Bờ sông Hoàng giữa đêm muộn…

Có một bóng dáng nhỏ nhoi, cô độc ngồi trên kè đá, đôi mắt sầu não nhìn ra phía mặt sông…

Tôi cũng không hiểu tại sao mình ra đây, chỉ biết rằng sau khi trả thù Cao Lỗ, lòng vui vẻ lại một chút, đắc ý được một chút, liền quay trở lại cái cảm giác rối bời, có một nỗi buồn xen lẫn oán hận…

Tôi nhận ra mình đang cô độc, ở cái thế giới này, liệu có thể tìm ra một người tốt, một người tri âm tri kỷ có thể chia sẻ với tôi… Tôi lại chợt nhận ra, ở hiện đại, cũng không có bạn thân tri âm tri kỷ, chỉ thân ở mức độ bình thường mà thôi…

Một chút cô đơn, một chút thất vọng, rồi không hiểu sao tôi thoáng nghĩ đến Tiểu Thần Long, anh ta là người tốt nhất mà tôi từng biết ở thế giới này, anh ta hoàn toàn nhiệt tình, tận tâm, chu đáo, giúp đỡ tôi rất vô tư… Lại là một người vô cùng hoàn mỹ…

Có một chút cảm giác muốn dựa dẫm trong tôi lúc này, có một chút cảm giác cần người tâm sự, có một chút cảm giác muốn kiếm tìm anh ta…

Tôi đã ném bao viên đá nhỏ xuống nước, cả giày cũng ném xuống, chỉ là những tiếng sóng nước lạc lõng giữa đêm tối tĩnh lặng. Hoàn toàn không có cái gì xảy ra…

Chợt lòng tôi thấy buồn, trống trải và thất vọng. Anh ta đã không xuất hiện nữa rồi… Kể cả khi tôi khổ sở cần sự giúp đỡ, cần một người lắng nghe những rối rắm trong lòng, anh ta cũng không đến nữa…

Lạnh lẽo khiến tôi cảm thấy cô độc hơn, cái lạnh thật đáng sợ, trong lòng tôi lại có chút hối hận, lẽ ra tôi nên kiên quyết từ chối mọi nguyện vọng của An Dương Vương vì bản thân mình, nhưng bản thân tôi lúc đó lại tò mò, vừa nãy khi nghĩ đến số mệnh đất nước lại dao động…

Rồi lại nhìn thấy Cao Lỗ, tôi lại cảm thấy đau xót phẫn nộ, ấm ức vì bị đối xử như vậy… vừa mới có chút ngưỡng mộ tình yêu của hắn, lại thấy hắn như một kẻ đê tiện ích kỷ…

Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi? Tại sao tôi phải đến nơi này? Tôi không muốn nghĩ gì nữa, tại sao hôm nay tâm trạng đột nhiên lại tệ xuống đến thế?

Tôi nhận ra mình để tâm đến câu nói tàn nhẫn ích kỷ của hắn , cái câu nói muốn đem tôi đi làm thế thân cho công chúa, cho người hắn yêu…

Hắn nói, hắn sẽ chỉ yêu một người… yêu đến điên cuồng, kìm nén tình cảm đó, rồi còn vì nàng ấy làm tất cả, trong tâm ý thà quyết chiến với Triệu Đà còn hơn đem công chúa cầu thân, rồi lại bình tĩnh nghĩ ra cách hay hơn… thế thân!!!

Tôi nhận ra, dù trước đây tôi ghét hắn, nhưng đơn thuần là tôi muốn hơn thua với hắn, cảm giác đấu chọi với hắn, dù thắng hay thua cũng chỉ như một trò chơi… nhưng, dường như bây giờ tôi lại cảm thấy khó chịu…

Hắn coi tôi chỉ như một công cụ, có lẽ sau đêm hắn nói tôi tốt nhất là tránh khỏi tầm mắt của hắn, hắn đã cùng cực căm ghét, tôi chỉ đáng là một phế vật, tốt hơn là sử dụng vì mục đích khác… hắn nhất định vẫn là kẻ đắc ý… bây giờ nếu tôi trở thành thế thân của công chúa, coi như hắn sau cùng vẫn có lợi, công chúa thật không lấy Trọng Thủy, biết đâu nàng ấy và hắn có cơ hội hạnh phúc an nhàn, biết đâu sẽ được tác hợp bên nhau, còn tôi đã vào hang cọp với cái nhân vật lịch sử mà tôi khinh ghét…

Bị đối xử tệ đến vậy, đã trả thù rồi mà cõi lòng vẫn ấm ức đến muốn khóc…





Nước mắt bất mãn, đau lòng của tôi tại sao không thể kìm chế? Nếu không phải vì trời lạnh khiến tôi đã ho mấy tràng, tôi sẽ lập tức hét lên ngay ở đây, xả hết một tràng tức giận…

Bờ sông vẫn im ắng như tờ, nếu không tính đến những cơn gió thỉnh thoảng lại ùa qua đám lau sậy khiến chúng xào xạc từng hồi…

- Cô gái, tại sao nàng khóc?

Giọng nói đầy mê lực, dịu dàng quen thuộc từ phía sau tôi vang lên. Tôi giật mình nhìn về phía đằng sau…

Dưới bóng trăng đêm mười bảy mờ ảo mơ hồ… bóng anh ta càng như được tôn thêm vẻ phong lãng bí ẩn mê hồn. Một thân người cao ráo thanh thoát nhưng vẫn mạnh mẽ, một tà áo trắng phiêu diêu như thần tiên, một dung mạo tuấn tú hào hoa đến mê người, một nụ cười mê hồn ấm áp đầy thiện ý…

Trong giây lát tôi ngỡ ngàng, có phải thần tiên đột nhiên hiện ra giúp đỡ con người trong lúc cô đơn bế tắc, còn hỏi vì sao tôi khóc, giống như truyện cổ tích vậy…

Có cảm giác giống như gặp được cứu tinh, gặp được người mà mình muốn nương tựa, cuối cùng anh ta cũng xuất hiện, cuối cùng cũng nghe thấy nỗi lòng của tôi… tôi khóc to hơn…

Cảm giác ấm áp thân thiện này, khiến con người muốn bày tỏ hết nỗi lòng, không muốn kìm nén, thế là tôi cứ khóc một hồi lâu…

Giữa không gian bát ngát như vô tận của bờ sông ban đêm, tôi được anh ta che mưa nhỏ bằng một cây dù, anh ta đã ngồi xuống che dù cho tôi, không nói gì, cũng im lặng nhìn tôi khóc, nhưng ánh mắt vẫn ân cần…

Một lúc sau thấy thật thoải mái, tôi cảm ơn anh ta. Anh ta tháo ra áo khoác ngoài của mình, đưa cho tôi và nói:

- Áo ngoài đã ẩm hết rồi, mặc nó sẽ bị lạnh, mau thay ra đi!

Hành động của anh ta khiến tôi không khỏi xúc động, anh ta vừa dịu dàng vừa tốt, đối với tôi tốt như vậy…

Áo khoác của anh ta vẫn còn hơi ấm và mùi hương của anh ta lưu lại…

- Tôi đã ném mấy chục hòn đá và cả một đôi giầy, tại sao anh không đến ngay?

- À… – Anh ta mỉm cười – Vì ta có chút việc, đã khiến nàng đợi rồi…

Tôi trong lòng thực ra cũng không có ý trách anh ta nữa, anh ta giống như cơn gió vậy, đến và đi không biết được… Lần trước cũng bất ngờ biến mất giữa đám đông…

- Nàng gặp chuyện gì sao? – Ánh mắt anh ta đầy thành ý mà hỏi.

- Có một số chuyện… – Tôi gật đầu, nhìn anh ta tin tưởng mà nói – Tiểu Thần Long, tôi có thể coi anh là tri âm tri kỷ để giãi bày nỗi lòng được không?

- Tất nhiên là được! – Anh ta nhìn tôi, ánh mắt giống như những người bạn tri kỷ nhìn nhau – Nàng có thể tin tưởng ở ta, gặp khó khăn cũng có thể giãy bày…

Tôi hít thở sâu một hơi, định ngồi gần vào anh ta một chút để kể, nhưng lại sợ quan điểm thời này gay gắt nên lại thôi, thế nhưng có vẻ như anh ta chỉ nhìn lướt qua ánh mắt của tôi cũng hiểu, bèn xích lại gần, vẫn tỏ ra lịch sự hỏi:

- Thế này không phiền chứ?

- Không phiền! – Tôi mỉm cười đáp lại.

Chúng tôi ngồi trên kè đá, quay mặt ra phía con sông mênh mông. Tôi nghĩ ngợi một chút nên bắt đầu nói từ đâu, sau đó quyết định hỏi anh ta:

- Tiểu Thần Long, có khi nào con người phải lựa chọn một quyết định không có lợi cho mình, vì một điều mơ hồ nào đó?

- Có. – Anh ta điềm tĩnh đáp lại, ánh mắt mê hồn nhìn xa xăm – Bản thân ta cũng như vậy…

- Ưm… vậy liệu có bao giờ nên tự hỏi, nên cố gắng giải đáp: Tại sao mình lại xuất hiện, lại tồn tại ở thế giới này?

Anh ta đột nhiên quay ra nhìn tôi, ánh mắt có chút như ngỡ ngàng, trầm tư một hồi rồi đáp:

- Tại sao lại tồn tại? Tại sao lại có mặt trên đời… có lẽ phải sống hết cuộc đời của mình, một ngày trước khi chết có thể ngẫm lại, ý nghĩa của kiếp sống đã trôi qua… vậy nên, chỉ có cách đối đầu mà sống tiếp…

Câu nói của anh ta đầy hàm ý, triết lý nhưng lại hoàn toàn hợp lý, áp dụng vào thực tế cũng phù hợp, phải chăng vì tôi không biết sẽ xảy ra biến cố gì, biết quá trình thực sự của câu chuyện này, nên cứ dũng cảm tiếp tục… một ngày nào đó, có lẽ tôi cũng tự tìm được tất cả lời giải đáp và có đường trở về…

Anh ta, quả thật giống như một người sâu xa, một người có suy nghĩ bất phàm, liệu có phải anh ta thực sự chính là hóa thân của thần tiên…

Nhưng quyết định của tôi vẫn chưa có đáp án, tôi có nên thử thay công chúa? Nếu như vậy mọi việc sẽ diễn biến ra sao?

- Tiểu Thần Long ! – Tôi vừa phân vân, vừa khó khăn để mở lời, chuyện này đem nói với anh ta không biết có được không, tôi đã xem anh ta như một người tri kỷ mặc dù quen biết không lâu, có nên nói cho anh ta và xin lời khuyên không đây…

- Nếu như… tôi quyết định … thử lấy một người mà tôi không hề biết, một người mà khi nhắc đến tên, trong hình dung đã chán ghét, một chuyện mà tôi trước giờ không tin được… chỉ là một cuộc hôn nhân giả, chỉ mang tính hình thức…

Gương mặt đẹp đẽ ấy thoáng kinh ngạc, anh ta nhìn tôi ngạc nhiên trong phút chốc.

- Nàng… là bị ép gả đi sao?

- Không hẳn, có thể lựa chọn, nhưng vì một người rất tốt với tôi đã hi vọng, và là hi vọng thay đổi số mệnh liên quan đến nhiều người…

- Hôn nhân chính trị?

Đột nhiên anh ta thốt lên bốn từ đó, ánh mắt thâm sâu, nét mặt cũng có vẻ khó miêu tả….Lẽ nào anh ta nhanh ý đoán ra sao…

- Nàng không nhất thiết phải nói vòng vo, nếu tin tưởng ta, nàng có thể giãi bày mọi điều… – Anh ta lại quay ra cười – Tuy ta theo thói quen đoán ý của nàng, nhưng ta vẫn thích nàng chân tình bộc bạch thẳng ra…ưm, chỉ có hôn nhân mang tính chính trị mới có thể ảnh hưởng đển vận mệnh nhiều người… nàng không phải Kim Quy chi nữ sao? Nàng bị gả đi đâu vậy?

Anh ta thông minh đến vậy, dễ dàng đoán ra như vậy, có lẽ dù nói vòng vo anh ta cũng biết được, hay là tôi nên nói thẳng ra cho xong…

- Đúng như anh đoán một phần… điều tôi quan tâm nhất là, có nên làm hay không?

- Nàng lo sợ số phận của mình, là hạnh phúc của một người con gái sao? – Anh ta ân cần thăm hỏi, có lẽ anh ta cũng am hiểu tâm lý phụ nữ – Theo ta thấy, điều đó là tốt hay là xấu, còn phụ thuộc vào đối tượng, đối với phụ nữ, tìm được một người chồng tốt để nương tựa rất quan trọng, không phải sao?

- Đúng vậy… – Tôi gật đầu đáp.

- Dù có thể là hôn nhân sắp đặt, cũng không thể biết chuyện gì xảy ra, nếu kẻ đó là người tốt, có thể thật lòng yêu thương nàng, có thể sẽ vẹn cả đôi đường… nhưng… cũng có thể là một bất hạnh… - Ánh mắt anh ta lại quay ra phía bờ sông – Với tư cách là bạn hữu của nàng, ta chỉ đơn thuần cảm thấy nên nói với nàng như vậy, bản thân ta không biết nàng sẽ lấy ai, kẻ đó là người thế nào, nên không thể khuyên nàng nên hay không…

Tôi suy nghĩ, do dự một hồi lâu, trước mặt tôi là một thần tiên tốt bụng, sâu sắc và hiểu biết, liệu anh ta có biết về nước Nam Việt và Trọng Thủy….

- Tiểu thần long, anh đã đến Nam Việt bao giờ chưa, Triệu Đà là người thế nào, Trọng Thủy là người ra sao anh có biết không?

Tự nhiên có cơn gió lạnh buốt xuyên qua, thậm chí tôi cảm nhận rõ cái lạnh lẽo đáng sợ… có chút gì đó bất thường, anh ta im lặng hồi lâu như vậy, là đang suy ngẫm hay hồi tưởng? Gương mặt anh ta chếch đi, không nhìn thấy hết biểu cảm, mà vốn biểu cảm của anh ta cũng khó nhận biết hết, trừ những lúc anh ta ân cần dịu dàng…

Anh ta biết sao? Hay sự thật về những con người đó không được tốt nên anh ta không dám nói cho tôi?

Một lúc lâu sau, anh ta quay sang nhìn tôi và nói:

- Gả cho Trọng Thủy? – Anh ta nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua – Nếu như nói những lời thật tâm với nàng, ta thực tâm mong… nàng không lấy hắn, vì bất cứ lý do gì.

- Tại sao? Hắn không phải là người tốt? Có phải hắn ta nham hiểm, ham mê tửu sắc?

Chỉ thấy khóe môi anh ta khẽ cười, hàm ý sâu sa mà đáp lại.

- Hắn… còn đáng ghê tởm hơn ma quỷ. Nếu như cha hắn là loài yêu ma cáo già tham vọng cuồng loạn, hắn còn từng tự hứa mình sẽ tàn nhẫn, thâm hiểm, tham vọng gấp ba lần… nàng có biết, con người đó, khoác lên mình vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng lại chính là một kẻ nhẫn tâm đến mức nào không?

Giọng anh ta biến chuyển đa sắc thái, chính tôi cũng không hiểu hết được, hình như anh ta biết rõ Trọng Thủy, lại còn như vô cùng ác cảm với hắn. Vậy Trọng Thủy là người xấu thật sao?

- Tôi… không biết…

- Nàng có muốn biết?

- Có muốn biết. – Tôi tất nhiên là tò mò rồi.

- Trước đây có một cô gái hắn rất yêu, cô gái đó hơn hắn tám tuổi, vốn là một cô gái mồ côi trong một đoàn du mục được mang về cung, làm cung nữ trong cung điện của hắn, là người chăm sóc hắn khi hắn còn tấm bé… nhưng vì muốn vươn lên địa vị cao, người con gái đó từ một người trong sáng đã dần trở nên mưu mô toan tính… mặc dù khi chơi đùa, đã thề hẹn sẽ đợi hắn lập nàng làm phi, nàng ta rồi cũng không bận tâm mà quyến rũ Triệu Đà, cha của hắn, trở thành kế mẫu của hắn, khiến hắn bị thương tổn và phẫn uất… nàng có biết kết thúc của cô ta không? – Môi anh ta mỉm cười, có chút trào phúng khinh miệt, nhưng ánh mắt thì lại sâu lắng khó hiểu vô cùng – Hắn ta sau đó mấy năm, nhân một ngày phụ vương không có trong cung, đã vào tẩm cung của người phụ nữ đó, hãm hiếp nàng rồi trút hận chém thành sáu mảnh…

- A! – Tôi nghe đến những chuyện kinh khủng như vậy không khỏi sợ sệt hỗn loạn, tay chân muốn run lẩy bẩy. Biểu hiện đó dường như anh ta rất chú ý đến…

Bất chợt anh ta vòng tay ôm lấy tôi, khiến tôi giật mình kinh ngạc thêm một phen nữa.

- Nàng sợ hay là lạnh? – Giọng anh ta khàn khàn.

- Anh… hù dọa tôi đúng không… đáng sợ thật đấy! – Tôi cảm thấy ngại ngùng, vội định rời khỏi vòng tay anh ta thì anh ta lại giữ chặt.

- Chưa hết đâu, còn những chuyện ta kể nữa, nàng sẽ còn run rẩy sợ hãi, cảm thấy lạnh sống lưng hơn… – giọng anh ta như muốn đe dọa cảnh báo từ trước.

- Anh… cũng có năng khiếu kể chuyện đấy! – Tôi cười trừ, cảm thấy bị anh ta ôm thế này thì quá ngại, vị thần tiên này, rốt cuộc có chút bất thường, vốn là anh ta rất dịu dàng, chu đáo, nhưng lúc anh ta xuất hiện, cũng bắt tôi thơm một cái, liệu anh ta có mặt nào đó trăng hoa không? Trông anh ta lãng tử như vậy, cũng nên đề phòng…

Tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy, anh ta có nhiều mặt nhỉ…

- Rồi sau này, hắn ta dường như lại có chút rung động vì một cô gái nữa, một cô gái một bộ tộc chư hầu, cô ấy như ánh nắng, vô cùng thánh thiện và trong sáng, nhưng rồi hắn phát hiện ra, nàng ta hoàn toàn không yêu thích hắn, chỉ yêu gã con trai tộc trưởng của mình, vì gã đó mà gần gũi hắn để tiến cử người yêu… hắn ta vì sinh hận mà cũng chiếm đoạt nàng, nhưng sau khi xong việc, hắn ta lại thấy cõi lòng trống rỗng, hình như không còn hứng thú với nàng ta nữa… kết quả nàng ấy vì nhục nhã mà tự sát… hắn ta cũng “để gã con trai kia về bên người mình yêu”…

- ÁC QUỶ! – Tôi không nhịn được mà thốt lên – Tại sao hắn lại ác độc như vậy? Không được, nếu hắn ta ác như vậy, tôi không dại gì mà…

- Ta còn biết được, nghe ngóng được một thông tin nữa… đúng là gần đây hắn định lấy vợ, không ngờ nàng lại chính là người sắp gả cho hắn… – Giọng anh ta nửa úp nửa mở.

- Thần tiên đại ca, anh rất lợi hại, cái gì anh cũng biết sao? Vậy làm ơn nói cho tôi biết thêm đi…

- Vậy… ta được cái gì? – Anh ta đột nhiên mỉm cười – Báo đáp?

- Hả? – Tôi đột nhiên thấy rùng mình, Tiểu Thần Long này, thái độ anh ta tại sao lại chuyển biến như vậy.

- Ta… có thể hôn nàng không? – Anh ta ghé vào tai tôi thì thầm, hơi thở ấm nồng quyến rũ, giọng nói mờ ám, chút nữa tôi cũng bị mê hoặc.

- Anh… dường như anh đã đùa hơi quá rồi, tôi không thích đâu! – Tôi giật tay anh ta ra, thái độ nghiêm túc nhưng cũng không quá đỗi gay gắt.

Xem ra anh ta dịu dàng, ân cần, tốt bụng… nhưng cũng là một gã hào hoa phong lưu.

- Tiểu Thần Long, bằng hữu tri kỷ có thể ôm vai bá cổ, nhưng không thể hôn nhau, lần trước tôi nghĩ là anh thử tôi, nhưng không ngờ anh lại… như vậy, không phải anh có người yêu rồi sao?

Anh ta nhìn tôi, ngỡ ngàng vì những câu nói của tôi một vài giây, sau đó trầm tư suy nghĩ, lúc sau giãi bày ra:

- Đúng, nhưng cô gái ấy chết rồi! – Đột nhiên anh ta cười chua chát, nói xong quay ra phía khác, biểu cảm khó diễn giải, nhưng dường như có gì đó u uất. – Chỉ đơn giản là ta nghĩ, ta vẫn để hình ảnh đó trong lòng, cô gái ấy có lẽ đã tác động đến ta quá nhiều…

- Nếu như vậy, tại sao anh lại có chút phóng túng bản thân, lại còn đùa cợt tôi?

- Nàng… – Anh ta quay sang nhìn tôi chằm chằm một lượt – Từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã thấy nàng và nàng ấy có nhiều điểm tương đồng… ta bây giờ không muốn giấu nàng nữa…

Nghe đến đấy, đột nhiên trong lòng tôi thêm một đống tức giận, dù anh ta không nói dối, anh ta thật lòng nói thật, nhưng những lời này càng làm tôi khó chịu hơn.

Tôi bực mình đứng dậy, nhìn về phía anh ta mà tuôn ra một tràng bực dọc:

- Lại là một cái thế thân nữa! Giờ tôi đã hiểu tại sao anh đột nhiên tốt với tôi rồi! Thì ra… trước sau gì tôi vẫn cô độc, các người muốn đem tôi thay thể cho người khác, dù bất cứ hình thức nào cũng khiến tôi không vui! Tàn nhẫn, đàn ông thật tàn nhẫn…

Tôi không ngại lễ nghĩa gì nữa mà cởi cái áo khoác ra, ném trả anh ta:

- Cảm ơn về thông tin của anh, nhưng tôi bây giờ không biết có nên tin anh nữa không, tôi thực lòng muốn coi anh là bạn tốt, không ngờ… sau này tôi sẽ không tìm anh nữa!

Tôi bước đi được vài bước, đột nhiên đã thấy anh ta đứng trước mặt:

- Minh Hà, ta đã nói thật là vì muốn từ nay xác định nàng là bạn bè, đúng là ta có chút liên tưởng đến cô gái đó khi thấy nàng, nhưng không phải ta đã chân thật bày tỏ sao? Ta cũng vừa quyết định từ nay sẽ hoàn toàn coi nàng là bạn! Cũng sẽ không có ý không nghiêm túc với nàng…

- Thật sao? – Ánh mắt tôi nửa tin nửa ngờ, suy nghĩ nào đó vụt qua, lại khiến tâm trí tôi thêm rối – Tôi… hiện giờ rất mệt mỏi, tôi muốn yên tĩnh, để tôi yên được không? Các người cứ ôm mộng về mỹ nhân của các người đi, tàn nhẫn!

Giọng tôi về cuối càng thêm gay gắt, anh ta có chút ngỡ ngàng nhưng cũng không làm gì ngăn cản, chỉ nhìn tôi tức giận hầm hập bỏ về…

- Minh Hà, nàng nhất định không nên dấn thân vào cuộc hôn nhân đó! – Tiếng anh ta nói lớn, vọng lại từ phía sau.

- Đó là việc của tôi! Tôi ghét anh! - Tôi hét thêm một câu rồi bỏ về luôn…

Tiểu Thần Long, ngay cả anh cũng đối xử với tôi như vậy… tôi sẽ không coi anh ta là bạn nữa, cũng sẽ không đến tìm anh ta nữa…

Sau này tôi mới biết, sau đó anh ta cũng đã đạt được một dự liệu, đó là khiến tôi không còn đến tìm anh ta những ngày tiếp sau nữa… để anh ta có thể rời đi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện