Kỳ Túy để điện thoại xuống rồi đi ăn cơm.

Kỳ ba ra ngoài từ sớm, Kỳ mẹ đang ăn sáng được một nửa, thấy Kỳ Túy xuống lầu thì nhấc mí mắt lên, nghiêng đầu dặn dò dì giúp việc đem đồ ăn hâm nóng lại cho Kỳ Túy.

Kỳ Túy mỉm cười: "Đãi ngộ này...còn không bằng lúc con ở căn cứ nữa."

"Ai nghĩ là con dậy sớm được." Kỳ mẹ vừa xem tin tức vừa thương lượng cùng con trai, "Khi nào thì con chuyển về? Để còn tìm người khám tay cho con."

Kỳ Túy dùng Hạ Tiểu Húc để đối phó: "Giải nghệ nhưng không rời team, còn quá nhiều việc, chưa đi được."

Kỳ Túy lại cười với Kỳ mẹ: "Con về rồi ngồi không à? Mẹ bồi con hay là bồi ba?"

"Con nhiêu tuổi rồi? Còn cần ba mẹ bồi?" Kỳ mẹ cũng không ép con bà, "Tùy con vậy, dù sao thì mẹ với ba cũng không quản được con, thế cái tay con thì phải làm sao bây giờ?"

Kỳ Túy cầm ổ bánh mì, cắn một cái rồi từ tốn nói: "Bác sĩ có thể tìm đều đã tìm, lao tổn quá nghiêm trọng, muốn hoàn toàn khôi phục là không thể, nên cứ giữ đúng trị liệu đi... Cũng may bây giờ không cần tập luyện nữa, rất thoải mái."

"Là không nỡ chứ gì?" Kỳ mẹ yên lặng chọt dao, "Năm đó đã từng nói với con, đó là bát cơm tuổi trẻ, bưng lên thì dễ mà thả xuống thì khó, con lại không nghe, đại học tốt thì không vào, lại bỏ học chạy đi chơi game..."

Dì giúp việc không nhịn được mà cười, Kỳ Túy sửa lại: "Là đánh esports."

Kỳ mẹ như gạt qua nói: "Sao cũng được, giờ tuổi con không lớn cũng chẳng nhỏ, cứ thế về hưu..."

Kỳ Túy sửa lại lần hai: "Cái này gọi là giải nghệ."

"Có gì khác sao?"

Kỳ Túy không còn cách nào phản bác, "Không có."

Kỳ Túy lý sự, rất chi là muốn nói với đám người mắng anh là lão súc sinh, bản lĩnh một tay giội nước lã quấy rối bầu không khí, thật sự không phải do tính cách anh gây ra, mà do gia học uyên thâm.

Sau khi Kỳ thần giải nghệ cũng không thể cảm nhận được sự ấm áp an ủi từ gia đình, trái lại còn bị bắt quay về nghề cũ.

Giọng Kỳ mẹ thong dong, "Bà ngoại con hơn năm mươi tuổi về hưu còn bị mời trở lại đại học tiếp tục dạy học, con mới hơn hai mươi, tính chuẩn bị làm gì rồi? Tiếp tục đến trường?"

Kỳ Túy bị tức mà cười: "Tha cho con đi."

"Mẹ đoán con cũng không muốn đi..." Kỳ mẹ cầm khăn ăn ấn ấn khóe miệng, "Mẹ nghe nói club các con có cổ đông lớn nhất gì đấy, gần đây xem trên cái gì quên rồi, hình như là làm hạng mục tin tức trong công ty."

Kỳ Túy ngước mắt.

"Có tin tức nói, công ty gia đình nào đó muốn lên thành phố, ông chủ của các con lòng người không đủ... Muốn chiếm thêm ít lợi, làm đầu tư kép." Kỳ mẹ thả khăn xuống, lạnh nhạt nói, "Mẹ rảnh rỗi không có chuyện gì tính thay hắn thử, đại khái là tài chính của hắn không đủ."

Con mắt Kỳ Túy hơi tỏa sáng.

"Cái đoàn thể nhỏ chơi game kia mà không có con, giá trị sẽ giảm hơn nửa, nên khả năng hắn muốn tuột tay nhất là vì..."

Kỳ Túy nhịn cười: "Được kêu là team."

Kỳ mẹ gật đầu, không để ý lắm: "Ba con nghe được tin này, ông rất muốn mua, nhưng nếu mà con không đủ tiền..."

"Đừng quá khinh thường con." Kỳ Túy uống nửa cốc nước, mỉm cười, "Không sánh bằng ba mẹ, nhưng những năm qua con cũng tích góp được một khoản."

"Hi vọng là vậy." Kỳ mẹ nhàn nhạt nói, "Chắc chắn mẹ sẽ không giúp con, tin tức cũng đã nói cho con biết, nên tự nhìn mà làm đi."

Kỳ Túy nở nụ cười, thật lòng thật dạ nói: "Cảm ơn mẹ."

"Không cần, mẹ cũng không giúp con được cái gì, dù có tiếp nhận lại... Cũng chỉ có con bận bịu." Chuyện đứng đắn đã bàn giao rõ ràng, Kỳ mẹ bưng lên cốc nước uống một hớp, bắt đầu tám chuyện nhà cửa, "Nghe nói, mẹ cùng ba con cho con nuôi vợ nuôi từ bé?"

Kỳ Túy sặc nước, ho khù khụ.

Tình mẫu tử Kỳ mẹ có hạn, giữ Kỳ Túy ở nhà hai ngày liền chán, mà bà cũng không có nhiều thời gian ở cùng Kỳ Túy, nên ngày thứ hai Kỳ Túy Thứ liền trở về căn cứ.

Chân trước Kỳ Túy vừa bước vào phòng của mình, chân sau Vu Dương liền theo vào.

"Chủ động thế ha?" Kỳ Túy cởi áo khoác, "Đóng cửa, anh muốn thay quần áo."

Vu Dương sửng sốt một chút, theo bản năng nói: "Em... Em đi ra ngoài."

"Không cần."

Đang khi nói chuyện Kỳ Túy đã cởi áo sơ mi trên người ra, Vu Dương vội vàng dời mắt, đóng cửa thay Kỳ Túy, quay lưng lại với anh, mãi đến khi anh thay quần áo xong mới xoay người lại.

"Có chuyện gì?" Kỳ Túy cười, "Em tới là muốn xem hình xăm của anh?"

"Vâng." Trong lòng Vu Dương không nói ra được hổ thẹn, "Cũng do em..."

Kỳ Túy cười khẽ: "Này thì có cái gì phải trách em? Anh cũng không phải vì chuyện này mà đi xăm, mà là từ khi xem hình xăm trên người em đã từng nghĩ tới, nhưng vẫn không thời gian...làm."

Kỳ Túy thấy Vu Dương khoanh tay bó gối, cười nói: "Em nhất định muốn xem?"

Vu Dương chần chừ một lúc, gật đầu.

Kỳ Túy ừm một tiếng: "Được."

Kỳ Túy mới chỉ cởi cúc quần ra, Vu Dương liền nhắm mắt lại.

Kỳ Túy nở nụ cười: "Không xem? Anh thì... Anh cũng cảm thấy hơi lạ."

Vu Dương vội vàng lắc đầu: "Đừng, em... em muốn xem."

Kỳ Túy dựa vào cạnh bàn, kéo dài khóa kéo xuống, rồi kéo quần lót xuống một tí, cười: "Xem đi."

Hình xăm của Kỳ Túy lành rất nhanh, mới hai ngày, đã không còn dịch máu chảy ra, da thịt vùng xung quanh cũng sạch sẽ, không hề sưng đỏ tí nào, hình xăm còn chưa kết vảy, nhìn qua cũng không khác xăm cũ là bao.

Vu Dương cau mày, không nhịn được chất vấn anh: "Anh...Sao anh lại xăm lớn thế hả?"

Năm chữ cái, mỗi chữ đều có hai đầu lớn nhỏ, còn đều thô to, lớn hơn gấp đôi hình xăm trên bả vai Vu Dương.

Kỳ Túy cười nhìn Vu Dương: "Nhìn được không?"

Vu Dương đau lòng nói không ra lời.

Vu Dương nhíu mày: "Có đau không?"

Kỳ Túy cười cười, gật gật đầu.

Sao mà không đau cho được? Nhưng khi nghĩ đến Vu Dương biết chuyện sau khi anh giải nghệ tách khỏi mọi người đi xăm một mình, chút đau đó thật sự không tính là gì.

Kỳ Túy nhớ lại tin tức mà Kỳ mẹ nói, nhẹ giọng nói: "Yên tâm... Chuyện team, anh sẽ không để em gánh vác một mình."

Tất cả sự chú ý của Vu Dương đều đặt trên bụng Kỳ Túy, không nghe ra cái gì.

Vu Dương nóng lòng nói: "Anh uống thuốc giảm đau hả?"

Kỳ Túy lắc đầu: "Ngày đầu thì uống, hết đau thì mệt rã rời, chẳng muốn ăn gì."

Vu Dương sốt ruột: "Vậy sẽ rất đau!"

Kỳ Túy cười cười: "Nếu không em thổi thổi cho anh?"

Vu Dương run lên, đỏ mặt.

Vu Dương ngập ngừng chốc lát, quả thực bước tới hai bước, Kỳ Túy cười, né ra.

Kỳ Túy quay lưng với Vu Dương mặc quần lại, kéo màn cửa sổ ra, "Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của anh... Nhớ món nợ này đi."

Vu Dương lúc này mới phản ứng được động tác "thổi thổi" giống cái gì, gò má trong nháy mắt bạo hồng.

Kỳ Túy không muốn để cho Vu Dương xoắn xuýt hổ thẹn, nói tránh đi: "Cảm ơn các antifan kia, ba mẹ anh rốt cuộc đã biết em."

Vu Dương ngẩng phắt đầu lên: "Biết cái gì?!"

"Biết quan hệ giữa hai ta." Kỳ Túy bật cười, "Trên mạng chia sẻ ầm ầm, sao mà ba mẹ anh không biết cho được."

Trong nháy mắt Vu Dương khẩn trương hẳn lên.

Kỳ Túy vội nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, anh đã sớm come out với người nhà."

"Năm đó nghỉ học chơi game, trong nhà không đồng ý." Kỳ Túy ngồi xuống, lười nhác nói, "Tuy mẹ anh không nói câu nào, nhưng lại không cho anh ra khỏi nhà, ba anh là người tốt tính, còn suýt chút nữa động chân tay với anh, mắt thấy thật sự nói không thông, nên cũng không muốn chọc tức ba mẹ, đành phải nghĩ cách dời đi sự chú ý của họ..."

Vu Dương ngạt thở với thao tác thần linh động này của Kỳ Túy, không chắc lắm hỏi: "Sau đó anh come out?"

"Ừm." Kỳ Túy cảm khái, "Năm đó anh không bị đánh chết tươi... Thật sự là mạng lớn."

Vu Dương không nói gì một lúc, trong lòng yên lặng cảm ơn ba mẹ Kỳ Túy, để lại cho Kỳ Túy một cái mạng, để cho mình gặp được anh.

"Lúc đó anh nghĩ quá đơn giản, cảm thấy để họ tìm chút chuyện khác đau đầu hơn, thì sẽ không quản được chuyện anh chơi game." Kỳ Túy thổn thức, "Hồi đó còn chưa trưởng thành, thật trẩu tre mà... Chuyện ngu muốn chết như vậy mà cũng làm ra được."

Vu Dương không nhịn được mà cười, lại đau lòng.

"Thật ra cũng còn may, một pháo nổ hết, náo loạn hai năm, cũng chỉ còn là quá khứ." Kỳ Túy nhíu mày cười cười, "May là đánh ra thành tích, tính tình hồi đó cũng bớt ngáo, lúc sau tết cố ý đem hết tiền kiếm được ra, kéo một rương hành lý đến cho họ, ba anh tức quá cuối năm đuổi luôn anh đi."

Vu Dương chần chờ rồi hỏi: "Tiền thì sao?"

Kỳ Túy cười: "Mẹ anh giữ lại."

Vu Dương nhịn cười nhịn tới đau cả bụng.

"Anh còn may, năm đó Lão Khải là trạng nguyên đại học, lại giam thành tích đi chơi game, khiến người nhà tức giận quá trời, ròng rã hai năm không thể về nhà, năm ngoái mới hòa hoãn được quan hệ, năm nay mới thấy liên hệ với người nhà." Kỳ Túy nhìn Vu Dương, thăm dò không dấu vết, "Em thì sao? Lúc mới vào hồi đó, ý anh là trước lúc Cốc lửa, thế nào?"

Vu Dương trầm mặc giây lát, nói, "Rất tốt đẹp."

Kỳ Túy cười nhạt, biết rõ trong lòng, Vu Dương không muốn nói.

Hầu như mỗi một tuyển thủ chuyên nghiệp đều có một đoạn từng trải chống lại cha mẹ, nhưng Vu Dương lại không có, cậu không thể nào chống lại.

Người khác chọn nghề chơi game là từ bỏ một con đường ổn định để thám hiểm, Vu Dương thì khác, cậu không còn lựa chọn nào khác, cậu là để sống sót.

"Lúc em thật sự bắt đầu chọn nghề chơi game, hoàn cảnh lúc đó rất tốt, đi thi đấu nhiều, tiền thưởng được cho cũng nhiều, chia tiền nhận lại từ ông chủ cũng không ít, so với trước đây..." Vu Dương không muốn nói tiếp nữa, chỉ nói, "Trước Cốc lửa, hàng năm tham gia thi đấu cũng có thể kiếm được mười mấy vạn, sau Cốc lửa cũng có chút ít tiếng tăm, người tìm em thi đấu giải cũng càng hơn nhiều, rồi qua đây, thì tốt hơn rồi."

Vu Dương còn nhớ chuyện nợ tiền Kỳ Túy, nhỏ giọng nói: "Đợi đến cuối năm nay, là em có thể tích góp được không ít tiền."

Kỳ Túy mỉm cười, không nói cho Vu Dương biết, đợi đến cuối năm nay, thì người trả lương cho em có khi là anh rồi.

Bên ngoài có người đang gõ cửa, Kỳ Túy cau mày, "Vào đi."

Hạ Tiểu Húc đẩy cửa ra, nhìn Vu Dương sửng sốt: "Cậu, các cậu..."

"Có chuyện nói mau." Kỳ Túy phiền chết Hạ Tiểu Húc, "Cậu là ban kế hoạch hóa gia đình à? Chuyên gia chờ lúc người ta nói chuyện thì sáp tới?"

Hạ Tiểu Húc tức giận: "Mắng ai đó! Còn không phải có việc à! Youth nói cậu cũng xăm?"

Kỳ Túy gật đầu: "Đừng nói tôi cho cậu xem đó, buồn nôn."

Hạ Tiểu Húc tức nổ phổi: "Tôi buồn nôn?!"

Kỳ Túy bật cười: "Cậu xong chưa hả?"

"Không thể để yên! Chuyện lớn thế này mà lại bỏ qua, không được tính toán?!" Hạ Tiểu Húc tức giận bất bình, "Đừng có tránh! Đi ra! Mở họp!"

Phòng họp, Kỳ Túy ngồi ở ghế cao nhất, Hạ Tiểu Húc ngồi ghế phụ, rồi lần lượt là Vu Dương Bốc Na Na Lão Khải Tân Ba, còn có Lại Hoa lâm thời bị kéo qua.

Tân Ba vừa hưng phấn vừa căng thẳng: "Tôi... Giờ tôi cũng có thể tham gia hội nghị cấp cao của team sao?"

Bốc Na Na hiền lành phất tay chặn lại: "Chuẩn, You can."

Hạ Tiểu Húc gõ đầu Bốc Na Na một cái, lạnh mặt nói: "Mọi người đến đủ rồi, đừng đùa nữa, đây là lần một hội nghị cấp cao trong quý HOG, ta đến chủ trì, Tân Ba làm người ghi chép."

Tân Ba vinh hạnh cực kỳ, mau chóng chạy đi lấy một cuốn sổ cùng một cây bút, chờ mong nhìn mọi người.

"Hội nghị lần này bàn về trọng điểm." Vẻ mặt Hạ Tiểu Húc nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng, "Làm sao để trong lúc vô ý làm lộ hình xăm mẫn cảm dưới bụng đội trưởng trước mặt công chúng."

Tân Ba răng rắc một tiếng, bẻ cong bút chì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện