Chỉ còn một mình tôi ngồi trên cái giường gỗ, cùng với tấm chăn vẫn quấn chặt lấy thân thể. Cho đến một hồi rất lâu sau, khi tôi đã gần như hoàn toàn bình tâm lại, mới phát hiện ra mình đang rất đói… Từ sáng đến giờ tôi chưa hề ăn gì…
Tôi ngó nghiêng xung quanh, cũng hướng đôi mắt ra phía ngoài cửa, chỉ còn thấy tĩnh mịch đến đáng sợ.
Hắn có lẽ đã đi xa rồi.
Một hồi quyết tâm, tôi mới khó khăn bước xuống giường, không quên quấn gọn lại cái chăn quanh người như một cái váy ống. Khi tôi nhìn xuống phía cổ và hai bờ vai, giật mình vì thấy những vết hôn đỏ tím còn in dấu lại… Trong lòng vẫn còn cảm giác mơ hồ sợ hãi, một mặt cảm thấy ái ngại, tự thấy xấu hổ…
Dù sao, cũng phải cảm ơn ông trời, hắn đã không làm đến cùng…
Trong đầu tôi lại thoáng vụt qua gương mặt khi ấy của hắn, ánh mắt của hắn… thật đáng sợ…
Thế nhưng, khi những hình ảnh, lời nói cuối cùng của hắn cũng hiện ra theo…
“Còn ta… Có lẽ…ta đã nhầm…!”
Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy lời nói đó bứt rứt và nặng trĩu, không hiểu sao càng nghĩ, càng cảm thấy nó man mác buồn, theo sau là bóng dáng hắn khi bỏ đi…
Tôi thường nhìn thấy hắn nghiêm nghị, điềm tĩnh, hay tức giận nổi khùng, hoặc là đắc ý gian xảo, thậm chí gần đây có cả biểu cảm ngượng ngùng, sốt sắng…
Có lẽ là chỉ nhìn thấy một lần hắn có vẻ buồn lúc trước đó, đó là đêm hắn uống rượu trước ngày giỗ vợ hắn… Nhưng dường như lúc đó hắn vẫn có thể cho nỗi buồn ít nhiều thể hiện ra ngoài, vẫn có thể trông thấy… không giống như khi vừa nãy, có vẻ cứ cố nén lại, cứ cố làm ra vẻ bình tâm hơn, âm điệu cũng cố thản nhiên lạnh lùng, bước đi cũng dứt khoát, nhưng càng nhìn, càng nghĩ tới, lại dường như có cái gì đó không ổn…
Không được! Tôi tự lấy tay gõ vào đầu mình, tại sao tôi có thể liên tưởng ra như thế? Tôi đã bị hoang tưởng hay quá đa cảm rồi… Còn có liên quan gì đến tôi chứ, tôi nên lo lấy thân mình thì hơn…
Nghĩ đến đó trong lòng tôi e ngại, tôi đang một mình ở giữa chốn đồi núi hoang vắng này, trời đã muộn, nửa đêm nửa hôm biết đâu xuất hiện thú dữ…
Tôi từng bước dè dặt bước ra ngoài cửa phòng, nhìn ra phía sân trước nhà…
Thì ra cũng không phải một màu tối đen như mực giống trong đầu tôi tưởng tượng. Xa xa xung quanh nhà lúc này, cứ cách một đoạn lại có một đám lửa được đốt, bập bùng cháy sáng…
Nếu nhìn tổng quát, tưởng tượng chúng như những đốm đèn hoa trang trí rực rỡ…
Kì lạ thật, những đám lửa này được đốt từ bao giờ? Cho đến lúc tôi bị hắn lôi về đây, lúc đó trời sẩm tối, cũng chưa thấy quanh nhà có đốt lửa gì…
Không lẽ, hắn đã đốt lên lúc vừa nãy? Phải chăng hắn chưa đi khỏi? Tôi nhìn xung quanh thăm dò một lượt, cũng đi một vòng xung quanh nhà, nhưng lại không phát hiện ra điều gì …
Dường như chỉ còn lại một mình tôi…
Tôi suy nghĩ vẩn vơ một lúc, trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào. Dù sao nếu có lửa, thú dữ cũng không dám bén mảng tới…
Tôi lại đi về phía những gian nhà, tìm kiếm xem có cái gì có thể ăn được… Khi đến gần đến cửa gian phòng bên trái, chợt thấy có mùi thức ăn thơm đang tỏa ra… Tôi bước vào, quả nhiên trong gian bếp này, có những đĩa thức ăn đã nấu xong từ bao giờ, đặt ngay ngắn trên bàn …
Cả gian bếp cũng đang không có một ai khác mà lại có những thức ăn được nấu sẵn? Tôi nhìn qua, có một món thịt nướng, một món canh rau, lại còn có cả nồi bằng đất nung chứa đầy cơm trắng…
Trong lòng tôi lại đầy nghi vấn lẫn hỗn loạn…
Nếu quan sát kĩ hơn, thấy tro bếp vẫn còn tàn hồng, thức ăn đều còn ấm nóng, người nấu những thức ăn này chưa hề đi xa…
Là ai? Hắn ư?
Một cảm giác khó diễn tả, bao gồm rất nhiều cảm xúc, nhưng mạnh mẽ nhất lại là một nỗi sốt sắng nào đó, tôi vội vàng chạy ra phía ngoài, nhìn khắp xung quanh tìm kiếm một lần nữa… nhưng dường như chỉ còn lại một không gian tĩnh mịch yên ắng…
Có lẽ không còn một ai ngoài tôi… có lẽ hắn đã đi khỏi, dù là mới rời đi…
Tôi đang cảm giác như thế nào lúc này? Thật khó nói lên một cách rõ ràng, một mặt tôi như cảm thấy an tâm vì hắn đã đi, tôi không cần cảm thấy bị de dọa…
Nhưng còn một mặt khác không biết cần phải diễn tả như thế nào, rất mơ hồ, rất mông lung…
Thậm chí khi tôi quyết định không cần phải cảnh giác, đề phòng hay giữ sĩ diện mà làm khổ bản thân mình để ăn một chút…
Miếng đầu tiên tôi nếm thử, cảm thấy nó rất ngon, món thịt nướng này rất hợp khẩu vị…
Miếng thứ hai tôi lại cảm thấy có gì đó dần đè nặng trong lòng, khó nuốt hơn…
Miếng thứ ba nuốt xuống được nhưng lại thấy hụt hẫng trống trải, lại xen cả cảm giác sợ hãi mơ hồ…
Miếng thứ tư tôi không cảm thấy mùi vị, đầu óc hoang mang…
…
Cho đến lúc tôi nhận ra đầu lưỡi mình có cảm giác trở lại, do cảm nhận được cái mùi vị mặn chát của nước mắt…
Thì ra tôi đã khóc, nước mắt không ngừng rớt xuống, thức ăn lẽ ra mùi vị ngon đến vậy, nhưng lại bị cái mặn chát của nước mắt lấn át, trong lòng lại cảm thấy đau xót, chua chát khó diễn tả…
Tại sao bây giờ tôi lại khóc?
Vì nghĩ đến những chuyện kinh khủng lúc nãy hắn đã làm với tôi ư? Đúng, chuyện đó thật nhục nhã, thật đáng sợ…
Dường như không hẳn như vậy, hắn cũng dừng lại và bỏ đi rồi…
Vậy tại sao vẫn còn lý do khiến cho tôi khóc…
Tôi không hiểu, tôi không biết, không thể tự lý giải… tôi không muốn tiếp tục hoang mang như vậy…
…
…
Thành ra tôi không ăn được là mấy, chỉ cảm thấy mệt mỏi, tôi tự lê bước về phía căn phòng ngủ, đặt mình lên cái giường gỗ…
Tôi mệt mỏi quá, bây giờ tôi không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn nhắm mắt bình yên, giá có thể ngủ được một giấc thật sâu, sau đó thức dậy, thấy lòng thật bình yên…
Giá mà khi mở mắt ra, tôi lại thấy mình trong căn phòng ngủ quen thuộc ở nhà ông bà, chiếc đồng hồ báo thức đang reo, giục tôi dậy chuẩn bị đi học… giá như mọi việc có thể đơn giản như vậy…
…
…
Nhưng tôi ngủ không sâu, thỉnh thoảng lại chập chờn…
Có lẽ vì hơi lạnh, một cái chăn này không đủ ấm… Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi vừa định với tay xuống cuối góc giường… tôi nhớ hình như trên giường còn một cái chăn dày được cuộn ngay ngắn nữa mà…
Nhưng tôi chưa kịp đưa tay, dường như trên người tôi đã nặng hơn chút xíu, phía cổ cảm nhận được có thêm một cái mép chăn mềm mại…
Không lẽ cái chăn cũng hiểu ý như vậy?
Tôi còn mơ mơ màng màng…
Rồi tôi như giật mình ngộ ra điều gì, muốn mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy gần phía bên đầu giường, có một hơi thở khác dù là rất khẽ… Vì không gian đang yên ắng đến như vậy, hay là trực giác của tôi đang tự động đề phòng nên vẫn cảm nhận được…
Không, càng lúc càng rõ ràng, hơi thở ấm áp đó dường như mỗi lúc một gần hơn, như lướt qua trên mặt tôi…
Tôi vẫn nhắm mắt, thực sự là tôi không dám động đậy, dù chỉ là một chút xíu…
Ai? Hắn? Tại sao hắn còn quay lại đây? Hắn đang muốn làm gì?
Lúc ban đầu, cảm giác dâng lên trong tôi là nỗi nghi ngại sợ hãi cao độ, khiến những dây thần kinh lại muốn căng lên, đôi bàn tay trong chăn nắm chặt…
Thế nhưng rất lâu trôi qua, chỉ vẫn thấy yên bình như vậy, hơi thở đó vẫn còn gần quanh đây, thế nhưng đã cách xa tôi hơn một chút, đôi lúc chỉ có những tiếng thở dài hơn, có vẻ như não nề…
Rất lâu trôi qua, không có chuyện gì khác xảy ra, cõi lòng tôi bình an, vừa lắng xuống một chút…
Thế nhưng ngay sau đó lại cảm thấy, những luồng khí ấm áp đó xa dần, xa dần… giây lát sau như đã không còn xung quanh tôi …
Tôi muốn mở mắt ra, nhưng lại e ngại, nhưng lại sợ hãi…
Tôi e ngại, sợ hãi nhưng lại rất muốn mở mắt ra…
Cuối cùng tôi mới he hé đôi mắt một chút… Dường như xung quanh tôi đã không còn gì, trong lòng ngay lúc đó có một cảm giác khó tả, mở to đôi mắt ra nhìn…
Không có gì, không có một ai… Lẽ nào tôi đã nhầm?
Nhưng chiếc chăn dày kia vẫn đang đắp trên mình tôi…
Là hắn đã quay lại… hắn đã làm tất cả những việc này… tại sao hắn phải làm thế?
Tại sao bây giờ tôi lại càng hoang mang đến thế? Tôi không hiểu rõ mình đang nghĩ gì…
Cả đêm đó, dù tôi nhắm mắt, nhưng không thể ngủ được…
Tôi không hiểu tại sao? Là vì tôi vừa phân vân suy nghĩ, tôi vừa cảnh giác đề phòng, hay tôi đang có chút sốt sắng tìm kiếm, chờ đợi cái gì đó rất mơ hồ, tôi không biết nữa, cảm xúc trong lòng tôi cũng như xâu xé lẫn nhau…
Nhưng cho đến gần sáng, cũng không có bất kì điều bất thường xảy ra nữa…
Có lẽ hắn đã từ bỏ ý định chiếm đoạt tôi, hắn buông tay, nhưng hắn lại không phũ phàng bỏ đi, hắn vẫn lẳng lặng quay lại làm những việc khó hiểu đó.
Tại sao? Hắn đã ghét tôi, tại sao lại còn phải quan tâm đến?
Tôi mơ hồ nhận ra, dường như tôi cũng quan tâm đến những hành động khó hiểu của hắn… thậm chí, có phải tôi đã có chút xúc động…
Không thể nào, hắn vừa mới định cướp đoạt sự trong trắng của tôi, hắn hung bạo độc đoán như vậy…
Nhưng hắn vẫn buông tay đấy thôi?
Tôi vẫn đang cuộn mình trong chăn mà suy ngẫm…
Tôi từng hận hắn, rất hận hắn gây khó dễ cho tôi, còn muốn vì công chúa đẩy tôi vào đường cùng, muốn tôi khổ sở đã đành, còn muốn cướp đoạt đến mọi thứ cuối cùng của tôi…
Lúc vừa qua thôi, hắn thật đáng sợ, hắn muốn cưỡng bức tôi… Những hình ảnh kinh hoàng lúc đó lại hiện về, khiến tôi lại một phen run rẩy…
Thậm chí cả những lời nói lúc đó của hắn…
“- Ngoan…! Ta muốn ngươi làm người của ta, chỉ có thể là của ta!”
“ - Không thể! Ta sẽ không để kẻ đó có cơ hội xuất hiện trên đời này, nếu như hắn không phải là ta!”
Hắn muốn hoàn toàn chiếm đoạt tôi, đơn thuần là vì bị thách thức hay muốn xả cơn oán hận ư? Dường như có cái gì đó không ổn… có cái gì đó không đúng…
Lời nói đó, cứ như thể, hắn muốn có tôi, và hắn muốn tôi chỉ có thể là của hắn, chỉ có thể yêu hắn…
Hắn muốn tôi yêu hắn? Tại sao?
Còn tôi thì sao? Yêu…
Như vậy có lẽ nào hắn thực sự cũng yêu tôi? Nhưng hắn đã có trong lòng công chúa…
Hắn như vậy, làm sao có thể tính đến chuyện nực cười là yêu tôi?
Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy chua xót, nếu như hắn chỉ là đơn thuần muốn trêu đùa, muốn xả cơn tức giận, còn tôi trở thành một thứ đồ chơi để hắn khuất phục…
Nếu như lúc đó hắn có được tôi rồi lại đắc ý rồi ném tôi sang một bên, nếu như trong lòng hắn trước sau chỉ có công chúa… chuyện đó với tôi càng như một bi kịch khó chấp nhận…
Tôi nhận ra mình suy nghĩ đã rất lâu, và trời cũng đã sáng… Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn trả lời được, vẫn chưa tìm được một đáp án hợp lý cho tất cả… phải chăng mọi chuyện tình cảm đều khó diễn giải như vậy…
…
…
Một hồi lâu sau, từ bên ngoài cửa nhà có tiếng bước chân bước vào, nhưng không phải là hắn… Là bóng dáng của Thúy Hương, cô ta bước vào cùng với một tay nải lớn.
Đôi mắt cô ta lướt khắp một vòng xung quanh dò xét, rồi dừng lại phía chiếc giường, trên đó vẫn có tôi đang quấn tròn trong chăn…
Ánh mắt cô ta ánh lên tia nhìn cực kì khó chịu, cô ta ném cái bọc xuống bàn, lại giường hằn học nói:
- Dậy đi, từ nay tôi sẽ chăm nom cô! Tuy nghĩa vụ của tôi cũng phải hầu hạ cô, nhưng vì tôi sẽ dạy võ công và các kĩ năng cần thiết cho cô, coi như thầy của cô, cô cùng nên biết điều một chút, khi dạy dỗ cô, tôi sẽ nghiêm khắc, cũng đừng tỏ vẻ chị em gì nữa với tôi!
Tôi thoáng ngỡ ngàng trước thái độ thay đổi của cô ta, hôm trước vẫn còn có vẻ thân tình, tại sao hôm nay lại lạnh nhạt và hằn học như vậy chứ?
Tôi ngồi dậy, định chui ra, lại phát hiện ra mình vẫn không hề mặc quần áo, vội vã vơ cái chăn lên che lấy mình, nhìn cô ta, miệng lúng túng :
- Thúy Hương… chị có thể…cho em mượn quần áo được không?
Chẳng ngờ trong ánh mắt cô ta bùng lên ngọn lửa nghi kị, cô ta nhanh chóng vội vàng lại bên giường, thô lỗ dùng tay giật cái chăn trên người tôi ra, tôi thì hoảng hốt cố giữ lại.
Khi chiếc chăn bị lật ra, ánh mắt cô ta đầy kinh hoàng, bàn tay cũng vô thức buông chăn ra, đưa lên che miệng. Tôi thì cố kéo lại cái chăn. Tôi biết cô ta đã nhìn thấy… những dấu vết còn hằn rõ trên cơ thể trắng trẻo trần trụi của tôi, như tố cáo những gì đã xảy ra hôm qua…
Tôi cũng nhìn cô ta gượng gạo, tôi biết cô ta thích Cao Lỗ, nhất định cô ta sẽ hiểu lầm…
Sau khi kinh hoàng qua đi, cô ta cũng không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, trong mắt ngập tràn ghen tị, còn túm lấy tôi mà lớn tiếng tra hỏi:
- CÔ ĐÃ LÀM GÌ? – Giọng cô ta dồn dập, đôi tay bấu lấy vai tôi làm tôi thấy đau – TẠI SAO? TẠI SAO LẠI LÀ CÔ? CÔ ĐÃ LÀM GÌ ĐỂ QUYẾN RŨ TƯỚNG QUÂN? CÔ RỐT CUỘC LÀ LOẠI NGƯỜI GÌ? KHÔNG PHẢI CÔ SẮP XUẤT GIÁ SAO? TẠI SAO LẠI…
- Không phải… em … không có làm gì… em…- Tôi hoảng hốt sợ hãi, tôi không biết phải giải thích ra sao, bởi thực sự hắn cũng chỉ chút nữa là cưỡng bức tôi hoàn toàn. Những dấu vết còn sót lại này, đều do sự cuồng bạo của hắn để lại.
- Ha ha… – Thúy Hương cười lạnh, giọng điệu không cam tâm, cô ta như không còn biết suy nghĩ đúng sai nữa, mặc sức xỉ nhục tôi – Tại sao lại là cô chứ? Cô đã dùng thủ đoạn gì để khiến tướng quân trước giờ chỉ yêu thích mỗi công chúa lại chuyển sang cô? À không, cô lợi hại thật đấy, tướng quân chưa từng tỏ ra khao khát có được một người phụ nữ nào, kể cả những người nửa đêm cố tình chạy vào phòng ngài quyến rũ… tại sao cô lại có thể khiến tướng quân bứt rứt, khiến ngài như muốn phát điên… thậm chí với cả công chúa, chưa bao giờ ngài tỏ ra đến vậy… ha ha, lẽ ra tôi phải nhìn ra từ đêm hôm đó, không phải là do các người vô tình say rượu, à không, trước hôm đó, khi dặn dò tôi đi hầu hạ cô, cái gì mà phải chăm nom cô thật tốt, phải coi cô như chính bản thân ngài…
Những lời nói đầy ghen tị của cô ta như những con dao sắc cứa vào lòng tôi, càng làm tôi rối bời hơn… cô ta đang ghen ư? Vì những chuyện đó… rốt cuộc, đó là những gì hắn đã đối với tôi ư?
Không để tâm đến thái độ ngẩn ngơ của tôi, Thúy Hương tiếp tục oán trách:
- Nếu như là công chúa xinh đẹp cao quý, tôi biết bản thân tôi không với được, không sánh được, hơn nữa tướng quân còn để nàng trong lòng mười mấy năm, tôi tự biết mình không dám so bì, nhưng chỉ vì tướng quân có vẻ không hề có ý cầu hôn công chúa, chỉ từ xa ngắm nhìn nàng, chăm sóc nàng, ngài sống cô độc như vậy, trong lòng tôi mới cam tâm ở bên ngài, nuôi dưỡng hi vọng nhỏ bé… ngờ đâu lại xuất hiện một người như cô trong chốc lát lại thay đổi tất cả, khiến ngài bộc lộ mọi loại cảm xúc, khiến ngài bận tâm đến rồi nảy sinh, thể hiện ra tương tư khao khát… Làm sao tôi có thể cam lòng, cô có gì tốt chứ? Chỉ là một con ranh vô tích sự không hiểu chuyện…
Cô ta vẫn tiếp tục xả nỗi ghen tị trong lòng, nhưng tôi chưa hề phản ứng lại, gương mặt vẫn như trơ ra, thậm chí khiến cho cô ta tưởng tôi coi thường lời nói của cô ta, tưởng tôi là loại người vô liêm xỉ, còn cho tôi một cái bạt tai…
Cái bạt tai như cắt ngang những dòng suy tưởng của tôi, nước mắt của tôi rơi xuống, nhưng không phải vì tôi đau, tôi dường như còn không cảm thấy cảm giác đau rát, cái bạt tai đó chỉ làm tôi giật mình tỉnh ra… Trong lòng tôi một cảm giác đau nhói, có lẽ nó đã làm tôi không cảm thấy cái bạt tai này có gì ghê gớm…
- Hắn… thích tôi như thế thật sao…? – Giọng tôi mỗi lúc một thổn thức, đôi môi lẩm bẩm – Hắn… không phải thích công chúa sao? Hắn có thể yêu tôi nhiều hơn sao?…
- Cô… – Thúy Hương thấy khó hiểu, ánh mắt đề phòng thăm dò - Cô… làm sao đó? Không phải là đang giả vờ vô tội đấy chứ?
Yên lặng một hồi lâu, tôi mới cười chua xót…
- Ra là như vậy sao? Tôi có thể hiểu được một chút rồi…sau tất cả… Cô… đang ghen tị với tôi… còn tôi… dường như đã ghen tị với công chúa… tôi đã không tin hắn, tôi nghĩ hắn chỉ vì căm hận muốn chiếm đoạt tôi… nhưng… rốt cuộc sự tình như thế nào…?
Thái độ của tôi cũng làm Thúy Hương e dè, bối rối. Cô ta chỉ trợn tròn mắt nhìn tôi…
Trong lòng tôi đột nhiên có một cảm xúc rất mãnh liệt, những việc hắn đã làm cho tôi khi tôi tưởng hắn đã bỏ đi, bóng dáng hắn lúc quay lưng bước đi, những câu nói của hắn, sự cuồng nhiệt của hắn, và như có cả ánh mắt khao khát si mê lúc đó … lần lượt quay ngược hiện về… Tại sao tôi lại thấy nó thật hơn bao giờ hết…
Hắn thực sự yêu thích tôi? Tôi muốn biết, tôi muốn biết…
Lại một suy nghĩ nữa vụt qua, tôi lập tức đứng dậy, sốt sắng hỏi Thúy Hương:
- HẮN ĐANG Ở ĐÂU? TÔI MUỐN GẶP HẮN! TÔI MUỐN HỎI HẮN RÕ RÀNG!
Chỉ thấy Thúy Hương sau khi bình tĩnh lại, trên môi nở một nụ cười ác ý:
- Không còn cơ hội rồi! Tướng quân sáng nay đã đi xuống thị sát phương Nam, trong một tháng nữa sẽ không trở về, lúc đó cô đã xuất giá, hi vọng tướng quân sẽ bình tâm lại và nhận ra, tất cả chỉ là cảm xúc nhất thời do bị cô mê hoặc. Cô nên tự lo cho mình thì hơn, tuy ta không được phép gây khó dễ cho cô, nhưng cũng sẽ không để cô ung dung thoải mái đâu!
Cô ta liếc nhìn cái tay nải và nói:
- Lấy một bộ trong đó mặc vào, bây giờ lập tức tập chạy bộ, leo núi rèn luyện thể lực!
Tôi ngó nghiêng xung quanh, cũng hướng đôi mắt ra phía ngoài cửa, chỉ còn thấy tĩnh mịch đến đáng sợ.
Hắn có lẽ đã đi xa rồi.
Một hồi quyết tâm, tôi mới khó khăn bước xuống giường, không quên quấn gọn lại cái chăn quanh người như một cái váy ống. Khi tôi nhìn xuống phía cổ và hai bờ vai, giật mình vì thấy những vết hôn đỏ tím còn in dấu lại… Trong lòng vẫn còn cảm giác mơ hồ sợ hãi, một mặt cảm thấy ái ngại, tự thấy xấu hổ…
Dù sao, cũng phải cảm ơn ông trời, hắn đã không làm đến cùng…
Trong đầu tôi lại thoáng vụt qua gương mặt khi ấy của hắn, ánh mắt của hắn… thật đáng sợ…
Thế nhưng, khi những hình ảnh, lời nói cuối cùng của hắn cũng hiện ra theo…
“Còn ta… Có lẽ…ta đã nhầm…!”
Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy lời nói đó bứt rứt và nặng trĩu, không hiểu sao càng nghĩ, càng cảm thấy nó man mác buồn, theo sau là bóng dáng hắn khi bỏ đi…
Tôi thường nhìn thấy hắn nghiêm nghị, điềm tĩnh, hay tức giận nổi khùng, hoặc là đắc ý gian xảo, thậm chí gần đây có cả biểu cảm ngượng ngùng, sốt sắng…
Có lẽ là chỉ nhìn thấy một lần hắn có vẻ buồn lúc trước đó, đó là đêm hắn uống rượu trước ngày giỗ vợ hắn… Nhưng dường như lúc đó hắn vẫn có thể cho nỗi buồn ít nhiều thể hiện ra ngoài, vẫn có thể trông thấy… không giống như khi vừa nãy, có vẻ cứ cố nén lại, cứ cố làm ra vẻ bình tâm hơn, âm điệu cũng cố thản nhiên lạnh lùng, bước đi cũng dứt khoát, nhưng càng nhìn, càng nghĩ tới, lại dường như có cái gì đó không ổn…
Không được! Tôi tự lấy tay gõ vào đầu mình, tại sao tôi có thể liên tưởng ra như thế? Tôi đã bị hoang tưởng hay quá đa cảm rồi… Còn có liên quan gì đến tôi chứ, tôi nên lo lấy thân mình thì hơn…
Nghĩ đến đó trong lòng tôi e ngại, tôi đang một mình ở giữa chốn đồi núi hoang vắng này, trời đã muộn, nửa đêm nửa hôm biết đâu xuất hiện thú dữ…
Tôi từng bước dè dặt bước ra ngoài cửa phòng, nhìn ra phía sân trước nhà…
Thì ra cũng không phải một màu tối đen như mực giống trong đầu tôi tưởng tượng. Xa xa xung quanh nhà lúc này, cứ cách một đoạn lại có một đám lửa được đốt, bập bùng cháy sáng…
Nếu nhìn tổng quát, tưởng tượng chúng như những đốm đèn hoa trang trí rực rỡ…
Kì lạ thật, những đám lửa này được đốt từ bao giờ? Cho đến lúc tôi bị hắn lôi về đây, lúc đó trời sẩm tối, cũng chưa thấy quanh nhà có đốt lửa gì…
Không lẽ, hắn đã đốt lên lúc vừa nãy? Phải chăng hắn chưa đi khỏi? Tôi nhìn xung quanh thăm dò một lượt, cũng đi một vòng xung quanh nhà, nhưng lại không phát hiện ra điều gì …
Dường như chỉ còn lại một mình tôi…
Tôi suy nghĩ vẩn vơ một lúc, trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào. Dù sao nếu có lửa, thú dữ cũng không dám bén mảng tới…
Tôi lại đi về phía những gian nhà, tìm kiếm xem có cái gì có thể ăn được… Khi đến gần đến cửa gian phòng bên trái, chợt thấy có mùi thức ăn thơm đang tỏa ra… Tôi bước vào, quả nhiên trong gian bếp này, có những đĩa thức ăn đã nấu xong từ bao giờ, đặt ngay ngắn trên bàn …
Cả gian bếp cũng đang không có một ai khác mà lại có những thức ăn được nấu sẵn? Tôi nhìn qua, có một món thịt nướng, một món canh rau, lại còn có cả nồi bằng đất nung chứa đầy cơm trắng…
Trong lòng tôi lại đầy nghi vấn lẫn hỗn loạn…
Nếu quan sát kĩ hơn, thấy tro bếp vẫn còn tàn hồng, thức ăn đều còn ấm nóng, người nấu những thức ăn này chưa hề đi xa…
Là ai? Hắn ư?
Một cảm giác khó diễn tả, bao gồm rất nhiều cảm xúc, nhưng mạnh mẽ nhất lại là một nỗi sốt sắng nào đó, tôi vội vàng chạy ra phía ngoài, nhìn khắp xung quanh tìm kiếm một lần nữa… nhưng dường như chỉ còn lại một không gian tĩnh mịch yên ắng…
Có lẽ không còn một ai ngoài tôi… có lẽ hắn đã đi khỏi, dù là mới rời đi…
Tôi đang cảm giác như thế nào lúc này? Thật khó nói lên một cách rõ ràng, một mặt tôi như cảm thấy an tâm vì hắn đã đi, tôi không cần cảm thấy bị de dọa…
Nhưng còn một mặt khác không biết cần phải diễn tả như thế nào, rất mơ hồ, rất mông lung…
Thậm chí khi tôi quyết định không cần phải cảnh giác, đề phòng hay giữ sĩ diện mà làm khổ bản thân mình để ăn một chút…
Miếng đầu tiên tôi nếm thử, cảm thấy nó rất ngon, món thịt nướng này rất hợp khẩu vị…
Miếng thứ hai tôi lại cảm thấy có gì đó dần đè nặng trong lòng, khó nuốt hơn…
Miếng thứ ba nuốt xuống được nhưng lại thấy hụt hẫng trống trải, lại xen cả cảm giác sợ hãi mơ hồ…
Miếng thứ tư tôi không cảm thấy mùi vị, đầu óc hoang mang…
…
Cho đến lúc tôi nhận ra đầu lưỡi mình có cảm giác trở lại, do cảm nhận được cái mùi vị mặn chát của nước mắt…
Thì ra tôi đã khóc, nước mắt không ngừng rớt xuống, thức ăn lẽ ra mùi vị ngon đến vậy, nhưng lại bị cái mặn chát của nước mắt lấn át, trong lòng lại cảm thấy đau xót, chua chát khó diễn tả…
Tại sao bây giờ tôi lại khóc?
Vì nghĩ đến những chuyện kinh khủng lúc nãy hắn đã làm với tôi ư? Đúng, chuyện đó thật nhục nhã, thật đáng sợ…
Dường như không hẳn như vậy, hắn cũng dừng lại và bỏ đi rồi…
Vậy tại sao vẫn còn lý do khiến cho tôi khóc…
Tôi không hiểu, tôi không biết, không thể tự lý giải… tôi không muốn tiếp tục hoang mang như vậy…
…
…
Thành ra tôi không ăn được là mấy, chỉ cảm thấy mệt mỏi, tôi tự lê bước về phía căn phòng ngủ, đặt mình lên cái giường gỗ…
Tôi mệt mỏi quá, bây giờ tôi không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn nhắm mắt bình yên, giá có thể ngủ được một giấc thật sâu, sau đó thức dậy, thấy lòng thật bình yên…
Giá mà khi mở mắt ra, tôi lại thấy mình trong căn phòng ngủ quen thuộc ở nhà ông bà, chiếc đồng hồ báo thức đang reo, giục tôi dậy chuẩn bị đi học… giá như mọi việc có thể đơn giản như vậy…
…
…
Nhưng tôi ngủ không sâu, thỉnh thoảng lại chập chờn…
Có lẽ vì hơi lạnh, một cái chăn này không đủ ấm… Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi vừa định với tay xuống cuối góc giường… tôi nhớ hình như trên giường còn một cái chăn dày được cuộn ngay ngắn nữa mà…
Nhưng tôi chưa kịp đưa tay, dường như trên người tôi đã nặng hơn chút xíu, phía cổ cảm nhận được có thêm một cái mép chăn mềm mại…
Không lẽ cái chăn cũng hiểu ý như vậy?
Tôi còn mơ mơ màng màng…
Rồi tôi như giật mình ngộ ra điều gì, muốn mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy gần phía bên đầu giường, có một hơi thở khác dù là rất khẽ… Vì không gian đang yên ắng đến như vậy, hay là trực giác của tôi đang tự động đề phòng nên vẫn cảm nhận được…
Không, càng lúc càng rõ ràng, hơi thở ấm áp đó dường như mỗi lúc một gần hơn, như lướt qua trên mặt tôi…
Tôi vẫn nhắm mắt, thực sự là tôi không dám động đậy, dù chỉ là một chút xíu…
Ai? Hắn? Tại sao hắn còn quay lại đây? Hắn đang muốn làm gì?
Lúc ban đầu, cảm giác dâng lên trong tôi là nỗi nghi ngại sợ hãi cao độ, khiến những dây thần kinh lại muốn căng lên, đôi bàn tay trong chăn nắm chặt…
Thế nhưng rất lâu trôi qua, chỉ vẫn thấy yên bình như vậy, hơi thở đó vẫn còn gần quanh đây, thế nhưng đã cách xa tôi hơn một chút, đôi lúc chỉ có những tiếng thở dài hơn, có vẻ như não nề…
Rất lâu trôi qua, không có chuyện gì khác xảy ra, cõi lòng tôi bình an, vừa lắng xuống một chút…
Thế nhưng ngay sau đó lại cảm thấy, những luồng khí ấm áp đó xa dần, xa dần… giây lát sau như đã không còn xung quanh tôi …
Tôi muốn mở mắt ra, nhưng lại e ngại, nhưng lại sợ hãi…
Tôi e ngại, sợ hãi nhưng lại rất muốn mở mắt ra…
Cuối cùng tôi mới he hé đôi mắt một chút… Dường như xung quanh tôi đã không còn gì, trong lòng ngay lúc đó có một cảm giác khó tả, mở to đôi mắt ra nhìn…
Không có gì, không có một ai… Lẽ nào tôi đã nhầm?
Nhưng chiếc chăn dày kia vẫn đang đắp trên mình tôi…
Là hắn đã quay lại… hắn đã làm tất cả những việc này… tại sao hắn phải làm thế?
Tại sao bây giờ tôi lại càng hoang mang đến thế? Tôi không hiểu rõ mình đang nghĩ gì…
Cả đêm đó, dù tôi nhắm mắt, nhưng không thể ngủ được…
Tôi không hiểu tại sao? Là vì tôi vừa phân vân suy nghĩ, tôi vừa cảnh giác đề phòng, hay tôi đang có chút sốt sắng tìm kiếm, chờ đợi cái gì đó rất mơ hồ, tôi không biết nữa, cảm xúc trong lòng tôi cũng như xâu xé lẫn nhau…
Nhưng cho đến gần sáng, cũng không có bất kì điều bất thường xảy ra nữa…
Có lẽ hắn đã từ bỏ ý định chiếm đoạt tôi, hắn buông tay, nhưng hắn lại không phũ phàng bỏ đi, hắn vẫn lẳng lặng quay lại làm những việc khó hiểu đó.
Tại sao? Hắn đã ghét tôi, tại sao lại còn phải quan tâm đến?
Tôi mơ hồ nhận ra, dường như tôi cũng quan tâm đến những hành động khó hiểu của hắn… thậm chí, có phải tôi đã có chút xúc động…
Không thể nào, hắn vừa mới định cướp đoạt sự trong trắng của tôi, hắn hung bạo độc đoán như vậy…
Nhưng hắn vẫn buông tay đấy thôi?
Tôi vẫn đang cuộn mình trong chăn mà suy ngẫm…
Tôi từng hận hắn, rất hận hắn gây khó dễ cho tôi, còn muốn vì công chúa đẩy tôi vào đường cùng, muốn tôi khổ sở đã đành, còn muốn cướp đoạt đến mọi thứ cuối cùng của tôi…
Lúc vừa qua thôi, hắn thật đáng sợ, hắn muốn cưỡng bức tôi… Những hình ảnh kinh hoàng lúc đó lại hiện về, khiến tôi lại một phen run rẩy…
Thậm chí cả những lời nói lúc đó của hắn…
“- Ngoan…! Ta muốn ngươi làm người của ta, chỉ có thể là của ta!”
“ - Không thể! Ta sẽ không để kẻ đó có cơ hội xuất hiện trên đời này, nếu như hắn không phải là ta!”
Hắn muốn hoàn toàn chiếm đoạt tôi, đơn thuần là vì bị thách thức hay muốn xả cơn oán hận ư? Dường như có cái gì đó không ổn… có cái gì đó không đúng…
Lời nói đó, cứ như thể, hắn muốn có tôi, và hắn muốn tôi chỉ có thể là của hắn, chỉ có thể yêu hắn…
Hắn muốn tôi yêu hắn? Tại sao?
Còn tôi thì sao? Yêu…
Như vậy có lẽ nào hắn thực sự cũng yêu tôi? Nhưng hắn đã có trong lòng công chúa…
Hắn như vậy, làm sao có thể tính đến chuyện nực cười là yêu tôi?
Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy chua xót, nếu như hắn chỉ là đơn thuần muốn trêu đùa, muốn xả cơn tức giận, còn tôi trở thành một thứ đồ chơi để hắn khuất phục…
Nếu như lúc đó hắn có được tôi rồi lại đắc ý rồi ném tôi sang một bên, nếu như trong lòng hắn trước sau chỉ có công chúa… chuyện đó với tôi càng như một bi kịch khó chấp nhận…
Tôi nhận ra mình suy nghĩ đã rất lâu, và trời cũng đã sáng… Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn trả lời được, vẫn chưa tìm được một đáp án hợp lý cho tất cả… phải chăng mọi chuyện tình cảm đều khó diễn giải như vậy…
…
…
Một hồi lâu sau, từ bên ngoài cửa nhà có tiếng bước chân bước vào, nhưng không phải là hắn… Là bóng dáng của Thúy Hương, cô ta bước vào cùng với một tay nải lớn.
Đôi mắt cô ta lướt khắp một vòng xung quanh dò xét, rồi dừng lại phía chiếc giường, trên đó vẫn có tôi đang quấn tròn trong chăn…
Ánh mắt cô ta ánh lên tia nhìn cực kì khó chịu, cô ta ném cái bọc xuống bàn, lại giường hằn học nói:
- Dậy đi, từ nay tôi sẽ chăm nom cô! Tuy nghĩa vụ của tôi cũng phải hầu hạ cô, nhưng vì tôi sẽ dạy võ công và các kĩ năng cần thiết cho cô, coi như thầy của cô, cô cùng nên biết điều một chút, khi dạy dỗ cô, tôi sẽ nghiêm khắc, cũng đừng tỏ vẻ chị em gì nữa với tôi!
Tôi thoáng ngỡ ngàng trước thái độ thay đổi của cô ta, hôm trước vẫn còn có vẻ thân tình, tại sao hôm nay lại lạnh nhạt và hằn học như vậy chứ?
Tôi ngồi dậy, định chui ra, lại phát hiện ra mình vẫn không hề mặc quần áo, vội vã vơ cái chăn lên che lấy mình, nhìn cô ta, miệng lúng túng :
- Thúy Hương… chị có thể…cho em mượn quần áo được không?
Chẳng ngờ trong ánh mắt cô ta bùng lên ngọn lửa nghi kị, cô ta nhanh chóng vội vàng lại bên giường, thô lỗ dùng tay giật cái chăn trên người tôi ra, tôi thì hoảng hốt cố giữ lại.
Khi chiếc chăn bị lật ra, ánh mắt cô ta đầy kinh hoàng, bàn tay cũng vô thức buông chăn ra, đưa lên che miệng. Tôi thì cố kéo lại cái chăn. Tôi biết cô ta đã nhìn thấy… những dấu vết còn hằn rõ trên cơ thể trắng trẻo trần trụi của tôi, như tố cáo những gì đã xảy ra hôm qua…
Tôi cũng nhìn cô ta gượng gạo, tôi biết cô ta thích Cao Lỗ, nhất định cô ta sẽ hiểu lầm…
Sau khi kinh hoàng qua đi, cô ta cũng không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, trong mắt ngập tràn ghen tị, còn túm lấy tôi mà lớn tiếng tra hỏi:
- CÔ ĐÃ LÀM GÌ? – Giọng cô ta dồn dập, đôi tay bấu lấy vai tôi làm tôi thấy đau – TẠI SAO? TẠI SAO LẠI LÀ CÔ? CÔ ĐÃ LÀM GÌ ĐỂ QUYẾN RŨ TƯỚNG QUÂN? CÔ RỐT CUỘC LÀ LOẠI NGƯỜI GÌ? KHÔNG PHẢI CÔ SẮP XUẤT GIÁ SAO? TẠI SAO LẠI…
- Không phải… em … không có làm gì… em…- Tôi hoảng hốt sợ hãi, tôi không biết phải giải thích ra sao, bởi thực sự hắn cũng chỉ chút nữa là cưỡng bức tôi hoàn toàn. Những dấu vết còn sót lại này, đều do sự cuồng bạo của hắn để lại.
- Ha ha… – Thúy Hương cười lạnh, giọng điệu không cam tâm, cô ta như không còn biết suy nghĩ đúng sai nữa, mặc sức xỉ nhục tôi – Tại sao lại là cô chứ? Cô đã dùng thủ đoạn gì để khiến tướng quân trước giờ chỉ yêu thích mỗi công chúa lại chuyển sang cô? À không, cô lợi hại thật đấy, tướng quân chưa từng tỏ ra khao khát có được một người phụ nữ nào, kể cả những người nửa đêm cố tình chạy vào phòng ngài quyến rũ… tại sao cô lại có thể khiến tướng quân bứt rứt, khiến ngài như muốn phát điên… thậm chí với cả công chúa, chưa bao giờ ngài tỏ ra đến vậy… ha ha, lẽ ra tôi phải nhìn ra từ đêm hôm đó, không phải là do các người vô tình say rượu, à không, trước hôm đó, khi dặn dò tôi đi hầu hạ cô, cái gì mà phải chăm nom cô thật tốt, phải coi cô như chính bản thân ngài…
Những lời nói đầy ghen tị của cô ta như những con dao sắc cứa vào lòng tôi, càng làm tôi rối bời hơn… cô ta đang ghen ư? Vì những chuyện đó… rốt cuộc, đó là những gì hắn đã đối với tôi ư?
Không để tâm đến thái độ ngẩn ngơ của tôi, Thúy Hương tiếp tục oán trách:
- Nếu như là công chúa xinh đẹp cao quý, tôi biết bản thân tôi không với được, không sánh được, hơn nữa tướng quân còn để nàng trong lòng mười mấy năm, tôi tự biết mình không dám so bì, nhưng chỉ vì tướng quân có vẻ không hề có ý cầu hôn công chúa, chỉ từ xa ngắm nhìn nàng, chăm sóc nàng, ngài sống cô độc như vậy, trong lòng tôi mới cam tâm ở bên ngài, nuôi dưỡng hi vọng nhỏ bé… ngờ đâu lại xuất hiện một người như cô trong chốc lát lại thay đổi tất cả, khiến ngài bộc lộ mọi loại cảm xúc, khiến ngài bận tâm đến rồi nảy sinh, thể hiện ra tương tư khao khát… Làm sao tôi có thể cam lòng, cô có gì tốt chứ? Chỉ là một con ranh vô tích sự không hiểu chuyện…
Cô ta vẫn tiếp tục xả nỗi ghen tị trong lòng, nhưng tôi chưa hề phản ứng lại, gương mặt vẫn như trơ ra, thậm chí khiến cho cô ta tưởng tôi coi thường lời nói của cô ta, tưởng tôi là loại người vô liêm xỉ, còn cho tôi một cái bạt tai…
Cái bạt tai như cắt ngang những dòng suy tưởng của tôi, nước mắt của tôi rơi xuống, nhưng không phải vì tôi đau, tôi dường như còn không cảm thấy cảm giác đau rát, cái bạt tai đó chỉ làm tôi giật mình tỉnh ra… Trong lòng tôi một cảm giác đau nhói, có lẽ nó đã làm tôi không cảm thấy cái bạt tai này có gì ghê gớm…
- Hắn… thích tôi như thế thật sao…? – Giọng tôi mỗi lúc một thổn thức, đôi môi lẩm bẩm – Hắn… không phải thích công chúa sao? Hắn có thể yêu tôi nhiều hơn sao?…
- Cô… – Thúy Hương thấy khó hiểu, ánh mắt đề phòng thăm dò - Cô… làm sao đó? Không phải là đang giả vờ vô tội đấy chứ?
Yên lặng một hồi lâu, tôi mới cười chua xót…
- Ra là như vậy sao? Tôi có thể hiểu được một chút rồi…sau tất cả… Cô… đang ghen tị với tôi… còn tôi… dường như đã ghen tị với công chúa… tôi đã không tin hắn, tôi nghĩ hắn chỉ vì căm hận muốn chiếm đoạt tôi… nhưng… rốt cuộc sự tình như thế nào…?
Thái độ của tôi cũng làm Thúy Hương e dè, bối rối. Cô ta chỉ trợn tròn mắt nhìn tôi…
Trong lòng tôi đột nhiên có một cảm xúc rất mãnh liệt, những việc hắn đã làm cho tôi khi tôi tưởng hắn đã bỏ đi, bóng dáng hắn lúc quay lưng bước đi, những câu nói của hắn, sự cuồng nhiệt của hắn, và như có cả ánh mắt khao khát si mê lúc đó … lần lượt quay ngược hiện về… Tại sao tôi lại thấy nó thật hơn bao giờ hết…
Hắn thực sự yêu thích tôi? Tôi muốn biết, tôi muốn biết…
Lại một suy nghĩ nữa vụt qua, tôi lập tức đứng dậy, sốt sắng hỏi Thúy Hương:
- HẮN ĐANG Ở ĐÂU? TÔI MUỐN GẶP HẮN! TÔI MUỐN HỎI HẮN RÕ RÀNG!
Chỉ thấy Thúy Hương sau khi bình tĩnh lại, trên môi nở một nụ cười ác ý:
- Không còn cơ hội rồi! Tướng quân sáng nay đã đi xuống thị sát phương Nam, trong một tháng nữa sẽ không trở về, lúc đó cô đã xuất giá, hi vọng tướng quân sẽ bình tâm lại và nhận ra, tất cả chỉ là cảm xúc nhất thời do bị cô mê hoặc. Cô nên tự lo cho mình thì hơn, tuy ta không được phép gây khó dễ cho cô, nhưng cũng sẽ không để cô ung dung thoải mái đâu!
Cô ta liếc nhìn cái tay nải và nói:
- Lấy một bộ trong đó mặc vào, bây giờ lập tức tập chạy bộ, leo núi rèn luyện thể lực!
Danh sách chương