ giọng tán ngẫu.

Cô dạy trẻ hỏi Chân Ái: “Cô không sao chứ?”

Chân Ái lắc đầu. Cô hầu gái đưa thuốc mỡ chữa bỏng lạnh đã chuẩn bị sẵn, người khác cũng nói vài câu thăm hỏi.

Ngôn Tố nhìn hung thủ anh hoài nghi, người nọ đang tán ngẫu với người bên cạnh, không có gì khác thường. Tuy anh cơ bản đã xác định nhưng không thể vạch trần. Loạt vụ án này có điểm khả nghi, hiện trường cũng có sát thủ tổ chức phái đến. Theo Ngôn Tố đoán, tổ chức vốn định thanh trừ nhân tiên chơi một trò chơi, không nghĩ đám người kia có ân oán nội bộ, bắt đầu nội chiến, kết quả tổ chức liền thản nhiên xem trò vui.

Giết bác sĩ bằng dao phẫu thuật, giết võ sĩ quyền anh bằng búa tạ. Ngoài trừ cái đó ra, Ngôn Tố không biết trên người hung thủ còn mang vũ khí nào khác không. Nếu anh tuỳ tiện chỉ ra, rất có thể hung thủ sẽ bắt cóc người ở đây, cho dù chế ngự được gã, nguy hiểm vẫn sẽ càng lớn hơn.

Người còn lại cho rằng hung thủ bị bắt sẽ buông lỏng cảnh giác mà sát thủ tổ chức thấy hung thủ bị bắt sẽ đích thân ra tay tiếp tục giết người. Không khí nghi ngờ lẫn nhau lúc này ngược lại là tốt nhất.

Nhưng trước mắt, vẫn đề khiến anh lo lắng hơn là cả: “Người dẫn chương trình đâu?”

Luật sư: “Vừa rồi chúng tôi đến phòng khách lấy chăn bông, anh ta nói muốn trở về phòng, bảo chúng tôi đừng chờ anh ta. Có điều…” Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, “Sắp một tiếng rồi.”

Được anh nhắc nhở, mọi người phát hiện điều khác thường.

Chân Ái khó hiểu: “Anh ta biến mất lâu như vậy, sao không ai đi tìm anh ta?”

Đã trễ thế này, cô nàng diễn viên còn chưa tẩy trang, sắc mặt không tốt, giọng nói lại càng khó nghe: “Tất cả mọi người đều ở đây, một mình anh ta ở ngoài có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Người mẫu cũng tiếp lời, cô ta ôm lấy bản thân, sửa sang lại khăn quàng cổ dày như sợ lạnh: “Đúng, lỡ như ai đi tìm anh ta, phát hiện anh ta bị giết rồi, người đi tìm có thoát khỏi liên quan không?”

Chân Ái kinh ngạc, luận điệu của họ không sai, nhưng liệu hung thủ có lợi dụng tâm lý không dám xen vào của mọi người?

Nhà văn đứng lên: “Nếu cô sinh viên không sao thì chúng ta nhanh chóng đi về tìm người dẫn chương trình thôi.”

Nhóm người đứng dậy đi về. Trước khi đi, Chân Ái cố ý cầm giá nến ôm vào lòng, khe khẽ nói thầm: “Lỡ như giữa đừng bị cúp điệp thì sao.”

“Thật thông minh.” Ngôn Tố đi phía sau cùng, khẽ nói: “Anh thấy em muốn sưởi ấm thôi.”

Nghe thấy “sưởi ấm”, Chân Ái đỏ mặt đầy khó hiểu, nhè nhẹ lừ mắt nhìn anh. Vào lúc này, Ngôn Tố thấy đoạn ngưỡng cửa trên sàn nhà treo một thứ rất mảnh, ánh bạc lấp lánh, mà cô hầu gái đi trên cùng đã vướng vào. Sợi dây kia nối liền nguồn điện!

Trong nháy mắt Ngôn Tố thay đổi sắc mặt, lập tức quay đầu nhìn Chân Ái: “Vứt nến đi.”

Cùng thời gian, căn phòng đột nhiên chìm vào bong tối, giá nến của Chân Ái nện “bụp” xuống đất, ánh lửa chớp lên một cái rồi biến mất tăm. Ngôn Tố mới khẽ thở một hơi, nhưng thấy trên ngực áo Chân Ái bôi lớp huỳnh quanh. Ban nãy nhìn không ra, thế nhưng lúc này lại phát quanh ra ánh sang xanh lập loè trong bóng tối. Trong khung cảnh đen nghịt, chỉ có điểm sang này như hồng tâm bia ngắm.

Chân Ái phát hiện ra, chưa kịp phản ứng Ngôn Tố đã nhanh chóng kéo cô ra phía sau. Trong lúc hỗn loạn Chân Ái nghe thấy thứ gì đó bay vèo đến như xé lướt gió, không có tung tích, cũng không làm hại được cô.

Ngôn Tố siết lấy cổ tay cổ, khẽ nói bên tai cô: “Suỵt, đừng tên tiếng. Anh không sao.”

Trong bóng tối, Chân Ái im lìm dựa vào ngực anh, bên tai nghe thấy tiếng hít thở thật sau của anh. Cô đột nhiên cảm thấy an toàn nhưng trong lòng kinh ngạc, là ai năm lần bảy lượt muốn giết cô?

Quản gia và cô hầu gái phản ứng cực nhanh, châm giá nến, xung quanh lại đừng sang trở lại. Một cây cung là vài mũi tên nằm dưới đất, là đồ trang trí mô phỏng trong lâu đài. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bàng hoàng và mờ mịt.

Sắc mặt Ngôn Tố hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào đám người ngu này, vừa định nói gì đó nhưng Chân Ái kéo lấy tay anh. Anh cúi đầu, cô tha thiết nhìn anh, lắc đầu.

Tim anh bỗng mềm đi, còn hơi đau. Anh mới biết, thật ra cô và anh có chung ý nghĩ. Hiện tại bắt được hung thủ, người của tổ chức sẽ giết hung thủ này, cũng ra tay giết những người còn lại. Chân Ái cho rằng hiện giờ chưa phải thời cơ nhưng anh khó nhẫn nại, còn không bắt gã Chân Ái sẽ tiếp tục ở trong vòng nguy hiểm. Biết rõ là ai lại không thể hành động, quá ấm ức mà!

Càng châm chọc chính là, Chân Ái rất có thể hoàn toàn không biết hung thủ là ai nhưng bản năng nghĩ đến đại cục, nghĩ đến an toàn của người khác; mà hung thủ kia chỉ dựa vào suy đoán, cho rằng Chân Ái nhìn thấy được bộ mặt thật của gã, vì muốn tự vệ liền hạ sát hết lần này đến lần khác.

Ngôn Tố đau lòng ôm Chân Ái vào ngực, cằm đặt lên trán cô: “Được nghe lời em.”

Mọi người cầm giá nến, suốt quả đường trở lại không nói nhiều. Ngôn Tố kéo Chân Ái đi cuối cùng, anh nắm cổ tay của cô, để cô đi sau nửa người anh, như chuẩn bị bất cứ thời khắc nào nếu phía trước xảy ra chuyện anh sẽ lập tức che chắn trước người cô.

Chân Ái không lay chuyển được anh, chỉ có thể đi theo anh. Không biết tại sao từ nãy đến giờ, anh im lặng khác thường. Không ẩn nhẫn tức giận giống mấy lần có người chết trước đó, cũng không điềm tĩnh cân nhắc phán đoán lúc nghe mọi người tán ngẫu. Giờ phút này anh yên tĩnh như đầm nước sâu, không hề gợn sóng. Duy chỉ có sức lực của lòng bàn tay là mạnh đến kinh người, như muốn bóp gãy cổ tay cô. Kiểu yên lặng này khiến Chân Ái cảm thấy xa lạ, cô không biết anh thế nào.

Suốt quãng đường anh không nói gì nữa, cũng không có bất cứ trao đổi nào với cô.

Đi đến đại sảnh toà lầu chính, cảnh tượng kinh hãi lần nữa xuất hiện. Trên đèn chùm khổng lồ ở đại sảnh treo một người, thân thể cứng nhắc lắc lư theo ánh đèn. Mọi người kinh hãi, nhìn kỹ lại là tượng sáp của người dẫn chương trình. Căn cứ quy luật lúc trước, cõ lẽ người dẫn chương trình đã gặp bất trắc rồi.

Tượng sáp hình dạng y như người thật treo giữa đại sảnh thật sự kinh khủng. Luật sư và nhà văn cùng nhau gỡ nó xuống, lại bảo tất cả cùng nhau đi tìm người dẫn chương trình. Bây giờ trong lòng mọi người đều âm u, như bão tố ngoài lâu đài giờ phút này.

Ngôn Tố không noi một lời, lúc đi qua cố ý nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn tượng sáp luật sư một cái. Trên khuôn mặt màu trắng thiếu một con mắt, phần đầu hơi biến dạng. Có người cầm vật nhỏ cứng rắn nào đó đâm vào mắt tượng sáp, rồi rút ra. Bởi vì thiếu hung khí, tất cả đều không chú ý đến tượng sáp luật sư cũng xảy ra vấn đề.

Điều này ám chỉ điều gì? Ngôn Tố rủ mắt, hiện tại tự thân anh khó bảo toàn, còn vướng bận Chân Ái. Không chú ý đến người khác nữa rồi.

Mới đến gần phòng ngủ, mùi máu tanh nồng nặc đã tạt vào mặt, tràn khắp hành lang lạnh lẽo và chật hẹp khiến người người kinh hồn bạt vía. Ai cũng cho rằng người dẫn chương trình bị treo cổ, nhưng anh ta ngồi dưới đất dựa lưng vào chiếc bàn trang trí bên hành lang, trên cổ quấn sợi dây thừng, một đầu dây khác nằm trong ngăn kéo bàn. Vì vậy anh ta bị cố định, hai chân đặt thẳng, hai tay buông thỏng, toàn thân đẫm máu, không nhúc nhích hệt như búp bê bị hỏng.

Thật sự rất giống.

Anh ta nghiêng đầu, trợn to đôi mắt sợ hãi, tròng mắt thấm máu như muốn vọt ra khỏi vành mắt. Xương sọ bị đập méo mó, vết thương lỗ chỗ khắp nơi. Tướng chết khá thê thảm.

Cô hầu gái che miệng lại, gần như muốn nôn mửa.

Chân Ái cau mày: “Vừa rồi mọi người cùng đến phòng khách lấy chăn bông, có ai đến phòng ngủ bên này không?”

Mấy người đều nói, bản thân người dẫn chương trình đòi về phòng lấy đồ. Họ đều không đến đây.

“Sau khi lấy chăn bông, ai một mình đến toà lầu phụ cuối cùng, chính là chỗ tôi hôn mê?”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cô diễn viên. Cô diễn viên khoanh tay cười khẩy: “Tôi có sức lực đánh anh ta thành như vậy sao? Nếu giết người tôi sẽ khiến anh ta loã lồ chết trên giường tôi.”

Mọi người: “…”

Ngôn Tố bình thản lướt nhìn hiện trường một vòng, mấy điểm khả nghi lập tức hiện lên trước mắt anh:

- Khác với lúc trước, hiện trường vô cùng bừa bộn, trên mặt thảm đầy dấu vết vật lộn, lúc người dẫn chương trình bị giết có giãy giụa và phản kháng kịch liệt. Nhưng lúc trước hung thủ chế ngự mấy nạn nhân khác như thần, tất cả đều không hề phản kháng, tại sao đến người dẫn chương trình lại khác? Chuyện này có liên quan gì đến chuyện người dẫn chương trình nói kia?

-

- Lúc hung thủ giết người dẫn chương trình, trước dùng dây, sau đó đập đầu nạn nhân vào cạnh bàn, vết máu loang lổ, thủ pháp thay đổi liên tục. Bất chợt nảy sinh? Chuẩn bị không đầy đủ à?

-

- Tượng sáp luật sư rỗng mắt là sao? Hung thủ vốn chuẩn bị giết luật sư trước, nhưng giữa chừng bất chợt thay đổi người à? Tại sao? Có phải cùng một hung thủ hay không?

-

Nhưng giờ phút này anh không muốn nói gì cả. Chân Ái phát giác Ngôn Tố vẫn im lặng, có chút kỳ lạ, không biết ảo giác của cô hay là ánh đèn, hình như sắc mặt anh trắng bệch. S.A. của cô làm sao có thể lộ ra vẻ mặt yếu ớt chứ?

Một giây sau, anh thản nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định, nhưng lời nói ra lại khiến mọi người kinh ngạc: “Chúng ta từ đây mỗi người một ngả. Còn ba giờ nữa thì trời sáng, xem ra bão táp cũng sẽ ngừng. Có người trước khi lên đảo đã báo cho cảnh sát, cho nên chừng bảy giờ sáng mai cảnh sát sẽ đến. Còn lại bốn giờ, tôi đề nghị các người ở chung với nhau một tấc cũng không rời. Nếu như các người muốn nhốt bản thân vào phòng, xin đảm bảo đừng mở cửa cho bất cứ ai, bộ mặt của hung thủ nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người đấy.” Anh nắm cổ tay Chân Ái, “Chúng ta trở về phòng.”

Cái nắm tay mạnh đến mức khiến Chân Ái kinh ngạc. Trong nháy mắt cô cảm giác được anh đang vội càng và hỗn loạn, dường như muốn thoát khỏi thứ gì đó. Bề ngoài có vẻ trấn định, nhưng cảm xúc bi ai khó hiểu lan tràn từ lòng bàn tay anh. Thoáng chốc lòng Chân Ái hoảng hốt, không biết làm sao.

Những người khác trân trối nhìn nhau. Nhà văn đuổi theo: “Nhà logic học, anh không ở chung với chúng tôi sao?”

Bước chân cấp tốc của Ngôn Tố dừng lại, Chân Ái suýt đụng vào người anh. Anh đưa lưng về phía mọi người, tiếng nói bình thản: “Tôi muốn bảo vệ mỗi người ở đây, nhưng hiển nhiên đó là chuyện bất khả thi.” Rõ ràng thật bình tĩnh lại nghe ra thương cảm vô cùng, khiến lòng người chua xót. “Đã không bảo vệ được mọi người chi bằng bảo vệ người quan trọng nhất.”

Anh đi lên một bước, lại dừng chân: “Xin lỗi mọi người. Nhưng nếu các người nghe theo lời khuyên vừa rồi của tôi, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Còn bốn giờ… Xin mọi người kiên trì, đừng tin tưởng hung thủ bên cạnh, cũng đừng thất kinh chủ động hại người.”

Nói xong anh kéo Chân Ái đi. Mới vừa vào cửa, Chân Ái liền không nhịn được hỏi: “Sao anh đột ngột trở nên kì lạ như vậy?”

Anh không trả lời, quay người về phía cô, khoá kỹ cửa phòng, lại vô cùng chậm chạp quay người lại, như người già yếu ớt, bước từng bước đến trước mặt cô. Trong phòng không bật đèn, anh suy sụp tựa vào chiếc tủ cao cao bên cạnh, khẽ cười nhìn cô. Sắc trời lờ mờ, vẻ mặt anh trắng đến mức đáng sợ.

Chân Ái lập tức bật đèn. Anh tựa vào tủ, gương mặt nghiêng trắng bệch và yếu ớt, tay phải run rẩy, ngón tay buông ra, hơn phân nửa mũi tên gỗ còn lại từ tay áo khoác màu đen của anh rơi xuống thảm trải sàn. Đầu trước bị bẻ gãy, trên vết nứt còn dính máu. Chân Ái như đã hiểu ra, như nổi điên nhào đến kéo áo khoác của anh, nhất thời kinh hoàng mất hồn mất vía. Một mảng máu lớn đỏ lòm rõ ràng nằm trên ngực trái anh, đầu tên gỉ sét lốm đốm cắm sâu vào trong.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu: “SA…”

Đây chính là thứ anh vừa đỡ cho cô trong bóng tối ư? Anh cố gắng như không có chuyện gì xảy ra lâu như vậy! Suốt quãng đường đi anh kéo cô đi cuối đám người, trong lòng đau khổ sợ hãi biết bao? Thảo nào khi đó tay anh dùng sức như vậy, kìm nén run rẩy, có phải anh đang sợ nếu như lại tấn công lần nữa thì anh không bảo vệ được cô không?

“Suỵt! Đừng lên tiếng.” Ngón trỏ anh đặt lên môi cô, sắc mặt trắng như tờ giấy, còn khẽ cười: “Anh không sao.”

Chân Ái rơi nước mắt, chạy ra ngoài: “Em đi tìm ông quản gia và cô hầu gái.”

“Đừng…” Anh kéo cô, nói thêm một chữ cũng vất vả. “Đừng để kẻ nào biết anh bị thương, nếu không anh sẽ thật sự không bảo vệ được em đâu.”

Anh cười yếu ớt, đau lòng không chịu nổi. Trong những người bên ngoài, ngoại trừ hung thủ, còn có sát thủ tổ chức, còn có… Ban đầu anh không hề nghĩ đến, Arthur cũng đích thân tới. Chân Ái của anh, làm sao anh bảo vệ cô đây?

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn nghĩ đến an toàn của cô. Nước mắt Chân Ái càng tuôn rơi. Anh cười yếu ớt, ngón tay dài nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, lại lấy một con dao mỏng từ trong túi ra, nhét vào tay cô.

Chân Ái lau nước mắt: “Đây không phải là dao phẫu thuật giết chết bác sĩ sao?”

“Ừ, lúc vừa tìm được em, lo lắng trên người hung thủ có vũ khí khác nên anh rút dao trên người bác sĩ.” Ngôn Tố nắm chặt tay cô. “Ái, lấy đầu mũi tên ra giúp anh.”

Chân Ái sững sốt, lập tức lắc đầu: “Mưa ngớt rồi, chúng ta ngồi thuyền rời đi thôi, đi ngay bây giờ.”

Ngôn Tố năm lấy gáy cô kéo cô trở lại, khẽ lên tiếng: “Không đi được nữa.”

Anh cúi đầu kề vào trán cô, đôi mắt vẫn trong suốt, nhìn vào đáy mắt cô: “Ái, nghiêm túc nghe anh nói, anh rất rõ tình trạng của mình. Đầu mũi tên không đụng đến động mạch, không tổn thương đến xương, cũng không tổn thương đến tim, chỉ đâm vào bắp thịt thôi. Máu chảy không đáng là bao.”

Nói xong cười như tự giễu: “Anh ta giảm sức, có lẽ không muốn giết anh ở đây.”

Chân Ái cho rằng anh ta trong miệng Ngôn Tố là hung thủ, cũng không để ý. Cô dìu anh ngồi xuống, cẩn thận cởi áo anh ra xem vết thương. Ước lượng đầu tiên rộng chừng hai milimet, khá sâu. Giống như Ngôn Tố nói, vết thương ở dưới tim, giữa hai chiếc xương sườn. Máu tươi chậm chạp thấm ra không ngừng.

Sau nỗi đau lòng và kinh hoàng ban đầu. Chân Ái tỉnh táo. Ngôn Tố nói hoàn toàn chính xác, phải nhanh chóng lấy đầu tên ra, tuy nó ở bên trong sẽ làm chậm tốc độ chảy máu, nhưng sẽ tăng nguy cơ biến chứng và nhiễm trùng. Đợi thêm bốn, năm tiếng đồng hồ nữa anh chắc chắn không chịu đựng nổi.

Chân Ái quan sát sơ bộ vết thương, trong lòng ước định đại khái, gật đầu với Ngôn Tố: “Được!”

Cô lót chăn, dìu anh nằm xuống, lấy hộp cấp cứu và hộp y tế trong ngăn tủ, vơ vét khắp phòng một lượt. Gương lõm, đèn pin, bong y tế, cồn, băng dài, băng cầm máu, nến, bật lửa đều có. Cô dùng giá nên gương và đèn pin, đảm bảo ánh đèn đủ sáng soi vào Ngôn Tố, thấm rượu hơ lửa khử trùng dao phẫu thuật. Lúc chuẩn bị xong tất cả, chuẩn bị động dao, Chân Ái bỗng ý thức được không có thuốc tê!

Nghiêm túc nghĩ, toà lầu số bảy là nơi thí nghiệm. Ete, Procain hydroclorid, Phenobarbital, Urethane… nhất định sẽ có loại nào đó.

Còn chưa đứng dậy cổ chân đã bị anh nắm lấy. Phần ngực tụ họp ánh sang đối lập với màu mắt tối như mực của anh: “Anh không cần thuốc tê.”

Tâm tư bị anh nhìn thấy, giọng cô run lên: “Không cần thuốc tê? Anh biết đau cỡ nào không?”

“Anh biết.”

Anh thản nhiên chặn lời cô, nói đứt quãng: “Em biết tâm trạng tuyệt vọng lúc anh không tìm được em trong lâu đài không? Em biết tâm trạng đau khổ đến mức muốn chết khi anh nghe nói em bị giam trong kho đông lạnh không?”

Chân Ái nghẹn lời, nước mắt lại ngân ngấn.

Nhưng S.A., thật sự sẽ rất đau. Lần này em sẽ cẩn thận, cam đoan không xảy ra chuyện, có được không? Anh để em đi lấy thuốc tê đi.” Cô nghẹn ngào muốn giãy khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ chân mình, nhưng anh siết rất chặt, không bề buông lỏng.

“So với nằm ở đây lo lắng trên đường em đi tìm thuốc có thể gặp nguy hiểm hay không, có thể trở về hay không, so với nỗi đoạ đầy dằn vặt ấy, anh cảm thấy, chịu đựng vài nhát dao chẳng đáng gì.” Màu môi anh tái nhợt, cố gắng cười ung dung. “Không tin chúng ta cá đi, anh nhất định không kêu đau, có lẽ còn có thể vừa mổ vừa thảo luận ai là hung thủ.”

Anh điềm nhiên như không, làm ra vẻ nhẹ nhõm, cô lại cười không nổi. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, inh ỏi. Chân Ái cảnh giác, tinh lực toàn thân đều tập trung vào tai. Ngôn Tố sửng sốt, lại muốn ngồi dậy che cô ở phía sau theo phản xạ. Chân Ái thấy thế nhào đến ấn chặt bờ vai anh, giữ chặt anh trên chăn.

Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ âm thanh bên ngoài, có thể thấy được người bên ngoài cãi vả rất kịch liệt.

Cách vách tường kín, trên hành lang một nhóm người đứng đối mặt nhau, chỉ duy nhất thiếu cô người mẫu.

Nhà văn luôn dễ dàng hoảng sợ hoang mang nhất, lần này phẫn nộ ngút trời, gào to với quản gia và cô hầu gái: “Tất cả đều ở trong phòng, chỉ có hai người ở ngoài! Tượng sáp cô người mẫu vỡ thành phấn vụn, hai người lại không biết?”

Cô hầu gái như thể đã trải qua nỗi đe doạ không thể thừa nhận, toàn thân run rẩy, cúi đầu khóc hu hu, nói không ra lời.

Quản gia đanh mặt lạnh giọng mắng nhà văn: “Tôi và cô ấy luôn đi cùng nhau, cô hầu gái tuyệt đối không phá hoại tượng sáp của cô người mẫu, cũng không làm hại cô ấy.”

“Là do hai người hợp mưu!” Nhà văn nóng nảy và cuồng loạn hiếm thấy.

“Tôi thấy là ngài luật sư thì đúng hơn.” Cô diễn viên khoanh tay, lên tiếng phản bác, lạnh lùng nhìn chằm chằm luật sư. “Vừa rồi cô hầu gái đề nghị tất cả về phòng khách chờ cảnh sát. Nhưng luật sư nói mình ở trong phòng an toàn nhất. Cô người mẫu cũng ủng hộ anh. Giờ thì hay rồi, cô ta chết ngay cả tro cũng không còn. Chúng tôi đều ở trong phòng của mình, nhưng không chừng anh chạy đi phá hoại tượng sáp của cô người mẫu, rồi giết cô ta.”

Luật sư đánh mất sự thận trọng bình thường, giận dữ mắng mỏ: “Tôi hoàn toàn không ra khỏi cửa phòng! Rõ ràng là cô hầu gái đẩy cửa kho đông lạnh, đập vỡ cô người mẫu trong đó.”

“Tôi không biết cô người mẫu trong phòng đông lạnh.” Cô hầu gái khóc lớn thảm thiết, “Là các người bảo tôi đi tìm khắp nơi, tôi nghĩ cô sinh viên lúc trước bị giam trong kho đông lạnh nên đi xem thử. Tôi không biết ai đã chỉnh nhiệt độ thành -148. Cửa đụng vào, người cô ấy liền vỡ nát.”

Cô hầu gái ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, lắv đầu quầy quậy, không thể chấp nhận cảnh tượng vừa rồi: “Không phải tôi, tôi không biết cô ấy ở bên trong. Tôi thật sự không biết.”

Cô giáo dạy trẻ mặt trắng bệch: “Tất cả đừng ồn nữa. bắt đầu từ bây giờ, mọi người chúng ta đều phải ở trong phòng khách, trước khi cảnh sát đất, không ai được rời khỏi nửa bước.”

Tất cả mọi người im lặng, đờ đẫn nhìn chằm chằm hư không, trong mắt ngập nỗi sợ hãi thấu xương. Cuộc đời của họ bất luận là tận mắt nhìn thấy hay là nghe nói, hoặc biết được từ trong tác phẩm nghệ thuật, bất kể thế nào, họ đều chưa từng thấy cách giết người kinh khủng như thế. Ngươi sống sờ sờ bị ném vào kho đông lạnh, nhiệt độ đột nhiên chỉnh xuống âm mấy trăm độ, trong nháy mắt liền vỡ tan thành tượng đá vừa giòn vừa cứng. Vừa đụng vào liền vỡ tan thành bột phấn, ngay cả máu cũng không chảy một giọt.

Trong phòng, sắc mặt Chân Ái bỗng trắng bệch. Cơn rét thấu xương trong kho đông lạnh toà lầu số bảy mấy giờ trước vẫn còn quanh quẩn trong người, mà bây giờ cô người mẫu lại bị nhốt vào kho đông lạnh âm hơn một trăm độ ư? Trong nháy mắt đông lại thành băng giòn sao? Chân Ái nghe thấy mà xương cốt cũng đau. Người nào lại điên rồ như vậy?

Cô nằm trên bả vai anh, quay đầu. Gò má anh gầy gò và yếu ớt, rủ mắt, vẻ mặt mơ hồ, không có một chút cảm xúc lại khiến Chân Ái cảm thấy nỗi bất lực trước nay chưa từng có. Cô nhớ đến lời anh nói trên hành lang: “Tôi muốn bảo vệ mỗi người ở đây, nhưng hiển nhiên đó là chuyện bất khả thi.”

Cô không biết an ủi anh thế nào, kề vào tai anh, khẽ nói: “S.A., đừng khó chịu. Em nghe lời anh, không đi ra có được không?”

Ánh mắt anh liếc sang, nhìn vào mặt cô, khẽ cười, vô cùng yếu ớt.

Chân Ái đứng dậy, tất cả tâm tư tập trung vào ngực trái của anh. Đầu mũi tên bị gỉ, lẫn lộn với vải áo nát bươm. Cô lấy bông gòn nhúng vào bát cồn, rửa vết thương giúp anh. Mới chạm vào cả người anh đã căng ra, cơ ngực thoáng chốc gồng lên, máu nhuộm đỏ cả khối bông.

Cô cắn răng không nhìn đến mặt anh, cúi đầu cầm bông sát trùng, ra sức lau vào chỗ vết thương sâu. Anh run lên lần nữa, bàn tay siết chặt chăn, đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi hết cả lên.

Tim Chân Ái run rẩy, tay lại rất ổn định, hơi nheo mắt, động dao cực nhanh, thoáng cái đã khoét vào bắp thịt bị thương của anh. Dưới tay cô, thân thể anh căng như dây cung bị kéo, có thể đứt bất cứ lúc nào. Chân Ái thật sự không dằn được, liếc nhìn anh, anh đau đến nỗi môi trắng bệch, môi sắp bị cắn nát, cau chặt mày, mồ hôi đầm đìa. Từng nhát dao như thế nữa sớm muộn anh cũng sẽ ngất vì đau.

Ngón tay Chân Ái thoáng đo đạc vết thương, thầm tính toán. Sau cơn đau, Ngôn Tố thấy cô ngừng lại, đưa mắt nhìn sang, tiếng nói đứt quãng nhưng ép mình bình tĩnh: “Anh không sao.”

Chân Ái không trả lời, bỗng nhiên cúi người xuống, dung miệng ngăn lại đôi môi tái nhợt ướt đẫm mồ hôi của anh, đầu lưỡi len vào quấn lưỡi anh. Nhưng dao phẫu thuật theo cổ tay cô vẽ thành một vòng. Cô mở to mắt, theo dõi mắt anh, miệng đặt lên môi anh, dốc sức mãnh liệt như muốn hút linh hồn anh ra.

Ban đầu Ngôn Tố còn mù mờ, còn đắm chìm trong cơn đau như nổ tung. Dần dần như đã hoàn hồn, ánh mắt cũng có tiêu cự, chỉ thấy ánh mắt cô gần trong gang tấc, đen nhánh tựa bông đem, yên tĩnh lạ thường. Trong nháy mắt anh quên mất đau đớn, thậm chí nhúc nhích đôi môi khô khốc, muốn đón chào cô theo bản năng.

Mà sau khi cô cảm nhận được, đôi mắt đen loé một tia sáng, nhẫn tâm đâm lưỡi dao mỏng vào lồng ngực của anh, hai centimet, thủ pháp ổn định vẽ một vòng trên phần da thịt xung quanh đầu tên, gọn gàng dứt khoát.

Lưỡi dao nhấc lên, đầu mũi tên và vải vóc kèm với máu thịt bị kéo ra ngoài. Đôi mắt Ngôn Tố tối sầm, chỉ cảm thấy tất cả thần kinh đều đứt lìa vào khoảnh khắc kia, mút lấy môi cô thật mạnh theo phản xạ, Chân Ái đau đến mức suýt chút nữa ngã nhào. Thế nhưng một giây sau anh lại ý thức được hành vi của mình, nhanh chóng buông cô ra.

Cả người anh nhếch nhác bủn rủn đến cực hạn, vẫn không kêu lên thành tiếng, chỉ rít vài hơi, tim đập rất nhanh, nhưng hơi thở vô cùng chậm chạp, chịu đựng cơn đau từng chút một.

Sau phen hành hạ này, Chân Ái cũng mồ hôi nhễ nhại nhưng không dám lơi lỏng. Cô nhanh chóng đứng dậy, nhìn vết thương của anh căn bản đã khoét sạch sẽ, nhanh chóng rắc thuốc cho anh, cột băng cầm máu. Tất cả xong xuôi, cô mệt như chú cún mất nước. Vậy mà anh từ đầu đến cuối không kêu tiếng nào, yên lặng yếu ớt nhìn cô.

Chân Ái cúi người lại gần, ánh mắt anh lẳng lặng ngước nhìn cô, trong trẻo lại ươn ướt. Cô vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của anh, đôi môi kề vào mặt anh, nhẹ giọng dõ dành: “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút được không?”

Giọng anh khàn khàn: “Không muốn để em rời khỏi tầm mắt anh.”

Chân Ái nghẹn lời lần nữa, cô sớm nên biết bản tính anh cố chấp như thế. Cô không khuyên giải anh, lấy nước ấm từ nhà vệ sinh đến, lau người lau mặt cho anh, lại sửa sang bản thân một lượt.

Cô lo anh đau đớn khó chịu bèn nói chuyện để anh phân tâm: “Sao hử? Có một cô bạn gái biết múa dao, có phải ra ngoài khỏi phải sầu không?”

Anh không còn sức lực nói chuyện, nhưng khoé môi khẽ nhếch lên, trong mắt lấp lánh ý cười.

Cô đắc ý hất hàm: “Bây giờ biết ưu điểm của em chưa?”

Anh vẫn nhìn cô cười. Chân Ái thấy môi anh khô nứt, nhớ đến cảnh anh đút cô uống nước, trong lòng manh nha, cầm một cốc nước ấm đến, miệng đối miệng đút cho anh. Có lẽ vì quá suy yếu, anh hiền lành nhu thuận hiếm có, rất ngoan rất nghe lời, mặc cô định đoạt.

Cô đút nước vào miệng anh từng chút từng chút, còn luyến tiếc rời môi, khẽ lắc đầu: “Không cho anh uống nhiều, chỉ thấm giọng thôi.”

Anh trả lời: “Được.”

Cô cúi đầu, thích anh yếu đuối như giờ phút này một cách khó hiểu, lại bổ sung một câu: “Còn môi nữa.” Nói xong hôi lên môi anh.

Ngôn Tố ngẩn ngơ nửa giây, bỗng cười: “Cách giảm đau của em rất hữu hiệu, anh rất thích.”

Chân Ái chớp chớp mắt: “Chỉ đối với anh thôi.”

“Đó là đương nhiên.” Anh nhướng mi, gương mặt tái nhợt có vẻ đẹp khác lạ, “Người khác không xứng.”

cô vui vẻ, cắn môi cười mãi, cọ cọ vài cái lên mặt anh, hít sâu vào một hơi, lẩm bẩm: “SA, em thật sự thích mùi hương của anh.” Giống như không đủ, cô lặp lại lần nữa, “Mùi trên người anh, em rất thích.”

Ngôn Tố lặng im, quyết định mình không thể lừa gạt và che giấu Chân Ái, cho nên nghiêm túc và thành khẩn nói: “Ái, thật ra cơ thể có mùi là vì lỗ chân lòng người tiết mồ hôi.”

“Vì thết…” Chân Ái sa sầm mặt nhìn anh. Không phá hư không khí sẽ chết à.

Người nào đó vội giải thích: “Nhưng em đừng hiểu lầm, thật ra mồ hôi người không có mùi. Nhưng vi khuẩn trên da thay đổi cấu tạo hoá học mồ hôi, lúc này mới có mùi.” (Còn không bằng hiểu lầm.)

Anh thẳng thắng nhìn cô, rất chắn chắn: “Cho nên th ra em thích vi khuẩn trên người anh. Không phải anh.”

“…”

Nếu là cô gái khác sớm đã á khẩu rồi, nhưng…

Chân Ái sửng sốt một giây, hoàn toàn tỉnh ngộ gật đầu: “Như vậy à.” Cô vuốt ve thân thể Ngôn Tố, “Vậy ngày nào đó anh lấy ra cho em nghiên cứu đi. Em lấy mấy vạn loại vi khuẩn đặt trong nhà.”

Ngôn Tố: “Nhưng anh không ngửi thấy mùi trên người mình. Anh thích mùi của em.”

Chân Ái: “Vậy cũng lấy một chút của em ra.”

“Được.” Ngôn Tố gậtd đầu. “Nhưng phải tưới mồ hôi vào.”

“…”

Nói xong anh hơi cau mày lẩm bẩm: “Anh tôn trọng hứng thú của em, nhưng thật ra bản thân anh vô cùng ghét vi khuẩn. Không sạch sẽ, chẳng sạch sẽ chút nào.”

Anh nhíu mày yên lặng hồi lâu: “Ngoại trừ lợi khuẩn bifido.”

Chân Ái nằm nhoài bên cạnh, nghiêng đầu: “Còn có vi khuẩn axit lactic.”

“Ồ, đấy anh cũng thích… Nếu không thì không có sữa chua rồi.”

Chân Ái chống cằm, ngẩng đầu nhìn trời: “Am còn thích tụ cầu khuẩn vàng kim nữa, màu sắc thật đẹp.”

“Đừng bị vẻ ngoài mê hoặc, nó là vi khuẩn xấu.”



Hai người tán ngẫu hồi lâu, một giờ sau căn bản đã đi đến sự đồng thuận. Vi khuẩn bọn họ thích chung có 379 loại. Một mình Chân Ái thích 7137 loại, một mình Ngôn Tố thích không loại.

Sau khi Chân Ái liệt kê cái cô thích một lần, miệng lưỡi khô khốc uống một cốc nước thật to, sau đó phát hiện thế mà Ngôn Tố không hề ngủ, còn nghe rất say mê. Cô cảm thấy họ thật sự đã tìm được tình yêu đích thực của nhau. Nói xong chuyện vị khuanat, đề tài trở lại một vấn đề khắc mà họ cùng cảm thấy hứng thứ - vụ án.

Chân Ái nằm nhoài bên cạnh anh, hỏi: “Có phải vụ giết người này không chỉ có một hung thủ không?”

Ngôn Tố nghiêng mắt nhìn cô, không đáp hỏi ngược lại: “Em nhìn ra được từ đâu?”

“Em không biết hiện trường cô người mẫu chết thế nào, nhưng người dẫn chương trình bị giết quá kì quái, khác hẳn với mấy nạn nhân trước. Trong vụ bác sĩ, bị cúp điện mười mấy giây, hung thủ vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn; trong vụ võ sĩ quyền anh, giết người trong phòng kín, hiện trường sạch sẽ, võ sĩ quyền anh không hề kịp phản kháng, hung thủ rất lợi hại rất mạnh. Nhưn vụ án của người dẫn chương trình, hiện trường bừa bộn, sợi dây siết chặt, đập đầu người dẫn chương trình vào cạnh bàn, quá lộn xộn. Em nghi ngờ không phải cùng một người.”

Ngôn Tố thản nhiên nhìn khuôn mặt tỏa sáng của cô, anh rất thích không khí thảo luận với cô như vậy, đợi cô nói xong anh mới khẽ mỉm cười: “Cách chết của người dẫn chương trình quyết định chỉ có một người có thể giết anh ta. Ái, hiện trường phạm tội đã nói rõ tất cả.”

Cách chết? Hiện trường phạm tôi? Chân Ái kinh ngạc, sao cô lại không nghĩ đến nhỉ?

Có người cầm sợi dây siết chết người dẫn chương trình, mà vóc dáng anh ta rất cao, trên một mét chín. Trong nhóm phụ nữ có người mẫu cao nhất cũng không đến một mét tám. Về phần đàn ông, Ngôn Tố cao một mét tám tám, nhìn theo tiêu chuẩn của anh, quản gia cao một mét tám tám, nhà văn chừng một mét tám, luật sư… cao hơn người dẫn chương trình.

“Tại sao luật sư muốn giết người dẫn chương trình?”

“Hai khả năng, một là câu chuyện võ sĩ quyền anh từng cấu kết với bác sĩ hại chết một nữ sinh mà người dẫn chương trình kể. Anh ta nhắc đến có người giúp võ sĩ quyền anh kiện tụng tránh được tai ương ngồi tù và bồi thường lớn. Có thể năm đó tay luật sư đã giúp võ sĩ quyền anh thưa kiện. Anh ta cho rằng người dẫn chương trình là hung thủ, cho nên thay vì bị giết, không bằng giết người dẫn chương trình trước.” Ngôn Tố thoáng ngừng lại, “Khả năng thứ hai, luật sư tin tưởng mật mã Caesar nhìn thấy trên đĩa lúc đầu: “Không giết người thì bị giết”. Thấy người xung quanh liên tiếp chết đi, anh ta sợ, cho nên tùy cơ chọn người xuống tay.”

Chân Ái cảm thấy bi ai thở dài: “Vì vậy hiện tại mọi người đều hoảng sợ, tranh nhau đi giết người à? Bây giờ người mẫu cũng bị giết, còn bị chết thảm như vậy. Chắc chắn mọi người sẽ càng hoản loạn hơn, người chết tiếp theo sẽ là ai?”

Ngôn Tố im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên trần nhà. Những người còn lại sẽ không hoảng loạn nữa, có thể người sẽ chết cũng chỉ còn sót lại một.

Chân Ái được Ngôn Tố dẫn dắt, làm tổng kết cho vụ án vừa rồi: “Người dẫn chương trình quá cao, chỉ có người chiều cao bằng anh ta hoặc cao hơn một chút mới nghĩ đến dùng sợi dây siết anh ta từ sau lưng. Trong nhóm người, chỉ có luật sư có chiều cao trội hơn, mới tỏa mãn điều kiện này. Quá trình gây án biểu hiện rõ tại hiện trường, anh ta siết cổ người dẫn chương trình, người dẫn chương trình giãy dụa kịch liệt nhưng cuối cùng vẫn tắt thở. Ls lo lắng người dẫn chương trình vẫn chưa chết, nắm đầu anh ta đập thật mạnh vào cạnh bàn. Nhưng trên người ls không bị văng máu, chắn hản là dùng chăn bông của người dẫn chương trình che chắn.”

Khóe môi Ngôn Tố khẽ nhoẻn lên: “Vừa hay, chúng ta nghĩ giống nhau.”

Nói “vừa hay, gì chứ, khiến tim cô đập thình thịch khó hiểu. Chân Ái dẩu môi, lườm anh một cái, tỉ mĩ suy tư một lượt vẫn còn thắc mắc: “Nhưng SA, tuy hiện trường vụ án người dẫn chương trình không giống những vụ trước, nhưng cũng tồn tại khả năng này: Cùng một hung thủ sẽ thể hiện đặc điểm và thông tin khác nhau trong một chuỗi vụ án liên hoàn.”

Trong mắt Ngôn Tố hiện lên ý cười: “Cho nên?”

Cô tách ngón tay giải thích: “A: Luật sư là hung thủ giết chết người dẫn chương trình. B: Hiện trường tử vong của người dẫn chương trình không có điểm tương đồng với mấy cái trước. Bởi vậy suy ra kết luận. C: Luật sư không phải hung thủ giết chết mấy người trước. Quá trình suy luận này là sai.”

“Ồ?” Aanh nhướng mày, sắc mặt tái nhợt, nhưng nhuốm vài phần vui thích. Nghe cô gái mình yêu mến tự phải từ bản thân luận chứng vấn đề bằng chuyên ngành anh yêu thích, trên đời này không có chuyện nào khiến anh cảm thấy thích thú hơn, biết rõ còn cố hỏi: “Tại sao sai?”

Chỉ đơn thuần là anh thích nghe chính miệng cô nói ra những chuyện anh nghĩ trong lòng. Tựa như ngẫu nhiên gặp gỡ, tựa như trùng hợp, một lần lại một lần luôn cho anh niềm ngạc nhiên bất ngờ, trăm lần không sai.

“Bình thường, mọi người nhìn thấy hiện trường giết người có chỗ tương tự thì sẽ theo ấn tượng ban đầu cho răng đó là vụ án giết người hàng loạt; còn nếu là ngược lại thì sẽ cho rằng không phải là cùng một hung thủ. Nhưng đây là nhận định sai lầm. Hiện trường giết người có điểm giống nhau hay không, và có phải là giết người hàng loạt hay không, giữa hai vấn này tuyệt đối không tồn tại mối liên hệ tương quan.” Cô chống má, rất nghiêm túc: “Anh xem, nếu em là hung thủ, em có mưu tính trước, thế là em gọn gàng lưu loát giết vài người. Nhưng không thể cam đoan lúc em tự dưng nảy sinh ý định giết người dẫn chương trình vẫn ổn thỏa như vậy.”

Ý cười nơi đáy mắt Ngôn Tố lẳng lặng rạng rỡ thêm, vui thích mà thỏa mãn, bổ sung một câu: “Trên logic học việc này phạm vào sai lầm suy luận vô can và nhảy cóc luận chứng. Đây cũng là lý do tại sao anh chưa từng xem vụ án thi nhau xuất hiện này là giết người hàng loạt, mà phân tích từng người một. Mấy vụ án trước đó thật sự không thể loại bỏ kẻ tình nghi là luật sư.”

Chân Ái nằm nhoài bên cạnh anh, nghe lời này đột nhiên vui vẻ. Cô thật thích tính cách nghiêm cẩn và chuyên nghiệp của anh. Trong mắt cô, chỉ có đàn ông như vậy mới được khen là gợi cảm. Cô diễn viên nói gì mà “đàn ông hư hỏng càng khiến phụ nữ thích”, đó là lời nói vô cùng không có logic!

Cô bất giác nhích lại gần anh, rất nhẹ sợ chạm vào vết thương của anh. Kề sát với một tư thế thoải mái rồi mới mời anh: “Vậy chúng ta cùng nhau phân tích từng người một đi. Bắt đầu từ bác sĩ trước, hung thủ giết bác sĩ, kéo anh ta xuống bàn ăn trong mười mấy giây tối om. Võ sĩ quyền anh và cg bên cạnh không hề hay biết, quả thực là không có khả năng phạm tội.”

Ngôn Tố nghe thấy, chống người ngồi dậy, Chân Ái lập tức đỡ anh: “Sao thế?”

“Phối hợp với em!” Anh ngồi trên sofa, hơi yếu ớt dựa vào tấm đệm, ánh mắt sáng quắc. “Anh là bác sĩ, em suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể giết anh trong mười mấy giây mà thần không biết quỷ không hay.”

Dùng cách suy nghĩ của hung thủ ư? Chân Ái cảm thấy kích thích, tim đập nhanh khó hiểu, càng lúc càng thấy hào hứng. Nhưng trước khi sắm vai hung thủ, theo bản năng cô lo lắng Ngôn Tố sẽ bị lạnh, cố ý đắp chăn bông lên chân anh. Cô cẩn thận phủ vạt chăn lên chân anh, lại nhẹ nhàng kéo sát lên cổ anh. Ngôn Tố có phần ngơ ngác, vẫn chưa quen cô dịu dàng chu đáo như vậy, như vừa nhớ lại đáy lòng liền cười.

Có điều một giây sau, nét mặt cô thay đổi, lập tức tiến vào trạng thái: “Nếu em giết anh, phương pháp rất đơn giản. Dùng khăn ăn quấn lấy dao phẫu thuật đâm vào tim là xong. Nhưng mà…” Cô khẽ híp mắt, trước mắt hiện ra tình cảnh phòng ăn khi đó. Bác sĩ ngồi giữa cô dạy trẻ và võ sĩ quyền anh, sau chiếc ghế là tượng sáp. “Nhưng người chết sẽ ngã xuống, nên vào ghế và tượng sáp, tạo nên tiếng động lớn, có lẽ sẽ va phải những người bên cạnh. Vậy, làm sao em giết anh trong im lặng rồi kéo anh xuống gầm bàn chứ?”

Chân Ái chau mày, ngốn ngang trăm mối. Cô nhìn về phía Ngôn Tố, bỗng ôm vai anh: “Lẽ nào sau khi giết anh, em nhanh chóng ôm anh, giống như ôm công chúa vậy sao?”

Ngôn Tố nhoẻn cong khóe môi. Chân Ái lườm anh, trách anh không chú tâm, trong đầu tiếp tục phân tích. Cô chạm vào đầu anh, lẩm bẩm một mình: “Trong bóng tối em không nhìn thấy vị trí trái tim anh, dĩ nhiên phải dùng tay dò tìm trước.”

Trong khi nói chuyện, ngón tay thon thả rất nhẹ, rất nhẹ lần đến ngực trái của Ngôn Tố. Bởi vì bận tâm đến vết thương của anh, cô chỉ chạm nhẹ nhàng như đánh đàn piano trước ngực anh, bỗng cảm thấy ngực nóng ran, đau đớn biến mất, thay thế bằng cảm giác ngứa ngáy râm ran đầy kích thích không biết làm thế nào.

Cô quả là thuốc giảm đau tốt nhất. Anh phân tâm một giây, suy nghĩ lại bị tiếng nói cô kéo về: “Lần sờ ngực anh, hành động kỳ lạ như thế sao anh không mắng em? Lúc em giết anh không kêu cứu? Tại sao không kêu đau…”

Lời còn chưa dứt, trong đầu Chân Ái hiện lên một tia sáng, gần như là theo phản xạ có điều kiện: “Bởi vì miệng anh bị bịt rồi.”

Trước mắt đột nhiên hiện lên cachr cô khoét đầu mũi tên cho Ngôn Tố trước đó không lâu. Anh đau đến mức toàn thân căng cứng, nhưng cô chặn miệng anh lại, cho dù trong cổ anh cất lên tiếng rên rỉ nặng nề, nhưng vẫn bị nụ hôn sâu của cô hút hết.

Chân Ái kinh ngạc trợn to mắt: “Người giết anh ta là phụ nữ!”

Chỉ có phụ nữ mới có thể hôn môi anh ta, khiến anh ta không cất lên được bất cứ âm thânh nào. Chỉ có phụ nữ mới có thể thân mật chạm vào lồng ngực của anh ta mà không khiến anh ta bài xích.

Ngôn Tố khẽ cười, không hề keo kiệt khen ngợi: “Ừ, khá lắm.”

Chân Ái rất kinh ngạc với phát hiện của bản thân, nhưng nghĩ đến vấn đề kế tiếp, lại không hiểu: “Nhưng trong không gian chật hẹp như vậy, với tình huống không đụng phải người bên cạnh, tượng sáp và chiếc ghế, đàn ông ôm thi thể bác sĩ xuống gầm bàn còn khó, phụ nữ muốn làm việc này còn khó hơn.”

Ngôn Tố thấy cô gặp phải góc chết, liền vuốt tóc cô: “Ái, vừa rồi em còn nói đừng phụ thuộc vào ấn tượng ban đầu.”

Đừng phụ thuộc ấn tượng ban đầu? Ý của nhưng lời này là… Cô vừa được chỉ điểm, thông suốt ngay tức thì. Bởi vì hung thủ là phụ nữ nên vụ giết người này mới trở nên vô cùng đơn giản.

Cô mỉm cười: “Em biết rồi. Bây giờ chúng ta trở lại hiện trường ban đầu đi.”

Cô buông anh ra, nhảy xuống sofa, ngồi xổm bên cạnh chân canh, ngửa đầu nghiêm túc và hưng phấn nhìn anh. Anh đột nhiên phát hiện đều không ổn, muốn ngăn cản nhưng cô đã bắt đầu nói: “Giết anh rồi kéo anh xuống đât rất phần phức. Không bằng, anh xuống gầm bàn tìm em.”

Cô nghiêng đầu, giọng điệu lười nhác lại ngây thơ, mang theo chút ý trách móc. Cô rất nhập vai, mà anh cũng thế. Cúi đầu nhìn cô ngồi giữa hai chân mình như vậy, anh thật sự có nỗi kích động muốn nghe lời cô trượt xuống sofa hôn cô.

Cùng lúc đó bàn tay nhỏ bé mềm như không xương luông vào ống quần anh, men theo chân anh lần lên trên, tê tê như bị điện giật. Ngôn Tố ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt cô đen láy như quả nho, khuôn mặt trắng ngầng ngây thơ vô hại đẹp đến mức khiên người ta không rời mắt được. Rõ ràng tay làm động tác cám dỗ người khác nhưng mặt lại không hề mang vẻ suồng sã hay dụ dỗ, ngược lại rất nghiêm túc thâm dò. Hai mặt đối lập đó hiện lên trên gương mặt cô chính là sự cám dỗ mãnh liệt nhất.

Cô không phát giác Ngôn Tố đang đỏ mặt. Anh cảm thấy bụng như có lửa, nóng ran, nơi nào đó của thân thể như dây cung thức tỉnh, nóng ruột khó kiềm nén, lập tức căng thẳng.

Nhưng mà nói, trời ạ, anh thật thích kiểu vuốt ve thân mật này. Trong không gian có hạn của ống quần, chỉ có tay cô dịu dàng vuốt ve chân anh, riêng tư mà thân mật khiến anh mê mẩn.

Lúc anh do dự có nên ngăn cản cô không thì tay cô dừng lại. Ban đầu Chân Ái chỉ trình diễn tượng trưng lại quá trình nữ hung thủ dụ dỗ nạn nhân xuống gầm bàn. Nhưng bàn tay nhỏ bé liền chạm phải làn da mịm màng, và cả cơ chân trơn láng của anh. Thân thể ấm áp, cánh tay mảnh khảnh của cô kề sát vào chân anh, thân mật biết máy! Cô như bị nghiện, quỷ thần xui khiến cô muốn ôm lấy anh.

Lòng dạ Chân Ái nóng ran, lấy lại bình tĩnh, nhìn anh rồi tiếp tục: “Em ở bên dưới ra ám hiệu cho anh. Vậy nên anh chủ động chui xuống gầm bàn.”

Ngôn Tố nhìn cô chằm chằm, im lặng trong khi tim đập như trống vỗ. Cô chậm rãi thu tay về, đứng dậy quỳ lên sofa, bàn tay nhỏ bé đưa đến cổ anh, vòng ra sau gáy anh, kề sát vào môi anh: “Anh xuống gầm bàn hẹn hò với em. Chúng ta hôi môi điên cuồng và nhiệt liệt, tay em lần lên ngực anh, đương nhiên anh không để ý bởi vì đây là cử chỉ vuốt ve thân mật.” Cô kiêng dè vết thương của anh, tay cô chỉ đặt hờ trên bả vai anh. “Nhưng lúc anh thả lỏng nhất, em nhắm vào vị trí ngực anh, cầm dao đâm vào tim anh mà anh không kêu được tiếng nào, cứ chết đột ngột như vậy.”

Ngôn Tố hơi mím môi, bình tĩnh điều chỉnh hơi thở. Chân Ái nói xong, lập tức buông anh ra, vẻ mặt hưng phấn và mong đợi, như đứa trẻ đợi khen ngợi: “Thế nào? Thế nào? Em nghĩ đúng không?”

Ngôn Tố sững sờ, hồi lâu mới lúng túng ho khan, giọng nói hơi khàn: “Rất đúng. Hung thủ là phụ nữ, nhưng phải loại trừ phụ nữ.”

Bốn người phụ nữ, loại trừ thế nào? Chân Ái ôm chân ngồi trên ghế sofa, nhớ lại tình hình lúc đó từng chút một, vị trí mỗi người, tình trạng thi thể… Nghiền ngẫm một lượt, cô sắp xếp rõ ràng: “Thi thể bác sĩ không có bất cứ nơi kỳ lạ nào khiến người khác chú ý. Nếu là cô diễn viên, lớp trang điểm đậm và son của cô ta sẽ để lại dấu vết ngoài miệng bác sĩ, chúng ta ở đấy sẽ nhìn ra điểm khác thường.” Nói đến đây, cô ngước mắt nhìn Ngôn Tố, ánh mắt anh mang theo khích lệ, ý bảo cô tiếp tục. “Sau đó là cô hầu gái, cô ta ngồi ở cuối bàn, nếu cô ta bò đến bên cạnh bác sĩ theo đường gầm bàn, cách này không an toàn lắm. Trên đường có thể đụng vào chân người khác, cho nên cũng không phải cô ta.”

“Bác sĩ chủ động chui xuống gầm bàn vì anh ta biết người kia là ai, giữa hai người có hành vi thân mật ngầm. Nếu là cô dạy trẻ, cô ta ngồi bên cạnh bác sĩ, nếu muốn hôn anh ta thì không cần thiết chui xuống bàn. Dùng cách này sẽ khiến bác sĩ cảm thấy đột ngột lại kỳ lạ, nỗi kinh ngạc và tốc độ phản ứng của anh ta phải tốn vài giây.”

Hoá ra vụ án không khả năng giải quyết lại trở nên đơn giản trong nháy mắt.

“Chỉ có cô người mẫu không trang điểm ngồi chếch phía trước anh ta.”

Chân Ái vốn cảm thấy những vụ án này là một nùi tơ, nhưng dưới sự dẫn dắt và chỉ điểm của Ngôn Tố, chỉ trong chốc lát đã dễ dàng giải quyết vụ án mạng của bác sĩ và luật sư.

Cô rất tò mò với vụ giết người trong phòng kín của võ sĩ quyền anh, cho nên hỏi: “Cái chết của bác sĩ đã rõ rồi, võ sĩ quyền anh thì sao?”

Ngôn Tố vừa định cất lời, Chân Ái ngăn lại: “Khoan nói đã, em tự suy luận.” Cô khoanh tay, ngồi trên sofa trầm tư.

Võ sĩ quyền anh chân hướng ra cửa, đầu hướng cửa sổ, không đánh trả cũng không có phòng bị, đứng gần cửa bị người nào đó sử dụng vũ khí sắc bén đập nát đầu từ chính diện. Trở lại hiện trường ban đầu, chắc chắn là hung thủ gõ cửa, đi vào đối mặt với võ sĩ quyền anh nói gì đó, sau đó đột ngột tấn công giết anh ta. Sao hung thủ kia có thể biến mất trong nháy mắt được?

Ngôn Tố nhìn thấu tâm tư của cô, ôm cô tới bên mình, khẽ khàng nhắc nhở: “Khoan suy nghĩ đến phòng kín, cũng đừng suy nghĩ hung thủ đi đâu. Phân tích thủ đoạn giết người trước, biết rõ chuyện này là được.”

Chân Ái nghe theo, vứt vấn đề phòng kín sang một bên. Có tham khảo vụ án mạng của bác sĩ khi nãy, suy luận bước đầu tiên trôi chảy: “Lần này em cũng nghĩ như trước, khả năng phụ nữ gây án khá lớn.”

“Tại sao?”

Tay anh khoác lên vai cô, vô thức quấn lấy từng lọn tóc mềm mại của cô. Cô hoàn toàn không để ý tới hành động nhỏ của anh, suy luận say mê: “Khi đó hơn nửa đêm, đã có hai người chết. Mọi người ngoài mặt không nói, trong lòng đều có phòng bị. Còn có mật mã giết người của tổ chức ở đó. Nếu một người đàn ông đi gõ cửa phòng võ sĩ quyền anh, anh ta sẽ không cảnh giác sao? Anh ta luyện đấm bốc, tính cảnh giác và tốc độ đều khỏi phải nói, sát thủ phái nam đến chỗ anh ta sẽ chẳng có lợi ích gì. Cho dù giết anh ta, tất nhiên sẽ để lại dấu vết vật lộn và phản kháng. Ngược lại là phụ nữ, đoán chừng anh ta không nghĩ đến hung thủ là phụ nữ.”

“Ừ.” Anh cầm sợi tóc cô lên nghịc, trông hơi phân tâm. “Đây là cách hung thủ tiếp cận nạn nhân nhưng việc giết chết nạn nhân có phải có mâu thuẫn không?”

Đây cũng là nghi ngờ của Chân Ái. Cô tuỳ tiện túm lấy phần tóc rơi bên tai, cau mày: “Em cũng cảm thấy mâu thuẫn, bất kể hung khí cứng rắn bao nhiêu, một người phụ nữ đánh chết võ sĩ quyền anh trong một cú thì phải dồn lực cực mạnh. Lẽ nào cô ta tập thể hình?”

“Em nói xem mấy người phụ nữ này, người nào trông giống tập thể hình?”

Chân Ái hậm hực cúi đầu: “Chẳng ai cả.” Lại nói thầm, “Vụ này không thể suy ngẫm, hung thủ biến ra hung khí cứng rắn mạnh mẽ từ đâu? Giấu trên người à? Lúc cô ta cầm hung khí võ sĩ quyền anh sẽ lập tức cảnh giác. Tại sao anh ta không phản kháng? Quá kỳ lạ.”

Ngôn Tố vò tóc cô, khích lệ. “ Trên vấn đề hung khí, em nghĩ rất đúng. Bất kể hung thủ cầm trong tay hay là lấy ra từ quần áo cũng sẽ khiến võ sĩ quyền anh phòng bị. Đây cũng là điểm lý thú nhất trong vụ án này.”

Chân Ái nghiêng đầu nhìn anh, lý thú ư?”

“Tất cả nhưng vẫn đề xoay quanh hung khí đều rất kỳ lạ. Cách lấy ra quái lạ, cách biến mất cũng quá lạ. Chúng ta đã lục soát từng phòng một. Hung khí đã đi đâu?” Cô chợt loé lên sáng ý: “Vứt ra ngoài cửa sổ?”

“Không có.” Ngôn Tố khẳng đinh. “Lúc kiểm tra phòng anh lưu ý, cửa sổ đều khoá. Anh đã cố ý kiểm tra thảm bên cạnh cửa sổ, không có dấu vết mưa tạt vào. Cửa sổ đều theo hướng Đông Nam, khi đó gió thổi hướng Đông Nam. Nếu cửa sổ mở ra nhất định mưa sẽ tạt vào.”

Chân Ái thầm khen ngợi suy nghĩ thấu đáo và khả năng quan sát kinh người của anh lần nữa. Lúc đó đoán chừng không ai nghĩ đến điểm này. Nhưng đã như vậy, vấn đề lại vòng trở về: “Làm thế nào mà hung khí khi không lại biến mất như vậy?”

“Từ trước đến nay không tồn tại chuyện khi không biến mất.” Ngôn Tố nhoẻn khoé môi, mang chút ý cười. “Hung khí không bị vứt đi, trong phòng cũng không có, vậy chỉ có một khả năng, giâú trong người hung thủ.”

Chân Ái lắc đầu: “Căn cứ vết lõm trên đầu võ sĩ quyền anh, thứ đập vào đầu anh ta có đường kính ít nhất mười lăm centimet. Có lẽ là búa to. Nhưng ngoại trừ anh ra, mọi người đều cởi áo khoác trong phòng, tuy quần áo không bó sát người nhưng cũng không giấu được đồ lướn như vậy.”

Ngôn Tố: “Chúng ta không chú ý bởi vì hung thủ giấu ở nơi dễ phát hiện nhất.”

Chân Ái nghiêng đầu nhìn anh, tỏ vẻ đau thương: “S.A., em thật sự không nhìn ra. Hung khí gây án không thể giấu trên người được! Đừng úp mở, rốt cuộc là ở đâu?”

Ngôn Tố thấy cô sốt ruột, càng thong thả: “Nếu như nói thẳng cho em biết thì suy luận sẽ trở nên tẻ nhạt mất.”

Chân Ái sầm mặt, nếu không phải anh bị thương thì thật sự muốn đạp anh một phát.

“Khoan nghĩ chuyện này đã, nói thử cách nhìn của em về mấy người phụ nữ này xem.”

“Hử?” Chân Ái hơi xấu hổ, “Em không chú ý…”

“Biết em chậm chạp mà.”

Cô dốc hết sức: “Cô hầu gái nhút nhát dè dặt, lại cẩn thận chu đáo. Cô người mẫu có nghề nghiệp rất thời thượng như lại khiêm tốn bảo thủ, không trang điểm cũng không ăn mặc hở hang như cô diễn viên. Cô diễn viên thì ngược lại, vô cùng phóng khoáng. Cô dạy trẻ hay sợ hãi, có khi lại rất bình thản.”

“Có chú ý thái độ của người khác đối với mấy người phụ nữ đó không?”

“Người dẫn chương trình rất thích phụ nữ, nhất là phụ nữ dáng vóc đầy đặn như cô hầu gái và diễn viên. Kiểu như em và cô dạy trẻ thì không thích lắm. Đặc trưng dáng vóc của cô hầu gái rất rõ ràng, anh ta niềm nở với cô ta nhất, tiếp theo là cô diễn viên.”

“Ừ.” Ngôn Tố gật đầu, vịn vào eo cô, an ủi: “Đừng buồn, anh thích kiểu như em.”

Chân Ái: “…” Trong đầu anh toàn nghĩ gì thế này?

Đột nhiên không đứng đắn thật khiến cô trở tay không kịp. Cô véo nhẹ vào mu bàn tay anh, nhưng không đẩy ra, ngược lại nhích về phía bên cạnh anh một chút, tiếp tục. “Quá kì lạ, “hàng họ” của cô người mẫu còn hơn cả cô diễn viên, gần giống với cô hầu gái, nhưng người dẫn chương trình rất hờ hững với cô ta. Mỗi lần cô diễn viên nói chuyện, người dẫn chương trình đều cười khúc khích phụ hoạ. Nhưng cô người mẫu lại không được đãi ngộ như vậy.”

Ngôn Tố khẽ cười: “Có thể cô người mẫu không có vẻ nữ tính.”

Chân Ái nhướng mày, Ngôn Tố mà lại nói từ này ư: “Vẻ nữ tính? Anh cũng biết à? Anh nói khiểu phụ nữ nào mới có vẻ nữ tính?”

Ngôn Tố sững người, vuốt mũi, nói mơ hồ: “Anh cũng không biết rõ. Nhưng hẳn là trên người phụ nữ toát lên sức quyến rũ thu hút phái nam muốn làm tình.”

Chân Ái gật gù như giác ngộ, cảm thấy lời giải thích của Ngôn Tố rất chính xác, tròng mắt xoay chuyển: “Vậy anh cảm thấy trong nhưng người phụ nữ trên đảo, người nào có vẻ nữ tính?”

Ngôn Tố nhíu mày, cảm thấy cô lại trở nên ngốc rồi: “Căn cứ định nghĩa của anh về phụ nữ, còn phải hỏi sao?”

Chân Ái mím môi cười: “Lần gần đây anh cảm thấy em có vẻ nữ tính là lúc nào?”

Ngôn Tố đem vấn đề này trở thành đầu đề, nên không e dè, rất thành thật: “Trong phòng tắm, lúc anh vuốt ve em. Em khẽ rên một tiếng bên tai anh.”

Chân Ái sửng sốt trọn vẹn ba giây, đỏ mặt tía tai giải thích: “Nói nhảm, em hoàn toàn không phát ra tiếng.”

Ngôn Tố không ý thức được cô xấu hổ, sửa sai cho cô: “Ái, lúc đó em thật sự khẽ rên một tiếng. Với lại…” Anh hơi xấu hổ, “Anh thấy rất êm tai, anh rất thích.”

Chân Ái muốn phản bác cũng không nói thành lời, xấu hổ đến mức mặt sắp bốc cháy, lại được khen ngợi khiến lòng dạ sục sôi. Cô chợt kéo tấm chăn trên người Ngôn Tố qua, che lên mình, hừng hực như chui vào lò hấp.

Ngôn Tố chọc eo cô: “Chăn bông này không phải đắp cho anh sao?”

Chân Ái chui ra, đỏ mặt quấn kỹ anh, chuyển đề tài: “Cô người mẫu sao lại không có vẻ nữ tính, có phải vì cô ta quá bảo thủ hay không? Che kín mít, cổ áo dựng cao còn đeo khăn quàn cổ?”

“Ban đầu anh không cảm thấy cô ta có gì bất thường, sau đó lại nghĩ, cô ta vẫn đeo khăn quàng cổ đơn giản vì nơi đó có dấu vết không che được.” Ngôn Tố khẽ ho, nuốt cổ họng.

Chân Ái nhìn chằm chằm, lấy khối cầu tròn trên cổ anh lăn một vòng rồi im lìm. Cô không dằn được đưa tay đến, che lên yếu hầu của anh: “Tại sao nói gọi là mảnh táo Adam, thất đáng yêu. Anh cử động nữa đi.”

Ngôn Tố nghe theo nguyện vọng của cô, nuốt cổ họng lần nữa. Cách làn da nóng hổi, yếu hầu cứng rắng căng tròn của anh lăn một vòng trong lòng bàn tay cô như con chuột đồng nhỏ đáng yêu.

Cô lưu luyến rút tay lại: “Ý của anh là cô người mẫu có yếu hầu? Không thể nào, làm sao phụ nữ có thể mọc…” Chân Ái nói được giữa chừng thì kinh sợ, “Cô người mẫu là nam?”

Ngôn Tố lẳng lặng nhìn cô: “Ái, tốc độ phản ứng của em nhanh quá.”

“Bởi vì cô ta không có vẻ nữ tính, bởi vì cô ta ăn mặc bảo thủ anh liền nghi ngờ cô ta là nam giới?”

Ngôn Tố lắc đầu: “Em đảo lộn thứ tự rồi. Anh nghi ngờ cô ta là đàn ông sao đó mới nhân ra cô ta ăn mặt như vậy là để che giấu đặc phù phái nam. Hôm đó lúc phát hiện thi thể tay đua trên thuyền, cô diễn viên nói dáng vóc cô hầu gái như vậy quá nóng bỏng, không làm việc đàng hoàng. Anh cảm thấy cô ta đang nói cô người mẫu. Anh không xem chương trình giải trí, nên không phát giác điểm bất ổn. Sau đó hỏi người khác mới biết, người mẫu trên sân khấu chữ T thường có vóc dáng cân xứng, không giống cô người mẫu, tỷ lệ ngực và mông quá lớn.”

Chân Ái cảm thấy chi tiết kiểu này cũng có thể bị anh phát hiện, quả thật không thể tưởng tượng nổi: “Ý của anh là, hung khí của hung thủ giấu trong người, người khác không phát hiện, cho rằng rất tự nhiên. Bởi vì… cô người mẫu không có cặp ngực vĩ đại, mà là cất giấu hai, hoặc là một quả cầu sắt rỗng ruột?”

“Chuyện này đã giải thích được vết thương trên đầu võ sĩ quyền anh.”

Chân Ái kinh ngạc đến mức không hồi phục nổi tinh thần, ôm trán, chậm rãi lắc đầu, vừa suýt xoa vừa không thể tin nổi: “Vậy mà anh lại có thể nghĩ đến chuyện này. Sao anh làm được thế?”

Ngôn Tố nhướng mày, kiêu căng chẳng để ý đến: “Rất đơn giản. A: Thứ đập đầu võ sĩ quyền anh thành vết lõm hình tròn có trọng lượng rất nặng và thể tích không nhỏ. B: Không ai mở cửa sổ, phòng vệ sinh chỉ có bồn cầu giật nước cũ kỹ. C: Tìm khắp nơi không thấy hung khí, nhưng chúng ta không soát người. Kết luận: Hung khí giấu trong người. Hoặc hung thủ còn muốn tiếp tục gây án, hoặc hung thủ sợ vứt hung khí sẽ khiến người khác chú ý. Cô ta không thể đột nhiên thiếu một bên ngực đúng không? Trong vụ án võ sĩ quyền anh, hung thủ dễ dàng tiếp cận anh ta, đây là đặc thù của phái nữ. Sức mạnh nghìn cân đập vỡ đầu anh ta, đây là dặc thù của đàn ông. Cho nên… Anh chỉ thong qua những thứ đã biết suy ra thứ chưa biết mà thôi.”

Chân Ái há hốc miệng, tâm phục khẩu thục. nghe anh phân tích, vụ án đơn giản như chuyện cỏn con, nhưng không có mắt quan sát và tư duy của anh thì phải thêm mấy người mới nghĩ ra được.

“Thảo nào, khi nãy còn nói hung thủ cầm hung khí nhất định sẽ khiến võ sĩ quyền anh cảnh giác. Nhưng nếu cô người mẫu sờ ngực mình ngay trước mặt võ sĩ quyền anh, đoán chừng anh ta sẽ ngẩn người, có lẽ còn quay đầu né tránh. Đây là thời cơ giết người tốt nhất cho “cô nàng” người mẫu. Nhưng sao người mẫu có thể biến mất khỏi hiện trường trong nháy mắt được?”

Ngôn Tố khẽ cười: “Ái, trong nhiều loại hình giết người trong phòng kín, có một loại gọi là tâm lý phòng kín, có nghĩa là hung thủ khiến người khác cho rằng đây là giết người trong phòng kín. Em nghiêm túc nghĩ xem, tại sao lúc đó tất cả đều cho rằng đây là phòng kín?”

“Trong khoảnh khắc võ sĩ quyền anh bị giết, tất cả mọi người đều ở ngoài cửa, chúng ta cũng nhìn thấy không ai mở cửa phòng.”

“Dựa vào đâu em phán đoán võ sĩ quyền anh chết vào thời gian đó?”

Chân Ái không hiểu: “Tiếng kêu thảm thiết của võ sĩ quyền anh.”

Ngôn Tố: “Đây chính là mấu chốt của phòng kín.”

“Lúc đó người cất tiếng kêu thảm thiết không phải là võ sĩ quyền anh à?”

“Thục ra chúng ta chư từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của võ sĩ quyền anh. Nhưng suy nghĩ của con người có quán tính, sẽ căn cứ theo hoàn cảnh xung quanh, tự động quy chụp tiếng hét kia là của võ sĩ quyền anh. Kế bên phòng võ sĩ quyền anh chính là phòng cô người mẫu và cô dạy trẻ. Mọi người hoàn toàn cho rằng phòng hai cô gái kia sẽ không thể vang lên tiếng hét thảm thiết của đàn ông. Ngoài ra hành lang vòng cung ở nơi này có thể thay đổi sóng âm thanh, không đi thẳng.”

Chân Ái không ngờ cái gọi là phòng kín lại đơn giản như vậy: “Người mẫu giết người, khoá cửa lại, chạy về phòng mình, kêu lên thảm thiết với giọng đàn ông à?”

Trong thoáng chốc cả vụ án được rút tơ bóc vỏ, tháo gỡ sạch sẽ. Chân Ái cảm thán: “Người mẫu thật lợi hại. Chuẩn bị đầy đủ, lên kế hoạch từng bước không chê vào đâu được. Ban đầu nguỵ trang, giấu vũ khí giết người trong người nhiều ngày như vậy mà không ai phát giác, không ai nhìn ra sơ hở. Gã dùng vẻ bề ngoài của phụ nữ làm lá chắn, giết bác sĩ, lại bất ngờ lấy hung khí từ trong ngực đánh võ sĩ quyền anh không kịp phòng ngự. Còn có thể dùng giọng đàn ông tạo ra một vụ giết người trong phòng kín. Gã quá lợi hại.”

Nếu không phải gặp Ngôn Tố, chắc chắn không ai nghi ngờ gã. Càng cừ khôi chính là Ngôn Tố, cũng chỉ có người nhạy bén như anh mới có thể nhìn ra.

Ngôn Tố cúi đầu nhìn Chân Ái: “Người mẫu đúng là hao hết tâm tư. Ban đầu anh cũng cảm thấy giả trang rất kỳ dị. Nhưng bởi vì gã ra tay với em, anh càng chắc chắn hơn.”

“Tại sao?”

Ngôn Tố hơi thít tròng mắt: “Trong nhà vệ sinh em đụng phải cô dạy trẻ và người mẫu, có lẽ gã nghĩ em đã thấy gì đó, phát hiện ra gã không phải là phụ nữ.”

Chân Ái ngờ nghệch: “Gã hiểu lầm rồi, em chẳng thấy gì cả.”

Nhưng trong lòng cảm khái, cách đối xử khác biệt của người dẫn chương trình, lời châm chọc của nữ diễn viên, lời xin lỗi bất ngờ ở nhà vệ sinh, chuyện có vẻ tự nhiên như vậy, chuyện bình thường như vậy nhưng trong mắt anh tất cả đều là dấu vết, xâu chuỗi từng cái lại.

Chân Ái nhích lại gần Ngôn Tố: “Nguyên nhân tay người mẫu giết họ là gì?”

Ngôn Tố hờ hững trả lời: “Chính là câu chuyện người dẫn chương trình nói, có lẽ người mẫu là người yêu của cô gái bị võ sĩ quyền anh làm nhục. Vừa rồi nghe thấy người bên ngoài nói chuyện, gã luật sư muốn nhốt mình trong phòng, có lẽ anh ta chột dạ.”

Chân Ái bỗng nhiên hiểu ra. Ngôn Tố nhắc nhở mọi người ở trong phòng, đừng ra khỏi cửa. Người mẫu dám đi ra đơn giản vì gã là hung thủ. Chỉ có điều…

“Nhất định gã đã chuẩn bị giết luật sư, nhưng giữa chừng lại bị giết.” Nói đến đây, Chân Ái thoáng run lên: “gã chết thảm như vậy, là ai giết gã?”

Ngôn Tố trầm lặng nhìn cô không nói lời nào. Nếu như nói lúc trước trong lòng anh hoài nghi 90% là Arthur, vậy cách chết của Người mẫu đã bổ sung 10% còn lại. Arthur đang ở trong lâu đài này. Nhưng không cần nói cho Chân Ái biết nguyên nhân cái chết của người mẫu, anh thờ ơ nói: “Có lẽ luật sư phản công giết gã, có lẽ sát thủ của tổ chức giết gã.”

Chân Ái không nghi ngờ cách nói của Ngôn Tố, hơi thổn thức: “Người mẫu cũng chỉ báo thù vì tình yêu, lại rơi vào kết cục đông lạnh vỡ thành mảnh vụn, quả là một người đáng thương.”

“Anh không cho là vậy.” Ngôn Tố chợt u ám, giọng nói đanh lại. “Nếu là báo thù thì sao phải làm hại em? Nhân danh báo thù vì người yêu mà có thể tuỳ ý cướp đi sinh mạng của người khác, lại sợ tội lỗi của mình bị phơi bày trước ánh sáng. Chỉ vì nghi ngờ lại đẩy em vào nhà kho đông lạnh. Người như vậy không đáng được thương hại. Giết người là giết người, gã không xứng với lý do chính đáng như nhân danh tình yêu.”Chân Ái sửng sốt, không ngờ anh tức giận đến vậy. cô biết anh không giận cô, mà giận bởi chuyện cô bị thương trước đó không lâu, liền nhẹ nhàng tựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Được rồi, em biết gã giết người là hoàn toàn không đúng.” Cô mềm lòng: “Võ sĩ quyền anh đã chết còn có vợ. Người mẫu cũng phá hủy tình yêu của người phụ nữ kia. Từ người bị hại biến thành hung thủ, gã biến mình thành người gã từng căm hận nhất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện