Có nhiều người đang oán hận CL kìa, CL có nên bớt chút tự tôn để đi kêu oan không, cơ mà dẫu sao CL cũng làm tổn thương MH … tên này về mặt tình cảm bảo thủ và hơi ngây ngốc, nhưng cũng đang dần dần “rung rinh”, vì sĩ diện nên chắc không dám thể hiện ngay đâu, cái chap trước á, là CL muốn gọi MH ra ngoài nói chuyện, nhưng nàng hiểu là hắn sợ nàng đổi ý ngay nên muốn dẫn nàng đến chỗ ADV :D

CL sẽ bị hành hạ cho bõ ghét 1 quả, ta đúng là sẽ định gả MH đi thay cho MC.

TT đúng như các nàng đoán, là oan hồn 2000 năm ở giếng Ngọc ^^ !

Trong ALCN, các chàng trai của ta có lẽ không hoàn hảo như ngôn tình bình thường, ví dụ như CL có thể hơi quá tự tôn, TT có thể tính toán tham vọng… nói chung là viết về lịch sử, nên ta hi vọng nó logic một chút…

Mạch truyện đã xác định, nhưng kết thúc cụ thể thì chưa có, một HE nho nhỏ trong SE, hay một kết thúc mở thú vị đây… ( tại sao coi là SE? Vì nước Âu Lạc vẫn bị Triệu Đà chiếm mà T_T)

Từ chap này MH cũng dần có sự thay đổi rồi, và sự thay đổi đó, sẽ ra sao? ^^!

__________

Trong căn phòng mật thất của An Dương Vương, khi tôi nói quyết tâm ra đi, ánh mắt và thái độ của ông đầy tiếc nuối, sự thật, ông không muốn hi sinh tôi, tôi biết…

- Phụ vương, người đừng suy nghĩ nữa… bản thân con cũng không muốn suy nghĩ nữa, chí ít con cảm thấy, con mạnh mẽ và có thể tỉnh táo hơn công chúa… – Tôi cười an ủi ông – Có lẽ vốn là do có kì duyên mới đến được đây…

Tôi không ngừng suy nghĩ, tại sao khi bắt đầu học tác phẩm văn học Mị Châu – Trọng Thủy trong sách giáo khoa đó, tôi lại có nhiều cái nhìn khác người để làm gì, lại còn tranh cãi với cô Mai làm gì… cứ như một trò đùa của số phận vậy? Để tôi trực tiếp hóa thân và trải nghiệm? Hay chuyện tôi về đây, là hi vọng để thay đổi một cái gì đó?

“ Tại sao lại tồn tại? Tại sao lại có mặt trên đời… có lẽ phải sống hết cuộc đời của mình, một ngày trước khi chết có thể ngẫm lại, ý nghĩa của kiếp sống đã trôi qua… vậy nên, chỉ có cách đối đầu mà sống tiếp…”

Câu nói của anh ta như vang vọng trong đầu…

Chí ít câu nói này cũng có lý…

Thậm chí đây có thể là một sự trải nghiệm cho sự chín chắn, trưởng thành trong tôi… Có lẽ khi nhận nhiệm vụ này, từ nay tôi sẽ phải cẩn thận, tinh tế hơn, không thể vô tư, cố chấp, trẻ con như trước…

Tính cách cố chấp này, có lẽ sẽ phải rũ bỏ, cũng vì tính cách này mà thường gây oán hận với Cao Lỗ, để rồi…

Nhưng Cao Lỗ, ta sẽ cho ngươi thấy, rồi ta cũng sẽ thay đổi, ta sẽ cứng rắn hơn, tự bản thân hữu dụng hơn…

- Thôi được rồi, coi như ta và đất nước này đã mang ơn con…- An Dương Vương bỗng nhiên quỳ xuống đất – Hãy để cho ta thành tâm cảm tạ con!

Tôi vội vã đỡ ông đứng dậy, mỉm cười tỏ ra mạnh mẽ. Ông nhìn tôi đầy thân tình và cảm kích:

- Con thực sự xứng là Kim Quy chi nữ bảo hộ cho đất nước này…- Ông nắm lấy vai tôi – Nhưng con yên tâm, cùng lắm chỉ năm , bảy năm, ta nhất định sẽ gây dựng tiềm lực đất nước hùng mạnh, đủ sức dẹp tan Triệu Đà đồng thời có thể chống lại cuộc càn quét của Tây Hán…

- Con… thực sự cũng mong chờ có tương lai ấy! – Tôi lại mỉm cười, nụ cười mạnh mẽ đầy hi vọng, đỡ ông ngồi lại lên ghế.

- Ta không biết đàm phán tiếp theo, sẽ đem con gả sang triều đình bên đó theo phong tục của họ, hay thể tử của họ đến đây ở rể… – An Dương Vương trầm ngâm nghĩ ngợi.

- Phụ vương, không nên cho ở rể… – Tôi vội vàng lên tiếng, tôi nhớ trong câu chuyện, Trọng Thủy kia ở rể, có cơ hội lũng loạn triều đình, thăm dò bí mật quân sự, con đường cũ này, nhất định không được đi lại.

- Thần lại nghĩ rằng không nên theo phong tục bên đó, phải theo phong tục nước ta, cưới và ở rể ở bên ngoại! – Giọng nói vang lên từ ngoài cửa, sau đó bóng dáng cao to của hắn lại bước vào, sau đó cung kính cúi chào An Dương Vương một cái.

- Cao Lỗ, đến rồi ư? Khanh nghĩ như vậy sao? – An Dương Vương phân vân hỏi.

- Tâu bệ hạ, nếu như cho thế tử sang đây, ta cũng có cơ hội khống chế, giữ hắn làm con tin, chẳng phải sẽ chắc chắn hơn ư?

- Không được! – Tôi lập tức lên tiếng phản bác – Như vậy không phải cũng có cơ hội cho bên đó phái người sang đây làm gián điệp sao?

An Dương Vương thì thấy cả hai lý do cùng có lý, lập trường của hắn và tôi quả nhiên đối lập nhau gay gắt. Tôi vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt dửng dưng khinh miệt, dù lửa oán hận chưa hề nguôi. Gương mặt của hắn, ánh mắt phảng phất điều gì đó bất mãn, nhưng không thèm, hoặc không dám nhìn tôi một cái. Hắn chỉ nói bằng cái giọng chống đối bực dọc:

- Gián điệp hay không, chuyện theo dõi người của bọn chúng, không đến lượt ngươi!

- Nhất định không được, Trọng Thủy nhất định là một kẻ xảo quyệt, ta nhất định không để sai sót! – Tôi vô cùng kiên định mà phản bác, những điều truyền thuyết, lịch sử viết lại, nếu muốn thay đổi, chí ít cũng không được lập lại sai lầm cũ. – Chuyện hôn sự này, do bệ hạ, ta và bên đó thỏa thuận, ngươi không hiểu biết thì đừng xen vào.

Giọng tôi nhẫn tâm cứng rắn, lại vẫn còn có nửa âm điệu khinh thường hắn, vô cùng khó nghe. Trong một vài giây ngắn ngủi, dường như hắn lại sắp nổi nóng, nhưng hắn lại kìm chế, có vẻ như sau đêm hôm tôi đốt cháy bếp nhà hắn, hắn đã nổi nóng đến cực hạn rồi, bây giờ vì thế mà trở nên kìm chế được, muốn lấy lại phong độ cũ sao? Tôi để ý một hai ngày gần đây, mỗi khi hắn phẫn nộ, bất mãn, thường chỉ siết chặt nắm tay. Thậm chí có cảm giác, cái lực siết ấy thật kinh sợ.

- Vậy sao? – Giọng điệu của hắn rõ ràng cũng ra vẻ điềm tĩnh, nhưng cái giận dữ vẫn không giấu hoàn toàn được – Ngươi có vẻ xem trọng hắn đến thế? Lại còn làm như không muốn ở lại đây, nhanh chóng đem gả sang nước khác vậy?

- Không phải chính ngươi muốn vậy sao? Một cách tốt để dẹp bỏ cái gai trong mắt, nhưng ta tự bản thân không lấy đó làm bất hạnh, biết đâu ta cũng có thể sống hạnh phúc, biết đâu nhờ đó mà mối hòa hảo được thiết lập bền chặt? – Tôi cũng thuận thế đối đáp bâng quơ.

- Ngươi tự tin sống cùng kẻ lắm tai tiếng Trọng Thủy, quá tự tin rồi! – Hắn dường như muốn tàn nhẫn hăm dọa tôi sao – Ngươi đang mơ tưởng gì vậy? – Hắn lại quay sang bệ hạ bất mãn mà nói – Bệ hạ, chính vì vậy nên để ở nước ta để theo dõi, bệ hạ có dám chắc cô ta sau này, nếu như động lòng, bị mê hoặc bởi Trọng Thủy, hay là bị mua chuộc, thay lòng đổi dạ, biết đâu sẽ…

Giọng hắn càng phía sau càng gấp gáp khó chịu.

- Đủ rồi, Cao Lỗ! – An Dương Vương lên tiếng can ngăn. Ông thở dài có chút không hài lòng và buồn bực.

Tôi lúc đó đơn thuần chỉ biết khinh ghét hắn, luôn tìm cách gây khó dễ cho tôi, đầu óc lúc nào cũng dành sự nhanh trí cho đa nghi người khác. Nhưng bây giờ đối với tôi, hắn hoàn toàn không đáng để tôi phải hơn thua bằng được, không đáng!

Oán hận lúc nãy mà tôi cảm nhận được… vẫn như một lưỡi dao nhẫn tâm…

- Việc này… đành theo ý bệ hạ, đành dựa vào bàn bạc với sứ giả… – Tôi tĩnh tâm đáp lại. – Thần vốn chỉ là nêu ý kiến của mình… thần đơn giản cho rằng, chí ít chuyện liên quan đến hôn sự của mình này, mình cũng có thể định đoạt một chút.

Giọng tôi bình thản như vậy, nhưng vẫn hàm chứa âm điệu chua chát mỉa mai cho hắn. Từ nãy đến giờ, nắm tay hắn vẫn không buông lỏng ra một chút nào.

- Cao Lỗ, Minh Hà đã nói vậy, cũng nên xem trọng ý kiến của cô ấy một chút chứ? – An Dương Vương đôi mắt nhìn vào Cao Lỗ, dò xét một lượt, không hiểu sao lại dường như nở một nụ cười khó hiểu.

Tên Cao Lỗ không phát hỏa, mà vẫn cố dùng một lớp băng giá mỏng manh tĩnh lặng bao bọc lấy ngọn lửa phẫn nộ, cuối cùng chắc vì không thể kìm chế lâu hơn, băng mỏng cũng bị lửa hơ chảy, trong giây lát gương mặt dần lộ ra những cảm xúc phẫn nộ rõ rệt, cái gì gọi là phong thái cũng mất đi phần nào.

- Bệ hạ! – Hắn dường như vẫn tiếp tục so đo, thậm chí giọng điệu càng khó chịu hơn – Chính người nghe cô ta nói, cô ta có ý không coi trọng cảnh giác, lại còn hi vọng có thể hạnh phúc, chuyện cô ta bị mê hoặc hay mua chuộc bởi Trọng Thủy cũng không phải là không có khả năng, Trọng Thủy nổi tiếng bề ngoài hào hoa mê tửu sắc, chính người cũng rõ!

- Chính vì vậy… – An Dương Vương không hiểu sao lúc này lại điềm tĩnh uống trà, con mắt lộ ra vài tia trào phúng khó hiểu, âm điệu cũng không thận trọng như trước – Khanh vẫn muốn theo dõi Minh Hà sao…ừm… ta thấy cũng không nên đâu, tuy là hôn nhân nghị hòa, nhưng cũng đừng nhìn theo hướng quá tiêu cực, nếu cả hai bên cùng e dè nhau như vậy, cuộc hôn này đã chẳng nên có, khanh không cần quá lo Minh Hà thay lòng đổi dạ, Trọng Thủy ra sao cũng vẫn là tin đồn, ta chưa thấy tận mắt, biết đâu đối với Minh Hà lại có thể đối xử tốt, như Minh Hà nói, cũng đơn thuần là chút lạc quan, nếu không thì vẫn phải cố gắng duy trì năm bảy năm… Minh Hà cũng chỉ là một thiếu nữ còn trẻ, như thế này, không phải cũng đã bất công với nàng sao? Trong lòng ta cũng thầm nghĩ, nếu Minh Hà tạo ra điều kì diệu, dùng một cuộc hôn nhân giả thành thật, trọn vẹn hạnh phúc cá nhân lẫn lợi ích quốc gia…

- KHÔNG THỂ NÀO ! – Hắn còn dám ngắt lời An Dương Vương cơ đấy – Bệ hạ, thứ lỗi cho thần, nhưng điều này không thể… bệ hạ… là quá chủ quan…

An Dương Vương đặt chén trà bằng ngọc xuống, quan sát hắn mà mỉm cười thâm sâu khó đoán biết:

- Cao Lỗ, con mắt nhìn của khanh rất tinh ý, nhưng có nhiều chuyệnvề bản thân mình, khanh lại không nhanh ý hay còn bạo thủ, có điều gì đó bản thân thấy phiền toái, bứt rứt lại cứ để mãi trong lòng… nhưng ta nuôi khanh từ khi lọt lòng, liệu ta không hiểu cá tính của khanh sao? – Giọng ông chuyển dần sang chân tình, thân thiện, am hiểu như một người cha – Còn đối với những chuyện triều chính hệ trọng, bình thường khanh vốn rất linh hoạt ứng phó, trường hợp nào cũng xử lý được, cũng không hề phiến diện… lần này khanh khăng khăng ý kiến như vậy, là ta thấy ngạc nhiên…

Cao Lỗ như bị nói trúng tim đen điều gì đó, chỉ quay đầu né tránh ánh mắt An Dương Vương, tay dường như càng siết chặt, nhìn bàn tay hắn cũng như đỏ lên… Tôi không hiểu lắm chuyện An Dương Vương nói, chuyện không hiểu, không liên quan đến mình, có lẽ không nên quan tâm.

- Bệ hạ, nên nói chuyện chính thì hơn… - Hắn tự trấn an mình rồi tiếp tục nói.

- Cũng còn nhiều thời gian mà… – An Dương Vương vẫn điềm nhiên, dường như ông có gì đó đắc ý – Ta dù sao cũng sẽ còn nhiều thứ thú vị để xem…

Ông uống thêm ngụm trà nữa, mặc kệ tôi và Cao Lỗ ngồi ở hai ghế đối diện, ánh mắt đều hờ hững nhìn về hai phía, cuối cùng một hồi lâu sau ông lên tiếng:

- Bây giờ lo được việc gì thì lo, ta thấy nếu như chấp nhận hôn ước nghị hòa, sớm muộn sứ giả cũng vào xem mặt công chúa, nên nhanh chóng đem Minh Hà vào cung, còn Mị Châu bí mật đưa ra biệt cung để tránh tai mắt. Còn nữa, cũng phải chuẩn bị hồi môn chu đáo… – Ông quay sang nhìn tôi thân thiện – Minh Hà, con có đặc biệt yêu cầu gì không?

Tôi suy nghĩ một lát, cần cái gì ư? Liệu tôi có thể cần cái gì đây… khi số phận lẫn tính mạng của mình đều chưa đoán biết được…

- Bệ hạ… con thấy, hay người tặng con một thanh kiếm ngắn để phòng thân?

- Ồ, chuyện đó khó gì! – Ông vui vẻ quay sang Cao Lỗ mà nói – Hãy giúp ta kiếm một thanh kiếm ngắn… để xem, nhất định phải bằng loại sắt tốt, cầm vừa tay, sắc bén lại không được quá nặng, nói chung là để thích hợp cho Minh Hà phòng thân…

Hắn tất nhiên chỉ có thể phụng mệnh, sắc mặt hình như không tốt, nhận lệnh xong lập tức cáo từ, không nói thêm một lời nào, bước ra cửa cũng nhanh lẹ, không muốn ở chỗ này thêm sao?





Tôi trở về Thần điện lo thu xếp, nhưng còn một chuyện quan trọng, tôi muốn gửi gắm chút lời về cho ông bà…

Không biết có hi vọng gì gửi đến thế giới tương lai không, tôi chỉ viết một lá thư dài, buộc vào một hòn đá, ném xuống cái giếng ở đền Kim Quy…

Tôi nhắn với ông bà rằng, hãy cố đợi đứa cháu này, nhất định cháu sẽ trở về, nhiều nhất là chỉ năm bảy năm… khi tất cả đã kết thúc…

Nếu như không có kết quả nước Âu Lạc bị diệt vong vào năm 180 TCN… có lẽ cũng không cần năm năm, chỉ cần một năm là đủ biết lịch sử có sai khác…

Dẫu sao, bây giờ tôi vẫn không biết đường quay về, cũng chưa biết lý do mình đến đây…





Ba ngày sau, tôi được chuyển vào tẩm cung của công chúa một cách gọn ghẽ bí mật, công chúa cũng được đưa đến biệt cung sống, tôi từ hôm ở thần điện đó đến giờ, cũng không còn cơ hội gặp lại nàng.

Lúc này, tôi đang ngồi trong căn phòng dành cho công chúa, trong cung điện nguy nga cảnh sắc thơ mộng của nàng.

Phòng của nàng rất lớn, mọi thứ đều đẹp đẽ sang trọng, còn có thể hiện cá tính yểu điệu nữ tính của nàng.

Từ chiếc giường toàn bộ bằng lông ngỗng trắng muốt, rèm hồng mềm mại buông rủ, đến bộ bàn ghế bằng xạ hương thơm mát tinh tế, chiếc gương lớn trên bàn trang điểm, những chậu hoa cảnh rực rỡ bên cửa sổ…

Tôi ngồi trên chiếc ghế xạ hương, yên lặng ngắm những tách trà màu ngọc trắng thanh khiết… Trong đầu cũng vẩn vơ một số suy nghĩ…

Bây giờ công chúa có thể tạm yên tâm mà sống, ở nơi này, An Dương Vương để tránh tai mắt, chắc ông cũng đã có lo liệu, chỉ cho những người thân tín phục vụ tôi, lúc bình thường thì không còn ai dám bén mảng đến tẩm cung này, có lẽ ông đã ban lệnh, lấy cớ là vì công chúa sắp xuất giá, phải giữ nơi này thanh tịnh…

Còn Kim Quy chi nữ, cũng đã được lo xong chuyện rời đi về bên Kim Quy thần…

Nghe nói cũng đã xem ngày, một tháng nữa có ngày đẹp, chỉ đợi sứ giả đến thảo luận, sứ giả hai ngày nữa cũng sẽ vào cung xem mặt…

Lúc này, tôi sẽ hoàn toàn phải lo sắm một vai mới… chuyện gì xảy ra, tôi cũng không biết…

Tôi thẫn thờ đứng dậy, đến trước gương đồng nhìn bản thân mình, đôi môi tự cười.

Trước hết, tôi tự thấy có chút hài lòng. Bệ hạ ngày nào cũng sai người đến trang điểm thật kĩ, còn bảo tôi ăn mặc thật diêm dúa lộng lẫy như một công chúa thật sự…

Lúc này nhìn vào gương, tâm lý của người con gái cũng có chút vui thầm khi thấy: thì ra mình cũng có thể trông đẹp hơn nhiều như vậy.

Tôi đang vấn một kiểu tóc điệu đà, trên đầu đeo nhiều đồ trang sức tinh xảo, tôi đã chủ ý lựa chọn những thứ trẻ trung, không cần bằng vàng ròng, trông vừa nặng lại vừa già, tôi thích những thứ được điểm bằng đá màu, hay những thứ có gắn lông vũ, trông rất mềm mại lại thích mắt. Và lúc này tôi cũng mặc một bộ áo váy bốn lớp tha thướt màu trắng, vừa dịu dàng quyến rũ lại vừa trang nhã. Xem ra dù là đóng giả, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, chỉ cần chú trọng đến cử chỉ là được…

An Dương Vương nói, tốt hơn hết tôi nên học một ít ca múa, đàn, họa. Thậm chí ông còn gợi ý tôi cũng nên học thêm võ thuật phòng thân, ý của ông là bảo Cao Lỗ cấp tốc dạy tôi một vài kĩ năng cơ bản, nhưng bản thân tôi lại thấy không muốn gặp hắn, tôi muốn nhờ ông tìm người khác, ông lại bảo chuyện này rất cơ mật, không tiện thêm nhiều người biết, hơn nữa chỉ có hắn ta mới có thể luyện cho tôi ít võ công lợi hại trong một thời gian ngắn…

Tôi cũng muốn tự bảo vệ mình, nhưng lại chán ghét hắn, kết quả là tôi vẫn nói với ông, để tôi suy nghĩ thêm…

Tôi đang ngẩn ngơ thì có tiếng gõ cửa phòng, theo thói quen thì lẽ ra tôi sẽ nói to vọng ra hỏi “Ai đó”, nhưng tôi lại thay đổi giọng điệu, bước ra đến gần cửa mới hỏi người bên ngoài là ai.

Người đó dường như không đáp, tôi hé hé cửa nhìn ra, thấy một bóng dáng cao lớn sừng sững im lặng đứng ngoài.

- Có chuyện gì? – Thái độ của tôi lại tỏ ra lạnh nhạt ác cảm.

Khi cánh cửa mở ra, kẻ mà tôi khinh ghét, oán hận – Cao Lỗ, dường như ánh mắt có chút biến chuyển nào đó, dường như ngỡ ngàng vì cái bộ dạng “bất thường” này của tôi. Dù sao thì tôi cũng nghĩ, trong mắt hắn, tôi giống như một con vịt xiêm còn cố chải chuốt, càng kì quặc hơn…

- Cầm lấy!

Rất nhanh, hắn dúi vào tay tôi một cái bọc vải dẹt dẹt dài dài, cũng chỉ cụt lủn một câu, lập tức ánh mắt rời đi trước, bóng người nhanh lẹ xoay qua sau mà đi khỏi.

Nhưng lúc hắn đưa cho tôi, tôi vẫn kịp nhìn thấy, tay hắn quấn băng, giống như là bị thương…

Tôi không muốn quan tâm chuyện đó nữa, bèn khép cửa đi vào . Cẩn thận mở cái bọc ra, hóa ra một thanh kiếm ngắn.

Một thanh kiếm dài khoảng hơn bốn mươi cm, dường như còn rất mới, nóng nóng ấm ấm như mới rèn xong. Tôi nhìn thanh kiếm xem xét tỷ mỷ, quả nhiên rất tinh xảo, từ chuôi kiếm cho đến lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm mỏng, đều mà lại rất sắc bén, mặt lưỡi kiếm lại còn nhẵn nhụi, phản chiếu được ánh sáng lấp lánh, có thể soi gương mờ mờ…

Thanh kiếm này có lẽ được nung từ sắt, tuy nhiên lại không nặng, cầm rất vừa tay, trọng lượng và chiều dài đều rất phù hợp để mang theo phòng thân, không biết vị thợ rèn nào của An Dương Vương đã khéo léo đến vậy…

Tôi lại tra kiếm vào cái vỏ đi kèm. Vỏ kiếm còn được trang trí, khắc chìm nổi hoa văn nữa chứ, cũng rất tỉ mỉ. Ở thời đại này, bằng tay không, bằng hoàn toàn sức người có thể làm ra một thanh kiếm đến thế…





Hai ngày sau, sau khi tôi trang điểm cẩn thận, cũng đã ghi nhớ lại những điều An Dương vương dặn dò, tự nhủ bản thân mình dũng cảm bình tĩnh đến gặp sứ giả.

Lúc tôi bước vào phòng khách trong cung điện của An Dương vương, ông cũng đã ngồi trên ghế ngà voi chờ sẵn, nhìn thấy tôi, ông vui vẻ dẫn tôi vào ngồi ghế bằng gỗ quý bên cạnh ông. Sứ giả vẫn chưa đến.

Đây là lần đầu tiên được bước vào phòng khách trong tòa Ngự Triều Di Quy của hoàng cung nước Âu Lạc, những lần trước đây đều gặp An Dương vương ở mật thất. Mắt tôi không khỏi hứng thú, nhìn khắp phòng quan sát một lượt.

Phòng khách này rất lớn, bài trí cũng tinh tế và theo bố cục riêng, triều đại của An Dương vương lấy Kim Quy làm linh vật, nên trong căn phòng này từ hoa văn khắc trên cột nhà, hoa văn trên tấm thảm trải cũng là những hình minh họa thần Kim Quy uy vũ. Khác với hình tượng của Trung Quốc lấy là con rồng, Kim Quy không mang vẻ dữ dằn hiếu chiến, mà mang vẻ tự tôn, mang sức mạnh vững chãi, chỉ cần giơ móng vuốt lên ở thế thủ nhưng cũng mang lại cảm giác cho đối phương e sợ không dám đụng vào…

Trong phòng, chính giữa bên trên thềm là ngai ngà voi của nhà vua, bên cạnh là hai chiếc ghế gỗ quý tinh xảo mà tôi đang ngồi vào một cái.

Phía dưới, trải từ bậc thềm đến cửa là lụa vàng, song song có hai hàng ghế cũng bằng gỗ thượng hạng để tiếp khách, bên cạnh mỗi ghế đều có một bàn gỗ nhỏ, giống như là thuận tiện cho việc mời trà…

Phía bốn bức tường là những bức trướng lạ mắt…

- Minh Hà, tập trung một chút, lát nữa sứ giả đến, đừng có nhìn dáo dác như vậy. – An Dương Vương khẽ nhắc nhở.

Tôi như sực nhớ ra, tự nhủ mình phải cẩn thận, tập trung. Đành ngồi tự nghịch ngón tay thì lại thấy ông nhìn sang bên hông tôi mà thăm hỏi:

- Đã nhận được kiếm rồi ư? Hài lòng chứ?

- Vâng ạ, cảm tạ phụ vương! – Tôi mỉm cười nhìn xuống thanh kiếm – Con rất hài lòng.

- Tất nhiên phải hài lòng rồi! – Ông mỉm cười bí hiểm – Một thanh kiếm được rèn, mài, khắc cả thảy hết ba ngày ba đêm mà…

- Quả thật kì công! – Tôi vô tư tán dương. – Từ người thợ rèn cho đến người mài kiếm, điêu khắc trên vỏ, chuôi… đều rất khéo léo.

- Ha ha, tất cả chỗ đó chỉ do một người làm thôi! – Ông vuốt râu, âm điệu thâm thúy khó hiểu – Mà còn vì làm một thanh kiếm, trong ba ngày việc rèn vũ khí, áo giáp, đồ dùng cho kho quân bị đều bị ngừng trệ lại…

- Tại sao ạ?

- Vì tất cả thợ rèn khác đều bị đuổi ra khỏi lò rèn… – Ông dường như thở dài, âm điệu tỏ vẻ than thở…

Tôi chưa kịp hỏi gì thêm, và cũng không kịp nghĩ gì, sau đó dường như cũng không thắc mắc về chuyện này nữa… lý do là tiếng của thị vệ nhất thời vang lên, thông báo sứ giả đã đến.

Tôi ánh mắt lúc này hướng về vị sứ giả vừa bước vào. Một gã luống tuổi cao và gầy, mặc y phục người Trung quốc cổ bằng lụa thượng hạng, tóc búi, cài trâm giống như thời Hán, áo choàng dài phủ từ vai đến sau lưng…

Tôi tập trung vào gương mặt hắn, gương mặt luống tuổi gầy gò nhưng trông giống như mấy lão phu tử thâm hiểm của phim Tàu, đặc biệt là đôi mắt him híp trông không mấy thiện cảm.

Đi sau sứ giả còn có bốn tùy tùng tay bê một số lễ vật. Theo quy định trong cung, họ đều không được mang theo vũ khí.

Lão sứ giả cùng tùy tùng ra vẻ cung kính cúi đầu trước An Dương vương, ông cũng mời sứ giả ngồi vào ghế thượng khách gần phía mình.

Sứ giả nhìn tôi dò xét một lượt, miệng lão buông lời tán dương, không rõ có mấy phần thành ý thật lòng:

- Lão phu đến đây là một vinh hạnh, đã được quý quốc đón tiếp nồng hậu ngoài dịch xá, nay lại được vào cung, được chiêm ngưỡng kì quan Cổ Loa thành của quý quốc, khâm phục còn chưa hết, nay được diện kiến công chúa, càng thêm phần ngưỡng mộ. Công chúa quả nhiên nhan sắc không tầm thường…

- Sứ giả quá khen! – An Dương Vương lịch sự đáp – Ta đều hổ thẹn không dám nhận, đặc biệt là Mị Châu nữ nhi của ta đây, không dám sánh được với các đại mỹ nhân tài nữ quý quốc, lần này đã để quý quốc chiếu cố rồi!

- Đâu có! – Sứ giả cười, tiếp tục nhìn qua tôi rất nhanh mà nói, bộ dạng có vẻ rất chân thành – Công chúa của người khác xa tưởng tượng của lão phu!

- Thế nào là khác xa tưởng tượng? – An Dương vương vừa đưa tay tỏ ý mời trà vừa hỏi.

- Lão phu mạn phép nỏi thẳng… lão phu cứ nghĩ công chúa đơn thuần mỹ lệ, tài năng thì cũng không cần bàn đến… nhưng hôm nay diện kiến tận mắt, mới còn cảm thấy nàng có cái khí chất hơn người, khác với nữ nhi thông thường… Có chút kiên nghị, mạnh mẽ, lại tự tôn, giống như băng thanh ngọc khiết ngàn năm, vừa cao quý, vừa bền bỉ…

Lão ta tán dương mấy lời đại loại thế một hồi, tôi cũng không thể nghe hết, cứ cho là lão đang nói sáo rỗng đi. Nhưng có vẻ An Dương vương lại gật gù mãn nguyện, thậm chí đưa ánh mắt hài lòng sang phía tôi. Ông cũng có ý đồng tình hay sao?

Một hồi chào hỏi xong, lão sứ giả mới vào việc chính:

- Lão phu hôm nay cốt đến là để thăm hỏi công chúa, tặng người một số lễ vật. Nếu mọi việc thuận lợi, lão sẽ chọn ngày đem bà mối đến, cùng với sính lễ, chiếu theo phong tục bản quốc hỏi cưới, liệu không biết có được? Nếu quý quốc cần xem xét, chúng ta có thể bàn bạc trước một lần nữa, xem sẽ tổ chức lễ cưới theo phong tục nước nào, chọn hình thức rước dâu hay ở rể…

- Được, vậy ta lại hẹn sứ giả một ngày thư thái khác để bàn kĩ về vấn đề này! – An Dương vương đáp.

- Theo ý quý quốc…- Lão đồng tình, đồng thời xoay người ra phía sau tên tùy tùng, cầm lấy một cái hộp quà đặc biệt dâng lên.

Đó là một cái hộp quà vuông vắn được bọc vải nhung quý. Lão dâng lên ngay trước mặt tôi và bảo:

- Công chúa, đây là quà đặc biệt. Thế tử của chúng tôi vừa nghe tin quý triều đồng ý việc hôn sự này, liền lập tức sai người phi ngựa thần tốc cả ngày đêm, cũng vừa mang đến cách đây một canh giờ. Đây là thành ý của thế tử dành tặng cho thế tử phi tương lai, xin người hãy nhận lấy.

Tôi nhìn An Dương vương, ánh mắt ông ngầm bảo cứ nhận. Tôi bèn nhận lấy món quà, nhưng cũng vì phép lịch sự không tiện mở ra.





Sau khi cuộc thăm hỏi kết thúc, tôi lặng lẽ về phòng.

Ngồi trên giường, tôi mở hộp quà ra.

Đó là một đôi hài. Tôi nhấc đôi hài ra khỏi chiếc hộp được lót vải nhung mềm mại, chiếc hộp kèm theo cũng như để trân trọng chính đôi hài này.

Đôi hài màu đỏ, một đôi hài quý được thêu điểm bằng chỉ vàng cầu kì, chỉ nhìn qua cũng thấy lấp lánh sang trọng, chưa nói càng quan sát, càng thấy đôi hài mỹ lệ…

Hài thêu chỉ vàng… trong đầu tôi có khái niệm mơ hồ quen thuộc nào đó nhưng không nhớ ra…

Tại sao lại chọn hài thêu chỉ vàng tặng cho vợ chưa cưới? Tặng hài thì đâu biết vừa hay không?

Tôi cũng tiện tay ướm thử hài vào chân. Thật kì lạ, hài lại vừa chân như in, cảm giác như người chọn cũng biết cỡ chân mình… Vị thế tử đó, còn chưa có gặp mặt qua…

Đôi hài này, khi đi vào đem lại cảm giác dễ dịu thư thái, hình như đáy hài được lót một lớp nhung mềm mỏng… khiến chân cảm thấy cái dịu êm, không muốn tháo ra…

Trong đầu tôi lởn vởn suy nghĩ, rốt cuộc Trọng Thủy là người như thế nào? Tại sao lại tặng hài, liệu có hàm ý gì nữa không?

Trước giờ trong ấn tượng của tôi, cũng như những người ở đây đồn đại, Trọng Thủy dường như là một người xấu…

_____
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện