Chuyện đồng hồ của Vu Dương do Trực tiếp mà bị khui ra, người oanh tạc tại căn cứ HOG không phải là Vu Dương, mà chính là Bốc Na Na.

Vu Dương ngồi ở vị trí của mình, lúng túng nhìn Bốc Na Na, không biết nên nói gì cho phải.

“Cậu vẫn còn là người?” Bốc Na Na một bên xóa weibo một bên khóc nức nở, “Tôi cùng cậu trải qua bao gian khổ, tôi trải qua dễ lắm sao? Năm đó Lão Lại giải nghệ, là ai! Nói với tôi hắn còn thì team còn?!”

“Năm đó chúng ta bị các team khác luân phiên cho ăn hành, là ai! Nói nếu có hai ta, một team Chiến thần sớm muộn gì cũng sẽ thành lập thành công?!”

“Năm ấy, tôi ăn cá nóc bị tiêu chảy, tưởng mình bị trúng độc, là ai? Sau nửa phút vác tôi từ lầu 3 xuống xe dưới lầu, trong năm phút đã đưa được tôi vào bệnh viện?”

“Năm ấy hạnh hoa vi vũ! Tôi lại nặng thêm mười cân, bị phun giống ps heo, là ai! Trên weibo chính chủ oán giận antifan giúp tôi?!”

Kỳ Túy không thể tin tưởng nhíu mày, nhìn Hạ Tiểu Húc: “Không phải chứ? Trước đây chính tôi giúp cậu ấy mắng antifan? Tôi điên rồi à?”

“Cậu!” Bốc Na Na phẫn nộ chỉ Kỳ Túy, xóa đi post khoe khoang trên weibo cuối cùng, bi phẫn rống to, “Cậu đã quên! Cậu đã quên hết! Cậu quên hết thật rồi sao!”

Kỳ Túy ngẫm nghĩ chốc lát, bất đắc dĩ: “Thật sự không nhớ rõ.”

Bốc Na Na giận dữ, Hạ Tiểu Húc vội vàng ôm Bốc Na Na, đẩy hắn về ghế chơi game của mình, an ủi: “Kỳ Túy độc mồm độc miệng mà cậu còn không biết à? Nhớ mà, nhớ hết mà…”

“Weibo mắng antifan có phải cậu ấy tự nhận định ra vậy không?” Quả thật Kỳ Túy không nhớ ra được, anh đau lòng nhìn Bốc Na Na, “Chuyện đó tổn thương sâu sắc đến cậu vậy sao? Sao cũng bắt đầu bịa chuyện theo người khác vậy cơ chứ?”

“Cậu!” Bốc Na Na bùng phát, “Lão súc sinh nhà cậu, ngày hôm nay có cậu không tôi!”

Lão Khải khuyên can: “Xin bớt giận, Na Na xin bớt giận.”

“Còn không đi tập luyện!” Lại Hoa vây xem nửa ngày, việc vui kiếm đủ rồi, đứng dậy quát lớn, “Một khóc hai nháo còn ra dạng gì? Kỳ Túy cũng vậy! Cậu không thể nói là cậu nhớ hả?”

Kỳ Túy nhận mệnh: “OK, là đỡ cậu đến bệnh viện, có điều hồi đó cậu còn chưa phát dục tốt như vậy, mà giờ thì… khó mà nói.”

Bốc Na Na bi phẫn rống to, lần này ai khuyên cũng không nổi.

Cũng may còn có Lão Khải bình tĩnh, mau chóng rẽ đường: “Cậu tức với Vu Dương làm gì? Cậu cứ xem cậu ấy là vợ nuôi từ bé của Kỳ đội, Kỳ đội thương cậu ấy là hiển nhiên mà? Nước phù sa không chảy tới nhà người khác là được rồi.”

Vu Dương: “?”

Lão Khải tổng kết rõ ràng: “Cậu cứ nghĩ thế này, nếu như đội trưởng tìm một cô người mẫu hotgirl gì đó, nay mua túi Fendi, mai mua đôi giầy Chanel, ngày kế lại thêm chiếc xe thể thao, cậu sẽ còn quậy tung được hả?”

“Bỏ vào người cậu ấy!” Lão Khải chỉ vào vợ nuôi từ bé, “Tương lai cậu ấy sẽ báo đáp cho đội trưởng chúng ta! Cái này không hề thiệt thòi! Hơn nữa cậu ấy còn khăng khăng nhất định ở lại team chúng ta, thi đấu cùng chúng ta, song thắng lợi đó anh Na Na! Bảo toàn năng lượng[1]! Có tốn nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ nằm trong team chúng ta mà thôi, cậu nghĩ thử đi! Cậu nên nghĩ cho kĩ lại đi!”

[1] Định luật bảo toàn năng lượng.

Vu Dương: “…”

Kỳ Túy huýt ra một tiếng lưu manh, mỉm cười quét nhìn Vu Dương.

Lỗ tai Vu Dương trong nháy mắt đỏ lên, cậu nhìn ra rồi, Bốc Na Na không hề tức giận, những người này…

Vu Dương đeo tai nghe lên, tiến vào game chơi solo, nhưng lại do dự, tắt tiếng trong game đi.

Bốc Na Na kinh ngạc nhìn Lão Khải, sự chú ý trong nháy mắt bị kéo đi, không nhịn được dò hỏi: “Tìm một hot face phải xài nhiều tiền vậy hả? Nhưng tôi rất thích khuôn mặt hot face…”

“Tôi cũng thích.” Lão Khải vỗ vỗ cái bụng Bốc Na Na, “Nhưng giờ thì không có thời gian, cho nên mới nói gay hội rất nổi tiếng, chơi cùng trong team, rất chi thuận tiện.”

Bốc Na Na nhìn Vu Dương, trong nháy mắt cảm thấy rất chi là hợp mắt, thở dài: “Tính ra thì, nếu là người khác có khi tôi còn khó chịu hơn nhiều, nhưng nếu là Youth… Thôi, dù sao tiền cũng không mất cho người ngoài, coi như cậu ấy là vợ nuôi từ bé của đội trưởng, ai… Loại quan hệ này sắp xếp bối phận kiểu gì giờ?”

Lão Khải là người chú trọng: “Đối với Lại huấn luyện viên cùng Hạ Tiểu Húc mà nói, Vu Dương là vợ của anh em, đối với hai ta mà nói, đó là chị dâu.”

Vu Dương mang tai nghe nhưng vẫn đang im lặng lắng nghe: “…”

Bốc Na Na chấp nhận, đập tay: “Được, chị dâu của mình, nhận.”

“Để cho chị dâu bắt nạt mình có tính toán không?”

“Không tính!”

“Cho vợ của anh em dùng tiền có tính toán không?”

“Không tính!”

“Bảo toàn năng lượng!”

“Bảo toàn vật chất!”

“Đó là chị dâu!”

“Đúng thế!”

Vợ nuôi từ bé nắm chặt chuột, cạch một tiếng, may mà chuột chưa bị nát.

Phòng luyện tập yên tĩnh trong vài giây, mỗi người lập tức bận bịu việc của chính mình.

Thời gian tập luyện chung của đội 1 bây giờ là từ 12 giờ trưa đến 7 giờ tối, 8 giờ tối đến 2 giờ sáng, trong khoảng từ 7 giờ đến 8 giờ là thời gian ăn cơm tối.

Trong thời gian cơm tối quý giá, Vu Dương hút thuốc ở trong hành lang, người nôn nóng chờ Kỳ Túy.

Buổi tối Kỳ Túy không phải tập luyện, vì vậy mỗi ngày rời máy muộn hơn những người khác, lúc bảy giờ rưỡi đi ra, anh nhìn thấy Vu Dương mà không nhịn được cười.

Vu Dương thấy Kỳ Túy thì vội vàng dụi điếu thuốc, khô khốc nói: “Đội trưởng…”

Kỳ Túy lơ đãng đáp lời: “Hả?”

Vu Dương không biết nên nói thế nào, cậu sờ sờ đồng hồ trên tay...

“Em... Em biết cái này bao nhiêu tiền, em...” Vu Dương muốn nói lại thôi, “Em...”

Kỳ Túy bất đắc dĩ, anh không nói cho Vu Dương biết giá cũng vì sợ Vu Dương không nhận, ai ngờ còn chưa được một ngày đã bị người ta vạch trần, Vu Dương cũng chỉ mới đeo được hai ngày, mà đã đến trả lại...

“Em...” Cổ Vu Dương đỏ chót, lắp bắp nói, “Em, em không muốn trả lại cho anh.”

Kỳ Túy yên lặng: “Ha?”

Vu Dương tự mắng ở trong lòng mình vài câu không biết xấu hổ, xấu hổ khẽ nói: “Em biết giờ em đang nợ anh một triệu, em sẽ cố gắng thi đấu thật tốt, trận solo ở Phủ Sơn em sẽ dùng hết toàn lực, đương nhiên Duo Squad cũng vậy, nhất định em sẽ lấy được tiền thưởng, Hạ quản lý nói loại giải đấu này club sẽ không lấy tiền thưởng để chia ra, sẽ đưa hết cho em, ngoài ra còn những khoản khác nữa, em đang tích góp, mà thêm hai tháng nữa phí ký kết Trực tiếp cũng sẽ đưa em, tính cả tiền tiết kiệm của em nữa, tổng cộng hết vào chắc phải hơn một triệu, còn có…”

Kỳ Túy không thể tin tưởng: “Em muốn mua lại của anh?”

Vu Dương theo bản năng che lại đồng hồ: “Em muốn...”

Vu Dương nhẫn nhịn xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Nhưng giờ em mua không nổi...”

Không thể trả tiền cho Kỳ Túy là sự thật, rất muốn đồ mà Kỳ Túy cho cậu cũng là sự thật.

Kỳ Túy cụp mắt, cười tự giễu.

Là anh coi thường Vu Dương.

Làm sao Vu Dương sẽ cam lòng trả lại tâm ý của anh? Vu Dương muốn, anh cũng có lòng tin có thể được lợi.

Kỳ Túy cười cười, kéo ống tay áo đồng phục đội bên tay trái mình lên.

Bên trên cổ tay trái Kỳ Túy, mang một cái mặt đồng hồ giống như đúc của Vu Dương.

Chỉ khác ở chỗ dây đồng hồ không có nạm đá, mà là dây da màu xanh lam.

“Nhân viên bán hàng tư vấn nói nam sinh đeo chiếc giống của em nhiều lắm, chiếc của anh thì lại nhiều nữ sinh đeo.” Kỳ Túy nhếch mép, “Ban đầu cũng tính đưa cho em cái của nữ, nhưng cái này đắt hơn…không nỡ cho em dùng đồ rẻ.”

Yết hầu Vu Dương căng thẳng, đột nhiên nói không ra lời.

“Biết tại sao lại đưa cho em chiếc này không? Nếu lòng đã tỏ thì chớ nói tới chuyện tiền nong nữa.” Kỳ Túy thả ống tay áo xuống, nhíu mày, “Tiện thể…đừng nhắc tới một triệu kia nữa, hiện giờ tính tình anh đang rất tốt, cái gì cũng nhịn xuống được, nếu mà để cho Lão Lại Na Na biết được, chạy đến team NCNC giết người cũng không chừng.”

Vu Dương còn muốn nói gì đó nữa, Kỳ Túy ‘xuỵt’ một tiếng, không chịu được nữa bật cười: “Cũng đã nói là vợ nuôi từ bé…”

Bị người khác chọc ghẹo còn có thể mặt lạnh hù dọa lại, bị Kỳ Túy đùa giỡn…Vu Dương cũng chỉ có thể đỏ mặt đàng hoàng mặc anh đùa giỡn.

Đều xuống lầu ăn cơm hết, trong hành lang không còn một ai, Kỳ Túy nhìn phía dưới cầu thang, xác định không có ai xong mới nghiêng đầu nhìn Vu Dương, khẽ cười: “Anh bạn nhỏ, tới nhà của anh làm vợ nuôi từ bé, có được không?”

Vu Dương kiềm chế, mặc cho Kỳ Túy nói, trong lòng xin thề vào buổi tập luyện tối nay phải âm Lão Khải một trận.

“Hỏi em đó.” Hai tay Kỳ Túy rảnh rỗi đút trong túi quần, bước về trước nửa bước, trong giọng nói mang theo ý cười, “Có được không?”

Vu Dương nhìn mặt đồng hồ hơi lộ ra trên cổ tay trái của Kỳ Túy, cắn răng, khẽ gật đầu một cái.

Kỳ Túy cười mỉm.

Cả lầu 3 chỉ có hai người, tiếng Kỳ Túy nói không lớn, nhưng có thể văng vẳng bên tai, kéo dài không tiêu tan.

Vu Dương tỏ ra yếu thế, Kỳ Túy mềm lòng

“Quên đi.” Kỳ Túy cười cười, “Lão Khải nói… Lớn rồi phải báo đáp anh, có nguyện ý hay không?”

Vu Dương nhắm mắt, lại gật đầu một cái.

“Hết lòng báo đáp?”

Gò má Vu Dương bạo hồng, sau một lát, thắng lợi nghe thấy một tiếng ‘ừm’.

Kỳ Túy hít sâu một hơi, ở trong lòng thầm đọc ba lần tôi là người, tôi không phải súc sinh.

“Không đùa em nữa.” Kỳ Túy có chừng có mực, ngồi dậy, rồi cười nói, “Đi, xuống lầu ăn cơm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện