Người đó thực sự là thế tử của Nam Việt Vương Triệu Đà sao? Gương mặt nam tử tuyệt mỹ đó liệu có thể có một bản sao thứ hai được sao? Anh ta là…
Nếu không phải tôi đã lóa mắt, tại sao lại có thể nhìn thấy người đang đứng trong sảnh này là Tiểu Thần Long?
Đôi chân tôi vẫn đang chôn giữa sảnh, đôi bàn tay nâng vạt áo váy cũng đã buông thõng xuống từ bao giờ. Tôi như chết đứng ngay lúc đó…
Đối lập với ánh mắt hỗn loạn của tôi, ánh mắt người đó hướng về phía tôi đầy thiện cảm, trên môi còn khẽ cười…
- Thế tử, đây chính là công chúa duy nhất của ta! – An Dương Vương lên tiếng giới thiệu, ông có lẽ cũng nhìn thấy thái độ giống như kẻ mất hồn của tôi, trong mắt ông dường như cũng đang thoáng qua phân vân nghi hoặc…
Anh ta vô cùng bình tĩnh, biểu cảm rất tự nhiên và lịch sự.
- Cuối cùng cũng được gặp nàng, công chúa… ta là Trọng Thủy, người đã có hôn ước với nàng…
Không thể nào, tại sao lại là anh ta? Tiểu Thần Long, anh ta đang đứng đây, ngay trước mặt tôi, giới thiệu mình là Trọng Thủy? Chẳng nhẽ anh ta đang bày trò gì sao?
Không, trong lòng tôi có cái cảm giác nao nao bất ổn khó diễn tả… Dù anh ta có thông minh mưu lược đến đâu, cũng không thể nào bày ra chuyện lớn lao này…
Tôi vẫn chưa thốt được câu nào, thậm chí cổ họng cũng như ứ tắc lại, mắt chỉ mở to nhìn anh ta chằm chằm dò xét ngờ vực…
Anh ta nhìn tôi, dường như rất hiểu nội dung ý nghĩ và mọi nghi vấn tất yếu trong đầu tôi, trên đôi môi vẫn thoáng một nụ cười nhẹ, sau đó xoay người đi ra phía một người tùy tùng đang bưng một cái hộp lễ vật đựng trang sức quý. Anh ta cầm lên một cái khánh bằng ngọc thạch, xem qua cũng thấy vô cùng giá trị. Hướng lên phía An Dương Vương, anh ta tỏ ra cung kính thành tâm mà nói:
- Thưa bệ hạ, phụ vương của ta có trao cho ta khánh này, là bảo vật quốc gia, nói rằng khi ta đến gặp người vợ tương lai của mình, nhất định phải đeo tặng cho nàng, xin phép bệ hạ cho ta được hoàn thành tâm ý này trước…
An Dương Vương lập tức khẽ gật đầu. Anh ta nhanh chóng bước đến phía tôi, trước con mắt ngỡ ngàng của tôi, vòng tay qua cổ tôi đeo chiếc khánh. Anh ta cúi xuống bên cổ tôi, động tác như đang thận trọng cài hai đầu sợi dây với nhau. Dường như trên sợi dây đeo của chiếc khánh này có thoang thoảng một mùi hương liệu lạ, càng ngửi càng thấy quyện vào tâm trí, khiến đầu óc cứ vừa tỉnh rồi lại thoáng mơ mơ hồ hồ…
- Đừng nói gì cả…- Giọng anh ta khe khẽ bên tai – Trước mặt bệ hạ lúc này, ta hi vọng nàng không nhắc đến chuyện chúng ta đã từng gặp nhau… lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện…
Thì ra anh ta muốn nhân cơ hội nhắc nhở tôi như vậy… anh ta… thực sự là Trọng Thủy sao?
Có rất nhiều cảm giác từ mông lung, rối ren đến lo ngại trong lòng tôi nảy sinh. Đối với tôi chuyện trước mắt này nếu là sự thật thì nó sẽ không khác gì một cú đánh mạnh giáng vào đầu…
Nhân vật Trọng Thủy đáng dè dừng trong lịch sử, lại là một người tôi từng quen trước, hơn nữa… lại chính là anh ta…
Những kí ức, những chuyện đã xảy ra giữa tôi và anh ta trong khoảnh khắc tái hiện, kết nối như một sợi dây liên kết ngày một rõ ràng…
Không phải là không có lý đâu… đêm hôm đó, thái độ rất lạ của anh ta…, tôi đã vô tình nói cho anh ta biết chuyện mình phải kết hôn với “Trọng Thủy”, và những gì anh ta trả lời, như thể anh ta hiểu rõ kẻ đó như chính bản thân mình… và cả những lời hàm ý anh ta vừa nói mấy hôm trước…
Anh ta chính là Trọng Thủy? Anh ta đã sớm biết tất cả?
Là như vậy sao? Làm sao tôi có thể chấp nhận thêm một sự thật đột ngột này…
Trọng Thủy… vậy trước đó anh ta đã lừa dối tôi… Lừa dối tôi thêm một lần nữa, mà còn vô cùng nghiêm trọng … sự thật trước mắt này, có thực sự là quá phũ phàng?
Cõi lòng tôi vốn vì một chuyện mà trở nên tê tái, muốn tự đóng băng lại những miệng vết thương còn âm ỉ…
Ngày hôm nay, tôi lại như càng rơi vào một hố băng, sự thật này đủ để tôi cảm thấy lạnh toát người… Tôi rốt cuộc nên làm gì đây? Bây giờ tôi hoàn toàn hoang mang, đầu tôi muốn nổ tung thực sự…
- Công chúa, con làm sao thế? – Đột nhiên thấy tiếng An Dương Vương lo lắng thốt lên – Tại sao lại đờ đẫn, mặt trắng bệch như vậy?
- Con…con… – Tôi cảm thấy dù là thân thể hay tâm trí cũng đều khánh kiệt rồi, cả người như muốn ngã xuống.
Sự hoang mang hỗn độn trong suy tưởng của tôi, cộng với cái cảm giác mụ mị do mùi hương trên sợi dây đem tới khiến người tôi nhanh chóng lả đi. Một vòng tay rất nhanh đã nhân cơ hội đỡ lấy tôi vào lòng. Bên tai tôi vẫn còn nghe được loáng thoáng thanh âm của anh ta.
- Xin thứ lỗi thất lễ, bệ hạ!… Ta nghĩ rằng công chúa đã quá mệt mỏi hay vì hồi hộp lo lắng cho hôn sự, có lẽ nàng cần lui xuống nghỉ ngơi…
Dường như bệ hạ lúc này đang chứng kiến cũng tin là tôi vì bị kiệt sức hay mệt mỏi, ông nhanh chóng đồng tình và sai người đưa tôi trở về phòng nghỉ ngơi trước…
…
…
Sau khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trong phòng công chúa, bên cạnh còn có An Dương Vương, gương mặt ông vẫn đầy lo âu.
Thấy tôi tỉnh lại, ông vội vã ân cần mà hỏi:
- Minh… à không, công chúa, con cảm thấy thế nào?
Tôi định ngồi dậy, chợt cảm thấy người vẫn như yếu ớt không xương, đầu óc tuy nhận thức được, nhưng vẫn có cảm giác lâng lâng hão huyền… Vì vậy dù cố gắng, tôi vẫn chỉ có thể khẽ xoay đầu sang phía ông, cố lắng tai nghe.
- Sao lại như thế này? Con quá lo lắng nên sinh bệnh rồi ư? Hay là do mấy hôm trước đi đường xa nên bị ốm…
- Con không sao mà… xin lỗi phụ vương… – Tôi khẽ đáp.
Tôi chợt nhớ ra định hỏi gì ông, cũng định nói với ông điều gì, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy đầu óc mụ mị không thể nhớ ra.
- Trọng Thủy của Nam Việt, quả là có ngoài sức tưởng tượng của ta! – Đột nhiên ông lại đề cập đến anh ta. – Tuy nghe đồn hắn có vẻ ngoài xuất chúng, nhưng quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Có điều này nữa, như lời đồn, không phải hắn là một kẻ thú tính ác ma thâm hiểm sao? Hôm nay những gì thể hiện ra, lại hoàn toàn cho ta thấy trước mặt là một vị thế tử đạo mạo phi thường, lại rất lễ độ đúng mực, quả thật khiến ta cũng phân vân… một người có vẻ ngoài hào hoa quân tử như vậy, chẳng nhẽ lại quỷ quyệt độc ác mất tính người…
Đầu tôi có những khái niệm mơ hồ… quỷ quyệt độc ác ư?… anh ta dù rất tinh vi sâu sắc, nhưng tôi vẫn chưa từng thấy cái bản chất đến mức đó của anh ta… Nhưng anh ta cũng đã lừa được tôi đến tận giờ, ai biết được anh ta thực sự còn thâm hiểm đến đâu…
A, sao bây giờ tôi lại không tập trung suy nghĩ được gì thế này…
An Dương Vương lặng lẽ quan sát tôi rồi lại lên tiếng:
- Con đã chấp nhận nhiệm vụ vô cùng gian nan này nhưng ta vẫn thực sự hi vọng con có cơ hội được hạnh phúc, dù là cơ hội nhỏ nhoi. Lúc nãy khi Trọng Thủy trước mặt ta đầy kiên nghị và thành tâm nói rằng sẽ chăm sóc cho con, sẽ giữ gìn liên minh hòa hảo giữa Âu Lạc và Nam Việt, bản thân ta cũng tự nhiên cảm thấy an tâm, mặc dù lẽ ra ta nên luôn cảnh giác nghi kị trước bọn họ. Chỉ là, không hiểu sao ta cảm thấy Trọng Thủy này, khí chất, thần thái hoàn toàn giống như kẻ trượng phu đáng tin cậy, lại đầy vững vàng uy tín của một bậc vương tử… đúng là không biết nên miêu tả ra sao, những gì hắn biểu đạt ra ngoài không để người ta phải dè chừng, dường như đó là những lời thật tâm… Nếu không phải như vậy, thì chỉ có thể là do hắn quá tinh vi cao thủ, đến việc diễn tả ra bên ngoài cũng khéo léo, gấp cả ngàn lần những sứ giả khôn ngoan ta từng gặp…
- Phụ vương… muốn tin ư? Đừng…!
Không, tôi nghĩ vẫn nghĩ rằng không thể tin anh ta… người như anh ta, nhất định không thể tin được. Trước hết vì đó là Trọng Thủy mà tôi đã biết trước trong sử sách, thứ hai là vì tôi đã từng chứng kiến sự thâm thúy tinh vi của anh ta… anh ta đã lừa dối tôi…
- Ta cũng không rõ nữa! – An Dương vương thở dài – Nhưng ta thực tâm suy nghĩ rằng, nếu như có cơ hội cho con tìm được hạnh phúc và sống thanh thản hơn, không cần lo đến những mưu đồ chính trị thì quả là tốt, hơn nữa, không phải sự tình cũng sẽ tốt hơn sao, giá mà hòa bình bền vững thực sự có thể thiết lập, nhân dân có thể an cư lạc nghiệp, đó là điều mà ta hướng đến… cuộc hôn nhân này, dù sao cũng rất quan trọng…
Tôi muốn lên tiếng nói một vài điều gì đó, nhưng mỗi lúc lại cảm thấy giống như sắp tiếp tục mê man…
An Dương Vương nghĩ tôi còn mệt mỏi, ông quyết định rời đi để tôi nghỉ ngơi, còn dặn tôi cố gắng tĩnh dưỡng, mau chóng lấy lại sức để ngày mai có thể lên đường…
Cứ mê lại tỉnh, đến cảm giác ở từng đầu ngón tay cũng như không có … Vẫn có mùi hương nhè nhẹ nào đó quấn quanh không khí thở của tôi… chỉ biết rằng tôi càng cố hít thở, lại càng cảm thấy mơ hồ…
Tôi không mất hẳn ý thức, chỉ là cảm thấy chốc chốc mới tỉnh táo, chốc chốc đã như lạc vào cõi mê.
Có tiếng bước chân bên ngoài cửa, một giọng cung nữ truyền vào:
- Công chúa, thế tử Trọng Thủy muốn đến thăm người!
Sau đó cánh cửa mở ra, lại là giọng cung nữ đó:
- Có lẽ công chúa vẫn đang nghỉ, thật phiền thế tử…
- Không sao, ta vẫn có thể ngồi đợi …– Tôi nghe thấy âm điệu có vẻ lịch thiệp của anh ta – Dù sao hôm nay đến diện kiến nàng, mà lại chưa thể trò chuyện lời nào, trước hôn sự không phải nên tìm hiểu đối phương rõ hơn sao? Dù nàng còn mệt mỏi không thể tiếp chuyện, ta vẫn muốn bày tỏ chút quan tâm này…
- Vậy xin mời thế tử!
Mấy cung nữ nhanh chóng lui đi . Bóng dáng anh ta từ từ bước đến bên tôi sau khi cánh cửa đã khép lại.
Trên giường, tôi cố mở to và điều khiển đôi mắt lơ đãng. Trước mắt tôi là một thân hình cao lớn đang ngồi bên cạnh giường, gương mặt hoàn mỹ lãng tử hơi cúi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn tôi… Một nụ cười nhẹ thâm thúy trên môi cùng với âm sắc đầy mê lực:
- Cảm thấy thế nào?
- Anh… đã làm gì tôi? – Tôi nhìn anh ta dè chừng xen lẫn khó chịu, đôi môi thốt lên những tiếng nhỏ và đứt quãng.
- Ta không có ý xấu gì với nàng, chẳng qua muốn nàng giữ yên mọi chuyện một lúc, trước khi chúng ta có thể nói chuyện… – Anh ta đặt tay lên chiếc khánh trên cổ tôi – Cái này, ta cũng không muốn dùng với nàng…
Nói rồi anh ta tháo nó ra, lấy khăn gói lại rồi bỏ vào trong người.
- Loại hương liệu này đúng là rất dễ gây hoang mang đầu óc cho phụ nữ, dù sao cũng xin lỗi nàng…
Cái khánh vừa được tháo ra, mùi hương xung quanh tôi không còn, tự dưng cái cảm giác lâng lâng mơ hồ cũng dần không còn nữa. Tôi dần dần thanh tỉnh, chân tay vừa có cảm giác trở lại, tôi lập tức ngồi bật dậy.
Một sự dè chừng cao độ trong lòng tôi dâng lên, tôi với lấy thanh kiếm ngắn vẫn mang theo bên mình, rút ra chĩa về phía anh ta. Anh ta vẫn hoàn toàn bình thản, nụ cười vẫn đọng trên môi, thái độ không có gì nao núng.
- Đừng nói chuyện bằng những thứ này, hay nàng muốn cho ta xem nàng đã lợi hại đến đâu rồi? Một thời gian không gặp, nàng thay đổi nhiều quá!
Tôi vẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi kị, vẫn cầm chắc thanh kiếm trong tay để phòng bị. Anh ta nhẹ nhàng đưa ngón tay trỏ vừa vắn đặt trước mũi kiếm, điềm nhiên mà nói:
- Ta cho rằng nàng vẫn chưa đủ để đối phó lại ta đâu, sau này cũng đừng cố dùng kiếm hay có ý định sát thương ta bằng cách đơn giản như vậy!
Ngón trỏ anh ta trong chớp mắt nhanh lẹ xoay một vòng tròn nho nhỏ, thanh kiếm đã rời khỏi tay tôi rơi xuống đất.
Tôi trong lòng dâng lên cảm giác e sợ hoang mang hơn, Trọng Thủy này, anh ta không phải là kẻ đơn giản. Dù là tấn công anh ta hay đơn thuần là tự vệ, tôi vẫn chưa có đủ khả năng. Dù tôi có tập thêm một thời gian dài nữa, liệu có chắc có cơ hội chống lại anh ta?
- Còn chuyện này nữa ta phải nhắc trước với nàng…- Anh ta lại đột nhiên lên tiếng, lần này âm điệu nghe vẫn thong thả nhưng lại dần chuyển sang sắc lạnh ghê sợ, trên gương mặt cảm xúc cũng đột nhiên biến đổi như trở thành một con người khác – Ta ghét những kẻ chĩa kiếm vào ta, đặc biệt là phụ nữ…
Trong mắt anh ta đột nhiên ánh lên một tia nhìn tà ác khó lường, khiến trong giây lát tôi cảm thấy lạnh sống lưng lẫn cứng đờ toàn thân. Chỉ trong nháy mắt vậy thôi mà anh ta đã thể hiện ra nét mặt tàn khốc như vậy sao? Nét mặt của loài ma quỷ! Dường như tôi đã cảm nhận được…
Đây mới là bộ mặt thật của anh ta?
Cảm giác thật khiến người khác ớn lạnh kinh hãi. Tôi sực nhớ đến những gì anh ta đã nói đêm hôm đó, chính anh ta đã nói Trọng Thủy thực sự là một kẻ thâm độc vô nhân tính… còn nữa, anh ta còn kể về mình nhiều hơn với những chuyện khủng khiếp đã làm…
Nhớ đến đây, toàn thân tôi bỗng run rẩy. Dù cố tự trấn an cũng không dễ dàng vơi đi chút nào cảm giác sợ hãi cao độ xen lẫn tăng cường đề phòng…
Thế nhưng ngay sau đó, gương mặt anh ta lại ung dung trở lại, ánh mắt cũng nhanh chóng chuyển sang đầy thiện cảm. Anh ta tự ý đưa tay mân mê những lọn tóc lòa xòa trước trán tôi, đôi môi tự mỉm cười như đang thưởng thức.
Dù là như vậy, tôi làm sao có thể hết kinh hoàng, thậm chí còn kinh hoàng hơn khi chứng kiến một người có thể thay đổi bộ mặt nhanh đến vậy. Vẫn tràn ngập e dè sợ hãi, nhưng lại không dám có phản ứng gì, dù là gạt tay anh ta ra. Bây giờ đã biết thân phận lẫn bộ mặt thật của anh ta, tôi không thể không có những nhìn nhận khác…
- Không cần quá lo, nàng tốt hơn hết vẫn cứ sống như chính mình là được, ta thích điều đó! Có điều…
Anh ta ngưng lại lời nói trong giây lát, những ngón tay dài lướt qua sống mũi rồi lướt xuống làn môi tôi như trêu chọc, ánh mắt anh ta có chút phóng đãng, tuy nhiên lời nói vẫn đầy hàm ý nửa như đe dọa trước:
- Lần trước nàng nói cũng đúng, ta không còn là Tiểu Thần Long của nàng nữa, đã bước chân vào con đường này, nàng buộc phải chứng kiến con người thật của ta…
Khi ngón tay của anh ta lướt đến cằm, anh ta tiện thể dùng những ngón tay đó nâng mặt tôi lên, vừa vặn để đối diện với anh ta ở một góc đẹp.
- Bướng bỉnh, trong sáng, cố chấp, lạnh lùng ở nàng ta đều thích… và đôi khi cũng nên để nàng ngoan ngoãn như thế này một lúc…
Anh ta hôn tôi.
Tôi không chống cự, không phản ứng… Một phần là vì tôi trong lòng lúc này còn đầy hoang mang sợ hãi con người thật của anh ta, cũng biết chắc chống cự chỉ có thể là vô vọng…
Một phần quan trọng nữa, tôi cũng không có ý định chống cự. Đối với những chuyện này, tôi nên cảm thấy vô nghĩa…
Một nụ hôn ư?
Trái tim đã mệt mỏi bất lực, dường như nó cũng muốn nghỉ ngơi, phó mặc tất cả rồi…
Khi được hôn, nếu trái tim không hồi hộp rung động, thì nụ hôn đó có còn nghĩa lý gì chứ?
Tôi mặc kệ cho anh ta tùy ý hôn, cố mặc kệ cho đôi môi, đầu lưỡi của anh ta có điêu luyện đến đâu… tôi vẫn như thả hồn mình vào một thế giới trống rỗng…
Thậm chí ngay cả khi bàn tay của anh ta bắt đầu không yên vị, như con rắn khéo léo luồn vào dưới từng lớp áo… tôi chỉ bất ngờ trong thoáng chốc rùng mình kinh sợ, nhưng lại nhanh chóng từ bỏ cái ý định chống cự…
Nếu không phải tôi đã lóa mắt, tại sao lại có thể nhìn thấy người đang đứng trong sảnh này là Tiểu Thần Long?
Đôi chân tôi vẫn đang chôn giữa sảnh, đôi bàn tay nâng vạt áo váy cũng đã buông thõng xuống từ bao giờ. Tôi như chết đứng ngay lúc đó…
Đối lập với ánh mắt hỗn loạn của tôi, ánh mắt người đó hướng về phía tôi đầy thiện cảm, trên môi còn khẽ cười…
- Thế tử, đây chính là công chúa duy nhất của ta! – An Dương Vương lên tiếng giới thiệu, ông có lẽ cũng nhìn thấy thái độ giống như kẻ mất hồn của tôi, trong mắt ông dường như cũng đang thoáng qua phân vân nghi hoặc…
Anh ta vô cùng bình tĩnh, biểu cảm rất tự nhiên và lịch sự.
- Cuối cùng cũng được gặp nàng, công chúa… ta là Trọng Thủy, người đã có hôn ước với nàng…
Không thể nào, tại sao lại là anh ta? Tiểu Thần Long, anh ta đang đứng đây, ngay trước mặt tôi, giới thiệu mình là Trọng Thủy? Chẳng nhẽ anh ta đang bày trò gì sao?
Không, trong lòng tôi có cái cảm giác nao nao bất ổn khó diễn tả… Dù anh ta có thông minh mưu lược đến đâu, cũng không thể nào bày ra chuyện lớn lao này…
Tôi vẫn chưa thốt được câu nào, thậm chí cổ họng cũng như ứ tắc lại, mắt chỉ mở to nhìn anh ta chằm chằm dò xét ngờ vực…
Anh ta nhìn tôi, dường như rất hiểu nội dung ý nghĩ và mọi nghi vấn tất yếu trong đầu tôi, trên đôi môi vẫn thoáng một nụ cười nhẹ, sau đó xoay người đi ra phía một người tùy tùng đang bưng một cái hộp lễ vật đựng trang sức quý. Anh ta cầm lên một cái khánh bằng ngọc thạch, xem qua cũng thấy vô cùng giá trị. Hướng lên phía An Dương Vương, anh ta tỏ ra cung kính thành tâm mà nói:
- Thưa bệ hạ, phụ vương của ta có trao cho ta khánh này, là bảo vật quốc gia, nói rằng khi ta đến gặp người vợ tương lai của mình, nhất định phải đeo tặng cho nàng, xin phép bệ hạ cho ta được hoàn thành tâm ý này trước…
An Dương Vương lập tức khẽ gật đầu. Anh ta nhanh chóng bước đến phía tôi, trước con mắt ngỡ ngàng của tôi, vòng tay qua cổ tôi đeo chiếc khánh. Anh ta cúi xuống bên cổ tôi, động tác như đang thận trọng cài hai đầu sợi dây với nhau. Dường như trên sợi dây đeo của chiếc khánh này có thoang thoảng một mùi hương liệu lạ, càng ngửi càng thấy quyện vào tâm trí, khiến đầu óc cứ vừa tỉnh rồi lại thoáng mơ mơ hồ hồ…
- Đừng nói gì cả…- Giọng anh ta khe khẽ bên tai – Trước mặt bệ hạ lúc này, ta hi vọng nàng không nhắc đến chuyện chúng ta đã từng gặp nhau… lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện…
Thì ra anh ta muốn nhân cơ hội nhắc nhở tôi như vậy… anh ta… thực sự là Trọng Thủy sao?
Có rất nhiều cảm giác từ mông lung, rối ren đến lo ngại trong lòng tôi nảy sinh. Đối với tôi chuyện trước mắt này nếu là sự thật thì nó sẽ không khác gì một cú đánh mạnh giáng vào đầu…
Nhân vật Trọng Thủy đáng dè dừng trong lịch sử, lại là một người tôi từng quen trước, hơn nữa… lại chính là anh ta…
Những kí ức, những chuyện đã xảy ra giữa tôi và anh ta trong khoảnh khắc tái hiện, kết nối như một sợi dây liên kết ngày một rõ ràng…
Không phải là không có lý đâu… đêm hôm đó, thái độ rất lạ của anh ta…, tôi đã vô tình nói cho anh ta biết chuyện mình phải kết hôn với “Trọng Thủy”, và những gì anh ta trả lời, như thể anh ta hiểu rõ kẻ đó như chính bản thân mình… và cả những lời hàm ý anh ta vừa nói mấy hôm trước…
Anh ta chính là Trọng Thủy? Anh ta đã sớm biết tất cả?
Là như vậy sao? Làm sao tôi có thể chấp nhận thêm một sự thật đột ngột này…
Trọng Thủy… vậy trước đó anh ta đã lừa dối tôi… Lừa dối tôi thêm một lần nữa, mà còn vô cùng nghiêm trọng … sự thật trước mắt này, có thực sự là quá phũ phàng?
Cõi lòng tôi vốn vì một chuyện mà trở nên tê tái, muốn tự đóng băng lại những miệng vết thương còn âm ỉ…
Ngày hôm nay, tôi lại như càng rơi vào một hố băng, sự thật này đủ để tôi cảm thấy lạnh toát người… Tôi rốt cuộc nên làm gì đây? Bây giờ tôi hoàn toàn hoang mang, đầu tôi muốn nổ tung thực sự…
- Công chúa, con làm sao thế? – Đột nhiên thấy tiếng An Dương Vương lo lắng thốt lên – Tại sao lại đờ đẫn, mặt trắng bệch như vậy?
- Con…con… – Tôi cảm thấy dù là thân thể hay tâm trí cũng đều khánh kiệt rồi, cả người như muốn ngã xuống.
Sự hoang mang hỗn độn trong suy tưởng của tôi, cộng với cái cảm giác mụ mị do mùi hương trên sợi dây đem tới khiến người tôi nhanh chóng lả đi. Một vòng tay rất nhanh đã nhân cơ hội đỡ lấy tôi vào lòng. Bên tai tôi vẫn còn nghe được loáng thoáng thanh âm của anh ta.
- Xin thứ lỗi thất lễ, bệ hạ!… Ta nghĩ rằng công chúa đã quá mệt mỏi hay vì hồi hộp lo lắng cho hôn sự, có lẽ nàng cần lui xuống nghỉ ngơi…
Dường như bệ hạ lúc này đang chứng kiến cũng tin là tôi vì bị kiệt sức hay mệt mỏi, ông nhanh chóng đồng tình và sai người đưa tôi trở về phòng nghỉ ngơi trước…
…
…
Sau khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trong phòng công chúa, bên cạnh còn có An Dương Vương, gương mặt ông vẫn đầy lo âu.
Thấy tôi tỉnh lại, ông vội vã ân cần mà hỏi:
- Minh… à không, công chúa, con cảm thấy thế nào?
Tôi định ngồi dậy, chợt cảm thấy người vẫn như yếu ớt không xương, đầu óc tuy nhận thức được, nhưng vẫn có cảm giác lâng lâng hão huyền… Vì vậy dù cố gắng, tôi vẫn chỉ có thể khẽ xoay đầu sang phía ông, cố lắng tai nghe.
- Sao lại như thế này? Con quá lo lắng nên sinh bệnh rồi ư? Hay là do mấy hôm trước đi đường xa nên bị ốm…
- Con không sao mà… xin lỗi phụ vương… – Tôi khẽ đáp.
Tôi chợt nhớ ra định hỏi gì ông, cũng định nói với ông điều gì, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy đầu óc mụ mị không thể nhớ ra.
- Trọng Thủy của Nam Việt, quả là có ngoài sức tưởng tượng của ta! – Đột nhiên ông lại đề cập đến anh ta. – Tuy nghe đồn hắn có vẻ ngoài xuất chúng, nhưng quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Có điều này nữa, như lời đồn, không phải hắn là một kẻ thú tính ác ma thâm hiểm sao? Hôm nay những gì thể hiện ra, lại hoàn toàn cho ta thấy trước mặt là một vị thế tử đạo mạo phi thường, lại rất lễ độ đúng mực, quả thật khiến ta cũng phân vân… một người có vẻ ngoài hào hoa quân tử như vậy, chẳng nhẽ lại quỷ quyệt độc ác mất tính người…
Đầu tôi có những khái niệm mơ hồ… quỷ quyệt độc ác ư?… anh ta dù rất tinh vi sâu sắc, nhưng tôi vẫn chưa từng thấy cái bản chất đến mức đó của anh ta… Nhưng anh ta cũng đã lừa được tôi đến tận giờ, ai biết được anh ta thực sự còn thâm hiểm đến đâu…
A, sao bây giờ tôi lại không tập trung suy nghĩ được gì thế này…
An Dương Vương lặng lẽ quan sát tôi rồi lại lên tiếng:
- Con đã chấp nhận nhiệm vụ vô cùng gian nan này nhưng ta vẫn thực sự hi vọng con có cơ hội được hạnh phúc, dù là cơ hội nhỏ nhoi. Lúc nãy khi Trọng Thủy trước mặt ta đầy kiên nghị và thành tâm nói rằng sẽ chăm sóc cho con, sẽ giữ gìn liên minh hòa hảo giữa Âu Lạc và Nam Việt, bản thân ta cũng tự nhiên cảm thấy an tâm, mặc dù lẽ ra ta nên luôn cảnh giác nghi kị trước bọn họ. Chỉ là, không hiểu sao ta cảm thấy Trọng Thủy này, khí chất, thần thái hoàn toàn giống như kẻ trượng phu đáng tin cậy, lại đầy vững vàng uy tín của một bậc vương tử… đúng là không biết nên miêu tả ra sao, những gì hắn biểu đạt ra ngoài không để người ta phải dè chừng, dường như đó là những lời thật tâm… Nếu không phải như vậy, thì chỉ có thể là do hắn quá tinh vi cao thủ, đến việc diễn tả ra bên ngoài cũng khéo léo, gấp cả ngàn lần những sứ giả khôn ngoan ta từng gặp…
- Phụ vương… muốn tin ư? Đừng…!
Không, tôi nghĩ vẫn nghĩ rằng không thể tin anh ta… người như anh ta, nhất định không thể tin được. Trước hết vì đó là Trọng Thủy mà tôi đã biết trước trong sử sách, thứ hai là vì tôi đã từng chứng kiến sự thâm thúy tinh vi của anh ta… anh ta đã lừa dối tôi…
- Ta cũng không rõ nữa! – An Dương vương thở dài – Nhưng ta thực tâm suy nghĩ rằng, nếu như có cơ hội cho con tìm được hạnh phúc và sống thanh thản hơn, không cần lo đến những mưu đồ chính trị thì quả là tốt, hơn nữa, không phải sự tình cũng sẽ tốt hơn sao, giá mà hòa bình bền vững thực sự có thể thiết lập, nhân dân có thể an cư lạc nghiệp, đó là điều mà ta hướng đến… cuộc hôn nhân này, dù sao cũng rất quan trọng…
Tôi muốn lên tiếng nói một vài điều gì đó, nhưng mỗi lúc lại cảm thấy giống như sắp tiếp tục mê man…
An Dương Vương nghĩ tôi còn mệt mỏi, ông quyết định rời đi để tôi nghỉ ngơi, còn dặn tôi cố gắng tĩnh dưỡng, mau chóng lấy lại sức để ngày mai có thể lên đường…
Cứ mê lại tỉnh, đến cảm giác ở từng đầu ngón tay cũng như không có … Vẫn có mùi hương nhè nhẹ nào đó quấn quanh không khí thở của tôi… chỉ biết rằng tôi càng cố hít thở, lại càng cảm thấy mơ hồ…
Tôi không mất hẳn ý thức, chỉ là cảm thấy chốc chốc mới tỉnh táo, chốc chốc đã như lạc vào cõi mê.
Có tiếng bước chân bên ngoài cửa, một giọng cung nữ truyền vào:
- Công chúa, thế tử Trọng Thủy muốn đến thăm người!
Sau đó cánh cửa mở ra, lại là giọng cung nữ đó:
- Có lẽ công chúa vẫn đang nghỉ, thật phiền thế tử…
- Không sao, ta vẫn có thể ngồi đợi …– Tôi nghe thấy âm điệu có vẻ lịch thiệp của anh ta – Dù sao hôm nay đến diện kiến nàng, mà lại chưa thể trò chuyện lời nào, trước hôn sự không phải nên tìm hiểu đối phương rõ hơn sao? Dù nàng còn mệt mỏi không thể tiếp chuyện, ta vẫn muốn bày tỏ chút quan tâm này…
- Vậy xin mời thế tử!
Mấy cung nữ nhanh chóng lui đi . Bóng dáng anh ta từ từ bước đến bên tôi sau khi cánh cửa đã khép lại.
Trên giường, tôi cố mở to và điều khiển đôi mắt lơ đãng. Trước mắt tôi là một thân hình cao lớn đang ngồi bên cạnh giường, gương mặt hoàn mỹ lãng tử hơi cúi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn tôi… Một nụ cười nhẹ thâm thúy trên môi cùng với âm sắc đầy mê lực:
- Cảm thấy thế nào?
- Anh… đã làm gì tôi? – Tôi nhìn anh ta dè chừng xen lẫn khó chịu, đôi môi thốt lên những tiếng nhỏ và đứt quãng.
- Ta không có ý xấu gì với nàng, chẳng qua muốn nàng giữ yên mọi chuyện một lúc, trước khi chúng ta có thể nói chuyện… – Anh ta đặt tay lên chiếc khánh trên cổ tôi – Cái này, ta cũng không muốn dùng với nàng…
Nói rồi anh ta tháo nó ra, lấy khăn gói lại rồi bỏ vào trong người.
- Loại hương liệu này đúng là rất dễ gây hoang mang đầu óc cho phụ nữ, dù sao cũng xin lỗi nàng…
Cái khánh vừa được tháo ra, mùi hương xung quanh tôi không còn, tự dưng cái cảm giác lâng lâng mơ hồ cũng dần không còn nữa. Tôi dần dần thanh tỉnh, chân tay vừa có cảm giác trở lại, tôi lập tức ngồi bật dậy.
Một sự dè chừng cao độ trong lòng tôi dâng lên, tôi với lấy thanh kiếm ngắn vẫn mang theo bên mình, rút ra chĩa về phía anh ta. Anh ta vẫn hoàn toàn bình thản, nụ cười vẫn đọng trên môi, thái độ không có gì nao núng.
- Đừng nói chuyện bằng những thứ này, hay nàng muốn cho ta xem nàng đã lợi hại đến đâu rồi? Một thời gian không gặp, nàng thay đổi nhiều quá!
Tôi vẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi kị, vẫn cầm chắc thanh kiếm trong tay để phòng bị. Anh ta nhẹ nhàng đưa ngón tay trỏ vừa vắn đặt trước mũi kiếm, điềm nhiên mà nói:
- Ta cho rằng nàng vẫn chưa đủ để đối phó lại ta đâu, sau này cũng đừng cố dùng kiếm hay có ý định sát thương ta bằng cách đơn giản như vậy!
Ngón trỏ anh ta trong chớp mắt nhanh lẹ xoay một vòng tròn nho nhỏ, thanh kiếm đã rời khỏi tay tôi rơi xuống đất.
Tôi trong lòng dâng lên cảm giác e sợ hoang mang hơn, Trọng Thủy này, anh ta không phải là kẻ đơn giản. Dù là tấn công anh ta hay đơn thuần là tự vệ, tôi vẫn chưa có đủ khả năng. Dù tôi có tập thêm một thời gian dài nữa, liệu có chắc có cơ hội chống lại anh ta?
- Còn chuyện này nữa ta phải nhắc trước với nàng…- Anh ta lại đột nhiên lên tiếng, lần này âm điệu nghe vẫn thong thả nhưng lại dần chuyển sang sắc lạnh ghê sợ, trên gương mặt cảm xúc cũng đột nhiên biến đổi như trở thành một con người khác – Ta ghét những kẻ chĩa kiếm vào ta, đặc biệt là phụ nữ…
Trong mắt anh ta đột nhiên ánh lên một tia nhìn tà ác khó lường, khiến trong giây lát tôi cảm thấy lạnh sống lưng lẫn cứng đờ toàn thân. Chỉ trong nháy mắt vậy thôi mà anh ta đã thể hiện ra nét mặt tàn khốc như vậy sao? Nét mặt của loài ma quỷ! Dường như tôi đã cảm nhận được…
Đây mới là bộ mặt thật của anh ta?
Cảm giác thật khiến người khác ớn lạnh kinh hãi. Tôi sực nhớ đến những gì anh ta đã nói đêm hôm đó, chính anh ta đã nói Trọng Thủy thực sự là một kẻ thâm độc vô nhân tính… còn nữa, anh ta còn kể về mình nhiều hơn với những chuyện khủng khiếp đã làm…
Nhớ đến đây, toàn thân tôi bỗng run rẩy. Dù cố tự trấn an cũng không dễ dàng vơi đi chút nào cảm giác sợ hãi cao độ xen lẫn tăng cường đề phòng…
Thế nhưng ngay sau đó, gương mặt anh ta lại ung dung trở lại, ánh mắt cũng nhanh chóng chuyển sang đầy thiện cảm. Anh ta tự ý đưa tay mân mê những lọn tóc lòa xòa trước trán tôi, đôi môi tự mỉm cười như đang thưởng thức.
Dù là như vậy, tôi làm sao có thể hết kinh hoàng, thậm chí còn kinh hoàng hơn khi chứng kiến một người có thể thay đổi bộ mặt nhanh đến vậy. Vẫn tràn ngập e dè sợ hãi, nhưng lại không dám có phản ứng gì, dù là gạt tay anh ta ra. Bây giờ đã biết thân phận lẫn bộ mặt thật của anh ta, tôi không thể không có những nhìn nhận khác…
- Không cần quá lo, nàng tốt hơn hết vẫn cứ sống như chính mình là được, ta thích điều đó! Có điều…
Anh ta ngưng lại lời nói trong giây lát, những ngón tay dài lướt qua sống mũi rồi lướt xuống làn môi tôi như trêu chọc, ánh mắt anh ta có chút phóng đãng, tuy nhiên lời nói vẫn đầy hàm ý nửa như đe dọa trước:
- Lần trước nàng nói cũng đúng, ta không còn là Tiểu Thần Long của nàng nữa, đã bước chân vào con đường này, nàng buộc phải chứng kiến con người thật của ta…
Khi ngón tay của anh ta lướt đến cằm, anh ta tiện thể dùng những ngón tay đó nâng mặt tôi lên, vừa vặn để đối diện với anh ta ở một góc đẹp.
- Bướng bỉnh, trong sáng, cố chấp, lạnh lùng ở nàng ta đều thích… và đôi khi cũng nên để nàng ngoan ngoãn như thế này một lúc…
Anh ta hôn tôi.
Tôi không chống cự, không phản ứng… Một phần là vì tôi trong lòng lúc này còn đầy hoang mang sợ hãi con người thật của anh ta, cũng biết chắc chống cự chỉ có thể là vô vọng…
Một phần quan trọng nữa, tôi cũng không có ý định chống cự. Đối với những chuyện này, tôi nên cảm thấy vô nghĩa…
Một nụ hôn ư?
Trái tim đã mệt mỏi bất lực, dường như nó cũng muốn nghỉ ngơi, phó mặc tất cả rồi…
Khi được hôn, nếu trái tim không hồi hộp rung động, thì nụ hôn đó có còn nghĩa lý gì chứ?
Tôi mặc kệ cho anh ta tùy ý hôn, cố mặc kệ cho đôi môi, đầu lưỡi của anh ta có điêu luyện đến đâu… tôi vẫn như thả hồn mình vào một thế giới trống rỗng…
Thậm chí ngay cả khi bàn tay của anh ta bắt đầu không yên vị, như con rắn khéo léo luồn vào dưới từng lớp áo… tôi chỉ bất ngờ trong thoáng chốc rùng mình kinh sợ, nhưng lại nhanh chóng từ bỏ cái ý định chống cự…
Danh sách chương