Tôi kiếm một cái nồi không quá nhỏ, lấy nước trong chum đổ vào để nấu canh. Thời nay người ta cất trữ nước mưa hay nước giếng sạch trong chum vại, để ở bếp để nấu ăn. Khi định đặt nồi lên bếp, tôi mới phát hiện ra một điều quan trọng: Không phải là cái bếp ga Rinnai ở nhà ông bà mà tôi vẫn hay nấu, chỉ cần xoay cái nút là lửa bùng lên, xoay cái nữa là điều chỉnh lửa to lửa nhỏ, nếu cứ bật đấy thì chỉ sợ hết ga chứ không sợ lửa tắt. Dù bếp nhà Cao Lỗ tướng quân có lớn và cao cấp đến đâu so với thời đại, thì bấy giờ người ta vẫn đun bằng bếp rơm hay bếp củi. Quả nhiên như vậy, bếp thời này còn thô sơ, trông giống một cái kiềng sắt ba chân, chắc người ta sẽ cho rơm và củi xuống dưới để đốt? Tôi nhìn góc bếp cũng chất sẵn hàng chục bó rơm khô cùng đống củi đã chẻ xếp ngay ngắn.

Thôi, đun rơm thì khói với nhiều bụi tro chết mất, thế là tôi đi nhặt một ít củi lại.

Nhặt xong củi, tôi lại ngớ người ra: Làm sao có lửa? Ở đây còn không có bao diêm, bật lửa. Chẳng nhẽ người ta đánh lửa bằng que gỗ? A, cái này thì tôi cũng bó tay rồi. Tôi lóng ngóng, đôi mắt vô tình đảo qua một lượt thì đập lại ngay là cái dáng đứng khoanh tay cùng nét mặt ngạo nghễ của hắn. Hắn cười cợt:

- Ta trông bộ dạng của ngươi lóng ngóng đến vậy, chắc không phải ngươi đang cố tình kéo dài thời gian?

- Cái gì, bộ ta sợ ngươi sao? – Tôi lập tức chua chát đối đáp lại – Chẳng qua…ta không biết các người lấy lửa kiểu gì… – Câu trước có vẻ rất khí thế, câu sau khí thế của tôi giảm đi ít nhiều.

- Ồ! – Mặt hắn ngạc nhiên, ánh mắt ánh lên tia nhìn lạ lẫm như trước mặt phát hiện ra cục vàng – Chẳng lẽ việc đơn giản đứa trẻ lên ba cũng làm được, ngươi lại không thể làm, mà khí chất của ngươi không giống đại quý tộc tiểu thư, không thể bảo là từ bé không đụng đến việc bếp núc đơn giản này! – Giọng hắn chẳng biết là đang thể hiện sự ngạc nhiên hay đang châm đểu.

Cái gì mà phải coi thường nhau thế, chỉ là thời đại của tôi và hắn không giống nhau, tôi cá chắc là nếu cho danh tướng Cao Lỗ “oai phong” này đến thế kỉ 21 của tôi, hắn sẽ còn thảm hơn, ra đường chắc chắn sẽ nghĩ ô tô là trâu sắt, nhìn thấy cái gì lạ thì bộ dạng cũng ngơ ngác còn hơn một con bò sữa chạy xuống đường cao tốc. Tôi tự nhiên vô cùng hào hứng với cách ví von này, khóe miệng không khỏi giật giật.

Cơ mà phải lo đến chuyện của mình đã, bụng tôi đang rền vang tàn khốc, nếu không ăn, lát nữa có khi bước đi còn xỉu nữa là đối phó với hắn. Thôi thì người khôn thì chịu thiệt nhịn trước mắt, dồn lại để trả thù luôn một lượt. Mà tôi có cố giải thích về thời đại của mình thì hắn cũng không tin đâu.

- Này, nếu ngươi sợ tốn thời gian thì hộ ta ngọn lửa đi, ta dù sao cũng đói bụng lắm rồi- Tôi nhìn hắn, ánh mắt thương lượng – Nếu chốc nữa có giết ngươi thì ta sẽ coi như ngươi cũng có chút công, sẽ giảm cho ngươi một nhát!

Thật ra cái lý lẽ này tôi đưa ra bản thân cũng biết nó nghe vô lý, thật ra người đang phải lo đối phó với hắn mới là tôi. Nhưng tôi nghĩ hắn cũng ngại rườm rà lôi thôi, cũng sẽ nhóm lửa hộ tôi thôi.

Ánh mắt hắn ánh lên tia nhìn khó hiểu, dường như có chút coi thường, môi hơi nhếch lên ba mươi độ rồi ra góc bếp lấy một bó rơm khá lớn đến, miệng buông lời tự đắc:

- Điều cơ bản cũng không biết, trách sao người khác phải coi khinh ngươi, muốn nhóm bếp, dù muốn dùng củi cũng phải lấy rơm để làm mồi lửa chứ, ngươi không ngốc nghếch cho rằng củi dễ bắt lửa hơn rơm? – Lần này thì hắn cười đểu ra tiếng thật.

Ta không biết dùng bếp rơm đấy, ngươi biết dùng bếp ga sao, Cao Lỗ? Tôi tự giải tỏa lòng mình, vẫn không hề cảm thấy có gì đáng xấu hổ ở đây cả.

(Tác giả đi chen ngang qua: bếp ga ai cũng bật được mà, dạy cho hắn 1 lần là ok, còn bếp rơm thì…haiz…)

Trước con mắt kinh ngạc của tôi, gã tối cổ Cao Lỗ dùng hai que củi, một to một nhỏ, tay xoay xoay như có ảo thuật, dù biết là do ma sát sẽ sinh ra lửa nhưng đối với người hiện đại khi sinh ra đã có bao diêm, bật lửa như tôi thì đây không khác gì trò ảo thuật. Hắn để lửa bén vào một túm rơm, quẳng vào dưới bếp rồi lạnh giọng:

- Đó, làm nốt đi!

Tôi sợ rơm cháy hết, ra sức nhồi vào dưới bếp mấy túm rơm nữa. Cứ tưởng lửa sẽ bùng lên, dè đâu… A, không phải bịt hết ô xi của lửa rồi chứ, phải làm sao đây?

- Thổi vào bếp nhanh đi không tắt bây giờ! – Hắn sốt ruột.- Bỏ bớt rơm ra đã!

Thổi ư, đúng rồi, tôi cúi xuống thổi. Phì, phì mấy nhát xem ra không ăn thua. Đến lúc này tên Cao Lỗ nhìn tôi chắc thấy “ngứa mắt” không chịu nổi vội quát thêm một câu:

- Đầu óc ngươi có cái gì vậy? Ngươi tưởng phổi ngươi là phổi voi hay phổi trâu mà hời hợt thổi không mấy nhát là được! – Nói rồi hắn với gần bếp cái ống tre rỗng vứt cho tôi – Đấy!

- Làm gì mà gầm lên thế! – Tôi cố phản bác – Là ta sợ cháy nhà của ngươi đó!

- Đợi ngươi thổi cháy được nhà của ta, chắc lúc đó ta cũng phải chống gậy, khỏi cần chạy khỏi đám lửa nữa rồi! – Hắn cũng chẳng vừa, vẫn khích thêm.

Được, tôi thổi, thổi bùng lên lửa là được chứ gì. Tôi dùng cái que cào cào một phần chỗ rơm lúc nãy nhét quá tay sang một bên, hít một hơi căng đầy bụng, dồn sức thổi một cái cho ra trò.

- Ọc! – Tôi ho sặc sụa, vội né người qua chỗ khác.

A, đáng ghét, ai dè lửa chả thấy bùng lên đâu cả, thì ra là lửa đã tắt ngóm từ đời nào. Tệ hại hơn, tôi lại thổi tung chỗ tro bếp cũ bay ra mù mịt, báo hại tôi chịu một trận sặc bụi tro, mặt mũi cũng đã lấm lem đầy.

Chỉ thấy Cao Lỗ cười khoái trá, cứ như chưa bao giờ được cười.

- Ngươi…! – Tôi dằn giọng, định xả vào mặt hắn một trận, nhưng đúng là bây giờ vừa giận vừa tức đến tím mặt, đến cả việc định chửi rủa sao cho có lý lẽ một chút cũng không thể.

- Ta làm gì ngươi? – Hắn vẫn tỉnh bơ.

Tôi tức giận ném cái ống thổi bằng tre xuống đất. Định bụng không thèm nấu nướng gì nữa, vừa đứng lên đi một bước đã thấy bủn rủn. A, tức quá, không được ăn, lại còn bị một vố đau.

Mặt mũi đầy tro lem nhem ngứa ngáy, định đưa ống tay áo lên quệt tạm, quệt được một cái bỗng nhớ ra đây là bộ áo của một vĩ nhân tặng, hơn nữa lại rất đẹp, trong lòng tôi sinh ra tiếc nuối, vội vàng phủi ống tay áo. Hắn thấy thái độ của tôi, ánh mắt ánh lên tia nhìn kì quặc, miệng bình phẩm:

- Ngươi quả là ngớ ngẩn, mặt mũi tèm nhem không lo, lại lo cho quần áo trên người – Hắn nhìn tôi một lượt rồi lại cười cái nụ cười làm tôi muốn đấm – A, ta nghĩ ngươi cũng biết là bộ quần áo này nhìn đẹp, vừa mắt hơn bản thân mình!

Tức quá, Cao Lỗ, hôm nay đúng là ngươi muốn chết thật rồi, không đâu lại chọc ngoáy vào vấn đề này, bộ tôi xấu đẹp thì là vấn đề to tát sao? Hay hắn đuối lý đến mức cứ phải châm chọc vào chuyện tôi không xinh đẹp kiều diễm mới được? Hay hắn cha sinh mẹ đẻ ra tính cách đã đê tiện thích đối chọi, châm chọc người khác? Mà không phải, rõ ràng là đối với An Dương Vương, công chúa hay bất cứ ai, kể cả bề tôi hắn đều đạo mạo nghiêm túc cơ mà, không phải hắn tự xưng là kẻ có phong thái bình tĩnh sao? Tại sao cứ phải nhất định chống đối, tả xung hữu đột với tôi? Chẳng hay tôi chính là người duy nhất biết được bộ mặt thật đê tiện xấu xa, hẹp hòi, ăn miếng trả miếng của hắn? A, tôi hiểu rồi, biết được nhiều cái xấu của hắn, hắn lại càng căm ghét muốn thanh toán tôi. Nhưng Cao Lỗ, ngươi sẽ không dễ dàng đạt được mục đích đâu.

- Bộ mặt lem nhem này của ta còn tốt hơn lòng dạ ngươi! – Tôi cố nén cơn giận, bình tĩnh đáp trả, tự nhủ mình lấy lại phong độ.

- Ồ, ta thấy cũng đúng đấy! – Đột nhiên hắn cúi xuống, xoa xoa tay vào nhọ nồi, tiến đến phía tôi – Phải bôi thêm vào, đen bẩn hơn nữa mới giống lòng dạ của ta!

Hắn nhanh lẹ áp tay vào mặt tôi, cười đắc ý. Tôi gào lên:

- ĐỒ BỈ ỔI ! ĐỒ ĐÊ TIỆN! TA NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT NGƯƠI!

- Sao ngươi tức giận vậy? – Hắn bình thản – Ta vốn chỉ định trước khi một trong hai chúng ta kết liễu đối phương, ta cho ngươi biết lòng dạ của ta độc ác, bỉ ổi, đen tối đến đâu thôi mà!

A, tức quá, cục tức này nuốt xuống không trôi. Tôi định gào lên phát nữa thì phát hiện mình đã hết hơi, chỉ tại cái bụng đói đang réo, mà lại réo ọt ọt rõ to. Tên Cao Lỗ chắc là cũng nghe thấy.

Đột nhiên hắn phủi tay, lấy hai thanh củi khác đánh lửa, cho lửa bén vào túm rơm, miệng dửng dưng:

- Dù sao thì, khi quyết đấu, ta cũng là người đàng hoàng, cho ngươi lấp đầy cái bụng rỗng xong, có thua cũng tâm phục khẩu phục!

Nói rồi hắn lại cho rơm vào bếp, lượng rơm vừa phải. Hắn định cầm que thổi lửa lên thì tôi vội giằng lấy:

- Ngươi xem ra cũng có chút lương tâm, nhưng ta cũng có sĩ diện, việc thổi lửa, không khiến ngươi!

Hắn nhìn tôi, ánh mắt có chút xem thường, hẳn là hắn nghĩ tôi cũng chẳng còn nhiều sức mà thổi lửa. Tôi lại hít sâu cái nữa, lần này hít sâu hơn, cố gắng dùng hết sức thổi vào bếp một cái thật mạnh, còn mạnh hơn vừa nãy.

- Ngươi! Khụ ! Khụ!– Cao Lỗ vội lấy tay che miệng ho, trừng mắt dữ dằn nhìn tôi.

Ha ha, ngươi chết chưa, Cao Lỗ. Tôi tính toán quả là hoàn hảo, lần này lại cố ý thổi vào bụi tro, nhằm sao cho bụi tro bay đầy ra phía hắn. Bây giờ thì hắn cũng lem nhem chẳng kém gì tôi.

- A, ta không cố ý! – Giọng tôi ngọt xớt nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự đắc ý cao độ, nói thật, nếu không phải đang đói mất sức tôi cũng bò ra nền cười một trận nghiêng ngả.

Tôi và hắn bốn mắt giao đấu, hai kẻ mặt đều lấm lem nhưng sắc thái vẫn ngang tàng. Hắn lần này không tránh được việc mất bình tĩnh, dường như khẽ siết hai hàm răng. Hắn càng tức, tôi càng thấy thú vị.

- Ngươi quả là muốn chết thật! – Hắn còn cố đe dọa cơ đấy, tưởng tôi sợ hay sao.

Tôi không những không sợ, ngược lại ánh mắt càng thản nhiên tự tin, cũng bởi vì chỉ vừa một hai giây trước, trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng. Tôi cao giọng mà nói rằng:

- Ha, Cao Lỗ, ngươi nhầm rồi, ta không những không chết, mà vừa rồi còn thắng ngươi! Ngươi bảo chỉ cần làm ngươi rụng một sợi tóc thôi, nhưng ta thấy vừa nãy hình như ngươi cũng ho sặc sụa, thừa sống thiếu chết!

- Ngươi…- Hắn giật mình ngộ ra, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa như ấm ức, nhưng lại vì lý lẽ bất ngờ này mà không thốt lên được câu gì ngoài một câu nguyền rủa – Ngươi…đê tiện!

- Tất nhiên, là ta dùng thủ đoạn đấy, lòng dạ ta cũng bỉ ổi, xấu xa như cái mặt ngươi bây giờ! – Tôi cười khiêu khích, quả nhiên thế trận đã lật ngược lại. – Nhưng nếu ngươi muốn lòng dạ mình sạch đẹp hơn ta, để ta bôi thêm vào “cái lòng dạ” của ta một ít…

Hắn hầm hầm tức giận, phủi tay đứng lên, ánh mắt lườm tôi, miệng không thốt ra câu nhưng tôi có thể hiểu ý đó là “ Biết thế ta đã táng tận lương tâm, không cần chơi đẹp với ngươi làm gì”.

Coi như tôi một lần làm hắn ho,mặt mũi lem luộc, một lần làm hắn miễn cưỡng chấp nhận thua cuộc, vậy là đã dùng thành công hai chiêu cuối không tốn thêm chút sức, kể ra thì tôi cũng may mắn, nhưng đúng là ông trời vẫn có mắt.

Trước khi hùng hổ đi ra ngoài cửa, hắn không quên cố lớn tiếng, ra lệnh một câu:

- Ngày mai bắt đầu tập luyện bắn cung, đến sẩm tối mà ngươi chưa dọn dẹp xong, lúc ấy thì đừng có trách.

Tôi vênh mặt, không thèm đáp lại. Hắn xoay người bước đi thật, hình như lúc đi ra cửa còn lẩm bẩm một câu gì đó. Ha, Cao Lỗ, ngươi cũng thảm hại đến mức phải chửi thầm sau lưng người khác sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện