Tôi biết mà, là tên Cao Lỗ cao ngạo, đầy “sĩ diện” kia không dễ gì tha cho tôi khi tôi năm lần bảy lượt chọc vào hắn, hắn nhất định ăn miếng trả miếng với tôi, còn nhất định tìm cách để tôi mất sĩ diện sao? Từ nay hắn sẽ lấy danh nghĩa ông chủ mà dày vò, tìm cách trả thù tôi. Nhất định tôi không chịu thua, chỉ cần biết chút võ nghệ, tôi sẽ lập tức không còn sợ hắn…

Lúc này tôi đầy quyết tâm như vậy, chưa ngờ được rằng việc học võ công vô cùng gian khổ về sau.





Sau khi giao kèo xong, tôi la hét kêu hắn buông ra, hắn liền buông ra thật, rồi điềm tĩnh đứng dậy, không biết thực sự hắn có say không nữa.

- Nói cho ngươi hay, ta luyện binh vô cùng nghiêm khắc, quân lệnh như sơn, chỉ cần ngươi vô phép tắc một chút cũng chịu hình phạt, thậm chí có thể xử tử! – Hắn nghiêm giọng, định đe dọa tôi đây.

- Biết rồi, vậy bao giờ chúng ta bắt đầu? – Tôi ngồi dậy, vừa xoa xoa lấy hai cổ tay vừa hỏi. Thực tình tôi chỉ muốn học nhanh để kết thúc sớm.

Hắn nhìn tôi, ánh mắt như muốn nhấn mạnh rằng hắn không để mọi việc đơn giản cho tôi đâu, rồi lên tiếng ra lệnh:

- Ngay ngày mai, nghe cho kĩ đây, buổi sáng sau khi tế lễ, ngươi phải tập cưỡi ngựa, buổi chiều tối phải tự giác đến đây luyện bắn cung, kết hợp luyện võ cơ bản, phải quét dọn sân tập này, vào kho lấy cung, tên, bia bắn, bao cát… tập xong tự giác cất vào kho, quét dọn kho mới được ra về !

Tôi biết mà, tôi biết mà, mọi việc bắt đầu rồi. Mấy việc này chắc cũng không đến nỗi làm khó được tôi, mà tôi cũng không thể phản đối vì toàn là những công việc liên quan đến việc tập luyện của tôi.

Ở nơi này không đơn giản, luyện chút võ nghệ phòng thân cũng là một ý kiến tốt. Chỉ có điều là tôi không thể tiện nhờ ai ngoài tên Cao Lỗ này.

Sau đó, tôi trở về đền Kim Quy. Trời về đêm muộn đã lạnh, tôi nhảy lên giường ngủ mà không màng suy nghĩ gì thêm.

Sáng hôm sau, khi tôi còn đang ngái ngủ, cuộn mình trong chăn thì mấy nữ tư tế đã gõ cửa phòng, báo sắp đến giờ Đại lễ. Tôi sực nhớ ra, vội bật dậy, chải chuốt lại. Rốt cuộc vì tôi đang là Thần nữ – Đại tư tế, nên không thể mất thể diện.

Ngoài lễ tế công khai trước dân chúng vào đầu năm, mỗi tháng vào ngày đầu tháng và rằm có Lễ cầu nguyện của Thần điện Kim Quy, mục đích vẫn là cầu mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, lễ này dân chúng không nhất thiết phải đến dự, thường thì chỉ có số ít người già đi lễ trên Đền thờ, còn dân thường lo việc đồng áng của họ. Hôm nay vừa là ngày rằm, cũng là Lễ đầu tiên sau Tế lễ đầu năm lần trước.

Tôi vừa định bước ra khỏi phòng thì nhớ ra An Dương Vương dặn phải mặc lễ phục, bèn lôi bộ lễ phục cầu kì đó ra, nhưng thực sự vẫn chưa biết phải mặc làm sao. Thấy tôi loay hoay lâu, một tiểu tư tế chừng mười một, mười hai tuổi gõ cửa hỏi thăm. Đó xem chừng là một cô bé hiền lành, tôi cũng định kết thân với cô bé để trò chuyện, còn hơn là suốt ngày nhìn bộ mặt băng giá nghiêm túc của bốn gia nhân nhà Cao Lỗ.

Tôi mở cửa, thái độ hết sức thân thiện nhờ cô bé giúp đỡ. Xem ra cô bé có vẻ rất nhanh nhẹn, lanh lợi đây.

Cô bé cầm bộ áo lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ :

- Thần nữ, áo này của người có phải là tiên phục không mà đẹp đẽ phi thường đến vậy?

Tôi chỉ biết mỉm cười, xem ra đúng là bộ áo này quá xa xỉ rồi.

Cô bé giúp tôi chải lại tóc, trong lúc đó tôi có hỏi tên cô bé, được biết cô bé tên là Hoài, mồ côi cha mẹ, được một tư tế già trước đây nhặt về nuôi. Thật tội nghiệp cho cô bé đáng yêu và lanh lợi như vậy. Một hồi quen thân hơn, cô bé bắt đầu trò chuyện:

- Thần nữ, em thấy người không như các thần linh mà em tưởng tượng…

Tôi biết mà, tôi nhìn qua nhìn lại không giống gì thần tiên, dù là một chút khí chất cao quý cũng không có, trò lừa đảo này không khéo sẽ sớm lộ tẩy.

- Em luôn nghĩ thần linh sẽ rất xa vời, kiêu hãnh… không ngờ cô lại gần gũi với con người đến vậy… – Đột nhiên cô bé nói thêm, thì ra ý của cô bé là như vậy.

Tôi chỉ im lặng không biết nói gì, để cô bé giúp tôi búi tóc, mặc y phục.

Y phục này xem ra quá cầu kì, phức tạp, riêng bộ váy trong đến mấy lớp tha thướt, lại thêm áo khoác dài màu xanh bên ngoài quét đất nữa, thật không tiện để đi lại.

Nhưng khi y phục của tôi vừa mặc xong, trên đầu cũng đội lên mũ miện, chợt thấy ánh mắt chăm chăm nhìn tôi không chớp mắt của cô bé Hoài.

- Trông chị kì cục lắm sao? – Tôi gượng gạo hỏi.

- KHÔNG ! THẬT LÀ TUYỆT ! – Tự nhiên cô bé reo lên – QUẢ NHIÊN LÀ THẦN NỮ THOÁT TỤC PHI PHÀM !

Tôi ngạc nhiên, vội quay mặt vào tấm gương đồng lớn trên bàn, bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên.

- Thần nữ, người quả nhiên khi bình thường thì vô cùng gần gũi, chân thành, khi đã khoác lên mình tiên phục thì thể hiện rõ thần thái phi thường ! – Cô bé không hết lời tán dương.

Quả nhiên như vậy, sau khi đã chải chuốt lại, và khoác lên mình bộ áo cực kì thướt tha kiểu cách này, tôi trông như một người khác hẳn. Có lẽ bộ y phục này vốn đã mang chất tôn quý, thần bí, kiêu sa của thần linh, nên khi tôi được khoác vào, mới có dáng vẻ lạ thường như vậy.

Xem ra An Dương Vương đã rất tốn công chuẩn bị, bộ áo rất vừa vặn với người tôi. Đã khiến một con vịt như tôi cũng được khoác lên bộ cánh phiêu bồng, trang trọng mà có phần huyền bí giống như một thần nữ như vậy.

Tôi trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ, xoay đi xoay lại, từng lớp váy áo, vạt áo bằng tơ lụa hảo hạng cũng nhẹ nhàng xoay theo. Nhìn từ xa, có lẽ sẽ rất thướt tha.

Tôi bước ra ngoài cửa, nắng sớm nhẹ nhàng dát xuống y phục, càng làm lấp lánh những đường chỉ vàng thêu hình chim lạc trên áo và cả những viên đá quý trên mũ miện.

Quả nhiên những thần nữ đã đợi sẵn, nhìn thấy tôi, ánh mắt họ cũng đầy ngưỡng mộ. Họ làm tôi thấy thực sự ngại. Khoác lên bộ áo quý giá đến vậy, mà bản thân tôi thực sự không xứng đáng.

__________

Bản thân tôi trong tế lễ cũng chẳng làm được gì nhiều, toàn là các nữ tư tế khác dâng hương và làm lễ lên Kim Quy thần, còn tôi thì đứng dự như một đại biểu, thỉnh thoảng họ có thỉnh ý của tôi, tôi chỉ khẽ cúi đầu.

Hôm nay hóa ra có nhiều người dân đến dâng hương dự lễ, nhưng họ chỉ được cầu nguyện và thắp hương ở bên ngoài, không được qua cửa lớn vào gian chính nơi tôi đứng. Có lẽ vì có thần nữ, họ mới đến để mong được chiêm ngưỡng tôi dù chỉ từ xa và cầu mong được ban phúc.

Trong thời gian tạm ngưng giữa hai phần của buổi tế lễ, tôi quay trở lại bên trong thì đã gặp Cao Lỗ đứng lù lù trong sân, trước cửa phòng tôi, làm tôi cũng phải giật mình. Hắn vào bằng cửa sau đền thờ này chăng?

Không biết thấy tôi trong bộ dạng này, hắn nghĩ gì mà cứ nhìn tôi như thể sinh vật ngoài hành tinh như vậy chứ.

- Ta biết, ta biết ! – Tôi chép miệng, thở dài – Ta không phải là đua đòi muốn mặc như vậy đâu, đây là An Dương Vương khuyên ta, nhưng mà ta cũng ngại lắm…

Hắn hẳn là đang coi thường tôi, dù có thấy tôi khá hơn thì hắn cũng sẽ chả có đến một tẹo hoan nghênh hay ngưỡng mộ, trong mắt hắn, tôi không khác gì một kẻ vô dụng may mắn được xưng tụng.

Tự nhiên hắn bật cười, giọng điệu châm biếm đáng ghét:

- Quả nhiên bệ hạ quá tốn công cho ngươi, khiến ngươi có một chút cái vỏ thần linh rồi!

- Ngươi khỏi châm biếm ! – Tôi bĩu môi, lườm lại hắn – Mà ngươi không phải rất bận rộn, không có thời gian đến đây sao?

- Phải, ta bận, nhưng ngươi quên rồi sao, hôm qua ta đã nói là sáng sớm nay ngươi phải bắt đầu tập luyện, ta không rảnh để đợi ngươi thêm nữa ! – Hắn phũ phàng đáp trả.

- Đợi đã ! – Tôi chạy theo níu áo hắn – Là tại buổi tế lễ quá lâu mà, ngươi đứng lại cho ta!

Hắn đã rảo bước qua cửa sau của thần điện. Tôi vẫn lẽo đẽo bám theo, được thêm vài bước thì hắn quay lại nói:

- Ta cho ngươi một khắc để thay cái đám quần áo đó ra, sau đó đến tư gia của ta, vào bằng cửa sau, nghe chưa?

Hắn không đợi tôi phản ứng, quay lưng, tiếp tục đi thẳng. Người đâu mà một chút ân cần tử tế với con gái cũng không có. Bộ cánh đẹp đẽ này trong mắt hắn là “đám quần áo”, có lẽ chẳng khác gì đám lông vũ vô dụng của lũ chim sặc sỡ…

Tôi đành bước về phía thần điện để thay đồ, chợt phát hiện thấy có mấy đứa trẻ đang rình rập bên một bờ tường thấp phía sau điện.

“ Hôm nay có lễ, ắt có nhiều đồ ăn thức uống ngon!”

“ Nhưng tao sợ lắm, đó là mạo phạm đến Kim Quy thần…”

“ Mày không đói sao, thần linh thì sẽ phải rủ lòng thương con người chứ?”

Thì ra là một đám trẻ con ăn mặc có vẻ tồi tàn, da đen nhẻm, đầu tóc cũng bù xù, trông rất nghèo khổ. Có lẽ ở thời đại nào thì cũng phải có những người nghèo.

Bọn nhỏ rình rập, chắc tính đột nhập vào phía sau thần điện lấy đồ ăn đây. Quả thật thần điện mỗi ngày làm lễ đều hơi phô trương phung phí, thờ phụng một Kim Quy thần, phục vụ một Kim Quy thần nữ mà không biết có tồn tại thật không, riêng điểm này tôi thấy hơi quá lố.

Nghĩ vậy, tôi lại gần chỗ bọn trẻ, nhìn thấy tôi, chúng giật mình, vội cúi đầu lạy, còn xin tha tội rồi tính chuồn thẳng. Tôi vội gọi chúng lại, mỉm cười thân thiện.

Chúng không chạy, nhưng đứng lại nhìn tôi sợ sệt, có phần thăm dò xem ý tứ của tôi.

Tôi bèn bước qua cánh cửa sau, mở rộng cửa rồi bảo:

- Các em, vào đây !

Chúng lúc đầu còn dè dặt, nhưng thấy tôi đứng đợi mãi, cũng dần dần, dè dặt bước vào.

Tôi dẫn chúng vào trong bếp, lấy chia cho mỗi đứa nhỏ một ít hoa quả, thức ăn. Thật ra đây chỉ là chỗ thực phẩm tế lễ không dùng đến. Lũ trẻ vui mừng cảm ơn rối rít.

- Chị ơi, chị là thần nữ à? – Một đứa nhỏ nhìn tôi lên tiếng hỏi.

- Hả… ừ ! – Tôi bèn đáp.

- Chị , à thần nữ… làm ơn cứu mẹ em, hic… – Bỗng nhiên nó sụt sùi, vô cùng thương tâm .

- Xin thần nữ hóa phép cứu mẹ bé Vân này! – Đám trẻ lại đồng thanh.

Cứu người? Hóa phép? Chợt tôi lúng túng không biết bọn trẻ định nhờ vả gì đây? Xem ra tôi đã sắp rơi vào nghịch cảnh giống lần trước rồi, tôi thực sự không phải thần nữ, cũng không có tài phép, tài năng có thể dùng được ở thời này cũng không có nốt, nếu mà đứa trẻ có mẹ bị ốm, xin tôi chữa cho thì tôi chỉ có cách bị lật tẩy mà thôi.

Thấy tôi im lặng suy tư, lũ trẻ lại lên tiếng cầu xin:

- Thần nữ… xin người cứu giúp…

- Mẹ em làm sao vậy?

- Mẹ em… sắp bị xử tội rồi… hức…hức… – Đứa nhỏ tự dưng bật khóc to.

- Thần nữ, là mẹ bé Vân đi làm thuê ở một nhà giàu, lão già chủ nhà định làm hại dì ấy, trong lúc chống cự qua lại, lão tự ngã bị thương nặng, người nhà kiện là dì ấy cố ý xô ngã lão, dì bị xử chết, ngày mai bị thả trôi sông… – Một đứa bé kể lại.

- Làm sao có thể xử vô lý thế được? – Tôi bất bình – Không có bằng chứng nào ư?

- Hức… không có bằng chứng vô tội, nhà quan…phải xử mẹ em… – Đứa bé mếu máo khóc, mỗi lúc một to.

- Không thể nào, nhưng cũng không thể xử người ta tội chết được ! – Tôi nghe thấy thế trong lòng liền bắt đầu không chịu nổi.

- Thần nữ… vì nhà lão ta rất giàu có, lại thân quen với Lý trưởng nên…hic…hic…

Chẳng nhẽ vì là thời phong kiến nên những người nghèo khổ vẫn bị thiệt thòi ư? Không được, dù tôi không thể đổi trắng thay đen, cũng chưa rõ đầu đuôi sự tình ra sao, nhưng nhất định phải giúp họ, dù là chút ít.

Thấy vậy, tôi bèn bảo lũ trẻ đợi, trở về phòng thay bộ y phục bình thường ra, còn cố hóa trang cho khác thường một chút. Nhìn thấy tôi, chúng thấy lạ lẫm, tò mò vì sao tôi lại ăn mặc như vậy.

- Giữ kín chuyện ta là ai nhé ! – Tôi nhẹ nhàng căn dặn lũ nhỏ.

Chuyện này chưa rõ đầu đuôi ra sao, tốt hơn hết là tôi không nên xuất hiện bên ngoài với tư cách thần nữ. Thế rồi tôi lẻn ra ngoài thần điện cùng với lũ nhỏ, không quên lấy cái khăn bịt mặt để tránh nhiều người nhận ra.

Cứ như thế, tôi lẻn đi cùng lũ trẻ, đến lúc nhớ ra việc mình quên mất việc có tên nào đó đang đợi tôi, có lẽ hắn cũng tức giận mà thôi không đợi nữa rồi. Bốn tư tế của hắn cũng đang vướng ở lễ cầu nguyện, chắc là sẽ không ai theo dõi tôi.

Trong Cổ Loa thành có xóm Gà, hình như trước đây gọi là trại Phong Khê, mà sử sách cho rằng ngày xưa đây giống như một “phố” trong thành Cổ Loa. Đầu tiên “phố” này chuyên mua bán gà, gia cầm, sau trở thành điểm tập trung hội họp chợ trong thành, các hoạt động buôn bán cũng đa dạng hơn…

Xung quanh Phong Khê được bao bọc bởi nhiều lũy tre xanh mướt bên những con đầm, kênh… thuyền bè buôn bán của người dân cũng có thể ra vào dễ dàng.

Ngôi nhà của bé Vân ở Phong Khê này, nó chỉ là một căn nhà tranh nép mình sau một khóm tre, gần như biệt lập với những khu chợ tấp nập ngoài kia.

- Vân, cha em đâu? – Tôi ngạc nhiên hỏi khi thấy trong nhà không có ai.

- Cha em là lính, vì nghe chuyện mẹ em nên định bỏ trốn về… nhưng bị họ phạt đánh, cũng không cho ra khỏi trại…

A, nghe đến chuyện này thì tôi còn thấy vô lý hơn, chuyện hệ trọng này mà cũng không cho người ta về. Nghĩ đến đây tôi lại hình dung ra bộ mặt đáng ghét của đại tướng quân Cao Lỗ đó, hắn có phải là quá nguyên tắc và vô tình không… không biết có phải do hắn nghiêm khắc trừng phạt cha bé Vân không.

- Thần nữ… có phải người sẽ dùng phép cứu mẹ em phải không? – Bé Vân nhìn tôi với ánh mắt hi vọng và chờ đợi.

Phép thuật ư? Tôi không có phép nào cả, mà dù có phép, như vậy cũng là lạm dụng phép thuật để đổi trắng thay đen, như vậy bản thân tôi và có thể sẽ có người không phục, như gia đình nhà giàu đó chẳng hạn…

Tình hình hiện nay của tôi là tìm cách minh oan cho mẹ bé Vân, nhưng đầu đuôi chưa rõ, tôi phải đến chỗ vị quan lại nào xử án mới được. Hỏi ra tôi được biết, việc xử mẹ bé Vân là do một vị giống kiểu Lý trưởng đảm nhiệm.

Nếu lạm dụng danh tín của Kim Quy chi nữ bắt ông ta xử lại? Không được, mọi việc có thể rối tung lên và tôi không kiểm soát được…

Thời bấy giờ, việc kêu oan thường phải đến gõ kẻng ở ngôi đình đầu làng. Mấy đứa bé này và một số người hàng xóm cũng từng làm vậy, nhưng không có bằng chứng vô tội nên việc này vô ích.

Thế là tôi đành mượn tạm một bộ quần áo dân dã của phụ nữ từ nhà của một đứa nhỏ, mặc vào rồi ra phía đình đánh kẻng kêu oan.

Một lát sau, dân chúng đã vây quanh xem có việc gì. Tôi bảo họ gọi Lý trưởng đến, nhưng phải đợi gần tiếng đồng hồ mới thấy ông ta khệ nệ vác mình tới.

- Dân nữ kia, nhà ngươi có việc gì mà đánh kẻng kêu oan? – Lão Lý trưởng béo tốt cất tiếng hỏi.

Tôi bắt đầu thấy ấn tượng không tốt với lão quan này, không biết nếu An Dương Vương nhìn thấy có ớn không, xem ra lão Lý trưởng này không quang minh chính đại, cũng có thể đã xử qua loa mọi việc.

- Lý trưởng, phiền ông xử lại vụ án xô xát ở nhà Lý phú hộ!

Thấy vậy, dân chúng bắt đầu xôn xao bàn tán, có người cho rằng đã xử xong xuôi rồi còn đâu, cũng có người ái ngại, cũng có kẻ thấy việc kêu oan này là vô nghĩa vì không có bằng chứng.

Sau một hồi đôi co tranh luận, Lý trưởng vẫn khăng khăng cho rằng hoàn toàn không có bằng chứng vụ xô xát này, không thể xử lại án.

Tôi quả nhiên cũng hơi vội vàng, chưa xem xét kĩ lưỡng tình hình. Quả nhiên nếu bắt ông ta xử lại, phải có ít nhất một bằng chứng là đã xử oan.

Kể cả tội danh có là cả hai người xô xát lẫn nhau, vô tình sát thương nhà giàu đó, mẹ bé Vân vẫn phải chịu tội, dù không chết nhưng có lẽ vẫn bị phạt tiền hay đánh đòn…

Cuối cùng lão Lý trưởng và mọi người thấy việc làm này của tôi là vô ích, họ bỏ về dần, Lý trưởng cũng phán một câ hờ hững rồi bỏ về, còn nói nếu tôi còn đánh kẻng gây rối vì vụ này nữa sẽ xử cả tôi.

Lũ trẻ buồn bã ngồi trong góc sân đình, có phải chúng đang thất vọng không? Tôi lại tự thấy bản thân mình vô dụng rồi.

Kim quy chi nữ cái gì chứ? Lần này có lẽ tôi đã thất bại…. Muốn giúp người ta một chút, không ngờ đến cơ sự này, uy tín của Kim Quy chi nữ có lẽ không giữ được, và sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ bị lật tẩy thôi.

Tôi nhìn ánh mắt thất vọng, bi quan của lũ trẻ, bé Vân thì vẫn sụt sùi khóc… trong lòng tôi khó chịu đến kì lạ.

Không được, vụ án này không được xử lại, tôi còn làm Kim Quy chi nữ làm gì. Nhất định phải xử lại, nhất định không được để vụ án xử qua loa dưới bàn tay một lão Lý trưởng như vậy.

Tôi bèn nghĩ đến An dương vương, nhất định tôi phải báo cho ông biết.

Tôi lại chỗ mấy đứa nhỏ và an ủi, hứa hẹn:

- Đừng lo, nhất định chị sẽ có cách minh oan cho mẹ em đàng hoàng…

Đôi mắt buồn bã của lũ trẻ chợt có chút hi vọng dần dần dâng lên, một đứa nhỏ nắm lấy tay tôi cầu xin:

- Thần nữ đã hứa, nhất định người phải cứu giúp đấy nhé!

- Thần nữ, chị là Kim Quy chi nữ, hóa thân của thần linh, chúng em tin chị ! – Mấy đứa nhỏ lại đồng thanh.

Tôi mỉm cười đáp lại nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng và ái ngại. Tạm biệt lũ trẻ, tôi quay trở lại thành nội, trở về đền. Lúc này tế lễ đã xong.

Mục đích của tôi là định vào cung báo cho vua Thục Phán biết đã có một vụ xử oan ức, vị Lý trưởng thiếu trách nhiệm, không tận tâm vì công lý, nhờ ông lên tiếng bắt họ xử lại. Để vào hoàng cung, có lẽ tôi phải dùng thân phận Kim quy chi nữ, vì thế tôi lại đành khoác lên bộ áo cầu kì đẹp đẽ kia.

Khi vào cung, họ thông báo lại cho tôi rằng An Dương Vương đang họp bàn với các Lạc thần, Lạc tướng ở tòa Ngự triều di quy , hình như là việc rất quan trọng, không tiện hủy bỉ cuộc họp ngay, phiền tôi vào trong phòng đợi một chút…

Tôi từ chối, tự mình đứng đợi dưới khoảng sân lớn, đối diện với Tòa điện lớn, mái cong cong lợp ngói vàng – Ngự triều di quy. Ở đây tôi mới có dịp ngắm toàn bộ quang cảnh cung điện trong thành Cổ Loa. Cung điện không quá xa hoa, nhưng kiến trúc rất có quy mô và độc đáo.

Lại dường như trôi qua một tiếng, có lẽ họp bàn đã xong, An Dương vương sai một người thị vệ trong số bốn người thân tín dắt tôi vào.

Lần này anh ta lại dẫn tôi vào mật thất cũ, trong đó hình như có An Dương Vương ngồi đợi, và không quên có cả đệ nhất Lạc tướng Cao Lỗ!

Tôi biết được điều này vì khi gần đi đến sát cửa căn phòng đã thấy tiếng hai người đó trò chuyện, hình như nhắc đến tôi. Tôi bèn dừng lại và níu áo vị thị vệ kia, ra hiệu đợi một chút.

- Cao Lỗ à, xem ra Minh Hà không chịu ngồi yên rồi ! – Tôi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của An Dương Vương .

- Bệ hạ, đã quá ưu ái nàng ta rồi! – Dường như tên Cao Lỗ đang bực dọc, giọng điệu còn xen lẫn chút khinh thường – Chuyện này tham gia vào, đã không xử lý được còn muốn chạy đến đây…

Bấy giờ tôi mới ngẩn người ra, thì ra họ biết nội dung chuyện tôi muốn đến nhờ vả rồi sao? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ vẫn có thuộc hạ của tên Cao Lỗ ngầm bám theo tôi theo dõi tình hình? Cảm thấy mình như một con cá trong lồng, tôi ấm ức bước vào.

Thấy tôi, An Dương Vương có vẻ rất vui mừng, đặc biệt khi thấy tôi khoác trên mình bộ áo ông đã chuẩn bị, ông thân mật hỏi thăm:

- Minh Hà đã đến đây rồi, bộ áo quả là hợp với cô lắm, thực sự là thần linh thoát tục…

Tôi gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng không mấy vui vì đang bận tâm về việc mình bị đối xử như tù giam lỏng. Thấy gương mặt tôi xám xịt, nhà vua mỉm cười hỏi thăm, tôi đáp lại ông bằng giọng điệu có phần trẻ con, còn phảng phất niềm ấm ức:

- Dù sao… bệ hạ và hắn cũng biết tôi muốn gì mà…

- Ha ha, cái này thực sự ta không muốn thế, nhưng Cao Lỗ à, là khanh đã cẩn thận quá rồi ! – Ông bật cười quay sang Cao Lỗ và nói – Sau này đừng cho người bám theo Minh Hà nữa…

- Nhưng bệ hạ… – Hắn vẫn còn định phản kháng cơ đấy, rõ ràng là đã xem thường, lại còn vẫn nghi ngờ tôi, thật đáng ghét.

May mà An Dương Vương đã xua tay, hắn không nói gì nhưng vẫn quay sang lườm tôi, dường như một trận chiến ánh mắt đã diễn ra.

- Nhìn cái gì mà nhìn, Cao Lỗ tướng quân? – Tôi lườm hắn một cái nữa rồi quay sang An Dương Vương, giọng điệu hơi có phần làm nũng – Bệ hạ xem, nói gì thì hắn vẫn muốn tìm cách loại bỏ tôi!

Tôi biết An Dương Vương xem trọng Cao Lỗ, nhưng cũng có phần ưu ái tôi, vì thế tôi mới định lợi dụng điều này để đấu lại Cao Lỗ.

An Dương Vương bỗng tỏ ra ưu tư khó hiểu, vuốt râu, rồi nhìn qua nhìn lại tôi và hắn, hồi sau mới lên tiếng:

- Hai người nên thân thiện một chút, Cao Lỗ à, Minh Hà cũng xem như một cận thần đặc biệt của ta, cứ xem như ngang hàng với khanh đi, khanh nên tôn trọng nàng ấy một chút!

Thế nhưng hắn lại phản kháng lại, thái độ vẫn cố giữ đúng mực cung kính:

- Bệ hạ, thần thấy là không được, nàng ta đã chấp nhận làm nô bộc của thần để được học võ công, chủ tớ phải có ngôi thứ rõ rệt…

A, tức quá, tại sao hắn lại nói chuyện tôi cầu xin hắn dạy võ công rồi cam tâm làm nô bộc của hắn trước mặt An dương vương? Quả là vẫn muốn hạ nhục tôi đây mà. Tôi lại quay sang nhà vua cầu xin:

- Bệ hạ, chuyện này là hắn mượn việc công trả thù riêng, ngài nhất định…

- Thôi nào… – Nhà vua lần này lại ngắt lời tôi, không những thế còn quay sang Cao Lỗ vui vẻ nói – Thì ra khanh nghe hàm ý của ta, muốn biến nàng thành người phe mình thay vì tiếp tục vất vả nghi ngờ nàng sao?

Cao Lỗ cúi đầu, mỉm cười tỏ ý xác nhận. Vậy hóa ra việc này cũng có một chút ý tứ của An Dương Vương? Dù là như vậy, làm sao hắn có thể lợi dụng việc đó khiến tôi mất sĩ diện và tự trọng chứ? Mà đã như vậy, vẫn còn cho người quan sát tôi, thật đáng hận.

Tôi lại nhìn nhà vua khẩn cầu, nhà vua không hiểu sao chỉ lắc đầu và nói:

- Minh Hà, tạm thời phải thiệt thòi cho cô một chút rồi… thế nhưng ta vẫn tin tưởng cô…

Đúng vậy, tại sao tôi phải sợ hắn chứ, tôi đủ tự tin để đối phó với hắn..

Chút nữa thì đã quên việc tốt tôi định nhờ vả, tôi bèn thưa lại chuyện với An Dương Vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện