Tôi biết bình thường mình không thể chạy thoát khỏi hắn. Như lần trước, không chống cự nổi hắn. Hắn mạnh bạo đến vậy…

Làm sao đây? Tôi khẽ cắn môi, trên mặt biểu hiện thái độ ấm ức không cam tâm, cái trán nhíu lại, đôi mắt có chút lơ đãng vì mải mê suy nghĩ đối sách…

Nhưng tôi cũng không thể hoàn toàn tập trung được là bao khi hơi thở ấm nóng của hắn vẫn đang ở rất gần, còn có cả một cặp mắt đang chăm chú nhìn tôi… Hắn như chưa từng bỏ lỡ một chút diễn cảm nào trên gương mặt tôi.

Gần quá… Tuy tôi đã áp chặt lưng xuống nệm mỏng, theo phản xạ cố thu người, né càng xa hắn càng tốt và hắn vẫn còn chống khuỷu tay đỡ lấy một phần trọng lượng, nhưng ở cái khoảng cách và tư thế quá nguy hiểm này, làm sao tôi có thể không bị nhiễu loạn?

Từ lúc đó đến giờ, hắn vẫn chưa có một hành động nào thêm, vẫn ngắm tôi bằng ánh mắt say sưa… Không chỉ như vậy đâu, có phải là ánh mắt hắn như đang khiêu khích, như đang giễu cợt lấy sự vô dụng của tôi, vì hắn biết tôi không thể chạy được nên cố tình kéo dài thêm thời gian để tự thưởng thức, để tự tiêu khiển không?

Thật kì quặc…

- Này… này…! – Cuối cùng tôi cũng khó khăn mở miệng – Ngươi đang làm gì vậy?

Hình như tôi đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc rồi. Cái gì mà “ngươi đang làm gì vậy?” , lẽ ra phải gay gắt bắt hắn lui ra…

- Thật ra bây giờ ta rất muốn vồ lấy ngươi! – Hắn không chút bối rối mà thừa nhận, tại sao gương mặt hắn có thể thản nhiên trơ trơ khi nói ra điều này cơ chứ – Nhưng vì một thời gian dài không được nhìn thấy ngươi, ta lại muốn từ từ ngắm kĩ ngươi thêm một lát… Trong suốt quãng thời gian đó, ta từng cố gắng làm rất nhiều việc để không bận tâm đến ngươi nữa, nhưng chỉ vô tình thoáng nghĩ đến ngươi thôi là ta lại cảm thấy rất khó chịu trong lòng rồi, ngươi đúng là kẻ luôn làm cho ta như ngồi trên đống lửa…

- Vậy ngươi nên tránh xa ta ra, đỡ cảm thấy khó chịu… – Tôi chợt tiếp lời, mong tìm được lý lẽ để thoát thân – Đúng đấy, ngươi buông ta ra đi! Thả ta ra đi!

- Ngươi nhất định không thể ngoan ngoãn theo ta phải không? – Hắn khó chịu hỏi.

- Ta không thích thế này, không phải như thế này…! – Tôi vẫn một mực muốn thoát khỏi hắn, vụng về lúng túng tìm cách cựa mình ra.

Hắn vẫn vững chắc như khóa thép không hề lay chuyển…

Trong mắt tôi biểu hiện càng lúc càng rõ sự lo sợ mông lung…

Nghe thấy vậy, nhìn thấy vậy, đột nhiên trong mắt hắn bỗng dâng lên một nỗi niềm gì đó. Hắn có phải đang không hài lòng? Ánh mắt ấy trùng xuống, một tiếng thở dài ảm đạm…

Tiếng thở dài ấy, giống như những tiếng thở dài giữa đêm trong căn nhà gỗ… ám ảnh tôi khó có thể quên.

Tiếng thở đó tưởng như ngay bên cạnh, nhưng lại như muôn trùng xa xôi … đó là cái ranh giới cách trở giữa tôi và hắn… để rồi biền biệt một tháng không còn nhìn thấy nhau, lại còn suýt nữa có hiểu lầm trầm trọng…

- Đùa thế là đủ rồi! – Bất chợt hắn xoay người nằm xuống bên trong, trước đôi mắt ngỡ ngàng của tôi, hắn cười khẩy rồi lấy tay cốc nhẹ vào trán tôi – Ngủ đi!

Tôi cứng ngắc người. Hắn định tha cho tôi sao?

Hắn nói gì vậy? Đùa ư?

- Ngươi… ngươi… vừa nãy cũng chỉ là đùa à? – Tôi chưa hết e ngại đề phòng mà hỏi.

- Dù sao ta cũng muốn làm thật, đừng vội mừng! – Hắn trên thế thắng mà đe dọa – Chẳng qua cái bộ dạng bê bết nước mắt của ngươi hôm đó còn ám ảnh ta, nếu không thì bây giờ ta đã chiếm luôn lấy ngươi rồi…

Tôi tự nhiên thấy yên lòng, thở phào nhẹ nhõm. Thì ra hắn vẫn còn có lương tâm.

Cảm giác nhẹ lòng khiến tôi thấy thật thoải mái, thư thái nhìn thấy rõ trên gương mặt, tựa như vừa thoát một kiếp nạn.

Nhưng có phải biểu hiện của tôi rõ ràng quá hay không…

Tại sao khi tôi vừa chớp mắt nhìn lại hắn, đã thấy hắn vô cùng đăm chiêu, tựa như có nỗi khổ tâm khó diễn đạt…

Là tại vì tôi cảm thấy may mắn khi hắn không chạm vào tôi nữa nên hắn mới phiền lòng hay sao? Như vậy có khi nào hắn sẽ lại nghĩ tôi vẫn ghét hắn như lần trước…

Lần trước quả thật tôi đã rất sợ hãi…

Tôi không dám nhìn thẳng hắn nữa, trong lòng tôi rối ren…

Dù thế nào thì tôi cũng chưa đủ tâm lý để tiếp nhận chuyện đó mà… chí ít thì tôi cũng phải cảm thấy nó quá nhanh chứ?

- Còn không mau đi nghỉ đi, nếu không ta sẽ không bỏ qua đâu! – Hắn lấy ra chiếc chăn mỏng, phủ lên người tôi rồi xoay người nằm ngửa xuống, gác tay lên trán.

Nghỉ ư? Này, dù không xảy ra chuyện gì nhưng làm sao tôi có thể ngủ chung giường với hắn? Tại sao tôi phải bắt buộc ở đây chứ?

- Cao Lỗ, nhà của ngươi rộng lớn như vậy, đâu nhất thiết phải ngủ chung giường… còn nữa, a, cớ gì ta phải ở đây? Ta phải về chỗ của ta!

Tôi nghĩ vậy lập tức ngồi dậy, một cái chân vừa thò xuống giường thì đã bị kéo ngược trở lại.

Vừa quay ra nhìn hắn, đã thấy bộ mặt nghiêm túc, ánh mắt hắn thoáng âu lo. Hắn dùng cái giọng nghiêm nghị, không có vẻ gì là đùa cợt:

- Ở lại đây đi, ta đã nói sẽ không làm gì ngươi rồi!

Nói rồi hắn tự mình bước xuống giường, dáng vẻ phiền não bước về phía bàn gỗ gần kệ sách, không quay đầu lại mà nói:

- Nếu như người không muốn gả cho tên thế tử đó, đêm nay hãy ở lại đây đi. Dù sao như thế này mọi người sẽ đều nghĩ ngươi đã là người của ta rồi… ngày mai dù có chuyện gì xảy ra, phản ứng của bệ hạ ra sao, ngươi chỉ cần im lặng, tất cả cứ để ta ứng phó….

Hắn kéo chiếc ghế gỗ ngồi xuống, ưu phiền không những không vơi đi chút nào mà ngày càng chất chứa rồi cứ thế, từng chút từng chút phơi bày ra. Tựa như có rất nhiều nỗi ưu phiền, chỉ cần trông cái dáng hắn ngồi, cả cái cách hắn đưa tay chống lên trán che đi một phần gương mặt, quay nghiêng đầu như muốn che giấu biểu cảm khỏi tầm mắt của tôi… tất cả đã vạch trần tâm trạng của hắn rồi…

Không khí đột nhiên nặng nề.

Tại sao chứ?

Cao Lỗ giận tôi sao?

Hay còn vì hắn đang lo lắng cho ngày mai phải đối mặt với những chuyện phức tạp?

Đúng vậy, chúng tôi đã không làm theo ý An Dương Vương, tự ý bỏ đi, tôi còn thẳng thừng từ chối hôn sự với Trọng Thủy… Có phải tôi đã làm một việc rất liều lĩnh?

Dù lúc ấy Cao Lỗ nói sẽ bảo vệ tôi, không để tôi rơi vào cuộc hôn nhân chính trị không đáng tin tưởng… nhưng quả thật mọi chuyện sẽ không hề đơn giản…

Ngày mai phải ứng phó như thế nào đây?

Dường như suốt lúc vừa nãy tôi vẫn còn vô tư, chỉ lo nghĩ cách làm sao thoát khỏi hắn. Còn hắn, ra là hắn đã tính toán cả rồi ư? Dù là trêu đùa tôi, nhưng hóa ra hắn vẫn luôn tìm cách ứng phó… Tôi đã hiểu lầm hắn chăng?

Thâm tâm tôi dao động mạnh mẽ, cảm giác còn như có trăm ngàn con kiến đang cắn xé… tại sao lại khó chịu như vậy chứ?

Trước giờ hắn đều là người bình tĩnh mà quyết đoán, chắc chỉ do tính cách không ra đâu vào đâu của tôi, những việc tôi đã làm, những cách tôi cư xử với hắn mới thách thức, khiêu khích giới hạn chịu đựng của hắn, hắn từng nói chỉ có tôi mới khiến cho hắn có lúc muốn phát điên…

Có lẽ chỉ có số ít lần hắn cảm thấy không thể kìm nén mà muốn bộc phát, như lần đầu hắn hung bạo cưỡng hôn để hạ thấp danh dự, sĩ diện của tôi và lần hắn suýt chiếm đoạt tôi trong căn nhà gỗ… Tóm lại là những chuyện liên quan đến tôi, do sự cố chấp của tôi… Còn lại thì hắn chưa bao giờ mất đi uy nghiêm, suy xét và lý trí…

Không còn thấy lo sợ hắn sẽ làm gì mình nữa, nhưng tôi vẫn không yên tâm mà đi ngủ được, vẫn cứ ngước mắt ra phía hắn quan sát. Hắn tỏ ra không bận tâm, một mực chuyên tâm vào công việc của mình.

Hắn đã lấy ra vài cuộn tài liệu bằng nan tre và da thú, đôi mắt tập trung nghiên cứu…

Muộn thế này rồi còn làm gì chứ?

A, không phải hắn đã đi suốt cả ngày đường sao? Cơm cũng chưa dùng, cũng chưa nghỉ ngơi một chút nào cả, hà cớ phải làm khó dễ cho bản thân mình như vậy…

Tôi chợt ngẫm ra cái vị thế của hắn đối với triều đình và đất nước này. Trên danh nghĩa thì là Lạc tướng, là tướng quân lo việc binh nhưng hắn vẫn tham gia xử lý, lo lắng đến những việc chính sự khác… Một tướng quân bình thường thôi thì trong nhà sẽ không lắm văn thư đến vậy…

Tôi đang quan tâm đến hắn sao? Đang nghĩ cho hắn sao?

Trước nay chưa từng để ý đến…

Nhưng mà, tại sao hắn cứ muốn ôm đồm hết như vậy, chuyện này cũng liên quan đến tôi, tôi cũng muốn bản thân mình có trách nhiệm một chút…

Tôi muốn biết hắn đang lo nghĩ cái gì…

Tôi lại ngồi dậy, bước xuống giường đi về phía hắn. Từ nãy hình như hắn chưa từng thay đổi tư thế, vẫn chống tay lên trán, đầu hơi cúi thấp như vậy…

Tôi đến gần mới phát hiện ra, thì ra hắn đã ngủ gật trong cái tư thế đó. Còn làm bộ làm tịch, để xem hắn ngủ gật sẽ mất phong độ đến đâu?

Tôi khoanh tay tì xuống cạnh bàn đối diện, thích thú nhìn gương mặt ngủ gật này của hắn… Việc hắn mệt mỏi mà thiếp đi một lát cũng là lẽ đương nhiên nhưng mà tôi vẫn cảm thấy rất cao hứng, hôm nay còn nhìn thấy được bộ mặt này của hắn.

Đôi mắt hắn khép lại, gương mặt nghiêng nghiêng… bây giờ quan sát kĩ, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn tuấn tú khôi khô… từ lông mày, mắt, mũi, miệng… kết hợp lại thành một khuôn mặt đẹp trai nam tính, đầy khí chất uy lực… dù hắn có đang ngủ, nhưng phong thái vẫn không mất đi, lúc này hắn đơn thuần giống như một con mãnh ưng đang nghỉ trên ngọn cây thư giãn sau một ngày dài …

Hơi thở của hắn đều đều… hắn đã ngủ say thật rồi?

Một lúc sau thấy đôi lông mày rậm nhíu nhíu lại, một vài tiếng thở nặng nhọc hơn…

Chẳng nhẽ lúc ngủ vẫn phải lo lắng sao?

Tôi vươn tay chạm vào gương mặt hắn, ngón tay xoa xoa chỗ trán nhíu lại, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại muốn làm thế.

Đến lúc nhận ra hành động kì quặc của mình thì đã thấy một bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay tôi. Đôi mắt sáng quắc mở ra nhìn tôi chăm chăm.

- A, ta… – Tôi lúng túng, miệng lưỡi lắp bắp, hai má nóng bừng – Ta không cố ý quấy nhiễu ngươi, chỉ là…

- Đi ngủ! – Hắn nghiêm giọng, chỉ có nói một câu như vậy rồi lại tập trung nhìn xuống văn thư trước mặt.

Có chút hụt hẫng thoáng qua, tôi không biết phải làm gì thêm, như một con cún ngoan ngoãn tội nghiệp cúp đuôi bỏ về phía giường… Chẳng rõ sao lúc này lại thấy hơi sợ hắn.

Cao Lỗ đáng ghét, tỏ ra tập trung như vậy , uy nghiêm như vậy để làm gì chứ?

Cảm giác như lúc này không thích hợp để lằng nhằng hay trêu đùa với hắn…

Thôi kệ hắn đi, tôi đi ngủ!

Tôi cuộn tròn mình trong cái chăn mỏng, xoay mặt úp vào tường. Không quan tâm nữa, chỉ có hắn mới có thể tỏ ra mình nguy hiểm sao?

Nhưng sao thấy tức tối quá… Có phải hắn cũng đang giận không? Hắn có quyền gì mà giận chứ?

Chắc không phải đâu, hắn không giống loại người hay để bụng, hắn đã nói hắn chỉ đùa mà… chắc tại hắn lo lắng quá thôi…

Xoay qua xoay lại, lăn lộn vài vòng, đổi đủ tư thế nằm… mãi tôi mới thiêm thiếp ngủ được…

Trời càng về đêm hình như càng lạnh hơn…





Tôi đang ở trong mơ, một giấc mơ không ngờ tới…

Tôi đang đứng đâu? Tại sao khung cảnh xung quanh u ám thê lương đến vậy?

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, thì ra là một chiều muộn hoàng hôn, phía chân trời kia đang đỏ thẫm. Màu đỏ thẫm như máu…

Nhấc một bước chân, tôi cảm thấy chân mình chạm vào vật gì mềm mềm, khi nhìn xuống, tôi kinh hãi giật mình: Xác chết!

A, nơi này không phải là nghĩa địa chứ, tại sao lại nhiều xác chết đến như vậy?

Bàng hoàng tôi nhận ra mình đang đứng giữa một chiến trường đã tàn, ngập tràn màu đỏ thẫm bi thảm của máu, hòa trộn với nền trời hoàng hôn thành một màu đỏ quạu…

Thật đáng sợ!

Máu… người chết… rất nhiều người chết…

Giáp gươm văng đầy, xác binh lính ngổn ngang… tại sao lại thê thảm như vậy chứ?

Tôi hỗn loạn tột độ, tôi chưa bao giờ đối mặt với cảnh kinh hoàng đến vậy, nhiều máu như vậy… lập tức chỉ muốn ngất đi.

Tôi vừa ngã xuống, đã thấy trước mắt có một cặp móng ngựa.

Tôi lại không thể ngất nữa?

Lúc này tại sao đôi mắt lại phải ngước lên để nhìn cho rõ…

Giữa bãi chiến trường tàn khốc, nổi bật đơn độc một bóng người cưỡi trên bảo mã…

Người đó ung dung tháo áo giáp dính đầy máu vứt xuống, trên môi khẽ nở một nụ cười tà ác mãn nguyện…

Mái tóc dài rũ xuống, những lọn tóc bay theo hướng gió chiều, một vài sợi tóc quét qua gương mặt còn vương một vài giọt máu khô, là máu của kẻ khác đã bắn vào sau cuộc chiến…

Tuy nhiên, gương mặt ấy vẫn tuấn mĩ tuyệt luân, dáng vẻ nhìn qua vẫn thấy thanh cao, hào hoa mà thoát tục… Chỉ tiếc cho đôi mắt sẫm màu thù hận, ghê sợ hơn cả chiến trường thảm khốc này…

Đôi mắt địa ngục ấy nhìn quanh khắp bãi chiến trường, ngoài một chút mãn nguyện tà ác thoáng qua, hoàn toàn không có cảm xúc gì, không hề cảm thấy nó đáng sợ, không hề thấy một chút bi thảm ái ngại nào…

Tại sao lại như thế này? Tại sao tôi lại ở đây?

Tại sao chỉ còn tôi và anh ta ở đây?

Ánh mắt Trọng Thủy từ trên cao nhìn xuống con người đang nằm sấp dưới vó ngựa của mình là tôi đây. … Anh ta bình thản thu vào tầm mắt dáng vẻ hoang mang tội nghiệp của đối phương, thậm chí khóe miệng nhẹ cong lên một chút.

Rồi anh ta bước xuống ngựa, đến sát chỗ tôi, ngồi xuống trước mặt.

- Đã tìm thấy chưa? – Anh ta dịu dàng hỏi, trong ánh mắt lại thấp thoáng tà ý ghê người.

- Tìm… tìm cái gì? – Tôi sợ hãi nhìn anh ta, rồi lại nhìn quanh.

Ở nơi đầy thây xác này, liệu có thể tìm cái gì chứ?

Bỗng nhiên cõi lòng tôi mơ hồ một nỗi lo, mỗi lúc một gia tăng, cõi lòng sợ đến mức co rúm lại… Tại sao? Tôi đang sợ cái gì chứ?

- Đi nào! – Anh ta tự ý đỡ tôi dậy, trong giây lát tôi chưa kịp định thần đã bế tôi lên ngựa – Ta đưa nàng đi tìm hắn!

Cùng với câu nói ấy là một nụ cười tàn khốc lạnh lẽo khác…

Đầy nghi vấn xen lẫn hãi hùng, tôi giật bắn mình…

Anh ta càng vui vẻ đắc ý khi thấy phản ứng này của tôi, tàn nhẫn đùa cợt thêm:

- Đừng lo lắng, sẽ sớm tìm ra thôi, ta đảm bảo… – Âm điệu trầm luân như địa ngục vọng đến ngay bên tai – Trước khi lũ quạ bâu đến rỉa nát những xác chết này khiến không thể nhận dạng được, ta sẽ tìm thấy hắn cho nàng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện