“Khỏe chứ, cậu nóng nảy chuyện gì vậy?” Hạ Tiểu Húc gọi Du Thiển Hề vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, ra dáng tận tình khuyên nhủ, “Cậu không thấy vẻ mặt Kỳ Túy rất khác sao? May mà Lại huấn luyện viên không ở đó,  nếu mà thấy cậu đem mạng solo tặng cho người khác còn không mắng chết cậu sao? Ngay ở trước mặt người mới, cậu thích ăn chửi lắm hả?”

“Bình thường họ ít mắng tôi hơn hả?” Du Thiển Hề vùi đầu chơi điện thoại, khẽ cười, “Người mới? Không nhờ tôi, cậu ta có thể vào team à? À, cũng không thể gọi là người mới, sắp tới sẽ không phải luôn đi.”

Hạ Tiểu Húc nghe mà không hiểu: “Tôi…tôi không biết bây giờ cậu đang bị gì, từ tối qua đến giờ vẫn vậy, cậu có chuyện gì à?”

“Được, tôi sẽ nói.” Du Thiển Hề ném điện thoại, nhìn Hạ Tiểu Húc cười lạnh, “Kỳ Túy chiêu người dự bị làm gì? Chuẩn bị thay ai?”

Hạ Tiểu Húc bật cười, “Cậu cho là Youth sẽ thay cậu?”

Du Thiển Hề hỏi ngược lại: “Không thì còn ai?”

Du Thiển Hề cười tự giễu: “Lão Khải? Hắn ta rất có năng lực, rất chăm chỉ và không huênh hoang, Kỳ Túy cùng Lại Hoa rất thích hắn.”

“Bốc Na Na? A… Thì càng không được, người ta là đồng đội lâu năm của Kỳ Túy, lúc phỏng vấn Kỳ Túy cũng từng nói, tình cảm giữa hai người họ khác biệt với người khác.”

“Hai người họ đều là thân binh với Kỳ Túy, chắc chắn Kỳ Túy không nỡ lòng mà từ bỏ đánh đuổi đúng chứ? Vậy thì còn ai đây?” Du Thiển Hề đã nhẫn nhịn quá lâu, lời vừa ra khỏi miệng thì khó mà thu lại được, hắn nhìn Hạ Tiểu Húc cười đầy châm chọc, “Hay là…Ánh sáng thể thao điện tử, cánh tay phải của thần muốn giải nghệ?”

“Câm miệng!” Hạ Tiểu Húc giận tím mặt, “Cậu điên rồi?!”

“Xem đi.” Du Thiển Hề mở hai tay ra, “Làm sao là hắn được, tài trợ của toàn bộ team đều dựa vào hắn cơ mà, đúng vậy, chúng ta ký hợp đồng Live stream cũng phải nhờ vào hơi hắn… Chính anh cũng biết rõ, ba người bọn họ không thể bỏ, vậy thì còn ai hả?”

“Tôi vào team muộn, cũng chỉ mới nửa năm, mà không giống hai người đó, họ được Kỳ Túy tự mình chọn vào, lần đó Lại Hoa mắng tôi không phải cũng nói thế sao?” Du Thiển Hề cười u ám, “Nếu không phải thành viên kia giải nghệ vội vàng, mà vẫn chưa tìm được người thích hợp, thì sao đến lượt tôi.”

“Lại huấn luyện viên nói linh tinh thôi! Hơn nữa lúc đó cậu làm gì cậu không nhớ à?” Hạ Tiểu Húc tức giận nghe không nổi nữa, cả giận nói: “Có cần tôi nhắc lại cho cậu nhớ không? Lúc đó cậu xin nghỉ ba ngày! Nhưng lại kéo dài tới cả một tuần!”

Hạ Tiểu Húc đứng dậy, đi một vòng rồi lại nhìn Du Thiển Hề, đè nén cơn tức: “Cái này cậu cũng so với Kỳ Túy? Được thôi? Ít ra cậu còn có ngày nghỉ! Cậu nhìn Kỳ Túy đi! Ngoại trừ mấy ngày nghỉ đông về nhà, thì cậu ta rời căn cứ sao? Những năm qua cậu ta từng có ngày nhỉ à?!”

“Sao tôi so được với hắn.” Du Thiển Hề nói đầy châm chọc, “Một ngày tập luyện chỉ 4, 5 tiếng, một tháng Trực tiếp không biết được nổi một lần hay chưa, còn phải là các người khóc lóc cầu hắn live stream, tôi thì sao? Con mẹ nó tôi đây mệt muốn chết luôn rồi! Cũng chỉ vì phát live thêm mấy tiếng, đã bị Kỳ Túy Lại Hoa lần lượt giao huấn!”

“Cũng chỉ mấy tháng này mà thôi! Năm đó một ngày cậu ta ngủ cũng chỉ 4, 5 tiếng còn hơn cả cậu đó!” Hạ Tiểu Húc tức quá mà nói, “Cậu muốn so với hắn? Cậu ta huấn luyện ít nhưng cũng ổn định được trạng thái đỉnh cao, còn cậu thì sao?!”

Du Thiển Hề lạnh mặt không nói lời nào.

“Hơn nữa…” Hạ Tiểu Húc hít sâu một hơi, tận lực bình phục cảm xúc, “Mấy chuyện cỏn con này mà cậu cũng nhớ kỹ đến vậy? Lại huấn luyện viên bình thường mắng họ cũng quá tàn nhẫn mà? Cậu thù dai với ai?”

“Không thù dai, anh ta cũng chỉ mắng cho qua, vì họ được anh ta yêu quý.” Du Thiển Hề nhún nhún vai, “Tôi không như họ vui vẻ chịu mắng, mà có lẽ anh ta nhìn tôi không hợp mắt…”

Hạ Tiểu Húc không ngờ Du Thiển Hề oán khí lại lớn tới vậy, căn bản không thể nói chuyện bình thường được, cứ thế có mà bị tức cho nổ phổi, Hạ Tiểu Húc từ bỏ hòa giải, phất phất tay: “Cậu… Cậu nên tỉnh táo lại, cho phép cậu nghỉ nửa ngày, ra ngoài tìm chỗ hóng gió…”

Du Thiển Hề đứng dậy muốn rời đi, Hạ Tiểu Húc ngồi xuống ghế, xoa xoa ấn đường rồi nói nhỏ: “Thiển Hề…Tôi biết bây giờ cái gì cậu cũng không muốn nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ cho cậu biết, Kỳ Túy muốn dự bị tuyệt đối không nhằm vào cậu, tôi đã nói chuyện với Lại huấn luyện viên, Lại huấn luyện viễn cũng không nói quá rõ, nhưng hắn biết, Kỳ Túy có tính toán riêng của mình, bọn họ tính toán hoàn toàn là vì team cả…Youth là dự bị cho tất cả các cậu, không riêng gì ai hết, và cũng không bắt ai phải đi.”

Du Thiển Hề dừng bước, không lên tiếng, đóng cửa rời khỏi.

Phòng huấn luyện lầu 3, Vu Dương làm quen máy mới, chỉnh sửa vài mục, tải xuống mấy phần mềm cậu hay dùng, mở game ra, cài đặt mấy phím mình đã quen dùng, chọn chế độ solo làm nóng người.

“Thông báo đã phát ra, nói cho cẩn thận, nửa giờ sau, đúng 8 giờ cậu phát Trực tiếp.” Tố chất tâm lý Hạ Tiểu Húc kinh người, năng lực chống đỡ phải so với Vu Dương, chưa tới một canh giờ đã điều chỉnh tốt trạng thái, lòng như lửa đốt chạy lên lầu 3 dạy Vu Dương kiếm tiền, “Có nóng không? Nóng thì điều chỉnh thấp nhiệt độ xuống, không phải sợ sẽ đông chết bọn họ, áo này tuyệt đối không được cởi ra, không vừa nhưng nhìn rất đẹp, rất bảnh.”

“Bình luận[1] Trực tiếp không thích nhìn thì cứ lờ tít đi, kéo dư luận là không thể thiếu, chúng tôi cho cậu 2 quản phòng, cậu nhớ chú ý, không cần thiết phải không chế quá, cũng không phải giải thích quá rõ hay trả lời lại, ngoài ra còn một cái cần chú ý nữa là đừng có tức giận mà cãi nhau với các bình luận.” Hạ Tiểu Húc dặn Vu Dương, “Bình luận chỉ cách chơi bình thường có đầy, không phải cãi lý với họ, cậu cứ chơi của cậu, phát hai giờ là được, đừng áp lực quá nha.”

Vốn Vu Dương vẫn đang bình thường, nghe Ha Tiểu Húc nói thế thì có hơi căng thẳng. Vu Dương nhìn camera kẹp trên màn hình, ngại hỏi, “Nhất định phải mở cái này?”

Thật ra thì không mở cũng được, nhưng Hạ Tiểu Húc đang một lòng bao bọc Vu Dương thành tuyển thủ minh tinh, sao có thể không để cho cậu lộ mặt, ậm ờ, “Mở đi…Ài, trông đẹp trai thế này còn sợ cái gì ha? Cậu nhìn Bốc Na Na kia kìa, cậu ta mở camera cả ngày đó.”

Bốc Na Na cùng Lão Khải vừa kết thúc một trận đấu, đúng lúc nghe thấy câu này, bất mãn đập bàn. “Gì? Gì hả? Sao hả? Sao lại công kích cá nhân hả? Tôi mở camera thì sao? Team chúng ta ngọai trừ Kỳ đội, tôi mập nhưng cũng rất nổi tiếng đó, không lẽ tôi không phải trụ cột của team các người?”

“Sửa lại một chút.” Kỳ Túy đang trong bản đồ custom của sever luyện súng, nghe vậy thì vừa nạp đạn vừa nói. “Cột gỗ, cảm ơn.”

Bốc Na Na sửng sốt sau đó thì vừa giận dữ vừa xấu hổ: “Kỳ Túy, tôi fuck cả nhà cậu.”

[2]草  cǎo,艹 cao3, 操 cāo: 3 từ này đọc na ná nhau, đều có nghĩa là fuck, mà chắc bên Trung cấm dùng từ tục nên tác giả chơi chữ lái qua chữ cao3.

Kỳ Túy thử nghiêng đầu luyện súng, xem như không có gì nói: “Fuck thử xem, gần về tới Thượng Hải rồi đó.”

“Đừng có giỡn nữa được không?!” Hạ Tiểu Húc phiền muốn chết: “Giờ nghe tôi nói xong trước đã!”

Hạ Tiểu Húc nén nhịn cơn giận nói với Vu Dương: “Nóng thì cột tóc lên, giống như hôm qua cậu cột ấy, nhìn rất đẹp trai, lúc Trực tiếp thì chú ý một tí, không được bôi đen Douyu, không được nói gì không hay về club, cũng đừng nói gì về những người khác trong team, và đừng để người khác lôi kéo dư luận, hẳn cậu cũng biết rồi chứ?”

Vu Dương vốn là người ít nói, cũng không phải là người lắm mồm lắm chuyện, tất nhiên sẽ gật đầu, “Biết”

“Những cái khác gì không sao…Được rồi, 7 giờ 50, cậu chuẩn bị đi, tôi không quấy rầy các cậu nữa.” Hạ Tiểu Húc nhìn tóc Vu Dương bị một bên tai nghe kẹp rối, muốn vuốt xuống giúp cậu, nghĩ lại cách chào vừa nãy của Vu Dương thì thấy không nên làm, đành phải lấy tay làm thủ thế: “Tóc của cậu…”

Vu Dương vén mấy lần vẫn không vào nếp, tháo tai nghe xuống, cột lên luôn.

“Quá đẹp!”

Hạ Tiểu Húc hoàn toàn thỏa mãn, thong dong xuống lầu.

Tầm mắt Kỳ Túy dời khỏi màn hình, lướt qua ngắm Vu Dương, cười nhẹ nhàng.

Có khuôn mặt này, thì sợ gì Trực tiếp.

Trong lòng nghĩ vậy, Kỳ Túy thu nhỏ màn hình game lại, mở website Douyu Live stream ra, vào kênh Vu Dương.

Weibo chính thức của HOG đã tuyên truyền hơn nửa ngày, dù Vu Dương chưa phát sóng, trong kênh đã có mười mấy vạn người đang chờ, trải qua trận solo hôm qua, mọi người đều đang tò mò với cậu.

Dù sao cũng đã đánh bại tuyển thủ Hoa Lạc đội trưởng team Đoàn kỵ sĩ mà.

“Tiểu ca Youth còn chưa tới sao? Sốt ruột!!!!!”

“Vấn đề hằng ngày của fans Drunk: Kỳ thần của tui dạo này có Trực tiếp không?”

“Mới xem lại live thi đấu hôm qua! A a a a a a Dương thần rất đẹp trai a a a a a nhát súng đó làm tui mang thai!”

“Dương thần siêu bảnh! Tuyệt Địa trở mình, thắng Hoa Lạc!”

“Thắng thì sao, đừng có nói nhảm suốt vậy chứ? Còn Dương thần, cười chết tui luôn, mấy ngày nay Đoàn kỵ sĩ tập luyện kín lịch, nếu không phải do Hoa thần quá mệt mỏi, thì sao để cho loại tuyển sinh đánh chết được?”

“Ở đây là kênh team HOG tui không đi nhầm đúng không? Đoàn kỵ sĩ có thể quẹo trái ra ngoài đi nhé? Team chúng tôi thắng rồi sao các người cứ nói mãi thế?”

“Đừng kéo dư luận được không? Chờ xem Youth đi, quản phòng cấm nói.”

“Youth a a a a tại sao cậu vẫn chưa xuất hiện, tui phải quăng quà cho cậu!”

“Đã 8 giờ rồi! Dương thần đâu?”

Kỳ Túy nghiêng đầu nhìn Vu Dương, tầm mắt vừa đúng lúc chạm nhau.

Vu Dương vội vàng quay đầu đi, Kỳ Túy cười, anh biết cậu đang căng thẳng, cũng không nói gì, mở bạn tốt trong game ra.

Vu Dương nhìn trợ lý Trực tiếp, bình luận bay lên điên cuồng, tiếng nhắc nhở trong game vang lên.

Drunk: Tiểu ca ca, phát sóng đi, chờ xem.

Vu Dương ngẩn ra, đầu ngón trỏ thon dài e lệ cào chuột một hồi.

Vu Dương không dám nhìn Kỳ Túy, cậu khẽ thở ra một hơi, mở camera ra.

Màn đạn bất động một giây, sau đó điên cuồng triệt để.

“A a a a a a a a đây là Youth à a a a a a a ma ma tui yêu!!!! “

“Giá trị nhan sắc thế này sao Youth lại phải chơi game hả! Cậu có biết nghề này khổ cực thế nào không!!!”

“Ha ha ha ha ha ha ha quả nhiên HOG các người là xem giá trị nhan sắc để nhận người.”

“Quăng tiền quăng tiền quăng tiền quăng tiền, nửa tháng của tui đó, Youth nhìn tui nhìn tui nhìn tui.”

“Hậu cần muốn chết à? Tại sao không cho Dương thần bọn tui một cái áo đội thích hợp? Tốt nhất đừng để tui biết có người bắt nạt cậu ấy, nếu có thì tui sẽ oanh tạc weibo các người!”

“A a a Dương thần đừng nhìn camera!!! Cậu đừng nhìn tui!!! Tui sẽ không chịu được!!!”

Các bình luận quá nhiệt tình, Vu Dương nói có hơi cức nhắc: “Chào mọi người, tôi là HOG Youth.”

“Giọng nói cũng dễ nghe, tui biết sống sao a a a a a a…”

“Youth thật sự đã trưởng thành à? Ha ha ha ha ha ha…”

“Dương thần có bạn gái chưa? Nếu như chưa có…QAQ cậu nhìn tui đi!”

“Fans niệm kinh hằng ngày vì Drunk: Kỳ thần nếu anh không live nữa thì anh sẽ mất tui, cũng đừng trách tui, đàn ông thiên hạ còn đầy người tốt, còn rất nhiều…”

“Tui đã yêu, lần này là thật.”

Vu Dương ho nhẹ, mở màn hình game ra, chọn mấy bình luận trả lời.

“Trưởng thành, đã 19 tuổi.”

“Không có bạn gái.” 

“Ừm, là dự bị.”

“Không thay ai, chỉ là dự bị thôi.”

“Đều đối xử với tôi rất tốt.”

“Áo khoác đội…”

Lỗ tai Vu Dương hơi đỏ, may mà bị tai nghe che khuất, cậu trầm giọng nói: “Mấy ngày nữa sẽ có bộ vừa hơn.”

Vu Dương chọn solo, nhảy ở sân bay.

“Oa, quả nhiên Youth rất cứng nha!”

“Youth nhìn ống kính! Nhìn ống kính!” 

“Fans mặt có thể yên tĩnh tí không? Vừa xuống đất mà nhìn ống kín, muốn chết à?”

“A a a a a một tiếng súng này cũng rất đẹp trai a a a a làm sao bây giờ cậu ấy làm cái gì cũng tốt gì cũng bảnh.”

“Mở màn đã nhảy sân bay, đây là không có đầu óc hay vẫn còn bị mắc ở trận đấu hôm qua?”

“Có bệnh hả? Trận solo hôm qua hot cũng nhờ Youth, OK?”

“Hoa thần tập luyện liên tục một tuần không ngừng nghỉ ai cũng biết hết, Hoa thần tập luyện liên tục một tuần không ngừng nghỉ ai cũng biết hết, Hoa thần tập luyện liên tục một tuần không ngừng nghỉ ai cũng biết hết.”

“Fans marysue Hoa Lạc có thể đi được rồi chứ?”

“Douyu do nhà ngươi mở à? Chúng ta xem một chút cũng không được à? Không phải rất lợi hại à? Sợ người xem à?”

[1] Màn đạn: là bình luận, bên Trung bình luận bay đầy màn hình, thường là bay ngang, bay linh tinh, bên VN mình khi phát live thì bình luận chỉ bay từ dưới lên thôi.

Tiện đây mình cũng đổi màn đạn thành bình luận vài chỗ.

ca1349540923dd541a6ed823dd09b3de9c82485f
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện